Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 123: Phiên ngoại 2
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 123: Phiên ngoại 2
Phương Sinh là như thế nào đi lên con đường tự lập nghiệp.
Lời này phải bắt đầu nói từ khi đi Vô Sinh Hải tham gia đại hôn thịnh thế năm châu.
Khi nghe nói Long Nhật Thiên muốn thành hôn, Phương Sinh bắt đầu chuẩn bị lễ vật.
Nhưng khi hắn đến, Long Nhật Thiên đã ngủ.
Trong lòng Phương Sinh kìm nén không được, lòng háo hức muốn thể hiện tra tấn hắn không thể an tâm.
Phong Vân Xu liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đứng ngồi không yên như vậy thì đi gặp nàng a, phỏng chừng Tiểu Bạch hiện tại còn chưa ngủ.”
Giọng nói của nàng ghét bỏ.
Nội dung lại bị Phương Sinh nắm được.
Phương Sinh cô nghi nhìn Phong Vân Xu.
“Ngươi sao biết nàng không ngủ?”
Phong Vân Xu:……
Nàng ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nhìn lại.
“Cái kia, ta tặng Tiểu Bạch một thứ, nàng phỏng chừng kìm nén không được, đêm nay sẽ muốn sử dụng.”
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.
Phong Vân Xu đành phải nói: “Thôi được rồi, thứ này ngươi cũng biết. Chính là đồng tâm kính. Ta cải tiến một chút, tác dụng hơn rất nhiều. Phỏng chừng Tiểu Bạch sẽ nhịn không được.”
Đồng tâm kính.
Thứ này Phương Sinh đương nhiên cũng biết!
Hắn lúc trước ở Phong Nguyệt Thành chính là ăn mệt từ thứ này.
Lòng háo hức muốn tặng lễ cho Long Nhật Thiên bị đồng tâm kính đè ép xuống.
Hắn nhíu nhíu mày, đáy lòng đã động, ngoài miệng lại đối với Phong Vân Xu nói: “Thứ đồ dởm này thì có ý tứ gì, cho dù là cải tiến cũng chỉ như vậy, ai biết có thể chiếu ra cái gì chứ.”
Hắn làm bộ ghét bỏ, không chờ Phong Vân Xu tức giận, lại nghiêm trang nói: “Còn tưởng rằng ngươi tặng thứ gì, một chút lực uy hϊế͙p͙ cũng không có. Ta trở về ngủ. Ngày mai lại gặp Long Nhật Thiên đi. Xem ra tất cả lễ vật, chỉ có của ta là đáng giá chờ mong.”
Giọng nói của hắn chứa đầy khinh thường.
Trước khi Phong Vân Xu ra tay đánh người đã vội vàng biến mất.
Sau đó chờ đến đêm khuya…… hắn làm như không có việc gì lượn qua nơi ở của Bạch Lang, núp ở trêи nóc nhà.
Nói thật, từ lần trước biết Long Nhật Thiên ở dưới, Phương Sinh liền có chút tò mò.
Hắn khắc chế bản thân, định nghe lén một chút, xem đồng tâm kính của Phong Vân Xu có thể chiếu ra cái gì.+
Kết quả nghe lén một đêm.
Nội dung trêи gương không nghe được, ngược lại phải cho muỗi ăn cả đêm, lại còn ngập một miệng cẩu lương.
Trong phòng loảng xoảng liểng xiểng, tiếng kẽo kẹt trêи giường cũng rõ ràng.
Lời này phải bắt đầu nói từ khi đi Vô Sinh Hải tham gia đại hôn thịnh thế năm châu.
Khi nghe nói Long Nhật Thiên muốn thành hôn, Phương Sinh bắt đầu chuẩn bị lễ vật.
Nhưng khi hắn đến, Long Nhật Thiên đã ngủ.
Trong lòng Phương Sinh kìm nén không được, lòng háo hức muốn thể hiện tra tấn hắn không thể an tâm.
Phong Vân Xu liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đứng ngồi không yên như vậy thì đi gặp nàng a, phỏng chừng Tiểu Bạch hiện tại còn chưa ngủ.”
Giọng nói của nàng ghét bỏ.
Nội dung lại bị Phương Sinh nắm được.
Phương Sinh cô nghi nhìn Phong Vân Xu.
“Ngươi sao biết nàng không ngủ?”
Phong Vân Xu:……
Nàng ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nhìn lại.
“Cái kia, ta tặng Tiểu Bạch một thứ, nàng phỏng chừng kìm nén không được, đêm nay sẽ muốn sử dụng.”
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.
Phong Vân Xu đành phải nói: “Thôi được rồi, thứ này ngươi cũng biết. Chính là đồng tâm kính. Ta cải tiến một chút, tác dụng hơn rất nhiều. Phỏng chừng Tiểu Bạch sẽ nhịn không được.”
Đồng tâm kính.
Thứ này Phương Sinh đương nhiên cũng biết!
Hắn lúc trước ở Phong Nguyệt Thành chính là ăn mệt từ thứ này.
Lòng háo hức muốn tặng lễ cho Long Nhật Thiên bị đồng tâm kính đè ép xuống.
Hắn nhíu nhíu mày, đáy lòng đã động, ngoài miệng lại đối với Phong Vân Xu nói: “Thứ đồ dởm này thì có ý tứ gì, cho dù là cải tiến cũng chỉ như vậy, ai biết có thể chiếu ra cái gì chứ.”
Hắn làm bộ ghét bỏ, không chờ Phong Vân Xu tức giận, lại nghiêm trang nói: “Còn tưởng rằng ngươi tặng thứ gì, một chút lực uy hϊế͙p͙ cũng không có. Ta trở về ngủ. Ngày mai lại gặp Long Nhật Thiên đi. Xem ra tất cả lễ vật, chỉ có của ta là đáng giá chờ mong.”
Giọng nói của hắn chứa đầy khinh thường.
Trước khi Phong Vân Xu ra tay đánh người đã vội vàng biến mất.
Sau đó chờ đến đêm khuya…… hắn làm như không có việc gì lượn qua nơi ở của Bạch Lang, núp ở trêи nóc nhà.
Nói thật, từ lần trước biết Long Nhật Thiên ở dưới, Phương Sinh liền có chút tò mò.
Hắn khắc chế bản thân, định nghe lén một chút, xem đồng tâm kính của Phong Vân Xu có thể chiếu ra cái gì.+
Kết quả nghe lén một đêm.
Nội dung trêи gương không nghe được, ngược lại phải cho muỗi ăn cả đêm, lại còn ngập một miệng cẩu lương.
Trong phòng loảng xoảng liểng xiểng, tiếng kẽo kẹt trêи giường cũng rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3