Thiếu Tá Giành Vợ - Chương 142: Gừng càng già càng cay
Chương trước- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiếu Tá Giành Vợ
Chương 142: Gừng càng già càng cay
Mục Dã đưa mắt nhìn Trình Liên. Người sau chỉ nhún vai tỏ vẻ bản thân bất lực. Chuyện này không ai nói rõ được, chỉ có thể đợi. Tựa như Trình Liên nói, có lẽ thực vật biến dị không có hiện tượng như động vật. Những nghiên cứu trước kia của nhân loại trên trái đất đều không có nói rõ ràng, họ cũng không biết có một nơi tốt như căn cứ Diệu Nhật để mà đem ra so sánh. Căn cứ Diệu Nhật đã tách biệt với liên minh loài người trăm năm, có khi sẽ còn ẩn giấu một thời gian nữa. Bởi vì chuyện này mà căn cứ thiếu hụt rất nhiều tri thức, kể mới lẫn cũ. Mà Trình Liên hắn lại chỉ mới có hai mươi bảy tuổi, càng là tiến sĩ duy nhất của căn cứ. Tất cả mọi thứ hắn có đều là tự mày mò, căn cứ chỉ cho hắn được môi trường nghiên cứu chứ không cho hắn được tri thức có tính cơ mật như vậy. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào những gì mình biết mà suy đoán, không thể nghiệm chứng cụ thể được.
"Có chuyện gì vậy đứa nhỏ?"
Người chưa thấy nhưng giọng trưởng thôn đã bay tới rồi.
"Trưởng thôn..."
"Để tôi nói cho."
Trình Liên lên tiếng cắt ngang lời của cô, còn nghiêm nghị nhìn cô: "Chuyện này vẫn nên để một tiến sĩ như tôi nói thì tốt hơn."
Dung Lạc thấy hắn như vậy thì không lại tranh cãi với hắn. Hắn muốn đứng ra nói thì cứ để cho hắn nói đi. Đúng thật là hắn so với cô có lẽ sẽ nói rõ hơn, là đứng dưới góc độ không bị tình cảm chi phối cho nên cảm xúc sẽ không bị ảnh hưởng giống như cô. Dù không phải chuyện cô có thể quyết định được nhưng vừa nhìn thấy họ cô đã không nhịn được cảm thấy áy náy.
Mấy ông lão tự nhiên bị mời tới thật gấp nhìn hai người như vậy cũng hai mặt nhìn nhau trao đổi trong thầm lặng. Nhưng thấy bọn họ biểu tình nghiêm trọng như vậy còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt cũng nghiêm túc lên. Trưởng thôn hết nhìn Dung Lạc rồi nhìn tới Trình Liên, cuối cùng ông nói: "Được rồi, cậu nói đi."
"Là thế này. Dung Lạc vừa mới nhận ra cây trồng chúng ta trồng ra trên đảo có khả năng sẽ xuất hiện biến dị, tựa như nấm biến dị mấy hôm trước bà con vẫn đang ăn sẽ khiến cho cơ thể mọi người có những thay đổi không mong muốn. Có lẽ nữ tánh trong đảo sẽ dần trở nên giống như những nữ tánh khác trên trái đất..."
"Chỉ vậy thôi?"
"..."
Trình Liên đang chuẩn bị bài thuyết trình bị câu này của ông lão lưng còng chặn miệng, nhất thời không nói được nữa. Hắn lập tức cẩn thận quan sát biểu tình của ông lão. Nhìn xong rồi hắn không khỏi nói trong lòng, có lẽ họ đúng là người trẻ tuổi. Mấy lão già này rõ ràng đã sớm nhận thức được, còn minh bạch hơn bọn họ.
"Là vậy đó trưởng thôn, cháu..."
Dung Lạc bị cái tay của trưởng thôn ngăn lại lời nói, không hiểu lại lo lắng nhìn ông.
"Chuyện này chúng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi."
Trưởng thôn cười hiền từ nhìn cô.
"Đúng vậy, Lạc Lạc. Không phải cháu cảm thấy áy náy với chúng ta đó chứ?"
Nhị lão cũng chen vào nói.
Dung Lạc bị nói trúng tâm sự bất ngờ không biết phải đáp lại sao cả. Nhưng biểu tình bối rối của cô lại đều lọt vào ánh mắt của những già làng kia, họ không khỏi nhìn nhau, sau đó nhìn Dung Lạc cười hiền lành và yêu thương.
"Chúng ta còn tưởng các cháu đã nhìn ra rồi nên mới đem thứ nấm kia đến cho chúng ta chứ. Nhưng cho dù là vậy thì cháu cũng không cần để ý đâu. Dung Lạc, cháu không cần phải ôm đồm hết tất cả trách nhiệm lên người như vậy. Lựa chọn rời đi là chúng ta, cho dù tương lai có thế nào chúng ta đều sẽ không oán trách cháu, càng không có chuyện oán trách. Không phải chúng ta từng nói rồi sao? Thay vì sống tạm bợ, chúng ta thà không có cái đặc biệt kia để được sống tự do hơn. Tuy có lẽ mới đầu mọi người sẽ hoang mang chút, nhưng sẽ không có chuyện cháu phải gánh vác trách nhiệm. Cuộc sống là của chúng ta, sao có thể cái gì cũng tìm cháu tính toán được. Nếu sau này có chuyện đó xảy ra, cháu không cần quan tâm đến chúng ta nữa, đứa ngốc à."
Nhị lão đi đến bên cạnh, cầm tay cô vỗ nhẹ trấn an vừa nghiêm túc nói.
Dung Lạc không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa. Nhưng mà vành mắt của cô nhẹ ửng hồng lên đã tiết lộ tâm tình thật sự cho những người nên thấy nhìn thấy.
"Đứa trẻ tốt. Cháu đưa chúng ta đến đây được đã là hết trách nhiệm rồi. Cháu còn lo lắng cho cái ăn của chúng ta, bôn ba nhiều như vậy... Có lẽ không hoàn toàn là vì chúng ta, thế nhưng cháu đã làm rất tốt rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cùng nhau gánh vác. Cháu vẫn nên lo cho cháu nhiều hơn đi, cháu đang mang thai, hoàn cảnh thay đổi như vậy liệu có ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không."
Trưởng thôn cũng nhẹ giọng nói, còn nhớ đến quan tâm cô.
"Đứa nhỏ không sao đâu. Những biến hóa kia thật ra không hề là xấu. Có lẽ những đứa trẻ sẽ ít được sinh ra nhưng tất cả chúng nó đều sẽ trưởng thành thật hoàn mỹ, có thể không sợ chết yểu khi còn chưa lớn lên bởi bệnh tật."
Trình Liên phổ biến những điều có lẽ bọn họ vẫn chưa biết về chuyện mà cả trái đất điều biết. Điều là do hoàn cảnh khép kín của ngôi làng mà ra. Hòn đảo đã kín, người trong làng còn bài xích điện đuốc, rốt cuộc là cái gì cũng không biết. Nhưng những con người này còn có thể trong lúc không biết gì làm ra những chuyện quyết đoán như rời đi hòn đảo là đủ để thấy tâm họ cứng rắn thế nào, và đã chịu đựng nhiều thế nào.
Quả thật, những điều Trình Liên nói đã khiến cho những người này yên tâm hơn, cũng thả lỏng hơn. Tuy bọn họ nói không để ý, thế nhưng làm sao thật không để ý đây. Họ vẫn sẽ vì không biết gì mà hoang mang lo lắng. Thế mới nói không biết gì cũng là một cái tội.
"Có lẽ... Có lẽ mọi chuyện vẫn còn chưa có bê bét như vậy!"
Dung Lạc cố gắng tiếp cho họ thêm niềm tin dù cô biết như vậy còn chẳng bằng để cho họ chấp nhận hiện thực tàn khốc. Nhưng chính là quan tâm quá sẽ loạn, Dung Lạc không nghĩ được như vậy, chỉ không muốn họ quá buồn bã thất vọng mà không nên cho họ hi vọng rồi thất vọng mới là càng thêm tàn khốc. Cô chỉ theo bản năng dùng cách mình hay dùng, dù cuộc sống khó khăn cỡ nào vẫn đều không ngừng hi vọng vào ngày mai tốt hơn. Cho dù ngày mai là những chuỗi ngày chỉ toàn là thất vọng. Cô càng không biết tùy người thì nhận thức đối với chuyện này cũng sẽ khác... Không, cho dù có biết thì có lẽ Dung Lạc vẫn sẽ làm thôi. Cô chính là người như vậy. Chỉ là đến lúc đứng trước sự chỉ trích của người khác, Dung Lạc có thể bình tĩnh lại giữ vững tâm thái của mình được hay không.
Mấy người trưởng thôn đương nhiên biết cô có ý tốt, thế nhưng nhìn Dung Lạc đang mang thai lại xúc động lớn như vậy, mấy người thầm đưa mắt hội ý nhau. Sau đó...
"Chuyện đó đợi nó tới rồi tính sau đi. Chúng ta còn tưởng chuyện gì lớn lắm, hại chúng ta đang chuẩn bị đi ngủ trưa phải vội vàng chạy đến, xương cốt đều mỏi. Chúng ta lớn tuổi rồi không chịu nổi cháu kể chuyện giật gân. Lần sau có chuyện gì cũng đừng tỏ ra gấp gáp, hấp tấp như vậy. Người trẻ tuổi các cô cậu thật là. Thôi chúng ta đi về nghỉ ngơi đây."
Tứ lão nói xong thì đi thẳng luôn. Lạnh lùng đến mức khiến người ta không nói nên lời.
"Đừng nghe ông ấy mạnh miệng, nhưng mà cháu đang mang thai, sau này đừng xúc động như vậy. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng dưỡng thai. Phải giống như chúng ta, nghĩ thoáng ra một chút. Thôi chúng ta về. Chàng trai, chăm sóc vợ anh đi."
Nhị lão miệng thì sửa tứ lão thực chất lại cùng một giuộc. Ông hết dặn dò Dung Lạc rồi lại quay qua nhắc nhở Mục Dã. Sau đó ông không đợi cho ai nói gì đã theo mấy ông lão lưng còng rời đi luôn. Một đám ông lão nói mình lưng đau vai đau mà đi lại nhanh như gió, thoáng cái đã không thấy. Vốn là có ý nói cho họ biết việc xấu, cuối cùng lại thành ra bọn họ lo lắng thái quá...
Mấy người không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế, nhất thời ai nấy đều nghệch mặt ra.
"Quả là gừng càng già càng cây."
Một hồi sau Ngạo Tề mới thốt ra một câu như vậy.
"Thật là, bị mấy ông già khinh bỉ là quá bức xúc. Xem người ta trầm ổn thế nào kìa."
Trình Liên cũng bất lực.
So với họ, Dung Lạc lại hiểu được tại sao mấy ông lão ấy lại tỏ ra như vậy. Thật ra cũng chỉ là không muốn cô đè nặng chuyện này trong lòng nên mới tỏ ra không có gì quan trọng mà thôi. Tuy cô có thật là bị họ trấn an qua, nhưng nói cô không để ý thì không thể nào. Dù cô cũng không biết phải làm gì hơn lúc này.
Thôi thì đi bước nào tính bước ấy vậy.
Cuối cùng thì dân cư Thủy đảo đã phải đón nhận khó khăn lớn nhất đầu tiên và cũng có thể là duy nhất mà họ cần quan tâm từ sau khi lên đảo. Có lẽ cuối con đường này là ánh sáng, nhưng cho dù nó là bóng tối thì họ cũng không cô đơn. Những con người này sẽ nắm lấy tay nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau chịu đựng cái xấu và nhìn cuộc sống thoáng hơn. Có những chuyện, có được thì tất có mất, không nên quá đặt nặng vấn đề trong lòng mà nên mở rộng tâm cảm nhận cuộc sống hơn. Vẫn còn có những điều tốt đẹp trong cuộc sống cho họ cảm thụ. Tựa như tự do tươi đẹp này.
"Có chuyện gì vậy đứa nhỏ?"
Người chưa thấy nhưng giọng trưởng thôn đã bay tới rồi.
"Trưởng thôn..."
"Để tôi nói cho."
Trình Liên lên tiếng cắt ngang lời của cô, còn nghiêm nghị nhìn cô: "Chuyện này vẫn nên để một tiến sĩ như tôi nói thì tốt hơn."
Dung Lạc thấy hắn như vậy thì không lại tranh cãi với hắn. Hắn muốn đứng ra nói thì cứ để cho hắn nói đi. Đúng thật là hắn so với cô có lẽ sẽ nói rõ hơn, là đứng dưới góc độ không bị tình cảm chi phối cho nên cảm xúc sẽ không bị ảnh hưởng giống như cô. Dù không phải chuyện cô có thể quyết định được nhưng vừa nhìn thấy họ cô đã không nhịn được cảm thấy áy náy.
Mấy ông lão tự nhiên bị mời tới thật gấp nhìn hai người như vậy cũng hai mặt nhìn nhau trao đổi trong thầm lặng. Nhưng thấy bọn họ biểu tình nghiêm trọng như vậy còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt cũng nghiêm túc lên. Trưởng thôn hết nhìn Dung Lạc rồi nhìn tới Trình Liên, cuối cùng ông nói: "Được rồi, cậu nói đi."
"Là thế này. Dung Lạc vừa mới nhận ra cây trồng chúng ta trồng ra trên đảo có khả năng sẽ xuất hiện biến dị, tựa như nấm biến dị mấy hôm trước bà con vẫn đang ăn sẽ khiến cho cơ thể mọi người có những thay đổi không mong muốn. Có lẽ nữ tánh trong đảo sẽ dần trở nên giống như những nữ tánh khác trên trái đất..."
"Chỉ vậy thôi?"
"..."
Trình Liên đang chuẩn bị bài thuyết trình bị câu này của ông lão lưng còng chặn miệng, nhất thời không nói được nữa. Hắn lập tức cẩn thận quan sát biểu tình của ông lão. Nhìn xong rồi hắn không khỏi nói trong lòng, có lẽ họ đúng là người trẻ tuổi. Mấy lão già này rõ ràng đã sớm nhận thức được, còn minh bạch hơn bọn họ.
"Là vậy đó trưởng thôn, cháu..."
Dung Lạc bị cái tay của trưởng thôn ngăn lại lời nói, không hiểu lại lo lắng nhìn ông.
"Chuyện này chúng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi."
Trưởng thôn cười hiền từ nhìn cô.
"Đúng vậy, Lạc Lạc. Không phải cháu cảm thấy áy náy với chúng ta đó chứ?"
Nhị lão cũng chen vào nói.
Dung Lạc bị nói trúng tâm sự bất ngờ không biết phải đáp lại sao cả. Nhưng biểu tình bối rối của cô lại đều lọt vào ánh mắt của những già làng kia, họ không khỏi nhìn nhau, sau đó nhìn Dung Lạc cười hiền lành và yêu thương.
"Chúng ta còn tưởng các cháu đã nhìn ra rồi nên mới đem thứ nấm kia đến cho chúng ta chứ. Nhưng cho dù là vậy thì cháu cũng không cần để ý đâu. Dung Lạc, cháu không cần phải ôm đồm hết tất cả trách nhiệm lên người như vậy. Lựa chọn rời đi là chúng ta, cho dù tương lai có thế nào chúng ta đều sẽ không oán trách cháu, càng không có chuyện oán trách. Không phải chúng ta từng nói rồi sao? Thay vì sống tạm bợ, chúng ta thà không có cái đặc biệt kia để được sống tự do hơn. Tuy có lẽ mới đầu mọi người sẽ hoang mang chút, nhưng sẽ không có chuyện cháu phải gánh vác trách nhiệm. Cuộc sống là của chúng ta, sao có thể cái gì cũng tìm cháu tính toán được. Nếu sau này có chuyện đó xảy ra, cháu không cần quan tâm đến chúng ta nữa, đứa ngốc à."
Nhị lão đi đến bên cạnh, cầm tay cô vỗ nhẹ trấn an vừa nghiêm túc nói.
Dung Lạc không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa. Nhưng mà vành mắt của cô nhẹ ửng hồng lên đã tiết lộ tâm tình thật sự cho những người nên thấy nhìn thấy.
"Đứa trẻ tốt. Cháu đưa chúng ta đến đây được đã là hết trách nhiệm rồi. Cháu còn lo lắng cho cái ăn của chúng ta, bôn ba nhiều như vậy... Có lẽ không hoàn toàn là vì chúng ta, thế nhưng cháu đã làm rất tốt rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cùng nhau gánh vác. Cháu vẫn nên lo cho cháu nhiều hơn đi, cháu đang mang thai, hoàn cảnh thay đổi như vậy liệu có ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không."
Trưởng thôn cũng nhẹ giọng nói, còn nhớ đến quan tâm cô.
"Đứa nhỏ không sao đâu. Những biến hóa kia thật ra không hề là xấu. Có lẽ những đứa trẻ sẽ ít được sinh ra nhưng tất cả chúng nó đều sẽ trưởng thành thật hoàn mỹ, có thể không sợ chết yểu khi còn chưa lớn lên bởi bệnh tật."
Trình Liên phổ biến những điều có lẽ bọn họ vẫn chưa biết về chuyện mà cả trái đất điều biết. Điều là do hoàn cảnh khép kín của ngôi làng mà ra. Hòn đảo đã kín, người trong làng còn bài xích điện đuốc, rốt cuộc là cái gì cũng không biết. Nhưng những con người này còn có thể trong lúc không biết gì làm ra những chuyện quyết đoán như rời đi hòn đảo là đủ để thấy tâm họ cứng rắn thế nào, và đã chịu đựng nhiều thế nào.
Quả thật, những điều Trình Liên nói đã khiến cho những người này yên tâm hơn, cũng thả lỏng hơn. Tuy bọn họ nói không để ý, thế nhưng làm sao thật không để ý đây. Họ vẫn sẽ vì không biết gì mà hoang mang lo lắng. Thế mới nói không biết gì cũng là một cái tội.
"Có lẽ... Có lẽ mọi chuyện vẫn còn chưa có bê bét như vậy!"
Dung Lạc cố gắng tiếp cho họ thêm niềm tin dù cô biết như vậy còn chẳng bằng để cho họ chấp nhận hiện thực tàn khốc. Nhưng chính là quan tâm quá sẽ loạn, Dung Lạc không nghĩ được như vậy, chỉ không muốn họ quá buồn bã thất vọng mà không nên cho họ hi vọng rồi thất vọng mới là càng thêm tàn khốc. Cô chỉ theo bản năng dùng cách mình hay dùng, dù cuộc sống khó khăn cỡ nào vẫn đều không ngừng hi vọng vào ngày mai tốt hơn. Cho dù ngày mai là những chuỗi ngày chỉ toàn là thất vọng. Cô càng không biết tùy người thì nhận thức đối với chuyện này cũng sẽ khác... Không, cho dù có biết thì có lẽ Dung Lạc vẫn sẽ làm thôi. Cô chính là người như vậy. Chỉ là đến lúc đứng trước sự chỉ trích của người khác, Dung Lạc có thể bình tĩnh lại giữ vững tâm thái của mình được hay không.
Mấy người trưởng thôn đương nhiên biết cô có ý tốt, thế nhưng nhìn Dung Lạc đang mang thai lại xúc động lớn như vậy, mấy người thầm đưa mắt hội ý nhau. Sau đó...
"Chuyện đó đợi nó tới rồi tính sau đi. Chúng ta còn tưởng chuyện gì lớn lắm, hại chúng ta đang chuẩn bị đi ngủ trưa phải vội vàng chạy đến, xương cốt đều mỏi. Chúng ta lớn tuổi rồi không chịu nổi cháu kể chuyện giật gân. Lần sau có chuyện gì cũng đừng tỏ ra gấp gáp, hấp tấp như vậy. Người trẻ tuổi các cô cậu thật là. Thôi chúng ta đi về nghỉ ngơi đây."
Tứ lão nói xong thì đi thẳng luôn. Lạnh lùng đến mức khiến người ta không nói nên lời.
"Đừng nghe ông ấy mạnh miệng, nhưng mà cháu đang mang thai, sau này đừng xúc động như vậy. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng dưỡng thai. Phải giống như chúng ta, nghĩ thoáng ra một chút. Thôi chúng ta về. Chàng trai, chăm sóc vợ anh đi."
Nhị lão miệng thì sửa tứ lão thực chất lại cùng một giuộc. Ông hết dặn dò Dung Lạc rồi lại quay qua nhắc nhở Mục Dã. Sau đó ông không đợi cho ai nói gì đã theo mấy ông lão lưng còng rời đi luôn. Một đám ông lão nói mình lưng đau vai đau mà đi lại nhanh như gió, thoáng cái đã không thấy. Vốn là có ý nói cho họ biết việc xấu, cuối cùng lại thành ra bọn họ lo lắng thái quá...
Mấy người không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế, nhất thời ai nấy đều nghệch mặt ra.
"Quả là gừng càng già càng cây."
Một hồi sau Ngạo Tề mới thốt ra một câu như vậy.
"Thật là, bị mấy ông già khinh bỉ là quá bức xúc. Xem người ta trầm ổn thế nào kìa."
Trình Liên cũng bất lực.
So với họ, Dung Lạc lại hiểu được tại sao mấy ông lão ấy lại tỏ ra như vậy. Thật ra cũng chỉ là không muốn cô đè nặng chuyện này trong lòng nên mới tỏ ra không có gì quan trọng mà thôi. Tuy cô có thật là bị họ trấn an qua, nhưng nói cô không để ý thì không thể nào. Dù cô cũng không biết phải làm gì hơn lúc này.
Thôi thì đi bước nào tính bước ấy vậy.
Cuối cùng thì dân cư Thủy đảo đã phải đón nhận khó khăn lớn nhất đầu tiên và cũng có thể là duy nhất mà họ cần quan tâm từ sau khi lên đảo. Có lẽ cuối con đường này là ánh sáng, nhưng cho dù nó là bóng tối thì họ cũng không cô đơn. Những con người này sẽ nắm lấy tay nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau chịu đựng cái xấu và nhìn cuộc sống thoáng hơn. Có những chuyện, có được thì tất có mất, không nên quá đặt nặng vấn đề trong lòng mà nên mở rộng tâm cảm nhận cuộc sống hơn. Vẫn còn có những điều tốt đẹp trong cuộc sống cho họ cảm thụ. Tựa như tự do tươi đẹp này.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn