Hắn nhịn không được tự giễu, “Không thể tưởng tượng Vượng Phúc ta cũng có cơ hội tẩu hỏa nhập ma.”
Mang theo ba phần ý nghĩ thanh tỉnh còn lại, hắn tới phòng bang chủ đập cửa. Khi nhìn thấy bang chủ, bất an trong lòng đều được dập tắt.
“Sao vậy?” Bang chủ đỡ lấy Vượng Phúc đang lung lay sắp đổ, làn da nóng bỏng tiếp xúc nơi bàn tay làm hắn hiểu ra. Vội vàng ôm lấy Vượng Phúc chạy ra sau hậu viện, đỡ hắn vào trong hồ nước lạnh lẽo.
“Sao rồi?” Bang chủ lo lắng hỏi.
Nhiệt khí trong cơ thể Vượng Phúc từ từ tiêu tán, hơi thở cũng dần dần bình ổn trở lại, “Tốt hơn nhiều rồi.”
Bang chủ nhẹ nhàng thở ra, “Đưa tay cho ta.”
Vượng Phúc vươn tay để bang chủ bắt mạch cho mình. Sau khi thấy không có vấn đề gì, bang chủ ôm Vượng Phúc ra khỏi hồ.
Nhiệt khí trong người đã không còn, giờ phút này cả người đều ướt đẫm, vừa lúc tiếp xúc với gió đêm, lạnh đến nỗi làm người ta phát run. Vượng Phúc ôm cánh tay, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, “Đa tạ bang chủ.”
“Đừng khách khí.” Bang chủ cởi áo khoác ra phủ lên cho hắn, ôm hắn vào lòng, tay xoa xoa sau lưng sưởi ấm cho hắn, “Đây là lần đầu tiên ngươi uống rượu thuốc sao?”
Vượng Phúc gật đầu.
Bang chủ lại nói, “Phỏng chừng là vận công không đúng, làm hơi thở hỗn loạn. Bất quá đừng lo, ta sẽ giúp ngươi.”
Vượng Phúc ngẩng đầu lên, bang chủ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, đau lòng nói, “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Ánh trăng sáng tỏ, màn đêm yên lặng, hai người ôm nhau, tình cảnh rất thích hợp cho việc tâm sự. Bang chủ nhìn hắn chậm rãi nói, “Lúc nãy thấy ngươi ngã xuống trước phòng ta, ta thật sự rất lo.”
Vượng Phúc không trả lời, chỉ tròn mắt nhìn hắn.
Bang chủ lộ ra tươi cười, ôn nhu nói, “Vượng Phúc, ta có lời muốn nói với ngươi, ta…”
“Hắt xì!” Vượng Phúc xoa xoa mũi, vừa mở miệng răng liền đánh vào nhau, “Bang chủ, ta cũng có lời muốn nói.”
Bang chủ kinh hỉ gật đầu, chăm chú lắng nghe, “Ngươi nói đi.”
“Lạnh quá a! Chúng ta có thể về phòng trước không!!” Vượng Phúc nhịn không được rít gào.
Bang chủ ôm Vượng Phúc về phòng cho hắn thay quần áo, “Được rồi, đi ngủ đi.”
“Ân.” Vượng Phúc ngoan ngoãn nằm xuống, mới vừa nhắm mắt liền cảm thấy bên cạnh trũng xuống, mở mắt ra phát hiện bang chủ đang nằm bên cạnh.
“Bang chủ?” Vượng Phúc kỳ quái nhìn hắn, “Phòng của ngươi hình như đâu phải ở đây?”
“Ta sợ nửa đêm hơi thở ngươi lại hỗn loạn, muốn ở lại trông ngươi.” Lý do của bang chủ phi thường quang minh chính đại. Ngôn Tình Hài
“Lúc ngủ ta sẽ không vận công, làm sao có thể làm hơi thở hỗn loạn?” Vượng Phúc khó hiểu.
“Ngươi không có kinh nghiệm, sau khi ngủ là lúc dễ tẩu hỏa nhập ma nhất.” Bang chủ không chịu trách nhiệm thuận miệng nói dối, hù Vượng Phúc tới sửng sốt.
“Đáng sợ vậy!” Sớm biết thế không uống làm gì.
Vẻ mặt bang chủ chân thật, “Đúng vậy, cho nên mấy ngày nay ta sẽ trông chừng ngươi.”
“Nga.” Vượng Phúc híp mắt cười, lộ ra lúm đồng tiền, “Tạ ơn bang chủ.”
Đáng giận, sao lại đáng yêu thế này! Bang chủ duỗi cánh tay ra ôm lấy Vượng Phúc.
Vượng Phúc tránh tránh, có chút ủy khuất nói, “Bang chủ, ngươi ôm chặt quá, ta ngủ không được.”
Oán giận mà nghe như làm nũng, bang chủ thầm hít một hơi, “Ngoan, đừng lộn xộn.”
Như thế nào lại cảm thấy bang chủ bá đạo quá vậy, Vượng Phúc có chút bất mãn cau mày, than thở nói, “Ta ngủ không được, ta muốn ăn khuya.”
“Trễ như vầy mà còn ăn khuya, không tốt cho cơ thể.” Bang chủ vỗ vỗ sau lưng hắn, “Nghe lời, ngủ đi.”
Vượng Phúc bắt đầu dùng sức tránh cái ôm, bang chủ ôm không được, hắn liền xoay người đè lấy, “Trễ rồi.”
“Nhưng mà ta muốn ăn.” Vượng Phúc vươn tay đẩy bang chủ, nhưng bị áp quá chặt, một chút cũng đẩy không ra. Đành phải quát to, “Ta muốn ăn!”
Bang chủ nhìn đôi mắt to đen thui chớp chớp, cái miệng còn la phải ăn. Hô hấp lập tức tắc nghẽn, khàn giọng nói, “Còn dám lộn xộn, ta sẽ hôn ngươi.”
Vượng Phúc lập tức bất động, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Bảo ngươi đừng lộn xộn ngươi còn dám động.”
“Ta đâu… ngô..”
Bang chủ cúi đầu hôn lên cái miệng Vượng Phúc, đầu lưỡi tham nhập bắt đầu giao triền. Hương vị ngọt ngào mà ngày nào hắn cũng tưởng niệm lại tới, trong lòng vui mừng nói không nên lời.
Vừa hôn xong, Vượng Phúc lập tức không phục la to, “Ta kháng nghị! Ta đâu có nhúc nhích!”
“Ta vừa nói ngươi liền nhúc nhích.” Bang chủ cười đắc ý.
“Ngươi xấu lắm!” Vượng Phúc thở phì phì, “Ngươi… ngươi là đồ lưu manh đùa giỡn!”
“Dám nói ta là lưu manh? Giờ cho ngươi thấy cái gì là lưu manh chân chính!” Bang chủ vươn đôi tay bắt đầu cù lét Vượng Phúc, Vượng Phúc khanh khách cười không ngừng, dùng sức lắc thân mình xin khoan dung.
Bang chủ đột nhiên thở một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi, thanh âm trầm thấp, “Đừng lộn xộn, bây giờ ta nói thật.”
Vượng Phúc không dám động.
Đều do người này vừa nãy lắc người tới hăng say làm hắn phản ứng. Tình huống bây giờ chỉ có thể hảo hảo nói lời khuyên bảo, dụ dỗ thiếu niên ngây thơ. Bang chủ ôn nhu kéo sợi tóc trên mặt Vượng Phúc, nụ cười vô hạn nhu tình nói, “Vượng Phúc, thật ra ta…”
Tiếng bụng kêu ác mộng lại tới, bang chủ thử mặc kệ nó, tiếp tục nói, “Kỳ thật ta…”
Tiếng bụng kêu lại vang lên lớn hơn, Vượng Phúc đặc biệt chân thành thuần khiết nói, “Bang chủ, ta đói bụng.”
Bang chủ đỡ trán, đứng dậy leo xuống giường, bước ra ngoài.
“Bang chủ, ngươi đi đâu vậy?” Vượng Phúc hỏi.
Thanh âm bang chủ dị thường ai oán, “Ta ra hồ nước.”
“A? Bang chủ cũng bị tẩu hỏa nhập ma sao?” Vượng Phúc lo lắng.
Bang chủ ra khỏi cửa, ngửa đầu nhìn trời đêm thở dài, “Đúng vậy.”
Vừa rồi đúng thực là tẩu hỏa, mà hắn cũng không biết mình bị nhập ma lúc nào, yêu ai không yêu đi yêu một thằng nhóc ham ăn.
Không biết Vượng Phúc dùng phép thuật gì lấy ra cái bánh nướng, vừa ăn vừa nói, “Vậy bang chủ, bảo trọng nha.”
Bang chủ phẫn hận nhìn bánh nướng, đóng cửa lại ra thẳng hồ nước.