Ta Với Sư Môn Không Hợp - Chương 124: Phiên ngoại 3
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ta Với Sư Môn Không Hợp
Chương 124: Phiên ngoại 3
Tin tức đại hôn của công chúa Long tộc Vô Sinh Hải với Phất Quang chân quân của Thái Thanh Tông truyền thật lâu.
Thẳng đến bốn mùa luân phiên, lá bồ đề đã thay mới, vẫn còn đang truyền.
Già Ly từ khi từ Phong Nguyệt Thành trở về, lấy lí do phá giới, bế quan mười năm.
Đối với người tu chân mà nói, mười năm bất quá là thời gian một chớp mắt.
Ngay cả Ngộ Trần đứng ngoài cửa thủ vệ cho hắn cũng không cảm thấy mười năm dài bao nhiêu.
Thẳng đến một ngày, hắn dọn dẹp trong viện, phát hiện cây bồ đề trong viện đã khô. Lá cây vốn tươi tốt bỗng héo rũ, thân cây lại nhiều thêm một vòng.
Cánh tay cầm chổi của hắn dừng lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến Già Ly thánh tăng đã thật lâu chưa ra ngoài.
Là người biết rõ sự tình năm đó, hắn cùng Phương Sinh đại khái là một trong ít người đoán được vị tăng nhân thương xót chúng sinh kia đã từng động phàm tâm.
Suy nghĩ dừng lại ở đây.
Ngộ Trần phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thán tạo hóa trêu người.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong viện, vừa lúc bên ngoài có người tìm, liền rời đi.
Hắn rời đi không lâu.
Qua một lát Già Ly mở bừng mắt.
Trong tĩnh thất chỉ có một mình hắn, cửa sổ ở thiện phòng phía trước lộ ra chút ánh sáng.
Là mặt trời sắp xuống núi.
Bàn tay nắm tràng hạt dừng lại, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Già Ly, lòng đã yên sao?”
Trong lòng có một thanh âm hỏi hắn.
Hắn tu vô thượng Phật đạo, phụng dưỡng Phật Tổ, thương về tâm cảnh còn hại hơn nhiều so với thương về tu vi.
Mấy năm nay, người ngoài chỉ cho rằng Già Ly thánh tăng trong cuộc chiến ở Phong Nguyệt Thành bị trọng thương, lại không biết tâm cảnh hắn khốn đốn, thật lâu không khỏi.
Vết rách Phật tâm kia một ngày chưa lành, sẽ vẫn thêm một ngày hắn giam mình lại.
Già Ly nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cây bồ đề trước cửa sổ cũng chậm rãi khô héo, lặng yên một lát, đuôi lông mày thế nhưng dần dần thả lỏng.
Trước cửa sổ một chú chim không biết tên đang ríu rít kêu.
Hoàng hôn chiếu xuống cảnh sắc trong viện càng nhu hòa.
Già Ly mím môi.
Ngộ Trần đã rời đi một lúc lâu, trong viện giờ phút này chỉ có một mình hắn.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắn đẩy cửa đi ra.
Vô Đỉnh Tự vẫn là Vô Đỉnh Tự trong dĩ vãng, chỉ là sau khi linh khí khôi phục, càng thêm cường thịnh.
Già Ly ở trong viện đứng một lát.
Mặt trời xuống núi, những đệ tử học lớp muộn đều vội vàng rời đi. Một mình hắn chậm rãi đi đến dưới tàng cây.
Cách đó không xa tiếng chuông từng tiếng từng tiếng vang lên, tiếng chuông này hắn đã nghe rất nhiều năm.
Hắn bỗng nhiên ngẩn người, dừng bước chân.
Ngộ Trần ăn cơm xong, ngẩng đầu nhìn thấy thánh tăng, không khỏi kinh ngạc.
“Thánh tăng, ngài xuất quan?”
Xuất quan?
Hắn bế quan mười năm, kỳ thật cái gì cũng không làm.
Đáy lòng Già Ly chợt động, nói: “Cũng nên xuất quan rồi. Mấy năm nay làm phiền ngươi dọn dẹp trong viện.”
Hắn nhấp môi hành lễ.
Ngộ Trần vội vàng đáp lễ.
“Thánh tăng có cần ta thông tri mọi người ngài đã xuất quan?”
Già Ly là tượng trưng cho Vô Đỉnh Tự, hắn xuất quan cũng không phải chuyện nhỏ.
Trong lòng Ngộ Trần hơi dừng, lại thấy hắn lắc lắc đầu.
