Thiếu Tá Giành Vợ - Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
Chương trước- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Thiếu Tá Giành Vợ
Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
Nhào nặn mơn trớn sắc tình của người đàn ông khiến người con gái không chút ngoại lệ không khỏi uốn cong lưng, lại càng bày ra tư thái đẹp đẽ mị nhân trước mắt hắn. Bờ mông cong vô thức đè ép trên hai bắp đùi săn chắc cứng rắn như thép nung bởi vì khoái cảm khó nhịn đến từ bầu ngực sữa khi nó liên tục bị người đàn ông mút mát đến kêu vang, chăm sóc tận tình đến mức biến đổi thành muôn hình vạn trạng. Từ khi đứa nhỏ không còn uống sữa của cô nữa nơi này đã nghiễm nhiên trở thành lãnh địa của người đàn ông. Mỗi lần ân ái đều hận không thể đem nó ra đánh chén no say đến thỏa mãn còn chưa chịu thôi. Vốn dĩ cô nên quen thuộc mới đúng, nhưng lúc nào hắn cũng có cách khiến cho cô uốn cong cả lưng đạt đến khoái cảm mãnh liệt chỉ bởi vì hắn quyện xoắn day cắn. Đủ loại kích thích mỗi lần đều khiến cô chịu không nổi mà rên rỉ ngọt nị dưới môi lưỡi của hắn.
Trong lúc mơ màng Dung Lạc còn không khỏi nghĩ có phải hắn mang cô đến đây là để đánh dã chiến hay không. Tuy cô sẽ không từ chối hắn cầu yêu nhưng ở nơi vắng vẻ lại trống trãi thế này có vẻ càng khiến cho cảm xúc của cô trở nên mẫn cảm hơn. Cô sợ bản thân bị trêu đùa đến khó nhịn sẽ mặc kệ hắn ăn đến xương cốt đều chẳng còn. Bản thân cô tự biết mình có bao nhiêu định lực trước sự mê hoặc của người đàn ông này a…
“A!..”
Bỗng nhiên nơi tư mật bị chạm đến khiến Dung Lạc đang thất thần đều phải ngưỡng cổ cong mạnh thân hình trong tay hắn. Cái gì cô cũng không nghĩ được nữa, chỉ còn biết giao bản thân cho người đàn ông ngắt lấy, yêu thương đến gắt gao. Nụ hồng vẫn bị người đàn ông cắn chặt không buông mang đến khoái cảm vô tận. Bờ mông ép sát bắp đùi hắn còn bởi vì kích thích mà vô thức đẩy về phía sau. Cả thân hình xinh đẹp đều muốn uốn cong thành hình chữ S. Hình ảnh hoạt sắc sinh hương như vậy dưới ánh hoàng hôn lại càng thêm khiến đầu óc người nào đó đã đầy ấp sắc dục lại càng trở nên mụ mị.
Bên dưới lớp váy chẳng có mấy tác dụng che chở, nơi tư mật đã không có gì bảo vệ từ lúc nào, ướt át bất kham bị người đàn ông khuấy đảo lại càng thêm lầy lội dính nhớt vô tình vung vãi khắp nơi, còn làm ướt cả quần hắn. Cái người nào đó dù đã lột trần lại khám phá cô từ trong ra ngoài nhưng bản thân vẫn áo phục chỉnh tề. Mặc kệ nơi hạ thân đã phồng lên cứng như đá, ngỡ như bất cứ lúc nào đều có thể phá quần xông ra. Hình ảnh trái ngược lại sắc tình như vậy, muốn bao nhiêu chọc người thì có bấy nhiêu.
“Ư… Ở đây thật sao a… Hư ư…”
“Ừm. Em không thích?”
Ai đó hỏi cô nhưng động tác dưới tay chưa từng có dừng lại, càng ép cho cô bật thốt ra những âm thanh ngọt ngào như mật, nghe vào tai sẽ khiến hắn rạo rực muốn mạng. Vật to lớn bên dưới lớp quần chướng đau khó nhịn lại càng phồng to, gân guốc nổi đầy dữ tợn vô cùng, đã muốn hận không thể xông phá hang động ướt át kia rồi.
“Không ư… Có a…”
Sức lực toàn thân Dung Lạc gần như đè hết lên người hắn. Vô thức ôm đầu hắn mà thừa nhận trêu chọc không ngừng ở khắp nơi trên thân thể mẫn cảm, đã sắp hóa thành một vũng nước xuân trong tay hắn. Nơi tư mật bị dày vò không hiểu lại bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, trong đầu không khỏi dâng lên ý nghĩ muốn được lấp đầy khiến người xấu hổ muốn chết lại không nhịn được muốn nhiều hơn. Ai bảo cô chính là thành thật như vậy, chưa từng từ chối những điều bản thân muốn khi có cơ hội. Nói cô giữ mình cũng đúng, nhưng lúc phóng túng lại chính là muốn mạng ai đó.
“Muốn?”
Cảm nhận được mấy ngón tay bên trong hang động bị hấp duẫn không ngừng, lửa nóng của hắn lại càng muốn bùng nổ. Âm thanh khàn khàn trầm thấp phát ra từ hầu kết nam tính rơi vào tai Dung Lạc chẳng khác nào ma âm ma mị hoặc nhân, quyến rũ cô đến không còn lý trí, không nhịn được mà hé miệng nói ra những lời mời gọi lúc bình thường dù có cho tiền cô cũng không rên nữa chữ.
“Ư hư… Muốn… Chồng… Cho em A!”
Phốc!
Đáp lại mong muốn của cô là một tiếng vang thanh thúy sắc tình khiến người đỏ mặt rạo rực muốn chết cứ như được phóng đại trong cánh rừng im ắng. Nó lại mang đến khoái cảm thế nào, có lẽ chỉ có thể dùng cách nói đến thiên thần cũng muốn sa dọa để hình dung. Nơi đường hầm bị lửa nóng cứng rắn bất ngờ xông vào không ngoại lệ không khiến cho cô đau đớn vì đã được mở rộng tỉ mỉ lại hộc ra một lượng lớn mật ngọt khiến nó nhất thời trở nên lầy lội, tạo điều kiện cho quân địch xâm phạm càng dữ dội hơn.
“Ha…”
Bốp!
Dung Lạc bất ngờ bị người đàn ông chọc cho cao trào đối với tiếng cười khàn khàn nam tính của hắn chọc cho thẹn quá hóa giận nhịn không được đập cho hắn một cái. Dù cái đánh yêu đối với hắn chẳng đau chẳng ngứa lại càng khiến dục vọng của hắn khó nhịn còn nhảy dựng lên, căng phồng trong đường hầm nóng rực kia hơn. Hắn không chút nào báo trước nắm lấy eo hông người con gái giã xuống như bão tố.
“A! Không… Ư hư nhanh quá a…”
“Ư ha a…”
Dung Lạc bị khoái cảm bất chợt ập đến chọc đến cong cả eo lại chỉ biết cố gắng ôm đầu gác cằm lên vai người đàn ông. Toàn thân lại áp sát vào người hắn, đến mông cũng dán sát chặt lấy hạ bộ của hắn. Trong lúc vô tình người con gái lại bày ra một tư thái giống như đón ý hùa theo khiến cho lửa nóng cứng rắn của hắn bất ngờ xông vào sâu đến tận cùng nơi ấm áp chọc cho đầu óc hắn nổ tung. Nào chỉ hắn chịu đến kích thích, nó còn mang đến cho người con gái tự làm tự chịu khoái cảm không biết chịu sao cho hết. Kết quả là khiến cho cô không nhịn được căng cứng cả người, lại càng ra sức kẹp chặt nơi đó. Còn không phải là đồng thời cắn chết con quái vật bên trong đến không xong rồi.
“Chặt quá vợ…”
Miệng hắn nói chặt nhưng lại không hề nói muốn cô buông ra. Hắn càng bởi vì cô kẹp chặt mà đạt đến khoái cảm khiến hắn đỏ cả mắt, càng chẳng làm hắn ngừng lại dù chỉ một chút nào mà mạnh mẽ tàn bạo giã tiếp tục vào nơi tận cùng của cô. Mỗi cái thúc của hắn đều ép cho người con gái co rút không ngừng, đến cuối cùng cao trào như nước lũ đổ xuống lại khiến cô không thể không cắn chặt lên vai hắn mới chịu đựng nổi từng trận khoái cảm như thủy triều đuổi đến kia.
“A!.. Chậm không a…”
Có điều nó lại không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu cho một cuộc rong ruổi mới mà thôi. Sức lực của người đàn ông lại lớn đến đâu không phải Dung Lạc không biết. Mang cô đến đây ý đồ của hắn không phải vẫn luôn hiển hiện rõ rành rành ra đó sao. Chỉ có Dung Lạc ngây ngốc không biết gì mà cứ thế bị thiên thời địa lợi hài hòa mê hoặc đến tự tay giao trứng cho hắn. Cơ mà cho dù cô có biết có khi còn sẽ giúp hắn đếm tiền, nơi nơi che giấu cho hắn nữa ấy chứ. Một người nguyện bị lừa, một người lại không chút ngại ngùng đi lừa. Kết quả là một mảnh rừng bị hai người họ không ngừng tấu lên những khúc hòa âm sắc tình khiến người xấu hổ lại không nhịn được muốn nghe.
Trong lúc nhất thời từ khi bắt hoàng hôn bắt đầu dựng lên cho đến lúc hoàn toàn khuất bóng…
“Vợ, em xem…”
“Hư…”
Bỗng nhiên người đàn ông đem cô xoay một vòng. Vốn là tư thế ngồi đối mặt bị hắn đổi thành ngồi lưng dựa ngực. Vậy cũng thôi đi, thế nhưng hắn bất ngờ xoay lại còn không chịu rút vật nóng rực đã chôn trong hạ thân cô mấy tiếng đồng hồ chưa từng rời đi ra đã xoay. Kích thích cỡ nào khỏi nói cũng biết.
Dung Lạc bị khoái cảm tập kích bất ngờ đến choáng váng cả đầu óc nào thưởng thức được cái gì cảnh đẹp trước mặt.
Còn người đàn ông vốn có ý muốn cho cô xem cảnh đẹp thì chưa từng, một chút cũng chưa hề ngừng lại sau khi đem cô xoay đi đã tiếp tục quá trình chạy nước rút của mình. Hại cô chỉ có thể ngã người về phía sau chịu đựng hắn cày cấy đến nhũn thành một bãi nước xuân. Hai chân cô bị hắn mạnh mẽ dạng ra hai bên, toàn bộ sức nặng gần như dồn hết lên vật nóng rực đang ra vào trong nơi tư mật đã lầy lội mật dịch không biết là của ai, hỗn độn bất kham lại chọc người đỏ mắt. Nơi tư mật bị bày ra không chút che giấu, lộ hẳn hình ảnh vật to lớn không ngừng ma sát, khỏi nói kích thích người ta điên cuồng cỡ nào. Người đàn ông dễ dàng một tay nâng eo cô mạnh mẽ đè ép, tay còn lại không hề nhàn rỗi mà hết sờ soạn sắc tình bắp đùi trong non mịn mẫn cảm của người còn gái. Lâu lâu hắn còn đem tay ép lên vị trí lửa nóng của hắn đang ra vào mà đè nắn, lần nào cũng chọc cho người con gái hét toáng lên lại run rẩy mà kẹp chặt lấy.
Tuy là vậy nhưng cảnh đẹp người đàn ông muốn cho cô xem lại không phải cảnh tượng bình thường. Trong lúc vô tình nó vẫn lọt vào trong đôi mắt ướt sũng lại ửng hồng vì bị ức hiếp quá độ lại nhiễm đầy tình dục của Dung Lạc. Những chiếc nấm ban ngày vốn là trong suốt dưới sự hạ xuống của màn đêm bắt đầu nổi lên những hạt màu sắc li ti lại tươi đẹp bên trong, đã vậy toàn thân chúng còn đang phát sáng như những chiếc bóng đèn nhỏ, chiếu rọi một mảnh hồ nước đến lung linh ảo mộng. Chúng nó tựa như những cái đèn neon người ta hay dùng để trang trí trong lễ hội, cứ thế mà phủ kín thân cây. Đối với người đã lâu không còn nhìn thấy cảnh sắc rực rỡ vốn không hề thiếu nơi cảnh đêm tại thành thị trước khi xuyên qua như Dung Lạc, cảnh đẹp này thật sự là kích thích ánh mắt cô mở lớn lên.
Trong lúc mơ màng Dung Lạc còn không khỏi nghĩ có phải hắn mang cô đến đây là để đánh dã chiến hay không. Tuy cô sẽ không từ chối hắn cầu yêu nhưng ở nơi vắng vẻ lại trống trãi thế này có vẻ càng khiến cho cảm xúc của cô trở nên mẫn cảm hơn. Cô sợ bản thân bị trêu đùa đến khó nhịn sẽ mặc kệ hắn ăn đến xương cốt đều chẳng còn. Bản thân cô tự biết mình có bao nhiêu định lực trước sự mê hoặc của người đàn ông này a…
“A!..”
Bỗng nhiên nơi tư mật bị chạm đến khiến Dung Lạc đang thất thần đều phải ngưỡng cổ cong mạnh thân hình trong tay hắn. Cái gì cô cũng không nghĩ được nữa, chỉ còn biết giao bản thân cho người đàn ông ngắt lấy, yêu thương đến gắt gao. Nụ hồng vẫn bị người đàn ông cắn chặt không buông mang đến khoái cảm vô tận. Bờ mông ép sát bắp đùi hắn còn bởi vì kích thích mà vô thức đẩy về phía sau. Cả thân hình xinh đẹp đều muốn uốn cong thành hình chữ S. Hình ảnh hoạt sắc sinh hương như vậy dưới ánh hoàng hôn lại càng thêm khiến đầu óc người nào đó đã đầy ấp sắc dục lại càng trở nên mụ mị.
Bên dưới lớp váy chẳng có mấy tác dụng che chở, nơi tư mật đã không có gì bảo vệ từ lúc nào, ướt át bất kham bị người đàn ông khuấy đảo lại càng thêm lầy lội dính nhớt vô tình vung vãi khắp nơi, còn làm ướt cả quần hắn. Cái người nào đó dù đã lột trần lại khám phá cô từ trong ra ngoài nhưng bản thân vẫn áo phục chỉnh tề. Mặc kệ nơi hạ thân đã phồng lên cứng như đá, ngỡ như bất cứ lúc nào đều có thể phá quần xông ra. Hình ảnh trái ngược lại sắc tình như vậy, muốn bao nhiêu chọc người thì có bấy nhiêu.
“Ư… Ở đây thật sao a… Hư ư…”
“Ừm. Em không thích?”
Ai đó hỏi cô nhưng động tác dưới tay chưa từng có dừng lại, càng ép cho cô bật thốt ra những âm thanh ngọt ngào như mật, nghe vào tai sẽ khiến hắn rạo rực muốn mạng. Vật to lớn bên dưới lớp quần chướng đau khó nhịn lại càng phồng to, gân guốc nổi đầy dữ tợn vô cùng, đã muốn hận không thể xông phá hang động ướt át kia rồi.
“Không ư… Có a…”
Sức lực toàn thân Dung Lạc gần như đè hết lên người hắn. Vô thức ôm đầu hắn mà thừa nhận trêu chọc không ngừng ở khắp nơi trên thân thể mẫn cảm, đã sắp hóa thành một vũng nước xuân trong tay hắn. Nơi tư mật bị dày vò không hiểu lại bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, trong đầu không khỏi dâng lên ý nghĩ muốn được lấp đầy khiến người xấu hổ muốn chết lại không nhịn được muốn nhiều hơn. Ai bảo cô chính là thành thật như vậy, chưa từng từ chối những điều bản thân muốn khi có cơ hội. Nói cô giữ mình cũng đúng, nhưng lúc phóng túng lại chính là muốn mạng ai đó.
“Muốn?”
Cảm nhận được mấy ngón tay bên trong hang động bị hấp duẫn không ngừng, lửa nóng của hắn lại càng muốn bùng nổ. Âm thanh khàn khàn trầm thấp phát ra từ hầu kết nam tính rơi vào tai Dung Lạc chẳng khác nào ma âm ma mị hoặc nhân, quyến rũ cô đến không còn lý trí, không nhịn được mà hé miệng nói ra những lời mời gọi lúc bình thường dù có cho tiền cô cũng không rên nữa chữ.
“Ư hư… Muốn… Chồng… Cho em A!”
Phốc!
Đáp lại mong muốn của cô là một tiếng vang thanh thúy sắc tình khiến người đỏ mặt rạo rực muốn chết cứ như được phóng đại trong cánh rừng im ắng. Nó lại mang đến khoái cảm thế nào, có lẽ chỉ có thể dùng cách nói đến thiên thần cũng muốn sa dọa để hình dung. Nơi đường hầm bị lửa nóng cứng rắn bất ngờ xông vào không ngoại lệ không khiến cho cô đau đớn vì đã được mở rộng tỉ mỉ lại hộc ra một lượng lớn mật ngọt khiến nó nhất thời trở nên lầy lội, tạo điều kiện cho quân địch xâm phạm càng dữ dội hơn.
“Ha…”
Bốp!
Dung Lạc bất ngờ bị người đàn ông chọc cho cao trào đối với tiếng cười khàn khàn nam tính của hắn chọc cho thẹn quá hóa giận nhịn không được đập cho hắn một cái. Dù cái đánh yêu đối với hắn chẳng đau chẳng ngứa lại càng khiến dục vọng của hắn khó nhịn còn nhảy dựng lên, căng phồng trong đường hầm nóng rực kia hơn. Hắn không chút nào báo trước nắm lấy eo hông người con gái giã xuống như bão tố.
“A! Không… Ư hư nhanh quá a…”
“Ư ha a…”
Dung Lạc bị khoái cảm bất chợt ập đến chọc đến cong cả eo lại chỉ biết cố gắng ôm đầu gác cằm lên vai người đàn ông. Toàn thân lại áp sát vào người hắn, đến mông cũng dán sát chặt lấy hạ bộ của hắn. Trong lúc vô tình người con gái lại bày ra một tư thái giống như đón ý hùa theo khiến cho lửa nóng cứng rắn của hắn bất ngờ xông vào sâu đến tận cùng nơi ấm áp chọc cho đầu óc hắn nổ tung. Nào chỉ hắn chịu đến kích thích, nó còn mang đến cho người con gái tự làm tự chịu khoái cảm không biết chịu sao cho hết. Kết quả là khiến cho cô không nhịn được căng cứng cả người, lại càng ra sức kẹp chặt nơi đó. Còn không phải là đồng thời cắn chết con quái vật bên trong đến không xong rồi.
“Chặt quá vợ…”
Miệng hắn nói chặt nhưng lại không hề nói muốn cô buông ra. Hắn càng bởi vì cô kẹp chặt mà đạt đến khoái cảm khiến hắn đỏ cả mắt, càng chẳng làm hắn ngừng lại dù chỉ một chút nào mà mạnh mẽ tàn bạo giã tiếp tục vào nơi tận cùng của cô. Mỗi cái thúc của hắn đều ép cho người con gái co rút không ngừng, đến cuối cùng cao trào như nước lũ đổ xuống lại khiến cô không thể không cắn chặt lên vai hắn mới chịu đựng nổi từng trận khoái cảm như thủy triều đuổi đến kia.
“A!.. Chậm không a…”
Có điều nó lại không phải là kết thúc mà chỉ là bắt đầu cho một cuộc rong ruổi mới mà thôi. Sức lực của người đàn ông lại lớn đến đâu không phải Dung Lạc không biết. Mang cô đến đây ý đồ của hắn không phải vẫn luôn hiển hiện rõ rành rành ra đó sao. Chỉ có Dung Lạc ngây ngốc không biết gì mà cứ thế bị thiên thời địa lợi hài hòa mê hoặc đến tự tay giao trứng cho hắn. Cơ mà cho dù cô có biết có khi còn sẽ giúp hắn đếm tiền, nơi nơi che giấu cho hắn nữa ấy chứ. Một người nguyện bị lừa, một người lại không chút ngại ngùng đi lừa. Kết quả là một mảnh rừng bị hai người họ không ngừng tấu lên những khúc hòa âm sắc tình khiến người xấu hổ lại không nhịn được muốn nghe.
Trong lúc nhất thời từ khi bắt hoàng hôn bắt đầu dựng lên cho đến lúc hoàn toàn khuất bóng…
“Vợ, em xem…”
“Hư…”
Bỗng nhiên người đàn ông đem cô xoay một vòng. Vốn là tư thế ngồi đối mặt bị hắn đổi thành ngồi lưng dựa ngực. Vậy cũng thôi đi, thế nhưng hắn bất ngờ xoay lại còn không chịu rút vật nóng rực đã chôn trong hạ thân cô mấy tiếng đồng hồ chưa từng rời đi ra đã xoay. Kích thích cỡ nào khỏi nói cũng biết.
Dung Lạc bị khoái cảm tập kích bất ngờ đến choáng váng cả đầu óc nào thưởng thức được cái gì cảnh đẹp trước mặt.
Còn người đàn ông vốn có ý muốn cho cô xem cảnh đẹp thì chưa từng, một chút cũng chưa hề ngừng lại sau khi đem cô xoay đi đã tiếp tục quá trình chạy nước rút của mình. Hại cô chỉ có thể ngã người về phía sau chịu đựng hắn cày cấy đến nhũn thành một bãi nước xuân. Hai chân cô bị hắn mạnh mẽ dạng ra hai bên, toàn bộ sức nặng gần như dồn hết lên vật nóng rực đang ra vào trong nơi tư mật đã lầy lội mật dịch không biết là của ai, hỗn độn bất kham lại chọc người đỏ mắt. Nơi tư mật bị bày ra không chút che giấu, lộ hẳn hình ảnh vật to lớn không ngừng ma sát, khỏi nói kích thích người ta điên cuồng cỡ nào. Người đàn ông dễ dàng một tay nâng eo cô mạnh mẽ đè ép, tay còn lại không hề nhàn rỗi mà hết sờ soạn sắc tình bắp đùi trong non mịn mẫn cảm của người còn gái. Lâu lâu hắn còn đem tay ép lên vị trí lửa nóng của hắn đang ra vào mà đè nắn, lần nào cũng chọc cho người con gái hét toáng lên lại run rẩy mà kẹp chặt lấy.
Tuy là vậy nhưng cảnh đẹp người đàn ông muốn cho cô xem lại không phải cảnh tượng bình thường. Trong lúc vô tình nó vẫn lọt vào trong đôi mắt ướt sũng lại ửng hồng vì bị ức hiếp quá độ lại nhiễm đầy tình dục của Dung Lạc. Những chiếc nấm ban ngày vốn là trong suốt dưới sự hạ xuống của màn đêm bắt đầu nổi lên những hạt màu sắc li ti lại tươi đẹp bên trong, đã vậy toàn thân chúng còn đang phát sáng như những chiếc bóng đèn nhỏ, chiếu rọi một mảnh hồ nước đến lung linh ảo mộng. Chúng nó tựa như những cái đèn neon người ta hay dùng để trang trí trong lễ hội, cứ thế mà phủ kín thân cây. Đối với người đã lâu không còn nhìn thấy cảnh sắc rực rỡ vốn không hề thiếu nơi cảnh đêm tại thành thị trước khi xuyên qua như Dung Lạc, cảnh đẹp này thật sự là kích thích ánh mắt cô mở lớn lên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nơi kỳ quái
- Chương 2: Không chỉ có đồ Mà còn cả người
- Chương 3: Chạy trốn thất bại
- Chương 4: Thiếu tá đến giành vợ rồi
- Chương 5: Bỗng nhiên trở thành vợ người ta
- Chương 6: Không ngờ lại là tận thế...
- Chương 7: Thỏa thuận sống chung
- Chương 8: Đầy đủ đến mỉa mai
- Chương 9: Kiều diễm lúc sáng sớm
- Chương 10: Bị phát hiện rồi?
- Chương 11: Dụ dỗ khó lòng cưỡng lại (H-)
- Chương 12: Vấn đề không thể tránh khỏi
- Chương 13: Bất an không ngừng
- Chương 14: Bộ mặt thật sự của hòn đảo
- Chương 15: Người đàn ông hoàn hảo
- Chương 16: Tiến lên đi (H)
- Chương 17: Em thật ngốc (H)
- Chương 18: Không phải người (H)
- Chương 19: Sắc tình lúc sáng sớm (H-)
- Chương 20: Trước vui sướng sau là hiện thực tàn khốc (H-)
- Chương 21: Nghe lời tôi
- Chương 22: Em nhớ kỹ
- Chương 23: Chỉ cần sống sót
- Chương 24: Hoàn cảnh thật sự
- Chương 25: Đi rồi
- Chương 26: Quãng thời gian xa cách
- Chương 27: Địch hay bạn?
- Chương 28: Đừng theo nữa, đi đi!
- Chương 29: Thủ đoạn bảo mệnh
- Chương 30: Tìm hiểu thông tin
- Chương 31: Cẩn thận chuẩn bị - Tình huống đột biến
- Chương 32: Thuận lợi ra biển
- Chương 33: Đứa con của biển
- Chương 34: Lòng người là thứ không đáng một đồng
- Chương 35: Cùng lúc nhập biển
- Chương 36: Kinh hãi thế tục
- Chương 37: Tán thân miệng cá
- Chương 38: Xông vào nhà người khác
- Chương 39: Mười lăm ngày
- Chương 40: Chỉ cần cô mang thai
- Chương 41: Đến cửa khiêu khích
- Chương 42: Bình minh - Hoàng hôn
- Chương 43: Quyền lợi của nữ tánh
- Chương 44: Thương tích đầy mình
- Chương 45: Trạng thái chết giả
- Chương 46: Đến miệng lại không thể ăn
- Chương 47: Trúng độc
- Chương 48: Tỉnh lại
- Chương 49: Nó là do em gọi tới?
- Chương 50: Lây nhiễm khí tức
- Chương 51: Cô gái ngốc!
- Chương 52: Em là quan trọng nhất
- Chương 53: Trách nhiệm của hắn
- Chương 54: Em không phải Dung Lạc
- Chương 55: Phơi bày bản thân
- Chương 56: Khiến người tò mò
- Chương 57: Tình thế khó lường
- Chương 58: Bị cô chọc tức chết rồi
- Chương 59: Người hay ma?
- Chương 60: Em có thai rồi!
- Chương 61: Dỗ dành nâng niu
- Chương 62: Chưa chạm đến điểm mềm mại trong lòng
- Chương 63: Luật Thép
- Chương 64: Lợi ích toàn cục
- Chương 65: Học hỏi kinh nghiệm chăm sóc vợ
- Chương 66: Cuộc sống sau khi mang thai
- Chương 67: Ư đừng, bé con. (H)
- Chương 68: Mỗi người một việc
- Chương 69: Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình
- Chương 70: Thông điệp của biển
- Chương 71: Vòng tay ấm áp
- Chương 72: Anh, tay!
- Chương 73: Tâm sự
- Chương 74: Ân hay oán đều là do bản thân đến cảm nhận
- Chương 75: Song song suy nghĩ
- Chương 76: Từ chối
- Chương 77: Ý định
- Chương 78: Xây dựng căn cứ cho riêng mình
- Chương 79: Cậu nói giỡn?
- Chương 80: Ghé thăm thôn trưởng
- Chương 81: Thân thế của "Dung Lạc"
- Chương 82: Cả đời tận tụy
- Chương 83: Không khác gì lăng trì
- Chương 84: Mở miệng là khiến người câm nín
- Chương 85: Tinh linh nhập biển
- Chương 86: Cô ấy thuộc về nơi này
- Chương 87: Quả nhiên
- Chương 88: Hai mảnh ghép dành cho nhau
- Chương 89: Tứ lão
- Chương 90: Cha mẹ của "Dung Lạc"
- Chương 91: Phụ nữ mang thai không biết nói lý
- Chương 92: Đồng thời hành động
- Chương 93: Đánh cắp Z
- Chương 94: Là cậu đi?
- Chương 95: Chết đến không thể chết hơn mới thôi
- Chương 96: Ngoài ý muốn
- Chương 97: Lừa dối chót lọt
- Chương 98: Máu lạnh
- Chương 99: Đại tiệc mãn hán
- Chương 100: Người không thấy
- Chương 101: Thành công rời đi
- Chương 102: Hội họp
- Chương 103: Chuyện gì đang ẩn giấu phía sau?
- Chương 104: Chim khôn chọn cành tốt mà đậu
- Chương 105: Nên cười một trận
- Chương 106: Hành động đúng đắn nhất
- Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt
- Chương 108: Cần em ra tay rồi
- Chương 109: Cứ như vậy đi sao?
- Chương 110: Ké miếng thôi
- Chương 111: Tràng diện quá lớn
- Chương 112: Náo nhiệt
- Chương 113: Cô ấy là người thế nào nhỉ?
- Chương 114: Đổi cách làm đi
- Chương 115: Chạy thục cả mạng
- Chương 116: Nhục quá!!
- Chương 117: Mục Dã cẩn thận!
- Chương 118: Tạm thời trở lại tàu
- Chương 119: Lần nữa nhập động
- Chương 120: Triệt phá ổ trứng
- Chương 121: Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho chuyện mình đã làm
- Chương 122: Vấn đề sưởi ấm
- Chương 123: Không nên quá tham lam
- Chương 124: Nhìn cho kỹ, nhớ cho rõ, không được quên
- Chương 125: Thủy giới - Thủy đảo
- Chương 126: Bắt đầu khai hoang - Nấm
- Chương 127: Có khả năng không?
- Chương 128: Dò hỏi
- Chương 129: Dỗ dành trấn an phiên bản đặc biệt (h)
- Chương 130: "Dung Lạc"
- Chương 131: Bất tỉnh lâm sàng
- Chương 132: Người đàn ông thật khó dỗ
- Chương 133: Cái này ăn được hả?
- Chương 134: Lóc thịt
- Chương 135: Tìm được rồi
- Chương 136: Nấm biến dị
- Chương 137: Có người chạm vào màn chắn
- Chương 138: Gặp lại Đới Mặc
- Chương 139: Nói cho rõ ràng
- Chương 140: Ở lại
- Chương 141: Vấn đề lộ ra
- Chương 142: Gừng càng già càng cay
- Chương 143: Dỗ ngủ(H)
- Chương 144: Cá của Dung Lạc
- Chương 145: Đi săn
- Chương 146: Gà chân hạc
- Chương 147: Đuổi người
- Chương 148
- Chương 149: Hớt tay trên
- Chương 150: Nhận người
- Chương 151: Âm thầm kiểm tra
- Chương 152: Đưa chúng tôi về với cô ấy
- Chương 153: Một con đường
- Chương 154: Người con gái bên bìa rừng
- Chương 155: Càng thêm tò mò
- Chương 156: Nghĩ thông suốt
- Chương 157: Tôi quên
- Chương 158: Cuộc rượt đuổi trong nước
- Chương 159: Muốn sinh!
- Chương 160: Mục Lam
- Chương 161: Nhận hết cưng chiều
- Chương 162: Giúp em hút ra(H)
- Chương 163: Tách đoàn
- Chương 164: Cùng nhau xem nấm phát sáng(h-)
- Chương 165: Xem nấm hay đánh dã chiến?(H)
- Chương 166: Hỗn loạn
- Chương 167: Chọn nhằm người rồi.
- Chương 168: Đấu chí đấu dũng
- Chương 169: Thời thế thay đổi
- Chương 170: Phong bế hòn đảo
- Chương 171: Làm sao hóa giải?
- Chương 172: Sủng nhi của biển
- Chương 173: Giải pháp
- Chương 174: Lam Lam biết sai rồi!
- Chương 175: Chỉ vì lo lắng
- Chương 176: Ý định tương lai
- Chương 177: Cho nó hấp thụ ánh sáng
- Chương 178: Viên mãn