Âm Duyên Kết - Chương 86: Lời đồn
Chương trước- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Duyên Kết
Chương 86: Lời đồn
Diệp Kết Mạn thấy thần sắc Kỷ Tây Vũ có vẻ dị thường, và nàng không biết có phải do mình hay không.
"Tối qua nàng trở về lúc nào?"
"Canh bốn. Nàng đã ngủ. Ta không đánh thức nàng."
"Trễ như thế?" Diệp Kết Mạn nhíu mày, "Nàng đã làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thay đổi khi nghe câu hỏi đó; nó trở nên sâu lắng hơn. Diệp Kết Mạn chợt thấy bất an. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, thần sắc ban đầu đã không còn mà trái ngược lại trở nên thoải mái.
"Nàng thật sự muốn biết?"
Diệp Kết Mạn cả kinh trong lòng, và đồng thời đoán được điều gì đó nhưng vẫn là cố giữ bình tĩnh.
"Ừ."
"Ta đi giết người."
Tay Diệp Kết Mạn run lên; nàng nhìn kỹ Kỷ Tây Vũ, chỉ thấy thần sắc người ta tự nhiên, dáng vẻ như đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Kỷ Tây Vũ không có đùa, nàng nghĩ. Nhất thời, lòng dạ nàng trùng xuống.
Không quá khó để Kỷ Tây Vũ đoán được Diệp Kết Mạn nghĩ gì; Kỷ Tây Vũ thản nhiên, ngồi dậy nhìn duy trướng mà cười.
Trời đã sáng. Mưa to cả một đêm. Trời bây giờ cũng dần ấm trở lại.
Không biết cáo già Kỷ Thế Nam sẽ nghĩ cách gì để giải quyết đây...
Tiểu nha hoàn điên kia, nói vậy là đã bị diệt khẩu rồi. Bất quá không sao, có hộ vệ nhìn thấy được là đủ rồi. Kỷ Tây Vũ nghĩ.
Đang trong trầm mặc, một bàn tay nhẹ nhàng tới cầm cổ tay, Kỷ Tây Vũ cuối mắt nhìn, rồi chuyển sang nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao?" Diệp Kết Mạn hỏi trong khi nhìn đi nơi khác.
Kỷ Tây Vũ vốn không muốn giải thích nhưng thấy Diệp Kết Mạn tái nhợt...
"Thời gian cấp bách, ngày mai ta phải hạ táng xuống mồ. Kỷ Thế Nam giam lỏng bốn hạ nhân đó ở linh đường, phong tỏa tin tức. Mà, muốn phong ba nổi lên, biện pháp hữu hiệu nhất để hấp dẫn dư luận chính là mạng người."
Sau đó, Kỷ Tây Vũ tóm tắt lại tình huống đêm qua.
Khi nghe tới ba mạng người lần lượt chết đi, Diệp Kết Mạn càng tái hơn, và cũng nắm chặt cổ tay Kỷ Tây Vũ hơn. Còn Kỷ Tây Vũ thì chỉ im lặng nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao không giết tiểu nha hoàn?" Diệp Kết Mạn cười khổ hỏi. Nàng dĩ nhiên sẽ không nghĩ Kỷ Tây Vũ thủ hạ lưu tình. Việc giữ lại tiểu nha đầu đó nhất định là có dụng ý khác.
"Tiểu nha hoàn đó, vì sợ quá nên đã điên rồi. Giữ lại nàng để dọa những người khác cũng được, hoặc khiến người ta tò mò, và có thể làm cho bọn họ tin rằng ba người này chết là do ma quỷ."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn. Nàng không nói tiểu nha hoàn có thể đã chết.
Nghe xong, Diệp Kết Mạn nhếch môi, không nói gì.
Một lát sau, Kỷ Tây Vũ vươn tay vén tóc trên trán Diệp Kết Mạn. "Ta biết nàng không quen những việc như thế này. Vậy nên hãy để cho ta. Để ta làm là được rồi. Ta không buộc nàng chấp nhận gì hết."
Kỷ Tây Vũ không nói tiếp nữa. Sau đó, nàng cúi người, kề sát tai Diệp Kết Mạn, ôn nhu nói:
"Kết Mạn, nàng có ghét ta không? Mặc cho khi còn sống hay chết đi, tay ta nhất định phải dính đầy máu của người khác. Nàng, có thấy ta rất dơ bẩn không?"
Một câu nhẹ nhàng như lời đùa cợt cứ như thế tuôn ra. Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ thu hồi lại cái tay bị Diệp Kết Mạn nắm.
Nàng ấy ngoan tuyệt, nàng ấy không từ thủ đoạn, nàng ấy chỉ dùng phương pháp hữu hiệu nhất để thực hiện... mọi thứ, đều là phương thức nhất quán của nàng ấy; ta, đã biết từ lâu, không phải sao? Diệp Kết Mạn đau đớn nghĩ.
Thấy Diệp Kết Mạn chỉ cắn môi mà không nói gì, mắt Kỷ Tây Vũ dao động. Nàng không nhìn Diệp Kết Mạn nữa. Nàng đứng dậy. Dường như cũng không màng đến đáp án từ Diệp Kết Mạn; hoặc là nàng đã biết được đáp án. Nụ cười nửa miệng từ từ nhạt dần, Kỷ Tây Vũ híp mắt nhìn sắc trời dần sáng lên.
Sóng gió, mau nổi lên đi thôi.
Kỷ Tây Vũ sở liệu không sai. Hay đúng hơn là hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Tường không thể chắn được gió, chuyện nhiều người biết thì càng khó dấu được. Và cũng không ai biết ai là người tiết lộ, lời đồn về chuyện kinh dị ở linh đường lan ra với tốc độ cực nhanh, toàn Kỷ phủ đều biết, đến giờ Ngọ đã vào tai Diệp Kết Mạn: và người truyền tin đến cho nàng chính là An nhi – do vô tình nghe được đám nha hoàn nghị luận. An nhi tò mò, tất nhiên sẽ âm thầm dò xét, và phản ứng đầu tiên là bị dọa, rồi chạy thẳng về tìm Diệp Kết Mạn.
Khi vào phòng, An nhi còn cẩn thận khóa cửa, thấy Diệp Kết Mạn nghỉ ngơi, nàng vội nói việc này ngay.
Diệp Kết Mạn tuy đã biết trước nhưng không ngờ đã truyền ra nhanh như vậy. Và nàng cũng không muốn thừa nhận việc Kỷ Tây Vũ làm là không có sai: phương thức đó quả thật là phương thức hữu hiệu nhất. Nghe xong lời kể kích động của An nhi, nàng tò mò hỏi thêm vài câu, phát hiện sự tình còn khoa trương hơn lời Kỷ Tây Vũ kể: Bốn người chết cực kì thê thảm; tất cả đều là thất khiếu chảy máu mà chết, nhuộm đỏ cả linh đường! Và đồng thời Giết người đền mạng huyết tự xuất hiện tại linh đường cũng xuất hiện tại tẩm cư của Kỷ phu nhân! Mà chuyện thi thể Kỷ Tây Vũ mất tích, không biết sao cũng bị người ta biết được. Rốt cục biến thành xác chết sống dậy đòi nợ!
"Nghe nói là Kỷ tiểu thư báo thù đó ạ..." An nhi tuy rằng biết sợ, nhưng mà không có che dấu được sự tò mò, nàng đè thấp giọng nói. "Hạ nhân ở Kỷ phủ đều nói, nhất định có người hại chết Kỷ tiểu thư, vậy nên oan hồn tiểu thư ấy mới bất tán, mới trở về..."
"Cái gì oan hồn bất tán?" Bỗng có tiếng nói sau lưng An nhi.
"A!!!"
An nhi giật mình, thét thật to, chân nhũn ra... Biết sẽ ngã xuống, An nhi nhắm mắt, chờ tiếp đất song lai được một đôi tay đúng lúc đỡ được.
An nhi run run mở mắt. Thư nhi cau mày hiện ra.
An nhi thở hắt ra, "Thư tỷ tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, làm gì tự nhiên xuất hiện ở sau lưng muội vậy?"
Thư nhi liếc An nhi, "Ta còn chưa nói muội; muội lại nói lung tung cái gì trước mặt thiếu phu nhân vậy?"
"Không phải, không phải đâu. Là thật đấy."
"Hiện tại cả Kỷ phủ đều truyền như thế, nhiều người nhìn thấy huyết tự đó mà; sau này thì bị Kỷ quản gia rửa đi; bốn thi thể ấy cũng là.."
"Còn nói nữa!"
An nhi thấy Thư nhi có vẻ tức giận thì ngừng bặt, và ngập ngừng, ủy khuất nhìn Diệp Kết Mạn. Thấy Diệp Kết Mạn nhoáng lên, như có điều suy nghĩ thì nghĩ Diệp Kết Mạn không khỏe.
"Thiếu phu nhân?" An nhi quan tâm hỏi.
"Ừ, muội vừa nói bốn thi thể? Đều... đều chết rồi sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi lại.
"Vậng."
Sắc mặt Diệp Kết Mạn thay đổi, vô thức nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi ở giường. Thấy người ta cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn mình, Diệp Kết Mạn bỗng nghĩ tới điều gì mà cả người lạnh đi.
Kỷ Tây Vũ nàng... ngay từ đầu nàng đã biết tiểu nha hoàn ấy sẽ bị Kỷ Thế Nam xử lý!
Đúng rồi, bọn họ là cha con, tác phong làm việc giống nhau, khó trách...
An nhi không biết Diệp Kết Mạn nghĩ gì, nhưng tự nhiên thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm nên lo lắng.
"Thấy chưa, cho muội nói lung tung!" Thư nhi thấp giọng mắng An nhi.
An nhi đuối lý, không phản bác, mặt mày ảo não.
"Thôi, Thư nhi, đừng trách An nhi."
"Thư nhi chỉ lo An nhi lại nói lung tung, khiến thiếu phu nhân nghĩ nhiều." Thư nhi cúi đầu nói. . ngôn tình hài
"Ta không sao. Chỉ thấy hơi không khỏe mà thôi. Mà cũng chỉ là lời đồn, nghe để hiểu tình hình cũng tốt. Vả lại, không có lửa làm sao có khói? Nó không hẳn là sai hoàn toàn." Diệp Kết Mạn cười, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra và nhìn Thư nhi, "Thư nhi, em nghe được gì?"
Thư nhi nghe vậy trầm mặc.
"Ở ngoài đã truyền khắp như vậy, chắc chắn không phải chỉ mình em nghe được." An nhi thấy thế nói thầm.
Vừa dứt tiếng, Thư nhi liếc qua, An nhi im bặt.
"... Hồi bẩm thiếu phu nhân, đích xác em cũng nghe được một ít lời đồn. Tuy rằng không dám xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn Kỷ phủ đã có chuyện. Và theo em thấy, có thể có liên quan đến việc hôm qua - Kỷ quản gia dẫn người điều tra. Về phần linh đường, và tẩm cư Kỷ phu nhân tại sao lại xuất hiện bút tích của Kỷ tiểu thư thì, khó đoán được. Mặc kệ là người hay quỷ, mục đích hẳn là dẫn dắt sự chú ý nhắm vào Kỷ phu nhân, về nguyên nhân sâu xa Kỷ tiểu thư bị hại chết."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"... Thiếu phu nhân, người cảm thấy chuyện ma ở Kỷ phủ là thật?" Bỗng, Thư nhi hỏi.
An nhi thì kinh ngạc quay đầu nhìn Thư nhi. Còn Diệp Kết Mạn, nàng cũng không ngờ người không tin quỷ thần như Thư nhi lại hỏi như thế.
"... D... Dù sao thì nó cũng đã khiến người ta ám ảnh."
"Vậy ạ?" Thư nhi đáp, rồi nâng mắt nhìn Diệp Kết Mạn xong lại lập tức cúi đầu.
"Cũng có khả năng lắm chứ. Có thể ngay tại bên cạnh, chỉ là chúng ta nhìn không thấy mà thôi."
Nghe Thư nhi nói xong, An nhi run lên, nhìn khắp phòng, mặt lại lo sợ.
"Thư tỷ tỷ, tỷ đừng nói lung tung làm muội sợ."
"Ta không có dọa muội. Không phải muội luôn tin chuyện này sao?" Thư nhi nhìn An nhi, nghiêm túc nói. "Rất có thể linh hồn Kỷ tiểu thư đang du đãng tại Kỷ phủ; biết không chừng còn người còn đang đi ngang qua muội..."
"Đừng nói nữa!" An nhi ôm chặt tay Thư nhi, mặt trắng nhách la lên. Nàng vốn đã cảm thấy phòng của thiếu phu nhân là lạ mà bây giờ lại nghe được Thư nhi nói như thế thì chỉ càng cảm thấy sợ hơn; càng muốn rời khỏi đây ngay hơn.
"Được rồi, Thư nhi, đừng dọa An nhi."
"Thư nhi chỉ đùa thôi." Thư nhi gật đầu, "Không còn sớm nữa, nếu không có việc gì, chúng em xin cáo lui để đi chuẩn bị ngọ thiện. Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu. Còn Thư nhi thì lôi kéo An nhi có chết cũng không buông tay ra cửa.
"Tối qua nàng trở về lúc nào?"
"Canh bốn. Nàng đã ngủ. Ta không đánh thức nàng."
"Trễ như thế?" Diệp Kết Mạn nhíu mày, "Nàng đã làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thay đổi khi nghe câu hỏi đó; nó trở nên sâu lắng hơn. Diệp Kết Mạn chợt thấy bất an. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, thần sắc ban đầu đã không còn mà trái ngược lại trở nên thoải mái.
"Nàng thật sự muốn biết?"
Diệp Kết Mạn cả kinh trong lòng, và đồng thời đoán được điều gì đó nhưng vẫn là cố giữ bình tĩnh.
"Ừ."
"Ta đi giết người."
Tay Diệp Kết Mạn run lên; nàng nhìn kỹ Kỷ Tây Vũ, chỉ thấy thần sắc người ta tự nhiên, dáng vẻ như đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Kỷ Tây Vũ không có đùa, nàng nghĩ. Nhất thời, lòng dạ nàng trùng xuống.
Không quá khó để Kỷ Tây Vũ đoán được Diệp Kết Mạn nghĩ gì; Kỷ Tây Vũ thản nhiên, ngồi dậy nhìn duy trướng mà cười.
Trời đã sáng. Mưa to cả một đêm. Trời bây giờ cũng dần ấm trở lại.
Không biết cáo già Kỷ Thế Nam sẽ nghĩ cách gì để giải quyết đây...
Tiểu nha hoàn điên kia, nói vậy là đã bị diệt khẩu rồi. Bất quá không sao, có hộ vệ nhìn thấy được là đủ rồi. Kỷ Tây Vũ nghĩ.
Đang trong trầm mặc, một bàn tay nhẹ nhàng tới cầm cổ tay, Kỷ Tây Vũ cuối mắt nhìn, rồi chuyển sang nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao?" Diệp Kết Mạn hỏi trong khi nhìn đi nơi khác.
Kỷ Tây Vũ vốn không muốn giải thích nhưng thấy Diệp Kết Mạn tái nhợt...
"Thời gian cấp bách, ngày mai ta phải hạ táng xuống mồ. Kỷ Thế Nam giam lỏng bốn hạ nhân đó ở linh đường, phong tỏa tin tức. Mà, muốn phong ba nổi lên, biện pháp hữu hiệu nhất để hấp dẫn dư luận chính là mạng người."
Sau đó, Kỷ Tây Vũ tóm tắt lại tình huống đêm qua.
Khi nghe tới ba mạng người lần lượt chết đi, Diệp Kết Mạn càng tái hơn, và cũng nắm chặt cổ tay Kỷ Tây Vũ hơn. Còn Kỷ Tây Vũ thì chỉ im lặng nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao không giết tiểu nha hoàn?" Diệp Kết Mạn cười khổ hỏi. Nàng dĩ nhiên sẽ không nghĩ Kỷ Tây Vũ thủ hạ lưu tình. Việc giữ lại tiểu nha đầu đó nhất định là có dụng ý khác.
"Tiểu nha hoàn đó, vì sợ quá nên đã điên rồi. Giữ lại nàng để dọa những người khác cũng được, hoặc khiến người ta tò mò, và có thể làm cho bọn họ tin rằng ba người này chết là do ma quỷ."
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn. Nàng không nói tiểu nha hoàn có thể đã chết.
Nghe xong, Diệp Kết Mạn nhếch môi, không nói gì.
Một lát sau, Kỷ Tây Vũ vươn tay vén tóc trên trán Diệp Kết Mạn. "Ta biết nàng không quen những việc như thế này. Vậy nên hãy để cho ta. Để ta làm là được rồi. Ta không buộc nàng chấp nhận gì hết."
Kỷ Tây Vũ không nói tiếp nữa. Sau đó, nàng cúi người, kề sát tai Diệp Kết Mạn, ôn nhu nói:
"Kết Mạn, nàng có ghét ta không? Mặc cho khi còn sống hay chết đi, tay ta nhất định phải dính đầy máu của người khác. Nàng, có thấy ta rất dơ bẩn không?"
Một câu nhẹ nhàng như lời đùa cợt cứ như thế tuôn ra. Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ thu hồi lại cái tay bị Diệp Kết Mạn nắm.
Nàng ấy ngoan tuyệt, nàng ấy không từ thủ đoạn, nàng ấy chỉ dùng phương pháp hữu hiệu nhất để thực hiện... mọi thứ, đều là phương thức nhất quán của nàng ấy; ta, đã biết từ lâu, không phải sao? Diệp Kết Mạn đau đớn nghĩ.
Thấy Diệp Kết Mạn chỉ cắn môi mà không nói gì, mắt Kỷ Tây Vũ dao động. Nàng không nhìn Diệp Kết Mạn nữa. Nàng đứng dậy. Dường như cũng không màng đến đáp án từ Diệp Kết Mạn; hoặc là nàng đã biết được đáp án. Nụ cười nửa miệng từ từ nhạt dần, Kỷ Tây Vũ híp mắt nhìn sắc trời dần sáng lên.
Sóng gió, mau nổi lên đi thôi.
Kỷ Tây Vũ sở liệu không sai. Hay đúng hơn là hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng.
Tường không thể chắn được gió, chuyện nhiều người biết thì càng khó dấu được. Và cũng không ai biết ai là người tiết lộ, lời đồn về chuyện kinh dị ở linh đường lan ra với tốc độ cực nhanh, toàn Kỷ phủ đều biết, đến giờ Ngọ đã vào tai Diệp Kết Mạn: và người truyền tin đến cho nàng chính là An nhi – do vô tình nghe được đám nha hoàn nghị luận. An nhi tò mò, tất nhiên sẽ âm thầm dò xét, và phản ứng đầu tiên là bị dọa, rồi chạy thẳng về tìm Diệp Kết Mạn.
Khi vào phòng, An nhi còn cẩn thận khóa cửa, thấy Diệp Kết Mạn nghỉ ngơi, nàng vội nói việc này ngay.
Diệp Kết Mạn tuy đã biết trước nhưng không ngờ đã truyền ra nhanh như vậy. Và nàng cũng không muốn thừa nhận việc Kỷ Tây Vũ làm là không có sai: phương thức đó quả thật là phương thức hữu hiệu nhất. Nghe xong lời kể kích động của An nhi, nàng tò mò hỏi thêm vài câu, phát hiện sự tình còn khoa trương hơn lời Kỷ Tây Vũ kể: Bốn người chết cực kì thê thảm; tất cả đều là thất khiếu chảy máu mà chết, nhuộm đỏ cả linh đường! Và đồng thời Giết người đền mạng huyết tự xuất hiện tại linh đường cũng xuất hiện tại tẩm cư của Kỷ phu nhân! Mà chuyện thi thể Kỷ Tây Vũ mất tích, không biết sao cũng bị người ta biết được. Rốt cục biến thành xác chết sống dậy đòi nợ!
"Nghe nói là Kỷ tiểu thư báo thù đó ạ..." An nhi tuy rằng biết sợ, nhưng mà không có che dấu được sự tò mò, nàng đè thấp giọng nói. "Hạ nhân ở Kỷ phủ đều nói, nhất định có người hại chết Kỷ tiểu thư, vậy nên oan hồn tiểu thư ấy mới bất tán, mới trở về..."
"Cái gì oan hồn bất tán?" Bỗng có tiếng nói sau lưng An nhi.
"A!!!"
An nhi giật mình, thét thật to, chân nhũn ra... Biết sẽ ngã xuống, An nhi nhắm mắt, chờ tiếp đất song lai được một đôi tay đúng lúc đỡ được.
An nhi run run mở mắt. Thư nhi cau mày hiện ra.
An nhi thở hắt ra, "Thư tỷ tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, làm gì tự nhiên xuất hiện ở sau lưng muội vậy?"
Thư nhi liếc An nhi, "Ta còn chưa nói muội; muội lại nói lung tung cái gì trước mặt thiếu phu nhân vậy?"
"Không phải, không phải đâu. Là thật đấy."
"Hiện tại cả Kỷ phủ đều truyền như thế, nhiều người nhìn thấy huyết tự đó mà; sau này thì bị Kỷ quản gia rửa đi; bốn thi thể ấy cũng là.."
"Còn nói nữa!"
An nhi thấy Thư nhi có vẻ tức giận thì ngừng bặt, và ngập ngừng, ủy khuất nhìn Diệp Kết Mạn. Thấy Diệp Kết Mạn nhoáng lên, như có điều suy nghĩ thì nghĩ Diệp Kết Mạn không khỏe.
"Thiếu phu nhân?" An nhi quan tâm hỏi.
"Ừ, muội vừa nói bốn thi thể? Đều... đều chết rồi sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi lại.
"Vậng."
Sắc mặt Diệp Kết Mạn thay đổi, vô thức nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi ở giường. Thấy người ta cũng không kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn mình, Diệp Kết Mạn bỗng nghĩ tới điều gì mà cả người lạnh đi.
Kỷ Tây Vũ nàng... ngay từ đầu nàng đã biết tiểu nha hoàn ấy sẽ bị Kỷ Thế Nam xử lý!
Đúng rồi, bọn họ là cha con, tác phong làm việc giống nhau, khó trách...
An nhi không biết Diệp Kết Mạn nghĩ gì, nhưng tự nhiên thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm nên lo lắng.
"Thấy chưa, cho muội nói lung tung!" Thư nhi thấp giọng mắng An nhi.
An nhi đuối lý, không phản bác, mặt mày ảo não.
"Thôi, Thư nhi, đừng trách An nhi."
"Thư nhi chỉ lo An nhi lại nói lung tung, khiến thiếu phu nhân nghĩ nhiều." Thư nhi cúi đầu nói. . ngôn tình hài
"Ta không sao. Chỉ thấy hơi không khỏe mà thôi. Mà cũng chỉ là lời đồn, nghe để hiểu tình hình cũng tốt. Vả lại, không có lửa làm sao có khói? Nó không hẳn là sai hoàn toàn." Diệp Kết Mạn cười, xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra và nhìn Thư nhi, "Thư nhi, em nghe được gì?"
Thư nhi nghe vậy trầm mặc.
"Ở ngoài đã truyền khắp như vậy, chắc chắn không phải chỉ mình em nghe được." An nhi thấy thế nói thầm.
Vừa dứt tiếng, Thư nhi liếc qua, An nhi im bặt.
"... Hồi bẩm thiếu phu nhân, đích xác em cũng nghe được một ít lời đồn. Tuy rằng không dám xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn Kỷ phủ đã có chuyện. Và theo em thấy, có thể có liên quan đến việc hôm qua - Kỷ quản gia dẫn người điều tra. Về phần linh đường, và tẩm cư Kỷ phu nhân tại sao lại xuất hiện bút tích của Kỷ tiểu thư thì, khó đoán được. Mặc kệ là người hay quỷ, mục đích hẳn là dẫn dắt sự chú ý nhắm vào Kỷ phu nhân, về nguyên nhân sâu xa Kỷ tiểu thư bị hại chết."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"... Thiếu phu nhân, người cảm thấy chuyện ma ở Kỷ phủ là thật?" Bỗng, Thư nhi hỏi.
An nhi thì kinh ngạc quay đầu nhìn Thư nhi. Còn Diệp Kết Mạn, nàng cũng không ngờ người không tin quỷ thần như Thư nhi lại hỏi như thế.
"... D... Dù sao thì nó cũng đã khiến người ta ám ảnh."
"Vậy ạ?" Thư nhi đáp, rồi nâng mắt nhìn Diệp Kết Mạn xong lại lập tức cúi đầu.
"Cũng có khả năng lắm chứ. Có thể ngay tại bên cạnh, chỉ là chúng ta nhìn không thấy mà thôi."
Nghe Thư nhi nói xong, An nhi run lên, nhìn khắp phòng, mặt lại lo sợ.
"Thư tỷ tỷ, tỷ đừng nói lung tung làm muội sợ."
"Ta không có dọa muội. Không phải muội luôn tin chuyện này sao?" Thư nhi nhìn An nhi, nghiêm túc nói. "Rất có thể linh hồn Kỷ tiểu thư đang du đãng tại Kỷ phủ; biết không chừng còn người còn đang đi ngang qua muội..."
"Đừng nói nữa!" An nhi ôm chặt tay Thư nhi, mặt trắng nhách la lên. Nàng vốn đã cảm thấy phòng của thiếu phu nhân là lạ mà bây giờ lại nghe được Thư nhi nói như thế thì chỉ càng cảm thấy sợ hơn; càng muốn rời khỏi đây ngay hơn.
"Được rồi, Thư nhi, đừng dọa An nhi."
"Thư nhi chỉ đùa thôi." Thư nhi gật đầu, "Không còn sớm nữa, nếu không có việc gì, chúng em xin cáo lui để đi chuẩn bị ngọ thiện. Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu. Còn Thư nhi thì lôi kéo An nhi có chết cũng không buông tay ra cửa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục