Âm Duyên Kết - Chương 80: Trước bão, trời đẹp
Chương trước- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Duyên Kết
Chương 80: Trước bão, trời đẹp
Nửa canh giờ sau, An nhi hoảng hốt trờ về viện, và đầu óc của nàng đều là những lời Tiểu Lượng vừa nói.
B-bên trong hòe mộc... có vong đeo bám??
Vậy sinh thần trên đó là của ai?
Thiếu phu nhân nói là tổ tiên bảo hộ... là thật? Hay giả? Cho dù là thật đi, thì tại sao thiếu phu nhân luôn phải mang theo? Điều đó... rất kỳ quái! . truyện ngôn tình
Nghĩ vậy, An nhi không khỏi rùng mình; vừa nghĩ tới thiếu phu nhân của mình có vong theo đã thấy ớn lạnh.
"An nhi?"
An nhi đang thất thần thì bị vỗ vai, nàng giật mình – gần như là giật bắn người, và mặt mày cũng trắng bạch. Nàng quay đầu lại nhìn mới biết là Thư nhi.
"Thư tỷ tỷ." An nhi cười gượng.
"Muội đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?" Thư nhi nhìn An nhi bất mãn nói. "Biết giờ nào rồi chưa mà đi lâu như thế?"
"Muội... muội đi xem người ta làm pháp." An nhi có áy náy nhưng vẫn phải nói dối.
"Thật không?"
"Thật mà." An nhi lén lén nhìn Thư nhi, thấy đối phương không có gì khác thường mới yên lòng.
"Thiếu phu nhân có lẽ thức rồi, muội lo nước ấm đi; ta đi chuẩn bị điểm tâm."
"Dạ."
An nhi vâng dạ và nhìn theo bóng Thư nhi rời đi. Nàng thở phào rồi đi lấy nước.
___________
Khi An nhi bước đến bậc thang thì cước bộ dừng ở cửa, với ánh mắt lo sợ và bất an nhìn căn phòng của Diệp Kết Mạn. Nàng, không dám vào.
Chi nha – bỗng cửa phòng tự nhiên mở ra, An nhi hốt hoảng lùi lại. Chậu nước sánh ra. Dĩ nhiên đó không phải là quỷ hiện hình như nàng nghĩ. Mà là Diệp Kết Mạn...
Diệp Kết Mạn vừa mở cửa đã thấy An nhi đứng đó, nàng cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó đã mỉm cười.
"Chào em." Diệp Kết Mạn nói.
"Ch...chào buổi sáng, thiếu phu nhân."
An nhi lặng lẽ nuốt nước bọt cùng với sự do dự, song rốt cục vẫn bước tới.
"Tối qua ta mệt quá nên ngủ hơi sâu. Bây giờ là giờ nào rồi..." Diệp Kết Mạn nhìn sắc trời và thì thầm, "Hmm... âm u như thế này, có lẽ hôm nay sẽ mưa."
"Vâng, giờ đã qua giờ Tỵ rồi ạ."
An nhi nhát cáy đáp. Mà, tuy là sợ nhưng nàng vẫn không khống chế được mà nhìn vào trong phòng của Diệp Kết Mạn. Và căn phòng của Diệp Kết Mạn vẫn vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời; nó âm u, gần như là không nhìn thấy gì. An nhi nhớ lại trước đó, khi nàng mở cửa sổ thì bị Diệp Kết Mạn cản lại...
Ở đây thật sự có vong sao?
"Em nhìn cái gì đó?"
"Không... không có gì." An nhi vội vàng thu hồi tầm mắt và lắc đầu.
"Em không mỏi tay sao? Mau vào đi."
Diệp Kết Mạn không có nghĩ nhiều, nàng vừa nói vừa quay trở vào phòng. Nhưng khi nàng quay đầu lại, An nhi vẫn còn đứng ở cửa mà không vào.
"Sao thế?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"D-d-dạ không... Không có gì."
An nhi nói xong lại nhìn khắp căn phòng. Không biết có phải do tâm lý tác động hay không mà nàng cứ luôn cảm thấy có luồng âm khí thổi tới - và dưới lớp quần áo ấy là một làn da gà - nhưng thấy Diệp Kết Mạn thúc giục, An nhi chỉ phải kiên trì bước vào vì sợ bị phát hiện bản thân có điều dị thường. Bước tới cửa, An nhi càng không được tự nhiên; ngay cả bước chân cũng vô thức nhỏ nhẹ như là sợ mình không cẩn thận rồi quấy nhiễu tới... Mắt nàng cũng không được bình tĩnh. Do đứng sau lưng Diệp Kết Mạn, thừa dịp Diệp Kết Mạn không chú ý, nàng thỉnh thoảng lại nhìn khắp phòng một lần: cái bàn bình thường gặp hoài đột nhiên cũng trở nên thay đổi kỳ lạ... Nàng lại do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thiếu phu nhân có vẻ rất để ý đến cái hòe mộc đó, mình không cần phải hỏi nhưng... những gì người đã nói... Hòe mộc đó đâu phải chỉ một hồn một phách, nó là cả một vong hồn! Cả một vong hồn!! Thiếu phu nhân... thật sự không biết, hay cố ý giấu mình? Nếu là vế sau thì người làm vậy để làm gì?
An nhi càng nghĩ càng thấy lạ và rối rắm. Và nàng cũng không có nhìn thấy được cách nàng chỉ hai bước chân, một nữ quỷ đang ngồi ngay ngắn trên ghế và giương mắt đánh giá nàng với đôi mắt đỏ thâm thúy như hiểu được sự sợ hãi mà nàng cố giấu đi.
Cũng, không biết có phải cảm ứng được ánh mắt Kỷ Tây Vũ hay không, An nhi bỗng rùng mình.
"An nhi."
An nhi đang chăm chú nghĩ thì nghe Diệp Kết Mạn gọi. Nàng giật mình và lảo đảo, song một đôi tay ấm áp đã đỡ kịp. Vì thế An nhi mới được đứng vững. Nàng bối rối mà ngẩng đầu, và bắt gặp được ánh mắt thân thiết của Diệp Kết Mạn.
"Cẩn thận nào, đừng để đổ."
"Dạ... em xin lỗi." An nhi không dám đối diện với Diệp Kết Mạn, nàng phải vội cúi đầu.
"Không cần phải xin lỗi. Lần sau phải chú ý một chút, biết chưa?"
Diệp Kết Mạn dịu dàng và hòa nhã; đôi tay giúp đỡ vẫn còn vỗ về nàng một lúc mới thôi; An nhi thầm cắn môi.
Mặc kệ thế nào, thiếu phu nhân tốt như vậy, người có đạo lý của người, ta ở đây phỏng đoán để làm gì chứ?
Rồi nàng nghĩ đến chuyện Diệp Kết Mạn nói hòe mộc đã bị mất, nàng cũng yên tâm hơn. Bởi vì cái vong trong hòe mộc cũng biến mất, phải không?
"Hôm nay em làm sao vậy? Ta thấy được sự bất an của em." Diệp Kết Mạn thấy thần sắc An nhi kỳ quái, hỏi.
"Có thể là do ác mộng đêm qua ạ." An nhi biến sắc một lúc mới có thể lấp liếm được.
"Vậy thì phải chú ý nghỉ ngơi."
Diệp Kết Mạn dĩ nhiên cũng thấy sự lấp liếm của An nhi, nhưng nàng không có hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu rửa mặt.
Sau đó, Thư nhi tới với mâm điểm tâm thơm lừng.
"Thiếu phu nhân, dùng bữa ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu, đi đến bàn và ngồi xuống. Nàng lơ đãng nhìn tới Kỷ Tây Vũ ngồi đối diện. Và Kỷ Tây Vũ cũng đang nhìn nàng với cặp mắt hờ hững. Diệp Kết Mạn bất động thần sắc dời đi tầm mắt và thầm cảm khái: Ta vậy mà cũng quen với điều này. Song song đó, không biết sao nàng lại có cảm giác yêu đương vụng trộm... Mà ý niệm này vừa nảy ra, tai Diệp Kết Mạn lại đỏ. Nàng cũng bực mình vì khi không lại suy nghĩ vớ vẫn. Nàng cúi đầu như chuyên chú dùng bữa, nhưng giữa hương thơm của cháo sáng mà nàng vẫn ngửi được mùi vị mát mẻ của Kỷ Tây Vũ....
"An nhi, muội về thu dọn hành lý trước, mấy ngày nữa chúng ta hồi phủ, đến lúc đó đỡ phải luống cuống." Thư nhi bỗng nói.
An nhi sửng sốt nhưng đã kịp phản ứng, nàng nghe lời và hơi khẩn cấp rời khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa, An nhi vỗ ngực an ủi mình: căn phòng ấy càng ngày càng quỷ dị! Ngoài này tuy là trời đầy mây nhưng còn ấm hơn ở trỏng nữa... An nhi nhìn cửa phòng một cách phức tạp và do dự. Phải một lúc sau nàng mới thở dài vả đi về phòng mình với sự rối rắm.
"Có chuyện gì à?"
Thư nhi gật đầu, rồi đem chuyện gặp Bùi Nghiêu Viễn nói lại cho Diệp Kết Mạn, và cũng thuận tiện nhắc tới nguyên nhân đã xảy ra cho lô son.
Tuy Diệp Kết Mạn đã biết trước việc này từ Kỷ Tây Vũ nhưng nàng vẫn phải làm bộ kinh ngạc. Rồi nàng trầm mặc một lúc.
"Bùi gia... mà lại gặp cảnh này ư?" Diệp Kết Mạn nói.
Thư nhi thần sắc ngưng trọng mà gật đầu: "Đã xác nhận được có người động tay. Nhưng cụ thể thì vẫn phải về đến Bùi phủ mới biết."
"... Thiếu phu nhân thấy thế nào?"
"Ta chỉ là một người đàn bà mà thôi, làm sao hiểu biết được việc này." Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn Thư nhi và lắc đầu.
"Em đã nghĩ là thiếu phu nhân biết nhiều hơn."
Thấy Thư nhi nói thế Diệp Kết Mạn thoáng cau mày.
"Thư nhi đi nấu thuốc cho người đây, nếu thiếu phu nhân có việc gì thì gọi hai chúng em."
"Ừ. Em đi đi."
Bóng dáng Thư nhi rất nhanh biến mất ở cửa và Diệp Kết Mạn cứ mãi cảm thấy hôm nay hai nha hoàn đều kì lạ.
"An nhi, e là đã biết được gì đó." Kỷ Tây Vũ chợt cất tiếng.
"Là sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc.
"Ta thấy cô bé sợ hãi khi bước vào đây. Sau đó là nhìn khắp nơi như đang tìm gì đó."
"Ta cảm thấy có thể cô bé đang tìm ta." Kỷ Tây Vũ nhếch môi nói.
"Gì?? Tại sao em ấy lại biết nàng?"
"Có thể chuyện hoàng phù làm cô bé ấy nghi ngờ; nếu có cơ hội thì nàng dò hỏi đi, xem xem cô bé biết được bao nhiêu. Hẳn là không khó."
"... An nhi đơn thuần, tâm tư không che giấu được. Ngược lại, Thư nhi, nàng ấy lớn lên ở bên cạnh Bùi phu nhân, lòng dạ tất nhiên sâu đậm hơn. Tạm thời chúng ta không biết nàng ấy là địch hay bạn; ta phải quan sát thêm." Kỷ Tây Vũ thâm trầm nói thêm.
"Uh. Ta biết rồi" Diệp Kết Mạn gật đầu trong niềm lo lắng.
"Nàng còn sức không?" Kỷ Tây Vũ đứng dậy, nói.
"Nàng muốn xuất môn?"
Kỷ Tây Vũ gật đầu, "Ta cần chuẩn bị một vài thứ. Trước hết chúng ta phải qua bên Trữ Tâm, ta cần nàng ấy trợ giúp." Rồi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nguy hiểm.
B-bên trong hòe mộc... có vong đeo bám??
Vậy sinh thần trên đó là của ai?
Thiếu phu nhân nói là tổ tiên bảo hộ... là thật? Hay giả? Cho dù là thật đi, thì tại sao thiếu phu nhân luôn phải mang theo? Điều đó... rất kỳ quái! . truyện ngôn tình
Nghĩ vậy, An nhi không khỏi rùng mình; vừa nghĩ tới thiếu phu nhân của mình có vong theo đã thấy ớn lạnh.
"An nhi?"
An nhi đang thất thần thì bị vỗ vai, nàng giật mình – gần như là giật bắn người, và mặt mày cũng trắng bạch. Nàng quay đầu lại nhìn mới biết là Thư nhi.
"Thư tỷ tỷ." An nhi cười gượng.
"Muội đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?" Thư nhi nhìn An nhi bất mãn nói. "Biết giờ nào rồi chưa mà đi lâu như thế?"
"Muội... muội đi xem người ta làm pháp." An nhi có áy náy nhưng vẫn phải nói dối.
"Thật không?"
"Thật mà." An nhi lén lén nhìn Thư nhi, thấy đối phương không có gì khác thường mới yên lòng.
"Thiếu phu nhân có lẽ thức rồi, muội lo nước ấm đi; ta đi chuẩn bị điểm tâm."
"Dạ."
An nhi vâng dạ và nhìn theo bóng Thư nhi rời đi. Nàng thở phào rồi đi lấy nước.
___________
Khi An nhi bước đến bậc thang thì cước bộ dừng ở cửa, với ánh mắt lo sợ và bất an nhìn căn phòng của Diệp Kết Mạn. Nàng, không dám vào.
Chi nha – bỗng cửa phòng tự nhiên mở ra, An nhi hốt hoảng lùi lại. Chậu nước sánh ra. Dĩ nhiên đó không phải là quỷ hiện hình như nàng nghĩ. Mà là Diệp Kết Mạn...
Diệp Kết Mạn vừa mở cửa đã thấy An nhi đứng đó, nàng cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó đã mỉm cười.
"Chào em." Diệp Kết Mạn nói.
"Ch...chào buổi sáng, thiếu phu nhân."
An nhi lặng lẽ nuốt nước bọt cùng với sự do dự, song rốt cục vẫn bước tới.
"Tối qua ta mệt quá nên ngủ hơi sâu. Bây giờ là giờ nào rồi..." Diệp Kết Mạn nhìn sắc trời và thì thầm, "Hmm... âm u như thế này, có lẽ hôm nay sẽ mưa."
"Vâng, giờ đã qua giờ Tỵ rồi ạ."
An nhi nhát cáy đáp. Mà, tuy là sợ nhưng nàng vẫn không khống chế được mà nhìn vào trong phòng của Diệp Kết Mạn. Và căn phòng của Diệp Kết Mạn vẫn vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời; nó âm u, gần như là không nhìn thấy gì. An nhi nhớ lại trước đó, khi nàng mở cửa sổ thì bị Diệp Kết Mạn cản lại...
Ở đây thật sự có vong sao?
"Em nhìn cái gì đó?"
"Không... không có gì." An nhi vội vàng thu hồi tầm mắt và lắc đầu.
"Em không mỏi tay sao? Mau vào đi."
Diệp Kết Mạn không có nghĩ nhiều, nàng vừa nói vừa quay trở vào phòng. Nhưng khi nàng quay đầu lại, An nhi vẫn còn đứng ở cửa mà không vào.
"Sao thế?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"D-d-dạ không... Không có gì."
An nhi nói xong lại nhìn khắp căn phòng. Không biết có phải do tâm lý tác động hay không mà nàng cứ luôn cảm thấy có luồng âm khí thổi tới - và dưới lớp quần áo ấy là một làn da gà - nhưng thấy Diệp Kết Mạn thúc giục, An nhi chỉ phải kiên trì bước vào vì sợ bị phát hiện bản thân có điều dị thường. Bước tới cửa, An nhi càng không được tự nhiên; ngay cả bước chân cũng vô thức nhỏ nhẹ như là sợ mình không cẩn thận rồi quấy nhiễu tới... Mắt nàng cũng không được bình tĩnh. Do đứng sau lưng Diệp Kết Mạn, thừa dịp Diệp Kết Mạn không chú ý, nàng thỉnh thoảng lại nhìn khắp phòng một lần: cái bàn bình thường gặp hoài đột nhiên cũng trở nên thay đổi kỳ lạ... Nàng lại do dự, không biết nên làm thế nào cho phải.
Thiếu phu nhân có vẻ rất để ý đến cái hòe mộc đó, mình không cần phải hỏi nhưng... những gì người đã nói... Hòe mộc đó đâu phải chỉ một hồn một phách, nó là cả một vong hồn! Cả một vong hồn!! Thiếu phu nhân... thật sự không biết, hay cố ý giấu mình? Nếu là vế sau thì người làm vậy để làm gì?
An nhi càng nghĩ càng thấy lạ và rối rắm. Và nàng cũng không có nhìn thấy được cách nàng chỉ hai bước chân, một nữ quỷ đang ngồi ngay ngắn trên ghế và giương mắt đánh giá nàng với đôi mắt đỏ thâm thúy như hiểu được sự sợ hãi mà nàng cố giấu đi.
Cũng, không biết có phải cảm ứng được ánh mắt Kỷ Tây Vũ hay không, An nhi bỗng rùng mình.
"An nhi."
An nhi đang chăm chú nghĩ thì nghe Diệp Kết Mạn gọi. Nàng giật mình và lảo đảo, song một đôi tay ấm áp đã đỡ kịp. Vì thế An nhi mới được đứng vững. Nàng bối rối mà ngẩng đầu, và bắt gặp được ánh mắt thân thiết của Diệp Kết Mạn.
"Cẩn thận nào, đừng để đổ."
"Dạ... em xin lỗi." An nhi không dám đối diện với Diệp Kết Mạn, nàng phải vội cúi đầu.
"Không cần phải xin lỗi. Lần sau phải chú ý một chút, biết chưa?"
Diệp Kết Mạn dịu dàng và hòa nhã; đôi tay giúp đỡ vẫn còn vỗ về nàng một lúc mới thôi; An nhi thầm cắn môi.
Mặc kệ thế nào, thiếu phu nhân tốt như vậy, người có đạo lý của người, ta ở đây phỏng đoán để làm gì chứ?
Rồi nàng nghĩ đến chuyện Diệp Kết Mạn nói hòe mộc đã bị mất, nàng cũng yên tâm hơn. Bởi vì cái vong trong hòe mộc cũng biến mất, phải không?
"Hôm nay em làm sao vậy? Ta thấy được sự bất an của em." Diệp Kết Mạn thấy thần sắc An nhi kỳ quái, hỏi.
"Có thể là do ác mộng đêm qua ạ." An nhi biến sắc một lúc mới có thể lấp liếm được.
"Vậy thì phải chú ý nghỉ ngơi."
Diệp Kết Mạn dĩ nhiên cũng thấy sự lấp liếm của An nhi, nhưng nàng không có hỏi nhiều mà chỉ cúi đầu rửa mặt.
Sau đó, Thư nhi tới với mâm điểm tâm thơm lừng.
"Thiếu phu nhân, dùng bữa ạ."
Diệp Kết Mạn gật đầu, đi đến bàn và ngồi xuống. Nàng lơ đãng nhìn tới Kỷ Tây Vũ ngồi đối diện. Và Kỷ Tây Vũ cũng đang nhìn nàng với cặp mắt hờ hững. Diệp Kết Mạn bất động thần sắc dời đi tầm mắt và thầm cảm khái: Ta vậy mà cũng quen với điều này. Song song đó, không biết sao nàng lại có cảm giác yêu đương vụng trộm... Mà ý niệm này vừa nảy ra, tai Diệp Kết Mạn lại đỏ. Nàng cũng bực mình vì khi không lại suy nghĩ vớ vẫn. Nàng cúi đầu như chuyên chú dùng bữa, nhưng giữa hương thơm của cháo sáng mà nàng vẫn ngửi được mùi vị mát mẻ của Kỷ Tây Vũ....
"An nhi, muội về thu dọn hành lý trước, mấy ngày nữa chúng ta hồi phủ, đến lúc đó đỡ phải luống cuống." Thư nhi bỗng nói.
An nhi sửng sốt nhưng đã kịp phản ứng, nàng nghe lời và hơi khẩn cấp rời khỏi phòng. Khi ra khỏi cửa, An nhi vỗ ngực an ủi mình: căn phòng ấy càng ngày càng quỷ dị! Ngoài này tuy là trời đầy mây nhưng còn ấm hơn ở trỏng nữa... An nhi nhìn cửa phòng một cách phức tạp và do dự. Phải một lúc sau nàng mới thở dài vả đi về phòng mình với sự rối rắm.
"Có chuyện gì à?"
Thư nhi gật đầu, rồi đem chuyện gặp Bùi Nghiêu Viễn nói lại cho Diệp Kết Mạn, và cũng thuận tiện nhắc tới nguyên nhân đã xảy ra cho lô son.
Tuy Diệp Kết Mạn đã biết trước việc này từ Kỷ Tây Vũ nhưng nàng vẫn phải làm bộ kinh ngạc. Rồi nàng trầm mặc một lúc.
"Bùi gia... mà lại gặp cảnh này ư?" Diệp Kết Mạn nói.
Thư nhi thần sắc ngưng trọng mà gật đầu: "Đã xác nhận được có người động tay. Nhưng cụ thể thì vẫn phải về đến Bùi phủ mới biết."
"... Thiếu phu nhân thấy thế nào?"
"Ta chỉ là một người đàn bà mà thôi, làm sao hiểu biết được việc này." Diệp Kết Mạn kinh ngạc nhìn Thư nhi và lắc đầu.
"Em đã nghĩ là thiếu phu nhân biết nhiều hơn."
Thấy Thư nhi nói thế Diệp Kết Mạn thoáng cau mày.
"Thư nhi đi nấu thuốc cho người đây, nếu thiếu phu nhân có việc gì thì gọi hai chúng em."
"Ừ. Em đi đi."
Bóng dáng Thư nhi rất nhanh biến mất ở cửa và Diệp Kết Mạn cứ mãi cảm thấy hôm nay hai nha hoàn đều kì lạ.
"An nhi, e là đã biết được gì đó." Kỷ Tây Vũ chợt cất tiếng.
"Là sao?" Diệp Kết Mạn kinh ngạc.
"Ta thấy cô bé sợ hãi khi bước vào đây. Sau đó là nhìn khắp nơi như đang tìm gì đó."
"Ta cảm thấy có thể cô bé đang tìm ta." Kỷ Tây Vũ nhếch môi nói.
"Gì?? Tại sao em ấy lại biết nàng?"
"Có thể chuyện hoàng phù làm cô bé ấy nghi ngờ; nếu có cơ hội thì nàng dò hỏi đi, xem xem cô bé biết được bao nhiêu. Hẳn là không khó."
"... An nhi đơn thuần, tâm tư không che giấu được. Ngược lại, Thư nhi, nàng ấy lớn lên ở bên cạnh Bùi phu nhân, lòng dạ tất nhiên sâu đậm hơn. Tạm thời chúng ta không biết nàng ấy là địch hay bạn; ta phải quan sát thêm." Kỷ Tây Vũ thâm trầm nói thêm.
"Uh. Ta biết rồi" Diệp Kết Mạn gật đầu trong niềm lo lắng.
"Nàng còn sức không?" Kỷ Tây Vũ đứng dậy, nói.
"Nàng muốn xuất môn?"
Kỷ Tây Vũ gật đầu, "Ta cần chuẩn bị một vài thứ. Trước hết chúng ta phải qua bên Trữ Tâm, ta cần nàng ấy trợ giúp." Rồi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nguy hiểm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục