Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy - Chương 12: Thủ lĩnh lính đánh thuê (12)

Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy Chương 12: Thủ lĩnh lính đánh thuê (12)
“…… Chúng tôi dự định thiêu sạch sẽ đám bụi cỏ này, xây một quảng trường ở đây, phía trước có thể xây một tòa nhà phổ cập khoa học, chính giữa hành lang dài dùng một mô hình khủng long có tỷ lệ 1:1, tạo nên một hành lang thế kỷ, đây nhất định có thể sẽ được liệt vào một trong những kiến trúc đồ sộ nhất trong mười năm nay.”

Lều trại lớn nhất ở giữa doanh trại, đang diễn ra hội nghị cấp cao của dòng họ Wright, người đại diện của Wright, cũng là người phụ trách thăm dò kế hoạch lần trước – Val – ở phía sau vui mừng mô phỏng theo bản vẽ phác họa kiến trúc, vẽ cho mọi người một bản kế hoạch xây dựng hùng vĩ:

“Chúng tôi dự định đầu tư 20 tỷ đô la, sẽ gấp 4 lần vốn đầu tư của Disney, theo tính toán của chúng tôi, chỉ cần thời gian hai năm là có thể phát sinh lợi nhuận, chúng ta còn có thể thông qua việc bồi dưỡng, nhân giống sinh vật viễn cổ, lấn chân vào lĩnh vực sinh vật, thuốc men, vật liệu chính xác cao thậm chí là chế tạo vũ khí, nâng dòng họ Wright lên một tầm cao mới, trở thành nhà tài phiệt dẫn đầu ở phương Tây có tư cách bình đẳng nói chuyện với quốc gia thậm chí là thế giới.”

Nghe đến đây, hơi thở của tất cả mọi người trong nháy mắt đều trở nên dồn dập.

Tiền bạc, vinh quang, quyền lực… tất cả những thứ khiến người ta say mê nhất trên thế giới này, khi bức màn của hòn đảo bí mật này được vén lên từng chút một, cũng là lúc từng thứ một được đưa đến tay của họ.

Cũng chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt âm thanh ồn ào.

Wyan Wright không nói gì chau mày lại.

Val hiểu chuyện nên tạm thời ngừng báo cáo lại, nhanh chóng bước ra ngoài, giọng nói bên ngoài truyền đến mang theo sự giận dữ: “Là ai cho phép các người nói chuyện lớn tiếng ở doanh trại vậy, có còn phép tắc không đây!”

Nhưng rất nhanh, giọng nói của hắn đã bị giọng nói khác che lấp.

Wyan Wright không nhịn được mà gõ gõ đầu gối.

Một lúc sau, Val mạnh mẽ xốc rèm cửa lên, ánh mắt kích động, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt: “Thưa ngài, ngài nên xem thử một chút.”

Wyan Wright đi ra khỏi lều trại, âm thanh ồn ào bên ngoài, ở phía xa là kho gỗ, đại bác và bom, theo đó là ánh lửa rực trời và tiếng kêu gào, gầm thét nối tiếp nhau của những con khủng long.

Nhưng mà, lúc mọi người dần dần tản ra, lộ ra một bóng dáng khổng lồ ở phía sau, hơi thở hắn ta cũng không kìm được mà nghẹt thở.

Đó là một con khủng long bạo chúa ít nhất cũng phải cao bảy tám mét, đang ngủ say như một ngọn núi nhỏ vậy!

Wyan Wright bước lên trước, cách xa cái lồng làm bằng thép, cẩn thận vuốt ve chiếc vảy cứng cáp của nó, gần như say mê cảm nhận hô hấp và sức sống mạnh mẽ của nó, vừa hỏi Val: “Đây là thứ mà các người từng gặp phải sao?”

“Không phải, thưa ngài, con ấy còn to lớn hơn, cũng hung dữ hơn, tính nguy hiểm quá lớn, theo như lời dặn dò của ngài, trước đó trước khi rời khỏi đã dùng bom hủy đi tất cả những gì có mặt trên khu vực đó rồi.” Val cung kính đáp: “Theo như những gì lần trước chúng tôi điều tra được, nơi đây có thể xuất hiện loại khủng long ăn thịt khổng lồ, vào lúc chúng tôi sắp rời đi đã cho nổ một lần, cho đến bây giờ con này đã là thú ăn thịt lớn nhất trên đảo này rồi.”

Wyan Wright tỏ ra tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, có thể khống chế là quan trọng nhất, con này cũng không tệ, chúng ta có thể dùng nó để sinh sản, bồi dưỡng ra bảo vật trấn quốc hoàn hảo nhất.”

Hắn ta quay người nhìn tứ phía, xung quanh doanh trại đã đặt đầy lồng, bên trong nhốt đầy những dã thú lớn có nhỏ có, đa phần chúng nó vẫn còn đang ngủ say, vài con đã thức tỉnh đang gào lên giận dữ, không áp chế được, rất nhanh đã có nhân viên chuyên nghiệp chạy đến, cho chúng nó hít thuốc mê.

Wyan Wright nhìn quanh một lượt, cảm thấy vừa ý: “Tiếp tục, trong vòng một tháng, ta hy vọng hòn đảo nhỏ này sẽ được dọn dẹp sạch sẽ, có thể bắt đầu xây dựng công trình.”

Màn đêm buông xuống, hòn đảo ồn ào cả một ngày dần dần khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh.

Cách doanh trại của gia tộc Wright một khoảng xa, là một vách núi cao, dưới ánh trăng, có hai người im lặng đứng đó.

Hiếm khi Ân Thần không làm tổ trong lòng người đàn ông, mà bản thân lại nghiễm nhiên ngồi xếp bằng ngay ngắn ở đó, nhìn Diêm La buông kính viễn vọng xuống, ung dung thong thả đeo đôi găng tay chiến thuật lên.

Chất liệu vải màu đen bao phủ ngón tay thon dài, anh cắn vào vị trí đeo lên của đôi găng tay, sát ý mãnh liệt, mang theo mùi thuốc súng trên người, cứ như một con thú hoang đang gỡ bỏ xiềng xích, cuộn trào không ngừng, ập đến che trời lấp đất!

“Ở đây đợi tôi.” Anh nhìn về phía cô, trong ánh mắt ngập trần vẻ xâm lược càn rỡ và sự hưng phấn kỳ dị, khiến người ta liên tưởng đến một con sói đang khát máu, dường như khác xa hoàn toàn sự bao dung ấm áp và điềm đạm trước đây, anh đưa tay lên, gần như suồng sã mơn trớn gương mặt của cô: “Ngoan một chút nào, hử?”

Sự thay đổi trạng thái hoàn toàn của Diêm La đêm nay, rất giống với lần trước cùng khủng long bạo chúa đuổi giết mà bị kích động làm mặt trái hung tàn bộc phát!

Không, cũng không thể nói là trạng thái thay đổi lớn.

Nên nói là, vốn dĩ anh là một người như vậy, chỉ là bị lý trí và tầng tầng khắc chế ràng buộc, ngụy trang, cho đến khi có tình hình đặc thù xuất hiện, mới bộc lộ ra ngoài!

Rất đáng sợ, nhưng mà, cũng bởi vì vậy mà tạo nên sự quyến rũ không ngờ.

Ân Thần hơi hơi nghiêng đầu, anh dường đã mặc định, cúi đầu cười, từ vách đá cao nhảy xuống, vừa chớp mắt, một con thằn lằn bay bay thẳng lên trời, chở theo anh bay về phía doanh trại.

Ân Thần chăm chú nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của anh.

“Ngươi không đi giúp anh ta sao?” Quy Tắc lười biếng nói: “Ngươi chỉ cần nhếch nhẹ chân mày, những vấn đề nan giải trước mặt anh ta tất cả đều sẽ được giải quyết.”

“Làm gì có chuyện việc gì cũng phải đến tay đại ca cơ chứ, hơn nữa……” Ân Thần nhếch chân mày lên: “Mỗi người đều sẽ có chuyện muốn đích thân mình làm, người khác nhúng tay vào, không phải là giúp đỡ, ngược lại không được tốt.”

“Yô!” Quy Tắc chậc lưỡi lấy làm lạ: “Ngươi lại có thể nói ra những lời có triết lý như vậy sao, ta sai rồi, ta không nên cứ mãi xem như ngươi như một tên ngốc.”

Động tác của Ân Thần khựng lại, trong chớp mắt trở nên dữ tợn: “Từ trước đến nay ngươi luôn xem ta là một tên ngốc?!”

“…” Quy Tắc ho nhẹ hai tiếng: “Đùa thôi mà, chỉ là đùa thôi.”

Ân Thần hừ hừ hai tiếng, giơ ngón tay lên, đưa vào trong miệng cắn nhẹ, giọt máu đỏ tươi đọng lại trên ngón tay, một hương vị tanh ngọt tuyệt vời tản ra từng lớp trong không khí.

Trong đêm tối, đột nhiên lộ ra một đôi mắt đỏ ngầu, đưa ánh mắt tham lam tột độ về hướng vách núi cao.

Đó là nguồn gốc gen, sự mê hoặc vô cùng cao quý nhưng dịu dàng!

Quy Tắc: “Ngươi đang làm gì vậy, không phải nói không nhúng tay vào sao?”

“Không nhúng tay, ta có thể theo chủ nghĩa nhân đạo giúp đỡ mà.” Cô nói một cách vô tội, lật ngón tay lại, từng giọt máu bay tản ra trong không khí, thuận theo hướng gió, bay về phía doanh trại to lớn kia.

“Ta lấy thân phận của vương ra lệnh cho ngươi.” Đuôi rắn thon dài nhẹ nhàng dao động theo gió, sóng âm huyễn hoặc kỳ ảo xuyên qua thời không đến tứ phương hòn đảo biệt lập, mang theo sự ngạo mạn và uy nghiêm vốn có: “Hãy đuổi những kẻ địch xâm lược càn rỡ đi.”

Trong bóng đêm, vô số sinh mệnh đang ngủ say thức tỉnh, không hề do dự, hướng về phía mệnh lệnh chỉ đến xông lên, từng chút một, tụ tập thành dòng sông, sông chảy ra biển, tạo thành sóng biển cuồn cuộn.

Diêm La vặn lồng giam của khủng long bạo chúa ra, vừa mới nghĩ đến việc cắt mạch máu, dùng máu tươi thức tỉnh con thú to lớn này, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào quen thuộc.

Ánh mắt anh tối sầm lại, quay đầu, thấy con thằn lằn bay vốn đang lặng lẽ đứng một góc chợt bay lên không trung, hưng phấn chao lượn, phát ra tiếng kêu chói tai!

Anh quỳ một chân xuống, bàn tay đè xuống đất, loáng thoáng cảm nhận được cơn chấn động kia, rõ ràng hơn và đáng sợ hơn!

“Thật là… không phải nói là đợi mình sao…” Anh thấp giọng thở dài một hơi, đạp lên cái lồng giam cao ngất để quan sát, nhìn thấy khu rừng rậm phía xa lay động liên tục, một đôi mắt đỏ ngầu của con thú hoang khổng lồ, cao sánh ngang với các tán cây có tuổi đời trăm năm, rơi vào tầm mắt.

Doanh trại mất đi hết tất cả phòng bị, cho đến khi cơn động đất gần ngay trước mắt mới bừng tỉnh, từng doanh trại một thức dậy, mọi người quần áo không chỉnh tề chạy ra ngoài, hoảng loạn lúng túng: “Cảnh báo đâu! Người canh gác đêm đâu!”

“Bên kia có gì đó! Cây bên đó đang nhúc nhích!”

“Tác chiến khẩn cấp! Tác chiến khẩn cấp! Các đơn vị lập tức vào vị trí!”

Ồn ào huyên náo, Wyan Wright mở màn doanh trại ra, tức giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì!”

Val giải thích: “Thưa ngài, nửa đêm có thú hoang đột kích, không biết tại sao báo động của chúng ta lại không kêu, nhưng mà ngài yên tâm, các đội trưởng đã bố trí xong cả rồi!”

Wyan Wright gật đầu, hắn ta rất có tự tin đối với vũ trang đội ngũ của mình.

Mây đen che khuất ánh trăng sáng, màn đêm đen tối buông xuống.

Xe bọc giáp mở đại bác ra, máy bay chiến đấu bay lên trời, tất cả mọi người đều đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào khu rừng rậm u tối, trong vô thức hơi thở bị đè nén xuống.

Cơn động đất ngày càng mạnh, nhịp tim cũng đập theo, một cơn rồi lại một cơn, mặt đất dường như muốn nứt ra.

Có thể là một cái chớp mắt, cũng có thể rất lâu sau, vào giây phút lúc mây đen tản ra, ánh trăng rọi xuống mặt đất, tất cả mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ kẻ địch của họ.

Những chiếc gai nhọn lạnh lẽo đâm xuyên qua chiếc cổ khổng lồ, cái đầu dài và sắc bén, trong miệng đầy những răng nanh sắc nhọn, con ngươi đỏ ngầu như máu.

Một con Spinosaurus khổng lồ có thể cao đến mười lăm mét, hai mươi mét, được thế giới công nhận, là khủng long ăn thịt to lớn nhất đáng sợ nhất!

Mọi người ngơ ngác nhìn nó, giây phút này, sợ rằng cho dù là chiến sĩ dũng cảm nhất cũng không nhịn được mà run rẩy.

Đây là bản năng của mỗi người, sự sợ hãi và tuyệt vọng khi đối mặt với kẻ ăn thịt đứng đầu!

“Khai hỏa ——”

Vệ sĩ của dòng họ Wright đi thành từng đoàn la lớn một tiếng, kéo nút nhấn bom xuống, những đội viên khác lấy lại tinh thần vội vàng đi theo, từng vệt ánh sáng trắng xẹt qua không trung, mạnh mẽ đánh vào người Spinosaurus rồi phát nổ, trong nháy mắt khiến cho cả vùng trời sáng rực như ban ngày!

Spinosaurus ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm lớn, âm thanh chấn động bốn phương, nó bước một bước lớn về phía trước, cắn vào một chiếc xe bọc thép vừa nã bom vào nó, nhẹ nhàng cắn đứt lìa ra làm hai, cái đuôi to lớn vẫy nhẹ một cái, ba chiếc xe bọc thép xung quanh lần lượt văng ra và nổ tung! Spinosaurus bước nhanh về phía trước, mỗi một bước đi, móng vuốt khổng lồ đều nghiền nát những xe bọc giáp chứa bom phía trước thành vụn!

Mắt thấy Spinosaurus đang đi về phía trung tâm quân doanh, máy bay chiến đấu lần lượt thả bom đạn xuống, Spinosaurus trái cắn phải xé, tiếng nổ mạnh của máy bay chiến đấu lần lượt vang lên.

Vào lúc sự chú ý của mọi người đặt hết vào Spinosaurus, cuối cùng cũng có người ngạc nhiên phát hiện, động đất không hề ngừng lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng!

Càng ngày càng có nhiều người đặt hết tầm nhìn vào phía sau Spinosaurus, nơi đó, một vệt màu đen dần dần trở nên rõ rệt.

Có người lẩm bẩm: “Cái đó là…… là, nước biển sao?”

“Không phải.” Giọng nói tuyệt vọng run rẩy nói: “Đó là…thú triều* đó ——”

*thú triều: Đề cập đến thảm họa do sự sinh sản nhanh chóng của một hoặc nhiều loài động vật.

Stegosaurus, Triceratops, Ankylosaurus…Canis dirus, hổ răng kiếm, gấu Arctodus… tất cả thú hoang trên đảo, động vật ăn cỏ, động vật ăn thịt, liên tục tụ tập lại không ngừng, tập trung thành một thú triều trào đến, khiến người khác cảm thấy sợ hãi ——

Trong chớp mắt phòng tuyến phía trước bị sụp đổ, máy bay chiến đấu bị đàn thằn lằn bay phá hủy hết, ánh lửa, bom đạn, tiếng kêu của thú hoang và tiếng gào thét thảm thiết hợp lại thành một bản tấu đáng sợ.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận