Âm Duyên Kết - Chương 127: Nghi thức (Hạ)
Chương trước- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Âm Duyên Kết
Chương 127: Nghi thức (Hạ)
Người đều đi hết rồi, linh môi nhìn Kỷ Tây Vũ: "Chuẩn bị tốt?"
Kỷ Tây Vũ mặt không đổi sắc, chỉ khẽ gật đầu.
"Kỷ tiểu thư quả là người thú vị." Linh môi xoay người đi đến bàn, đốt một cây nến trắng, rồi duỗi tay lấy hương hỏa đã dọn xong, tìm được nến, tiếp tục nói: "Lão thân sống đã lâu, mặc dù không phải không gặp nữ tử chi gian hỗ sinh tình cảm, nhưng có thể làm được như các ngươi, dù là tình thâm phu thê cũng khó có được."
Rất nhanh, sương khói lượn lờ. Linh môi đốt nhang, xá ba cái, và cắm vào lư hương.
"Bà cũng thế đó thôi?" Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhìn thi thể của mình. Vốn là khuôn mặt quen thuộc, giờ nhìn lại không biết sao lại thấy xa lạ.
"Không. Không giống." Linh môi bưng lên ngọn nến, xoay người lại nhìn Kỷ Tây Vũ. "Làm sao cô biết bây giờ ta không có hối hận?"
"Bà hối hận sao?"
"Ta cũng không biết." Linh môi ngồi xuống, đem ngọn nến đặt cạnh thi thể. Giọng nói thấp đi, nghe không quá rõ: "Nhiều năm như vậy, trong lòng đã không còn rõ nữa."
Kỷ Tây Vũ chỉ là nhìn linh môi, không nói gì.
"Thật ra, ta giúp cô, cũng không phải hoàn toàn là vì cảm tình của các ngươi. Ta không tốt tới như vậy. Tác thành một đôi uyên ương âm dương?"
Linh môi ngẩng đầu lên với thần sắc khó lường: "Cô có biết rốt cuộc là tại sao không?
Kỷ Tây Vũ nhìn linh môi, trầm mặc một lát, mới nói: "Thời gian dài như vậy, một mình bà rất tịch mịch thôi."
"Khà khà khà..." Linh môi bật cười. "Cô quả nhiên đoán được. Ta vẫn có hơi ngạc nhiên, muốn nhìn xem cô có thể làm tốt hơn ta hay không. Sau này, ta cũng không quá nhàm chán."
Kỷ Tây Vũ mím môi, và bỗng cười: "Nếu bà thích thì nhìn. Mặc kệ thế nào, tóm lại ta cảm ơn bà. Bất cứ chuyện gì đều có đại giới, muốn thì phải trả, ta hiểu."
"Tốt! Ta sẽ tận lực giúp cô. Ngọn nến này sẽ dẫn đường cho cô. Và trước khi nó tắt, cô phải tỉnh lại."
"Được."
Bên này, Diệp Kết Mạn không biết gì, thỉnh thoảng hướng bố liêm mà nhìn. Nước trà đã lạnh. Giờ đã qua chính ngọ, chắc họ bắt đầu rồi... Nghĩ vậy, nàng hồi hộp đến đổ mồ hôi.
"Vừa rồi, Ngũ muội nói gì với muội vậy?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn thấu Diệp Kết Mạn tâm thần không yên, hỏi.
"Nàng nói, ta lần này lén rời đi, sẽ giấu không được lâu, nàng nhắc nhở ta bọn họ sẽ tìm tới nơi này." Diệp Kết Mạn mím môi, nhìn sắc trời: "Không biết có kịp không. Nếu không kịp thì ta sẽ đi theo bọn họ trở về trước. Nàng sẽ tìm ta sau."
"Bùi gia sao? Hmm, đích xác hơi khó giải quyết."
Diệp Kết Mạn không nói gì, chỉ trầm mặc mà nhìn cửa phòng, trong lòng không biết suy nghĩ gì.
Tầm mắt Kỷ Tiểu Nhiễm cũng đặt ở tấm màn. Cảnh tượng bên trong u ám và không có động tĩnh. Lần đầu tiên nghe thấy người chết sống lại, Kỷ Tiểu Nhiễm thấy có chút bất an; nhịn không được nói:
"Bà linh môi này là ai? Có thể tin được không?"
"Có lẽ đi..." Diệp Kết Mạn cũng không có gì đảm bảo. Đoạn, nàng giải thích thêm: "Bà ấy nói, bà ấy là người đã chết."
"Cái gì? Muội nói bà ấy đã chết đi rồi sống lại?"
Diệp Kết Mạn gật đầu, đem chuyện linh môi đại khái nói lại. Và khi đang nói đến cái giá phải trả, một ý niệm lướt qua cực nhanh trong đầu Diệp Kết Mạn làm nàng im bặt.
"Sao vậy?" Kỷ Tiểu Nhiễm hỏi.
Diệp Kết Mạn nhắm mắt lại; hô hấp dồn dập, một lát sau mới mở mắt nói:
"Tỷ có nghe chuyện bốn mươi ba năm trước, chuyện có người đã chết mà sống lại ở Tô Châu đó không?"
Kỷ Tiểu Nhiễm lắc đầu: "Không có. Hoang đường như vậy, nếu có thì chắc sẽ có ấn tượng..."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nhăn mi, trong đầu lại nghĩ tới ánh mắt kỳ dị của linh môi.
"Biện pháp? Ngươi muốn biện pháp gì? Làm cho người chết hoàn dương cùng ngươi đến đầu bạc? Hay muốn cho nàng cô hồn dã quỷ phiêu đãng ở dương gian bất nhập luân hồi?"
Lời nói linh môi quanh quẩn trong tai, sắc mặt Diệp Kết Mạn khẽ biến và nàng thấp giọng thì thào:
"Đúng thế... bà ấy rốt cục là ai? Chúng ta hoàn toàn không biết gì về bà ấy cả..."
"Hmm... đáng ra bà ấy không cần phải giấu chúng ta; đối với bà ấy cũng không có chỗ tốt gì."
"Phải."
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Kết Mạn không biết sao vẫn thấy bất an, như có gì đó nàng đã bỏ qua. Hai người đang suy nghĩ thì mành được nhấc lên, Nhạc Hàm Nhi đi ra. Diệp Kết Mạn đứng dậy, không cẩn thận mà đụng đầu gối vào ghế. Nhưng nàng không bận tâm.
"Thế nào rồi?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"Đã bắt đầu rồi." Nhạc Hàm Nhi nói, "Tỷ không cần lo lắng, bà bà đã nói là hết sức giúp Kỷ tiểu thư mà. Nếu không có gì xảy ra thì hẳn là hai canh giờ nữa sẽ có kết quả."
"À, Hàm Nhi, muội có phải là người Tô Châu không?" Kỷ Tiểu Nhiễm hỏi.
Nhạc Hàm Nhi ngạc nhiên, và gật đầu đáp: "Đúng vậy, có sao không?"
"Vậy linh môi và muội là quan hệ như thế nào?"
"Hở? Tại sao tỷ lại hỏi vậy?"
"Có chút nghi hoặc muốn tìm lời giải, mong muội có thể cho biết." Diệp Kết Mạn nói.
Nhạc Hàm Nhi có chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn là nói:
"Thật ra cũng không có gì. Mẹ ta là ai, ta không biết. Ta là bà bà nhặt được ở một ngôi miếu đổ nát. Bà nói, khi nhìn thấy ta, mẹ ta đã tắt thở, có vẻ như là khó sinh mà chết. Nếu không phải là bà bà cứu giúp, thì có lẽ ta cũng không có trên cõi đời này. Có thể nói, từ khi ra đời, ta đã dạo qua quỷ môn quan. Cũng không biết có phải nguyên nhân này không mà, sau khi lớn lên, ta phát hiện ta có khả năng nhìn thấy những gì người bình thường không thể thấy. Từ đó, ta vẫn đi theo bà bà cho tới hôm nay."
"Hóa ra... muội cũng nhìn thấy được..." Kỷ Tiểu Nhiễm thần sắc có chút cổ quái. Nàng vốn không tin những điều này, nhưng mấy ngày nay nhận thức xem như hoàn toàn đảo lộn.
"Muội bao nhiêu tuổi rồi?" Diệp Kết Mạn hỏi.
Nhạc Hàm Nhi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "À... Bởi vì bà bà không quan tâm, nên ta cũng mơ hồ... không để ý mấy... chỉ biết là trông khoảng hai mươi tuổi."
"Hai mươi tuổi sao?" Diệp Kết Mạn hít sâu vào, và nhìn Nhạc Hàm Nhi, "Hàm nhi, muội có biết lai lịch của bà bà không?"
Nhạc Hàm Nhi lắc đầu: "Bà bà xưa nay không thích nói chuyện của mình nên ta cũng không biết gì nhiều. Lòng vòng cũng chỉ có chuyện bà là người khởi tử mà mấy tỷ đã biết. À... Bình thường bà bà ít xuất môn, nhưng mà bà bà có mấy bức họa, và thường xuyên nhìn chúng mà thất thần. Thỉnh thoảng cũng sẽ xem vài cuốn sách, chắc là di vật gì đó. Mà mấy cái đó bà bà không để cho ai đụng vào đâu. Ta cũng không ngoại lệ."
"Tính danh (họ tên), tuổi, cũng không biết?" Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
"Ta chỉ biết bà bà họ Nguyễn; còn lại thì không có hỏi." Nhạc Hàm Nhi không biết tại sao hai người lại hỏi những chuyện này; nàng nghiêng đầu nghĩ. "Hai tỷ lo cho Vũ tỷ sao? Yên tâm đi, bà bà không phải là người xấu."
Diệp Kết Mạn cắn môi, thầm nghĩ có thể là mình quá lo lắng, nhưng sự bất an vẫn lượn lờ trong lòng, không tiêu tán.
"Bởi vì bà ấy nhắc tới chuyện của mình, nhưng chúng ta ở Tô Châu hình như không có nghe qua việc này..." Kỷ Tiểu Nhiễm nhíu mày, "Nếu là bốn mươi ba năm trước, hẳn là không lâu mới đúng."
Nhạc Hàm Nhi cười giải thích: "Hai tỷ chưa nghe qua cũng tự nhiên thôi. Ta tuy là ngươi Tô Châu, nhưng bà bà thì không phải. Bà bà có nói, khi nhặt được ta, bà bà cũng vừa đến Tô Châu mới hai ba năm. Nhưng rốt cuộc là người ở đâu thì không rõ."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn cảm thấy mình gần như đã tìm được đáp án, nhưng vẫn còn điểm thiếu thiếu...
"Có lẽ sẽ thất lễ, nhưng bà bà vẫn là bộ dáng như thế sao?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn tấm màn, "Muội không có sợ à?"
Nhạc Hàm Nhi bật cười: "Ha ha! Trước đây thì hơi sợ, nhưng mà mười mấy năm đều nhìn nên cũng quen. Tỷ lần đầu nhìn thấy bà bà, trong lòng có chút không thoải mái cũng là bình thường." Rồi Nhạc Hàm Nhi nhìn sắc trời: "Mới nửa canh giờ thôi, mấy tỷ chắc là đói rồi, ta đi lấy thức ăn cho mấy tỷ nha!"
"Làm phiền muội..."
Nhìn Nhạc Hàm Nhi rời đi, Diệp Kết Mạn nản lòng mà ngồi, phiền muộn mà vuốt trán, tâm tư đại loạn.
"Ngũ muội cũng sẽ trông như vậy sao?" Kỷ Tiểu Nhiễm cúi đầu thì thào, mi gian không đành lòng. Nàng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Kết Mạn, ánh mắt phức tạp: "Muội..."
"Ta không ép tỷ phải tin tưởng việc chưa từng gặp. Ta chỉ có thể nói, ta sẽ chấp nhận Kỷ Tây Vũ, mặc kệ nàng biến thành cái gì, ta đều sẽ ở bên nàng cho đến cuối..."
Kỷ Tiểu Nhiễm há miệng để nói, song sắc mặt Diệp Kết Mạn lại bỗng biến trắng và run rẩy.
"Sao vậy?"
"Vừa-vừa rồi... c-có phải Hàm Nhi nói... nói mười mấy năm đều nhìn linh môi như thế cũng, cũng quen?"
"Ừ, sao?"
"Mười mấy năm... đã quen sao..."
Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn sắc mặt Diệp Kết Mạn ngày càng tái nhợt, đang muốn mở miệng thì quang chợt lóe, rốt cục ý thức được chỗ nào không đúng:
"Khoan... Nếu theo lý thuyết như thế, người chết đi sống lại thì tốc độ già sẽ nhanh hơn người bình thường. Như vậy mười mấy năm qua, khuôn mặt linh môi phải có biến hóa rất lớn mới đúng?"
"Tỷ nghĩ... linh môi bao nhiêu tuổi?"
Kỷ Tiểu Nhiễm im bặt; vì đoán được lo lắng Diệp Kết Mạn, rồi lại có chút không dám tin. Sau một lúc lâu trầm mặc, nàng mới thấp giọng nói:
"Đừng vội, dù sao cũng chỉ là suy đoán của muội."
"Ta cũng hy vọng là ta nghĩ nhiều..." Diệp Kết Mạn chống bàn, muốn đứng lên, và tay nàng rất run. "Chúng ta đi tìm Hàm Nhi hỏi đi."
"Trong nhà không có gì, ta tùy tiện làm chút mì, hai tỷ dùng tạm..." Vừa lúc Nhạc Hàm Nhi bưng thức ăn vào; nhìn thấy hai người khác thường mà đứng, với sắc mặt khác thường...
"Có chuyện gì sao?" Nhạc Hàm Nhi vội hỏi.
"Hàm nhi, muội hãy nói thật cho chúng ta biết, " Kỷ Tiểu Nhiễm tiến lên tới gần Nhạc Hàm Nhi, ánh mắt có hơi lạnh lẽo, "Thuật hồi sinh này rốt cuộc có khuyết điểm gì?"
Kỷ Tây Vũ mặt không đổi sắc, chỉ khẽ gật đầu.
"Kỷ tiểu thư quả là người thú vị." Linh môi xoay người đi đến bàn, đốt một cây nến trắng, rồi duỗi tay lấy hương hỏa đã dọn xong, tìm được nến, tiếp tục nói: "Lão thân sống đã lâu, mặc dù không phải không gặp nữ tử chi gian hỗ sinh tình cảm, nhưng có thể làm được như các ngươi, dù là tình thâm phu thê cũng khó có được."
Rất nhanh, sương khói lượn lờ. Linh môi đốt nhang, xá ba cái, và cắm vào lư hương.
"Bà cũng thế đó thôi?" Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhìn thi thể của mình. Vốn là khuôn mặt quen thuộc, giờ nhìn lại không biết sao lại thấy xa lạ.
"Không. Không giống." Linh môi bưng lên ngọn nến, xoay người lại nhìn Kỷ Tây Vũ. "Làm sao cô biết bây giờ ta không có hối hận?"
"Bà hối hận sao?"
"Ta cũng không biết." Linh môi ngồi xuống, đem ngọn nến đặt cạnh thi thể. Giọng nói thấp đi, nghe không quá rõ: "Nhiều năm như vậy, trong lòng đã không còn rõ nữa."
Kỷ Tây Vũ chỉ là nhìn linh môi, không nói gì.
"Thật ra, ta giúp cô, cũng không phải hoàn toàn là vì cảm tình của các ngươi. Ta không tốt tới như vậy. Tác thành một đôi uyên ương âm dương?"
Linh môi ngẩng đầu lên với thần sắc khó lường: "Cô có biết rốt cuộc là tại sao không?
Kỷ Tây Vũ nhìn linh môi, trầm mặc một lát, mới nói: "Thời gian dài như vậy, một mình bà rất tịch mịch thôi."
"Khà khà khà..." Linh môi bật cười. "Cô quả nhiên đoán được. Ta vẫn có hơi ngạc nhiên, muốn nhìn xem cô có thể làm tốt hơn ta hay không. Sau này, ta cũng không quá nhàm chán."
Kỷ Tây Vũ mím môi, và bỗng cười: "Nếu bà thích thì nhìn. Mặc kệ thế nào, tóm lại ta cảm ơn bà. Bất cứ chuyện gì đều có đại giới, muốn thì phải trả, ta hiểu."
"Tốt! Ta sẽ tận lực giúp cô. Ngọn nến này sẽ dẫn đường cho cô. Và trước khi nó tắt, cô phải tỉnh lại."
"Được."
Bên này, Diệp Kết Mạn không biết gì, thỉnh thoảng hướng bố liêm mà nhìn. Nước trà đã lạnh. Giờ đã qua chính ngọ, chắc họ bắt đầu rồi... Nghĩ vậy, nàng hồi hộp đến đổ mồ hôi.
"Vừa rồi, Ngũ muội nói gì với muội vậy?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn thấu Diệp Kết Mạn tâm thần không yên, hỏi.
"Nàng nói, ta lần này lén rời đi, sẽ giấu không được lâu, nàng nhắc nhở ta bọn họ sẽ tìm tới nơi này." Diệp Kết Mạn mím môi, nhìn sắc trời: "Không biết có kịp không. Nếu không kịp thì ta sẽ đi theo bọn họ trở về trước. Nàng sẽ tìm ta sau."
"Bùi gia sao? Hmm, đích xác hơi khó giải quyết."
Diệp Kết Mạn không nói gì, chỉ trầm mặc mà nhìn cửa phòng, trong lòng không biết suy nghĩ gì.
Tầm mắt Kỷ Tiểu Nhiễm cũng đặt ở tấm màn. Cảnh tượng bên trong u ám và không có động tĩnh. Lần đầu tiên nghe thấy người chết sống lại, Kỷ Tiểu Nhiễm thấy có chút bất an; nhịn không được nói:
"Bà linh môi này là ai? Có thể tin được không?"
"Có lẽ đi..." Diệp Kết Mạn cũng không có gì đảm bảo. Đoạn, nàng giải thích thêm: "Bà ấy nói, bà ấy là người đã chết."
"Cái gì? Muội nói bà ấy đã chết đi rồi sống lại?"
Diệp Kết Mạn gật đầu, đem chuyện linh môi đại khái nói lại. Và khi đang nói đến cái giá phải trả, một ý niệm lướt qua cực nhanh trong đầu Diệp Kết Mạn làm nàng im bặt.
"Sao vậy?" Kỷ Tiểu Nhiễm hỏi.
Diệp Kết Mạn nhắm mắt lại; hô hấp dồn dập, một lát sau mới mở mắt nói:
"Tỷ có nghe chuyện bốn mươi ba năm trước, chuyện có người đã chết mà sống lại ở Tô Châu đó không?"
Kỷ Tiểu Nhiễm lắc đầu: "Không có. Hoang đường như vậy, nếu có thì chắc sẽ có ấn tượng..."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nhăn mi, trong đầu lại nghĩ tới ánh mắt kỳ dị của linh môi.
"Biện pháp? Ngươi muốn biện pháp gì? Làm cho người chết hoàn dương cùng ngươi đến đầu bạc? Hay muốn cho nàng cô hồn dã quỷ phiêu đãng ở dương gian bất nhập luân hồi?"
Lời nói linh môi quanh quẩn trong tai, sắc mặt Diệp Kết Mạn khẽ biến và nàng thấp giọng thì thào:
"Đúng thế... bà ấy rốt cục là ai? Chúng ta hoàn toàn không biết gì về bà ấy cả..."
"Hmm... đáng ra bà ấy không cần phải giấu chúng ta; đối với bà ấy cũng không có chỗ tốt gì."
"Phải."
Tuy là nói như vậy, nhưng Diệp Kết Mạn không biết sao vẫn thấy bất an, như có gì đó nàng đã bỏ qua. Hai người đang suy nghĩ thì mành được nhấc lên, Nhạc Hàm Nhi đi ra. Diệp Kết Mạn đứng dậy, không cẩn thận mà đụng đầu gối vào ghế. Nhưng nàng không bận tâm.
"Thế nào rồi?" Diệp Kết Mạn hỏi.
"Đã bắt đầu rồi." Nhạc Hàm Nhi nói, "Tỷ không cần lo lắng, bà bà đã nói là hết sức giúp Kỷ tiểu thư mà. Nếu không có gì xảy ra thì hẳn là hai canh giờ nữa sẽ có kết quả."
"À, Hàm Nhi, muội có phải là người Tô Châu không?" Kỷ Tiểu Nhiễm hỏi.
Nhạc Hàm Nhi ngạc nhiên, và gật đầu đáp: "Đúng vậy, có sao không?"
"Vậy linh môi và muội là quan hệ như thế nào?"
"Hở? Tại sao tỷ lại hỏi vậy?"
"Có chút nghi hoặc muốn tìm lời giải, mong muội có thể cho biết." Diệp Kết Mạn nói.
Nhạc Hàm Nhi có chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn là nói:
"Thật ra cũng không có gì. Mẹ ta là ai, ta không biết. Ta là bà bà nhặt được ở một ngôi miếu đổ nát. Bà nói, khi nhìn thấy ta, mẹ ta đã tắt thở, có vẻ như là khó sinh mà chết. Nếu không phải là bà bà cứu giúp, thì có lẽ ta cũng không có trên cõi đời này. Có thể nói, từ khi ra đời, ta đã dạo qua quỷ môn quan. Cũng không biết có phải nguyên nhân này không mà, sau khi lớn lên, ta phát hiện ta có khả năng nhìn thấy những gì người bình thường không thể thấy. Từ đó, ta vẫn đi theo bà bà cho tới hôm nay."
"Hóa ra... muội cũng nhìn thấy được..." Kỷ Tiểu Nhiễm thần sắc có chút cổ quái. Nàng vốn không tin những điều này, nhưng mấy ngày nay nhận thức xem như hoàn toàn đảo lộn.
"Muội bao nhiêu tuổi rồi?" Diệp Kết Mạn hỏi.
Nhạc Hàm Nhi gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "À... Bởi vì bà bà không quan tâm, nên ta cũng mơ hồ... không để ý mấy... chỉ biết là trông khoảng hai mươi tuổi."
"Hai mươi tuổi sao?" Diệp Kết Mạn hít sâu vào, và nhìn Nhạc Hàm Nhi, "Hàm nhi, muội có biết lai lịch của bà bà không?"
Nhạc Hàm Nhi lắc đầu: "Bà bà xưa nay không thích nói chuyện của mình nên ta cũng không biết gì nhiều. Lòng vòng cũng chỉ có chuyện bà là người khởi tử mà mấy tỷ đã biết. À... Bình thường bà bà ít xuất môn, nhưng mà bà bà có mấy bức họa, và thường xuyên nhìn chúng mà thất thần. Thỉnh thoảng cũng sẽ xem vài cuốn sách, chắc là di vật gì đó. Mà mấy cái đó bà bà không để cho ai đụng vào đâu. Ta cũng không ngoại lệ."
"Tính danh (họ tên), tuổi, cũng không biết?" Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
"Ta chỉ biết bà bà họ Nguyễn; còn lại thì không có hỏi." Nhạc Hàm Nhi không biết tại sao hai người lại hỏi những chuyện này; nàng nghiêng đầu nghĩ. "Hai tỷ lo cho Vũ tỷ sao? Yên tâm đi, bà bà không phải là người xấu."
Diệp Kết Mạn cắn môi, thầm nghĩ có thể là mình quá lo lắng, nhưng sự bất an vẫn lượn lờ trong lòng, không tiêu tán.
"Bởi vì bà ấy nhắc tới chuyện của mình, nhưng chúng ta ở Tô Châu hình như không có nghe qua việc này..." Kỷ Tiểu Nhiễm nhíu mày, "Nếu là bốn mươi ba năm trước, hẳn là không lâu mới đúng."
Nhạc Hàm Nhi cười giải thích: "Hai tỷ chưa nghe qua cũng tự nhiên thôi. Ta tuy là ngươi Tô Châu, nhưng bà bà thì không phải. Bà bà có nói, khi nhặt được ta, bà bà cũng vừa đến Tô Châu mới hai ba năm. Nhưng rốt cuộc là người ở đâu thì không rõ."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn cảm thấy mình gần như đã tìm được đáp án, nhưng vẫn còn điểm thiếu thiếu...
"Có lẽ sẽ thất lễ, nhưng bà bà vẫn là bộ dáng như thế sao?" Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn tấm màn, "Muội không có sợ à?"
Nhạc Hàm Nhi bật cười: "Ha ha! Trước đây thì hơi sợ, nhưng mà mười mấy năm đều nhìn nên cũng quen. Tỷ lần đầu nhìn thấy bà bà, trong lòng có chút không thoải mái cũng là bình thường." Rồi Nhạc Hàm Nhi nhìn sắc trời: "Mới nửa canh giờ thôi, mấy tỷ chắc là đói rồi, ta đi lấy thức ăn cho mấy tỷ nha!"
"Làm phiền muội..."
Nhìn Nhạc Hàm Nhi rời đi, Diệp Kết Mạn nản lòng mà ngồi, phiền muộn mà vuốt trán, tâm tư đại loạn.
"Ngũ muội cũng sẽ trông như vậy sao?" Kỷ Tiểu Nhiễm cúi đầu thì thào, mi gian không đành lòng. Nàng bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Kết Mạn, ánh mắt phức tạp: "Muội..."
"Ta không ép tỷ phải tin tưởng việc chưa từng gặp. Ta chỉ có thể nói, ta sẽ chấp nhận Kỷ Tây Vũ, mặc kệ nàng biến thành cái gì, ta đều sẽ ở bên nàng cho đến cuối..."
Kỷ Tiểu Nhiễm há miệng để nói, song sắc mặt Diệp Kết Mạn lại bỗng biến trắng và run rẩy.
"Sao vậy?"
"Vừa-vừa rồi... c-có phải Hàm Nhi nói... nói mười mấy năm đều nhìn linh môi như thế cũng, cũng quen?"
"Ừ, sao?"
"Mười mấy năm... đã quen sao..."
Kỷ Tiểu Nhiễm nhìn sắc mặt Diệp Kết Mạn ngày càng tái nhợt, đang muốn mở miệng thì quang chợt lóe, rốt cục ý thức được chỗ nào không đúng:
"Khoan... Nếu theo lý thuyết như thế, người chết đi sống lại thì tốc độ già sẽ nhanh hơn người bình thường. Như vậy mười mấy năm qua, khuôn mặt linh môi phải có biến hóa rất lớn mới đúng?"
"Tỷ nghĩ... linh môi bao nhiêu tuổi?"
Kỷ Tiểu Nhiễm im bặt; vì đoán được lo lắng Diệp Kết Mạn, rồi lại có chút không dám tin. Sau một lúc lâu trầm mặc, nàng mới thấp giọng nói:
"Đừng vội, dù sao cũng chỉ là suy đoán của muội."
"Ta cũng hy vọng là ta nghĩ nhiều..." Diệp Kết Mạn chống bàn, muốn đứng lên, và tay nàng rất run. "Chúng ta đi tìm Hàm Nhi hỏi đi."
"Trong nhà không có gì, ta tùy tiện làm chút mì, hai tỷ dùng tạm..." Vừa lúc Nhạc Hàm Nhi bưng thức ăn vào; nhìn thấy hai người khác thường mà đứng, với sắc mặt khác thường...
"Có chuyện gì sao?" Nhạc Hàm Nhi vội hỏi.
"Hàm nhi, muội hãy nói thật cho chúng ta biết, " Kỷ Tiểu Nhiễm tiến lên tới gần Nhạc Hàm Nhi, ánh mắt có hơi lạnh lẽo, "Thuật hồi sinh này rốt cuộc có khuyết điểm gì?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Hôm nay không thích hợp đi ra ngoài
- Chương 2: Hôn lễ kỳ lạ, động trời nhất
- Chương 3: Đại hôn xui xẻo bị đổi thành âm hôn
- Chương 4: Quỷ dị
- Chương 5: Ma nữ phong tình
- Chương 6: Cuộc giao dịch giữa người và ma
- Chương 7: Con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ
- Chương 8: Thị uy phủ đầu
- Chương 9: Bị chiếm tiện nghi
- Chương 10: Không đáng yêu
- Chương 11: Ma nữ xảo quyệt
- Chương 12: Gặp nạn
- Chương 13: Miễn cưỡng tiếp nhận ân huệ
- Chương 14: Buồn bực cũng phải làm
- Chương 15: Ma nhập (Thượng)
- Chương 16: Ma nhập (Hạ)
- Chương 17: Đừng bám theo ta nữa
- Chương 18: Dụ dỗ hợp tác
- Chương 19: Xung khắc như nước với lửa
- Chương 20: Ngủ chung một giường
- Chương 21: Quỷ Phù bằng gỗ Hòe
- Chương 22: Mới bắt đầu đã có tai họa ập đến
- Chương 23: Hiểm họa trước mắt
- Chương 24: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 25: Viện binh
- Chương 26: Mưu kế ngấm ngầm
- Chương 27: Thủ phạm
- Chương 28: Đồng tâm (Thượng)
- Chương 29: Đồng Tâm (Hạ)
- Chương 30: Đàn bà ghen ghét nhau
- Chương 31: Hành trình đến Kỷ phủ
- Chương 32: Nửa đêm ma quỷ thường lui tới (Thượng)
- Chương 33: Nửa đêm ma quỷ thường hay lui tới (Hạ)
- Chương 34: Không khí mờ ám
- Chương 35: Tình trong chớp mắt
- Chương 36: Kỷ gia, sâu ba nghìn trượng
- Chương 37: Linh đường
- Chương 38: Hôn
- Chương 39: Đêm xuân trêu ngươi (Thượng)
- Chương 40: Đêm xuân trêu ngươi (Hạ)
- Chương 41: Quyết tâm
- Chương 42: Trái tim luân hãm
- Chương 43: Lung Lạc
- Chương 44: Khuê phòng
- Chương 45: Bí mật không thể nói
- Chương 46: Tác hại của tín nhiệm
- Chương 47: Manh mối (Thượng)
- Chương 48: Manh mối (Hạ)
- Chương 49: Bí mật của ban đỏ (Thượng)
- Chương 50: Bí mật của ban đỏ (Hạ)
- Chương 51: Sương mù dày đặc
- Chương 52: Bút tích
- Chương 53
- Chương 54: Chân tướng cái chết
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57: Manh mối của địa bá
- Chương 58: Kỷ gia bí văn
- Chương 59: Ngầm cảnh cáo
- Chương 60: Tờ giấy đáng ngờ
- Chương 61: Tai hoạ ngầm
- Chương 62: Bí mật (Thượng)
- Chương 63: Bí mật (Hạ)
- Chương 64: Đa nghi
- Chương 65: Mặt trái của âm hôn
- Chương 66: Cái chết của Bùi Nghiêu Húc
- Chương 67: Đêm ma mị (Thượng)
- Chương 68: Đêm ma mị (Hạ)
- Chương 69: Pháp sự nguy hiểm (Thượng)
- Chương 70: Pháp sự nguy hiểm (Hạ)
- Chương 71: Hồn phách bị thương (Thượng)
- Chương 72: Hồn phách bị thương (Hạ)
- Chương 73: Quỷ phù biến mất (Thượng)
- Chương 74: Quỷ phù biến mất (Hạ)
- Chương 75: Ám ngữ
- Chương 76: Một người ái mộ
- Chương 77: Một ngày không gặp như cách ba thu
- Chương 78: Bại lộ
- Chương 79: Ác mộng và sự thật
- Chương 80: Trước bão, trời đẹp
- Chương 81: Thi thể biến mất
- Chương 82: Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất
- Chương 83: Chuyện ma quái (Thượng)
- Chương 84: Chuyện ma quái (Hạ)
- Chương 85: Giết người đền mạng
- Chương 86: Lời đồn
- Chương 87: Mê cục
- Chương 88: Bắt ma
- Chương 89: Lão hồ Ly VS Tiểu hồ ly
- Chương 90: Hậu quả
- Chương 91: Viện binh
- Chương 92: Đêm trước lễ tang
- Chương 93
- Chương 94: Kỷ tam tiểu thư
- Chương 95: Đại nạn
- Chương 96: Trữ Tâm chết
- Chương 97: Khó bề phân biệt
- Chương 98: Đêm không ngủ
- Chương 99: Linh môi (Thượng)
- Chương 100: Linh môi (Hạ)
- Chương 101: Nỗi nhớ (Thượng)
- Chương 102: Nỗi nhớ (Hạ)
- Chương 103: Sinh tử cục (Thượng)
- Chương 104: Sinh tử cục (Hạ)
- Chương 105: Báo ứng
- Chương 106: Đêm sương mù, người câu hồn
- Chương 107: Mưu kế
- Chương 108: Hồng nhan hoặc nhân tâm
- Chương 109: Lời giải
- Chương 110: Dụ rắn ra hang
- Chương 111: Giấu diếm
- Chương 112: Tỷ muội (Thượng)
- Chương 113: Tỷ muội (Hạ)
- Chương 114: Bí ẩn phơi bày
- Chương 115: Bạn
- Chương 116: Kỷ gia suy tàn (Thượng)
- Chương 117: Kỷ gia suy tàn (Trung)
- Chương 118: Tổn thương
- Chương 119: Sự dịu dàng lặng lẽ
- Chương 120: Điềm báo
- Chương 121: Phật châu
- Chương 122: Trấn Trạch Phù
- Chương 123
- Chương 124: Mưu đồ
- Chương 125: Quật mộ
- Chương 126: Nghi thức (Thượng)
- Chương 127: Nghi thức (Hạ)
- Chương 128: Tình thâm không thọ
- Chương 129: Đại kết cục