Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 121
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 121
Biết đám đệ tử không biết cố gắng của Ma Tộc đều đã bị bắt, Ma Tôn cuối cùng cũng chịu khuất nhục ký một phần hiệp ước.
Thiên địa âm dương sinh sôi không ngừng.
Chỉ cần trêи thế gian có ma khí, Ma tộc sẽ không có khả năng bị đoạn tuyệt. Vài vị chưởng môn cũng biết muốn diệt sát Thiên Thần là không có khả năng.
Nhưng lại cũng không thể để Ma tộc cứ kiêu ngạo như vậy, bởi vậy thừa dịp cơ hội này, liền làm ra quyết định.
Trêи khế ước lấy máu đầu tim viết, Thiên Thần sinh thời, tuyệt đối không thể xâm chiếm đại lục một bước.
Hắn phải mang theo Ma tộc co đầu rút cổ ở Ma Vực vĩnh viễn không được đi ra.
Đây là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Lấy kiêu ngạo của Thiên Thần, trước đây tuyệt đối sẽ không ký hiệp ước này, nhưng hiện giờ sau đại chiến, Ma tộc hao tổn rất nhiều, chỉ sợ nhiều năm nữa cũng khó có thể điều dưỡng lại.
Hơn nữa chính hắn bị thiên thư gây họa, tu vi không nói muốn so với Yến Phất Quang, cho dù so với Quý Tu, Cố Xuân Lăng cũng không so được.
Muốn nhấc lên sóng gió gì cũng không thể.
Yến Phất Quang sớm đã chắc chắn hắn sẽ ký.
Bạch Lang ngồi ở trong viện ăn bánh đường.
Nàng lúc mới đầu cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sư tôn đi một chuyến Ma Vực, trở về còn không quên mang bánh đường cho nàng.
Bởi vì linh khí khôi phục, tựa hồ cỏ cây cũng trở nên tươi mát.
Bạch Lang cắn một ngụm bánh, có chút tò mò: “Sư tôn, ngươi sao lại biết?”
Tên Ma Tôn kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ dàng thỏa hiệp như vậy a.
Trêи môi nàng dính chút mảnh vụn.
Yến Phất Quang nói: “Thiên Thần dù sao cũng vẫn quan tâm đến Ma tộc.”
Nếu không quan tâm Ma tộc, hắn sẽ không ở giờ khắc cuối cùng thẳng thắn, nói cho bọn họ đi phá huỷ đạo cơ thiên thạch, mà sẽ tùy ý thiên thư hấp thụ ma khí của Ma tộc, trăm họ lầm than.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm, không chỉ có chính đạo hiểu điều đó, ma đạo cũng hiểu.
Bạch Lang minh bạch.
Giống như nàng là Long tộc.
Vô luận như thế nào cũng sẽ không hại Long tộc diệt tộc.
Nàng chớp chớp mắt, vừa muốn nói gì đó, đã bị một bàn tay ấn ở trêи môi.
Yến Phất Quang thay nàng lau đi vụn bánh trêи môi, lại rót một chén trà nóng.
“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”
Tiểu Bạch tiếp nhận chén trà, trêи mặt lại hơi đỏ lên.
Bạch Trần ở một bên nhìn:……
Trong lòng hắn cương cứng.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của xuẩn long nhà mình, tâm tình phức tạp. Ánh mắt lại chuyển hướng về phía Yến Phất Quang.
Không nghĩ tới hắn ở trước mặt mình còn dám ghẹo Tiểu Bạch Long.
Yến Phất Quang thản nhiên.
Sau khi giúp Tiểu Bạch lau hết vụn bánh, quay đầu tự nhiên nói:
“Nói đến đây, nếu sự tình Ma tộc và thiên thư đã được giải quyết, hiện tại Bạch Trần long quân cũng ở đây, chúng ta cũng nên tới nói chuyện ta với Tiểu Bạch đi.”
Hắn đột ngột chuyển chủ đề.
Bạch Lang đang uống trà, chờ đến khi phản ứng lại thiếu chút nữa sặc.
Chuyện của nàng.
Đợi đã, chuyện gì của nàng?
Bạch Lang điểm tâm cũng nuốt không trôi nữa.
“Ha ha ha, ta có thể có chuyện gì chứ.”
Nàng cười chuẩn bị đem sự tình xí xóa hết.
Yến Phất Quang bỗng nhiên nhíu mày: “Tiểu Bạch là không muốn phụ trách sao?”
Bạch Lang:……
Nàng lại chột dạ.
“Vậy, vậy ngươi muốn phụ trách như thế nào a?”
Nàng lúc này bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một con tra long ăn xong không chịu phụ trách.
Khuôn mặt tuấn mỹ của sư tôn có chút tái nhợt, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm.
Sắc đẹp trước mặt, lại hiếm thấy sư tôn yếu thế, lộ ra một bộ biểu tình có thể để mặc cho nàng chà đạp.
Bạch Lang:…… Đáng giận!
Nàng một ác long cư nhiên mềm lòng.
Lại nói, nếu đáp ứng hắn, nàng có thể nào sẽ có cơ hội xoay người làm chủ nhân hay không đây?
Bạch Trần đã sớm từ trêи mặt nàng nhìn ra đáp án.
Sự không thoải mái trong lòng do nữ nhi bị cướp đi nhạt đi một chút, lại có chút bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ ngốc này, lại không biết nghĩ tới cái gì.
“Khụ, cái kia, ngươi muốn danh phận cũng không phải là không thể.”
Nàng nghiêm trang, miễn cưỡng thỏa hiệp một chút.
Yến Phất Quang nhướng mày.
Nghe nàng tiếp tục nói: “Chúng ta có thể hợp tịch, nhưng ngươi phải nghe lời ta.”
Có lẽ do Bạch Trần đang ở đây, Tiểu Bạch lúc này rất kiêu ngạo.
Yến Phất Quang chống tay lắng nghe, tỏ vẻ minh bạch.
Ngay sau đó, liền lấy ra một viên đá nhỏ kim sắc.
“Đây là không gian giới tử, có thể tùy ý phóng to thu nhỏ, quy mô ước chừng lớn bằng một Thái Thanh Tông.”+
Bạch Lang sửng sốt một chút.
Yến Phất Quang lại lấy ra một ngọc bài.
“Đây là toàn bộ linh thạch của ta ở Tàng Bảo Các.”
Thiên địa âm dương sinh sôi không ngừng.
Chỉ cần trêи thế gian có ma khí, Ma tộc sẽ không có khả năng bị đoạn tuyệt. Vài vị chưởng môn cũng biết muốn diệt sát Thiên Thần là không có khả năng.
Nhưng lại cũng không thể để Ma tộc cứ kiêu ngạo như vậy, bởi vậy thừa dịp cơ hội này, liền làm ra quyết định.
Trêи khế ước lấy máu đầu tim viết, Thiên Thần sinh thời, tuyệt đối không thể xâm chiếm đại lục một bước.
Hắn phải mang theo Ma tộc co đầu rút cổ ở Ma Vực vĩnh viễn không được đi ra.
Đây là biện pháp tốt nhất hiện nay.
Lấy kiêu ngạo của Thiên Thần, trước đây tuyệt đối sẽ không ký hiệp ước này, nhưng hiện giờ sau đại chiến, Ma tộc hao tổn rất nhiều, chỉ sợ nhiều năm nữa cũng khó có thể điều dưỡng lại.
Hơn nữa chính hắn bị thiên thư gây họa, tu vi không nói muốn so với Yến Phất Quang, cho dù so với Quý Tu, Cố Xuân Lăng cũng không so được.
Muốn nhấc lên sóng gió gì cũng không thể.
Yến Phất Quang sớm đã chắc chắn hắn sẽ ký.
Bạch Lang ngồi ở trong viện ăn bánh đường.
Nàng lúc mới đầu cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới sư tôn đi một chuyến Ma Vực, trở về còn không quên mang bánh đường cho nàng.
Bởi vì linh khí khôi phục, tựa hồ cỏ cây cũng trở nên tươi mát.
Bạch Lang cắn một ngụm bánh, có chút tò mò: “Sư tôn, ngươi sao lại biết?”
Tên Ma Tôn kia thoạt nhìn cũng không phải kẻ dễ dàng thỏa hiệp như vậy a.
Trêи môi nàng dính chút mảnh vụn.
Yến Phất Quang nói: “Thiên Thần dù sao cũng vẫn quan tâm đến Ma tộc.”
Nếu không quan tâm Ma tộc, hắn sẽ không ở giờ khắc cuối cùng thẳng thắn, nói cho bọn họ đi phá huỷ đạo cơ thiên thạch, mà sẽ tùy ý thiên thư hấp thụ ma khí của Ma tộc, trăm họ lầm than.
Không phải tộc ta, tất có dị tâm, không chỉ có chính đạo hiểu điều đó, ma đạo cũng hiểu.
Bạch Lang minh bạch.
Giống như nàng là Long tộc.
Vô luận như thế nào cũng sẽ không hại Long tộc diệt tộc.
Nàng chớp chớp mắt, vừa muốn nói gì đó, đã bị một bàn tay ấn ở trêи môi.
Yến Phất Quang thay nàng lau đi vụn bánh trêи môi, lại rót một chén trà nóng.
“Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”
Tiểu Bạch tiếp nhận chén trà, trêи mặt lại hơi đỏ lên.
Bạch Trần ở một bên nhìn:……
Trong lòng hắn cương cứng.
Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của xuẩn long nhà mình, tâm tình phức tạp. Ánh mắt lại chuyển hướng về phía Yến Phất Quang.
Không nghĩ tới hắn ở trước mặt mình còn dám ghẹo Tiểu Bạch Long.
Yến Phất Quang thản nhiên.
Sau khi giúp Tiểu Bạch lau hết vụn bánh, quay đầu tự nhiên nói:
“Nói đến đây, nếu sự tình Ma tộc và thiên thư đã được giải quyết, hiện tại Bạch Trần long quân cũng ở đây, chúng ta cũng nên tới nói chuyện ta với Tiểu Bạch đi.”
Hắn đột ngột chuyển chủ đề.
Bạch Lang đang uống trà, chờ đến khi phản ứng lại thiếu chút nữa sặc.
Chuyện của nàng.
Đợi đã, chuyện gì của nàng?
Bạch Lang điểm tâm cũng nuốt không trôi nữa.
“Ha ha ha, ta có thể có chuyện gì chứ.”
Nàng cười chuẩn bị đem sự tình xí xóa hết.
Yến Phất Quang bỗng nhiên nhíu mày: “Tiểu Bạch là không muốn phụ trách sao?”
Bạch Lang:……
Nàng lại chột dạ.
“Vậy, vậy ngươi muốn phụ trách như thế nào a?”
Nàng lúc này bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một con tra long ăn xong không chịu phụ trách.
Khuôn mặt tuấn mỹ của sư tôn có chút tái nhợt, nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm.
Sắc đẹp trước mặt, lại hiếm thấy sư tôn yếu thế, lộ ra một bộ biểu tình có thể để mặc cho nàng chà đạp.
Bạch Lang:…… Đáng giận!
Nàng một ác long cư nhiên mềm lòng.
Lại nói, nếu đáp ứng hắn, nàng có thể nào sẽ có cơ hội xoay người làm chủ nhân hay không đây?
Bạch Trần đã sớm từ trêи mặt nàng nhìn ra đáp án.
Sự không thoải mái trong lòng do nữ nhi bị cướp đi nhạt đi một chút, lại có chút bất đắc dĩ.
Đứa nhỏ ngốc này, lại không biết nghĩ tới cái gì.
“Khụ, cái kia, ngươi muốn danh phận cũng không phải là không thể.”
Nàng nghiêm trang, miễn cưỡng thỏa hiệp một chút.
Yến Phất Quang nhướng mày.
Nghe nàng tiếp tục nói: “Chúng ta có thể hợp tịch, nhưng ngươi phải nghe lời ta.”
Có lẽ do Bạch Trần đang ở đây, Tiểu Bạch lúc này rất kiêu ngạo.
Yến Phất Quang chống tay lắng nghe, tỏ vẻ minh bạch.
Ngay sau đó, liền lấy ra một viên đá nhỏ kim sắc.
“Đây là không gian giới tử, có thể tùy ý phóng to thu nhỏ, quy mô ước chừng lớn bằng một Thái Thanh Tông.”+
Bạch Lang sửng sốt một chút.
Yến Phất Quang lại lấy ra một ngọc bài.
“Đây là toàn bộ linh thạch của ta ở Tàng Bảo Các.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3