Sau một lúc yên tĩnh, Thẩm Kiêu đang dựa vào cửa sổ đột nhiên cười chế nhạo rồi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Trong cái túi đó của mày, mày để điện thoại di động và những thứ khác liên quan đến bệnh tật của mày sao?"
"Lọ thuốc có nhãn y tế."
"Haha ... Thích Thần, mày thật là đáng sợ đến làm người khác phải lau mắt nhìn."
Thẩm Kiêu hai tay đút vào túi quần, quay đầu lại, hơi nâng cằm nhìn chằm chằm Thích Thần, "Nhưng là mày nghĩ nhiều rồi. Mày cho rằng tao thích Thời Dược, tao sẽ thích cô ấy sao? ... Tao chỉ là không quen nhìn mày có nửa điểm hạnh phúc nào đó mà thôi. Mày cho rằng mày là người thắng trong lần đánh cược này sao? Thật tiếc là tao không thích cô ấy - vì vậy ngay từ đầu tao đã đứng ở vị trí bất khả chiến bại, mày một chút cũng không tính là thắng, chỉ phí công nói ra chân tướng bệnh tình của chính mình mà thôi."
Thích Thần không hề bị những lời này của Thẩm Kiêu chọc tức, thậm chí ánh mắt vẫn không chút dao động.
Anh quay lưng bước ra ngoài. "Không sao, tao không quan tâm đến phần mở đầu và quá trình, tao chỉ quan tâm đến kết quả."
"..." Thẩm Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, bàn tay đặt ở bên hông khẽ nắm chặt.
Thích Thần đi tới mở cửa, dừng lại một lúc trước khi bước ra. Một nụ cười rất nhạt đọng lại ở dư âm.
"Dù có thích cô ấy hay không, mày cũng không có cơ hội...... Đủ rồi."
Khi giọng nói phát ra, Thích Thần bước ra ngoài, cửa phòng thay đồ đóng sầm lại.
Trong phòng.
Sau khi thu lại nụ cười, Thẩm Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt hơi trầm xuống.
Từ cửa sổ của phòng thay đồ này nhìn ra, đó là sân thể dục của cơ sở huấn luyện, cậu dường như có thể mơ hồ nhìn thấy cô gái nhỏ. Bây giờ hẳn là cô đang hoảng sợ mà oán hận cậu đi.
Nhưng đoán chừng rằng đến cơ hội giải thích cô ấy cũng sẽ không cho cậu.
Thẩm Kiêu nhìn lướt qua thùng rác. Thẻ nhớ và thẻ điện thoại di động đã vỡ thành nhiều mảnh nằm im lìm ở đó.
Cậu biết Thích Thần không cần làm chuyện này trước mặt cậu.
Sở dĩ Thích Thần làm như vậy rõ ràng là muốn cậu c.h.ế.t.
... Tám năm trước, người con trai này bẻ gãy cánh tay cậu, so với lần này đều giống nhau.
Sau tám năm, không biết bệnh tình của Thích Thần đã được chữa trị như thế nào, nhưng tâm tư của đối phương hiển nhiên càng ngày càng sâu, càng lúc càng đáng sợ.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng thay đồ lại được đẩy ra.
Đồng đội của Thẩm Kiêu bước vào. "Anh Kiêu, sao anh cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ thế?"
"Không có gì."
"Em thấy tâm tình của anh có vẻ không được tốt? Có chuyện gì thì nói với anh em, mọi người sẽ cho anh vài lời khuyên?"
"..." Thẩm Kiêu khóe miệng nhếch lên, cười tự giễu, "Không có chuyện gì, chỉ là ... ném chút đồ."
"Ồ? Anh ném cái gì? Có quan trọng không?"
"Điểm khó chính là, tao không biết có quan trọng với cô ấy không ..." Thẩm Kiêu đút hai tay vào túi quần, ngẩng chiếc cổ thon dài lên đối mặt với ánh nắng chói chang, sau đó cậu thở dài một hơi, như có như không nở một nụ cười gượng gạo, "Tao cũng không biết, liệu sau này mình có hối hận không."
"Sẽ hối hận sao? Vậy thì phải tìm lại thôi."
"Nếu khó lấy lại thì sao?"
"Không phải chứ, anh còn chưa thử đã bỏ cuộc? Quả thật là không giống tính cách anh Kiêu chút nào!"
"..."
Phòng thay đồ đột nhiên an tĩnh.
Cậu nam sinh vừa nói xong lại rụt cổ lại, trong lòng như đang nghĩ có phải vừa rồi mình nói sai cái gì rồi không, chạm phải điểm cấm kỵ của Thẩm Kiêu chẳng hạn?
Đang tính toán làm thế nào để mở lời xin lỗi để vãn hồi một chút, còn chưa kịp do dự thì cậu cảm thấy vai mình chùng xuống.
Nam sinh vẫn đang quay mặt về phía cửa sổ lúc nãy quay lại và vỗ mạnh vào vai cậu—
"Mày nói đúng. Tao bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng... Con đường đi tới tương lai còn dài, ai thắng ai thua vẫn chưa biết chắc được."
Sau khi cảm khái, Thẩm Kiêu cất bước rời khỏi phòng thay quần áo.
Người phía sau sững sờ.
... Đây là chuyện gì đang xảy ra, mình lại đột nhiên trở thành người cố vấn cho cuộc đời của Thẩm Kiêu sao?
Khi Thích Thần trở lại sân thể dục, từ xa anh nhìn thấy cô gái đang ngồi trên băng ghế một mình.
Cô đang cố chấp cúi đầu, chiếc đuôi ngựa dài xõa qua vai. Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt vào mép băng ghế gỗ, mặt cắt không còn một giọt máu, không hề tương đồng với những học sinh sôi nổi khác xung quanh.
Ngay cả khi không nhìn thấy biểu hiện của cô gái, Thích Thần có thể đoán được rằng đôi mắt của Thời Dược lúc này nhất định đang đỏ bừng.
Anh thở dài trong lòng rồi bước tới.
Lúc này Thời Dược vừa kiểm tra thông tin liên quan đến chứng tự kỷ bằng điện thoại di động, cô cũng đã đoán được lời Thẩm Kiêu nói "Anh ta còn dám tự s.á.t" là tình huống như thế nào. Cô không thể ngờ rằng Thích Thần hiện tại, một người anh trai hoàn hảo như vậy lại là một bệnh nhân bị mắc căn bệnh không cách nào chữa tận gốc nhiều năm như vậy, thậm chí còn tự làm hại mình, không những vậy còn tự s.á.t từ khi còn rất nhỏ.
Trong tiếng reo hò và tiếng cười đùa không ngớt, cô ngày càng thu mình lại thật chặt, cố ép bản thân không nghĩ đến những điều khủng khiếp đó. Cô không muốn bóc ra vết sẹo của Thích Thần, và cô cũng không muốn đối phương nhìn thấy trạng thái của mình sau khi cô biết chuyện.
Tuy nhiên, càng muốn chịu đựng càng không được.
Khi Thời Dược đang cố kìm nước mắt, nghẹn đến mức khí quản có chút đau, một chiếc áo khoác mềm mại đột nhiên chùm xuống đầu.
Trước mắt bỗng đen kịt, cả những âm thanh ồn ào như tách khỏi một thế giới khác.
Chỉ có một giọng nói quen thuộc vang lên cùng nụ cười bất lực.
"Nếu tôi nhặt được một con thỏ mắt đỏ ở bên đường, trông nó đáng thương và không ai muốn có nó, tôi có thể đóng gói và mang nó về nhà được không?"
Thời Dược vén góc áo đang che mắt mình, nâng cằm lên, đập vào mắt là con ngươi màu nâu.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô gái, ánh mắt Thích Thần tối sầm lại. Anh không nhịn được đưa tay ra bóp má cô rồi nói: "Quả nhiên là đỏ mắt ... Con thỏ, em nghĩ tôi nên đưa em về nhà hấp hay kho tàu hả?"
Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào Thích Thần, người đang ở gần trong gang tấc, lắng nghe giọng nói của người kia rõ ràng đang mang rất nhiều nỗi niềm và giả vờ bình tĩnh để xoa dịu mình, Thời Dược không hiểu sao, cảm xúc vừa cố kìm nén lại đột ngột xuất hiện, không thể kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã như xâu hạt vòng đứt dây.
Đây là lần đầu tiên anh thấy con thỏ của anh khóc dữ dội như vậy, thậm chí làm anh nhất thời hoảng sợ.
"Thích Thần, đã đến giờ chúng ta vào trận rồi."
Đồng đội trong trận bóng rổ đầu tiên nhóm toán thúc giục cách đó không xa.
Những học sinh đến xem đã nóng lòng chờ đợi - trong mắt họ, trận đấu này chỉ đơn giản là trận đấu giữa Thẩm Kiêu và Thích Thần. Mọi người đều muốn biết loại tia lửa dữ dội nào sẽ phát ra từ vụ va chạm giữa hai nam sinh kiêu ngạo đã va chạm với nhau quá nhiều này.
Vì vậy, khi người trong nhóm toán học hét lên, tất cả đều háo hức nhìn về phía Thích Thần.
Chỉ là bọn họ nhìn thấy khuôn mặt luôn bình tĩnh lạnh nhạt của nam sinh bây giờ hiếm khi mang theo vẻ lo lắng cùng phức tạp. Anh đang cầm góc áo trên đầu của cô gái đối diện, nhỏ giọng dỗ dành điều gì đó.
Một lúc sau, bọn họ nhìn thấy Thích Thần đứng dậy, ra hiệu vài cái với đồng đội và trọng tài tạm thời cách đó không xa, sau đó lập tức xoay người nâng cô gái trên băng ghế lên, coi như chuẩn bị rời đi.
Những người trên sân chứng kiến được cảnh tượng này đồng thời "ồ" lên.
Tại tâm điểm ánh mắt của mọi người, Thời Dược đang khóc lóc thút thít bị kéo ra ngoài vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại, vươn tay níu lấy Thích Thần.
"Cái túi ... Chưa lấy cái túi."
Đi được nửa đường, cô gái nhỏ đang còn nước mắt ngắn nước mắt dài bỗng dưng lên tiếng.
Thích Thần vừa đau lòng vừa buồn cười.
Anh quay lại nhặt chiếc ba lô bỏ quên trước đó rồi nhanh chóng dắt cô gái ra khỏi sân. Tất cả những lời kháng nghị hay âm thanh ồn ào đều bị anh bỏ lại phía sau.
Ngoại trừ cô gái nhỏ của anh, trên đời này không có nhiều người hay sự việc đáng quan tâm như vậy.
"Anh không tham gia thi đấu cũng không việc gì sao?" Xung quanh an tĩnh một chút, Thời Dược lên tiếng hỏi với giọng bị bóp nghẹt.
"Có người thay thế, không thành vấn đề." Thích Thần liếc mắt nhìn thời gian, "Em chờ tôi xin nghỉ rồi đưa em về nhà."
Thời Dược ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, đôi mắt và mũi đều đỏ: "Nhưng em đã nói với bố mẹ rằng em và Tôn Tiểu Ngữ đi dã ngoại cùng các bạn trong lớp, ngày mai mới trở về."
Thích Thần nhìn cô một cách bất lực.
"Không được, hôm nay em phải về. Em sẽ đi cùng tôi để tạ lỗi với chú dì và hứa rằng sẽ không làm những chuyện như vậy nữa."
Thời Dược bẹp miệng, không nói gì.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng vì khóc của cô gái, Thích Thần vẫn không đành lòng làm cô mất hứng. Anh suy nghĩ một hồi, "Trước khi lên xe, em có thể ăn món tráng miệng ở tiệm bánh ngọt gần đó."
"..." Cô gái vừa rồi còn đang ủ rũ hai mắt sáng lên, ngẩng mặt lên vội vàng gật đầu, "Anh trai, anh không có lừa em đúng không?"
Thích Thần, người chưa bao giờ thích đồ ngọt hoàn toàn không hiểu được sự kích động của cô gái, "Em là một con thỏ làm bằng đường sao?"
"..."
Miễn là có đồ ngọt, Thời Dược cảm thấy mình không cần so đo điều gì với Thích Thần nữa.
Về phần bệnh tình, hai người đều ăn ý mà chọn cách tạm thời quên đi.
Cách cơ sở đào tạo vài trăm mét có một tiệm bánh ngọt khá nổi tiếng.
Sau khi Thích Thần xin nghỉ phép, anh chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc và cùng Thời Dược đến cửa tiệm đó.
Bởi vì là cuối tuần, lại là giữa buổi chiều, thời điểm học sinh trung học nhàn hạ không có chỗ để đi, trước khi bước vào cửa hàng bánh ngọt, Thời Dược trước tiên nhìn thấy từng nhóm từng nhóm người bên trong.
Cô cảm thấy hơi phấn khích - tình huống này cho thấy bánh ngọt trong cửa tiệm này phải được làm rất tốt, và nó còn có thể ngon một cách đáng ngạc nhiên.
Vừa định đẩy cửa, động tác của Thời Dược dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Thích Thần, ánh mắt buồn bã, "Anh trai ... Chúng ta đổi tiệm khác đi?"
"Hả?" Thích Thần khó hiểu nhìn xuống. "Sao vậy, không thích cái này à?"
"... Dạ, em không thích." Thời Dược thu cái tay đang nắm tay nắm cửa lại. Vừa quay đầu định rời đi, cô đã bị Thích Thần đang đứng ở đó nắm cổ tay kéo lại.
"Là em không thích, hay là sợ tôi không thích nơi đông đúc?"
"..." Thời Dược bị nói trúng tâm tư, có chút xấu hổ mà trầm mặc.
Cô sợ Thích Thần không thoải mái với môi trường như vậy, lại càng sợ đối phương cảm thấy nhàm chán vì sự "đối xử khác biệt" của mình.
"Đừng nghĩ nhiều." Thích Thần vươn tay xoa xoa đầu cô gái, "Tai thỏ vì rối rắm mà xoắn hết lại rồi này."
"Có thể--"
"Tôi thích tất cả những gì em thích."
Thích Thần ngăn lời Thời Dược lại, tay trái cầm tay cô, tay phải mở cửa rồi dẫn người vào.
Tiếng chuông gió trên cửa thu hút sự chú ý, nhiều cô gái trong tiệm bánh ngọt kiểu Âu vô tình nhìn qua đây không rời mắt.
Thích Thần tiếp tục đưa Thời Dược đến quầy và hỏi: "Có đề xuất món tráng miệng đặc biệt nào không?"
Người phục vụ trong bộ đồng phục mỉm cười với hai người.
"Hai người tới thật trùng hợp. Hôm nay trong cửa tiệm chúng tôi có hoạt động dành cho cặp đôi"