Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy - Chương 26

Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy Chương 26
"......Anh trai?"

Rõ ràng là Thời Dược đã không ngờ rằng sẽ có thêm một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình. Hơn nữa, cô lại đang trong bộ dạng này, mà Thích Thần lại ở đây.

Lúc này cô đứng sững tại chỗ, dùng hai tay giữ chặt chiếc khăn vì sợ rằng vật này sẽ không cẩn thận rơi xuống.

"..."

Thích Thần cảm giác được hai mắt mình như là muốn dính chặt lại, mãi đến khi Thời Dược không nhịn được mà một lần nữa kêu anh, Thích Thần mới đột nhiên hoàn hồn.

Anh quyết liệt nhìn qua chỗ khác, mở miệng với âm thanh như bị đè nén, "Xuống nhà ... ăn sáng."

Nói xong, thiếu niên quay người không chút do dự, bước chân ra khỏi phòng.

Cửa ngoài của phòng ngủ dành cho khách "ầm" một tiếng bị đóng lại. Âm thanh làm chấn động đến dưới phòng ăn khiến vợ chồng Thời Hằng Quan Tuệ cùng Đường Ôn đang trong phòng bếp đều không hẹn mà sửng sốt.

Bên ngoài phòng dành cho khách, Thích Thần ở trong hành lang vẫn nắm chặt tay nắm cửa màu đồng thau, như thể sắp bóp méo tay cầm kim loại.

Đôi mắt chàng trai đen như mực, trong chiếc áo màu đen, đường cong của lồng ngực chập chùng lên xuống, không ai biết ở trong đó cảm xúc nổi lên như thế nào.

Sau một lúc lâu, khi tiếng tim đập như trống bên trong dần dần ổn định lại, Thích Thần dựa lưng vào tường vì mất sức. Anh thở ra một hơi dài, đường cong sắc bén của quai hàm nhếch lên nửa đường vẫn kéo dài. Đôi đồng tử nâu cũng dần dần lấy lại sự trong sáng.

"Thực sự là ... muốn điên rồi."

Vài giây trôi qua, một tiếng thì thầm trầm thấp vang lên trong hành lang.

Mà bên trong phòng ngủ dành cho khách.

Thời Dược nhìn cửa phòng mà không bình tĩnh nổi. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy bóng lưng vừa rồi của Thích Thần mang theo cảm giác vừa vội vàng, vừa cố gắng trấn định cảm giác chật vật.

... như thể bị cô làm cho sợ hãi.

Sợ hãi?

Thời Dược: "..."

Cô nhanh chóng chạy đến chiếc gương bên cạnh, xoay vài vòng để chắc chắn rằng không có gì bất thường mới lẩm bẩm rồi đi ra.

"... Tại sao anh lại có vẻ bị hù đến chạy trối c.h.ế.t như thế."

Thời Dược thất thần thay quần áo, chưa kịp sấy tóc thì phát hiện mình không biết để máy sấy tóc ở đâu trong tủ phòng tắm. Cô tìm kiếm một vài nơi cũng không thấy nên bước ra ngoài với mái tóc dài ướt sũng, chuẩn bị đi mượn máy sấy tóc ở phòng khác.

Vừa mở cửa, Thời Dược run lên khi nhìn thấy Thích Thần đang nghiêng người dựa vào tường.

Nghe thấy động tĩnh, Thích Thần đã nhìn sang.

"...... Xong rồi?"

Giọng nói của chàng trai vẫn còn hơi thơ thẩn, đôi đồng tử màu nâu cũng trở nên u tối.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Thời Dược không hiểu sao có chút khẩn trương. Sau đó cô nắm chặt mái tóc dài đang cầm trên tay: "Tóc em còn chưa khô, máy sấy tóc không tìm được ... em mượn anh một cái được không?"

Thích Thần liếc nhìn cô, không nói lời nào, quay đầu đi vào phòng ngủ chính bên cạnh.

Thời Dược thở phào nhẹ nhõm ngay khi bóng người đó khuất dạng. Sau đó, cô không khỏi nhìn cánh cửa đang hé mở của phòng ngủ chính mà lẩm bẩm: "Sao đột nhiên lại dữ dằn vậy chứ ..."

Sau một lúc, Thích Thần cầm theo máy sấy tóc đi ra.

Thời Dược đưa tay đón lấy: "Cảm ơn anh ——" Từ "trai" vẫn chưa nói ra được thì vai cô bị xiết chặt, nguyên người bị xoay nửa vòng rồi bị đẩy vào phòng ngủ cho khách.

Thẳng đến khi bị đẩy lên ghế sô pha mới dừng lại.

Thời Dược mơ màng khó hiểu, vừa định quay đầu lại hỏi thì đã bị người phía sau giữ chặt.

"Thần Thần?"

Xưng hô này khiến động tác Thích Thần dừng lại, nhưng anh nhanh chóng hồi phục như cũ, cúi người làm khuất đi đôi chân thon dài, cắm phích cắm của máy sấy tóc vào ổ điện.

Sau đó anh quay lại, ấn Thời Dược vào tay ghế sô pha.

"Ngồi xuống." Anh bật máy sấy tóc, điều chỉnh nhiệt độ và gió phù hợp, "Tôi sấy cho em."

Sau khi tóc Thời Dược đã khô gần hết, cả hai mới cùng nhau xuống nhà ăn.

Thời Hằng đang đọc báo ngẩng đầu liếc nhìn Thời Dược, giọng điệu bất lực, "Sao lâu như vậy?"

Thời Dược hai má hơi đỏ lên, "Sấy tóc rất mất công..."

"Được rồi, ăn cơm đi, lát nữa còn phải đưa anh trai con đến điểm huấn luyện." Quan Tuệ nói.

Sau bữa sáng, Thời Hằng và Quan Tuệ đi xuống ga ra của biệt thự. Sau khi lên xe, Thời Hằng hỏi: "Em có nghĩ rằng Thích Thần và Dược Dược đang đi quá gần không?"

Quan Tuệ đang thắt dây an toàn trên người động tác dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu, hơi nheo mắt lại, "Lão Thời, anh nói thật cho em biết, anh có oán giận về việc em đưa Thích Thần về không? Làm khó anh nhịn thời gian dài như vậy, lại nói thái độ của anh với em mấy ngày nay ngày càng lãnh đạm – có phải anh có ý kiến với em không."

Thời Hằng: "............"

Sau vài giây, Thời Hằng thở dài một hơi: "Em nghĩ nhiều rồi, anh còn chưa nói gì mà."

Nhìn thấy Thời Hằng "tước vũ khí đầu hàng", Quan Tuệ liền bỏ đi bộ dạng chơi xấu kia.

Khi xe lái ra khỏi ga ra, nhìn Thích Thần và Thời Dược đang đứng ở bậc thềm, Quan Tuệ mở miệng: "Em nghĩ anh nghĩ nhiều rồi... Thích Thần bị loại bệnh gì anh còn không biết sao. Nếu như thằng bé có tình cảm gì đó với Thời Dược, vậy cũng không phải là không tốt."

"Không được." Thời Hằng ngắt lời Quan Tuệ mà không hề nghĩ ngợi gì. Anh quay đầu lại nhìn Quan Tuệ, "Anh biết em và Thẩm Phương Như giống như chị em ruột, nhưng Thích Thần... Anh có thể chấp nhận cậu ta là con rể của mình sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ. "

Sau đó, Thời Hằng trực tiếp quay đầu lại. Người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng, chiều chuộng vợ con lại nghiêm túc nay lại bày ra bộ dạng như "tôi không muốn nhắc đến nữa".

Quan Tuệ liếc nhìn hai người đang đi tới bên ngoài cửa xe với ánh mắt phức tạp, sau đó cô mỉm cười dịu dàng.

"Bệnh của thằng bé ... sẽ khỏi."

Giữa trưa, bốn người nhà Thời Dược mới tới điểm huấn luyện.

Khi Quan Tuệ xuống xe, cô ấy đưa Thời Hằng đến gặp người phụ trách địa điểm, nói rằng cô ấy muốn kiểm tra môi trường sống và ăn uống trong trường với tư cách là phụ huynh. Nhưng Thời Dược không còn nơi nào để đi và bị họ "gửi" cho Thích Thần.

Hai người đi loanh quanh trong trường.

Lần đầu tiên Thời Dược nhìn thấy danh sách lớn màu đỏ được dán trên quảng trường của điểm huấn luyện.

Cô trở nên phấn khích và hỏi Thích Thần, "Đó có phải là danh sách tập huấn của bọn anh không?"

Thích Thần gật đầu.

"Vậy thì đi xem một chút đi! Nhân tiện nhìn xem anh được phân vào ký túc xá nào?"

"... Nhìn cũng vô dụng." Thích Thần ánh mắt trầm xuống.

"Tại sao lại vô dụng?" Thời Dược vươn tay nắm lấy cổ tay Thích Thần kéo tới chỗ để danh sách. "Em còn nghe nói lần huấn luyện này đều là các học sinh đến từ các trường học hàng đầu thành phố, anh ở Tam trung khẳng định là đỉnh nhất, nhưng vẫn còn nhiều trường học khác nữa ... Em nghe nói có 47 bài thi toán đạt điểm tuyệt đối, cho nên chúng ta cũng qua xem thử nha..."

Thích Thần đương nhiên không thể từ chối vì ý chí mạnh mẽ của Thời Dược, vì vậy anh đã để cô gái kéo anh đến.

Đã có rất nhiều học sinh đứng trước danh sách lớn, có người đi một mình, cũng có những nhóm 2, 3 người tụm lại với nhau, đối mặt với những cái tên màu đen trong danh sách đỏ, một người so với người kia còn đỉnh hơn.

Những người khác đang rỉ tai nhau về "nhân vật truyền kỳ".

Khi Thời Dược còn chưa đứng vững, cô đã nghe thấy nửa câu chuyện từ người phía trước truyền đến tai mình.

"... Đẹp trai vậy sao? Mình lại không quá tin tưởng vào mắt thẩm mĩ của cậu đâu ... Nhìn mấy nam sinh trường chúng ta xem, tất cả đều mang theo cặp kính dày cộp, còn có nửa khuôn mặt nổi mụn ..."

"Mình lừa cậu làm cái gì, lại không có ai cho mình tiền quảng cáo - em họ của mình học ngay ở Tam trung, con bé đã cho mình xem những bức ảnh được chụp lén, đẹp trai đến muốn mạng người ta mà!"

Ngay khi nghe thấy hai chữ "Tam trung ", lỗ tai Thời Dược liền dựng lên.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, cô ngẩng mặt lên với biểu cảm phức tạp, nheo mắt nhìn về phía Thích Thần trong ánh mặt trời.

—— Tam trung, đẹp trai, bị chụp lén, đến điểm huấn luyện.

Ngoại trừ đại thần bên cạnh, Thời Dược thực sự không thể nghĩ tới ai khác.

Chẳng hạn, lúc này dù chỉ có thể nhìn sơ qua nhưng cô vẫn cảm thấy đường nét trên khuôn mặt đẹp vô cùng.

Cũng khó trách mỹ danh truyền xa... Mới về nước chuyển trường được mấy ngày đã truyền đến cả trường khác luôn rồi.

Trong lòng Thời Dược chua ê ẩm.

Tai họa.

Hừ hừ.

Trong lòng Thời Dược đang oán thầm, lại nghe thấy hai người trước mặt đang nói tiếp phần hai--

"Theo như lời cậu nói, thiên tài cấp bậc đại thần, vừa đến liền nghiền ép giáo thảo tiền nhiệm, đánh nhau lợi hại, còn chưa có bạn gái—cậu xác định đây còn là người sao?"

"Phốc......"

Cô gái kia không có trả lời cuộc nói chuyện, Thời Dược ở phía sau có chút không nhịn được liền cười thành tiếng.

Chỉ là một giây sau khi phát ra âm thanh, cô đã cảm nhận được rõ ràng ánh mắt phán xét bay về phía mình.

Thời Dược: "..." Cô sai rồi.

Tuy nhiên bây giờ có muốn thay đổi hiển nhiên là đã muộn. Hai cô gái bị tiếng cười của cô thu hút đã ngừng nói chuyện và quay đầu nhìn qua.

Một người trong số họ liếc qua Thời Dược, ánh mắt vô thức rơi xuống Thích Thần, người đang bị cô lôi kéo.

Cô gái sững sờ trong vài giây, rồi đột nhiên "a" một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng lên——

"Cậu, cậu, cậu có phải là Thích Thần ở Tam trung không?"

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng cô ấy rõ ràng là cô gái đã nhìn thấy bức ảnh chụp lén, chỉ từ mức độ phấn khích của cô ấy có thể nói rằng cô ấy đã hoàn toàn chắc chắn về điều này.

Theo sau tiếng nói của cô ấy, hầu hết những người xung quanh vẫn đang theo dõi danh sách lớn đều quay sang nhìn.

"Cậu ấy là Thích Thần?"

"Kia là Thich Thần có thể trong kì thi toán của Tam trung đạt điểm tuyệt đối sao?"

"Không nói những thứ khác, xét về vẻ bề ngoài xác thực lời đồn không phải là giả."

"Mẹ nó, mình muốn đuổi theo cậu ấy..."

Thời Dược đã nhìn thấy những phản ứng kinh ngạc trong ánh mắt của nhiều người.

Điều này khiến cô không hiểu sao lại thấy hối hận khi quyết định kéo Thích Thần lại để xem danh sách.

Trong khi cô đang băn khoăn không biết tìm lý do gì để kéo người đó đi, Thời Dược nghe thấy giọng nói lạnh lùng mà êm tai khẽ rung lên bên cạnh cô:

"Không phải. Cô nhận nhầm người rồi."

Sau khi nói xong, Thích Thần không nhìn ai, kéo Thời Dược xoay người rời đi.

Lần này Thời Dược đã ngoan ngoãn như một con thỏ thực sự - xét thấy quyết định sai lầm vừa rồi khiến cho Thích Thần suýt bị vây xem, cô biểu hiện rất chột dạ...

Mặc dù vậy, cô cảm thấy rằng phía sau bóng lưng của mình và Thích Thần có những ánh mắt như đóng đinh vào.

Sau khi hai người bước ra ngoài một lúc, Thời Dược chậm rãi nói.

"Anh à, hình như em vừa nhìn thấy ... Cung Hân Nhuỵ."

Thích Thần không dừng lại tốc độ của mình, chỉ "ừ" một tiếng, âm thanh kết thúc hơi tăng lên.

Thời Dược lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên, "Anh có nhớ cô ấy không, chính là học tỷ cao tam mà Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ đã nhắc tới lúc trước."

"..."

Thân hình của Thích Thần rốt cuộc cũng dừng lại khi nghe xong câu nói này.

Sau hai giây, anh cụp mắt xuống, nhìn Thời Dược với một biểu cảm khó hiểu. "Con thỏ, em còn nhớ tuần trước ở tiết lao động, em ghé vào lưng tôi nói cái gì không?"

Thời Dược ngẩn ngơ: "Không phải em đã ngủ sao?"

Mà giấc mơ của cô lại đặc biệt táo bạo ...

Thích Thần không nói chuyện, đầu lưỡi chậm rãi liếm hàm trên, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm.

Ngay khi Thời Dược cảm thấy mối đe dọa từ một loại bản năng sinh học nào đó, một vài bạn học rẽ từ con đường ngoặt bên cạnh và xuất hiện trước mặt họ.

Ngay khi nam sinh cà lơ phất phơ kia nhìn thấy Thích Thần, bước chân của cậu ấy đột ngột dừng lại.

Có người bên cạnh nhẹ giọng: "Anh Kiêu, anh quen sao?"

Cậu ta lấy lại tinh thần cười một tiếng, đút túi bước về phía trước.

"Làm sao dám không quen? Lúc trước tao xem trên danh sách còn tưởng rằng trùng tên, không ngờ ... Thích Thần, mày thật sự trở về Trung Quốc."

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận