Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy - Chương 55

Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy Chương 55
Trên bàn ăn, sự yên tĩnh gần như quỷ dị giằng co vài giây, lúc sau Thời Hằng hắng giọng nói, "Khụ...... Thực ra việc Thích Thần rời đi, đã bàn bạc với anh rồi."

"......" Thời Dược không nói gì, môi khẽ cong lên, biểu tình không liên quan một mực cúi đầu ăn cơm, như thể người vừa rồi âm thầm uy hiếp cũng không phải mình.

Mà Thời Hằng cũng thành công chỉ bằng một câu hấp dẫn được sự chú ý của Quan Tuệ ——

"Anh...... Anh đã biết trước rồi sao? Vậy tại sao không nói cho em ngay từ đầu??"

Thời Hằng: "Ừm...... Còn không phải là vì sợ em khó tiếp nhận sao?"

Quan Tuệ buông đũa xuống,

"Cho dù lúc ấy anh không thể cho em biết, thì ít nhất sau khi Thích Thần đi rồi phải nói cho em một tiếng chứ — nhưng mà bốn năm qua cũng không đề cập tới một lần nào, anh ——"

"Dì à."

Thấy Quan Tuệ đã phát bực, Thời Dược lại chỉ dửng dưng ngồi bên cạnh bàng quan, Thích Thần đành bất đắc dĩ mở miệng ngăn Quan Tuệ lại.

"Lúc con đi đã nhờ chú đừng nói cho dì và Dược Dược... Còn nguyên nhân thì, về sau có thời gian con sẽ từ từ nói cho dì nghe."

Nghe Thích Thần nói vậy, Quan Tuệ lúc này mới áp xuống lửa giận. Đồng thời quay đầu liếc Thời Hằng một cái, nhỏ giọng uy hiếp —

"Nể mặt Thích Thần thôi đấy, tí nữa em sẽ tính sổ với anh."

Thời Hằng khổ sở trong lòng.

Ăn cơm xong, nhân lúc Quan Tuệ đi chuẩn bị hoa quả tráng miệng, trong phòng khách Thời Hằng ngồi trên sô pha liếc nhìn Thời Dược và Thích Thần,

"Hai đứa... hiện tại là tình huống gì đây?" Ông hơi đè thấp thanh âm, giọng nghiêm túc, "Vừa trở về đã muốn hợp lực cùng nhau ra oai phủ đầu với ta?"

Ngay khi Thích Thần định trả lời, Thời Dược khẽ kéo hắn một cái, sau đó mở miệng cười với Thời Hằng: "Ba, ra oai phủ đầu chỉ dành cho kẻ thù thôi mà nhỉ?"

Thời Hằng nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, "Hừ" một tiếng, hít một hơi định nói tiếp, lại nghĩ tới gì đó mà kiêng dè liếc nhìn về phía phòng bếp, khi cất lời âm thanh không tự chủ hạ thấp mấy đề-xi-ben:

"Bớt đem những lời nói lạnh lùng đó hù dọa ta. Xem ra con cũng biết năm đó ta đã nói với Thích Thần những gì...... 6 năm rồi, hai đứa đừng hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ từ ta, cũng đừng nghĩ có thể nhờ ta nói chuyện với mẹ con —"

Thời Hằng nói còn chưa dứt lời, Quan Tuệ bưng đĩa hoa quả đã gọt xong đi ra.

"Thích Thần, Dược Dược, lại đây ăn thử cái này......"

Quan Tuệ đặt đĩa hoa quả xuống, nhìn ra phía Thời Hằng vừa vì sự xuất hiện đột ngột của bà mà phải đem những lời còn lại nuốt trở về, nụ cười trầm xuống,





"Anh biểu tình nghiêm túc như vậy làm gì, giáo huấn sao? Thích Thần và Dược Dược là cấp dưới ở công ty của anh à?"

Thời Hằng: "...... Anh chỉ quan tâm tới cuộc sống của mấy đứa nhỏ, từ góc độ người lớn có thể cho chúng một chút lời khuyên."

Quan Tuệ nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Thời Hằng vài giây, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời ông nói. Chẳng qua bà chưa kịp nói cái gì thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên.

"Thích Thần, các con ăn rồi trò chuyện trước, dì đi nghe điện thoại đã."

Quan Tuệ nói xong cầm lấy di động đi ra ban công lầu một.

Thấy bóng dáng Quan Tuệ đi xa, Thời Hằng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ông quay đầu lại liền bắt gặp trên sô pha bên cạnh, con gái cưng của mình đang thân mật bám vào cánh tay Thích Thần cười nói thì thầm gì đó.

...... Thật chướng mắt.

Thời Hằng tràn ngập địch ý mà nhìn Thích Thần.

—— Đối với một người có ý nghĩ một tay cuỗm mất con gái bảo bối mình đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, bất cứ người cha nào cũng có tâm lý thù địch trời sinh.

Vốn dĩ cho rằng bốn năm im hơi lặng tiếng đã loại bỏ được tai họa tiềm ẩn này, không ngờ tên "đầu heo" nhớ thương "cải trắng" nhà mình lại trở về.

Thật sự là quá chướng mắt......

Thời Hằng tức giận nghĩ, lạnh lùng mở miệng mắng:

"Dược Dược, không phải trước kia đã dạy con, ở trước mặt người lớn kề tai nói nhỏ là điều rất không lễ phép sao?"

Thời Dược lại thản nhiên cười với ông: "Ba, con làm thế chỉ vì muốn tốt cho ba thôi đấy.... Ba có thật sự muốn biết con vừa nói với Thích Thần nói gì không?"

Vẻ mặt Thời Hằng đông cứng lại, chần chờ vài giây.

Và trong những giây không thể thay đổi này, ông thấy cô con gái quý giá cười tươi như hoa,

"Con vừa mới cùng Thích Thần nói, tuy rằng bốn năm không gặp, nhưng độ sợ vợ chỉ có tăng không giảm."

Thời Hằng: "............"

Quả nhiên vừa rồi ông không nên nói chuyện. —— hiện tại "Cải trắng" này, khuỷu tay vĩnh viễn đều là chìa ra bên ngoài.

Bên này Quan Tuệ nghe điện thoại gần hai mươi phút mới xong, bà vừa trở lại phòng khách, liền nghe thấy Thời Hằng vội vã hỏi:

"Đã muộn thế này ai gọi thế, còn gọi lâu như vậy?"

Quan Tuệ bất đắc dĩ mà nói:

"Còn ai nữa? Chẳng phải em đã kể với anh rồi sao, là nữ giám đốc công ty cũ của em đó. Nhà có một cô con gái duy nhất, điều kiện tốt, tiêu chuẩn cao, người theo đuổi hàng dài nhưng không vừa ý ai cả — Từ hơn hai tháng trước đã nhờ em giới thiệu cho con bé, gần đây các cuộc điện thoại ngày càng nhiều. Nếu Thời Dược nhà mình không phải con gái em đã đem nó sang cho hoàn thành chỉ tiêu rồi."

Quan Tuệ nói xong ngồi xuống sô pha, nhìn hai người đối diện vẻ mặt trầm ngâm.

Sau một lúc ngẩn người, bà bỗng lộ ra vẻ mừng rỡ,

"Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra Thích Thần nhỉ, cô gái kia tuy rằng đòi hỏi khá cao, nhưng Thích Thần chắc chắn——"

"Mẹ." Thời Dược cuống quýt mở miệng chặn đứng lời Quan Tuệ, đồng thời tay trái cầm túi tay phải lôi kéo Thích Thần ——

"Con đột nhiên nhớ ra ở bệnh viện còn nhiều việc gấp, hơn nữa anh Thích Thần vẫn chưa chính thức xuất viện đâu, ra ngoài quá lâu cũng không tốt —— không có việc gì quan trọng thì bọn con đi trước đây!"

"Này —— Dược Dược?...... Dược Dược??"

Quan Tuệ bên này còn đang cầm miếng dưa, Thời Dược đã kéo Thích Thần tới cửa, giọng nói vọng lại ——

"Chờ cuối tuần bọn con về thăm mẹ nha!"

"............"

"Ầm" một tiếng, cửa biệt thự đóng lại, chỉ còn Quan Tuệ đứng ngơ ngác nhìn lối vào đã không còn bóng dáng nào. Qua một hồi lâu bà mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về Thời Hắng ở phía sau——

"Tình huống gì đây?"

Thời Hằng chán chường liếc ra cửa một cái, đứng dậy đi vào bên trong, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm:

"Còn sao nữa...... Bao che nhau......"

"Anh lẩm bẩm cái gì thế? À, mau thành thật khai báo cho em, lúc trước rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao lại không nói cho em việc Thích Thần ra đi............"

Thời Dược vốn tưởng rằng chuyện tối hôm đó xem như thoát được. Lại không ngờ rằng, điều gì đến thì sẽ đến, tránh được mùng một cũng không tránh được mười lăm ——

Buổi sáng hôm nay mới vừa trực ca xong, cô thấy trên màn hình di động thông báo mấy cuộc gọi nhỡ của Quan Tuệ mẫu hậu đại nhân.

Thời Dược vừa đi về ký túc xá vừa gọi lại cho Quan Tuệ:

"A lô, mẹ, lúc nãy mẹ gọi con à?"

"Đúng vậy, gọi cho con hai lần, rồi nhớ ra sáng hôm nay con trực ca nên không gọi nữa."

"Có chuyện gì ạ?"

"Thật ra cũng không có gì...... Con không phải ăn cơm trưa sao? Không làm phiền con nữa, lúc nào ta kể sau."

"......" Nghe giọng Quan Tuệ lúc này có vẻ cực kỳ cao hứng, Thời Dược nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không bình thường, không dám thả lỏng buộc phải hỏi đến cùng,

"Rốt cuộc là có việc gì, mẹ đừng giấu giấu giếm giếm nữa."

Quan Tuệ cười cười, hạ giọng nói qua điện thoại,

"Cũng không phải cái gì to tát, tối hôm các con về có con gái của giám đốc gọi điện cho mẹ ấy, cô gái đó tên là Nhạc Dĩnh, hơn con hai tuổi, con có nhớ không?",

Thời Dược bên này đang mở cửa ký túc xá, nghe vậy động tác liền cứng lại: "...... Mẹ, mẹ không phải là định tác hợp cô ấy và Thích Thần chứ......"

"Con đây là phản ứng gì? Nhạc Dĩnh ngoại hình xinh đẹp, người cao da trắng, công việc và gia đình đều tốt —— con còn sợ không xứng với Thích Thần sao?"

"............"

Thời Dược nghẹn đến mức một câu cũng không nói nên lời, qua hai giây mới có chút buồn bực hỏi, "Thế...... thế mẹ định làm gì?"

"Không có làm cái gì đâu, chỉ để trưa nay cho hai đứa gặp mặt, ăn một bữa cơm, rồi đi xem phim."

Quan Tuệ cười nói, "Mẹ hẹn Thích Thần có một chỗ này mà mãi nó mới có thời gian rảnh... Con cũng đừng lo lắng, trước đây mẹ đã gặp qua cô gái kia rồi, tính cách hơi kiêu ngạo nhưng với người lớn rất lễ phép, thoạt nhìn cũng có vẻ là một đứa hiểu chuyện và giỏi giang."

"Thích ——...... Anh ấy đồng ý rồi sao?"

"Mấy lần trước thì không, hôm nay mới đồng ý đó."

Thời Dược: "...... Vậy tại sao anh ấy không nói với con?"

Quan Tuệ nghe xong sửng sốt: "Không đúng...... Thích Thần đi hẹn hò sao lại phải nói cho con? Lúc trước mẹ cũng lo Thích Thần lần đầu gặp con gái nhà người ta sẽ dễ ngượng ngùng, định bảo con đi cùng, chờ khi bọn họ thoải mái hơn thì rút lui —— chẳng qua sau đó nó nói với mẹ không cần làm phiền con đến, mẹ lại thôi không tìm con nữa."

Thời Dược nghe vậy nghiến răng chua giọng nói, "...... Thích Thần ngượng ngùng? Con thấy sẽ không đâu...... Từ hồi trung học đã suốt ngày bị một đống con gái vây quanh, anh ấy có gì mà ngượng ngùng."

"Này không được nói Thích Thần như vậy...... Nhỡ đâu Nhạc Dĩnh nghe thấy được, con bé lại nghĩ Thích Thần là loại người gì không biết."

"............"

Thời Dược thiếu chút nữa biến mình thành con cá nóc, nhưng với người còn chưa biết chuyện gì như Quan Tuệ, cô cũng không có cách nào biểu đạt.

Hít sâu mấy hơi liên tục, Thời Dược giả vờ quan tâm hỏi:

Làm mấy cái hít sâu liên tục, sau đó cô đành phải làm bộ quan tâm hỏi: "Mẹ, Thích Thần với cô gái kia đi ăn ở đâu thế?"

"Nơi đó gọi là gì ấy nhỉ...... Nhà hàng phương Tây mà mấy đôi trẻ hay đến hẹn hò ấy —— À, hình như tên của nó là "Tháp Eiffel",

Nói xong Quan Tuệ lại có điểm nghi hoặc, "Con hỏi cái này làm gì?"

Thời Dược lúc này đang đứng ở trong ký túc xá đối diện trước mặt là cái gương, nghe vậy, cô nhìn người trong gương lộ ra nụ cười có hơi đáng sợ, nhưng giọng nói lại nhu hòa mềm mại,

"Không có gì, chỉ là...... Quan tâm anh ấy thôi."

Có điều hiểu con gái không ai bằng mẹ, một chút cũng chưa yên tâm, đến khi chuẩn bị cúp máy còn cảnh cáo ——

"Thích Thần độc thân lâu rồi, tuổi cũng không còn nhỏ, không cho con đi quấy rối đâu đấy."

Thời Dược vẫn nhìn gương duy trì nụ cười ban nãy: "Ầy, không, có khả năng, đâu."

"......"

Chờ Thời Dược bên này chấm dứt cuộc gọi, trong ký túc xá Tần Nguyệt cùng Phòng An Duyệt đều là vẻ mặt kinh hãi mà nhìn cô ——

"Dược Dược, cậu đây là gọi điện cho ai vậy......Sao lại cười khủng bố như vậy?"

"Đúng vậy Dược Dược, cậu vừa rồi cười rất giống tên biến thái giết người hàng loạt trong phim điện ảnh mà tớ vừa mới xem hôm qua...... Sao thế, có người trêu chọc cậu à?"

Thời Dược xua xua tay, "Không có gì. Tâm trạng tớ đang rất "tốt", muốn mời các cậu đi ăn tiệc ở "Tháp Eiffel", đi không?"

"Oa, tất nhiên là có đi rồi!"

Phòng An Duyệt trước hết hưởng ứng, sau đó biểu tình càng thêm cổ quái,

"Mà hôm nay cũng đâu phải ngày nhận lương? Sao tự nhiên cậu lại muốn ra ngoài ăn tiệc? Khai mau, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Thời Dược dừng một chút, nghiến răng phun ra hai chữ ——

"Bắt, gian."
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận