Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 143: Hứa.
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 143: Hứa.
Nhìn bóng nàng tịch liêu, Tư Đồ Kha Luân chỉ có thể nở nụ cười.
- Được, ta coi như thua rồi! Ta sẽ về lại kinh thành!
Nhã Tịnh gật đầu, nhìn hắn rời đi. Quả thực, nàng vẫn luôn muốn thử thách Tư Đồ Kha Luân. Vốn dĩ tình yêu có điều cấm kị chính là thử thách nhau, nếu như chỉ tính toán sai một nước. E rằng, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Khi Tư Đồ Kha Luân trở lại kinh thành, đó là một ngày xuân tươi đẹp. Trên tường thành, Nhã Tịnh nhìn hắn xa dần, lúc này nàng mới thay một bộ đồ khác thám thính tình hình các tuyến phòng ngự còn lại. Khánh quốc là đất nước có nhiều biên giới nhất, vốn dĩ cách thành chủ phải vô cùng cẩn trọng trong việc bảo vệ thành. Nhưng, qua việc này khiến Nhã Tịnh phải suy xét cẩn thận lại.
- Chủ nhân!
Ý Hiên bước tới nhìn nàng, Nhã Tịnh nhận lấy chiếc lược của hắn, nàng mỉm cười.
- Thế nào rồi? Đã chọn được ngày lành?
- Sắp tới chúng ta sẽ mua hỉ phục trước! Chủ nhân, ta muốn nhờ người vẽ mẫu cho ta. Nếu có thể, đây chính là vinh dự lớn nhất của ta!
Nàng mỉm cười, nhìn Ý Hiên đang vui vẻ. Nụ cười hắn hiện ra mặt.
- Được, ngài vẽ mẫu hỉ phục cho đây là vinh hạnh của thần!
- Đừng nói vậy, ngươi đã theo ta rất lâu rồi! Đúng rồi, ngươi rủ mọi người đi! Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu đi tới một nơi! Lấu rồi chúng ta chưa cùng nhau mở hội, hôm nay kẻ đó đi rồi, phải uống cho no say!
- Chủ nhân!
Nhã Tịnh nhìn hắn, Ý Hiên nở một nụ cười.
- Ta đã đi rất nhiều nơi, nhưng ta chưa từng tìm thấy chiếc lược đẹp nhất, phù hợp nhất với người. Ngày gặp lại, ta cũng chẳng thể tặng người. Người cũng không đòi ta, nhưng bây giờ ta đã tự tay khắc lên đồ mà ta ưng ý nhất! Đây là ngọc lục bảo, ta đã kiếm rất lâu mới ra. Tự tay khắc lên, mong rằng người ưng ý!
Nhận được chiếc lược mát rượi trên tay, Nhã Tịnh trong lòng ấm áp. Tuyết mùa xuân bỗng trở nên đẹp tới lạ thường.
- Đa tạ ngươi!
- Không cần đa tạ, với ta người vẫn luôn như muội muội trong nhà!
Nhã Tịnh không có món quà nào đáp lại, thiết kế hỉ phục cho Ý Hiên đó có lẽ là món quà tốt nhất!
Nhìn Ý Hiên vui vẻ rời đi, Nhã Tịnh nhìn A Vệ bước vào.
- Sao vậy?
- Ta nghe Ý Hiên muốn nhờ người họa hỉ phục!
- Ngươi an tâm, ngươi đã bỏ hắn đi rồi thì ngươi có thể toàn tâm toàn ý theo ta. Ta, trước giờ chưa từng thất hứa.
Trừ lời hứa với một người, nhưng đó là điều chẳng thể lựa chọn. Giá như, hoa không nở trong đêm tuyết, có lẽ sẽ là điều tốt hơn. Việc chờ đợi, thật ngu ngốc.
- Tuân lệnh chủ tử!
- Ngươi có thể gọi ta là tiểu thư như đám Diễm An! Ta, không phải là một chủ tử quá tốt.
- Vâng, tiểu thư! Nhưng mà, Lang vương thật sự vẫn nhớ tới người. Người nhờ ta nói, nếu như người có thể quay đầu, Lang vương nguyện lui bước về ở ẩn.
- Ta đã nói, Khánh quốc không thể không có ta!
- Thần đã hiểu!
Thật ra, hắn nhìn thấy. Nhã Tịnh bình thường không mấy quan tâm, nhưng lòng lại mang trí lớn. Hắn không thể ích kỷ mong rằng hai người họ có thể hòa hợp như xưa.
- Hãy chăm sóc tốt cho Ý Hiên, hắn khá ngốc nghếch. Nhưng luôn trân thành, nếu như ngươi đã nguyện cùng hắn nắm tay một đời. Ta mong rằng, hãy chọn ngày nắng đẹp, hoa nở bình an khắp chốn ngươi rước hắn về! Dùng đúng kiệu tám người khiêng, cho hắn một ngày hỉ tốt đẹp nhất! Ta sẽ tới và uống rượu mừng của các ngươi!
- Đối với Ý Hiên, Tiểu thư như người ban sinh mạng thứ hai cho hắn, cũng như muội muội hắn. Thế nên, ta cũng rất coi trọng người. Ta biết, người muốn đem thứ tốt đẹp nhất cho hắn, ta cũng thế, thậm chí còn hơn thế! Một lòng yêu thương hắn, trọn một đời này! Nhưng hắn muốn kề vai sát cánh cùng người, chúng ta đã quyết định! Nơi đây sẽ là điểm bắt đầu của chúng ta, chúng ta sẽ thành thân tại nơi này! Sau đó chờ chiến loạn chấm dứt, ta và phu nhân sẽ trở về núi sâu. Cùng nhau sống kiếp phu phu hạnh phúc!
Đó là điều Nhã Tịnh nàng mong ước, một cuộc sống bình dị. Dù sao, nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Ai mà không mưu cầu hạnh phúc chứ?
- Ta biết, ta lúc đó nhất định sẽ không giữ chân ai lại! Chỉ là, nếu có khó khăn, các ngươi có thể gặp ta!
Sau khi nàng nói xong, A Vệ cúi đầu cảm tạ ơn nàng rồi cũng rời đi. Nhã Tịnh xuống phố, con phố hoang tàn khi xưa bây giờ đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Binh lính đã giúp người dân tu sửa lại nhà ở, cùng nhân dân trồng rau. Có người đã thành thân, có một cuộc sống an cư lạc nghiệp. Trước kia, nàng ích kỷ chỉ mong muốn bản thân có thể có được hạnh phúc, sau đó chui rúc một nơi sống những ngày tháng bình phàm. Giờ, con dân trăm họ đang đè nặng đôi vai gầy ấy. Nàng dù muốn cũng chẳng thể ích kỷ như trước nữa!
Hoa nở, trăng vừa tròn. Nhã Tịnh lại đem đàn ra gảy, tiếng đàn cô đơn tịch liêu vang vọng khắp nơi. Diễm An và A Hoa tay mỗi người cầm một xâu thịt, A Vệ cùng Ý Hiên nắm tay nhau xách rượu tới. Lưu sư phụ rút tiêu ra, nhẹ nhàng hòa cùng tiếng đàn của nàng. Đã chẳng còn tịch liêu nữa, Nhã Tịnh mỉm cười, chấm dứt khúc nhạc. Phi thân xuống nơi mọi người đang đứng, môi nàng nở nụ cười bạnh phúc.
- May mắn, ta đã gặp được các người! Cùng nhau xảy ra bao chuyện, ta biết rằng các ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta! Sắp tới hai người tổ chức tiệc hỉ rồi, không thể làm rầm rộ như ta mong muốn vì nơi này còn vương nỗi đau chiến sự. Nhưng, ta nhất định sẽ mở một tiệc Hỉ khiến bao người ngưỡng mộ! Nào, hôm nay chúng ta sẽ nâng ly vì chuyện vui, không say không về!
Sau khi nàng nói xong, mọi người lại nâng ly. Cùng nhau trở về ngày tháng ấy, khi nụ cười chẳng ươm màu phiền muộn, đồng thanh cùng nhau hét.
- Không say không về!
Họ là tuổi trẻ của nhau, cùng nhau bước đi trên con đường trưởng thành!
Diễm An đã chẳng còn là cô nhóc láu cá chỉ biết trộm cắp như trước.
Lưu sư phụ cũng chẳng còn là người mặc kệ sống chết kẻ khác.
A Vệ cũng không còn là kẻ chỉ cứng nhắc tuân theo mệnh lệnh, cùng những thứ cổ hủ.
A Hoa cuối cùng cũng được sống là chính mình.
Còn nàng thì sao? Chẳng ai có câu trả lời, đêm nay trăng thật tròn.
Tiếng nói cười như xua đi âm u nơi tử thành, mầm non đã hé chờ ánh nắng mùa xuân.
Trên trời ngàn sao, cũng không đổi được hạnh phúc phút giây này!
Nhã Tịnh nhìn từng người say mèm, nàng đem chăn tới đắp cho từng người. Cuối cùng mệt mỏi nằm gục xuống, cùng lúc đó mọi người tỉnh lại. Họ tiến sát về phía nàng, cùng nhau bao bọc, bốn tấm chăn nhỏ hợp lại thành một chiếc chăn to ủ ấm nhau trong đêm lạnh mùa xuân. Thật đẹp...
Cuối cùng, Nhã Tịnh buông bỏ cái nhíu mi phiền muộn. Môi nhẹ nhếch lên nụ cười, an an tĩnh tĩnh ngủ ngon.
- Ngày mai, chúng ta sẽ chơi tài xỉu nhé, ta muốn đặt đại!
Nàng như nói mớ, như tiểu cô nương ham chơi ngày ấy. Mọi người đều đồng thanh hô nhẹ "Được."
- Được, ta coi như thua rồi! Ta sẽ về lại kinh thành!
Nhã Tịnh gật đầu, nhìn hắn rời đi. Quả thực, nàng vẫn luôn muốn thử thách Tư Đồ Kha Luân. Vốn dĩ tình yêu có điều cấm kị chính là thử thách nhau, nếu như chỉ tính toán sai một nước. E rằng, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Khi Tư Đồ Kha Luân trở lại kinh thành, đó là một ngày xuân tươi đẹp. Trên tường thành, Nhã Tịnh nhìn hắn xa dần, lúc này nàng mới thay một bộ đồ khác thám thính tình hình các tuyến phòng ngự còn lại. Khánh quốc là đất nước có nhiều biên giới nhất, vốn dĩ cách thành chủ phải vô cùng cẩn trọng trong việc bảo vệ thành. Nhưng, qua việc này khiến Nhã Tịnh phải suy xét cẩn thận lại.
- Chủ nhân!
Ý Hiên bước tới nhìn nàng, Nhã Tịnh nhận lấy chiếc lược của hắn, nàng mỉm cười.
- Thế nào rồi? Đã chọn được ngày lành?
- Sắp tới chúng ta sẽ mua hỉ phục trước! Chủ nhân, ta muốn nhờ người vẽ mẫu cho ta. Nếu có thể, đây chính là vinh dự lớn nhất của ta!
Nàng mỉm cười, nhìn Ý Hiên đang vui vẻ. Nụ cười hắn hiện ra mặt.
- Được, ngài vẽ mẫu hỉ phục cho đây là vinh hạnh của thần!
- Đừng nói vậy, ngươi đã theo ta rất lâu rồi! Đúng rồi, ngươi rủ mọi người đi! Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu đi tới một nơi! Lấu rồi chúng ta chưa cùng nhau mở hội, hôm nay kẻ đó đi rồi, phải uống cho no say!
- Chủ nhân!
Nhã Tịnh nhìn hắn, Ý Hiên nở một nụ cười.
- Ta đã đi rất nhiều nơi, nhưng ta chưa từng tìm thấy chiếc lược đẹp nhất, phù hợp nhất với người. Ngày gặp lại, ta cũng chẳng thể tặng người. Người cũng không đòi ta, nhưng bây giờ ta đã tự tay khắc lên đồ mà ta ưng ý nhất! Đây là ngọc lục bảo, ta đã kiếm rất lâu mới ra. Tự tay khắc lên, mong rằng người ưng ý!
Nhận được chiếc lược mát rượi trên tay, Nhã Tịnh trong lòng ấm áp. Tuyết mùa xuân bỗng trở nên đẹp tới lạ thường.
- Đa tạ ngươi!
- Không cần đa tạ, với ta người vẫn luôn như muội muội trong nhà!
Nhã Tịnh không có món quà nào đáp lại, thiết kế hỉ phục cho Ý Hiên đó có lẽ là món quà tốt nhất!
Nhìn Ý Hiên vui vẻ rời đi, Nhã Tịnh nhìn A Vệ bước vào.
- Sao vậy?
- Ta nghe Ý Hiên muốn nhờ người họa hỉ phục!
- Ngươi an tâm, ngươi đã bỏ hắn đi rồi thì ngươi có thể toàn tâm toàn ý theo ta. Ta, trước giờ chưa từng thất hứa.
Trừ lời hứa với một người, nhưng đó là điều chẳng thể lựa chọn. Giá như, hoa không nở trong đêm tuyết, có lẽ sẽ là điều tốt hơn. Việc chờ đợi, thật ngu ngốc.
- Tuân lệnh chủ tử!
- Ngươi có thể gọi ta là tiểu thư như đám Diễm An! Ta, không phải là một chủ tử quá tốt.
- Vâng, tiểu thư! Nhưng mà, Lang vương thật sự vẫn nhớ tới người. Người nhờ ta nói, nếu như người có thể quay đầu, Lang vương nguyện lui bước về ở ẩn.
- Ta đã nói, Khánh quốc không thể không có ta!
- Thần đã hiểu!
Thật ra, hắn nhìn thấy. Nhã Tịnh bình thường không mấy quan tâm, nhưng lòng lại mang trí lớn. Hắn không thể ích kỷ mong rằng hai người họ có thể hòa hợp như xưa.
- Hãy chăm sóc tốt cho Ý Hiên, hắn khá ngốc nghếch. Nhưng luôn trân thành, nếu như ngươi đã nguyện cùng hắn nắm tay một đời. Ta mong rằng, hãy chọn ngày nắng đẹp, hoa nở bình an khắp chốn ngươi rước hắn về! Dùng đúng kiệu tám người khiêng, cho hắn một ngày hỉ tốt đẹp nhất! Ta sẽ tới và uống rượu mừng của các ngươi!
- Đối với Ý Hiên, Tiểu thư như người ban sinh mạng thứ hai cho hắn, cũng như muội muội hắn. Thế nên, ta cũng rất coi trọng người. Ta biết, người muốn đem thứ tốt đẹp nhất cho hắn, ta cũng thế, thậm chí còn hơn thế! Một lòng yêu thương hắn, trọn một đời này! Nhưng hắn muốn kề vai sát cánh cùng người, chúng ta đã quyết định! Nơi đây sẽ là điểm bắt đầu của chúng ta, chúng ta sẽ thành thân tại nơi này! Sau đó chờ chiến loạn chấm dứt, ta và phu nhân sẽ trở về núi sâu. Cùng nhau sống kiếp phu phu hạnh phúc!
Đó là điều Nhã Tịnh nàng mong ước, một cuộc sống bình dị. Dù sao, nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Ai mà không mưu cầu hạnh phúc chứ?
- Ta biết, ta lúc đó nhất định sẽ không giữ chân ai lại! Chỉ là, nếu có khó khăn, các ngươi có thể gặp ta!
Sau khi nàng nói xong, A Vệ cúi đầu cảm tạ ơn nàng rồi cũng rời đi. Nhã Tịnh xuống phố, con phố hoang tàn khi xưa bây giờ đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Binh lính đã giúp người dân tu sửa lại nhà ở, cùng nhân dân trồng rau. Có người đã thành thân, có một cuộc sống an cư lạc nghiệp. Trước kia, nàng ích kỷ chỉ mong muốn bản thân có thể có được hạnh phúc, sau đó chui rúc một nơi sống những ngày tháng bình phàm. Giờ, con dân trăm họ đang đè nặng đôi vai gầy ấy. Nàng dù muốn cũng chẳng thể ích kỷ như trước nữa!
Hoa nở, trăng vừa tròn. Nhã Tịnh lại đem đàn ra gảy, tiếng đàn cô đơn tịch liêu vang vọng khắp nơi. Diễm An và A Hoa tay mỗi người cầm một xâu thịt, A Vệ cùng Ý Hiên nắm tay nhau xách rượu tới. Lưu sư phụ rút tiêu ra, nhẹ nhàng hòa cùng tiếng đàn của nàng. Đã chẳng còn tịch liêu nữa, Nhã Tịnh mỉm cười, chấm dứt khúc nhạc. Phi thân xuống nơi mọi người đang đứng, môi nàng nở nụ cười bạnh phúc.
- May mắn, ta đã gặp được các người! Cùng nhau xảy ra bao chuyện, ta biết rằng các ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta! Sắp tới hai người tổ chức tiệc hỉ rồi, không thể làm rầm rộ như ta mong muốn vì nơi này còn vương nỗi đau chiến sự. Nhưng, ta nhất định sẽ mở một tiệc Hỉ khiến bao người ngưỡng mộ! Nào, hôm nay chúng ta sẽ nâng ly vì chuyện vui, không say không về!
Sau khi nàng nói xong, mọi người lại nâng ly. Cùng nhau trở về ngày tháng ấy, khi nụ cười chẳng ươm màu phiền muộn, đồng thanh cùng nhau hét.
- Không say không về!
Họ là tuổi trẻ của nhau, cùng nhau bước đi trên con đường trưởng thành!
Diễm An đã chẳng còn là cô nhóc láu cá chỉ biết trộm cắp như trước.
Lưu sư phụ cũng chẳng còn là người mặc kệ sống chết kẻ khác.
A Vệ cũng không còn là kẻ chỉ cứng nhắc tuân theo mệnh lệnh, cùng những thứ cổ hủ.
A Hoa cuối cùng cũng được sống là chính mình.
Còn nàng thì sao? Chẳng ai có câu trả lời, đêm nay trăng thật tròn.
Tiếng nói cười như xua đi âm u nơi tử thành, mầm non đã hé chờ ánh nắng mùa xuân.
Trên trời ngàn sao, cũng không đổi được hạnh phúc phút giây này!
Nhã Tịnh nhìn từng người say mèm, nàng đem chăn tới đắp cho từng người. Cuối cùng mệt mỏi nằm gục xuống, cùng lúc đó mọi người tỉnh lại. Họ tiến sát về phía nàng, cùng nhau bao bọc, bốn tấm chăn nhỏ hợp lại thành một chiếc chăn to ủ ấm nhau trong đêm lạnh mùa xuân. Thật đẹp...
Cuối cùng, Nhã Tịnh buông bỏ cái nhíu mi phiền muộn. Môi nhẹ nhếch lên nụ cười, an an tĩnh tĩnh ngủ ngon.
- Ngày mai, chúng ta sẽ chơi tài xỉu nhé, ta muốn đặt đại!
Nàng như nói mớ, như tiểu cô nương ham chơi ngày ấy. Mọi người đều đồng thanh hô nhẹ "Được."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)