“Không cần, ta chỉ là muốn nhìn bên ngoài một chút. Ngươi nếu có việc cứ đi trước đi.”
Ngộ Trần nhìn hắn không dám nói thêm gì.
Già Ly giờ phút này một thân áo cà sa màu trắng đứng ở dưới tàng cây, cùng năm đó giống lại không giống.
Ngộ Trần luôn cảm thấy thánh tăng dường như đã thay đổi.
Hắn không dám nói lời nào.
Già Ly cũng không nói nhiều, đứng dưới tán cây bồ đề thật lâu.
Theo sắc trời dần tối, đom đóm trong viện cũng bay lên.
Già Ly nhìn về phía rừng trúc bàn đá bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới.
Đã từng rất nhiều lần, hắn từng ở chỗ này đánh đàn.
Khi đó hắn còn không biết mình động phàm tâm, chỉ cảm thấy tiểu long kia thật đáng yêu.
Không nghĩ tới, một lần lại một lần dung túng, mềm lòng chua xót, đều là điềm báo hắn động phàm tâm.
Hắn kỳ thật…… sớm nên biết.
Già Ly chậm rãi rũ mắt xuống.
Bỗng nhiên nghe Ngộ Trần nói: “Thánh tăng, mấy năm trước Vô Sinh Hải đã từng đưa đồ qua, ngài bế quan, chúng ta vẫn chưa từng lấy ra.”
Vô Sinh Hải đưa đồ tới.
Bàn tay cầm tràng hạt hơi dừng, đã biết là ai.
Ngộ Trần ngừng thở, nghe thấy hắn nói: “Đưa cho ta đi.”
Đáy lòng thở dài, rốt cuộc vẫn lấy đồ ra.
Đó là sau khi Bạch Lang thành hôn, tặng lễ cho các bằng hữu làm kỷ niệm.
Nàng không biết chuyện lúc trước, trong lòng đối với việc Già Ly không thể tới tham gia hôn lễ còn có chút khó chịu.
Liền làm một khối gỗ khắc, làm như kỷ niệm.
Trong lòng Già Ly vừa động, thấy một cái mõ nho nhỏ.
Bạch Lang hẳn là lần đầu điêu khắc cái này, làm cũng không ra sao, còn có chút thô ráp.
Thẳng đến bốn mùa luân phiên, lá bồ đề đã thay mới, vẫn còn đang truyền.
Già Ly từ khi từ Phong Nguyệt Thành trở về, lấy lí do phá giới, bế quan mười năm.
Đối với người tu chân mà nói, mười năm bất quá là thời gian một chớp mắt.
Ngay cả Ngộ Trần đứng ngoài cửa thủ vệ cho hắn cũng không cảm thấy mười năm dài bao nhiêu.
Thẳng đến một ngày, hắn dọn dẹp trong viện, phát hiện cây bồ đề trong viện đã khô. Lá cây vốn tươi tốt bỗng héo rũ, thân cây lại nhiều thêm một vòng.
Cánh tay cầm chổi của hắn dừng lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến Già Ly thánh tăng đã thật lâu chưa ra ngoài.
Là người biết rõ sự tình năm đó, hắn cùng Phương Sinh đại khái là một trong ít người đoán được vị tăng nhân thương xót chúng sinh kia đã từng động phàm tâm.
Suy nghĩ dừng lại ở đây.
Ngộ Trần phục hồi lại tinh thần, trong lòng cảm thán tạo hóa trêu người.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ trong viện, vừa lúc bên ngoài có người tìm, liền rời đi.
Hắn rời đi không lâu.
Qua một lát Già Ly mở bừng mắt.
Trong tĩnh thất chỉ có một mình hắn, cửa sổ ở thiện phòng phía trước lộ ra chút ánh sáng.
Là mặt trời sắp xuống núi.
Bàn tay nắm tràng hạt dừng lại, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
“Già Ly, lòng đã yên sao?”
Trong lòng có một thanh âm hỏi hắn.
Hắn tu vô thượng Phật đạo, phụng dưỡng Phật Tổ, thương về tâm cảnh còn hại hơn nhiều so với thương về tu vi.
Mấy năm nay, người ngoài chỉ cho rằng Già Ly thánh tăng trong cuộc chiến ở Phong Nguyệt Thành bị trọng thương, lại không biết tâm cảnh hắn khốn đốn, thật lâu không khỏi.
Vết rách Phật tâm kia một ngày chưa lành, sẽ vẫn thêm một ngày hắn giam mình lại.
Già Ly nhìn ngoài cửa sổ, nhìn cây bồ đề trước cửa sổ cũng chậm rãi khô héo, lặng yên một lát, đuôi lông mày thế nhưng dần dần thả lỏng.
Trước cửa sổ một chú chim không biết tên đang ríu rít kêu.
Hoàng hôn chiếu xuống cảnh sắc trong viện càng nhu hòa.
Già Ly mím môi.
Ngộ Trần đã rời đi một lúc lâu, trong viện giờ phút này chỉ có một mình hắn.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, hắn đẩy cửa đi ra.
Vô Đỉnh Tự vẫn là Vô Đỉnh Tự trong dĩ vãng, chỉ là sau khi linh khí khôi phục, càng thêm cường thịnh.
Già Ly ở trong viện đứng một lát.
Mặt trời xuống núi, những đệ tử học lớp muộn đều vội vàng rời đi. Một mình hắn chậm rãi đi đến dưới tàng cây.
Cách đó không xa tiếng chuông từng tiếng từng tiếng vang lên, tiếng chuông này hắn đã nghe rất nhiều năm.
Hắn bỗng nhiên ngẩn người, dừng bước chân.
Ngộ Trần ăn cơm xong, ngẩng đầu nhìn thấy thánh tăng, không khỏi kinh ngạc.
“Thánh tăng, ngài xuất quan?”
Xuất quan?
Hắn bế quan mười năm, kỳ thật cái gì cũng không làm.
Đáy lòng Già Ly chợt động, nói: “Cũng nên xuất quan rồi. Mấy năm nay làm phiền ngươi dọn dẹp trong viện.”
Hắn nhấp môi hành lễ.
Ngộ Trần vội vàng đáp lễ.
“Thánh tăng có cần ta thông tri mọi người ngài đã xuất quan?”
Già Ly là tượng trưng cho Vô Đỉnh Tự, hắn xuất quan cũng không phải chuyện nhỏ.
Trong lòng Ngộ Trần hơi dừng, lại thấy hắn lắc lắc đầu.
“Không cần, ta chỉ là muốn nhìn bên ngoài một chút. Ngươi nếu có việc cứ đi trước đi.”
Ngộ Trần nhìn hắn không dám nói thêm gì.
Già Ly giờ phút này một thân áo cà sa màu trắng đứng ở dưới tàng cây, cùng năm đó giống lại không giống.
Ngộ Trần luôn cảm thấy thánh tăng dường như đã thay đổi.
Hắn không dám nói lời nào.
Già Ly cũng không nói nhiều, đứng dưới tán cây bồ đề thật lâu.
Theo sắc trời dần tối, đom đóm trong viện cũng bay lên.
Già Ly nhìn về phía rừng trúc bàn đá bên cạnh, bỗng nhiên nhớ tới.
Đã từng rất nhiều lần, hắn từng ở chỗ này đánh đàn.
Khi đó hắn còn không biết mình động phàm tâm, chỉ cảm thấy tiểu long kia thật đáng yêu.
Không nghĩ tới, một lần lại một lần dung túng, mềm lòng chua xót, đều là điềm báo hắn động phàm tâm.
Hắn kỳ thật…… sớm nên biết.
Già Ly chậm rãi rũ mắt xuống.
Bỗng nhiên nghe Ngộ Trần nói: “Thánh tăng, mấy năm trước Vô Sinh Hải đã từng đưa đồ qua, ngài bế quan, chúng ta vẫn chưa từng lấy ra.”
Vô Sinh Hải đưa đồ tới.
Bàn tay cầm tràng hạt hơi dừng, đã biết là ai.
Ngộ Trần ngừng thở, nghe thấy hắn nói: “Đưa cho ta đi.”
Đáy lòng thở dài, rốt cuộc vẫn lấy đồ ra.
Đó là sau khi Bạch Lang thành hôn, tặng lễ cho các bằng hữu làm kỷ niệm.
Nàng không biết chuyện lúc trước, trong lòng đối với việc Già Ly không thể tới tham gia hôn lễ còn có chút khó chịu.
Liền làm một khối gỗ khắc, làm như kỷ niệm.
Trong lòng Già Ly vừa động, thấy một cái mõ nho nhỏ.
Bạch Lang hẳn là lần đầu điêu khắc cái này, làm cũng không ra sao, còn có chút thô ráp.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122: Phiên ngoại 1
- Chương 123: Phiên ngoại 2
- Chương 124: Phiên ngoại 3