Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 181: Du ngoạn.
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 181: Du ngoạn.
Thật ra, Dạ Nguyệt Tu Kiệt vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng. A Vĩ, người đã cứu nàng khi nàng cận kề bờ tử cũng là người của hắn. Hắn cho A Vĩ ban đầu chỉ là người quan sát nàng mà thôi, nhưng hắn hiểu. Kẻ ngốc như nàng nhất định sẽ bị thương thêm vài lần, nên bắt người kia ngoài quan sát phải bảo vệ nàng cho tốt. Dốc hết sức giúp đỡ nàng khi hắn không có tại đó. Những nơi nàng đi qua, đều có người của hắn âm thầm quan sát, hắn luôn biết được nàng đi tới đâu. Thi thoảng nếu rảnh hắn sẽ dùng mọi cách, không quản ngày tháng đến bên cạnh nàng. Nhưng đáng tiếc, khi thấy nàng. Hắn không có can đảm bước tới, chỉ có thể lặng nhìn nàng từ xa. Hắn sợ khi bản thân xuất hiện trước mặt nàng sẽ bị nàng đuổi đi nên chưa tuengf dám làm gì quá phận. Cho tới khi hắn đeo chiếc mặt nạ kia ở cạnh nàng, nghe nàng tâm sự. Khi đó hắn chỉ hận bản thân rất nhiều năm về trước sao có thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy. Nếu hắn cứ giữ nàng bên cạnh thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng ở đời có hai chữ hối hận, cũng có hai chữ muộn màng. Thế gian này vốn bạc bẽo như vậy, vốn có ngày nắng cũng có những ngày giông tố ngập trời. Mỗi một lựa chọn mà ta chọn lựa, ta đều phải ngẩng đầu mà chấp nhận mọi kết quả. Bởi lẽ, đó là do ta lựa chọn. Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, quan trọng là kết quả cuối cùng.
Mái tóc bạc của nàng khẽ rơi xuống, Nhã Tịnh quay đầu nhìn ra bên ngoài. Mọi người vẫn đang hân hoan vui sướng, sau này mọi chuyện đều không liên quan tới nàng nữa. Đánh bại Hắc các rồi, nàng cũng nên quay về thôi.
- Ta vẫn muốn ngủ, hai người hãy ra ngoài đi. Khi nào ta muốn ăn sẽ gọi A Hoa.
Hai nam nhân nhìn nhau rồi ngậm ngùi ra ngoài, Nhã Tịnh nghe tiếng sáo bên ngoài liền từ từ mở cửa sổ rời đi, khi hai nam nhân kia có thể nhận ra sự kỳ quái thì nàng đã khăn gói cùng A Hoa và Diễm An rời đi rồi. Trên giường nàng nằm chỉ còn lại một tời giấy.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”
Nàng biết cho dù họ có thể tìm được nàng bằng cách nọ hay cách kia. Nhưng là, nàng vốn không muốn đối diện với hiện tại và hai nam nhân kia. Cho dù nàng từ chối thế nào cũng không nghe, đúng là khiến nàng vô cùng mệt mỏi.
Ba nữ nhân cùng nhau mặc áo vải thường dân, lên đường trở về lại Khánh Quốc để thăm A Bảo. Dù sao nàng cũng nhìn thằng bé lớn lên, sau lần này nàng sẽ ngao du thế giới này, không biết lần nữa gặp lại sẽ là khi nào. Nàng đã cho người cứu sống lại Tư Đồ Kha Luân. Tính ra số kiếp hắn cũng khổ, giờ nàng cũng coi như đã giải phóng hắn rồi. Hắn có thể từ từ sống cuộc đời của chính hắn, không mang gánh nặng trong lòng nữa. Dạ Nguyệt Tu Kiệt...
Nhã Tịnh khựng lại, trong vô thức khi không cuồng quay với toan tính nàng lại vô ý nghĩ về hắn rồi. Đưa tay chạm tới trái tim, nàng tự hỏi nó còn có thể rung động hay sao? Có lẽ là có hoặc không, lại nghĩ tới quãng thời gian lúc đầu gặp hắn, thiếu niên kiêu ngạo ấy. Từ ánh mắt hơn thua, rung động, tới thâm tình. Từng cử chỉ ân cần và dịu dàng kia, vẫn quanh quẩn lấy tai nàng. Nhìn lên hoa nở, lại nhìn xuống hoa tàn. Trong lòng nhớ ai, lại chẳng thốt lên lời. Cũng chẳng dám để lộ ra, như nụ hoa cụp lấy, giữ mình không cho nở mặc cho nắng kia có ấm áp tới đâu. Bởi nó sợ tàn như trăm ngàn hoa khác, rồi cũng sẽ bị gió quấn đi, bị mưa vùi dập, bị bọ ăn mòn.
Nhưng, nếu đón nắng mai một lần, mở cánh hoa, ôm lấy nắng ấm kia một lần thì sao?
A Hoa và Diễm An mỗi ngày đều thấy thi thoảng chủ tử sẽ ngẩn ngơ có chút lo lắng.
- Tiểu thư, người lại ngẩn người rồi. Người không sao chứ?
Diễm an lo lắng nhìn nàng lại đem hồn thả theo gió, mạnh dạn đoán bừa.
- Người lo cho Tư Đồ công tử sao?
Nghe thấy cái tên đó Nhã Tịnh liền nhíu mày, nàng từ tốn thu hồi lại tầm mắt, nhẹ giọng trả lời.
- Hắn với ta thì liên quan gì đâu?
A Hoa thấy vậy liền nhanh trí tiếp lời, nếu không phải tên Tư Đồ đó thì chỉ có khả năng là...
- Người lo lắng Lang vương sao?
Nhã Tịnh nghe vậy liền bật cười, tên cáo già đó thì có gì mà phải lo?
- Không, ta với hắn cũng đã sớm không liên quan.
Diễm An và A Hoa nghe xong, trong lòng cân đi nhắc lại cũng đã ra tên của một người. Nhưng khi này Nhã Tịnh lại chẳng muốn để ý nữa, đứng lên đem rượu cất đi.
- Chúng ta đi tiếp thôi, đường vẫn còn dài.
Nhìn trời xanh, một khung trời nơi khác. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đem bức tranh hắn vẽ nàng ra, nhìn nữ nhân tươi cười khi đó. Hắn nhẹ bỏ thêm tiền mua chút bánh quế nàng thích ăn, kèm them một đống đồ ăn vặt. Dù sao nữ nhân đó khi thấy chắc chắn sẽ rất vui. Mua thêm vài bình nữ nhi hồng, nhìn qua người bước tới, hắn đã rõ nàng đi nơi nào rồi. Nhìn cánh hoa trong tay, Nhã Tịnh, hắn đã định một đời.
Nhã Tịnh không hiểu vì sao đột nhiên lại hắt xì, vốn dĩ trời cũng đâu có lạnh lắm?
- Có lẽ mấy nam nhân kia lại nghĩ về người rồi, tiểu thư. Người thật sự không muốn thành thân thêm một lần nữa sao?
- Ngươi thấy hai lần hôn nhận của ta còn ổn sao?
A Hoa yên lặng, quả thực hai lần đó vô cùng khó khăn. Tiểu thư lúc nào cũng gặp phải tra nam. Nhưng lần này sẽ khác mà, phải không? Chính hắn cũng không chắc, chỉ là...
- Tiểu thư, ta thấy phía trước có một thành. Chúng ta tới một quốc gia mới thành lập tên Dạ quốc rồi. Nghe đồn nơi đây mới khôi phục thôi, trước từng bị chiếm. Nhưng giờ cũng đang sống khá vui vẻ và trù phú. Nếu như người muốn, chúng ta có thể nghỉ chân tạm ở nơi này.
Diễm An vui vẻ thông báo chạy về, bên cạnh đã cầm một đống đồ ăn vặt. Nàng trước hết đỡ lấy đồ ăn vặt kia, một quốc gia mới sao. Nhã Tịnh nàng có chút tò mò rồi, vào đó xem một chút chắc cũng không sao.
- Được rồi, vậy chúng ta tới đó xem thử xem.
Nhưng ở đời có hai chữ hối hận, cũng có hai chữ muộn màng. Thế gian này vốn bạc bẽo như vậy, vốn có ngày nắng cũng có những ngày giông tố ngập trời. Mỗi một lựa chọn mà ta chọn lựa, ta đều phải ngẩng đầu mà chấp nhận mọi kết quả. Bởi lẽ, đó là do ta lựa chọn. Dạ Nguyệt Tu Kiệt chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, quan trọng là kết quả cuối cùng.
Mái tóc bạc của nàng khẽ rơi xuống, Nhã Tịnh quay đầu nhìn ra bên ngoài. Mọi người vẫn đang hân hoan vui sướng, sau này mọi chuyện đều không liên quan tới nàng nữa. Đánh bại Hắc các rồi, nàng cũng nên quay về thôi.
- Ta vẫn muốn ngủ, hai người hãy ra ngoài đi. Khi nào ta muốn ăn sẽ gọi A Hoa.
Hai nam nhân nhìn nhau rồi ngậm ngùi ra ngoài, Nhã Tịnh nghe tiếng sáo bên ngoài liền từ từ mở cửa sổ rời đi, khi hai nam nhân kia có thể nhận ra sự kỳ quái thì nàng đã khăn gói cùng A Hoa và Diễm An rời đi rồi. Trên giường nàng nằm chỉ còn lại một tời giấy.
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”
Nàng biết cho dù họ có thể tìm được nàng bằng cách nọ hay cách kia. Nhưng là, nàng vốn không muốn đối diện với hiện tại và hai nam nhân kia. Cho dù nàng từ chối thế nào cũng không nghe, đúng là khiến nàng vô cùng mệt mỏi.
Ba nữ nhân cùng nhau mặc áo vải thường dân, lên đường trở về lại Khánh Quốc để thăm A Bảo. Dù sao nàng cũng nhìn thằng bé lớn lên, sau lần này nàng sẽ ngao du thế giới này, không biết lần nữa gặp lại sẽ là khi nào. Nàng đã cho người cứu sống lại Tư Đồ Kha Luân. Tính ra số kiếp hắn cũng khổ, giờ nàng cũng coi như đã giải phóng hắn rồi. Hắn có thể từ từ sống cuộc đời của chính hắn, không mang gánh nặng trong lòng nữa. Dạ Nguyệt Tu Kiệt...
Nhã Tịnh khựng lại, trong vô thức khi không cuồng quay với toan tính nàng lại vô ý nghĩ về hắn rồi. Đưa tay chạm tới trái tim, nàng tự hỏi nó còn có thể rung động hay sao? Có lẽ là có hoặc không, lại nghĩ tới quãng thời gian lúc đầu gặp hắn, thiếu niên kiêu ngạo ấy. Từ ánh mắt hơn thua, rung động, tới thâm tình. Từng cử chỉ ân cần và dịu dàng kia, vẫn quanh quẩn lấy tai nàng. Nhìn lên hoa nở, lại nhìn xuống hoa tàn. Trong lòng nhớ ai, lại chẳng thốt lên lời. Cũng chẳng dám để lộ ra, như nụ hoa cụp lấy, giữ mình không cho nở mặc cho nắng kia có ấm áp tới đâu. Bởi nó sợ tàn như trăm ngàn hoa khác, rồi cũng sẽ bị gió quấn đi, bị mưa vùi dập, bị bọ ăn mòn.
Nhưng, nếu đón nắng mai một lần, mở cánh hoa, ôm lấy nắng ấm kia một lần thì sao?
A Hoa và Diễm An mỗi ngày đều thấy thi thoảng chủ tử sẽ ngẩn ngơ có chút lo lắng.
- Tiểu thư, người lại ngẩn người rồi. Người không sao chứ?
Diễm an lo lắng nhìn nàng lại đem hồn thả theo gió, mạnh dạn đoán bừa.
- Người lo cho Tư Đồ công tử sao?
Nghe thấy cái tên đó Nhã Tịnh liền nhíu mày, nàng từ tốn thu hồi lại tầm mắt, nhẹ giọng trả lời.
- Hắn với ta thì liên quan gì đâu?
A Hoa thấy vậy liền nhanh trí tiếp lời, nếu không phải tên Tư Đồ đó thì chỉ có khả năng là...
- Người lo lắng Lang vương sao?
Nhã Tịnh nghe vậy liền bật cười, tên cáo già đó thì có gì mà phải lo?
- Không, ta với hắn cũng đã sớm không liên quan.
Diễm An và A Hoa nghe xong, trong lòng cân đi nhắc lại cũng đã ra tên của một người. Nhưng khi này Nhã Tịnh lại chẳng muốn để ý nữa, đứng lên đem rượu cất đi.
- Chúng ta đi tiếp thôi, đường vẫn còn dài.
Nhìn trời xanh, một khung trời nơi khác. Dạ Nguyệt Tu Kiệt đem bức tranh hắn vẽ nàng ra, nhìn nữ nhân tươi cười khi đó. Hắn nhẹ bỏ thêm tiền mua chút bánh quế nàng thích ăn, kèm them một đống đồ ăn vặt. Dù sao nữ nhân đó khi thấy chắc chắn sẽ rất vui. Mua thêm vài bình nữ nhi hồng, nhìn qua người bước tới, hắn đã rõ nàng đi nơi nào rồi. Nhìn cánh hoa trong tay, Nhã Tịnh, hắn đã định một đời.
Nhã Tịnh không hiểu vì sao đột nhiên lại hắt xì, vốn dĩ trời cũng đâu có lạnh lắm?
- Có lẽ mấy nam nhân kia lại nghĩ về người rồi, tiểu thư. Người thật sự không muốn thành thân thêm một lần nữa sao?
- Ngươi thấy hai lần hôn nhận của ta còn ổn sao?
A Hoa yên lặng, quả thực hai lần đó vô cùng khó khăn. Tiểu thư lúc nào cũng gặp phải tra nam. Nhưng lần này sẽ khác mà, phải không? Chính hắn cũng không chắc, chỉ là...
- Tiểu thư, ta thấy phía trước có một thành. Chúng ta tới một quốc gia mới thành lập tên Dạ quốc rồi. Nghe đồn nơi đây mới khôi phục thôi, trước từng bị chiếm. Nhưng giờ cũng đang sống khá vui vẻ và trù phú. Nếu như người muốn, chúng ta có thể nghỉ chân tạm ở nơi này.
Diễm An vui vẻ thông báo chạy về, bên cạnh đã cầm một đống đồ ăn vặt. Nàng trước hết đỡ lấy đồ ăn vặt kia, một quốc gia mới sao. Nhã Tịnh nàng có chút tò mò rồi, vào đó xem một chút chắc cũng không sao.
- Được rồi, vậy chúng ta tới đó xem thử xem.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)