Thiếu Tá Giành Vợ - Chương 85: Tinh linh nhập biển
Chương trước- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiếu Tá Giành Vợ
Chương 85: Tinh linh nhập biển
Mục Dã một đường không có trở ngại trở về nhà. Lúc này đã là mười rưỡi, ánh nắng thiếu điều muốn đốt cháy người ta lên, biến họ thành một ngọn đuốc mới chịu bỏ qua. Vừa mở cửa ra hắn đã nhìn thấy Dung Lạc mũ áo chỉnh tề, sẵn sàng cho hành trình sắp tới ngồi ở phòng khách đợi hắn.
Dung Lạc đối hắn hé miệng cười, chỉ thiếu giang hai tay ra ôm chầm lấy hắn.
Mục Dã thấy cô trông đợi được ra biển như vậy thì không biết nói sao, chỉ có thể bất lực mổ lên môi cô một cái cho bỏ ghét rồi nắm tay cô rời khỏi nhà.
Trước đây Dung Lạc không có phán đoán sai. Thời gian người của căn cứ tiến hành tuần tra quanh đảo thường là trước bữa trưa. Cho nên Dung Lạc có thể ra ngoài vào giờ ăn cơm mà không sợ đụng độ người khác. Đương nhiên khó tránh khỏi những nhân tố đột phát long nhong bên ngoài bất thình lình không có chủ đích dù khá là hiếm hoi.
Hiện tại Mục Dã lại quang mình chính đại lấy danh nghĩa đi tuần để đưa Dung Lạc ra ngoài. Mặc kệ họ đụng độ phải ai thì đều chẳng có người dám hó hé tiếng nào ngoài đưa mắt nhìn họ với những biểu tình khác nhau.
Hai người giống như đi dạo mà một đường đi thẳng ra biển.
Dung Lạc trên đầu đội mũ rộng vành. Quần áo trên người vừa khít che đi thân thể cô, tránh cho cái nắng chiếu đến, làm tổn thương làn da cô chứ không có chút nào kín kẽ, ngược lại còn có phần rộng rãi thoải mái nữa. Bộ dạng này hoàn toàn khác biệt với trạng thái lần trước cô tự mình đi, còn không cần phải lo sợ bị người nhận ra nữa. Hiện tại trên đường họ đi họ còn đụng người khác, còn không chỉ một người. Thế nhưng hai người vẫn tiếp tục đi, không hề có chút dừng lại nào.
“Phù.”
Đến lúc không còn nhìn thấy ai, biển rộng lại ở trước mặt Dung Lạc mới khẽ vỗ ngực thở phào một hơi.
Mục Dã nhìn mà buồn cười: “Hoảng sợ như vậy?”
“Lần trước em đi một mình, thật sự là có cảm giác kinh hồn bạt vía đó.”
Dung Lạc có phần hài hước khoa trương nói. Dù cô chẳng hề nói sai. Đến giờ nghĩ lại Dung Lạc vẫn cảm thấy may mắn vì lúc đó bản thân không đụng độ phải ai.
Mục Dã không nói mà chỉ im lặng xiết chặt bàn tay cô. Nếu được hắn cũng không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy. Hiện tại hắn không phải cũng giống như cô, cảm thấy may mắn hay sao. Lỡ mà cô lúc đó thật sự xảy ra chuyện, hắn không biết mình sẽ phản ứng thế nào nữa.
Hai người một đường đi thẳng ra biển. Theo ý của Dung Lạc thì Mục Dã trước tiên sẽ thả cô ở rặng đá lúc trước, nghiêm chỉnh thực hiện nhiệm vụ đi tuần của mình rồi mới trở lại cùng cô bắt đầu mục đích ra biển lần này.
“Thật sự không sao?”
Trước khi đi Mục Dã vẫn còn không yên tâm mà hỏi lại.
“Thật sự không sao đâu.”
Dung Lạc nghiêm chỉnh gật đầu khẳng định với hắn. Cô còn nói: “Anh đi tuần đi, xem như rà sót xem xung quanh đây có khả năng xuất hiện người khác không. Sau đó chúng ta có làm gì cũng không sợ bị phát hiện mà.”
Nói sao thì Mục Dã vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ đi tuần hôm nay của mình. Dung Lạc không muốn hắn vì mình mà trễ nãi thời gian. Lời cô nói cũng không phải chỉ là lấy đại lý do ra đối phó hắn, cô thật sự là nghĩ vậy. Sau đó hai người phải xuống biển, tốt nhất không có người nhận ra khác thường gì với sự hiện diện của họ vẫn là tốt nhất.
Mục Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt một cái nữa, đưa tay chỉnh lại mũ trên đầu cô rồi mới dứt khoát quay đầu phóng đi. Thân hình nhanh chóng mất hút sau những rặng đá chập chùng, hoàn toàn rời khỏi ánh mắt của Dung Lạc không tới mấy giây. Dung Lạc nhìn theo phương hướng hắn đi một lúc mới thu lại tầm mắt, đưa ánh nhìn về phía khung cảnh xung quanh.
Nơi Dung Lạc đặt chân lần này không giống hai lần trước. Bởi vì mục đích hiện tại của cô là chờ đợi người đàn ông quay trở lại, cho nên trong thời gian đó mối quan tâm hàng đầu là an toàn của cô phải được đảm bảo tuyệt đối. Nơi cô đứng hiện tại là bên dưới một mõm đá nằm trong rặng đá với vô số kiểu dáng. Đại loại là nó được tạo thành bởi hai phiến đá lớn chồng lên nhau nhưng lại không khép kín mà tạo thành một góc nghiêng đủ rộng cho người ta ngồi vào. Mõm đá lại hướng ra ngoài biển. Hai bên cũng có đá che chắn. Nếu Dung Lạc ngồi thụt lỏm vào trong góc, trừ khi có người ở ngoài biển nhìn vào thì mới có khả năng nhìn thấy cô.
Dung Lạc đội nón rộng vành ngồi trong hẻm đá đó một lúc thì quyết định xuống biển trước. Dù sao ở trên hay ở dưới cũng đều là đợi, mà ở dưới mát mẻ còn không sợ bị người vô ý hình thấy. Nghe có vẻ giống như lấy cớ… Nhưng mà cô đã không cưỡng lại được cái làn nước xanh ngắt trước mặt kia, không ngừng mời gọi cô đi xuống trong cái thời tiết nóng rẩy này nữa rồi. Chắc không đến nổi hù chết người đàn ông kia đâu ha… Cô hứa, cô chỉ quanh quẩn gần đây thôi. Chỉ cần hắn về thì cô sẽ lập tức trở lên.
Nghĩ như vậy, cô nhanh nhẹn cởi bỏ mũ và dép, để nó lại nơi đó rồi chui ra khỏi hẻm đá, hướng về phía biển mà đi.
Từ hẻm núi cho tới phạm vi mặt biển không dài, chỉ chừng hai ba mét mà thôi. Dung Lạc lúc này trên người mặc một cái đầm bằng vải lanh rộng thùng thình dài đến bắp chân và không chiết eo. Cho nên vạc váy rộng đến phía dưới thì xếp ly vào một cách tự nhiên. Lúc di chuyển lại cho người ta cảm giác bồng bềnh như mây. Tay và vai áo hơi phồng, dài đến khủy tay. Cổ áo tròn có bèo nhúng thưa được trang trí đơn giản bằng một sợi ruy băng màu kem, thực chất là sợi vải được cắt ra cùng một chất liệu với váy áo. Tuy không chiết eo, không cho ra đường cong xinh đẹp kia nhưng lại tạo được một loại cảm giác tự do phóng khoáng. Giống như nếu hiện tại cho Dung Lạc thêm một đôi cánh, giây sau đó cô có thể đạp gió bay lên trời vậy.
Hiện tại cũng giống nhau, nhưng thay vì lên trời, Dung Lạc lại xuống biển.
Đôi chân trần trắng trẻo hơn so với làn da dù đã được dưỡng mấy tháng nhưng vẫn còn hơi rám nắng. Chúng nó đạp lên những tảng đá bám đầy rêu xanh đã chết từ lâu tạo thành những mảng màu xám đen sần sùi xấu xí. Hai khối màu sắc đối lập càng khiến cho đôi chân kia trở nên chói mắt lạ thường.
Đôi chân đó nhẹ nhàng, vững vàng trên từng bước đi, dần dần hướng về phía biển khơi bên ngoài rặng đá.
Buổi trưa so với ban đêm những con sóng có nhẹ hơn nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Có điều bởi vì không gian bừng sáng, không khí nóng bức nên khiến cho những cơn gió mang theo làn sóng kia giống như đang dệt hoa trên gấm, giúp xua đi cái nắng hừng hực đang bao trùm toàn thân. Gió biển phù phép khiến cho mái tóc đen đến giữa lưng của Dung Lạc bay bay. Cùng với tà váy phiêu phiêu, Dung Lạc lúc này trông chẳng khác gì một linh tinh của biển. Nếu không phải còn nhớ mình đang mang thai, Dung Lạc nhất định sẽ đạp mạnh chân, nhúng người bay ra ngoài, tựa như một con chim đang tung cánh bay, mạnh mẽ nhào vào vòng tay của biển ngay lập tức.
Có điều tuy bây giờ không thể làm được hiệu quả như vậy nhưng nếu có người ngoài nhìn đến Dung Lạc lúc này thì hiệu quả mỹ cảm vẫn là đạt tới không sai biệt lắm.
Dung Lạc cẩn thận đạp chân lên những hòn đá trơn nhẵn, dần dần tiếp cận biển rộng.
So với lần trước, thời khắc Dung Lạc đạp chân lên mặt biển, thân thể cô ngay lập tức lùi vào trong nước, nhanh chóng biến mất không thấy.
Một vùng biển rộng trước sau như một, cứ như chưa từng có người đến đây. Những con sóng vẫn rì rào vỗ vào bờ đá tạo thành bọt nước trắng xóa, lúc lớn lúc nhỏ không hề đồng nhất. Tất cả vẽ lên một khung cảnh tuyệt mĩ không kém cho dù không có sự hiện diện của đóa tinh linh kia.
Dung Lạc đối hắn hé miệng cười, chỉ thiếu giang hai tay ra ôm chầm lấy hắn.
Mục Dã thấy cô trông đợi được ra biển như vậy thì không biết nói sao, chỉ có thể bất lực mổ lên môi cô một cái cho bỏ ghét rồi nắm tay cô rời khỏi nhà.
Trước đây Dung Lạc không có phán đoán sai. Thời gian người của căn cứ tiến hành tuần tra quanh đảo thường là trước bữa trưa. Cho nên Dung Lạc có thể ra ngoài vào giờ ăn cơm mà không sợ đụng độ người khác. Đương nhiên khó tránh khỏi những nhân tố đột phát long nhong bên ngoài bất thình lình không có chủ đích dù khá là hiếm hoi.
Hiện tại Mục Dã lại quang mình chính đại lấy danh nghĩa đi tuần để đưa Dung Lạc ra ngoài. Mặc kệ họ đụng độ phải ai thì đều chẳng có người dám hó hé tiếng nào ngoài đưa mắt nhìn họ với những biểu tình khác nhau.
Hai người giống như đi dạo mà một đường đi thẳng ra biển.
Dung Lạc trên đầu đội mũ rộng vành. Quần áo trên người vừa khít che đi thân thể cô, tránh cho cái nắng chiếu đến, làm tổn thương làn da cô chứ không có chút nào kín kẽ, ngược lại còn có phần rộng rãi thoải mái nữa. Bộ dạng này hoàn toàn khác biệt với trạng thái lần trước cô tự mình đi, còn không cần phải lo sợ bị người nhận ra nữa. Hiện tại trên đường họ đi họ còn đụng người khác, còn không chỉ một người. Thế nhưng hai người vẫn tiếp tục đi, không hề có chút dừng lại nào.
“Phù.”
Đến lúc không còn nhìn thấy ai, biển rộng lại ở trước mặt Dung Lạc mới khẽ vỗ ngực thở phào một hơi.
Mục Dã nhìn mà buồn cười: “Hoảng sợ như vậy?”
“Lần trước em đi một mình, thật sự là có cảm giác kinh hồn bạt vía đó.”
Dung Lạc có phần hài hước khoa trương nói. Dù cô chẳng hề nói sai. Đến giờ nghĩ lại Dung Lạc vẫn cảm thấy may mắn vì lúc đó bản thân không đụng độ phải ai.
Mục Dã không nói mà chỉ im lặng xiết chặt bàn tay cô. Nếu được hắn cũng không muốn để cho cô mạo hiểm như vậy. Hiện tại hắn không phải cũng giống như cô, cảm thấy may mắn hay sao. Lỡ mà cô lúc đó thật sự xảy ra chuyện, hắn không biết mình sẽ phản ứng thế nào nữa.
Hai người một đường đi thẳng ra biển. Theo ý của Dung Lạc thì Mục Dã trước tiên sẽ thả cô ở rặng đá lúc trước, nghiêm chỉnh thực hiện nhiệm vụ đi tuần của mình rồi mới trở lại cùng cô bắt đầu mục đích ra biển lần này.
“Thật sự không sao?”
Trước khi đi Mục Dã vẫn còn không yên tâm mà hỏi lại.
“Thật sự không sao đâu.”
Dung Lạc nghiêm chỉnh gật đầu khẳng định với hắn. Cô còn nói: “Anh đi tuần đi, xem như rà sót xem xung quanh đây có khả năng xuất hiện người khác không. Sau đó chúng ta có làm gì cũng không sợ bị phát hiện mà.”
Nói sao thì Mục Dã vẫn cần phải hoàn thành nhiệm vụ đi tuần hôm nay của mình. Dung Lạc không muốn hắn vì mình mà trễ nãi thời gian. Lời cô nói cũng không phải chỉ là lấy đại lý do ra đối phó hắn, cô thật sự là nghĩ vậy. Sau đó hai người phải xuống biển, tốt nhất không có người nhận ra khác thường gì với sự hiện diện của họ vẫn là tốt nhất.
Mục Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt một cái nữa, đưa tay chỉnh lại mũ trên đầu cô rồi mới dứt khoát quay đầu phóng đi. Thân hình nhanh chóng mất hút sau những rặng đá chập chùng, hoàn toàn rời khỏi ánh mắt của Dung Lạc không tới mấy giây. Dung Lạc nhìn theo phương hướng hắn đi một lúc mới thu lại tầm mắt, đưa ánh nhìn về phía khung cảnh xung quanh.
Nơi Dung Lạc đặt chân lần này không giống hai lần trước. Bởi vì mục đích hiện tại của cô là chờ đợi người đàn ông quay trở lại, cho nên trong thời gian đó mối quan tâm hàng đầu là an toàn của cô phải được đảm bảo tuyệt đối. Nơi cô đứng hiện tại là bên dưới một mõm đá nằm trong rặng đá với vô số kiểu dáng. Đại loại là nó được tạo thành bởi hai phiến đá lớn chồng lên nhau nhưng lại không khép kín mà tạo thành một góc nghiêng đủ rộng cho người ta ngồi vào. Mõm đá lại hướng ra ngoài biển. Hai bên cũng có đá che chắn. Nếu Dung Lạc ngồi thụt lỏm vào trong góc, trừ khi có người ở ngoài biển nhìn vào thì mới có khả năng nhìn thấy cô.
Dung Lạc đội nón rộng vành ngồi trong hẻm đá đó một lúc thì quyết định xuống biển trước. Dù sao ở trên hay ở dưới cũng đều là đợi, mà ở dưới mát mẻ còn không sợ bị người vô ý hình thấy. Nghe có vẻ giống như lấy cớ… Nhưng mà cô đã không cưỡng lại được cái làn nước xanh ngắt trước mặt kia, không ngừng mời gọi cô đi xuống trong cái thời tiết nóng rẩy này nữa rồi. Chắc không đến nổi hù chết người đàn ông kia đâu ha… Cô hứa, cô chỉ quanh quẩn gần đây thôi. Chỉ cần hắn về thì cô sẽ lập tức trở lên.
Nghĩ như vậy, cô nhanh nhẹn cởi bỏ mũ và dép, để nó lại nơi đó rồi chui ra khỏi hẻm đá, hướng về phía biển mà đi.
Từ hẻm núi cho tới phạm vi mặt biển không dài, chỉ chừng hai ba mét mà thôi. Dung Lạc lúc này trên người mặc một cái đầm bằng vải lanh rộng thùng thình dài đến bắp chân và không chiết eo. Cho nên vạc váy rộng đến phía dưới thì xếp ly vào một cách tự nhiên. Lúc di chuyển lại cho người ta cảm giác bồng bềnh như mây. Tay và vai áo hơi phồng, dài đến khủy tay. Cổ áo tròn có bèo nhúng thưa được trang trí đơn giản bằng một sợi ruy băng màu kem, thực chất là sợi vải được cắt ra cùng một chất liệu với váy áo. Tuy không chiết eo, không cho ra đường cong xinh đẹp kia nhưng lại tạo được một loại cảm giác tự do phóng khoáng. Giống như nếu hiện tại cho Dung Lạc thêm một đôi cánh, giây sau đó cô có thể đạp gió bay lên trời vậy.
Hiện tại cũng giống nhau, nhưng thay vì lên trời, Dung Lạc lại xuống biển.
Đôi chân trần trắng trẻo hơn so với làn da dù đã được dưỡng mấy tháng nhưng vẫn còn hơi rám nắng. Chúng nó đạp lên những tảng đá bám đầy rêu xanh đã chết từ lâu tạo thành những mảng màu xám đen sần sùi xấu xí. Hai khối màu sắc đối lập càng khiến cho đôi chân kia trở nên chói mắt lạ thường.
Đôi chân đó nhẹ nhàng, vững vàng trên từng bước đi, dần dần hướng về phía biển khơi bên ngoài rặng đá.
Buổi trưa so với ban đêm những con sóng có nhẹ hơn nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Có điều bởi vì không gian bừng sáng, không khí nóng bức nên khiến cho những cơn gió mang theo làn sóng kia giống như đang dệt hoa trên gấm, giúp xua đi cái nắng hừng hực đang bao trùm toàn thân. Gió biển phù phép khiến cho mái tóc đen đến giữa lưng của Dung Lạc bay bay. Cùng với tà váy phiêu phiêu, Dung Lạc lúc này trông chẳng khác gì một linh tinh của biển. Nếu không phải còn nhớ mình đang mang thai, Dung Lạc nhất định sẽ đạp mạnh chân, nhúng người bay ra ngoài, tựa như một con chim đang tung cánh bay, mạnh mẽ nhào vào vòng tay của biển ngay lập tức.
Có điều tuy bây giờ không thể làm được hiệu quả như vậy nhưng nếu có người ngoài nhìn đến Dung Lạc lúc này thì hiệu quả mỹ cảm vẫn là đạt tới không sai biệt lắm.
Dung Lạc cẩn thận đạp chân lên những hòn đá trơn nhẵn, dần dần tiếp cận biển rộng.
So với lần trước, thời khắc Dung Lạc đạp chân lên mặt biển, thân thể cô ngay lập tức lùi vào trong nước, nhanh chóng biến mất không thấy.
Một vùng biển rộng trước sau như một, cứ như chưa từng có người đến đây. Những con sóng vẫn rì rào vỗ vào bờ đá tạo thành bọt nước trắng xóa, lúc lớn lúc nhỏ không hề đồng nhất. Tất cả vẽ lên một khung cảnh tuyệt mĩ không kém cho dù không có sự hiện diện của đóa tinh linh kia.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn