Trên mặt anh không có tức giận cùng khó chịu, cũng không có bất luận chút không cam lòng khuất nhục nào, chỉ phi thường bình tĩnh nhìn Lasombra, ánh mắt không chút gợn sóng.
Trong đáy mắt Lasombra có chút kinh ngạc.
Phản ứng của nhân loại này nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Ân Thần cười lạnh một tiếng, không chút để ý nói: “Anh cũng biết, ta liền quyền trượng Huyết tổ cũng đã sử dụng, chuyện này tự nhiên sẽ được điều tra triệt để! Đám Kevin đã lần theo dấu vết đến một thị trấn nhỏ ở Prela, ta đã phát lệnh săn giết của Huyết tộc đối với nơi đó, hơn nữa sẽ tiếp tục điều tra. Nơi đó cách lãnh thổ của anh không xa, nếu đã gặp anh, ta cũng thông báo trước với anh một tiếng.”
Vẻ mặt của Lasombra có chút u ám, gượng cười: “Bệ hạ đã có lệnh, tôi sẵn lòng tuân theo, chỉ là chuyện phát lệnh săn giết, còn cần sự đồng thuận của các trưởng lão...”
“Xúc phạm ca giả của ngô là xúc phạm ngô. Tất cả Huyết tộc dám cả gan xúc phạm uy nghiêm của Nữ Vương Ventrue, giết không tha. Việc này không cần làm phiền hội trưởng lão.” Ân Thần ngắt lời hắn ta, dứt khoát nói.
Vẻ mặt của những người xung quanh cũng không thay đổi.
Hội đồng trưởng lão đối với Huyết tộc bình thường, thậm chí cả các Huyết tộc thân vương cũng đều là chí cao vô thượng, nhưng nó không là gì đối với Nữ vương – rốt cuộc từ khi Nữ vương Ventrue cai trị Huyết tộc đến nay, cô luôn thực hiện chế độ độc tài, Hội đồng trưởng lão cũng chỉ là phương tiện thay mặt đi giải quyết thủ tục.
Đương nhiên, cô không thô bạo cũng không cuồng vọng. Quy tắc của cô rất công bằng, rộng lượng và nhân từ. Đó là cơ sở để Huyết tộc phát triển bền vững qua hàng nghìn năm mà không bị tiêu diệt. Chỉ là bây giờ đối mặt với kẻ thù của mình, cô mới lộ ra sự cường thế và thiết huyết không thể mạo phạm của đế vương!
Lasombra nhất thời không nói nên lời, cho dù trong lòng có hận, hắn ta cũng chỉ có thể trả lời: “Hết thảy như bệ hạ mong muốn.”
Nhưng Lasombra thực nhanh chóng điều chỉnh, hắn ta nở nụ cười thân thiện đối với Bạc Chi Chu: “Tôi vừa rồi nói đến đâu rồi? Ồ, là Ma giới, ngài Bạc có điều không biết, Ma giới và địa ngục hoàn toàn khác nhau, địa ngục là một phần tạo thành thế giới, nó cùng con người và các vị thần là giống nhau, đều có nguồn gốc cùng nền văn minh của chúng ta; nhưng khác với Ma giới, nơi đó là thành phần của thế giới khác, bởi vì sự chồng chéo hỗn loạn của không gian, xâm nhập vào thế giới của chúng ta, nó là một kẻ xâm lược, một dị loại không nên tồn tại ở thế giới này.”
Khi nói ra hai chữ cuối cùng, hắn ta nhìn Bạc Chi Chu với ánh mắt đầy ẩn ý.
Bạc Chi Chu vẫn im lặng.
Lasombra cười nói với Ân Thần: “Bệ hạ, tôi thấy phong ấn của khu cấm địa này vẫn còn tốt, có lẽ chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, kết giới nơi này có năng lượng dao động quá mạnh, không có ích đối với thân thể con người, sao chúng ta không cùng đi ra ngoài nói chuyện? Nơi này cách địa phận của tôi không xa, tôi chân thành mời ngài cùng ca giả của ngài tới trang viên của tôi làm khách.”
“Không, ta còn có một số việc riêng nên ở lại đây trước.” Ân Thần nhìn Bạc Chi Chu: “Đi thôi.”
Họ vòng qua Lasombra cùng rời đi, thoáng qua trong nháy mắt lướt qua nhau, Lasombra nở một nụ cười với Bạc Chi Chu.
“Hắn ta không phải người tốt, ngươi cố gắng đừng dính líu đến hắn ta.” Sau khi rời khỏi kết giới, Ân Thần nói thẳng.
Bạc Chi Chu: “Đó là thân vương của thị tộc Lasombra?”
“Đúng vậy, hắn ta cũng là Huyết tộc còn sót lại thuộc bốn thế hệ đầu của Huyết tộc hiện giờ ngoài ta.” Ân Thần nói đến đây, khóe môi gợi lên một tia trào phúng: “Tính cả ta vào trong, tổng cộng có ba người thuộc đời thứ tư, Ventrue, Lasombra và Tzimisce, ta lên ngôi vua nhờ chiếm đoạt được sức mạnh của Ventrue đời thứ ba, còn hai người kia là người thừa kế do mấy vị Vương đời thứ ba khác tự hiểu đường sống vô vọng nên tự mình sơ ủng hậu duệ. Mặc dù năng lực của họ kém xa ta, nhưng cũng thức tỉnh được sức mạnh khổng lồ của thân vương đời thứ tư. Huyết tộc vốn con nối dõi đơn bạc, ý định ban đầu của ta là tộc nhân cùng sống yên ổn bình an, cộng đồng lớn mạnh và bảo vệ tộc đàn, nhưng đám người kia thì không nghĩ vậy. Thừa dịp một lần ta ra ngoài, bọn họ tự giết hại lẫn nhau. Cuối cùng, kỹ năng Lasombra cao hơn một bậc, diệt trừ Tzimisce và trở thành thủ lĩnh của Ma đảng. Hắn ta rất tham vọng, nếu không phải là thực lực kém hơn ta, điều hắn ta thực sự muốn là cái ngai vàng này của ta.”
Cô thấy Bạc Chi Chu có chút trầm mặc từ khi ra khỏi kết giới, cho rằng anh lo lắng, an ủi: “Nhưng những thứ này không liên quan gì đến chúng ta, ta đã nắm giữ quyền trượng cả mấy ngàn năm, hắn ta chỉ có thể cúi đầu xưng thần ở trước mặt ta, điều này về sau cũng sẽ không thay đổi.”
“Ở nơi này ma quỷ dị tộc thường xuất hiện cùng lúc. Chúng ta trước lưu lại đây dò hỏi tin tức, nhất định ta sẽ tìm ra cách giải quyết ma đồ trên người ngươi.” Ân Thần chỉnh cổ áo anh: “Vùng lân cận có một tòa trấn nhỏ có lịch sử lâu đời, gần đây được dịp có lễ hội hóa trang rất náo nhiệt, lát nữa ta dẫn ngươi đi dạo một vòng.”
Bạc Chi Châu nhẹ nhàng cười: “Được.”
...
Lễ hội của thị trấn quả thực rất sôi động náo nhiệt, người người qua lại, vui vẻ nói cười.
—— Đặc biệt là sau khi Ân Thần dùng máu bôi vào khóe mắt của Bạc Chi Chu để mở mắt thần.
Bạc Chi Chu nhìn quanh bốn phía, thấy bên đường có những quầy hàng bán hoa của mười người tí hon với tám chiếc sừng trên đầu, níu giữ các thiếu nữ tuổi xuân đi ngang qua, trên thực tế lại là quỷ ăn răng, xe kết hoa đang diễu hành trên đường toả ra ánh sáng lập lòe khác thường, còn những người đang biểu diễn hóa trang thành quỷ ma thực sự 99% là... Dùng diện mạo vốn có của họ biểu diễn!
“Đây là yêu ma cuồng hoan.” Ân Thần chắp tay sau lưng bước chậm rãi: “Ở đây có rất nhiều đồ vật thú vị, ta nghĩ ngươi sẽ thích.”
Bạc Chi Chu bật cười: “Ở trong mắt em, tôi giống một đứa trẻ tò mò sao?”
“Ở trong mắt ta, tuổi của ngươi chính là một đứa trẻ.” Ân Thần đầy ẩn ý nhìn anh: “Ngươi sẽ dần nhận ra ta tốt với một đứa nhỏ bao nhiêu.”
Trong lời nói của cô có ẩn ý rõ ràng, Bạc Chi Chu lỗ tai hơi đỏ lên, nắm chặt tay ho khan hai tiếng.
Hai người chậm rãi đi ngang qua một cửa hàng kem được trang trí đẹp mắt, Bạc Chi Chu mua hai cái ống kem hoa xinh đẹp.
Ân Thần định nhận ——
Được rồi, mặc dù hiện tại cô ăn loại đồ ăn này hoàn toàn không nếm được vị, nhưng ai bảo đây là tâm ý của bạn trai nhỏ chứ, vẫn là tôn trọng một chút...
Nhưng Bạc Chi Chu lại không trực tiếp đưa nó cho cô.
Anh cắn đầu ngón tay mình, nhỏ dòng máu đỏ sẫm trượt xuống những cánh hoa kem, lộ ra vẻ ái muội mơ hồ.
Ân Thần nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó tiến lên hai bước nắm lấy đầu ngón tay của anh, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vết thương.
“Ngươi thật là...” Giọng nói của Ân Thần khàn khàn trầm thấp.
Bạc Chi Chu cười khẽ, đưa kem cho cô, Ân Thần nhận lấy, ôm lấy cổ anh hôn một cái.
Hai người tay trong tay đi dạo trong thị trấn tràn ngập phong tình dị vực, chung quanh đều là người người cuồng hoan, làm trái tim trong lồng ngực cũng nhảy loạn lên theo.
Bạc Chi Chu bỗng thấy một cửa hàng nhỏ cổ kính bên đường, nhưng bên trong lại bày vô vàn đá quý rực rỡ, chủ cửa hàng là một ông già thấp bé, mỉm cười với những vị khách ra vào.
“Đó là tộc Người Lùn.” Ân Thần thản nhiên liếc nhìn những người lùn trẻ tuổi chỉ cao 1,2 mét được ngụy trang kĩ càng: “Họ là một chủng tộc khá yếu ở phương Tây, bất quá lại là những người giỏi nhất trong việc tìm ra các mạch quặng đá quý, cũng tham tiền bạc nhất. Giá trang sức trong cửa hàng của họ sẽ cao hơn nhiều so với giá thị trường, nhưng ngược lại, ngươi cũng sẽ nhìn thấy một số bảo bối mà không thể tìm thấy trên thị trường, nếu ngươi có hứng thú, liền vào xem thử đi.”
Họ đang chuẩn bị vào trong thì Kevin đột nhiên bước tới: “Vương, có tin tức từ Aure.”
Âm Trần dừng lại, nói với Bạc Chi Chu: “Ngươi đi vào trước, ta tới ngay.”
Bạc Chi Chu biết Ân Thần sợ anh biết càng nhiều sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên cũng không cưỡng cầu muốn nghe, anh gật gật đầu, tự mình đi vào.
Ân Thần đứng ở cạnh cửa: “Sao lại thế này?”
“Lần theo thông tin người đưa, chúng thần đã tìm thấy một tòa nhà trên hòn đảo nhỏ ở Nam Phi gần Đại Tây Dương. Phía trên có dấu vết tàn tích của những con quỷ sống ở trên đó từ rất lâu. Chúng thần tìm thấy một toà giáo đường bị sập, bên trong có những hoa văn của Ma tộc đã quên lãng từ lâu, hình như có người dùng nó để truyền tống vài thứ của Ma tộc.” Kevin có chút xấu hổ nói: “Thần vô năng, ma văn kia vô cùng phức tạp, chúng thần đã tìm kiếm nhiều tư liệu lịch sử cũng không nhận rõ được, chỉ sợ phải mời ngài tự mình đến đó một chuyến.”
Ân Thần mím môi.
Bạc Chi Chu bước vào cửa hàng, chủ cửa hàng nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được thân phận con người của anh, nhưng lại ngửi thấy hơi thở Huyết tộc bá đạo mạnh mẽ trên người anh, vội vàng tiến lên tiếp đãi: “Hoan nghênh quý khách, quý khách muốn xem cái gì? Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng cái gì cần có đều có hết!”
“Đoá hồng tạc từ ruby này thật xinh đẹp.” Bạc Chi Chu chậm rãi nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào bông hồng màu sắc tươi đẹp hoa mỹ vô cùng trong tủ kính quầy: “Còn có một viên đá như vậy sao?”
“Khách hàng ánh mắt thật tốt,” Chủ tiệm xoa xoa tay: “Đây không phải là một viên ruby bình thường, mà là một khối ruby ngưng đọng, một trăm mạch khoáng ruby cũng chưa chắc đã ngưng tụ ra một khối, trên thị trường căn bản không thể tìm thấy được, chỉ có chúng tôi mới có thể tìm ra, đương nhiên, điều quan trọng nhất là viên đá quý này là món quà yêu thích của Huyết tộc, ngài biết đấy, họ thích nhất là màu đỏ diễm lệ thuần khiết.”
Câu nói cuối cùng đập vào trái tim của Bạc Chi Chu, anh mỉm cười, lấy chi phiếu và bút máy ra, viết một chuỗi số dài mượt mà: “Ông có thể đến bất kỳ ngân hàng ẩn danh nào để rút.”
Ông chủ mắt sáng lên, cười nói: “Khách hàng đừng lo, tình cờ vừa lúc tôi còn có một viên ruby ngưng đọng to và đẹp nhất, ngài có thể mang đi tự mình tạo hình làm lễ vật tặng cho ái nhân, nàng chắc chắn sẽ vô cùng cao hứng.”
Bạc Chi Chu nhớ tới đôi mắt sáng lạn hơn ngọc ruby của Ân Thần khi động tình, vẻ mặt mềm mại.
Chủ tiệm đi tới phía sau mang ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một viên ruby ngưng đọng to bằng lòng bàn tay, Bạc Chi Chu bước tới nhận, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói đè thấp: “Ngài Bạc, đêm nay sẽ có khách nhân đến ghé thăm ngài, đương nhiên, sẽ tuyệt hơn nếu không làm phiền đến Nữ vương bệ hạ.”
Ánh mắt Bạc Chi Chu hơi tối sầm lại, nhưng chủ tiệm đã nở một nụ cười tươi rói: “Được rồi, ngài có thể mang nó đi.”
Bạc Chi Chu liếc ông ta một cái, bình tĩnh cầm chiếc hộp nhỏ quay người rời đi.
Ngoài cửa, Ân Thần vừa phân phó mệnh lệnh xong, liền nhìn thấy Bạc Chi Chu cầm một cái hộp nhỏ đi ra, cười hỏi: “Mua cái gì?”
Bạc Chi Chu cong môi: “Tạm thời giữ bí mật.”
“Xin lỗi ngươi, ta có việc gấp phải rời đi ngay, có lẽ hai ngày nữa chúng ta lại tới chơi.” Ân Thần nói xin lỗi: “Ta phải đưa ngươi trở về dinh thự ngay lập tức, nhìn ngươi vào nhà ta mới có thể yên tâm mà đi.”
Bạc Chi Chu cười gật đầu:“Được.”
Dinh thự riêng của Nữ vương Ventrue nằm trên một ngọn đồi gần hồ, trang viên tinh xảo mà tú mỹ. Ân Thần nhìn Bạc Chi Chu vào phòng, thiết lập kết giới xong mới an tâm rời đi.
Quản gia đi tới, kính cẩn hỏi anh có muốn dùng bữa hay không, nhưng Bạc Chi Chu từ chối: “Tôi hơi mệt mỏi, muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
“Tất nhiên, thưa ngài.” Quản gia lập tức nói: “Sẽ không có bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì quấy rầy tới ngài.”
Anh lên lầu vào phòng, ngồi xuống bên cửa sổ.
Anh cầm viên ruby, chậm rãi vuốt ve, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những ngọn núi phía xa nối liền nhau tựa như màu đậm rực rỡ, đàn chim khoác ánh tà dương lúc chiều tà bay thoáng qua, đẹp không sao tả xiết.
Cho đến khi đêm tối thay thế ánh mặt trời, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng có nước ấm nhiệt độ vừa phải, Bạc Chi Chu tự rót cho mình một cốc, nhưng vào lúc này trong lồng ngực lại dấy lên một cơn đau rát.
Anh cầm cốc nước vững vàng, tùy ý nghiêng mắt, bên cửa sổ đã có một bóng đen mờ ảo của một người đàn ông đứng đó…