Bang Chủ, Ta Đói Bụng - Chương 4: Vượng Phúc ghen, đối thủ dũng mãnh của bang chủ

Bang Chủ, Ta Đói Bụng Chương 4: Vượng Phúc ghen, đối thủ dũng mãnh của bang chủ
Bang chủ được Tần bang chủ mời khách, trước khi đi còn cưỡi tuấn mã hiên ngang, tư thế oai hùng tới cáo biệt Vượng Phúc.

Vượng Phúc đang chuyên tâm gặm bắp, vừa nhìn thấy lập tức hô to, “Hảo suất!”

Bang chủ kinh hỉ vung áo choàng, không khỏi nâng khóe miệng, cười đắc ý nói, “Quá khen.”

“Con ngựa này đẹp ghê.” Vượng Phúc chạy tới ôm cổ ngựa.

A? Nụ cười trên gương mặt bang chủ lập tức cứng ngắc, áo choàng vung được một nửa cũng rũ xuống, “Ngươi nói con ngựa này?”

“Đúng vậy, hảo tuấn mã.” Vượng Phúc sờ sờ lông nó, ngẩng đầu nhìn hắn, “Chứ ngươi nghĩ là cái gì?”

Đường chủ ở đằng sau phì cười, bang chủ hung hăng liếc hắn.

“Bang chủ, chừng nào ngươi về?” Vượng Phúc hỏi.

“Ba ngày sau.” Bang chủ đáp.

“Nga.” Vượng Phúc vẫy tay từ biệt, “Nếu chủ tử mấy ngày này quay về tìm ta, ta sẽ không nói lời từ biệt được với ngươi. Bang chủ, bảo trọng.”

Bang chủ ngẩn ra, gật đầu, “Bảo trọng.”

Vượng Phúc đợi bang chủ cưỡi ngựa ly khai thật xa, lúc này mới xoay người lại. Đột nhiên hắn nghe tiếng vó ngựa… Thanh âm càng ngày càng gần, lúc quay đầu lại đã bị ai đó ôm lấy, sau đó chặt chẽ ngồi trên lưng ngựa. Phía sau truyền đến thanh âm bá đạo, “Ta làm sao có thể để ngươi đi không nói lời từ biệt chứ.”

“Bang chủ…” Vượng Phúc quay đầu lại, người nọ mỉm cười với hắn. Vì thế hắn cũng nâng khóe miệng, cười nói, “Rất tuấn tú nha.”

“Ngươi nói rồi mà, ngươi thích con ngựa này sao?” Bang chủ có chút bất đắc dĩ.

“Không phải.” Vượng Phúc tựa vào ngực hắn, cười hắc hắc, “Ta nói ngươi.”

Kinh hỉ tới rất đột ngột, bang chủ thiếu chút nữa ngã ngựa, trong lòng trào ra vui sướng nồng đậm, “Theo ta đi Tần bang, cho ngươi chút kiến thức.”

“Đầu bếp ở đó, tay nghề thế nào?”

Bang chủ cao giọng cười to, vỗ vỗ đầu hắn, “Yên tâm, không bỏ đói ngươi đâu.”

Vượng Phúc lần đầu tiên ra ngoài với người khác, sau khi tới Tần bang, nhất thời không biết giới thiệu thân phận thế nào. Trộm kéo áo bang chủ, nhỏ giọng nói, “Lát nữa ta nói ngươi là chủ tử của ta nha.”

Bang chủ cho hắn một ánh mắt không cần lo lắng, kéo hắn tới trước mặt Tần bang chủ chào hỏi, “Tần bang chủ, đã lâu không gặp. Để ta giới thiệu với ngươi, đây là Vượng Phúc, hảo huynh đệ của ta.”

Vượng Phúc sửng sốt, sau khi tiếp đón hắn thấy bang chủ cùng mọi người nói chuyện rất vui, trong lòng ấm áp. Bang chủ thật sự không xem hắn là hạ nhân, mà còn đem hắn biến thành tiểu huynh đệ giới thiệu với bằng hữu của mình.

Lúc ăn điểm tâm, trong lòng càng thêm ngọt ngào.

Ngày thứ hai, Vượng Phúc vừa ăn bánh hoa quế vừa đi tản bộ trong Tần bang, đi đến hậu viện liền nhìn thấy bang chủ đang nói chuyện với một cô gái, hình như là muội muội của Tần bang chủ.

Hắn trốn ở nơi xa xa quan sát, Tần cô nương rõ ràng có hảo cảm với bang chủ, mặt mày ngượng ngùng, mà bang chủ cũng rất vui vẻ cười nói với nàng. Vượng Phúc trong lòng rầu rĩ, giống như có gì đó chắn ở ngực.

Hắn bứt một cọng cỏ, thở phì phì biến cọng cỏ thì bang chủ hung hăng bứt phá, “Thối bang chủ, cười cười cười, cho cười chết ngươi luôn!”

Tâm tình phiền muộn, muốn ra ngoài một chút, vì thế xuất môn kiếm đồ ăn. Chủ tử trước khi đi cho hắn không ít ngân lượng, đủ cho hắn mua đồ ăn vặt.

Bất tri bất giác đi chơi tới khi mặt trời xuống núi, Vượng Phúc tay trái cầm mứt, tay phải cầm bánh hoa quế vội vàng chạy về Tần bang. Mới vừa về tới liền bị bang chủ đứng ngoài cửa chờ từ trưa tới giờ ôm lấy, lớn tiếng hỏi, “Đi đâu vậy hả!”

“Chợ.” Vượng Phúc đáp. Có chút sợ hãi nhìn mặt bang chủ, người này tựa hồ đặc biệt nóng giận.

“Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu rồi không! Xuất môn cũng không nói một tiếng!” Bang chủ vừa vội vừa tức, sợ Vượng Phúc ở nơi xa lạ gặp nguy hiểm.

Vượng Phúc nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi nói chuyện với cô nương người ta vui vẻ như vậy, ta nào dám quấy rầy ngươi.”

Bang chủ thở dài, tiếp tục lớn tiếng chất vất, “Ngươi nói thầm cái gì đó?”

“Không có.” Vượng Phúc nhỏ giọng nói.

“Chúng ta đi ăn cơm, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.” Bang chủ lôi kéo hắn.

Vượng Phúc tránh tay hắn, “Ta ăn no rồi, không ăn đâu.”

Bang chủ ngốc lăng nhìn hắn chạy đi, cảm thấy bất khả tư nghị, người này chưa bao giờ bỏ ăn cơm.

Đêm xuống, bang chủ thật sự không yên lòng, bước tới phòng Vượng Phúc phát hiện hắn đã ngủ. Nhẹ nhàng bước tới bên giường, muốn đắp lại chăn cho hắn, chợt phát hiện khuôn mặt hắn tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi. Sợ tới mức ôm người ta vào lòng, vỗ vỗ mặt, “Vượng Phúc, mau tỉnh lại!”

Vượng Phúc mở mắt ra, phát hiện là bang chủ, suy yếu nở nụ cười, “Bang chủ, ta khó chịu.”

Bang chủ tâm đau xót, ôn nhu trấn an, “Đừng sợ, ta đi kêu đại phu.”

Giằng co cả đêm, rốt cuộc hiểu ra, hắn ăn đồ bậy bạ. Vốn tính ngày mai trở về, nhưng vì lo lắng cho thân thể của Vượng Phúc, nên bang chủ quyết định chờ hắn bình phục rồi về.

Liên tiếp mấy ngày, Vượng Phúc chỉ ăn cháo trắng lót bụng, cực kì nhẹ. Khuôn mặt tròn tròn đã biến thành trái xoan, mắt vốn to nay còn to hơn càng làm người ta thương xót.

Bang chủ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Vượng Phúc đau lòng nói, “Vẫn là béo béo đáng yêu hơn.” Thừa dịp hắn ngủ trộm hôn vài cái.

Vượng Phúc mơ mơ màng màng thấy mặt bang chủ tiến sát tới, đôi mắt hữu thần, hô to “Gà quay!” rồi há miệng cắn.

Bang chủ che mặt lại, nhấc mi nói, “Giỏi ha, dám xem ta là gà quay.”

Vượng Phúc vừa mới khỏi bệnh, nhìn thấy bang chủ trong lòng liền tốt lên. Cười hì hì nói, “Bang chủ, ngươi đừng khinh thường gà quay. Trong lòng ta gà quay xếp thứ hai đó.”

“Vậy xếp thứ nhất là gì?” Bang chủ có chút chờ mong.

“Bánh nướng!”

“…” Bang chủ vẫn ôm hy vọng hỏi tiếp, “Còn thứ ba?”

Vượng Phúc nghĩ nghĩ, “Thứ ba là chủ tử.”

Bang chủ ăn dấm chua, bắt đầu càn quấy, “Không được! Ta muốn xếp thứ ba!”

Vượng Phúc có chút hao tổn tâm trí.

Bang chủ đè lên người hắn, nhướn mày uy hiếp, “Không nghe lời liền chọt lét ngươi!” Sau đó xòe ngón tay ra bắt đầu động động.

Vượng Phúc sợ tới mức lập tức xin khoan dung, “Được được, ta nghe lời ngươi.”

“Ngoan!” Bang chủ ôn nhu tươi cười, nói, “Ta xếp thứ mấy?”

Vượng Phúc còn thành thật suy nghĩ, vươn ngón tay ra đếm, “Thứ nhất là bánh nướng, thứ hai là gà quay, thứ ba là bang chủ.”

Bang chủ buông hắn ra, rất cao hứng vì đã đánh bại tiểu vương gia. Nhưng nghĩ lại, bản thân ngay cả bánh nướng với gà quay cũng không bằng, bắt đầu sinh khí.

“Còn có thể lên một bậc không?” Bang chủ chưa từ bỏ ý định.

Vượng Phúc kiên quyết lắc đầu.

Bang chủ thở dài, xem ra thời gian này hắn vẫn không thể đánh bại hai đối thủ dũng mãnh bánh nướng và gà quay.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận