Thiếu Tá Giành Vợ - Chương 140: Ở lại
Chương trước- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiếu Tá Giành Vợ
Chương 140: Ở lại
“Nếu là chuyện Chiến Thiên cấu kết với người ngoài thì Mục Dã đã có nhắc cậu rồi. Tuy cậu ta không nói rõ nhưng cũng là do cậu không có năng lực đi điều tra. Mục Dã hắn không thể lôi ra bằng chứng chứng minh là chuyện dễ hiểu. Trong tình huống đó cho dù Mục Dã có hoàn toàn chắc chắn thì hắn cũng chỉ có thể nói bóng nói gió thôi. Quan trọng là người thống lĩnh như cậu vẫn cần phải có khả năng đúng không. Chuyện này chắc cậu không đến mức oán trách luôn chứ?”
Ngạo Tề nữa lạnh lùng nữa lại trào phúng nhìn hắn.
“Còn việc chúng tôi rời đi… Cậu lúc đó là thân phận gì, đầy mình hùng tâm chuẩn bị sống mái một trận với Chiến Thiên thế nào cho dù đã biết tình huống đang bất lợi cho mình… Cậu vẫn nghĩ lợi dụng cộng thêm lôi kéo, chưa chắc không lật được kèo. Cậu nghĩ như vậy cũng không có sai, ngược lại còn là nghĩ đúng. Nhưng bởi vì Chiến Thiên trên cậu một cơ, lợi ích và hứa hẹn ông ta mang đến cho những người kia lớn hơn cậu, hấp dẫn hơn cậu thì cậu đã thua rồi chứ chưa nói còn có người ngoài nhúng tay. Nhưng lúc đó cậu sao chấp nhận được chuyện mình sẽ thua? Lại làm sao chuyện chấp tay đem căn cứ đưa lại cho Chiến Thiên mà nhục nhã bỏ chạy?”
“Vốn dĩ tôi còn không nghĩ Mục Dã bọn họ sẽ đem cả ngôi làng kia theo đâu. Việc này quá sức viển vong. Cho dù là cả hiện tại đang diễn ra cũng ảo quá không phải sao? Tôi có thể nói cho cậu biết, tất cả kế hoạch là do Mục Dã và Tống Bằng thiết lập, tôi và Trình Liên chỉ là lựa chọn theo hay không theo thôi. Tính tình của Mục Dã chắc cậu đã biết chút ít đi. Cậu ta là người có chủ kiến, cậu ta nghĩ thế nào chẳng ai biết. Không nói cậu có tin hay không, chỉ nói cái nhìn của hai người không giống nhau còn không thân thiết gì là không có khả năng nào cậu ta nói cho cậu rồi. Tất cả điều kiện cần đều không có, khả năng nào đều không thể thành lập, lấy cái gì khả thi mà nói.”
Âm thanh lạnh lùng của Ngạo Tề đều đặn vang lên giữa rừng cây, không lớn không nhỏ cũng không có nhiều cảm xúc nhưng lại nói cho Đới Mặc không thốt được nên lời. Đừng nhìn bình thường hắn tưng tửng như vậy nhưng lúc cần nghiêm túc thì đặc biệt đáng tin, đặc biệt sắc bén. Có lẽ đến thời điểm này Ngạo Tề đã không có cái gì cảm xúc đặc biệt đối với mọi chuyện nữa nên mới nói được như thế. Nhưng nói nhiều như vậy chỉ là…
“Hiện tại tôi còn ngồi ở đây nói chuyện với cậu là vì trong chúng ta tôi có giao lưu với cậu nhiều nhất. Cậu xem như tôi còn để ý việc không từ mà biệt đi. Nhưng nếu cậu vẫn không hiểu thì tôi cũng chịu thua thôi. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không vì chuyện này mà đuổi cậu rời khỏi đây. Đi hay ở đều ở chính cậu. Nơi này của chúng tôi hiện tại không có gì lợi dụng được hết. Không tới chục năm chưa chắc chúng tôi sẽ đi ra ngoài, xuất hiện dưới ánh mắt người ngoài. Nếu cậu muốn ở lại thì cậu sẽ giống như những cư dân ở đây, có cùng đãi ngộ. Nếu cậu muốn đi thì hiện tại có thể đi, nhưng ra bên ngoài sống hay chết không liên quan đến chúng tôi nữa. Cứu cậu một lần này xem như đã hoàn mỹ khép lại quá khứ, thế thôi. Những chuyện nếu nếu nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”
Ngạo Tề cho rằng bản thân đã nói xong, vừa lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy người Dung Lạc đang đứng trên hàng hiên trước nhà sàn nhìn bọn họ. Hắn cho bọn họ một cái ánh mắt rồi quay qua nhìn Đới Mặc: “Đến giờ ăn cơm rồi, họ đang chờ.”
Đới Mặc được nhắc nhở vô thức nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn đến mấy người Dung Lạc. Nhưng không biết hắn đang nghĩ gì mà không có nhúc nhích.
“Nếu cậu quyết định ở lại thì từ ngày mai cậu sẽ phải bắt đầu làm việc như mọi người, đem cuộc sống đang có ổn định lại. Hiện tại đi thôi. Cậu bây giờ là người ăn nhờ ở đậu đó, để người khác đợi là không tốt đâu.”
Nói rồi hắn vỗ vai Đới Mặc một cái rồi đứng dậy đi trước.
…
Cách thời điểm Đới Mặc đến Thủy đảo đã là một tháng mười ngày. Mười ngày trước, chính là ngày Ngạo Tề nói chuyện với hắn, hôm sau Đới Mặc đã quyết định ở lại Thủy đảo.
Điều này có lẽ không phải quá khó hiểu. Đới Mặc cũng không ngốc mà cho rằng một lần lênh đênh trên biển không chết thì lần sau cũng vậy. Đám người Dung Lạc không có khả năng cho hắn một con tàu để rời đi. Tuy họ không dùng đến nó thì cũng sẽ không dễ dãi mang ra cho người như vậy. Cứu hắn đã là cực hạn rồi. Ở trong thời đại lúc này, cho dù Đới Mặc có thuận lợi ra ngoài được thì hắn cũng không có khả năng tự mình sống. Hắn chỉ có hai con đường để đi. Một là tìm một căn cứ nào đó gia nhập, hai là quay về Diệu Nhật cúi đầu làm người. Cái trước thì có lẽ nhưng cái sau là ảo tưởng viển vong. Chưa nói Chiến Thiên có đồng ý không, bản thân Đới Mặc chịu được mới lạ. Nhưng tất cả phải được thành lập trên việc hắn còn sống trong quá trình di chuyển đó. Cho nên hắn ở lại là chuyện ai nấy dều đã đoán trước được.
“Đúng rồi Dung Lạc, có phải cô quên cái gì rồi không?”
Trong lúc đang ăn cơm bỗng nhiên Trình Liên nhắc một câu như vậy, nhất thời khiến cho không chỉ Dung Lạc mà những người khác đều ngừng đũa nhìn hắn.
Trình Liên không có nói gì mà trong sự chú mục của đám người, đưa tay chỉ về một hướng. Ở nơi hắn chỉ điểm cuối là một đống gì đó khá lớn được bọc vải tủ lên cho nên không thể nhìn được bên trong là gì.
Nhưng ở đây trừ Đới Mặc thì không ai không biết bên trong đó có gì. Có lẽ trước khi Trình Liên nhắc bọn họ thật sự là đã quên thì sau khi nhìn thấy cũng sẽ nhớ ra.
“A!”
Dung Lạc thật sự là quên, vừa nhớ ra đã bật người đứng dậy.
“Em đừng gấp, nó không có chân, không chạy mất được.”
Mục Dã trái ngược còn bình tĩnh mà nói đùa vừa kéo cô ngồi xuống lại. Người con gái hiện tại đã mang thai được năm tháng có hơn rồi mà vẫn bộp chộp như vậy. Cũng không biết đứa bé sinh ra sẽ giống ai.
Dung Lạc bị người đàn ông cứng rắn kéo xuống không có lại giằng co với hắn mà thuận theo ngồi trở lại bên cạnh hắn. Nhưng cô vẫn chưa thôi kích động: “Làm sao tôi có thể quên nó được nhỉ!?”
“Cô xem cô đi. Cô đang có thai. Trước là Đới Mặc đến, sau là cô vác bụng chạy đông chạy tây, mới rồi còn lo nuôi cá, làm gì còn nhớ được cái đống gỗ mục kia.”
Dạo này trong làng đã bắt đầu dẫn được cá nhỏ trong cái hồ lớn giữa đảo về nuôi dưỡng. Dung Lạc rất coi trọng nó, suốt ngày nghĩ có thể sử dụng phương pháp vườn ao chuồng để nâng cao năng xuất cuộc sống hay không các thứ, thật sự là bận rộn đến chân không chạm đất. Nếu không phải có Mục Dã ở bên cạnh nhắc nhở ăn uống ngủ đúng giờ thì khó mà nói được cô có quên cả chúng luôn không. Nhưng không thể không nói kiến thức cô mang đến cho họ thật sự là nhiều, lại phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của họ. Đám người nhìn trong mắt, cảm khái trong lòng, sai đâu đánh đó chứ chẳng biết nên nói gì nữa. Kết quả là ai nấy kể cả Trình Liên suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm đều quên. Mới đây thôi hắn đã lơ đãng nhìn thấy, nếu không sợ rằng còn lâu…
“Cũng phải ha… Ha ha ha…”
Dung Lạc cười lã giã khiến đám người bó tay không thôi.
Đới Mặc im lặng liếc mắt nhìn Dung Lạc một cái rồi lại tiếp tục giải quyết phần ăn của mình. Sau khi quyết định ở lại Đới Mặc vẫn vậy, không có nhiều thay đổi lắm. Hắn luôn trầm mặc ít nói, giao tiếp nhiều nhất chỉ có hai người Trình Liên và Ngạo Tề, càng đừng nói đến hai nữ tánh trong nhóm. Mà nói đến nữ tánh thì Dung Tình sau khi Đới Mặc đến được một tháng thì cô đã thuận lợi sinh ra một đứa bé trai khấu khỉnh nặng ba ký rưỡi, cực kỳ khả quan. Nó còn rất khỏe mạnh, không có bệnh ẩn gì còn ăn được ngủ được. Hiện tại Dung Tình còn đang ở cử nên không có xuất hiện ở bên ngoài, đương nhiên Tống Bằng vì chăm sóc hai người họ cũng ít khi xuất hiện. Chuyện Đới Mặc ở lại Tống Bằng không có ý kiến gì. Cái mặt than kia còn khó ở hơn Mục Dã, không có khả năng bắt chuyện hay giao tiếp với Đới Mặc.
Đới Mặc như vậy không phải không khiến người ta để ý nhưng họ chỉ là âm thầm để tâm chứ không ai đá động gì tới hắn cả. Cũng không phải là xa lánh, chỉ là không chủ động hỏi han thôi. Mọi người vẫn giống bình thường, nên thảo luận nên ăn cơm thì vẫn cùng nhau, lúc làm việc thì ai có năng lực người đó lên. Bọn họ nghĩ bản thân đã đủ thể hiện cho Đới Mặc thấy thái độ của mình rồi. Còn hắn nghĩ thế nào tùy hắn thôi. Dù sao thời gian là liều thuốc tốt, thuốc vào bệnh tan, rồi sẽ có kết quả sớm thôi.
“À đúng rồi, không phải anh cũng có trồng trong phòng thí nghiệm của mình sao? Thế nào rồi?”
Dung Lạc bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, lập tức hai mắt sáng rực lên nhìn Trình Liên.
“Tôi chưa nói với cô à?”
Trình Liên lại như cực kỳ khó tin nhìn Dung Lạc, nhất thời cũng khiến cô đầy mặt mờ mịt nhìn hắn: “Anh nói cái gì?”
“…”
Trên mặt Trình Liên thiếu điều vẽ lên trán ba dấu chấm, cực độ vô ngữ nhìn Dung Lạc.
Ngạo Tề thì nhịn cười muốn nội thương. Ngược lại là Mục Dã không nhìn nổi người con gái trở nên ngốc nghếch đi mà lên tiếng nhắc nhở: “Hắn từng nói rồi, nói nấm của hắn đã trồng lên được… Là cái hôm cá được dẫn về. Lúc đó không thấy em phản ứng gì tôi còn tưởng là em đã hết nhiệt tình với nó.”
“…”
Mặt Dung Lạc lúc này cũng chả kém gì Trình Liên.
Ngạo Tề nữa lạnh lùng nữa lại trào phúng nhìn hắn.
“Còn việc chúng tôi rời đi… Cậu lúc đó là thân phận gì, đầy mình hùng tâm chuẩn bị sống mái một trận với Chiến Thiên thế nào cho dù đã biết tình huống đang bất lợi cho mình… Cậu vẫn nghĩ lợi dụng cộng thêm lôi kéo, chưa chắc không lật được kèo. Cậu nghĩ như vậy cũng không có sai, ngược lại còn là nghĩ đúng. Nhưng bởi vì Chiến Thiên trên cậu một cơ, lợi ích và hứa hẹn ông ta mang đến cho những người kia lớn hơn cậu, hấp dẫn hơn cậu thì cậu đã thua rồi chứ chưa nói còn có người ngoài nhúng tay. Nhưng lúc đó cậu sao chấp nhận được chuyện mình sẽ thua? Lại làm sao chuyện chấp tay đem căn cứ đưa lại cho Chiến Thiên mà nhục nhã bỏ chạy?”
“Vốn dĩ tôi còn không nghĩ Mục Dã bọn họ sẽ đem cả ngôi làng kia theo đâu. Việc này quá sức viển vong. Cho dù là cả hiện tại đang diễn ra cũng ảo quá không phải sao? Tôi có thể nói cho cậu biết, tất cả kế hoạch là do Mục Dã và Tống Bằng thiết lập, tôi và Trình Liên chỉ là lựa chọn theo hay không theo thôi. Tính tình của Mục Dã chắc cậu đã biết chút ít đi. Cậu ta là người có chủ kiến, cậu ta nghĩ thế nào chẳng ai biết. Không nói cậu có tin hay không, chỉ nói cái nhìn của hai người không giống nhau còn không thân thiết gì là không có khả năng nào cậu ta nói cho cậu rồi. Tất cả điều kiện cần đều không có, khả năng nào đều không thể thành lập, lấy cái gì khả thi mà nói.”
Âm thanh lạnh lùng của Ngạo Tề đều đặn vang lên giữa rừng cây, không lớn không nhỏ cũng không có nhiều cảm xúc nhưng lại nói cho Đới Mặc không thốt được nên lời. Đừng nhìn bình thường hắn tưng tửng như vậy nhưng lúc cần nghiêm túc thì đặc biệt đáng tin, đặc biệt sắc bén. Có lẽ đến thời điểm này Ngạo Tề đã không có cái gì cảm xúc đặc biệt đối với mọi chuyện nữa nên mới nói được như thế. Nhưng nói nhiều như vậy chỉ là…
“Hiện tại tôi còn ngồi ở đây nói chuyện với cậu là vì trong chúng ta tôi có giao lưu với cậu nhiều nhất. Cậu xem như tôi còn để ý việc không từ mà biệt đi. Nhưng nếu cậu vẫn không hiểu thì tôi cũng chịu thua thôi. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không vì chuyện này mà đuổi cậu rời khỏi đây. Đi hay ở đều ở chính cậu. Nơi này của chúng tôi hiện tại không có gì lợi dụng được hết. Không tới chục năm chưa chắc chúng tôi sẽ đi ra ngoài, xuất hiện dưới ánh mắt người ngoài. Nếu cậu muốn ở lại thì cậu sẽ giống như những cư dân ở đây, có cùng đãi ngộ. Nếu cậu muốn đi thì hiện tại có thể đi, nhưng ra bên ngoài sống hay chết không liên quan đến chúng tôi nữa. Cứu cậu một lần này xem như đã hoàn mỹ khép lại quá khứ, thế thôi. Những chuyện nếu nếu nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”
Ngạo Tề cho rằng bản thân đã nói xong, vừa lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy người Dung Lạc đang đứng trên hàng hiên trước nhà sàn nhìn bọn họ. Hắn cho bọn họ một cái ánh mắt rồi quay qua nhìn Đới Mặc: “Đến giờ ăn cơm rồi, họ đang chờ.”
Đới Mặc được nhắc nhở vô thức nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn đến mấy người Dung Lạc. Nhưng không biết hắn đang nghĩ gì mà không có nhúc nhích.
“Nếu cậu quyết định ở lại thì từ ngày mai cậu sẽ phải bắt đầu làm việc như mọi người, đem cuộc sống đang có ổn định lại. Hiện tại đi thôi. Cậu bây giờ là người ăn nhờ ở đậu đó, để người khác đợi là không tốt đâu.”
Nói rồi hắn vỗ vai Đới Mặc một cái rồi đứng dậy đi trước.
…
Cách thời điểm Đới Mặc đến Thủy đảo đã là một tháng mười ngày. Mười ngày trước, chính là ngày Ngạo Tề nói chuyện với hắn, hôm sau Đới Mặc đã quyết định ở lại Thủy đảo.
Điều này có lẽ không phải quá khó hiểu. Đới Mặc cũng không ngốc mà cho rằng một lần lênh đênh trên biển không chết thì lần sau cũng vậy. Đám người Dung Lạc không có khả năng cho hắn một con tàu để rời đi. Tuy họ không dùng đến nó thì cũng sẽ không dễ dãi mang ra cho người như vậy. Cứu hắn đã là cực hạn rồi. Ở trong thời đại lúc này, cho dù Đới Mặc có thuận lợi ra ngoài được thì hắn cũng không có khả năng tự mình sống. Hắn chỉ có hai con đường để đi. Một là tìm một căn cứ nào đó gia nhập, hai là quay về Diệu Nhật cúi đầu làm người. Cái trước thì có lẽ nhưng cái sau là ảo tưởng viển vong. Chưa nói Chiến Thiên có đồng ý không, bản thân Đới Mặc chịu được mới lạ. Nhưng tất cả phải được thành lập trên việc hắn còn sống trong quá trình di chuyển đó. Cho nên hắn ở lại là chuyện ai nấy dều đã đoán trước được.
“Đúng rồi Dung Lạc, có phải cô quên cái gì rồi không?”
Trong lúc đang ăn cơm bỗng nhiên Trình Liên nhắc một câu như vậy, nhất thời khiến cho không chỉ Dung Lạc mà những người khác đều ngừng đũa nhìn hắn.
Trình Liên không có nói gì mà trong sự chú mục của đám người, đưa tay chỉ về một hướng. Ở nơi hắn chỉ điểm cuối là một đống gì đó khá lớn được bọc vải tủ lên cho nên không thể nhìn được bên trong là gì.
Nhưng ở đây trừ Đới Mặc thì không ai không biết bên trong đó có gì. Có lẽ trước khi Trình Liên nhắc bọn họ thật sự là đã quên thì sau khi nhìn thấy cũng sẽ nhớ ra.
“A!”
Dung Lạc thật sự là quên, vừa nhớ ra đã bật người đứng dậy.
“Em đừng gấp, nó không có chân, không chạy mất được.”
Mục Dã trái ngược còn bình tĩnh mà nói đùa vừa kéo cô ngồi xuống lại. Người con gái hiện tại đã mang thai được năm tháng có hơn rồi mà vẫn bộp chộp như vậy. Cũng không biết đứa bé sinh ra sẽ giống ai.
Dung Lạc bị người đàn ông cứng rắn kéo xuống không có lại giằng co với hắn mà thuận theo ngồi trở lại bên cạnh hắn. Nhưng cô vẫn chưa thôi kích động: “Làm sao tôi có thể quên nó được nhỉ!?”
“Cô xem cô đi. Cô đang có thai. Trước là Đới Mặc đến, sau là cô vác bụng chạy đông chạy tây, mới rồi còn lo nuôi cá, làm gì còn nhớ được cái đống gỗ mục kia.”
Dạo này trong làng đã bắt đầu dẫn được cá nhỏ trong cái hồ lớn giữa đảo về nuôi dưỡng. Dung Lạc rất coi trọng nó, suốt ngày nghĩ có thể sử dụng phương pháp vườn ao chuồng để nâng cao năng xuất cuộc sống hay không các thứ, thật sự là bận rộn đến chân không chạm đất. Nếu không phải có Mục Dã ở bên cạnh nhắc nhở ăn uống ngủ đúng giờ thì khó mà nói được cô có quên cả chúng luôn không. Nhưng không thể không nói kiến thức cô mang đến cho họ thật sự là nhiều, lại phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của họ. Đám người nhìn trong mắt, cảm khái trong lòng, sai đâu đánh đó chứ chẳng biết nên nói gì nữa. Kết quả là ai nấy kể cả Trình Liên suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm đều quên. Mới đây thôi hắn đã lơ đãng nhìn thấy, nếu không sợ rằng còn lâu…
“Cũng phải ha… Ha ha ha…”
Dung Lạc cười lã giã khiến đám người bó tay không thôi.
Đới Mặc im lặng liếc mắt nhìn Dung Lạc một cái rồi lại tiếp tục giải quyết phần ăn của mình. Sau khi quyết định ở lại Đới Mặc vẫn vậy, không có nhiều thay đổi lắm. Hắn luôn trầm mặc ít nói, giao tiếp nhiều nhất chỉ có hai người Trình Liên và Ngạo Tề, càng đừng nói đến hai nữ tánh trong nhóm. Mà nói đến nữ tánh thì Dung Tình sau khi Đới Mặc đến được một tháng thì cô đã thuận lợi sinh ra một đứa bé trai khấu khỉnh nặng ba ký rưỡi, cực kỳ khả quan. Nó còn rất khỏe mạnh, không có bệnh ẩn gì còn ăn được ngủ được. Hiện tại Dung Tình còn đang ở cử nên không có xuất hiện ở bên ngoài, đương nhiên Tống Bằng vì chăm sóc hai người họ cũng ít khi xuất hiện. Chuyện Đới Mặc ở lại Tống Bằng không có ý kiến gì. Cái mặt than kia còn khó ở hơn Mục Dã, không có khả năng bắt chuyện hay giao tiếp với Đới Mặc.
Đới Mặc như vậy không phải không khiến người ta để ý nhưng họ chỉ là âm thầm để tâm chứ không ai đá động gì tới hắn cả. Cũng không phải là xa lánh, chỉ là không chủ động hỏi han thôi. Mọi người vẫn giống bình thường, nên thảo luận nên ăn cơm thì vẫn cùng nhau, lúc làm việc thì ai có năng lực người đó lên. Bọn họ nghĩ bản thân đã đủ thể hiện cho Đới Mặc thấy thái độ của mình rồi. Còn hắn nghĩ thế nào tùy hắn thôi. Dù sao thời gian là liều thuốc tốt, thuốc vào bệnh tan, rồi sẽ có kết quả sớm thôi.
“À đúng rồi, không phải anh cũng có trồng trong phòng thí nghiệm của mình sao? Thế nào rồi?”
Dung Lạc bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, lập tức hai mắt sáng rực lên nhìn Trình Liên.
“Tôi chưa nói với cô à?”
Trình Liên lại như cực kỳ khó tin nhìn Dung Lạc, nhất thời cũng khiến cô đầy mặt mờ mịt nhìn hắn: “Anh nói cái gì?”
“…”
Trên mặt Trình Liên thiếu điều vẽ lên trán ba dấu chấm, cực độ vô ngữ nhìn Dung Lạc.
Ngạo Tề thì nhịn cười muốn nội thương. Ngược lại là Mục Dã không nhìn nổi người con gái trở nên ngốc nghếch đi mà lên tiếng nhắc nhở: “Hắn từng nói rồi, nói nấm của hắn đã trồng lên được… Là cái hôm cá được dẫn về. Lúc đó không thấy em phản ứng gì tôi còn tưởng là em đã hết nhiệt tình với nó.”
“…”
Mặt Dung Lạc lúc này cũng chả kém gì Trình Liên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn