Võ Hiệp Tiêu Dao Lục - Chương 1: Giang Minh
Chương trước- Chương 1: Giang Minh
- Chương 2: Võ Hiệp Tiêu Dao Hệ Thống
- Chương 3: Động Tiên
- Chương 4: Nhiệm Vụ Bắt Đầu
- Chương 5: Lên Vô Lượng Phái
- Chương 6: Gặp Chung Linh
- Chương 7: Vạn Kiếp Cốc
- Chương 8: Nhiệm Vụ Thay Đổi
- Chương 9: Nhạc Lão Tam
- Chương 10: Vân Trung Hạc
- Chương 11: Chung Cô Nương Rất Tốt
- Chương 12: Thế Ai Chịu Trách Nhiệm Với Ta?
- Chương 13: Vòng Quay May Mắn
- Chương 14: Luyện Khí
- Chương 15: Kiều Phong
- Chương 16: Kết Nghĩa Kim Lan
- Chương 17: Không Phải Chiêu Thức
- Chương 18: Chuyện Ở Cái Bang
- Chương 19: Chuyện Ở Cái Bang (Tiếp)
- Chương 20: Bái Kiến Tụ Hiền Trang
- Chương 21: Nhiệm Vụ Mới
- Chương 22: Sự Thật
- Chương 23: Phân Tích
- Chương 24: Tinh Tú Phái
- Chương 25: Tô Tinh Hà
- Chương 26: Cô Tô Mộ Dung Phục
- Chương 27: Chưởng Diệt Đinh Xuân Thu
- Chương 28: Vô Nhai Tử
- Chương 29: Chữa Thương
- Chương 30: Đêm Khuya
- Chương 31: Kỹ Năng Sống Danh Sách
- Chương 32: Chấn Thiên Cầm
- Chương 33: Bình Minh Tươi Đẹp
- Chương 34: Đại Tiếu Giang Hồ
- Chương 35: Ba Mươi Sáu Động, Bảy Mươi Hai Đảo
- Chương 36: Giải Sinh Tử Phù
- Chương 37: Thiên Sơn Đồng Lão
- Chương 38: Vương Ngữ Yên Phức Tạp
- Chương 39: Lý Thu Thủy
- Chương 40: Ta Muốn Ở Bên Hắn!
- Chương 41: Bạt Kiếm Thuật
- Chương 42: Sơ Nhập Kiếm Ý
- Chương 43: Thiên Hạ
- Chương 44: Gặp Lại Kiều Phong
- Chương 45: Minh Chủ Võ Lâm (Thượng)
- Chương 46: Minh Chủ Võ Lâm (Hạ)
- Chương 47: Vô Danh Tăng
- Chương 48: Mộ Dung Phục Kết Cục
- Chương 49: Bạch Y Chiến Thần
- Chương 50: Rời Khỏi Thiên Long
- Chương 51: Mộ Dung Song Song
- Chương 52: Phùng Ngọc Yến
- Chương 53: Kế Hoạch Chế Tạo Anh Hùng
- Chương 54: Nhiệm Vụ Xuất Hiện
- Chương 55: Tỷ Võ Chiêu Thân (Thượng)
- Chương 56: Tỷ Võ Chiêu Thân (Hạ)
- Chương 57: Sinh Cơ Tán
- Chương 58: Âu Dương Khắc
- Chương 59: Trình Y Y
- Chương 60: Phùng Ngọc Yến Ra Tay
- Chương 61: Ước Hẹn Nửa Năm
- Chương 62: Phùng Tiếu Tiếu
- Chương 63: Ngoài Ý Muốn Nghĩa Huynh
- Chương 64: Chuyện Tại Lục Gia Trang
- Chương 65: Hoàng Dược Sư
- Chương 66: Ta Là Phùng Ngọc Yến
- Chương 67: Toàn Trường Chấn Kinh
- Chương 68: Đoàn Thiên Đức
- Chương 69: Rời Đi
- Chương 70: Theo Dõi
- Chương 71: Lại Gặp Âu Dương Khắc
- Chương 72: Trình Y Y Tâm Tư
- Chương 73: Giáng Long Về Nguyên Chủ
- Chương 74: Tiểu Muội
- Chương 75: Gặp Lại Hoàng Dung
- Chương 76: Từ Thiện Y Quán
- Chương 77: Khám Bệnh Miễn Phí
- Chương 78: Thiên Phú Năng Lực
- Chương 79: Rắc Rối Đến Cửa
- Chương 80: Xử Lý Rắc Rối
- Chương 81: Triệu Húc Tính Toán
- Chương 82: Triệu Húc Quyết Tâm
- Chương 83: Nam Cung Nguyệt
- Chương 84: Sắc Phong
- Chương 85: Từ Chối
- Chương 86: Tính Toán Rời Đi
- Chương 87: Gặp Châu Bá Thông Cùng Hồng Thất Công
- Chương 88: Chữa Thương Cùng Gặp Lại
- Chương 89: Chữa Thương, Ngộ
- Chương 90: Câu Chuyện Của Long Vũ Phi
- Chương 91: Vui Mừng Gặp Mặt, Trở Về
- Chương 92: Tụ Tập
- Chương 93: Cấp Hai
- Chương 94: Tặng
- Chương 95: Long Thanh Thanh
- Chương 96: Long Gia Trang
- Chương 97: Biến Cố Gia Hưng
- Chương 98: Sinh Cơ Luân Chuyển Công
- Chương 99: Rời Đi
- Chương 100: Kết Thúc, Vẫn Chỉ Là Bắt Đầu
- Chương 101: Ra Đời
- Chương 102: Hậu Thiên Đại Viên Mãn
- Chương 103: Phong Vân Quyết
- Chương 104: Tiên Thiên Chi Cảnh
- Chương 105: Diệt Sát
- Chương 106: Chế Phù
- Chương 107: Phản Ứng
- Chương 108: Động Tiên Tiến Hóa
- Chương 109: Xung Đột
- Chương 110: Giải Cứu Vũ Băng
- Chương 111: Trở Về Long Hổ Môn
- Chương 112: Minh Ngọc Thần Công
- Chương 113: Yêu Sớm?
- Chương 114: Hai Năm
- Chương 115: Đột Phá
- Chương 116: Tiên Thiên Công
- Chương 117: Dạo Phố
- Chương 118: Hai Thiên Tài
- Chương 119: Vô Địch Thiếu Niên Thế Giới
- Chương 120: Ngày Đầu Tới Trường
- Chương 121: Siêu Cấp Tiểu Thiên Tài Mộc Nhã
- Chương 122: Mộc Nhã Vs Vũ Băng
- Chương 123: Ỷ Thiên Kiếm Tin Tức
- Chương 124: Ỷ Thiên Kiếm
- Chương 125: Trùng Luyện Ỷ Thiên (Thượng)
- Chương 126: Trùng Luyện Ỷ Thiên (Hạ)
- Chương 127: Giao Dịch
- Chương 128: Chuẩn Bị
- Chương 129: Đột Phá
- Chương 130: Tổ Hợp
- Chương 131: Hai tháng
- Chương 132: Phá Giải Di Hoa
- Chương 133: Thông Thiên Giáo Người Tới
- Chương 134: Long Hổ Môn Vs Thông Thiên Giáo
- Chương 135: Mộc Nhã Vs Lục Chí Minh
- Chương 136: Vũ Băng Vs Trần Hùng. Tề Băng Băng?
- Chương 137: Gia Đình Tề Tụ
- Chương 138: Đệ Thập Tầng Minh Ngọc Thần Công
- Chương 139: Kết Thúc Tu Luyện
- Chương 140: Trúc Cơ Kỳ
- Chương 141: Xung Đột!
- Chương 142: Vòng Loại Bắt Đầu
- Chương 143: Phiền Muộn
- Chương 144: Vòng Loại Thứ Hai
- Chương 145: Thủ Lôi Đài
- Chương 146: Giang Minh Vs Đường Tinh
- Chương 147: Đường Môn Tuyệt Học – Thiên Diệp Thủ
- Chương 148: Tức Giận!
- Chương 149: Vòng Loại Thứ Hai Kết Thúc
- Chương 150: Thập Đại Thần Binh
- Chương 151: Nghiền Áp
- Chương 152: Vô Sỉ
- Chương 153: Đại Tông Sư Cảnh Cường Giả
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Võ Hiệp Tiêu Dao Lục
Chương 1: Giang Minh
“Haiz”
Một thanh niên vừa đi trên đường vừa thở dài.
Thanh niên mặt mũi sáng sủa, quần áo chỉnh tề. Tuy không gọi là đẹp giai như kiểu mấy thần tượng xứ Hàn của các cô gái thời nay, nhưng cũng được tính là mặt mũi sáng sủa nam tính.
Thanh niên tên gọi Giang Minh, hai mươi lăm tuổi, là một nhân viên quèn của công ty chứng khoán Đại Lôi.
Đại Lôi vốn là một công ty chứng khoán khá có danh tiếng trên thị trường chứng khoán. Nhưng một năm gần đây, Đại Lôi bị một đối thủ không rõ trực tiếp chèn ép, cộng thêm chứng khoán xuống dốc khiến cho ban lãnh đạo công ty quyết định chạy dài.
Sau khi tẩu tán hết mức có thể, Đại Lôi tuyên bố phá sản. Dĩ nhiên là những nhân viên cấp dưới cùng như Giang Minh đều không tránh khỏi số phận bị thất nghiệp mà không hề có một đồng trợ cấp nào.
“Tháng này chỉ còn vài nghìn, sống sao đây?”
Giang Minh ngẩng lên nhìn trời. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo càng làm cho lòng người nẫu ruột.
Giang Minh vốn là trẻ mồ côi. Sau khi đỗ đại học, hắn tự thân một mình vừa học vừa làm, vất vả học xong bốn năm. Tốt nghiệp đại học xong, vất vả lắm mới kiếm được công việc ổn định, Giang Minh những tưởng cuộc đời mình từ bây giờ có thể khấm khá hơn, có thể tìm một người bạn gái, có thể tích góp dần mua nhà, lập gia đình, có hài tử…
Vậy mà giờ đây bị thất nghiệp, Giang Minh thở dài.
Chỗ ở Giang Minh thuê hiện tại là một khu phố nhỏ, cách công ty khá xa. Mỗi sáng, Giang Minh đều dậy rất sớm để đi bộ tới không ty. Vì xa trung tâm thành phố, lại vắng vẻ nên phòng thuê rất rẻ, lại cũng không có ai đến thuê trừ Giang Minh ra.
Đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng kim loại va chạm đánh gãy suy nghĩ của Giang Minh.
Cau cau mày, Giang Minh cũng vẫn đi tới ngõ nhỏ. Nhà ở đây phần lớn là thi công dở bỏ đấy, không mấy ai đến mua. Thành ra có một số thành phần không lành mạnh đến đây hung hăng càn quấy. Giang Minh cũng có học mấy năm võ thuật cùng một lão quân nhân, một chống ba bốn tên côn đồ cũng không thành vấn đề đấy.
Bên trong ngõ nhỏ, ba tên côn đồ cùng với một lão giả đang đứng đấy. Một tên đang cầm cổ áo một lão giả, hai tên còn lại lục lọi người lão giả. Tiếng động vang ra vừa rồi là từ cây gậy của một tên côn đồ đập vào cột đèn bên đường.
“Buông ngay ra”
Giang Minh quát lên, thân thể vọt tới. Một cái đế giày nện vào mặt một tên côn đồ đang lục người ông lão.
“Thằng ch* này, mày thích gì?”
Tên cầm cổ áo lão giả buông tay ra, lập tức cầm gậy vụt vào người Giang Minh.
Nhẹ nhàng lùi lại một cái, Giang Minh né cây gậy, đồng thời lao vào cho tên này một đấm vào bụng, sau đó là một chém đằng sau gáy. Tên côn đồ gục xuống, cây gậy bị văng ra xa.
Tên côn đồ còn lại thấy đồng bạn đơn giản bị đánh như vậy, sợ quá bèn lấy ra trong người một con dao, quơ quơ hướng Giang Minh nói:
“Mày… Mày muốn gì?”
“Buông dao xuống”
Giang Minh trừng mắt nhìn tên côn đồ, không tiến đến. Hắn cũng biết bọn côn đồ này tuy nhát chết nhưng mà chó cùng đứt giậu, nếu tên kia xông lại đâm thì cũng khá nguy hiểm.
Nhưng có vẻ vận đen liên tiếp xảy ra với Giang Minh, tên côn đồ thấy Giang Minh đứng lại bèn tăng dũng khí, cầm dao xông tới đâm.
Giang Minh cũng giật mình né tránh, bỗng dưới chân vướng phải một cái gì đó. Giang Minh mất đà loạng choạng nhìn sang, hóa ra là tay của tên bị Giang Minh đạp vào mặt đã nắm lấy chân hắn.
Trước ngực Giang Minh cảm thấy đau nhói, tên côn đồ kia đã đâm dao vào giữa ngực Giang Minh. Gục xuống, ánh mắt Giang Minh thấy ba tên kia đang chạy trốn, lão giả vẫn đứng đấy nhìn hắn. Ánh mắt mờ dần, hắc ám bao phủ lấy tầm mắt Giang Minh.
“Ta cứ như vậy chết sao?”
Giang Minh trong lòng cười khổ.
Trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc, hắn còn bao dự định chưa hoàn thành.
Năm ấy, một thanh niên bị giết tại ngõ hẻm, cảnh sát điều tra ra ba kẻ tình nghi. Nhưng đó là chuyện Giang Minh không bao giờ được biết đến.
“Uy”
Trong bóng tối bao phủ, cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Giang Minh bỗng nghe một tiếng trong đầu mình vang lên. Hắn tỉnh lại.
“Đây là đâu? Đã tới địa ngục chưa?”
Giang Minh mở mắt, trước mặt hắn là một khoảng không gian màu trắng, xung quanh đầy sương mù mờ mịt.
“Uy”
Lại một tiếng vang lên trong đầu Giang Minh. Hắn giật mình nhìn ngó xung quanh.
“Ai?”
Giang Minh quát lên một tiếng.
“Tiến tới đi”
Một tiếng già nua vang lên khác hẳn tiếng lúc trước trong đầu Giang Minh.
Ngạc nhiên một lúc, Giang Minh vẫn là tiến tới phía trước.
Sương mù dần dần tan, trước mặt Giang Minh là một khu rừng trúc, có một lối đi vào.
Đi theo lối vào, một căn nhà nhỏ bằng trúc, trước mặt có một lão giả ngồi bên một bộ bàn ghế đá uống trà.
Nhận ra lão giả là người mà mình cứu, Giang Minh giật mình hỏi:
“Là ngài sao, lão bá? Đây là đâu?”
“Uy, sao ngươi không để ý đến ta?”
Một tiếng nói thanh thúy lại hiện lên trong đầu Giang Minh. Giật mình lại nhìn ngó xung quanh, Giang Minh ngoài lão giả ngồi phía trước mình ra còn lại chẳng thấy ai.
“Ha ha, tiểu Linh, ngươi chơi thế đủ rồi đấy.”
Lão giả cười cười nói.
Một quầng sáng vàng hiện lên ở giữa không trung, một thân thể bé nhỏ, trên lưng mọc hai cánh lơ lửng trước mặt Giang Minh. Giang Minh lập tức há hốc miệng, trố mắt ra nhìn.
Một lúc lâu sau, tiểu Linh bất mãn nói:
“Uy, nhìn đủ chưa?”
“Khục khục, xin lỗi.”
Giang Minh đỏ mặt, dù sao nhìn chằm chằm vào người khác là hành vi rất không lễ phép.
“Ha ha, không sao. Ngồi đi.”
Lão giả thân mật vẫy tay, sau đó chỉ xuống ghế đá ra hiệu ngồi xuống.
Giang Minh ngồi xuống, vừa định há mồm hỏi, lão giả giơ tay cản lại rồi nói:
“Ta biết ngươi muốn hỏi gì, để tiểu Linh giải thích cho ngươi a!”
Nói xong bèn hướng tiểu Linh gật đầu. Tiểu Linh lúc này cất giọng non nớt nói:
“Đầu tiên là ngươi đã chết”
Giang Minh dù biết mình đã chết, nhưng nghe khẳng định lại xong vẫn cảm thấy đau đớn, tay trái vô ý thức đặt trước ngực, chỗ bị dao đâm.
“Tiếp theo là ngươi rất may mắn”
“May mắn?” Giang Minh ngẩn người. Chết rồi còn kêu may mắn sao?
“Đây là không gian của thần, trước mặt ngươi chính là thần cai quản thế giới này, Sáng Thế Thần vĩ đại. Và ta là sinh mệnh được thần tạo ra, tiểu Linh.” Tiểu Linh vẫn giọng non nớt cất lên.
“Thần? Sáng Thế thần? Ta đây vẫn đang là nằm mơ đi!”
Giang Minh trong đầu gào thét.
“Ta sáng tạo ra thế giới này, cũng như hàng vạn thế giới khác. Mỗi một thế giới sau một khoảng thời gian phát triển, ta lại đến thế giới đó, hóa thân thành một sinh vật rồi đi dạo.” Sáng thế thần cất tiếng thay tiểu Linh.
Đến đây thì Giang Minh đã hiểu rồi. Hóa ra là bản thân hắn lắm chuyện, người ta rõ ràng là Sáng Thế Thần, cái kia ba cái côn đồ chẳng qua chỉ là phất tay một cái. Hắn rõ ràng lại còn đáp mệnh nhỏ vào, coi như mệnh nhỏ mất đi một cách vô nghĩa.
“Ha ha, ngươi đã cứu ta, ta cũng phải cám ơn ngươi mới phải” Lão giả vuốt râu cười ha hả.
“Là ta tự mình lắm chuyện thôi, ngài cứ đùa” Giang Minh đau xót nói.
“Không, thế giới càng phát triển, sinh vật càng khó có được tính cách như ngươi, thấy bất bình xông tới trợ giúp. Có điều ngươi không thích hợp ở một thế giới như vậy.”
Lão giả vuốt vuốt râu, uống một ngụm trà.
Một thanh niên vừa đi trên đường vừa thở dài.
Thanh niên mặt mũi sáng sủa, quần áo chỉnh tề. Tuy không gọi là đẹp giai như kiểu mấy thần tượng xứ Hàn của các cô gái thời nay, nhưng cũng được tính là mặt mũi sáng sủa nam tính.
Thanh niên tên gọi Giang Minh, hai mươi lăm tuổi, là một nhân viên quèn của công ty chứng khoán Đại Lôi.
Đại Lôi vốn là một công ty chứng khoán khá có danh tiếng trên thị trường chứng khoán. Nhưng một năm gần đây, Đại Lôi bị một đối thủ không rõ trực tiếp chèn ép, cộng thêm chứng khoán xuống dốc khiến cho ban lãnh đạo công ty quyết định chạy dài.
Sau khi tẩu tán hết mức có thể, Đại Lôi tuyên bố phá sản. Dĩ nhiên là những nhân viên cấp dưới cùng như Giang Minh đều không tránh khỏi số phận bị thất nghiệp mà không hề có một đồng trợ cấp nào.
“Tháng này chỉ còn vài nghìn, sống sao đây?”
Giang Minh ngẩng lên nhìn trời. Tiết trời mùa đông lạnh lẽo càng làm cho lòng người nẫu ruột.
Giang Minh vốn là trẻ mồ côi. Sau khi đỗ đại học, hắn tự thân một mình vừa học vừa làm, vất vả học xong bốn năm. Tốt nghiệp đại học xong, vất vả lắm mới kiếm được công việc ổn định, Giang Minh những tưởng cuộc đời mình từ bây giờ có thể khấm khá hơn, có thể tìm một người bạn gái, có thể tích góp dần mua nhà, lập gia đình, có hài tử…
Vậy mà giờ đây bị thất nghiệp, Giang Minh thở dài.
Chỗ ở Giang Minh thuê hiện tại là một khu phố nhỏ, cách công ty khá xa. Mỗi sáng, Giang Minh đều dậy rất sớm để đi bộ tới không ty. Vì xa trung tâm thành phố, lại vắng vẻ nên phòng thuê rất rẻ, lại cũng không có ai đến thuê trừ Giang Minh ra.
Đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng kim loại va chạm đánh gãy suy nghĩ của Giang Minh.
Cau cau mày, Giang Minh cũng vẫn đi tới ngõ nhỏ. Nhà ở đây phần lớn là thi công dở bỏ đấy, không mấy ai đến mua. Thành ra có một số thành phần không lành mạnh đến đây hung hăng càn quấy. Giang Minh cũng có học mấy năm võ thuật cùng một lão quân nhân, một chống ba bốn tên côn đồ cũng không thành vấn đề đấy.
Bên trong ngõ nhỏ, ba tên côn đồ cùng với một lão giả đang đứng đấy. Một tên đang cầm cổ áo một lão giả, hai tên còn lại lục lọi người lão giả. Tiếng động vang ra vừa rồi là từ cây gậy của một tên côn đồ đập vào cột đèn bên đường.
“Buông ngay ra”
Giang Minh quát lên, thân thể vọt tới. Một cái đế giày nện vào mặt một tên côn đồ đang lục người ông lão.
“Thằng ch* này, mày thích gì?”
Tên cầm cổ áo lão giả buông tay ra, lập tức cầm gậy vụt vào người Giang Minh.
Nhẹ nhàng lùi lại một cái, Giang Minh né cây gậy, đồng thời lao vào cho tên này một đấm vào bụng, sau đó là một chém đằng sau gáy. Tên côn đồ gục xuống, cây gậy bị văng ra xa.
Tên côn đồ còn lại thấy đồng bạn đơn giản bị đánh như vậy, sợ quá bèn lấy ra trong người một con dao, quơ quơ hướng Giang Minh nói:
“Mày… Mày muốn gì?”
“Buông dao xuống”
Giang Minh trừng mắt nhìn tên côn đồ, không tiến đến. Hắn cũng biết bọn côn đồ này tuy nhát chết nhưng mà chó cùng đứt giậu, nếu tên kia xông lại đâm thì cũng khá nguy hiểm.
Nhưng có vẻ vận đen liên tiếp xảy ra với Giang Minh, tên côn đồ thấy Giang Minh đứng lại bèn tăng dũng khí, cầm dao xông tới đâm.
Giang Minh cũng giật mình né tránh, bỗng dưới chân vướng phải một cái gì đó. Giang Minh mất đà loạng choạng nhìn sang, hóa ra là tay của tên bị Giang Minh đạp vào mặt đã nắm lấy chân hắn.
Trước ngực Giang Minh cảm thấy đau nhói, tên côn đồ kia đã đâm dao vào giữa ngực Giang Minh. Gục xuống, ánh mắt Giang Minh thấy ba tên kia đang chạy trốn, lão giả vẫn đứng đấy nhìn hắn. Ánh mắt mờ dần, hắc ám bao phủ lấy tầm mắt Giang Minh.
“Ta cứ như vậy chết sao?”
Giang Minh trong lòng cười khổ.
Trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc, hắn còn bao dự định chưa hoàn thành.
Năm ấy, một thanh niên bị giết tại ngõ hẻm, cảnh sát điều tra ra ba kẻ tình nghi. Nhưng đó là chuyện Giang Minh không bao giờ được biết đến.
“Uy”
Trong bóng tối bao phủ, cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian, Giang Minh bỗng nghe một tiếng trong đầu mình vang lên. Hắn tỉnh lại.
“Đây là đâu? Đã tới địa ngục chưa?”
Giang Minh mở mắt, trước mặt hắn là một khoảng không gian màu trắng, xung quanh đầy sương mù mờ mịt.
“Uy”
Lại một tiếng vang lên trong đầu Giang Minh. Hắn giật mình nhìn ngó xung quanh.
“Ai?”
Giang Minh quát lên một tiếng.
“Tiến tới đi”
Một tiếng già nua vang lên khác hẳn tiếng lúc trước trong đầu Giang Minh.
Ngạc nhiên một lúc, Giang Minh vẫn là tiến tới phía trước.
Sương mù dần dần tan, trước mặt Giang Minh là một khu rừng trúc, có một lối đi vào.
Đi theo lối vào, một căn nhà nhỏ bằng trúc, trước mặt có một lão giả ngồi bên một bộ bàn ghế đá uống trà.
Nhận ra lão giả là người mà mình cứu, Giang Minh giật mình hỏi:
“Là ngài sao, lão bá? Đây là đâu?”
“Uy, sao ngươi không để ý đến ta?”
Một tiếng nói thanh thúy lại hiện lên trong đầu Giang Minh. Giật mình lại nhìn ngó xung quanh, Giang Minh ngoài lão giả ngồi phía trước mình ra còn lại chẳng thấy ai.
“Ha ha, tiểu Linh, ngươi chơi thế đủ rồi đấy.”
Lão giả cười cười nói.
Một quầng sáng vàng hiện lên ở giữa không trung, một thân thể bé nhỏ, trên lưng mọc hai cánh lơ lửng trước mặt Giang Minh. Giang Minh lập tức há hốc miệng, trố mắt ra nhìn.
Một lúc lâu sau, tiểu Linh bất mãn nói:
“Uy, nhìn đủ chưa?”
“Khục khục, xin lỗi.”
Giang Minh đỏ mặt, dù sao nhìn chằm chằm vào người khác là hành vi rất không lễ phép.
“Ha ha, không sao. Ngồi đi.”
Lão giả thân mật vẫy tay, sau đó chỉ xuống ghế đá ra hiệu ngồi xuống.
Giang Minh ngồi xuống, vừa định há mồm hỏi, lão giả giơ tay cản lại rồi nói:
“Ta biết ngươi muốn hỏi gì, để tiểu Linh giải thích cho ngươi a!”
Nói xong bèn hướng tiểu Linh gật đầu. Tiểu Linh lúc này cất giọng non nớt nói:
“Đầu tiên là ngươi đã chết”
Giang Minh dù biết mình đã chết, nhưng nghe khẳng định lại xong vẫn cảm thấy đau đớn, tay trái vô ý thức đặt trước ngực, chỗ bị dao đâm.
“Tiếp theo là ngươi rất may mắn”
“May mắn?” Giang Minh ngẩn người. Chết rồi còn kêu may mắn sao?
“Đây là không gian của thần, trước mặt ngươi chính là thần cai quản thế giới này, Sáng Thế Thần vĩ đại. Và ta là sinh mệnh được thần tạo ra, tiểu Linh.” Tiểu Linh vẫn giọng non nớt cất lên.
“Thần? Sáng Thế thần? Ta đây vẫn đang là nằm mơ đi!”
Giang Minh trong đầu gào thét.
“Ta sáng tạo ra thế giới này, cũng như hàng vạn thế giới khác. Mỗi một thế giới sau một khoảng thời gian phát triển, ta lại đến thế giới đó, hóa thân thành một sinh vật rồi đi dạo.” Sáng thế thần cất tiếng thay tiểu Linh.
Đến đây thì Giang Minh đã hiểu rồi. Hóa ra là bản thân hắn lắm chuyện, người ta rõ ràng là Sáng Thế Thần, cái kia ba cái côn đồ chẳng qua chỉ là phất tay một cái. Hắn rõ ràng lại còn đáp mệnh nhỏ vào, coi như mệnh nhỏ mất đi một cách vô nghĩa.
“Ha ha, ngươi đã cứu ta, ta cũng phải cám ơn ngươi mới phải” Lão giả vuốt râu cười ha hả.
“Là ta tự mình lắm chuyện thôi, ngài cứ đùa” Giang Minh đau xót nói.
“Không, thế giới càng phát triển, sinh vật càng khó có được tính cách như ngươi, thấy bất bình xông tới trợ giúp. Có điều ngươi không thích hợp ở một thế giới như vậy.”
Lão giả vuốt vuốt râu, uống một ngụm trà.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giang Minh
- Chương 2: Võ Hiệp Tiêu Dao Hệ Thống
- Chương 3: Động Tiên
- Chương 4: Nhiệm Vụ Bắt Đầu
- Chương 5: Lên Vô Lượng Phái
- Chương 6: Gặp Chung Linh
- Chương 7: Vạn Kiếp Cốc
- Chương 8: Nhiệm Vụ Thay Đổi
- Chương 9: Nhạc Lão Tam
- Chương 10: Vân Trung Hạc
- Chương 11: Chung Cô Nương Rất Tốt
- Chương 12: Thế Ai Chịu Trách Nhiệm Với Ta?
- Chương 13: Vòng Quay May Mắn
- Chương 14: Luyện Khí
- Chương 15: Kiều Phong
- Chương 16: Kết Nghĩa Kim Lan
- Chương 17: Không Phải Chiêu Thức
- Chương 18: Chuyện Ở Cái Bang
- Chương 19: Chuyện Ở Cái Bang (Tiếp)
- Chương 20: Bái Kiến Tụ Hiền Trang
- Chương 21: Nhiệm Vụ Mới
- Chương 22: Sự Thật
- Chương 23: Phân Tích
- Chương 24: Tinh Tú Phái
- Chương 25: Tô Tinh Hà
- Chương 26: Cô Tô Mộ Dung Phục
- Chương 27: Chưởng Diệt Đinh Xuân Thu
- Chương 28: Vô Nhai Tử
- Chương 29: Chữa Thương
- Chương 30: Đêm Khuya
- Chương 31: Kỹ Năng Sống Danh Sách
- Chương 32: Chấn Thiên Cầm
- Chương 33: Bình Minh Tươi Đẹp
- Chương 34: Đại Tiếu Giang Hồ
- Chương 35: Ba Mươi Sáu Động, Bảy Mươi Hai Đảo
- Chương 36: Giải Sinh Tử Phù
- Chương 37: Thiên Sơn Đồng Lão
- Chương 38: Vương Ngữ Yên Phức Tạp
- Chương 39: Lý Thu Thủy
- Chương 40: Ta Muốn Ở Bên Hắn!
- Chương 41: Bạt Kiếm Thuật
- Chương 42: Sơ Nhập Kiếm Ý
- Chương 43: Thiên Hạ
- Chương 44: Gặp Lại Kiều Phong
- Chương 45: Minh Chủ Võ Lâm (Thượng)
- Chương 46: Minh Chủ Võ Lâm (Hạ)
- Chương 47: Vô Danh Tăng
- Chương 48: Mộ Dung Phục Kết Cục
- Chương 49: Bạch Y Chiến Thần
- Chương 50: Rời Khỏi Thiên Long
- Chương 51: Mộ Dung Song Song
- Chương 52: Phùng Ngọc Yến
- Chương 53: Kế Hoạch Chế Tạo Anh Hùng
- Chương 54: Nhiệm Vụ Xuất Hiện
- Chương 55: Tỷ Võ Chiêu Thân (Thượng)
- Chương 56: Tỷ Võ Chiêu Thân (Hạ)
- Chương 57: Sinh Cơ Tán
- Chương 58: Âu Dương Khắc
- Chương 59: Trình Y Y
- Chương 60: Phùng Ngọc Yến Ra Tay
- Chương 61: Ước Hẹn Nửa Năm
- Chương 62: Phùng Tiếu Tiếu
- Chương 63: Ngoài Ý Muốn Nghĩa Huynh
- Chương 64: Chuyện Tại Lục Gia Trang
- Chương 65: Hoàng Dược Sư
- Chương 66: Ta Là Phùng Ngọc Yến
- Chương 67: Toàn Trường Chấn Kinh
- Chương 68: Đoàn Thiên Đức
- Chương 69: Rời Đi
- Chương 70: Theo Dõi
- Chương 71: Lại Gặp Âu Dương Khắc
- Chương 72: Trình Y Y Tâm Tư
- Chương 73: Giáng Long Về Nguyên Chủ
- Chương 74: Tiểu Muội
- Chương 75: Gặp Lại Hoàng Dung
- Chương 76: Từ Thiện Y Quán
- Chương 77: Khám Bệnh Miễn Phí
- Chương 78: Thiên Phú Năng Lực
- Chương 79: Rắc Rối Đến Cửa
- Chương 80: Xử Lý Rắc Rối
- Chương 81: Triệu Húc Tính Toán
- Chương 82: Triệu Húc Quyết Tâm
- Chương 83: Nam Cung Nguyệt
- Chương 84: Sắc Phong
- Chương 85: Từ Chối
- Chương 86: Tính Toán Rời Đi
- Chương 87: Gặp Châu Bá Thông Cùng Hồng Thất Công
- Chương 88: Chữa Thương Cùng Gặp Lại
- Chương 89: Chữa Thương, Ngộ
- Chương 90: Câu Chuyện Của Long Vũ Phi
- Chương 91: Vui Mừng Gặp Mặt, Trở Về
- Chương 92: Tụ Tập
- Chương 93: Cấp Hai
- Chương 94: Tặng
- Chương 95: Long Thanh Thanh
- Chương 96: Long Gia Trang
- Chương 97: Biến Cố Gia Hưng
- Chương 98: Sinh Cơ Luân Chuyển Công
- Chương 99: Rời Đi
- Chương 100: Kết Thúc, Vẫn Chỉ Là Bắt Đầu
- Chương 101: Ra Đời
- Chương 102: Hậu Thiên Đại Viên Mãn
- Chương 103: Phong Vân Quyết
- Chương 104: Tiên Thiên Chi Cảnh
- Chương 105: Diệt Sát
- Chương 106: Chế Phù
- Chương 107: Phản Ứng
- Chương 108: Động Tiên Tiến Hóa
- Chương 109: Xung Đột
- Chương 110: Giải Cứu Vũ Băng
- Chương 111: Trở Về Long Hổ Môn
- Chương 112: Minh Ngọc Thần Công
- Chương 113: Yêu Sớm?
- Chương 114: Hai Năm
- Chương 115: Đột Phá
- Chương 116: Tiên Thiên Công
- Chương 117: Dạo Phố
- Chương 118: Hai Thiên Tài
- Chương 119: Vô Địch Thiếu Niên Thế Giới
- Chương 120: Ngày Đầu Tới Trường
- Chương 121: Siêu Cấp Tiểu Thiên Tài Mộc Nhã
- Chương 122: Mộc Nhã Vs Vũ Băng
- Chương 123: Ỷ Thiên Kiếm Tin Tức
- Chương 124: Ỷ Thiên Kiếm
- Chương 125: Trùng Luyện Ỷ Thiên (Thượng)
- Chương 126: Trùng Luyện Ỷ Thiên (Hạ)
- Chương 127: Giao Dịch
- Chương 128: Chuẩn Bị
- Chương 129: Đột Phá
- Chương 130: Tổ Hợp
- Chương 131: Hai tháng
- Chương 132: Phá Giải Di Hoa
- Chương 133: Thông Thiên Giáo Người Tới
- Chương 134: Long Hổ Môn Vs Thông Thiên Giáo
- Chương 135: Mộc Nhã Vs Lục Chí Minh
- Chương 136: Vũ Băng Vs Trần Hùng. Tề Băng Băng?
- Chương 137: Gia Đình Tề Tụ
- Chương 138: Đệ Thập Tầng Minh Ngọc Thần Công
- Chương 139: Kết Thúc Tu Luyện
- Chương 140: Trúc Cơ Kỳ
- Chương 141: Xung Đột!
- Chương 142: Vòng Loại Bắt Đầu
- Chương 143: Phiền Muộn
- Chương 144: Vòng Loại Thứ Hai
- Chương 145: Thủ Lôi Đài
- Chương 146: Giang Minh Vs Đường Tinh
- Chương 147: Đường Môn Tuyệt Học – Thiên Diệp Thủ
- Chương 148: Tức Giận!
- Chương 149: Vòng Loại Thứ Hai Kết Thúc
- Chương 150: Thập Đại Thần Binh
- Chương 151: Nghiền Áp
- Chương 152: Vô Sỉ
- Chương 153: Đại Tông Sư Cảnh Cường Giả