Hạ Vũ thò đầu ra khỏi chăn, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ sáng, đếm một hai ba chuẩn bị dậy. Trời mùa đông khiến con người ta trở nên chậm chạp. Hạ Vũ đánh răng rửa mặt, hâm lại đồ ăn Nguyệt Dực trước khi đi đã mua cho cậu, hai cái bánh bao nhân thịt với bình sữa bò rất nhanh liền nằm trong bụng cậu.
Hiếm khi mới có ngày chủ nhật được tự do hoạt động, Hạ Vũ nghĩ mình nên ra ngoài, tận hưởng niềm vui đặc biệt. Mặc áo len trắng như lông cừu và chiếc áo khoác đen của Nguyệt Dực, Hạ Vũ trông như một hoàng tử nhỏ ấm áp. Nguyệt Dực đã dành cả tối hôm qua để nhắc cậu nếu đi ra ngoài phải báo cho anh trước, mặc áo của anh mới được ra ngoài. Hạ Vũ hiểu anh có tính chiếm hữu cao với mình, mọi lần đều nghe theo anh, nhưng lần này cậu chỉ thực hiện vế sau, cảm giác không tuân thủ luật khiến lòng người rạo rực.
Cậu quyết định sẽ đến công viên con voi vẽ tranh, cậu chưa đến đó vẽ bao giờ. Nơi nào cũng đều có cái hay, cái thú, cái hấp dẫn với người làm nghệ thuật, chỉ là họ có khám phá ra nó hay không.
Công viên con voi ngày chủ nhật không đông người, vườn hoa thì càng không có người vì có đám nhóc nào thích cả ngày đi ngắm hoa ngắm cỏ.
Hạ Vũ lựa chọn chỗ ngồi, dựng giá vẽ, pha màu, lên ý tưởng. Thỏa thích vẽ tranh mà không có ai làm phiền thật thích.
Nguyệt Dực khuôn mặt không cảm xúc ngồi trên ghế, tay chống cằm lơ đãng. Ông nội rõ ràng bệnh tình đang trở nên tồi tệ, gọi đầy đủ mọi người đến chắc chắn là để chia tài sản. Hay lẽ nào chỉ đơn thuần muốn gặp mặt con cháu?
Nhìn đồng hồ ở tay, trầm ngâm suy nghĩ, chín giờ rồi, không biết Hạ Vũ đã dậy chưa?
Ông nội Nguyệt tuy đã ngoài tám mươi, làn da đã nhăn nheo, điểm thêm chấm đồi mồi, nhưng ánh mặt và khí chất của ông vẫn không thay đổi. Ông ngồi trên giường bệnh, ngứa mắt nhìn hai thằng con mình mê vợ nó không thoát ra được, với thằng cháu trai trông có vẻ đang nghiêm túc lắng nghe, ai mà biết tâm trí nó đã bay lên mấy tầng mây rồi.
"Cái tên nhà ngươi không nhìn người ta một chút thì chết sao?" Ông nội không nhịn nổi nữa, chỉ vào mặt ba lớn hét lên. Mấy người thì sung sướng rồi, có ta là khổ cực nhìn bọn bây ân ái.
Bà nội đã mất cách đây mấy năm, ông nội cô đơn nhìn trong nhà ai cũng có đôi có cặp, lòng buồn không kể xiết.
Bà nội nếu còn ở đây chắc chắn sẽ vuốt ve an ủi ông, Nguyệt Dực chỉ nhớ rằng anh chưa gặp ai hiền dịu như bà, dù có giận cũng không để bụng, chịu đựng tính cách nóng nảy của ông cả đời, ngoài bà thì chẳng ai khác.
"Ba, ba biết tính của chú ấy, đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Người đang nói này là em trai chú ba, ngoài mặt là vẻ đạo mạo tử tế, nhưng chính là điển hình của khẩu phật tâm xà.
"Anh hai, về nhà có thể nhìn sau."
"Chú mày cũng có khá hơn anh là mấy?" Bị vợ giận không thèm nhìn lấy một cái, còn có gan đi khuyên anh? Chú không xứng!!
Mùi thuốc súng nồng nặc, có cảm giác chỉ cần một người động đậy, chiến tranh đẫm máu sẽ nổ ra.
"Cả hai đứa bây đều làm tao không biết dấu mặt đi đâu. Im lặng hết đi, mấy đứa nhỏ học xấu thì sao?"
Nhàm chán... Nguyệt Dực đã nghĩ như vậy. Ba anh thì là tên chó điên ngoài công việc ra thì ông không có não, chú hai là tên người máy không có tình người. Và đặc biệt, cả hai đều ngu ngốc. Thở dài một hơi, coi như đang xem kịch đi.
"Ta biết mình sắp gần đất xa trời, gọi bọn bây đến là để bàn việc phân chia tài sản, di chúc gì đó quên đi." Là do ông xem phim tranh đấu tài sản quá nhiều, mà ngọn ngành là do cái di chúc...
Mọi người hầu như không ai ngạc nhiên, chỉ có ông cụ ngạc nhiên, hai thằng con cũng trưởng thành rồi sao?
"Con không cần đâu, ba cứ để phần con đi từ thiện tích đức." Ba lớn tự mình gây dựng sự nghiệp riêng, từ khi nhận thức đã có ý thức tự do tự lo.
"Tình hình hiện tại con cũng không cần." Chú hai có công ty riêng, từ ngày ông cụ gây cản trở việc theo đuổi vợ thì chú hai đã không còn ham muốn tí tài sản nào của ông.
Ông nội hài lòng về câu trả lời, suy đi nghĩ lại vẫn cau có "Tiểu Dực thì sao?" Trong đám cháu của ông, thằng cháu mặt than này khiến ông yên tâm nhất, may là không thiểu năng như ba nó.
Nguyệt Dực ngước nhìn ông, rũ mắt "Cháu đã có kế hoạch."
Gánh nặng trong lòng được trút xuống, các con và đứa cháu đều đã độc lập, chúng có cuộc sống riêng, ông đã không cần lo lắng.
"Không nhận cũng phải nhận, tài sản chia đều cho ba đứa, sử dụng như nào đều là do bây."
Ông nội dựa lưng vào thành giường, mắt nhắm nghiền. Ông đã thực hiện lời hứa với bà nội.
Gió đông nhẹ nhàng thổi qua, lạnh lẽo đến từng tấc da tấc thịt, ông lại thấy lưu luyến, lưu luyến lần đầu gặp nhau, lưu luyến kỉ niệm, lưu luyến đám nhóc,...Nhưng, nơi đây không có bà, ông nội không cảm thấy luyến tiếc điều gì. Trong giây phút cuối đời, ông cụ không hề thấy đau đớn, hàng loạt kí ức hiện lên. Giọt nước mắt hạnh phúc chảy ra từ khóe mắt.
Không ai có thể ngờ ông lại ra đi như vậy... Đứa nhóc con thấy ông nằm im lặng, người ta nói trẻ con thường rất nhạy cảm, nó oa oa nằm trong lòng mẹ khóc to. Tiếng khóc thê lương của kẻ đầu xanh tiễn kẻ đầu bạc.
Ngay hôm đó, ở căn phòng bệnh đầy máy móc, bọn họ chứng kiến sự ra đi mãi mãi của một người hạnh phúc.
Ngay hôm sau, tang lễ được tổ chức, Hạ Vũ đứng bên cạnh Nguyệt Dực. Ngày đó, cậu thấy người nhà Nguyệt chưa từng cúi đầu trước ai lại quỳ gối gập đầu trước quan tài của ông nội.
Tang lễ không ai khóc, bọn họ sinh ra đã được định sẵn phải mạnh mẽ, sức ép gia tộc khiến họ từ lâu đã quên đi cách khóc lóc yếu đuối. Chỉ là, trong tâm hồn đã nhói đau.
Ngày ông nội mất, ngày diễn ra đám tang, trời thực sự rất đẹp, ánh nắng mặt trời hiếm hoi chiếu sáng xuống nhân gian. Hạ Vũ khi trở về với Nguyệt Dực vẫn thấy hai người đứng lặng người ở phần mộ.
"Hạ Vũ, mặc kệ bọn họ." Nguyệt Dực nắm lấy tay cậu, đan vào nhau. Ông nội mất không nằm ngoài dự đoán, dù sao ông cũng ra đi thanh thản. Nguyệt Dực không hiểu nổi bản thân, anh không thấy buồn bã hay đau khổ, cảm giác như tất cả mọi thứ đều không tác động đến tâm của anh.
Hạ Vũ ôm lấy anh, nói lời ngọt ngào an ủi. Nguyệt Dực thầm nghĩ cậu quá ngây thơ, ở nơi cậu không nhìn thấy lặng lẽ nở nụ cười quái dị...