Âm Duyên Kết - Chương 122: Trấn Trạch Phù
Chương trước- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Duyên Kết
Chương 122: Trấn Trạch Phù
Diệp Kết Mạn tâm tình không yên đi gặp Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân đang xem sổ sách, nhìn thấy Diệp Kết Mạn vào thì nâng mắt nhìn đến, với sắc mặt bình thường.
- Mẹ gọi con? - Diệp Kết Mạn lo âu, vì nghĩ Thư nhi đã nói chuyện phật châu cho Bùi phu nhân.
May mà Bùi phu nhân không có nói chuyện đó, mà chỉ đưa mắt ra hiệu cho Châu di. Châu di tiến lên, đưa cái bịch cho Diệp Kết Mạn.
Bùi phu nhân nói:
- Vừa rồi ta quên, cho nên mới gọi con đến. Đây là thủ trạc Bùi gia tổ truyền, con cầm đi.
- M-mẹ! Quý trọng như vậy sao con dám nhận?
Bùi phu nhân lại khoát tay, nói:
- Bùi gia tránh được kiếp nạn này, công lao của con không nhỏ. Từ ngày con vào Bùi gia, ta chưa có cho con cái gì, thủ trạc này con cầm đi. Thân là Thiếu phu nhân Bùi phủ, không thể không có.
Bùi phu nhân đã nói như vậy, Diệp Kết Mạn dĩ nhiên không thể chối từ, nàng đành phải ngập ngừng mà nhận.
- Mạn nhi, - Bùi phu nhân lấy phong thư - con vào Bùi gia, tính ra cũng đã một tháng. Trước đó, cha mẹ con bởi vì lo lắng nên có đến tìm một lần, nhưng khi đó không tiện, ta chỉ đành phải chiêu đãi và nói họ về trước. Đây là lá thư họ gửi cho con, vì Bùi phủ đang lục tục nên không có đưa cho con, hy vọng con không phiền lòng. Con rất nhớ họ phải không?
Diệp Kết Mạn chấn động. Nàng run run tiếp nhận thư, nhìn bút tích quen thuộc viết 'Mạn nhi thân khải ', hốc mắt nàng đỏ lên.
Thấy thế, Bùi phu nhân nói tiếp:
- Giờ Bùi phủ đã ổn, ngày mai ta sẽ bảo Châu Di chuẩn bị chút lễ vật, con cùng hai nha hoàn về nhà thăm họ một chuyến đi.
Bùi phu nhân lại cúi đầu xem sổ sách. Khoảng thời gian này Bùi phủ lỗ nặng, hẳn là phải mất thời gian hồi vốn.
Diệp Kết Mạn đương nhiên nhớ cha nhớ mẹ, gần như là bằng lòng. Nhưng nghĩ đến Kỷ Tây Vũ, nàng liền do dự.
Sau một lúc, Bùi phu nhân thấy Diệp Kết Mạnkhông có động tĩnh, bà kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
- Có việc gì sao?
- Mẹ... giờ Bùi phủ trăm phế đãi hưng (đang khốn khó, chờ hưng thịnh), lúc này con về thăm viếng, sẽ không tiện... Hay là chờ qua một thời gian nữa đi.
- Vậy càng phải đi. Sức khỏe con không tốt, về bên đó vừa vặn nghỉ ngơi cho tốt. Bùi gia con cũng không giúp được gì; sức khỏe là trên hết.
- Nhưng...
- Con không muốn gặp họ? - Bùi phu nhân buông sách, ánh mắt thâm thúy - Son án ầm ĩ như vậy, thư ta tuy không có xem, nhưng ta biết bọn họ khẳng định rất lo lắng.
Diệp Kết Mạn nghẹn ngào nhưng không thể nói.
Bùi phu nhân phất tay, nói:
- Được rồi, chuyện Bùi gia tạm thời không cần phải nghĩ nhiều, con về thu dọn hành lí nhanh đi.
Diệp Kết Mạn trở về tẩm cư mà vẫn còn ngẩn ngơ. Nếu là ngày trước, nàng khẳng định cực kì vui vẻ, và sẽ mang theo cả Kỷ Tây Vũ. Nhưng hiện tại, trấn trạch phù ở cửa, Kỷ Tây Vũ không thể bước ra, nàng không yên lòng để Kỷ Tây Vũ ở đây. Lệ khí trong cơ thể Kỷ Tây Vũ tùy thời sẽ phát tác, rồi trấn trạch phù, ai mà yên tâm cho được? Nhưng... Nàng nhìn lá thư mà nhăn mày. Cha mẹ nhất định rất lo cho mình...
Đứng đó một lát, nàng cất thư vào áo, và đẩy cửa vào.
Cũng không phải hoàn toàn không có cách, trước khi đi, nàng phải gỡ trấn trạch phù xuống. Và chuyện về nhà này, nàng cũng không tính nói với Kỷ Tây Vũ. Nếu có thể giải quyết chuyện phù, hết thảy sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu không giải quyết được thì nàng tất nhiên không thể đi một mình. Nếu nói với Kỷ Tây Vũ, chắc chắn đối phương sẽ khuyên nàng trở về. Như vậy, cứ tạm thời không nói.
Vừa bước vào, diệp kết mạn liền nghe được tiếng rên nho nhỏ. Diệp Kết Mạn run lên, nhanh bước tới. Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ trên giường mắt nhắm nghiền, co người và nắm chặt tấm đệm. Biết có người bước vào, Kỷ Tây Vũ thoáng giương mắt và muốn cười, nhưng rất nhanh bỏ cuộc.
- Lại đau sao? - Diệp Kết Mạn vội đỡ lấy Kỷ Tây Vũ, mắt đỏ lên. Cảm giác ướt sũng từ áo đối phương. Nàng nhẹ nhàng lau nước trên mặt kỷ tây vũ, nhưng nguồn nước cứ tuôn ra không dứt, đến độ áo Diệp Kết Mạn cũng ướt rất nhanh.
- Kỷ Tây Vũ...! - Diệp Kết Mạn nức nở gọi.
Kỷ Tây Vũ run cầm cập, nói không nổi, mi gian đầy nhẫn nại, chỉ ngẫu nhiên lộ ra vài phần đau đớn.
Diệp Kết Mạn khóc thật, nàng thúc thủ vô sách mà nhìn Kỷ Tây Vũ bị dày vò, lòng đau như cắt. Những cơn đau thấu xương đó như xuyên thấu qua đối phương truyền đến nàng, nàng ngoại trừ chỉ biết ôm thật chặc ra thì không còn cách nào nữa...
Chừng một khắc sau, Kỷ Tây Vũ dần dần không run nữa. Nàng lặng im nằm trong lòng Diệp Kết Mạn, khuôn mặt luôn bình tĩnh nay đầy mỏi mệt uể oải.
Diệp Kết Mạn đau lòng nhìn Kỷ Tây Vũ.
- Đừng khóc mà! - Kỷ Tây Vũ giơ tay lên lau nước mắt cho Diệp Kết Mạn, những giọt nước mắt nóng bỏng. Kỷ tây vũ thở dài - Cho nên ta mới không muốn để nàng nhìn thấy.
Diệp Kết Mạn cắn môi, lắc đầu, cảm xúc vẫn chưa bình phục nên nhất thời không thể nói rõ.
- Không có việc gì đâu. - Kỷ Tây Vũ ngồi dậy, vỗ vỗ đầu Diệp Kết Mạn, song thanh âm vẫn hữu khí vô lực. - Ta hơi khát, lấy nước cho ta đi.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn vội đánh tiếng, lung tung lau nước mắt rồi đi lấy nước.
Kỷ Tây Vũ uống nước, thần sắc bình phục lại. Nàng hướng Diệp Kết Mạn trấn an mà cười: - Sợ rồi?
Diệp Kết Mạn nghẹn ngào, cắn môi không nói chuyện.
Kỷ Tây Vũ không nhắc lại nữa, nàng giờ ngoại trừ sắc mặt thảm đạm ra thì thoạt nhìn khá ổn: -Bùi phu nhân tìm nàng làm gì vậy?
Diệp Kết Mạn chỉ vào thủ trạc đang đeo, nói:
- Bà ấy cho ta cái này. Xem ra, Thư nhi chưa có nói chuyện phật châu cho bà ấy.
Kỷ Tây Vũ nhìn vòng ngọc rồi cười - Bà ta đối đãi nàng không tệ. Ngọc này tốt đấy, trị giá không ít bạc. - Nàng giương mắt nhìn Diệp Kết Mạn, - Cẩm y ngọc thực rồi đó, thích không?
- Không.
Diệp Kết Mạn ngồi xuống cạnh Kỷ Tây Vũ, thấp giọng nói:
- Giờ ta chỉ muốn rời khỏi lồng sắt này thôi! Nghĩ đến trấn trạch phù là ta tâm thần không yên rồi, nàng nghĩ ra cách gì chưa?
- Một mình nàng không làm được đâu. Tấm biển đó cao như thế, cần phải có thang mới được. Mà như vậy thì động tĩnh quá lớn- dù là đêm khuya cũng không được.
Diệp Kết Mạn cắn môi, ngập ngừng nói:
- Nếu... nếu không gỡ được... vậy, ta có thể phá hỏng nó luôn không?
Kỷ Tây Vũ cười cười, nghiêng người đến - Kết Mạn suy nghĩ thật giống ta!
Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ bộ dạng mỏng manh yếu đuối thì vội ôm lấy, tùy ý đối phương nằm trong lòng mình.
- Nàng nghĩ ra cách gì rồi?
Kỷ Tây Vũ lắc đầu, nói:
- Cấp bách quá, tạm thời chỉ có một. Mà cũng không tính là vẹn toàn. Để ta nghĩ thêm đi.
Nhưng Diệp Kết Mạn không đợi kịp, nàng thúc giục nói:
- Nàng nói cho ta nghe đi!!
- Hmm... nếu chúng ta lấy thứ ô uế hắt lên... - Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn với mi gian có ý cười - nàng nghĩ xem, thứ ô uế nào ta dễ dàng lấy được?
Diệp Kết Mạn ngại ngùng, nói:
- Ý-ý nàng là... vật... bài tiết sao?
Sau đó, diệp kết mạn cúi đầu suy ngẫm...
Kỷ Tây Vũ làm sao mà không biết diệp kết mạn nghĩ gì, nàng nhịn không được mà cười đến cả cong lưng.
Thấy thế, Diệp Kết Mạn nghi hoặc cúi đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, bỗng kịp phản ứng:
- Nàng đùa ta??!
- Nàng mới biết a!?? - Kỷ Tây Vũ xoa đầu Diệp Kết Mạn, mặt mày đều là ý cười - Xem dáng nàng, thật sự muốn thử hả?
Diệp Kết Mạn giận mà đẩy Kỷ Tây Vũ, bất quá động tác lại rất dịu dàng:
- Ta nghiêm túc mà...
- Ừ ừ, - Kỷ Tây Vũ bắt được tay Diệp Kết Mạn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, - ta không gạt nàng thật mà. Ta biết nàng sẽ làm thật, nhưng sao ta nỡ?
- Thật ra, có một cách đơn giản hơn. Đó là hỏa thiêu. Tấm biển bằng gỗ mà, đốt cái là trấn trạch phù cháy theo rồi. Có điều, nàng đã làm mất phật châu, giờ trấn trạch phù lại bị đốt, hai chuyện đều có liên quan như vậy, cho dù Thư nhi có giúp nàng đi chăng nữa Bùi phu nhân vẫn hoài nghi nàng ngay thôi.
Diệp Kết Mạn cau mày, nói:
- So với an nguy của nàng, chuyện này không là gì cả. Mà cho dù có hoài nghi thì sao, bọn họ không có chứng cớ, không làm gì được ta đâu. Nhưng... làm vậy, nàng không thể quay lại Bùi phủ được nữa."
- Hay là đi ngay đi!........ Cùng nhau!?
Bóng đêm dần dày đặc.
Trời gần vào hè, tuy là buổi tối nhưng xuân hàn thật bớt đi không ít. Bùi phủ Khôi phục sinh khí cũng đốt thêm đèn.
Bùi phu nhân xoa trán; Châu di nói:
- Phu nhân, người nghỉ ngơi đi.
- Xong bản này đã. - Bùi phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, nói. Bất quá một lát, một chén trà nóng đưa qua. Bùi phu nhân nhận lấy và uống, bỗng có tiếng vang lên, bà giương mắt nhìn Châu di, - Ngươi đi nghỉ trước đi?
Châu di tất nhiên là lắc đầu.
Bùi phu nhân do dự một hồi, vẫn là buông sổ sách:
- Mấy ngày nay ngươi luôn đi cùng ta, cũng không có nghỉ ngơi. Thôi được rồi, ngày mai lại xem. Đỡ ta nào.
- Dạ, phu nhân. - Châu di tiến lên đỡ Bùi phu nhân, mà hai người vừa mới đứng lên thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
- Vào đi.
Một gã sai vặt lảo đảo chạy tới:
- Phu nhân, không tốt!
- Chuyện gì kích động như thế?
Gã sai vặt chỉ ra ngoài cửa, - biển- biển hiệu quý phủ bị cháy!
Bùi phu nhân trầm xuống: - Cháy?
- Dạ phu nhân! Vừa rồi, hộ vệ tuần tra thấy ngoài cửa có ánh lửa nên bọn họ đi ra xem, ai ngờ ngẩng đầu lên đã thấy biển hiệu Bùi phủ chúng ta đang cháy, còn chưa kịp dập lửa thì nó đã rớt xuống a!
Bùi phu nhân nhăn mày, sau một lúc lâu mới nói:
- Chỉ có bảng hiệu bị đốt thôi sao?
Gã sai vặt ngập ngừng: - Dạ... dạ còn trên tường còn có viết...
Bùi phu nhân biến sắc: - Viết cái gì?
- Hung thủ giết người ạ... H-hình như là... dùng son Bùi gia son viết nên ạ."
- Hung thủ giết người sao... - Bùi phu nhân thần sắc ngưng trọng, như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm.
Bùi phu nhân đang xem sổ sách, nhìn thấy Diệp Kết Mạn vào thì nâng mắt nhìn đến, với sắc mặt bình thường.
- Mẹ gọi con? - Diệp Kết Mạn lo âu, vì nghĩ Thư nhi đã nói chuyện phật châu cho Bùi phu nhân.
May mà Bùi phu nhân không có nói chuyện đó, mà chỉ đưa mắt ra hiệu cho Châu di. Châu di tiến lên, đưa cái bịch cho Diệp Kết Mạn.
Bùi phu nhân nói:
- Vừa rồi ta quên, cho nên mới gọi con đến. Đây là thủ trạc Bùi gia tổ truyền, con cầm đi.
- M-mẹ! Quý trọng như vậy sao con dám nhận?
Bùi phu nhân lại khoát tay, nói:
- Bùi gia tránh được kiếp nạn này, công lao của con không nhỏ. Từ ngày con vào Bùi gia, ta chưa có cho con cái gì, thủ trạc này con cầm đi. Thân là Thiếu phu nhân Bùi phủ, không thể không có.
Bùi phu nhân đã nói như vậy, Diệp Kết Mạn dĩ nhiên không thể chối từ, nàng đành phải ngập ngừng mà nhận.
- Mạn nhi, - Bùi phu nhân lấy phong thư - con vào Bùi gia, tính ra cũng đã một tháng. Trước đó, cha mẹ con bởi vì lo lắng nên có đến tìm một lần, nhưng khi đó không tiện, ta chỉ đành phải chiêu đãi và nói họ về trước. Đây là lá thư họ gửi cho con, vì Bùi phủ đang lục tục nên không có đưa cho con, hy vọng con không phiền lòng. Con rất nhớ họ phải không?
Diệp Kết Mạn chấn động. Nàng run run tiếp nhận thư, nhìn bút tích quen thuộc viết 'Mạn nhi thân khải ', hốc mắt nàng đỏ lên.
Thấy thế, Bùi phu nhân nói tiếp:
- Giờ Bùi phủ đã ổn, ngày mai ta sẽ bảo Châu Di chuẩn bị chút lễ vật, con cùng hai nha hoàn về nhà thăm họ một chuyến đi.
Bùi phu nhân lại cúi đầu xem sổ sách. Khoảng thời gian này Bùi phủ lỗ nặng, hẳn là phải mất thời gian hồi vốn.
Diệp Kết Mạn đương nhiên nhớ cha nhớ mẹ, gần như là bằng lòng. Nhưng nghĩ đến Kỷ Tây Vũ, nàng liền do dự.
Sau một lúc, Bùi phu nhân thấy Diệp Kết Mạnkhông có động tĩnh, bà kinh ngạc ngẩng đầu hỏi:
- Có việc gì sao?
- Mẹ... giờ Bùi phủ trăm phế đãi hưng (đang khốn khó, chờ hưng thịnh), lúc này con về thăm viếng, sẽ không tiện... Hay là chờ qua một thời gian nữa đi.
- Vậy càng phải đi. Sức khỏe con không tốt, về bên đó vừa vặn nghỉ ngơi cho tốt. Bùi gia con cũng không giúp được gì; sức khỏe là trên hết.
- Nhưng...
- Con không muốn gặp họ? - Bùi phu nhân buông sách, ánh mắt thâm thúy - Son án ầm ĩ như vậy, thư ta tuy không có xem, nhưng ta biết bọn họ khẳng định rất lo lắng.
Diệp Kết Mạn nghẹn ngào nhưng không thể nói.
Bùi phu nhân phất tay, nói:
- Được rồi, chuyện Bùi gia tạm thời không cần phải nghĩ nhiều, con về thu dọn hành lí nhanh đi.
Diệp Kết Mạn trở về tẩm cư mà vẫn còn ngẩn ngơ. Nếu là ngày trước, nàng khẳng định cực kì vui vẻ, và sẽ mang theo cả Kỷ Tây Vũ. Nhưng hiện tại, trấn trạch phù ở cửa, Kỷ Tây Vũ không thể bước ra, nàng không yên lòng để Kỷ Tây Vũ ở đây. Lệ khí trong cơ thể Kỷ Tây Vũ tùy thời sẽ phát tác, rồi trấn trạch phù, ai mà yên tâm cho được? Nhưng... Nàng nhìn lá thư mà nhăn mày. Cha mẹ nhất định rất lo cho mình...
Đứng đó một lát, nàng cất thư vào áo, và đẩy cửa vào.
Cũng không phải hoàn toàn không có cách, trước khi đi, nàng phải gỡ trấn trạch phù xuống. Và chuyện về nhà này, nàng cũng không tính nói với Kỷ Tây Vũ. Nếu có thể giải quyết chuyện phù, hết thảy sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu không giải quyết được thì nàng tất nhiên không thể đi một mình. Nếu nói với Kỷ Tây Vũ, chắc chắn đối phương sẽ khuyên nàng trở về. Như vậy, cứ tạm thời không nói.
Vừa bước vào, diệp kết mạn liền nghe được tiếng rên nho nhỏ. Diệp Kết Mạn run lên, nhanh bước tới. Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ trên giường mắt nhắm nghiền, co người và nắm chặt tấm đệm. Biết có người bước vào, Kỷ Tây Vũ thoáng giương mắt và muốn cười, nhưng rất nhanh bỏ cuộc.
- Lại đau sao? - Diệp Kết Mạn vội đỡ lấy Kỷ Tây Vũ, mắt đỏ lên. Cảm giác ướt sũng từ áo đối phương. Nàng nhẹ nhàng lau nước trên mặt kỷ tây vũ, nhưng nguồn nước cứ tuôn ra không dứt, đến độ áo Diệp Kết Mạn cũng ướt rất nhanh.
- Kỷ Tây Vũ...! - Diệp Kết Mạn nức nở gọi.
Kỷ Tây Vũ run cầm cập, nói không nổi, mi gian đầy nhẫn nại, chỉ ngẫu nhiên lộ ra vài phần đau đớn.
Diệp Kết Mạn khóc thật, nàng thúc thủ vô sách mà nhìn Kỷ Tây Vũ bị dày vò, lòng đau như cắt. Những cơn đau thấu xương đó như xuyên thấu qua đối phương truyền đến nàng, nàng ngoại trừ chỉ biết ôm thật chặc ra thì không còn cách nào nữa...
Chừng một khắc sau, Kỷ Tây Vũ dần dần không run nữa. Nàng lặng im nằm trong lòng Diệp Kết Mạn, khuôn mặt luôn bình tĩnh nay đầy mỏi mệt uể oải.
Diệp Kết Mạn đau lòng nhìn Kỷ Tây Vũ.
- Đừng khóc mà! - Kỷ Tây Vũ giơ tay lên lau nước mắt cho Diệp Kết Mạn, những giọt nước mắt nóng bỏng. Kỷ tây vũ thở dài - Cho nên ta mới không muốn để nàng nhìn thấy.
Diệp Kết Mạn cắn môi, lắc đầu, cảm xúc vẫn chưa bình phục nên nhất thời không thể nói rõ.
- Không có việc gì đâu. - Kỷ Tây Vũ ngồi dậy, vỗ vỗ đầu Diệp Kết Mạn, song thanh âm vẫn hữu khí vô lực. - Ta hơi khát, lấy nước cho ta đi.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn vội đánh tiếng, lung tung lau nước mắt rồi đi lấy nước.
Kỷ Tây Vũ uống nước, thần sắc bình phục lại. Nàng hướng Diệp Kết Mạn trấn an mà cười: - Sợ rồi?
Diệp Kết Mạn nghẹn ngào, cắn môi không nói chuyện.
Kỷ Tây Vũ không nhắc lại nữa, nàng giờ ngoại trừ sắc mặt thảm đạm ra thì thoạt nhìn khá ổn: -Bùi phu nhân tìm nàng làm gì vậy?
Diệp Kết Mạn chỉ vào thủ trạc đang đeo, nói:
- Bà ấy cho ta cái này. Xem ra, Thư nhi chưa có nói chuyện phật châu cho bà ấy.
Kỷ Tây Vũ nhìn vòng ngọc rồi cười - Bà ta đối đãi nàng không tệ. Ngọc này tốt đấy, trị giá không ít bạc. - Nàng giương mắt nhìn Diệp Kết Mạn, - Cẩm y ngọc thực rồi đó, thích không?
- Không.
Diệp Kết Mạn ngồi xuống cạnh Kỷ Tây Vũ, thấp giọng nói:
- Giờ ta chỉ muốn rời khỏi lồng sắt này thôi! Nghĩ đến trấn trạch phù là ta tâm thần không yên rồi, nàng nghĩ ra cách gì chưa?
- Một mình nàng không làm được đâu. Tấm biển đó cao như thế, cần phải có thang mới được. Mà như vậy thì động tĩnh quá lớn- dù là đêm khuya cũng không được.
Diệp Kết Mạn cắn môi, ngập ngừng nói:
- Nếu... nếu không gỡ được... vậy, ta có thể phá hỏng nó luôn không?
Kỷ Tây Vũ cười cười, nghiêng người đến - Kết Mạn suy nghĩ thật giống ta!
Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ bộ dạng mỏng manh yếu đuối thì vội ôm lấy, tùy ý đối phương nằm trong lòng mình.
- Nàng nghĩ ra cách gì rồi?
Kỷ Tây Vũ lắc đầu, nói:
- Cấp bách quá, tạm thời chỉ có một. Mà cũng không tính là vẹn toàn. Để ta nghĩ thêm đi.
Nhưng Diệp Kết Mạn không đợi kịp, nàng thúc giục nói:
- Nàng nói cho ta nghe đi!!
- Hmm... nếu chúng ta lấy thứ ô uế hắt lên... - Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn với mi gian có ý cười - nàng nghĩ xem, thứ ô uế nào ta dễ dàng lấy được?
Diệp Kết Mạn ngại ngùng, nói:
- Ý-ý nàng là... vật... bài tiết sao?
Sau đó, diệp kết mạn cúi đầu suy ngẫm...
Kỷ Tây Vũ làm sao mà không biết diệp kết mạn nghĩ gì, nàng nhịn không được mà cười đến cả cong lưng.
Thấy thế, Diệp Kết Mạn nghi hoặc cúi đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, bỗng kịp phản ứng:
- Nàng đùa ta??!
- Nàng mới biết a!?? - Kỷ Tây Vũ xoa đầu Diệp Kết Mạn, mặt mày đều là ý cười - Xem dáng nàng, thật sự muốn thử hả?
Diệp Kết Mạn giận mà đẩy Kỷ Tây Vũ, bất quá động tác lại rất dịu dàng:
- Ta nghiêm túc mà...
- Ừ ừ, - Kỷ Tây Vũ bắt được tay Diệp Kết Mạn, rồi nhẹ nhàng nắm lấy, - ta không gạt nàng thật mà. Ta biết nàng sẽ làm thật, nhưng sao ta nỡ?
- Thật ra, có một cách đơn giản hơn. Đó là hỏa thiêu. Tấm biển bằng gỗ mà, đốt cái là trấn trạch phù cháy theo rồi. Có điều, nàng đã làm mất phật châu, giờ trấn trạch phù lại bị đốt, hai chuyện đều có liên quan như vậy, cho dù Thư nhi có giúp nàng đi chăng nữa Bùi phu nhân vẫn hoài nghi nàng ngay thôi.
Diệp Kết Mạn cau mày, nói:
- So với an nguy của nàng, chuyện này không là gì cả. Mà cho dù có hoài nghi thì sao, bọn họ không có chứng cớ, không làm gì được ta đâu. Nhưng... làm vậy, nàng không thể quay lại Bùi phủ được nữa."
- Hay là đi ngay đi!........ Cùng nhau!?
Bóng đêm dần dày đặc.
Trời gần vào hè, tuy là buổi tối nhưng xuân hàn thật bớt đi không ít. Bùi phủ Khôi phục sinh khí cũng đốt thêm đèn.
Bùi phu nhân xoa trán; Châu di nói:
- Phu nhân, người nghỉ ngơi đi.
- Xong bản này đã. - Bùi phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, nói. Bất quá một lát, một chén trà nóng đưa qua. Bùi phu nhân nhận lấy và uống, bỗng có tiếng vang lên, bà giương mắt nhìn Châu di, - Ngươi đi nghỉ trước đi?
Châu di tất nhiên là lắc đầu.
Bùi phu nhân do dự một hồi, vẫn là buông sổ sách:
- Mấy ngày nay ngươi luôn đi cùng ta, cũng không có nghỉ ngơi. Thôi được rồi, ngày mai lại xem. Đỡ ta nào.
- Dạ, phu nhân. - Châu di tiến lên đỡ Bùi phu nhân, mà hai người vừa mới đứng lên thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
- Vào đi.
Một gã sai vặt lảo đảo chạy tới:
- Phu nhân, không tốt!
- Chuyện gì kích động như thế?
Gã sai vặt chỉ ra ngoài cửa, - biển- biển hiệu quý phủ bị cháy!
Bùi phu nhân trầm xuống: - Cháy?
- Dạ phu nhân! Vừa rồi, hộ vệ tuần tra thấy ngoài cửa có ánh lửa nên bọn họ đi ra xem, ai ngờ ngẩng đầu lên đã thấy biển hiệu Bùi phủ chúng ta đang cháy, còn chưa kịp dập lửa thì nó đã rớt xuống a!
Bùi phu nhân nhăn mày, sau một lúc lâu mới nói:
- Chỉ có bảng hiệu bị đốt thôi sao?
Gã sai vặt ngập ngừng: - Dạ... dạ còn trên tường còn có viết...
Bùi phu nhân biến sắc: - Viết cái gì?
- Hung thủ giết người ạ... H-hình như là... dùng son Bùi gia son viết nên ạ."
- Hung thủ giết người sao... - Bùi phu nhân thần sắc ngưng trọng, như có điều suy nghĩ mà lẩm bẩm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục