Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy - Chương 17: Huyết tộc mê tình (1)

Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy Chương 17: Huyết tộc mê tình (1)
Đêm nay mây đen dày đặc, màn đêm buông xuống, bao phủ cả một vùng đất bỏ hoang ở ngoại ô thành phố B, duy chỉ có một căn nhà kho đổ nát, hoang tàn là phát ra ánh sáng yếu ớt.

Bên trong nhà kho rải rác đầy các đồ tạp nham, duy chỉ có một khoảng trống ở trung tâm, ở đó có một người đàn ông mặc vest đang bị trói ở trên ghế, thân mình gầy gò, đầu cúi xuống, mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi, vốn trên người đang là sơ mi trắng tinh xảo, quần tây đen thẳng thớm, vậy mà lại trở nên nhăn nhúm, và rách rưới. Vết máu chằng chịt khắp nơi do bị roi quất và dao cứa, những giọt mồ hôi cùng với máu loãng rơi nhỏ giọt xuống mặt đất, ướt sũng cả một mảng.

Đối diện với anh là một đám người thân hình vạm vỡ, mặc quần áo bình thường, nhưng vẻ mặt lại hết sức lạnh lùng và tàn ác, cơ bắp cuồn cuộn, bên hông còn mang theo một con dao găm với gậy gỗ dày cộm ra. Hiển nhiên đây không phải là những tên cướp bình thường, bởi nếu nghĩ sai thì hỏng hết, chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Bọn họ chỉ vào người ở giữa cười nói, tiếng cười càn rỡ ngang ngược, người bị trói vẫn im lặng, trầm mặc không nói gì, nhưng rồi đột nhiên, cơ thể bắt đầu run rẩy, phảng phất như có cực đại thống khổ hoành hành trong cơ thể của anh, làm cho người đàn ông vẫn có thể trầm tĩnh, lãnh đạm khi bị đe dọa bởi nhát gao ngay cổ vừa rồi, bất giác khom người, cuộn mình lại, bắt đầu thở hổn hển dữ dội, thậm chí còn nghe được cả tiếng rên rỉ vì đau đớn đang thoát ra từ khóe môi đang mím chặt.

Ở phía đối diện, người đàn ông cầm đầu vẫn luôn hút thuốc bỗng ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát rồi cho vào túi ni lông trong suốt, nhìn người đàn ông đang co rúm lại vì đau đớn thở dài: "Ngài Bạc, ngài là một người tốt, cũng là một nhân vật lớn, nếu có thể, chúng tôi thật sự không muốn cùng ngài trở thành kẻ thù như thế này. Nhưng không còn cách nào khác, lấy tiền thì phải làm việc cho người ta, có người dùng số tiền lớn để mua mạng của ngài, muốn cho ngài chết không tử tế, chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo."

Hắn thật sự kiêng kỵ người đàn ông trước mặt này.

Chưa kể đến việc anh đã gây dựng nên một đế chế kinh doanh khổng lồ như thế nào, mặc dù thoạt nhìn thì người đàn ông đang bị trói này trông có vẻ văn văn nhược nhược, tay trói gà không chặt. Trong tình cảnh bị bắt đứng, bị cấm uống nước, không được ngủ, bị tra tấn, lại bị hành hạ, anh đã phải chịu đựng cảnh này trong suốt hai ngày hai đêm. Dẫu dùng dao cứa vào cổ tay cũng không thể khiến anh nói ra giấy tờ cổ phần đang ở đâu, loại người biết chịu đựng, và tàn nhẫn như thế này khiến hắn, người đã vốn quen nhìn sống chết phải khiếp sợ.

Nhưng may mắn thay, tất cả điều này đều sắp phải kết thúc.

Đại ca nhìn ống kim tiêm rỗng tuếch dưới chân người đàn ông, vừa rồi thông qua ống kim tiêm này, ước chừng khoảng 0,5 gam heroin tinh khiết được tiêm vào người anh, liều lượng đủ để giết chết bốn người trưởng thành, nhất định sẽ làm cho anh trải qua nỗi đau hoàn toàn không thể tưởng tượng được, khiến anh tuyệt vọng chết đi!

Đại ca nhìn anh, thở dài: " Bạc tiên sinh, vốn trong giới của bọn tôi thì không được tiết lộ thông tin của cố chủ, nhưng tôi khâm phục ngài, cho nên muốn ngài được chết một cách rõ ràng. Người thuê bọn tôi giết ngài chính là người thân của ngài, cũng là họ Bạc. Ngài nhớ cho kĩ, để sau này khi hóa thành quỷ thì đi tìm hắn tính sổ, anh em chúng tôi cũng chỉ là tay chạy việc cho người ta."

Nam nhân không nói gì,thống khổ cong eo, nghĩ muốn cuộn mình nhưng lại không thể cử động vì cả tay và chân đều bị trói.

Đường gân xanh trên cánh tay nổi lên, giống như có con sâu nhỏ đang lúc nhúc, mấp máy trong đó, làm cho người ta sợ hãi liệu rằng anh sẽ chết vì vỡ mạch máu trong giây tiếp theo!

Đúng lúc này, bên ngoài gió lớn, đánh ầm ầm vào cánh cửa lớn đổ nát, làm cho bọn họ vô thức sờ cây gậy gỗ phía sau thắt lưng.

"Sợ cái gì! Đây là lãnh thổ của nước H! Những tên cảnh sát đó còn không đến được đây đâu!" Đại ca không kiên nhẫn nói, chỉ vào người bên cạnh: "Đi! Đi khóa cửa kỹ lại đi! Có mỗi chuyện này mà cũng làm không xong à!"

Người nọ trả lời, nâng bước đi về phía cửa, vừa đi vừa nhớ lại, cảm thấy thật sự quá kỳ quái, rõ ràng hắn ta đã đóng cửa kỹ rồi...

Cánh cửa đang bị đập mạnh vào bên trong, người nọ chỉ có thể đi ra bên ngoài giữ cửa lại rồi dùng đồ vật gì đó để chặn cửa, cửa bị thổi theo hướng khác, hắn dùng lực thật lớn để đóng sầm cửa lại, đang muốn đóng cửa lại thì cửa đột nhiên bất động.

Ở vùng ngoại ô vắng vẻ, màn đêm đen kịt, tiếng gió gào thét tựa như ác quỷ rít gào, chỉ cách cửa lớn khoảng trăm mét, có một bóng đen đang chậm rãi đi tới.

Nói là chậm rãi, chỉ là điệu bộ thong dong, nhàn nhã thôi, chứ thực ra chỉ trong chớp mắt nó đã xuất hiện gần kề, từ trăm mét hơn chỉ còn lại mười mét, cùng với màn sương đen dày đặc như hình với bóng, dài mảnh, nhưng vặn vẹo, làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc!

Mọi người vẫn đang nói chuyện bên trong, thì thấy cái người đi đóng cửa cứng người, đứng bất động tại chỗ. Đại ca vẻ mặt bất mãn: "Lão Bát! Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì nữa!"

Lão Bát không trả lời lại!

Trong lòng đại ca thoáng hiện lên một tia nghi ngờ, không biết đó là do người anh em của mình đột nhiên khác thường, hắn đang muốn đi qua nhìn thử xem có chuyện gì, lão Bát đột nhiên cử động - hắn ngã xuống đất trong sự sững sờ, sau gáy chạm đất, phát ra âm thanh "thình thịch" hết sức nặng nề, cổ chảy máu không ngừng, trợn mắt, trong con ngươi còn sót lại vẻ hoảng sợ!

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ!

Bọn họ chậm rãi xoay người, nhìn về phía cửa lớn đang mở.

Tại nơi đó, một bóng người mảnh mai lẳng lặng đứng.

Đó là một cô gái, thoạt nhìn trông rất quái lạ.

Cô mặc một chiếc áo choàng màu đen, không phải chiếc áo choàng đơn giản kiểu cổ xưa mà là một chiếc áo choàng cực kỳ lộng lẫy và trang trọng giống như là nữ hầu tước của châu Âu thời Trung Cổ. Vải dệt tơ lụa đen được viền bằng những sợi tơ đỏ, tơ vàng cùng nhiều loại đá quý vòng quanh tạo nên hoa văn hết sức phức tạp và huyền bí lại vừa vặn với dáng người thon dài và mảnh mai của cô; cô đeo chiếc mặt nạ đỏ thẫm như máu để che đi nửa khuôn mặt của mình, chỉ để lộ ra đôi mắt dài lười nhác cùng sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm đầy đặn nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Hai tay cô chắp trước bụng, tư thế cực kỳ trang trọng và tao nhã, như là một nữ bá tước bước từ trong tranh sơn dầu cổ xưa ra, hoặc là một pho tượng được thờ cúng trong cung đình tao nhã để hậu nhân cúng bái, tôn thờ.

Nhưng bất luận thế nào, một nhân vật như vậy, vốn không nên xuất hiện ở thực tại, lại càng không nên xuất hiện ở nơi như thế này.

Có thể nói là, bất kỳ kẻ nào cũng không nên xuất hiện ở nơi này!

Đại ca cùng với người của hắn đều không phải những tên bắt cóc bình thường, họ là những kẻ tinh nhuệ, là những kẻ đứng ngoài vòng pháp luật bước ra từ Tam Giác Vàng đẫm máu, hiểu biết sâu rộng, cho nên bọn họ sẽ không khinh thường người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, thậm chí càng đề cao cảnh giác, và càng thêm sợ hãi!

Dù sao thì, lão Bát vừa chết không nhắm mắt, thi thể vẫn còn nằm ở chỗ đây!

Đại ca ngay lập tức dùng cây gậy gỗ chỉ vào cô, nửa cảnh cáo nửa thỏa hiệp: “Cô muốn như thế nào? Chúng ta không thù không oán, ở đây chỉ bàn việc cá nhân, nếu có chỗ nào mạo phạm đến cô, thì cô đã giết một người anh em của tôi để đền tội rồi, vậy, nếu hiện tại cô rời đi, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh cả, chúng tôi sẽ ngay lập tức thu dọn rồi rời đi, tuyệt đối không làm phiền đến cô!"

Không thể trách đại ca yếu đuối, anh em bị giết mà cũng không dám động thủ được.

Bọn họ ở trong vòng luẩn quẩn tăm tối nên có thể hiểu được, gặp phải những kiểu người kỳ lạ thì tốt nhất không nên trêu chọc vào, ai biết được họ là người hay là quỷ cơ chứ!

Người phụ nữ không nhìn xem bọn họ, tầm mắt lướt qua đại ca đang cảnh giác, rồi dừng lại, dán chặt vào người đàn ông đang hấp hối ở phía sau hắn.

Nam nhân dường như nghe được tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.

Khó có thể tưởng tượng được ngay cả khi cận kề cái chết, ánh mắt của người đàn ông này vẫn trầm tĩnh và lãnh đạm như vậy, không hề có chút điên cuồng hay tuyệt vọng nào.

Trái tim của Ân Thần dường như rung động rồi.

Đôi mắt trước mặt chồng chéo với một đôi mắt quen thuộc khác, như thể đã xuyên qua thời gian và không gian, như lúc ban đầu vẫn chưa hề thay đổi.

Cô đột nhiên vung tay lên, đại ca theo bản năng bắn súng, một viên đạn bắn ra đầy tia lửa lao tới, nhưng ngay trước khoảnh khắc tiếp xúc với thân thể của cô, chợt ngưng động lại giữa không trung!

Trong phút chốc, con ngươi của mọi người đều co rụt lại.

Điều này… Sao có thể chứ?!

Ân Thần nhẹ nhàng phẩy tay, viên đạn từ từ chuyển hướng trong không khí, nhắm thẳng vào bọn bắt cóc đang rải rác ở mọi ngóc ngách, ngay sau đó, cô gõ đầu ngón tay, viên đạn bay ra, cùng với máu tươi bắn tung tóe, hơn mười cổ thi thể ngã bịch xuống đất.

Ân Thần bước qua vũng máu, đi đến chỗ người đàn ông bị trói trước mặt.

Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hơi thở hấp hối, và có lẽ trong một giây tiếp theo thôi có thể hoàn toàn mất đi tính mạng.

Ân Thần nhìn anh, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận bừng bừng, làm cho cô thậm chí có ý muốn dùng roi quất những cái xác chết kia!

"Vừa rồi ta muốn tới! Là ngươi ngăn cản không cho ta động thủ!" Ân Thần tức giận, dường như sắp bùng nổ: "Nói cho ta biết! Ta phải làm sao bây giờ! Nếu hắn chết! Ta cũng không thiết sống nữa!"

Lương tâm của Quy Tắc nói rằng nếu hắn mà chết thì ngươi vốn cũng không sống được, nhưng nó không muốn khiêu khích người phụ nữ đang bị tình yêu làm cho mù quáng… à nữ hung thú, cho nên ngay lập tức nói: "Anh ta sẽ không chết được đâu, chỉ là do bị tiêm vào trong máu ma túy quá liều thôi, khiến cho hô hấp suy kiệt, ngươi chỉ cần hút hết chất độc trong cơ thể ra là được, sau đó cho anh ta một ít máu từ tim của ngươi, thì lập tức ổn thoả như chưa có gì xảy ra! Về sau thân thể khoẻ mạnh, ăn ngon ngủ tốt!"

Ân Thần không chút do dự cởi bỏ cổ áo của anh, cắn vào cổ, mơ hồ nói: "Ta nghe nói cho con người uống máu của huyết tộc sẽ chuyển hoá thành huyết tộc, anh ấy sẽ không bị như vậy, đúng không?"

Quy Tắc nói: "Ngươi không có hút khô máu của y, ngươi chỉ là đang cho anh ta uống máu tim của ngươi thôi, cho nên sẽ không thể chuyển đổi, nó chỉ giúp tăng cường tố chất cơ thể của anh ta thôi."

Vậy thì quá tốt rồi!

Ân Thần thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cắn mở mạch máu của nam nhân, ngay lập tức một mùi vị ngọt thơm lan tỏa khắp khoang miệng, đồng thời Bạc Chi Chu vốn đang hôn mê bất tỉnh cũng cúi đầu rên lên một tiếng đau đớn.

Ân Thần trợn to mắt.

Sớm đã nghe đám ma cà rồng kia nói máu của nhân loại có vị rất ngon, nhưng không ngờ nó lại ngon tới như vậy, còn ngon hơn cả uống nước trái cây, hận không thể một hơi hút cạn!

Ân Thần cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, cẩn thận tách chất độc trong máu của Bạc Chi Chu ra, bản thân mình thì uống phần máu bị nhiễm độc, rồi đem phần máu sạch trở lại cơ thể của anh.

Tuy rằng là lọc máu, nhưng bị Ân Thần hút đi rất nhiều máu như vậy, sắc mặt Bạc Chi Chu tái nhợt với tốc độ mà mắt thường còn có thể nhìn thấy được, nhưng gò má anh lại càng ngày càng ửng hồng, anh thở dốc thô nặng, một vài tiếng than nhẹ tràn ra từ xoang mũi anh, và thậm chí trong tiềm thức anh còn di chuyển cổ của mình sáp đến gần cô, như thể muốn cô hút nhiều hơn nữa...

Mặt Ân Thần lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt đảo qua bên này bên kia, nuốt nước bọt.

Này thật đúng là… quá khó khăn mà...

Ân Thần chật vật lọc máu cho Bạc Chi Chu, lúc này anh máu mất quá nhiều, hai má đã tái nhợt như tuyết, Ân Thần vội vàng cắn đầu lưỡi, ép máu trong tim mình ra, sau đó nhìn thấy anh liền... xấu hổ...
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận