Bang Chủ, Ta Đói Bụng - Chương 2: Vượng Phúc gây họa, bang chủ thừa cơ hôn lấy
Chương trướcĂn no liền mệt rã rời, hắn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy trước mặt có cái bóng che đi, mở mắt ra liền nhìn thấy bang chủ đang đứng phía sau, “Bang chủ?”
Bang chủ vươn tay ra, muốn dùng tư thế luyện công để che đi biểu tình xấu hổ. Hắn tưởng Vượng Phúc đang ngủ, đành phải giả bộ nói, “Khụ, ta tới đây để luyện công.” Vì để gia tăng mức độ tin tưởng, hắn giơ chân lên đá mấy cước, huy mấy chưởng.
Vượng Phúc đứng lên, hơi hơi tôn kính nói, “Vậy ta không quấy rầy ngươi.”
“Từ từ.” Bang chủ vội vàng cản hắn, “Vượng Phúc huynh đệ có biết võ công không?”
“Sơ sơ.” Vượng Phúc nói. Kỳ thật hắn cũng có chút võ công đi, dù sao cũng phải bảo vệ tiểu vương gia chỉ biết hươ tay múa chân. Nhưng mà nếu so với bang chủ võ công cao cường, hắn vẫn còn kém rất xa.
“Ta có một bộ quyền pháp, có lẽ sẽ giúp được Vượng Phúc huynh đệ chút ít.” Bang chủ nói.
Vượng Phúc chỉ cười khúc khích, “Không được rồi, ta chịu hết nổi rồi. Bang chủ, ngươi đừng gọi ta là huynh đệ nữa, trực tiếp gọi Vượng Phúc đi. Ta có chút không quen.”
Bang chủ cũng cười, “Được, ta sẽ gọi ngươi là Vượng Phúc.”
“Đúng thế.” Vượng Phúc tựa vào thân cây, thoải mái lắc thắt lưng, “Ta là nô tài nên không quen nghe người khác nói chuyện khách khí với ta. Chủ tử nói phải nghe lời ngươi, cho nên bang chủ cứ tùy ý sai bảo.”
“Ta không xem ngươi là nô tài.” Bang chủ nghiêm mặt nói, “Ngươi là tiểu huynh đệ của ta.”
Tâm Vượng Phúc ấm áp, cúi đầu mỉm cười nói, “Bang chủ, ngươi đúng là người tốt. Chưa có ai nói với ta như vậy hết.”
Bang chủ nhìn thân hình gầy yếu trước mặt, trong lòng dâng lên niềm thương yêu, “Vượng Phúc, ta sẽ dạy cho ngươi bộ quyền pháp đó.”
“Được, tạ ơn bang chủ.” Vượng Phúc nở nụ cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền, trong lòng bang chủ lại căng thẳng.
Để không phụ lòng bang chủ, trong khoảng thời gian này Vượng Phúc phải thường xuyên ở trong phòng luyện công, tính toán phải hảo hảo luyện cho tốt để bang chủ vui mừng. Luyện đến chạng vạng, cả người mệt mỏi, ngồi xuống đất tạm nghỉ, đôi mắt bỗng nhiên chú ý tới một góc của tấm vải đỏ. Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hắn bước tới kéo tấm vải ra, bên dưới quả nhiên là một vò rượu.
Giờ này thường là lúc Vượng Phúc đói bụng, không cưỡng lại được mùi rượu hấp dẫn, hắn nâng lên vò rượu uống một ngụm to. Hương vị mặc dù có chút lạ nhưng vẫn có thể xem là hảo tửu, hơn nữa mùi rượu cũng không gắt. Vò rượu này có chút nhỏ, hắn uống vài hớp đã hết.
Bang chủ tới phòng luyện công, thấy Vượng Phúc thoải mái vỗ vỗ bụng, lại nhìn trong tay hắn cầm một vò rượu, nhất thời biến sắc, vội vàng đoạt lại, “Uống hết rồi sao?”
Vượng Phúc ngầm cuộn lưỡi, hai tay chắp lại nói nhỏ, “Xin lỗi bang chủ, ta đói quá nên nhịn không được.”
Bộ dáng đáng thương làm cho người ta không thể sinh khí, bang chủ đành phải thở dài, “Ngươi có biết đây là rượu gì không?”
Vượng Phúc lắc đầu, “Ta thấy không giống rượu thường.”
“Ngươi đương nhiên là không biết rồi.” Bang chủ vẻ mặt tiếc nuối nhìn chằm chằm vò rượu, “Đây là rượu thuốc trân quý có thể làm nội lực tăng lên mấy lần, ta vẫn chưa dám uống, một hớp cũng chưa từng thử qua.”
“A!” Vượng Phúc biết mình gây đại họa, hắn sắp khóc tới nơi, “Ta thật sự không biết, xin lỗi xin lỗi, bang chủ…”
Đôi mắt to ướt sũng làm lòng người dao động, bang chủ đặt vò rượu xuống, ra vẻ tiêu sái vẫy vẫy tay, “Quên đi, coi như cho tiểu tử ngươi chút thuận lợi. Lúc này ngươi nên hảo hảo luyện công nha, biết không?”
Vượng Phúc tinh thần sa sút gật gật đầu, nhỏ giọng nói, “Thật sự xin lỗi.”
Tim bang chủ như bị nhéo, cảm thấy rất đau lòng. Hắn liền kéo tên tiểu tử đang uể oải vào lòng, “Được rồi, ta không trách ngươi. Ta chỉ hơi tiếc vì không nếm được mùi vị của nó thôi.”
Vượng Phúc ngẩng đầu lên, liếm liếm môi, còn thành thật nhớ lại, “Sau khi uống thì hơi đắng nhưng mùi rất thơm.”
Khuôn mặt cách rất gần, đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi, động tác nhẹ nhàng này làm bang chủ không thể nói nên lời, hắn nuốt nuốt nước miếng, thanh âm hơi khàn khàn, “Còn gì nữa?”
“Hả?” Vượng Phúc lại liếm liếm môi, “Hình như còn chút vị thảo dược.”
Bang chủ cúi đầu, thấp giọng nói, “Cho ta nếm thử được không?”
Làm sao nếm? Vượng Phúc đang buồn bực, môi đột nhiên bị hôn, nhất thời cả kinh không có phản ứng, tùy ý bang chủ ở trong miệng làm càn cắn liếm, hôn càng lúc càng sâu, cả người đều nhũn ra.
“Quả nhiên có vị thảo dược.” Bang chủ vươn tay nhẹ nhàng vuốt môi dưới của Vượng Phúc đã bị hôn tới hồng nhuận, “Bất quá nếm không ra vị đắng, ngược lại còn thấy ngọt.”
Vượng Phúc che miệng lại, rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Người này còn dám… dùng cách này để nếm!
Bang chủ xoa xoa đầu hắn, “Bây giờ ta cũng nếm được không ít rồi, cho nên việc này bỏ qua, đừng áy náy nữa.”
Vượng Phúc mơ mơ màng màng gật đầu, trong lòng vẫn bối rối.
Tuy rằng không uống được rượu thuốc nhưng lại chiếm được nụ hôn mang hương rượu. Bang chủ liếc mắt nhìn vò rượu rỗng, hơi hơi nở nụ cười.
Vượng Phúc dần dần hồi phục tâm tình, bang chủ trấn an đã hóa giải hết áy náy bất an trong lòng hắn, làm cho hắn cảm thấy rất tin cậy, cho nên không kháng cự người kia ôm ấp.
Thừa dịp không khí không tồi, bang chủ bày ra bộ mặt mà hắn tự nhận là tối mê người, ôn nhu nói, “Vượng Phúc, ta…”
Thanh âm bụng kêu ùng ục cắt ngang lời muốn nói, cũng phá hủy không khí ôn tồn.
Vượng Phúc ôm bụng, đôi mắt long lanh, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ nói, “Bang chủ, ta đói bụng.”
Bang chủ đành phải hít một hơi bóp nát hết ảo tưởng kiều diễm còn trong nôi, thân thiết mỉm cười nói, “Được, chúng ta đi ăn cơm.”
“Bang chủ, để biểu đạt sự hối lỗi của ta, ta sẽ cho bang chủ con gà quay.”
“…”
“Ngươi không thích gà quay sao? Vậy cho ngươi một cái bánh nướng nha?”
“Không cần, ngươi cứ ăn đi.”
“Nga, vậy lần sau ngươi muốn ăn cái gì thì nói cho ta nghe nha.”
“Hảo.”
“Ngàn vạn lần đường thẹn thùng nha.”
“Ân…” Bang chủ vô lực đỡ trán. Tựa hồ phải đợi người này thông suốt chắc là còn rất lâu đi.
Hết chương 2