Thời Dược trên bục giảng trong giây đầu tiên nghe được không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Thích Thần. Người con trai vẫn không nhìn cô, từ chỗ ngồi đến bục giảng, ánh mắt của anh không hề hướng về đây.
Nhưng Thời Dược vẫn cảm thấy mềm lòng.
Sau khi Thích Thần đi qua giáo viên dạy toán và bước lên bục giảng, tất cả học sinh trong lớp dường như đột nhiên thức tỉnh, từng người từng người một bắt đầu từ hàng ghế sau, tiếng ho khan từng đợt một vang lên.
Nghe thấy động tĩnh kia, như là hận không thể đem phổi ho ra tới.
Tôn Tiểu Ngữ ngồi ở giữa hàng phía sau chống cằm nhìn hai người trên bục giảng, một cao một thấp, cô nghiến răng cảm khái: "Mình xem như đã nhìn ra, xác thực chính là "tâm tương đối mềm" , lại "thiện lương", thật tiếc chỉ là một chút dịu dàng và lòng nhân ái đã được dành cho một mình cậu, nửa điểm cũng không liên quan đến đám người bọn mình."
Trên bục giảng, trong tiếng ho khan của các bạn cùng lớp bên dưới, Thời Dược đỏ mặt một cách khó hiểu.
Nhưng cô vẫn nhớ những gì người đó nói ngày hôm qua, cô nhấc chân muốn bước sang một bên nhường chỗ cho người đó. Nhưng cô không ngờ rằng chưa kịp bước một bước đầu tiên đã bị người con trai đi trước mặt quát mắng.
"Con thỏ."
"..."
Thời Dược mặt đỏ bừng, không thể tin được mà ngước nhìn Thích Thần.
Cô có thể đảm bảo rằng âm lượng của Thích Thần vừa rồi không lớn, nhưng chắc chắn đủ để hai bàn trước mặt thậm chí cả giáo viên cũng có thể nghe thấy.
Tuy nhiên, trong mắt cô, nam sinh tuấn mỹ chỉ dửng dưng nhìn câu hỏi trên bảng đen.
Anh hơi nâng cằm lên, từ đường nét sườn mặt thâm thúy đến chiếc cổ thon dài được ánh nắng hắt vào từ cửa sổ.
Đẹp như một bức họa.
——Đó là hình ảnh in sâu vào tâm trí Thời Dược, sau nhiều năm nghĩ lại vẫn thấy sinh động như ngày hôm qua, mảy may hiện lên như một bức họa cuộn tròn.
Đôi môi mỏng mà đầy đặn của người trong cuộn tranh nhẹ nhàng khép mở.
"..."
Thời Dược ngây ngốc hai giây đồng hồ liền nhìn thấy người đó khẽ cau mày, quay đầu lại, cụp mắt xuống.
"Ngẩn người cái gì?"
"A... này?" Thời Dược đột nhiên hoàn hồn, thắt lưng duỗi thẳng, nhưng sắc mặt từ gò má đỏ lên đến dái tai vẫn ửng hồng, "Em, em không có nghe thấy anh vừa nói cái gì. ..... "
Giọng cô càng về sau càng nhỏ, cơ hồ sắp nhịn không được mà muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Thích Thần đưa lòng bàn tay thon dài trắng nõn ra trước mặt cô.
Có một tia sáng yếu ớt trong con ngươi nâu sẫm.
"Tôi nói, đưa viên phấn cho tôi."
"Ồ."
Thời Dược nhanh chóng đưa viên phấn trong tay cho anh.
Thích Thần thu tay lại, ánh mắt lại nhìn về phía bảng đen.
"Lát nữa có thể đi xuống."
Anh giơ tay lên, những con số và ký hiệu dưới đầu phấn hiện lên lưu loát, nét chữ trông đẹp đến mức không giống như đang làm một câu hỏi, mà giống như đang vẽ.
Chẳng qua Thời Dược lại chẳng có tâm tư thưởng thức cái này, cô chỉ nghe được câu cuối cùng mà anh nói
Cô giáo cũng chưa mở miệng...
Thời Dược nhìn giáo viên toán. Quả nhiên liền thấy cô ấy hơi nhướng mày, "Bạn học Thích Thần tự tin như vậy sao?"
Ngón tay mảnh khảnh của Thích Thần không ngừng hạ phấn viết.
"Nếu em không làm được, em đứng thay cô ấy là được."
Ngay khi những lời này nói ra, cả lớp tức khắc lại khụ khụ một mảnh.
Giáo viên dạy toán có chút biểu tình kỳ quái, cười như không cười mà liếc mắt nhìn Thời Dược một cái.
Giáo viên trẻ tuổi xưa nay không mang theo quan niệm cổ hủ. Cô ấy giơ tay hướng Thời Dược rồi nói đùa: "Vì đã có người chủ động gánh chịu trách nhiệm cho em, vậy thì em hãy về chỗ đi, Thời Dược."
Thời Dược mặt đã đỏ bừng, lúc này cũng không rảnh lo nói gì nữa, vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi bục giảng.
Trước khi bước về chỗ ngồi, cô nghe thấy giọng nói của giáo viên toán đuổi theo phía sau -
"Tư duy và tốc độ giải bài toán này - các bạn, đừng chỉ ho khan, đều lo học cho tốt đi! Còn em, Thời Dược, đừng tưởng mình sẽ không việc gì, lần sau ở tiết học của tôi còn ngẩn người ra, có mười Thích Thần cùng bàn cũng không cứu được em đâu. "
Cả lớp phá lên cười.
"..."
Dù biết cô chỉ đang nói đùa, Thời Dược vẫn cảm thấy nhiệt độ trên má mình đã tăng lên một cấp độ mới – đại khái có thể chiên trứng chín trong vài giây.
Sau giờ học toán, mối quan hệ gần như đóng băng giữa Thời Dược và Thích Thần đã dịu đi đôi chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
-
Trong hầu hết các trường hợp, Thời Dược cảm thấy mình đối với Thích Thần vẫn là tương đương với một đoàn không khí tồn tại. Tuy nhiên, cô thấy rằng những gì Tôn Tiểu Ngữ nói trước đó là đúng, Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong dường như đang ngày càng dán lấy Thích Thần hơn.
Đặc biệt là khi anh ấy trở về sau khi lấy nước vào ngày hôm đó, Thời Dược đã nghe thấy rất rõ ràng, Chu Phòng Vũ, người đang đứng bên ngoài chỗ ngồi của cậu ta và Thích Thần gọi một tiếng "Anh Thần".
Thích Thần dường như không phản ứng lại, và dường như đã quá quen với xưng hô của người kia.
Thời Dược trở lại chỗ ngồi của mình với tâm trạng phức tạp.
Do dự một lúc, cô tranh thủ lúc giải lao lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra. Trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mới, hình như là do Quan Tuệ tiểu thư gửi cho cô vào buổi trưa. Thời Dược đã suýt bỏ lỡ tin nhắn này vì cả buổi trưa không để ý di dộng.
Cô nhanh chóng liếc mắt một cái. Chính mẹ cô là người đã yêu cầu cô nói với Thích Thần một tiếng, buổi tối cùng cô ngồi xe nhà để tài xế chở về.
—Vì nhiều lý do, Thích Thần chưa bao giờ đi học cùng Thời Dược. Anh không nói, Thời Dược cũng không hỏi về điều đó.
Sau khi đọc tin nhắn này, Thời Dược đang muốn nói chuyện với Thích Thần thì chuông vào lớp vang lên.
Thời Dược do dự, vẫn là nuốt lời trở lại.
Cuối cùng cũng đến cuối giờ học, khi Thời Dược đang chuẩn bị đợi các học sinh ở bàn trước và sau rời đi rồi mới mở lời, lại thấy Chu Phòng Vũ đang cầm một quả bóng rổ đi tới. Vương Kỳ Phong cũng lắc lư theo sau.
Hai người dừng lại và nói, "Anh Thần, có lẽ không có sự sắp xếp cho lớp hoạt động tiếp theo. Chúng ta cùng nhau ra sân chơi chơi bóng nhé?"
Lớp hoạt động của Tam trung ngẫu nhiên sẽ có một ít hoạt động thực tiễn, ví dụ như làm cỏ ở hoa viên gì đó. Nhưng trong hầu hết các trường hợp, vẫn là an bài cho học sinh tự học hoặc giáo dục thể chất.
Thích Thần cau mày khi nghe thấy lời nói của hai người, định mở miệng từ chối. Chỉ sau một lúc, anh lại liếc nhìn Thời Dược một cách khó hiểu.
Thời Dược bị anh làm cho sửng sốt, nhìn lại đối phương một cách vô tội.
Nhưng mà Thích Thần lại đem ánh mắt thu hồi đi.
"Được." Anh đứng dậy, một tay kéo áo khoác màu đen rời khỏi chỗ ngồi, "Đi thôi."
Khi Tôn Tiểu Ngữ đi tới, cô ấy sững sờ chạy vào chỗ Thời Dược đang ngồi phát ngốc.
"Này! Dược Dược, cậu ngơ ngẩn gì vậy?"
"... đang suy nghĩ về một câu hỏi triết học." Thời Dược chậm rì rì mà nằm bò ra bàn, tưởng tượng mình giống như một chiếc bánh được phết trên chảo nóng, ánh mắt cùng ngữ khí đều héo úa.
"Ồ, có thể là sau khi bị nam thần của mình hun đúc lâu như vậy, đều sẽ tự hỏi về những vấn đề triết học?"
Thời Dược: "...?"
Thời Dược: " Cậu còn không phải đã nói rằng nam nhân bọn họ đều là đại móng heo sao, như thế nào hôm nay lại thành nam thần của cậu rồi?"
"Còn không phải là hôm trước mình vừa nói xong thì nam thần của của mình đã chứng minh trong lớp rằng cậu ấy so với đại móng heo liền khác nhau sao." Tôn Tiểu Ngữ vừa cười vừa nói," Được rồi, đừng nghĩ đến nữa. Hiếm khi có lớp hoạt động hai tuần một lần, chúng ta đi chơi trong trường học đi! "
" Không ...Mình muốn đến sân thể dục. "
Tôn Tiểu Ngữ sững sờ, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ quái.
"Đúng vậy, Thời Dược của mình. Mình vừa rồi thấy nam thần của mình cùng Chu Phòng Vũ cầm bóng rổ đi rồi. Cậu này là định sau lưng liền chủ động tấn công sao? Cho nên trước đây, mình thật sự đánh giá thấp cậu, chậc chậc..."
" Đừng nghĩ linh tinh lộn xộn, Thời Dược liếc nhìn màn hình điện thoại đã tắt, mặt mày nhăn nhó đứng lên, " Mình nên mở miệng như thế nào ... "
"Mở miệng? Mở miệng cái gì? Nói cho mình nghe một chút!
" ... "
Tiếng nói của hai cô gái dần rời khỏi lớp và đi xuống hành lang.
Các tiết hoạt động và tiết thể dục bản chất khác nhau, nếu không được giáo viên chủ nhiệm an bài thì cơ bản là hoạt động tự do, học sinh rất lỏng lẻo, không có sự kiểm soát của giáo viên.
Lúc này sân thể dục đã trở thành nơi tụ tập của hầu hết học sinh, có học sinh các khối, lớp, tụ tập thành từng nhóm.
Sau khi vào sân, Thời Dược không bận tâm nhìn xung quanh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy Thích Thần đang ở đâu.
Không có lý do nào khác, cảnh tượng một bên hừng hực khí thế trên sân bóng rổ so với bên kia vắng vẻ đã quá rõ ràng.
"Đi thôi, đừng lúng túng, tới cũng tới rồi."
Tôn Tiểu Ngữ lôi kéo Thời Dược trong lòng đang dần rút lui đến nơi đó.
Thời Dược ánh mắt hơi rối.
"Tránh xa tôi ra."
"Đừng đến chọc tức tôi một lần nữa."
Giọng nói lạnh lùng của chàng trai dường như lại vang lên bên tai một lần nữa.
Thời Dược ánh mắt hơi thay đổi, sau đó duỗi tay ôm Tôn Tiểu Ngữ.
"Tiểu Ngữ, mình sẽ không đến đó... cậu cùng mình tản bộ tâm sự đi?"
Tôn Tiểu Ngữ nhìn Thời Dược một cách khó hiểu, sau một vài ánh nhìn, cô ấy chắc chắn rằng Thời Dược thực sự không muốn đi qua , vì vậy liền gật đầu.
" Nếu cậu không muốn nghĩ tới, vậy quên nó đi."
Hai người đi dạo một lúc trên sân, bị mắc kẹt trong nhiệt độ cao vào cuối mùa hè, sau một vài vòng, cả hai chọn một nơi mát mẻ để ngồi xuống.
Nhiều học sinh vẫn ngồi trong khu vực phòng chờ phía cao này.
Khi Thời Dược và Tôn Tiểu Ngữ ngồi xuống được một lúc, họ nghe thấy một vài cô gái thì thầm trên bậc thềm vài tầng phía sau họ.
"Các cậu nhìn thấy không? Quách Vũ Kỳ hình như cũng ở đây."
"Thật sự là ở đây sao, chỗ nào?"
"Còn đâu nữa, ở sân bóng rổ chỗ giáo thảo bên kia, trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy."
"Nói như vậy, cô ấy thực sự thích tân giáo thảo của chúng ta sao?"
"Chắc chắn rồi, nếu không làm thế nào cô ấy có thể da mặt dày dính người như vậy. Cô ấy đã bị từ chối ở nơi công cộng và được mời đến một cuộc đánh nhau trước đó, mặc dù kết quả là không có đánh... nhưng cô ấy thực sự là không biết xấu hổ mà còn xuất hiện trước mặt Thích Thần một lần nữa."
"Haha, thôi đi, hôm nay cậu là người háo hức nhất đến xem bóng -ai mà biết cậu đang xem bóng hay là xem người? "
" Này, trước mặt mọi người đừng phá đám quá mức! "
" Nhưng cô ấy trang điểm như một bông hoa cũng vô ích. Mình thấy giáo thảo mang một bộ dáng tu hành, nửa ánh mắt cũng chưa cho nữ sinh nào."
" Đây mới hẳn là, giáo thảo nhưng còn không phải là đại gia sao?"
" ... "
Tôn Tiểu Ngữ dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe một lúc, chờ các cô ấy thay đổi đề tài mới quay lại
Ngay khi cô ấy định nói chuyện phiếm với Thời Dược, Tôn Tiểu Ngữ liền thấy rằng Thời Dược đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ của cô ấy với vẻ mặt cay đắng.
Tôn Tiểu Ngữ bị ánh mắt kia ai oán nhẹ một lúc.
"Sao thế? Cậu mang thâm cừu đại hận với cái đồng hồ sao?"
Thời Dược im lặng trong hai giây, "Còn mười lăm phút nữa là tan học."
"Đúng vậy. Không ... tại sao mình nghe cậu nói giọng điệu rất miễn cưỡng?"
"..."
Thời Dược không nói. Cô cắn chặt răng, trong lòng tự cổ vũ bản thân nửa phút, vỗ vỗ vai Tôn Tiểu Ngữ, "Phù hộ mình."
Tôn Tiểu Ngữ còn đang choáng váng, Thời Dược đã đứng dậy quay đầu đi về phương hướng của sân bóng rổ.
Tấm lưng kia, thấy thế nào lại như thể mang theo hương vị phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. (?)
Thời Dược vận khí tốt, Thích Thần đã được nghỉ ngơi , nhưng cũng tính vận khí không tốt - ngoại trừ việc anh ấy ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, còn có một số cô gái nhỏ đang dán ở đó.
Tuy nhiên, miệng của các cô gái chỉ có thể khép khép mở mở, người ở giữa bị vây quanh thần sắc đạm mạc đến lạnh băng.
Thời Dược có thể nhìn thấy từ đôi đồng tử nâu đó một sự thiếu kiên nhẫn rõ ràng, gần như bị kìm nén.
Thật kỳ lạ ... từ khi nào cô lại hiểu biết cảm xúc của người này nhiều như vậy ...
Thời Dược kỳ quái trong lòng , nhưng giờ nghĩ đến nhiệm vụ mà Quan Tuệ đã an bài cho cô ấy, cô ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Vì vậy, trong ánh mắt của mọi người đang vây xem náo nhiệt "Nhìn kìa, lại thêm một người tới nữa" , Thời Dược chậm rì rì mà dịch tới ngồi bên cạnh Thích Thần.
Cảnh tượng này khiến mọi người choáng váng.
Ngay cả các cầu thủ bóng rổ trên sân cũng bị phân tâm.
Tuy phía trước nữ sinh nhiều, lại có cả Quách Vũ Kỳ kia, cũng không một ai dám đến gần anh trong vòng một mét.
Chỉ có cô gái dáng người có vẻ nhỏ bé này mới đủ can đảm để bước đến chỗ Thích Thần áp suất thấp như vậy.
Mặc kệ kết cục như thế nào, họ đều khâm phục lòng dũng cảm này.
Mọi người chưa kịp suy nghĩ xong, cô gái ở gần đã nghe thấy giọng cô thì thầm.
"Thích Thần... Em muốn nói với anh một điều, chúng ta có thể đổi chỗ được không?"
"..."
Chàng trai ngồi trên bậc thềm mắt nhướng lên.
Đôi đồng tử nâu sẫm lấp lánh dưới ánh sáng.
Trong sự im lặng lúc này, vẻ mặt của mọi người không còn là ngưỡng mộ mà là sửng sốt.
Tác giả có lời muốn nói: Tai sói của Thích Thần đã phân nhánh, lại phát hiện một con thỏ nằm một mình trước cửa hang.
-
Em đưa tới cửa, anh vẫn là không ăn đâu.