Vương Phi! Mau Chạy!!! - Chương 41
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vương Phi! Mau Chạy!!!
Chương 41
Nhã Tịnh rời đi, hôm nay là ngày khởi hành rồi nhỉ? Lang Minh Triết dù bận công vụ vẫn đi tới tiễn nàng, Nhã Như Tuyết có lẽ vẫn đang còn ngủ trong phòng nên mẫu thân nàng cũng không ra tạm biệt nàng. Nhã Tịnh trong lòng lạnh lẽo, nhìn qua ba người đã được thay y phục mới chải tóc gọn gàng mỉm cười.
- Chúng ta đi thôi!
Nàng nhìn A Vệ, Diễm An, Lưu Kỷ thúc và Ý Hiên trên xe lại nhìn qua Lang Minh Triết một mình ở lại nơi lạnh lẽo kia mỉm cười. Lần này đi không biết có bất trắc gì không, nhưng ít ra nàng có thể hít thở thoải mái rồi!
Nhìn nàng rời đi, Lang Minh Triết lạnh mặt quay trở lại Minh phủ. Nhã Như Tuyết thấy Nhã Tịnh đã đi liền sấn tới Lang Minh Triết lại bị hắn tránh né, ánh mắt hắn cũng không còn như trước kia mà là một mảnh lạnh băng nhìn Nhã Như Tuyết ngã bên dưới chân mình.
- Ngươi qua đây là để chăm sóc Vương phi nhỉ? Đáng tiếc, giờ nàng đã đi cầu phật ngươi có thể về rồi! Nơi đây không rảnh để nuôi những kẻ vô công rồi nghề.
Lang Minh Triết phất vạt áo đi qua, Nhã Như Tuyết nghe được lời đuổi khách. Gia giáo dạy nàng ta, ít nhất cũng nên biết giữ kẽ, người đã không có ý giữ hà cớ chi bám riết? Chỉ là nàng ta không phục. Lang Minh Triết là ai chứ? Qua bao ngày ở đây, nàng ta tự tin bản thân hiểu rõ Lang Minh Triết. Nắm lấy vạt áo Lang Minh Triết Nhã Như Tuyết đem ánh mắt đáng thương nhìn lên hắn.
- Vương gia, vương phi là tỷ tỷ của ta, người đi rất lâu nên ta thiết nghĩ. Bình thường vương gia đều ăn món ăn tỷ tỷ nấu, ta đã học được một số món tỷ nấu nên sẽ ở lại chăm sóc cho vương gia. Người an tâm, khi nào tỷ về mà thấy vương gia gầy đi hẳn tỷ tỷ sẽ đau lòng nên...
Không để Nhã Như Tuyết nói xong Lang Minh Triết mất kiên nhẫn dứt áo khỏi tay nàng ta hô lớn.
- Người đâu! Đem Nhã Tịnh tiểu thư về phủ Tướng quân, sau đó đóng chặt cửa!
Hai tên gia đinh vội vã chạy tới kéo Nhã Như Tuyết rời đi, nàng ta vẫn còn đang kinh ngạc vì chuyện lại nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm kia của Lang Minh Triết. Nàng ta không phục, thật sự không phục. Tại sao chứ?
Lang Minh Triết xoay đầu, Nhã Tịnh đã rời đi, Nhã Như Tuyết cũng không cần ở đây nữa. Bình thường hắn giữ nàng ta lại cũng chỉ để mua vui cho nàng. Nếu Nhã Như Tuyết còn ở lại, Lang Minh Triết sẽ càng được đà lấn tới ôm ôm nàng, phát cẩu lương cùng nàng. Chỉ tiếc giờ nàng đi, hắn cũng không ưa thích phiền phức. Mẫu thân Nhã Tịnh vừa tỉnh lại đã thấy người hầu cơm bưng nước rót tận nơi, đáng tiếc câu đầu tiên bà hỏi lại là...
- Nhã Tịnh đâu?
Sau khi A Hoa nói rằng Nhã Tịnh tiểu thư đã được Lang Minh Triết đưa về phủ Tướng Quân mẫu thân nàng cũng gấp rút chạy về phủ tướng quân, một câu cũng không hỏi qua Nhã Tịnh thật sự. Lang Minh Triết nhìn một màn như vậy, tâm lại càng chua xót cho nàng hơn. Giờ hắn hiểu tại sao, ngày hôm đó nàng lại nháo tới vậy. Một cô nương nhỏ tuổi mà lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, hắn hiểu rồi. Hắn đã hiểu thật rồi, nhìn bóng dáng mẫu thân nàng rời đi Lang Minh Triết im lặng quay người.
Dọc đường đi đều thuận lợi, từ đây tới đó Nhã Tịnh đi mất năm ngày. Những ngày ở cạnh đám người kia khiến nàng và họ ngày càng thêm thân thiết, Nhã Tịnh vui vẻ nắm lấy tay Diễm An cùng nhau chia sẻ chút bánh mùi vị khác nhau.
Lão Lưu, Lửu Kỷ tiên sinh lại điềm nhiên ngồi cạnh hai người nhìn hai nữ hài vui vẻ. Càng ngày lão càng coi nàng thành cháu mình, một cô nhóc mang trên mình danh phận cao quý nhưng lúc nào cũng vô cùng hòa đồng. Không phân thân phận, cùng với đám dân đen bọn họ làm đủ điều mà chính họ cũng không thể ngờ tới. Nàng nấu cho họ ăn, nàng còn rửa bát cùng Diễm An, cùng Ý Hiên bàn luận về trang điểm, trang điểm cho Ý Hiên. Họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, khiến cho không khí ngày càng ấm áp hơn.
A Vệ là một tay lạnh lùng sai dưới trướng vương gia cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, bị cuốn vào. Nhưng hắn ta vẫn phải giữ lấy lý trí, hắn hiểu mình còn có rất nhiều công vụ gánh vác trên vai.
Khi tới Thượng Quan huyện điều đầu tiên Nhã Tịnh cảm nhận chính là xót xa. Không sai, người dân nơi đây khó khăn vô cùng. Đâu đâu cũng là lều tranh rách nát, người dân gầy gò, đa số đều là ăn xin. Đám quan binh ngang nhiên cướp bóc quỵt tiền, đòi bảo kê từ nhân dân. Nhã Tịnh cùng gia đình giả này đang cải trang thành một phú thương, đám quan binh vừa thấy liền đánh giá kẻ nào đều nhìn "gia đình" nàng như đám sói thèm ăn. Nhã Tịnh mặt vô biểu tình để Lưu thúc đi trước, nhìn đám quan binh kia thấy nhóm nam nhân đi cùng nàng liền e dè thu ánh mắt. Vừa tới cổng huyện nha báo danh, thấy một tên lợn bụng phệ tiến tới, trên mặt hắn vừa nhìn qua liền thấy một chữ "tham" trước mắt. Nhã Tịnh cùng mọi người vừa nhìn liền thấy ghét bỏ, chỉ thấy tên quan kia ban đầu cao ngạo liếc nhìn gia đình nàng. Sau thấy "gia đình" phú thương liền mặt mày vui vẻ tiến tới tiếp chuyện.
- Các ngươi là người mới tới nơi đây sao? Không giấu gì gia đình người, nơi đây là nơi tốt nhất đấy! Thu thuế cũng siêu rẻ, hơn nữa còn thường tổ chức các bữa tiệc từ thiện cho người dân, ngươi dư đóng góp ít nhiều giúp dân nghèo đói! Thượng Quan huyện chúng ta hội tụ đủ điều tốt, các người chọn dừng chân ở đây là không sai đâu! An ninh cũng cực tốt!
Nghe tên quan huyện ba hoa, lão Kỷ cùng Nhã Tịnh có chút đau đầu. Lão Kỷ quả không hổ danh người đi trước, lão nhẹ nhàng mỉm cười tạo ra bộ dáng thân sĩ bắt đầu.
- Vậy sau này gia đình ta đành nhờ Huyện lệnh chiếu cố rồi! Ta họ Lưu, mới tới nơi đây, nghe nói nơi đây đất lành, chim di trú ta cũng cần một nơi để nghỉ ngơi rồi! Ta cũng có chút lòng thành dành tặng ngài, hôm nay chúng ta đi đường xa có chút mệt mỏi. Chúng ta qua đây báo danh đôi chút đành xin phép ngài, chúng ta trở lại nhà nghỉ ngơi.
Lão quan huyện vừa cầm lấy túi bạc liền hai mắt sáng lên nắm lấy tay của Lưu Kỷ tiên sinh môi cười toác tới tận tai.
- Lưu huynh quá lời rồi, chúng ta nay có duyên quen biết âu cũng coi như là người một nhà. Nhìn huynh có tuổi hơn ta, không ngại nếu ta xưng đệ gọi huynh chứ? Ta tên là Ngưu Đào, dau này huynh cứ việc gọi ta là Ngưu đệ là được. Nếu gia đình hôm nay đi đã mệt cứ về nghỉ, ngày mai đệ sẽ cho người tới đưa giấy tờ cho huynh. Ngày kia ta sẽ mở một bữa tiệc chào đón huynh, huynh nhất định phải tới đấy!
Lưu Kỷ thấy hắn lật mặt nhanh như vậy cũng cười cười làm bộ gian thương, nắm lấy tay tên quan huyện kia tiếp tục diễn.
- Được chứ, đệ có tâm mời sao ta có thể không đi? Nay chúng ta đành tạm dừng ở đây, ngày kia gặp mặt chúng ta nhất định không say không về!
Hai bên dối trá lọc lừa, nhìn nhau xưng huynh gọi đệ, Nhã Tịnh phất quạt trên tay. Sau này sẽ còn nhiều thứ để cho nàng xem rồi, cả ba người cùng nở nụ cười mà không ai biết rõ ý tứ.
Về tới phủ Lang Minh Triết đã sắp xếp Nhã Tịnh thập phần hài lòng, một phủ lớn như vậy có vẻ như phải thuê thêm gia đinh rồi! Đóng vai một phú thương, nếu không làm cho rầm rộ hẳn sẽ vô cùng có lỗi với danh xưng này, hoặc sẽ khiến chúng nghi ngờ. Nhìn đám quan binh đi lại ngoài cửa, nàng phất tay A Vệ liền hiểu. Hắn bắt đầu đem những món bảo vật đắt giá vào nhà, đám quan binh thấy vậy liền mắt chữ A mồm chữ O vội quay về bẩm báo với tên tham quan kia. Nhã Tịnh phe phẩy quạt ngồi giữa điện bắt đầu lập kế hoạch tác chiến trong đầu. Có lẽ lần này sẽ mất một tháng để thích ứng, nơi này chưa ai rõ là hố nước sâu hay chỉ là vũng bùn. Tên quan huyện kia giả ngu hay ngu thật, Nhã Tịnh đau đầu suy nghĩ. Trăng đêm nay thật tròn, nghe thấy tiếng động Nhã Tịnh liền vội chạy qua xem. Chỉ thấy một nam nhân quen thuộc vận bạch y, đứng dưới trăng ánh mắt chỉ nhìn thấy nành. Duy nhất nhìn nàng...
- Dạ Nguyệt Tu Kiệt! Sao ngươi lại ở đây?
Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi tới, hắn dừng lại một khoảng cách an toàn với nàng mỉm cười.
- Ta được Lang Minh Triết nhờ bảo vệ nàng, chỉ riêng A Vệ bảo vệ nàng khiến hắn không tin tưởng!
Nhã Tịnh nghe vậy trong lòng nhếch môi cười, đúng là một tên đa nghi!
- Được rồi, ta đã hiểu. Để ta cho người sắp xếp phòng cho huynh, Dạ Nguyệt Tu Kiệt sau này nhờ huynh chăm sóc rồi!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nữ nhân trước mắt mỉm cười, nhớ lại ngày hôm đó. Lang Minh Triết vẫn luôn biết hắn âm thầm dõi theo nàng, ngày đó khi Nhã Tịnh đi xa Lang Minh Triết rốt cuộc đã xé mặt nạ cùng hắn.
- Lần này tới Thượng Quan huyện mong ngươi có thể đường đường chính chính bảo vệ nàng!
- Ngươi đúng thật ích kỷ đấy, biết ta thích nàng còn cố tình làm những việc này!
- Ta cứ ngỡ ngươi chỉ thấy nàng thú vị, sau đó sẽ dần rời xa nàng. Không ngờ tới ngươi cố chấp như vậy!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn theo bóng nàng khẽ cười.
- Vậy ngươi đang lợi dụng tình cảm của ta với nàng sao?
Lang Minh Triết híp mắt nhìn bóng dáng nàng đã hoàn toàn biến mất rồi nở một nụ cười, hắn không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại Dạ Nguyệt Tu Kiệt.
- Không phải ngươi mong ước bản thân được lợi dụng sao? Nàng đi nhờ đủ kẻ, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới nhờ ngươi.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt ăn đau, nhìn tên hồ ly Lang Minh Triết không nói gì, chỉ nở một nụ cười điềm nhiên.
- Nhất định, nhất định ta sẽ cướp nàng khỏi tay ngươi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay!
Nếu Nhã Tịnh nàng biết việc này, hẳn nàng cũng sẽ chỉ cười nhạt một cái. Nhã Tịnh dù như nào trong lòng nàng vẫn luôn biết rằng, bản thân là một con cờ của Lang Minh Triết mà thôi, không hi vọng. Điều đó khiến nàng thoải mái hơn, ít ra nàng cũng nghĩ như vậy.
- Chúng ta đi thôi!
Nàng nhìn A Vệ, Diễm An, Lưu Kỷ thúc và Ý Hiên trên xe lại nhìn qua Lang Minh Triết một mình ở lại nơi lạnh lẽo kia mỉm cười. Lần này đi không biết có bất trắc gì không, nhưng ít ra nàng có thể hít thở thoải mái rồi!
Nhìn nàng rời đi, Lang Minh Triết lạnh mặt quay trở lại Minh phủ. Nhã Như Tuyết thấy Nhã Tịnh đã đi liền sấn tới Lang Minh Triết lại bị hắn tránh né, ánh mắt hắn cũng không còn như trước kia mà là một mảnh lạnh băng nhìn Nhã Như Tuyết ngã bên dưới chân mình.
- Ngươi qua đây là để chăm sóc Vương phi nhỉ? Đáng tiếc, giờ nàng đã đi cầu phật ngươi có thể về rồi! Nơi đây không rảnh để nuôi những kẻ vô công rồi nghề.
Lang Minh Triết phất vạt áo đi qua, Nhã Như Tuyết nghe được lời đuổi khách. Gia giáo dạy nàng ta, ít nhất cũng nên biết giữ kẽ, người đã không có ý giữ hà cớ chi bám riết? Chỉ là nàng ta không phục. Lang Minh Triết là ai chứ? Qua bao ngày ở đây, nàng ta tự tin bản thân hiểu rõ Lang Minh Triết. Nắm lấy vạt áo Lang Minh Triết Nhã Như Tuyết đem ánh mắt đáng thương nhìn lên hắn.
- Vương gia, vương phi là tỷ tỷ của ta, người đi rất lâu nên ta thiết nghĩ. Bình thường vương gia đều ăn món ăn tỷ tỷ nấu, ta đã học được một số món tỷ nấu nên sẽ ở lại chăm sóc cho vương gia. Người an tâm, khi nào tỷ về mà thấy vương gia gầy đi hẳn tỷ tỷ sẽ đau lòng nên...
Không để Nhã Như Tuyết nói xong Lang Minh Triết mất kiên nhẫn dứt áo khỏi tay nàng ta hô lớn.
- Người đâu! Đem Nhã Tịnh tiểu thư về phủ Tướng quân, sau đó đóng chặt cửa!
Hai tên gia đinh vội vã chạy tới kéo Nhã Như Tuyết rời đi, nàng ta vẫn còn đang kinh ngạc vì chuyện lại nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm kia của Lang Minh Triết. Nàng ta không phục, thật sự không phục. Tại sao chứ?
Lang Minh Triết xoay đầu, Nhã Tịnh đã rời đi, Nhã Như Tuyết cũng không cần ở đây nữa. Bình thường hắn giữ nàng ta lại cũng chỉ để mua vui cho nàng. Nếu Nhã Như Tuyết còn ở lại, Lang Minh Triết sẽ càng được đà lấn tới ôm ôm nàng, phát cẩu lương cùng nàng. Chỉ tiếc giờ nàng đi, hắn cũng không ưa thích phiền phức. Mẫu thân Nhã Tịnh vừa tỉnh lại đã thấy người hầu cơm bưng nước rót tận nơi, đáng tiếc câu đầu tiên bà hỏi lại là...
- Nhã Tịnh đâu?
Sau khi A Hoa nói rằng Nhã Tịnh tiểu thư đã được Lang Minh Triết đưa về phủ Tướng Quân mẫu thân nàng cũng gấp rút chạy về phủ tướng quân, một câu cũng không hỏi qua Nhã Tịnh thật sự. Lang Minh Triết nhìn một màn như vậy, tâm lại càng chua xót cho nàng hơn. Giờ hắn hiểu tại sao, ngày hôm đó nàng lại nháo tới vậy. Một cô nương nhỏ tuổi mà lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, hắn hiểu rồi. Hắn đã hiểu thật rồi, nhìn bóng dáng mẫu thân nàng rời đi Lang Minh Triết im lặng quay người.
Dọc đường đi đều thuận lợi, từ đây tới đó Nhã Tịnh đi mất năm ngày. Những ngày ở cạnh đám người kia khiến nàng và họ ngày càng thêm thân thiết, Nhã Tịnh vui vẻ nắm lấy tay Diễm An cùng nhau chia sẻ chút bánh mùi vị khác nhau.
Lão Lưu, Lửu Kỷ tiên sinh lại điềm nhiên ngồi cạnh hai người nhìn hai nữ hài vui vẻ. Càng ngày lão càng coi nàng thành cháu mình, một cô nhóc mang trên mình danh phận cao quý nhưng lúc nào cũng vô cùng hòa đồng. Không phân thân phận, cùng với đám dân đen bọn họ làm đủ điều mà chính họ cũng không thể ngờ tới. Nàng nấu cho họ ăn, nàng còn rửa bát cùng Diễm An, cùng Ý Hiên bàn luận về trang điểm, trang điểm cho Ý Hiên. Họ đã cùng nhau làm rất nhiều việc, khiến cho không khí ngày càng ấm áp hơn.
A Vệ là một tay lạnh lùng sai dưới trướng vương gia cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, bị cuốn vào. Nhưng hắn ta vẫn phải giữ lấy lý trí, hắn hiểu mình còn có rất nhiều công vụ gánh vác trên vai.
Khi tới Thượng Quan huyện điều đầu tiên Nhã Tịnh cảm nhận chính là xót xa. Không sai, người dân nơi đây khó khăn vô cùng. Đâu đâu cũng là lều tranh rách nát, người dân gầy gò, đa số đều là ăn xin. Đám quan binh ngang nhiên cướp bóc quỵt tiền, đòi bảo kê từ nhân dân. Nhã Tịnh cùng gia đình giả này đang cải trang thành một phú thương, đám quan binh vừa thấy liền đánh giá kẻ nào đều nhìn "gia đình" nàng như đám sói thèm ăn. Nhã Tịnh mặt vô biểu tình để Lưu thúc đi trước, nhìn đám quan binh kia thấy nhóm nam nhân đi cùng nàng liền e dè thu ánh mắt. Vừa tới cổng huyện nha báo danh, thấy một tên lợn bụng phệ tiến tới, trên mặt hắn vừa nhìn qua liền thấy một chữ "tham" trước mắt. Nhã Tịnh cùng mọi người vừa nhìn liền thấy ghét bỏ, chỉ thấy tên quan kia ban đầu cao ngạo liếc nhìn gia đình nàng. Sau thấy "gia đình" phú thương liền mặt mày vui vẻ tiến tới tiếp chuyện.
- Các ngươi là người mới tới nơi đây sao? Không giấu gì gia đình người, nơi đây là nơi tốt nhất đấy! Thu thuế cũng siêu rẻ, hơn nữa còn thường tổ chức các bữa tiệc từ thiện cho người dân, ngươi dư đóng góp ít nhiều giúp dân nghèo đói! Thượng Quan huyện chúng ta hội tụ đủ điều tốt, các người chọn dừng chân ở đây là không sai đâu! An ninh cũng cực tốt!
Nghe tên quan huyện ba hoa, lão Kỷ cùng Nhã Tịnh có chút đau đầu. Lão Kỷ quả không hổ danh người đi trước, lão nhẹ nhàng mỉm cười tạo ra bộ dáng thân sĩ bắt đầu.
- Vậy sau này gia đình ta đành nhờ Huyện lệnh chiếu cố rồi! Ta họ Lưu, mới tới nơi đây, nghe nói nơi đây đất lành, chim di trú ta cũng cần một nơi để nghỉ ngơi rồi! Ta cũng có chút lòng thành dành tặng ngài, hôm nay chúng ta đi đường xa có chút mệt mỏi. Chúng ta qua đây báo danh đôi chút đành xin phép ngài, chúng ta trở lại nhà nghỉ ngơi.
Lão quan huyện vừa cầm lấy túi bạc liền hai mắt sáng lên nắm lấy tay của Lưu Kỷ tiên sinh môi cười toác tới tận tai.
- Lưu huynh quá lời rồi, chúng ta nay có duyên quen biết âu cũng coi như là người một nhà. Nhìn huynh có tuổi hơn ta, không ngại nếu ta xưng đệ gọi huynh chứ? Ta tên là Ngưu Đào, dau này huynh cứ việc gọi ta là Ngưu đệ là được. Nếu gia đình hôm nay đi đã mệt cứ về nghỉ, ngày mai đệ sẽ cho người tới đưa giấy tờ cho huynh. Ngày kia ta sẽ mở một bữa tiệc chào đón huynh, huynh nhất định phải tới đấy!
Lưu Kỷ thấy hắn lật mặt nhanh như vậy cũng cười cười làm bộ gian thương, nắm lấy tay tên quan huyện kia tiếp tục diễn.
- Được chứ, đệ có tâm mời sao ta có thể không đi? Nay chúng ta đành tạm dừng ở đây, ngày kia gặp mặt chúng ta nhất định không say không về!
Hai bên dối trá lọc lừa, nhìn nhau xưng huynh gọi đệ, Nhã Tịnh phất quạt trên tay. Sau này sẽ còn nhiều thứ để cho nàng xem rồi, cả ba người cùng nở nụ cười mà không ai biết rõ ý tứ.
Về tới phủ Lang Minh Triết đã sắp xếp Nhã Tịnh thập phần hài lòng, một phủ lớn như vậy có vẻ như phải thuê thêm gia đinh rồi! Đóng vai một phú thương, nếu không làm cho rầm rộ hẳn sẽ vô cùng có lỗi với danh xưng này, hoặc sẽ khiến chúng nghi ngờ. Nhìn đám quan binh đi lại ngoài cửa, nàng phất tay A Vệ liền hiểu. Hắn bắt đầu đem những món bảo vật đắt giá vào nhà, đám quan binh thấy vậy liền mắt chữ A mồm chữ O vội quay về bẩm báo với tên tham quan kia. Nhã Tịnh phe phẩy quạt ngồi giữa điện bắt đầu lập kế hoạch tác chiến trong đầu. Có lẽ lần này sẽ mất một tháng để thích ứng, nơi này chưa ai rõ là hố nước sâu hay chỉ là vũng bùn. Tên quan huyện kia giả ngu hay ngu thật, Nhã Tịnh đau đầu suy nghĩ. Trăng đêm nay thật tròn, nghe thấy tiếng động Nhã Tịnh liền vội chạy qua xem. Chỉ thấy một nam nhân quen thuộc vận bạch y, đứng dưới trăng ánh mắt chỉ nhìn thấy nành. Duy nhất nhìn nàng...
- Dạ Nguyệt Tu Kiệt! Sao ngươi lại ở đây?
Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi tới, hắn dừng lại một khoảng cách an toàn với nàng mỉm cười.
- Ta được Lang Minh Triết nhờ bảo vệ nàng, chỉ riêng A Vệ bảo vệ nàng khiến hắn không tin tưởng!
Nhã Tịnh nghe vậy trong lòng nhếch môi cười, đúng là một tên đa nghi!
- Được rồi, ta đã hiểu. Để ta cho người sắp xếp phòng cho huynh, Dạ Nguyệt Tu Kiệt sau này nhờ huynh chăm sóc rồi!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nữ nhân trước mắt mỉm cười, nhớ lại ngày hôm đó. Lang Minh Triết vẫn luôn biết hắn âm thầm dõi theo nàng, ngày đó khi Nhã Tịnh đi xa Lang Minh Triết rốt cuộc đã xé mặt nạ cùng hắn.
- Lần này tới Thượng Quan huyện mong ngươi có thể đường đường chính chính bảo vệ nàng!
- Ngươi đúng thật ích kỷ đấy, biết ta thích nàng còn cố tình làm những việc này!
- Ta cứ ngỡ ngươi chỉ thấy nàng thú vị, sau đó sẽ dần rời xa nàng. Không ngờ tới ngươi cố chấp như vậy!
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn theo bóng nàng khẽ cười.
- Vậy ngươi đang lợi dụng tình cảm của ta với nàng sao?
Lang Minh Triết híp mắt nhìn bóng dáng nàng đã hoàn toàn biến mất rồi nở một nụ cười, hắn không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại Dạ Nguyệt Tu Kiệt.
- Không phải ngươi mong ước bản thân được lợi dụng sao? Nàng đi nhờ đủ kẻ, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới nhờ ngươi.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt ăn đau, nhìn tên hồ ly Lang Minh Triết không nói gì, chỉ nở một nụ cười điềm nhiên.
- Nhất định, nhất định ta sẽ cướp nàng khỏi tay ngươi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay!
Nếu Nhã Tịnh nàng biết việc này, hẳn nàng cũng sẽ chỉ cười nhạt một cái. Nhã Tịnh dù như nào trong lòng nàng vẫn luôn biết rằng, bản thân là một con cờ của Lang Minh Triết mà thôi, không hi vọng. Điều đó khiến nàng thoải mái hơn, ít ra nàng cũng nghĩ như vậy.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: Tìm kiếm.
- Chương 101: Năm năm khác biệt.
- Chương 102: Phải chăng là nàng?
- Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
- Chương 104: Thoại bản máu chó từ đâu mà ra?
- Chương 105: Rèn luyện nào, bản sao!
- Chương 106: Đồng hương.
- Chương 107: Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay.
- Chương 108: "Con vất vả rồi"
- Chương 109: Người dân "bình phàm"
- Chương 110: Hở ra đều là bẫy, đóng vào chính là hố!
- Chương 111: Hắn không mù thì ta chính là người mù!
- Chương 112: Lỡ.
- Chương 113: Gặp.
- Chương 114: Xoay vòng.
- Chương 115: Tìm phò mã
- Chương 116: Nếu như.
- Chương 117: Chờ.
- Chương 118: Võ công.
- Chương 119: Trả nợ.
- Chương 120: Phò mã
- Chương 121: Chờ.
- Chương 122: Nàng.
- Chương 123
- Chương 124: Tịch Phong Trấn.
- Chương 125: Hiểu lầm.
- Chương 126: Vào ngục.
- Chương 127: Thoát
- Chương 128: Thu lưới
- Chương 129: Giải oan.
- Chương 130: Nhớ
- Chương 131: Bệnh
- Chương 132: Vì nàng
- Chương 133: Tới
- Chương 134: Khai
- Chương 135: Muộn
- Chương 136: Phá lễ thành hôn.
- Chương 137: Diễu Hành.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 138: Chiến sự.
- Chương 139: Thành xa.
- Chương 140: Dọn đường.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 141: Chiến.
- Chương 142: Hư.
- Chương 143: Hứa.
- Chương 144: Ly
- Chương 145: Cách biệt âm dương.
- Chương 146: Minh Hôn.
- Chương 147: Ký kết.
- Chương 148: Tới.
- Chương 149: Bàn bạc.
- Chương 150: Cứu Trợ
- Chương 151: Trở về
- Chương 152: Phản bội.
- Chương 153: Ngã.
- Chương 154: Tỉnh.
- Chương 155: Kế sách
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 156: Lật Đổ.
- Chương 157: Tái Thiết
- Chương 158: Lên Ngôi.
- Chương 159: Gặp lại.
- Chương 160: Nhóm A Hoa trở về.
- Chương 161: Thiết lập đất nước mới.
- Chương 162: Quy Y, rời đi.
- Chương 163: Tàn Vụn.
- Chương 164: Phá bẫy.
- Chương 165: Ủ Binh.
- Chương 166: Đã lâu không gặp.
- Chương 167: Hưu thư.
- Chương 168: Nhặt người
- Chương 169: Đổ bệnh.
- Chương 170: Không ngờ tới
- Chương 171: Nhã Tịnh yêu cầu được giải cứu.
- Chương 172: Không công bằng.
- Chương 173: Khởi chiến
- Chương 174: Xuất binh
- Chương 175: Quý nhân phù trợ.
- Chương 176: Gặp lại người quen cũ.
- Chương 177: Vai phản diện.
- Chương 178: Tham chiến.
- Chương 179: Thâm sâu
- Chương 180: Thì ra.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 181: Du ngoạn.
- Chương 182: Tương ngộ.
- Chương 183: Nguyện ý.
- Chương 184: Ra mắt tỷ muội.
- Chương 185: Nguyện ý
- Chương 186: Gặp lại.
- Chương 187: Sự thật thế giới.
- Chương 188: Hệ thống.
- Chương 189: Sính lễ.
- Chương 190: Sính lễ 2
- Chương 191: Dặn dò.
- Chương 192: Thành hôn
- Chương 193: Đại kết cục (1)
- Chương 194: Đại kết cục (2)