Ác Quỷ Máu Lạnh Biết Yêu - Chương 24
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết Yêu
Chương 24
Cô vừa mới tỉnh lại liền tự sát đến nay đã 4 ngày rồi chưa tỉnh. Mỗi bác sĩ đều run lên từng tấc da thịt, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh thì họ sẽ mất mạng, họ không muốn như vậy. Mà tên Lãnh Tử này cũng quá độc ác, khiến cho cô gần như không còn giọt máu nào, phải chết đi sống lại, xương chân gãy còn chưa kịp lành lại bị nứt ra, toàn thân đều bị thương do mảnh thuỷ tinh đâm vào, lại rất sâu. Máu cô không thể cầm lại được, khiến sinh mạng cô trở nên thập tử nhất sinh, còn hơn vạn lần chết. Vậy mà...
"Giết!" Giọng nói phát ra từ cửa. Họ đồng loạt nhìn về phía anh, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Lãnh thiếu gia, xin người tha cho chúng tôi" Bọn họ quỳ xuống đất, mỗi người một câu khiến căn phòng trở nên ồn ào.
"Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"
Khuôn mặt anh hoàn toàn không thay đổi, vẫn là mặt lạnh như tiền. Thậm chí còn có chút, giá lạnh, khát máu.
4 tên bác sĩ ngã gục xuống đất, chứng minh được lời đồn về ác ma như anh hoàn toàn không hề sai. Những người còn lại liền biết phận, im phăng phắc.
Cô còn đang nằm hôn mê, cần yên tĩnh, là do họ quá ồn.
"Tôi cho các người thời hạn ngày mai, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh. Thì mang xác tới đây"
Nói xong anh liền ra ngoài...
Anh... Chợt giật mình. Bỗng dưng lại muốn cứu sống nữ nhân này, vì sao? Người này đã làm gì khiến anh không khỏi nghĩ như vậy. Từ khi nghe tin cô tự sát, anh liền chạy tới. Nhìn một màu đỏ thẫm trên giường, vây xung quanh cô, tim anh liền thắt lại như có ai bóp nghẹt. Anh như phát điên tìm người gọi bác sĩ, nhưng vì sao anh phải làm vậy? Nữ nhân này đã mất lần đầu tiên, vì sao anh phải dung cô như vậy. Tâm anh hỗn loạn, biết những hành động kia hiện lên ý nghĩa gì, nhưng anh lại không thể khiến bản thân mình làm khác.
Nữ nhân kia là yêu nghiệt phương nào, lại dám khiến anh ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên vì lo cho ả. Tâm mỗi ngày đều chỉ nghĩ về ả, trong giấc ngủ cũng hiện lên những hình ảnh của ả. Mọi thứ về ả như khắc sâu vào trong tâm trí anh. Hay có phải anh đã...
Không, không!
Cứu sống em để khiến em sống không bằng chết!
Đó mới chính là điều tôi muốn!
"Giết!" Giọng nói phát ra từ cửa. Họ đồng loạt nhìn về phía anh, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Lãnh thiếu gia, xin người tha cho chúng tôi" Bọn họ quỳ xuống đất, mỗi người một câu khiến căn phòng trở nên ồn ào.
"Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"
Khuôn mặt anh hoàn toàn không thay đổi, vẫn là mặt lạnh như tiền. Thậm chí còn có chút, giá lạnh, khát máu.
4 tên bác sĩ ngã gục xuống đất, chứng minh được lời đồn về ác ma như anh hoàn toàn không hề sai. Những người còn lại liền biết phận, im phăng phắc.
Cô còn đang nằm hôn mê, cần yên tĩnh, là do họ quá ồn.
"Tôi cho các người thời hạn ngày mai, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh. Thì mang xác tới đây"
Nói xong anh liền ra ngoài...
Anh... Chợt giật mình. Bỗng dưng lại muốn cứu sống nữ nhân này, vì sao? Người này đã làm gì khiến anh không khỏi nghĩ như vậy. Từ khi nghe tin cô tự sát, anh liền chạy tới. Nhìn một màu đỏ thẫm trên giường, vây xung quanh cô, tim anh liền thắt lại như có ai bóp nghẹt. Anh như phát điên tìm người gọi bác sĩ, nhưng vì sao anh phải làm vậy? Nữ nhân này đã mất lần đầu tiên, vì sao anh phải dung cô như vậy. Tâm anh hỗn loạn, biết những hành động kia hiện lên ý nghĩa gì, nhưng anh lại không thể khiến bản thân mình làm khác.
Nữ nhân kia là yêu nghiệt phương nào, lại dám khiến anh ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên vì lo cho ả. Tâm mỗi ngày đều chỉ nghĩ về ả, trong giấc ngủ cũng hiện lên những hình ảnh của ả. Mọi thứ về ả như khắc sâu vào trong tâm trí anh. Hay có phải anh đã...
Không, không!
Cứu sống em để khiến em sống không bằng chết!
Đó mới chính là điều tôi muốn!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60