Sau tiết học, chờ các bạn như ong vỡ tổ rời khỏi lớp, Hạ Vũ uống một ít canh gừng trong bình giữ nhiệt Nguyệt Dực đưa cho cậu, rồi chậm rãi bước ra ngoài với hai cuốn sách trên tay.
Sáng nay trước khi đi ra ngoài, cậu được Nguyệt Dực khoác một chiếc áo khoác sang trọng màu trắng kem, khiến khuôn mặt của cậu trở nên mềm mại một chút.
Khi đi tới cửa lớp, Hạ Vũ liếc trái nhìn phải nhưng không thấy Nguyệt Dực, cậu nghĩ anh vẫn chưa tới nên đi thẳng qua góc định đi xuống dưới, nhưng có ai đó ôm từ phía sau.
Nguyệt Dực ôm Hạ Vũ từ phía sau, giống như một con gấu Bắc Cực nhỏ đáng yêu. Hạ Vũ nắm lấy cái tay đang ôm eo mình, nhưng liền bị Nguyệt Dực bắt được cánh tay, sau đó dùng tay kia lấy ra một viên kẹo.
"Cái này là bạn học cho anh." Nguyệt Dực xé giấy gói kẹo đưa vào miệng Hạ Vũ, "Ngon không?"
Hạ Vũ thấy nó quá ngọt, cậu không thích đồ quá ngọt. Nguyệt Dực hỏi "Thế nào, ăn ngon không?" Cậu cắn viên kẹo cà phê hơi đắng trong miệng, ngẫm nghĩ một lúc "Cũng được" Đối với Hạ Vũ, "cũng được" có nghĩa là không ngon. Nguyệt Dực đưa tay đưa lên miệng: "Nhổ ra, đừng ăn, đưa cho anh." Phải tranh thủ ăn chút đậu hũ của em ấy.
Hạ Vũ nhìn lòng bàn tay đang giơ lên của anh, suy nghĩ một chút, đưa viên kẹo lên môi, cắn một đầu, mở miệng, hơi nâng cằm ra hiệu cho anh nhận lấy. Nguyệt Dực sửng sốt một lúc lâu, nhìn về phía cậu, khóe miệng khẽ nhếch, môi đỏ mọng, răng trắng tinh đang cắn một nửa viên kẹo. Nguyệt Dực nghiêng đầu, ngậm lấy viên kẹo giữa môi Hạ Vũ, ngay lúc đó, anh cảm thấy đầu tim có chút ngọt, đầu óc sảng khoái.
Sau khi hai người ăn tối thì về ký túc xá nghỉ ngơi một lát. Mai là ngày biểu diễn, hôm nay được nghỉ ngơi, nhưng tối 8h sẽ đến phòng thể chất tập duyệt lần cuối. Nguyệt Dực có việc thầy giáo giao cho, anh làm MC, tối nay cần đến thảo luận.
Thời tiết vào ban đêm lạnh hơn ban ngày, trước khi ra ngoài, Nguyệt Dực trùm kín Hạ Vũ từ đầu đến cuối.
"Đừng chạy lung tung, chờ anh đi xuống tìm em." Nguyệt Dực vừa kéo vừa nói. Hạ Vũ ngửa cổ lên, lộ ra khuôn mặt trắng đang hơi ửng hồng vì lạnh, từ khi còn nhỏ, cơ thể cậu đã không chịu được lạnh, nhưng Hạ Vũ lại rất thích cái lạnh. Cậu nhìn Nguyệt Dực, môi mỏng mấp máy: "Anh đang dặn bạn nhỏ à?"
"Không, anh đang dặn vợ mình." Nguyệt Dực mặt không đổi sắc nói ra lời này khiến cho khuôn mặt Hạ Vũ đổi sắc, từ hồng sang hồng hơn, cậu xấu hổ "Anh mau đi."
Hạ Vũ ngoan ngoãn ngồi ở ghế hành lang đợi anh. Nguyệt Dực rất nhanh liền đi ra, anh nắm lấy đôi tay của cậu, vẫn còn ấm.
Buổi tập diễn ra rất nhanh, đến khi hai người trở về kí túc xá, chăn mỏng mùa hè đã được thay đổi bằng chăn bông, có đệm dày, êm. Nguyệt Dực pha cho cậu cốc sữa ấm, chính mình nằm trước lên giường "Uống nhanh còn đi ngủ, anh ủ ấm cho em." Hạ Vũ ngồi trên ghế bật cười "Lần sau em sẽ ủ ấm cho anh."
Sáng sớm hôm ấy, Hạ Vũ nằm trong vòng tay ấm áp của anh, tỉnh dậy. Khuôn mặt lúc ngủ của anh nhìn nhu hòa hơn thường ngày rất nhiều... rất đẹp trai. Hạ Vũ véo má anh, "Dậy đi anh ơi. Bà phù thủy sẽ giết chúng ta nếu đến muộn." Nguyệt Dực càng siết cậu vào lòng, ngủ tiếp. Hạ Vũ bất lực cười anh "Chồng ơi, em đói." Nguyệt Dực mở to mắt, bế cậu vào phòng tắm.
Lễ hội diễn ra vào chiều tối, trên còn đường nhuốm ánh hoàng hôn, Nguyệt Dực cả người lười biếng dựa vào Hạ Vũ. Nhìn theo hai cô gái mặc trang phục truyền thống rời đi, Hạ Vũ liền có cảm giác có một cánh tay ôm chầm lấy cậu. Sau đó cậu nghe thấy Nguyệt Dực ghé sát tai mình cười nhẹ: "Hai cô gái này khá xinh đẹp nhỉ."
Hạ Vũ liếc anh, anh cũng nhìn cậu như là trưng cầu ý kiến từ cậu: "Đúng không?"
Im lặng hai giây, Hạ Vũ gật đầu, ừ một tiếng.
Nguyệt Dực lại hỏi: "Em thích cô nào?"
Hạ Vũ "..."
Đùa một chút thành đùa nhiều chút. Hạ Vũ dỗ anh "Trêu anh thôi, em không thấy bọn họ đẹp, em thấy trang phục của họ đẹp, em cũng không thích cô nào hết." Hạ Vũ vuốt hai cái má của anh, ngọt ngào nói "Em chỉ thấy anh đẹp nhất, em yêu anh nhất mà." Ngay sau đó Nguyệt Dực vùi mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu, chóp mũi cọ cọ vào xương quai xanh của cậu "Anh cũng vậy." Cục cưng này chính là của anh, là bọn họ không biết trân trọng cậu. Hạ Vũ ăn không vô thì anh sẽ dỗ, lúc Hạ Vũ bị thương cũng do anh chăm, Hạ Vũ khó ngủ cũng là anh ru cậu ngủ. Mỗi một sự kiện của Hạ Vũ, từ bây giờ trở đi, anh đều muốn tham dự. Anh rất nghiêm túc nuôi cục cưng lớn như vậy, đột nhiên có một ngày người khác muốn cướp cậu đi, anh sẽ không để yên.
Hai người đến lớp học đã là một lúc sau, bà phù thủy hét hai người họ mau đi thay đồ. Hai người nhìn bọn con trai nấp sau tấm vải treo ở lớp thay đồ, Nguyệt Dực rất quyết đoán dẫn cậu đến phòng vệ sinh nam. Bọn họ cùng chui trong một căn phòng nhỏ, Nguyệt Dực không chớp mắt nhìn Hạ Vũ thay đồ.
Hạ Vũ ngại ngùng che mắt anh "Đừng nhìn, em không thay được. Chúng ta phải nhanh lên, anh đừng đực ra đứng đó." Lần này anh mới nghiêm túc thay trang phục biểu diễn....
Bộ trang phục khiêu vũ bó sát vào người, lộ ra vòng eo tinh tế và đôi chân thon dài của cậu. Nguyệt Dực tiếp tục chìm đắm trong thế giới của mình. Vợ anh quá mê người, thật muốn nhốt lại. Anh hối hận, hối hận vì đã để cậu tham gia biểu diễn.
Hạ Vũ mải ngắm nhìn vẻ đẹp của anh, Nguyệt Dực mặc vest trông rất chín chắn, anh không có dáng người mảnh như cậu, đôi chân dài với bờ vai rộng, hình tam giác ngược trong truyền thuyết, chính là dáng người của đàn ông trưởng thành.
"Hạ Vũ, chúng ta bỏ trốn đi."
Hạ Vũ khó hiểu bị anh ôm vào lòng, "Không được, mau trở về lớp." Cậu không biết vì sao anh tâm trạng thất thường nhưng vẫn nhẹ nhàng nói "Anh mệt không?" Nguyệt Dực nằm trên vai cậu lắc đầu. "Cố một chút, biểu diễn xong chúng ta có thể nghỉ ngơi. Chúng ta còn phải thả đèn ước nguyện nữa." Nguyệt Dực ôm cậu bế lên, mang cậu đi.
Cửa lớp mở ra, các bạn học chỉ thấy mắt mình sắp mù rồi. Hai nam thần đúng là mặc gì cũng đẹp. Trên đường đi đến đây, không ít người nhìn chằm chằm bọn họ, Hạ Vũ chỉ biết rúc vào lồng ngực anh, mặt đỏ chót như cà chua.
"Ê, anh muố-." Hạ Vũ kịp thời bịp miệng anh lại, cô nàng phù thủy đang định xông lên đánh anh, bị bạn học nữ bên cạnh ngăn lại.
Nguyệt Dực liếm nhẹ lên tay cậu, Hạ Vũ giật mình rụt tay lại nhưng không được.
Sao lại đáng yêu như vậy. Cái mũi đáng yêu, miệng cũng đáng yêu, lông mi cũng giống như tóc của tinh linh nhỏ, vô cùng vô cùng đáng yêu. Nguyệt Dực lại nhẹ nhàng chạm lên môi Hạ Vũ, có một luồng nhiệt ấm áp phả lên tay anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve môi cậu.
May là mọi người không để ý đến bọn họ, Hạ Vũ bắt lấy tay anh nói "Đừng nghịch." Nguyệt Dực mới buông tha cậu. Anh đột nhiên cảm thấy, nếu anh và Hạ Vũ là một đôi chim nhỏ cũng không tồi. Như vậy bọn họ sẽ không bị bó buộc như vậy. Bọn họ có thể sống trên một hòn đảo không người, mỗi ngày Hạ Vũ muốn đi nơi nào chơi thì anh sẽ theo cậu đi đến đó. Bọn họ không cần xã giao, khi không có chuyện gì thì họ chỉ cần ở trên đảo chơi, cả hòn đảo chỉ thuộc về bọn họ...
Ở sau cánh gà, Hạ Vũ nhìn anh đang dẫn chương trình, giọng nói cùng vẻ ngoài khiến những cô gái ở dưới khán đài không nhịn được mà gào thét trong lòng. Hạ Vũ rất tự hào về người yêu của cậu nha. Nguyệt Dực về hậu trường, Hạ Vũ bước đến ôm lấy anh. Các bạn học nhìn hai người họ thân mật, căng thẳng ban đầu đã biến mất.
"Hai người nên để ý hoàn cảnh chứ."
"Nguyệt Dực còn không mau đi thay đồ. Cô nương kia sẽ giết cậu."
"Hạ Vũ bảo anh ấy đi nhanh."
Hạ Vũ thoát khỏi cái ôm của anh, vành tai đỏ lên, "Đi thay đồ." Nguyệt Dực gật đầu đi theo cậu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
2. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
4. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
=====================================
Mọi lời nói của bọn họ không bằng một câu nói của Hạ Vũ -_-, quá bất công.
Hạ Vũ ở trong lớp học một lần nữa thưởng thức vẻ đẹp của anh "Anh đẹp trai quá." Nguyệt Dực bật cười nhìn dáng vẻ hờn dỗi của cậu, "Là của em. Bọn họ chỉ có thể nhìn không thể chạm." Nguyệt Dực nhìn gương mặt với đôi mắt trong veo, sống mũi và đôi môi xinh đẹp, hôn cậu. Cơn gió lạnh thổi từ cửa sổ cũng không làm bọn họ tỉnh dậy từ trong ảo tưởng của mình.
Nguyệt Dực và Hạ Vũ quay lại vừa đúng lúc lớp chuẩn bị lên diễn. Không ngoài dự đoán, bị cô nương mắng xối xả. Nói một tràng dài với tên mặt dày Nguyệt Dực này không có tác dụng, cô mới nhìn thấy Hạ Vũ đang nấp sau lưng anh.
"Hạ Vũ, cậu không nên chiều anh ấy mà quên cả nhiệm vụ của mình."
"Mày mắng anh thì được, đừng động đến em ấy."
"Anh sai mà còn nói em?"
Hạ Vũ biết ngay kiểu gì cũng như vậy, "Đừng cãi nhau nữa, sắp đến chúng ta biểu diễn đó lớp phó văn nghệ à."
Cả lớp xếp hàng như lúc tập, nghe tiếng vỗ tay ở ngoài khán đài, tiếng nhạc nổi lên, bước đi rồi xoay vòng linh hoạt ra sân khấu. Đồng loạt khán giả hò hét ầm ĩ. Tiết mục họ mong chờ nhất đã đến. Nguyệt Dực thành thạo ôm eo, nắm tay cậu nhảy theo điệu nhạc. Ánh đèn sân khấu chiếu lên bọn họ, lấp lánh cả khoảng sân. Khán giả dồn lên đôi nam nam nhảy giữa sân khấu, động tác uyển chuyển khéo léo theo giai điệu.
Hạ Vũ của anh tỏa sáng trên sân khấu, biết là có nhiều ánh mắt nhìn cậu, vừa vui mà vừa khó chịu trong lòng. Bé cưng của anh đã trở nên mạnh dạn hơn, không còn nhút nhát hay trốn sau lưng anh nữa, đồng thời cậu ngày càng trở nên cuốn hút, đâu đó trong Nguyệt Dực thực sự chỉ mong Hạ Vũ cứ nhút nhát như trước, ngoài anh ra không ai có thể thấy điều đặc biệt của cậu.
Hạ Vũ rất giỏi nhận biết cảm xúc của anh, đúng động tác xoay vòng nâng người lên không trung, cậu cười tươi nhìn anh, cúi đầu chạm môi anh rất nhanh.
Màn kết của lớp rất đẹp, cô giáo lớp anh muốn chụp ảnh lưu niệm. Đến khi thay đồ học sinh, đến chỗ ba nhỏ và ba lớn của anh tiếp tục xem văn nghệ. Nguyệt Dực vẫn mơ màng. Hạ Vũ nhìn tấm ảnh ba nhỏ chụp hai người họ, cậu cười đưa cho anh xem "Anh xem, mọi người đều hướng về phía trước, chỉ có hai chúng ta nhìn nhau." Nguyệt Dực chỉ thấy sự xinh đẹp của cậu trong bức hình, gật đầu.
"Nữa nè, ba nhỏ chụp đúng lúc chúng ta xoay vòng, em lén hôn anh." Hạ Vũ giảo hoạt cười nhìn anh. Nguyệt Dực si mê nhìn cậu, khúc đó làm anh vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, Hạ Vũ của anh thực sự rất biết làm anh vui. Anh ôm lấy cậu. Hai bậc phụ huynh không thèm để ý đến đôi chim này, tiếp tục xem văn nghệ. À, thật ra là ba nhỏ xem ba lớn, ba lớn xem ba nhỏ.
Trời xẩm tối, mọi người cùng ra bờ sông thả đèn. Hạ Vũ cầm chiếc đèn lồng của cậu, viết lên điều ước của mình.
"Anh ước gì thế?" Nguyệt Dực cầm lấy đèn của cậu, "Nói ra sẽ không linh nghiệm."
Hai người cùng thả đèn lồng xuống dòng sông, ánh sáng cam từ đèn phát ra, lung linh cả một dòng sông. Hạ Vũ ước rằng những người cậu yêu thương sẽ được hạnh phúc, Nguyệt Dực ước rằng mọi điều ước của Hạ Vũ đều trở thành hiện thực...
Em là mặt trời nhỏ của anh, "Có thể chiếu sáng một mình anh được không?" Cùng lúc đó là tiếng pháo hoa trên bầu trời, Hạ Vũ không nghe rõ lời anh, hỏi "Anh vừa nói gì?" Nguyệt Dực lắc đầu tỏ ý anh chưa nói. Hạ Vũ lại mải ngắm pháo hoa, "Thật đẹp."
"Không bằng em." Em là ánh sáng rực rỡ nhất đời anh.