Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 33
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 33
Nhẹ nhàng nhếch môi cười, Nhã Như Tuyết vẫn nghĩ rằng nàng sẽ không làm hại nàng ta. Đúng vậy, nhưng nàng không chắc sẽ làm nàng ta sống yên.
Nhã Như Tuyết theo Nhã Tịnh đi tới một quả đất lớn, nhìn nơi đây chỉ có một tấm gỗ khắc lên đã không nhìn ra chữ Nhã Như Tuyết tò mò không dứt.
- Đây là...
Nghe vậy Nhã Tịnh thấy tới thời liền vui vẻ nói.
- Đây chính là mộ năm trăm mỹ nhân trong lời đồn, nghe nói nơi đây không ai thờ cúng. Vương gia cũng từng nói với ta, chàng nếu thấy ai dâng thêm người tới lập tức trong mộ này sẽ có thêm người. À! Ta quên không nói, dãy phòng đại tiểu thư đang ở chính là dãy phòng năm trăm mỹ nhân trước kia đã từng ngụ. Người ngủ...có ngon chứ?
Nhã Tịnh nhìn qua Nhã Như Tuyết đang ôm lấy cổ mình, xoay đầu nàng thấy Lang Minh Triết xong việc từ bao giờ đứng đó nhìn nàng.
- Bảo bối, ta đã nói không cho nàng qua đây. Nơi này lạnh, không tốt cho thân thể nàng. Để ta đưa nàng về, tối nay sẽ có tiệc rượu của riêng chúng ta, ta đã tự tay chuẩn bị cho nàng rồi!
Lang Minh Triết bước tới ôm eo Nhã Tịnh rồi đưa nàng rời đi, nhìn Nhã Tịnh rời đi Nhã Như Tuyết mới như hoàn hồn bỏ chạy khỏi nơi này. Trên đường đi Lang Minh Triết nhéo má nàng quở trách.
- Ngốc nghếch, tại nơi này nàng không cần gọi nàng ta là đại tiểu thư. Cứ mặc kệ nàng ta, nàng cứ tự nói bản thân là bổn vương phi là được. Không cần thua thiệt.
Nói rồi hắn lại xoa xoa má nàng, chỗ chính hắn đã bóp. Nhã Tịnh cảm nhận dịu dàng của hắn mà lòng vẫn lạnh nhạt, dù sao hình ảnh kia vẫn luôn in sâu trong tâm trí nàng. Lỡ như ngày đó tới, Lang Minh Triết muốn diệt cỏ tận gốc nàng muốn chạy cũng không chạy được. Bởi lẽ nàng đã mất đi danh phận chốn này, mất đi cả gia đình. Đúng là chỉ có vàng bạc mới hiểu nỗi lòng nàng.
- Vương gia, dạo này ta làm tốt rất nhiều việc rồi, người khi nào tính trả cho ta nốt đám vàng bạc còn lại kia?
Đem hoa nở trong tay bóp nát Lang Minh Triết nhìn qua Nhã Tịnh đã ngoan ngoãn im lặng nép vào lòng cảm thấy vẫn là không nên quá sủng nàng, nếu như vậy nàng sẽ trèo lên đầu hắn ngồi.
- Nàng ngoan ngoãn ta sẽ trả lại, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nhã Tịnh nghe vậy trong lòng thầm cười, ngoan ngoãn sao? Nàng còn chưa đủ ngoãn ngoãn sao? Hay hắn muốn nàng phải như một chú cún, dù Lang Minh Triết hắn có làm gì cũng phải một lòng trung thành? Nhã Tịnh nàng đây, lòng trung thành chỉ hướng tới tự do mà thôi. Nắm lấy tay Lang Minh Triết nở một nụ cười giả dối, nàng nhất định phải tỉnh táo. Không thể để bản thân chìm sâu trong cái bẫy ấm áp mà Lang Minh Triết đơm ra, càng không thể yêu hắn. Người nam nhân này, không được.
Đêm hôm đó Lang Minh Triết đã cho người bắt rất nhiều đom đóm thả quanh khu vườn, rượu cũng là rượu hoa đào nàng thích. Nhã Tịnh không biết hắn lôi ở đâu ra nhiều rượu tới vậy, uống rồi lại uống. Những món trên bàn là món nàng thích tuy vậy Nhã Tịnh cũng không mấy động đũa, càng uống Nhã Tịnh lại như càng tỉnh táo. Cuối bữa tiệc tàn, đem cõi lòng nặng trĩu nàng tách khỏi Lang Minh Triết. Nhã Tịnh thấy Nhã Như Tuyết đã rời đi cũng không cần diễn nữa, đem rượu cầm vào tay Nhã Tịnh không quên hành lễ với Lang Minh Triết.
- Thiếp cáo lui trước, vương gia cứ tiếp tục thưởng hoa!
Nói rồi nàng loạng choạng rời khỏi tiệc rượu, ôm bầu rượu nàng đi tới hồ sen, vừa đi vừa uống. Không biết có phải Nhã Tịnh có khả năng tự thải độc hay không mà nàng thấy dạo này độc tố trong cơ thể ngày trước thêm ít đi. Nội lực và võ công của nàng cũng đã vượt trội không ít, nếu sau này có thể, có phải nàng sẽ xưng bá võ lâm hay không nhỉ?
Nhìn hồ sen nàng không kìm được mà rơi nước mắt, nàng nhớ lão mẹ, nhớ ba. Nhớ mẹ mắng nàng mỗi khi nàng lười biếng ngủ nướng, nhớ ba cùng nàng quỳ mỗi khi làm sai. Nhớ những ngày thoải mái là chính mình, không diễn không giả dối. Nơi này mệt mỏi quá, nàng không muốn nhập tâm diễn tốt rồi quên đi sơ tâm thủa ban đầu. Khóc tới nấc nghẹn nhưng vẫn cố không phát ra tiếng, Nhã Tịnh biết rằng nàng không được để người khác phát hiện ra mình đang khóc. Chỉ tiếc nàng không biết, ở tại một góc có người luôn một lòng chú ý tới nàng đã thấy tất cả. Chỉ là khi người đó muốn bước ra, Lang Minh Triết đi tới đem áo choàng che lấy cho nàng. Nhã Tịnh đã khóc tới đầu óc mơ hồ, thêm men say liền có chút ngốc nghếch. Lang Minh Triết thở dài ngồi xuống lấy khăn lau khuân mặt nhem nhuốc của nàng thở dài.
- Nàng ngốc tới vậy thật sao? Cậy mạnh gì chứ, cuối cùng vẫn khóc thành xấu xí như vậy.
Tai Nhã Tịnh bây giờ chỉ ù ù mà thôi, thấy nam nhân tóc bạc đẹp như vậy mà lại đeo mặt nạ Nhã Tịnh có chút khó chịu. Nhìn ảnh ngược của nàng trong mắt hắn, Nhã Tịnh không biết lấy từ đâu ra can đảm gỡ bỏ mặt nạ kia ra. Nam nhân hoàn mỹ xuất hiện trước mặt nàng, Nhã Tịnh lại như khóc òa lên.
- Tên chết tiệt bắt nạt ta, đồ tra nam! Ta nhất định phải đi báo cảnh sát bắt ngươi, ngươi phải vào tù mới hết tội! Suốt ngày dọa giết ta, ngươi nghĩ ta là gì hả? Ta có mỗi cái mạng này mà ngươi cũng đòi cướp, ta mà mạnh thì sẽ đánh chết ngươi! Tên tra nam, đồ tồi! Còn lấy cả ngân lượng của ta, không trả cho ta chính là tên xấu xa.
Nhã Tịnh gào lên, nàng còn lao tới cắn vào vai hắn. Lang Minh Triết không hiểu sao lại chỉ thấy buồn cười, gỡ con chó nhỏ ra khỏi người Lang Minh Triết đem tay cố định đầu nàng lại. Hai mắt chạm nhau, Nhã Tịnh hai hàng nước mắt vẫn lăn dài. Lang Minh Triết từ từ ghé môi chạm tới môi nàng, Nhã Tịnh trở nên ngốc lăng luôn rồi. Nhã Như Tuyết một bên thấy khuân mặt hoàn mỹ của Lang Minh Triết cũng động tâm rồi, nhất định nàng ta sẽ không để nam nhân tốt như vậy rơi vào tay Nhã Tịnh. Ở nơi đây sao có thể có một phu quân có quyền có địa vị mà chỉ có một phu nhân? Nàng ta không tin!
Thấy Lang Minh Triết ôm Nhã Tịnh về phòng, Nhã Như Tuyết cũng phải rời đi. Sớm hôm sau đau đầu tỉnh lại, Nhã Tịnh chẳng thể nhớ bản thân đã làm trò con bò gì rồi. Chỉ nhớ tới đoạn đã đi tới hồ sen và khóc, có lẽ nàng đã được ai đó đưa về phòng. Nhìn cánh tay còn đang cầm chăn đắp lên bụng mình, Nhã Tịnh lặng lẽ đem tay hắn ẩn ra. Vừa đặt chân xuống giường Lang Minh Triết lập tức kéo nàng lại, Nhã Tịnh bất ngờ ngã về phía sau phần lưng có chút đau.
- Vương...vương gia người tỉnh rồi sao. Vậy tốt quá, người thả ta ra đi, ta hôm nay còn đi có việc.
Lang Minh Triết như không nghe nàng nói, hắn lầm bầm khó chịu.
- Từ đêm nay nàng nên nằm phía trong, hôm qua vì say nàng ngủ cũng khó chịu hơn trước. Riêng đêm qua ta đã phải ba lần bế nàng lên giường rồi, nàng nói xem. Tính toán trả công cho ta như nào đây?
Nghe rồi Nhã Tịnh chỉ muốn cười một cái, hắn đòi hỏi gì chứ.
- Vương gia, người cũng đâu thiếu tiền, trả công người làm chi chứ! Hôm qua ta cũng say mà, người đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân ta đây ha! Ta làm cơm cho người, làm cơm cho người để cảm tạ. Đúng rồi, vương gia. Hôm nay ta sẽ ra ngoại thành xem người dân nơi đó bây giờ sống thế nào, người hôm nay vào chầu hay ở nhà?
Nhìn khuân mặt nàng tự nhiên như vậy, Lang Minh Triết biết chắc chắn nàng đã không nhớ gì về việc tối qua. Trong lòng Lang Minh Triết không hiểu sao lại có chút tức giận, nữ nhân này mới hôm qua còn hôn hắn, hôm nay liền trở về bộ dạng kia thật làm hắn khó chịu.
- Nàng không nhớ đêm qua bản thân làm chuyện gì sao?
Lang Minh Triết bất chợt hỏi, Nhã Tịnh cũng không rõ hỏi lại hắn.
- Ý vương gia là sao? Hôm qua ta có làm gì sao?
Nhìn khuân mặt vô tội của nàng, bất giác hắn lại không biết nói sao.
- Không có gì, nàng hôm nay đi đâu thì tùy. Ta sẽ cho người đi theo nàng, đúng rồi! Số thảo dược mà nàng đem tới lúc trước cũng đã sắp hết, ta tính ngày mai sẽ đem tới nếu hôm nay nàng đi vậy tiện đường đem thêm thảo dược tới!
- Được thưa vương gia!
Nàng rửa mặt xong liền rời đi trước, mặt trời cũng đã lên. Bữa sáng Nhã Tịnh không kịp ăn liền đã lên đường, Nhã Như Tuyết nhìn Nhã Tịnh rời đi liền bước tới cạnh Lang Minh Triết bắt đầu công cuộc tán tỉnh của mình.
- Vương gia, người thật là có lòng tốt luôn nghĩ tới cho con dân bách tính. Tiểu nữ thật hâm mộ người! Vương gia còn thật biết lo xa, cho nạn dân thảo dược!
Lang Minh Triết nhìn ra tâm tư nàng ta, chỉ là hắn biết bây giờ không ra tay nặng được liền cười.
- Đó là do vương phi suy nghĩ thấy đáo, biết nạn dân từ xa tới đây có thể có bệnh vương phi đã khuyên ta nên cho nạn dân uống thuốc và đốt thảo mộc quanh doanh trại. Nếu ngươi hâm mộ, nên hân mộ vương phi!
Nhã Như Tuyết nghe xong xó chút ngại ngùng chỉ là như vậy thôi thì chưa đủ, nàng ta sao có thể bỏ cuộc dễ dàng!
Tới trưa Lang Minh Triết vừa ra dùng bữa cơm liền thấy Nhã Như Tuyết đang ôm tay băng bó đứng một góc. Ngay lập tức, như phản xạ tự nhiên báo trước cho hắn việc này không tốt. Lang Minh Triết muốn xoay người rời đi liền bị Nhã Như Tuyết phát hiện.
- Vương gia!
Nàng ta vừa dứt lời liền chạy tới, Lang Minh Triết biết bản thân chảng thể bỏ chạy liền quay người nhìn nàng ta tiếp theo giở trò gì. Không phải hắn sợ mà Lang Minh Triết thật sự không muốn dính dáng gì quá nhiều tới nàng ta.
- Vương gia, ta biết người công vụ bận rộn đã giúp người chuẩn bị canh bổ! Dạo này ta thấy người thường ho nên chắc người đã nhiễm chút bệnh vậy nên nhân lúc còn ấm người hãy ăn đi nhé!
Lang Minh Triết phất quạt khẽ chau mày, nhìn cũng không nhìn lạnh nhạt tránh khỏi Nhã Như Tuyết.
- Ta đã quen ăn đồ của vương phi nấu, đồ người khác ta ăn không quen. Phụ lòng cô nương rồi.
Vừa nói xong Lang Minh Triết không nghe nàng ta nói thêm liền rời đi, dù sao hắn cũng không có thời gian chơi trò rắc rối với nữ nhân khác.
Nhã Như Tuyết theo Nhã Tịnh đi tới một quả đất lớn, nhìn nơi đây chỉ có một tấm gỗ khắc lên đã không nhìn ra chữ Nhã Như Tuyết tò mò không dứt.
- Đây là...
Nghe vậy Nhã Tịnh thấy tới thời liền vui vẻ nói.
- Đây chính là mộ năm trăm mỹ nhân trong lời đồn, nghe nói nơi đây không ai thờ cúng. Vương gia cũng từng nói với ta, chàng nếu thấy ai dâng thêm người tới lập tức trong mộ này sẽ có thêm người. À! Ta quên không nói, dãy phòng đại tiểu thư đang ở chính là dãy phòng năm trăm mỹ nhân trước kia đã từng ngụ. Người ngủ...có ngon chứ?
Nhã Tịnh nhìn qua Nhã Như Tuyết đang ôm lấy cổ mình, xoay đầu nàng thấy Lang Minh Triết xong việc từ bao giờ đứng đó nhìn nàng.
- Bảo bối, ta đã nói không cho nàng qua đây. Nơi này lạnh, không tốt cho thân thể nàng. Để ta đưa nàng về, tối nay sẽ có tiệc rượu của riêng chúng ta, ta đã tự tay chuẩn bị cho nàng rồi!
Lang Minh Triết bước tới ôm eo Nhã Tịnh rồi đưa nàng rời đi, nhìn Nhã Tịnh rời đi Nhã Như Tuyết mới như hoàn hồn bỏ chạy khỏi nơi này. Trên đường đi Lang Minh Triết nhéo má nàng quở trách.
- Ngốc nghếch, tại nơi này nàng không cần gọi nàng ta là đại tiểu thư. Cứ mặc kệ nàng ta, nàng cứ tự nói bản thân là bổn vương phi là được. Không cần thua thiệt.
Nói rồi hắn lại xoa xoa má nàng, chỗ chính hắn đã bóp. Nhã Tịnh cảm nhận dịu dàng của hắn mà lòng vẫn lạnh nhạt, dù sao hình ảnh kia vẫn luôn in sâu trong tâm trí nàng. Lỡ như ngày đó tới, Lang Minh Triết muốn diệt cỏ tận gốc nàng muốn chạy cũng không chạy được. Bởi lẽ nàng đã mất đi danh phận chốn này, mất đi cả gia đình. Đúng là chỉ có vàng bạc mới hiểu nỗi lòng nàng.
- Vương gia, dạo này ta làm tốt rất nhiều việc rồi, người khi nào tính trả cho ta nốt đám vàng bạc còn lại kia?
Đem hoa nở trong tay bóp nát Lang Minh Triết nhìn qua Nhã Tịnh đã ngoan ngoãn im lặng nép vào lòng cảm thấy vẫn là không nên quá sủng nàng, nếu như vậy nàng sẽ trèo lên đầu hắn ngồi.
- Nàng ngoan ngoãn ta sẽ trả lại, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Nhã Tịnh nghe vậy trong lòng thầm cười, ngoan ngoãn sao? Nàng còn chưa đủ ngoãn ngoãn sao? Hay hắn muốn nàng phải như một chú cún, dù Lang Minh Triết hắn có làm gì cũng phải một lòng trung thành? Nhã Tịnh nàng đây, lòng trung thành chỉ hướng tới tự do mà thôi. Nắm lấy tay Lang Minh Triết nở một nụ cười giả dối, nàng nhất định phải tỉnh táo. Không thể để bản thân chìm sâu trong cái bẫy ấm áp mà Lang Minh Triết đơm ra, càng không thể yêu hắn. Người nam nhân này, không được.
Đêm hôm đó Lang Minh Triết đã cho người bắt rất nhiều đom đóm thả quanh khu vườn, rượu cũng là rượu hoa đào nàng thích. Nhã Tịnh không biết hắn lôi ở đâu ra nhiều rượu tới vậy, uống rồi lại uống. Những món trên bàn là món nàng thích tuy vậy Nhã Tịnh cũng không mấy động đũa, càng uống Nhã Tịnh lại như càng tỉnh táo. Cuối bữa tiệc tàn, đem cõi lòng nặng trĩu nàng tách khỏi Lang Minh Triết. Nhã Tịnh thấy Nhã Như Tuyết đã rời đi cũng không cần diễn nữa, đem rượu cầm vào tay Nhã Tịnh không quên hành lễ với Lang Minh Triết.
- Thiếp cáo lui trước, vương gia cứ tiếp tục thưởng hoa!
Nói rồi nàng loạng choạng rời khỏi tiệc rượu, ôm bầu rượu nàng đi tới hồ sen, vừa đi vừa uống. Không biết có phải Nhã Tịnh có khả năng tự thải độc hay không mà nàng thấy dạo này độc tố trong cơ thể ngày trước thêm ít đi. Nội lực và võ công của nàng cũng đã vượt trội không ít, nếu sau này có thể, có phải nàng sẽ xưng bá võ lâm hay không nhỉ?
Nhìn hồ sen nàng không kìm được mà rơi nước mắt, nàng nhớ lão mẹ, nhớ ba. Nhớ mẹ mắng nàng mỗi khi nàng lười biếng ngủ nướng, nhớ ba cùng nàng quỳ mỗi khi làm sai. Nhớ những ngày thoải mái là chính mình, không diễn không giả dối. Nơi này mệt mỏi quá, nàng không muốn nhập tâm diễn tốt rồi quên đi sơ tâm thủa ban đầu. Khóc tới nấc nghẹn nhưng vẫn cố không phát ra tiếng, Nhã Tịnh biết rằng nàng không được để người khác phát hiện ra mình đang khóc. Chỉ tiếc nàng không biết, ở tại một góc có người luôn một lòng chú ý tới nàng đã thấy tất cả. Chỉ là khi người đó muốn bước ra, Lang Minh Triết đi tới đem áo choàng che lấy cho nàng. Nhã Tịnh đã khóc tới đầu óc mơ hồ, thêm men say liền có chút ngốc nghếch. Lang Minh Triết thở dài ngồi xuống lấy khăn lau khuân mặt nhem nhuốc của nàng thở dài.
- Nàng ngốc tới vậy thật sao? Cậy mạnh gì chứ, cuối cùng vẫn khóc thành xấu xí như vậy.
Tai Nhã Tịnh bây giờ chỉ ù ù mà thôi, thấy nam nhân tóc bạc đẹp như vậy mà lại đeo mặt nạ Nhã Tịnh có chút khó chịu. Nhìn ảnh ngược của nàng trong mắt hắn, Nhã Tịnh không biết lấy từ đâu ra can đảm gỡ bỏ mặt nạ kia ra. Nam nhân hoàn mỹ xuất hiện trước mặt nàng, Nhã Tịnh lại như khóc òa lên.
- Tên chết tiệt bắt nạt ta, đồ tra nam! Ta nhất định phải đi báo cảnh sát bắt ngươi, ngươi phải vào tù mới hết tội! Suốt ngày dọa giết ta, ngươi nghĩ ta là gì hả? Ta có mỗi cái mạng này mà ngươi cũng đòi cướp, ta mà mạnh thì sẽ đánh chết ngươi! Tên tra nam, đồ tồi! Còn lấy cả ngân lượng của ta, không trả cho ta chính là tên xấu xa.
Nhã Tịnh gào lên, nàng còn lao tới cắn vào vai hắn. Lang Minh Triết không hiểu sao lại chỉ thấy buồn cười, gỡ con chó nhỏ ra khỏi người Lang Minh Triết đem tay cố định đầu nàng lại. Hai mắt chạm nhau, Nhã Tịnh hai hàng nước mắt vẫn lăn dài. Lang Minh Triết từ từ ghé môi chạm tới môi nàng, Nhã Tịnh trở nên ngốc lăng luôn rồi. Nhã Như Tuyết một bên thấy khuân mặt hoàn mỹ của Lang Minh Triết cũng động tâm rồi, nhất định nàng ta sẽ không để nam nhân tốt như vậy rơi vào tay Nhã Tịnh. Ở nơi đây sao có thể có một phu quân có quyền có địa vị mà chỉ có một phu nhân? Nàng ta không tin!
Thấy Lang Minh Triết ôm Nhã Tịnh về phòng, Nhã Như Tuyết cũng phải rời đi. Sớm hôm sau đau đầu tỉnh lại, Nhã Tịnh chẳng thể nhớ bản thân đã làm trò con bò gì rồi. Chỉ nhớ tới đoạn đã đi tới hồ sen và khóc, có lẽ nàng đã được ai đó đưa về phòng. Nhìn cánh tay còn đang cầm chăn đắp lên bụng mình, Nhã Tịnh lặng lẽ đem tay hắn ẩn ra. Vừa đặt chân xuống giường Lang Minh Triết lập tức kéo nàng lại, Nhã Tịnh bất ngờ ngã về phía sau phần lưng có chút đau.
- Vương...vương gia người tỉnh rồi sao. Vậy tốt quá, người thả ta ra đi, ta hôm nay còn đi có việc.
Lang Minh Triết như không nghe nàng nói, hắn lầm bầm khó chịu.
- Từ đêm nay nàng nên nằm phía trong, hôm qua vì say nàng ngủ cũng khó chịu hơn trước. Riêng đêm qua ta đã phải ba lần bế nàng lên giường rồi, nàng nói xem. Tính toán trả công cho ta như nào đây?
Nghe rồi Nhã Tịnh chỉ muốn cười một cái, hắn đòi hỏi gì chứ.
- Vương gia, người cũng đâu thiếu tiền, trả công người làm chi chứ! Hôm qua ta cũng say mà, người đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân ta đây ha! Ta làm cơm cho người, làm cơm cho người để cảm tạ. Đúng rồi, vương gia. Hôm nay ta sẽ ra ngoại thành xem người dân nơi đó bây giờ sống thế nào, người hôm nay vào chầu hay ở nhà?
Nhìn khuân mặt nàng tự nhiên như vậy, Lang Minh Triết biết chắc chắn nàng đã không nhớ gì về việc tối qua. Trong lòng Lang Minh Triết không hiểu sao lại có chút tức giận, nữ nhân này mới hôm qua còn hôn hắn, hôm nay liền trở về bộ dạng kia thật làm hắn khó chịu.
- Nàng không nhớ đêm qua bản thân làm chuyện gì sao?
Lang Minh Triết bất chợt hỏi, Nhã Tịnh cũng không rõ hỏi lại hắn.
- Ý vương gia là sao? Hôm qua ta có làm gì sao?
Nhìn khuân mặt vô tội của nàng, bất giác hắn lại không biết nói sao.
- Không có gì, nàng hôm nay đi đâu thì tùy. Ta sẽ cho người đi theo nàng, đúng rồi! Số thảo dược mà nàng đem tới lúc trước cũng đã sắp hết, ta tính ngày mai sẽ đem tới nếu hôm nay nàng đi vậy tiện đường đem thêm thảo dược tới!
- Được thưa vương gia!
Nàng rửa mặt xong liền rời đi trước, mặt trời cũng đã lên. Bữa sáng Nhã Tịnh không kịp ăn liền đã lên đường, Nhã Như Tuyết nhìn Nhã Tịnh rời đi liền bước tới cạnh Lang Minh Triết bắt đầu công cuộc tán tỉnh của mình.
- Vương gia, người thật là có lòng tốt luôn nghĩ tới cho con dân bách tính. Tiểu nữ thật hâm mộ người! Vương gia còn thật biết lo xa, cho nạn dân thảo dược!
Lang Minh Triết nhìn ra tâm tư nàng ta, chỉ là hắn biết bây giờ không ra tay nặng được liền cười.
- Đó là do vương phi suy nghĩ thấy đáo, biết nạn dân từ xa tới đây có thể có bệnh vương phi đã khuyên ta nên cho nạn dân uống thuốc và đốt thảo mộc quanh doanh trại. Nếu ngươi hâm mộ, nên hân mộ vương phi!
Nhã Như Tuyết nghe xong xó chút ngại ngùng chỉ là như vậy thôi thì chưa đủ, nàng ta sao có thể bỏ cuộc dễ dàng!
Tới trưa Lang Minh Triết vừa ra dùng bữa cơm liền thấy Nhã Như Tuyết đang ôm tay băng bó đứng một góc. Ngay lập tức, như phản xạ tự nhiên báo trước cho hắn việc này không tốt. Lang Minh Triết muốn xoay người rời đi liền bị Nhã Như Tuyết phát hiện.
- Vương gia!
Nàng ta vừa dứt lời liền chạy tới, Lang Minh Triết biết bản thân chảng thể bỏ chạy liền quay người nhìn nàng ta tiếp theo giở trò gì. Không phải hắn sợ mà Lang Minh Triết thật sự không muốn dính dáng gì quá nhiều tới nàng ta.
- Vương gia, ta biết người công vụ bận rộn đã giúp người chuẩn bị canh bổ! Dạo này ta thấy người thường ho nên chắc người đã nhiễm chút bệnh vậy nên nhân lúc còn ấm người hãy ăn đi nhé!
Lang Minh Triết phất quạt khẽ chau mày, nhìn cũng không nhìn lạnh nhạt tránh khỏi Nhã Như Tuyết.
- Ta đã quen ăn đồ của vương phi nấu, đồ người khác ta ăn không quen. Phụ lòng cô nương rồi.
Vừa nói xong Lang Minh Triết không nghe nàng ta nói thêm liền rời đi, dù sao hắn cũng không có thời gian chơi trò rắc rối với nữ nhân khác.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)