Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy - Chương 30: Huyết tộc mê tình (Hoàn)

Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy Chương 30: Huyết tộc mê tình (Hoàn)
Trong bóng đêm đen như mực, Bạc Chi Chu chậm rãi đi một mình.

Lần đi đến cấm địa trước đó, dọc theo đường đi đều là ẩn vệ của Huyết tộc, lần này đến tận khi một con người là anh đi vào kết giới của cấm địa cũng không thấy xuất hiện một người nào ngăn cản anh.

Ếch ngồi đáy giếng, đủ có thể thấy, vì ngày hôm nay, vị thân vương Lasombra này đã bày mưu tính kế bao lâu và tốn không biết bao nhiêu công sức!

Christina là vua của Huyết tộc, nhưng hoàng quyền ở tít trên cao, dưới sự đục khoét nước chảy đá mòn trăm năm ngàn năm của kẻ có âm mưu, ai biết được ngày nào đó tòa thành có thể sụp đổ hay không chứ?!

Có lẽ cô không thèm để ý, nhưng anh lại không thể đánh cược được! Cũng không nỡ đánh cược!

Vì vậy, cứ để anh chủ động diệt trừ tất cả tai họa ngầm đi!

Xuyên qua tấm chắn vô hình, so với ba ngày trước cấm địa càng thêm tối tăm và áp lực hơn, nền trời nặng nề hạ xuống, như thể ngay sau đó sẽ sụp xuống mặt đất!

Ở cuối cấm địa, bóng dáng Lasombra thon dài mà ưu nhã, hắn ta đứng thẳng tắp tự tin, ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng nho nhã lễ độ như thế.

"Rất vui khi nhìn thấy ngài, ngài Bạc, quả nhiên tôi không nhìn lầm, ngài là một con người đáng được kính trọng." Hắn ta chậm rãi mở tay ra, mang theo chút đắc ý đã nắm chắc: "Vậy thì, bây giờ chúng ta bắt đầu đi."

Bạc Chi Chu không nhúc nhích, anh bình tĩnh nói: "Trước chuyện đó, tôi muốn biết, anh sẽ cứu cô ấy như thế nào?"

"Tôi có biện pháp của tôi, ngài yên tâm, sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của ngài ấy, à, trên đời này ai có thể làm tổn hại đến tính mạng của nữ vương Ventrue được chứ?" Vì để khiến cho Bạc Chi Chu cam nguyện chịu chết, Lasombra cũng không quan tâm thẳng thắn nói ra mưu tính của mình: "Ngài Bạc, ngài đã từng nghe qua thánh vật Ma tộc, Huyễn Kính chưa? Một thứ có thể làm lẫn lộn sự tồn tại của thời gian và không gian."

Bạc Chi Chu không nói, chỉ hơi hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

—— Một tư thái mặc cho kẻ khác xâu xé!

Lasombra nở nụ cười, hắn ta giơ tay lên, bóp chặt cổ Bạc Chi Chu tàn nhẫn ấn anh ngã trên mặt đất, bia mộ vốn đang đứng ở nơi đó chợt bị nhấc bay, cuốn lên tầng tầng bụi đất, cát vàng thổi quét đầy trời, một cái hố sâu rộng lớn chậm rãi lộ ra, ngay ở giữa là một cỗ quan tài dài bằng sắt màu đen.

Lasombra nâng tay trái lên, một thanh kiếm màu máu xuất hiện ở trong tay hắn, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời dần dần hiện ra một mặt trăng máu, hắn mỉm cười, mũi kiếm hướng xuống, từng chút đâm vào trong ngực của Bạc Chi Chu ——

......

"Bạc Chi Chu sắp chết."

Quy Tắc đột nhiên nói một câu, khiến cho Ân Thần chết sững tại chỗ.

"Ngươi nói cái gì?!" Cô không dám tin: "Sao Bạc Chi Chu lại sắp chết? Không phải anh ấy vẫn đang sống tốt ở trong biệt thự sao! Còn ai có thể phá vỡ kết giới của ta làm hại đến anh ấy được chứ!"

Quy Tắc: "Căn cứ theo hướng đi của tình tiết kịch bản, đã qua bảy ngày kể từ khi ngươi rời khỏi biệt thự, bây giờ Bạc Chi Chu đang ở trong cấm địa, sắp bị Lasombra hiến tế mở cổng lớn Ma giới, nhiệm vụ mới của ngươi là 【 Yêu cầu Nhập mộng giả di chuyển tới cấm địa cứu sống Bạc Chi Chu trong vòng mười phút, nhiệm vụ thất bại sẽ bị xóa bỏ! 】"

Trong phút chốc hai mắt Ân Thần đỏ rực lên.

Bỗng nhiên cô suy nghĩ kỹ lại!

Thị tộc Diệt Vong đã thần phục Ma đảng, mà Lasombra là thủ lĩnh Ma đảng, hắn ta có đủ vốn liếng để hiệu lệnh thị tộc Diệt Vong giúp hắn ta vẽ lại phù văn cấm kỵ của Ma tộc!

Lasombra là hậu duệ đời thứ hai của dòng họ Ailand, mà Ailand, đúng là ông cha của Ivan kẻ bị phong ấn trong quan tài Ma giới trong truyền thuyết kia.

Bọn họ có cùng huyết mạch Huyết tộc, mà một nửa huyết mạch Ma tộc trên người Ivan, cũng có thể thông qua trung gian là thân thể ma hồn của nhân loại, giúp hắn ta hấp thụ!

Đây là một ván cờ đã được trù tính trăm năm!

"Lasombra......" Cô gằn từng tiếng, trường bào đen trên người không gió tự bay, cô mạnh mẽ xoay người, quyền trượng Huyết tổ hướng về phía tòa giáo đường rách nát kia, huyết ngọc chợt sáng ngời, xung động vô hình cực mạnh nháy mắt nghiền cả tòa giáo đường thành bụi phấn, lấy cô làm trung tâm, lực lượng mạnh mẽ nghiền áp tàn phá bừa bãi trên đảo nhỏ ——

Mặt đất nứt ra từng tầng từng tầng, nham thạch nóng chảy và nước biển đồng thời dâng lên ào ạt, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong cấm địa Huyết tộc, nền trời giống như một tấm gương khổng lồ bị đập vỡ, rải rác thành vô số mảnh nhỏ trong suốt, lộ ra sắc trời chân thật

—— Đây vốn không phải bầu trời quang đãng muôn dặm gì cả, mà là màn đêm u trầm đen tối!

Kevin kêu lạc giọng: "Đây là Huyễn Kính! Lực lượng mê loạn thời không!"

Bọn họ nghĩ đến việc ở trong này chẳng qua là mấy tiếng, nhưng thực tế thì không biết đã qua bao lâu!

Là ai đặt Huyễn Kính ở nơi này chứ!

Giống như nghĩ tới điều gì, Kevin theo bản năng nhìn Ân Thần, nhưng cô đã bay lên trời, lực lượng mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta sợ hãi lấy cô làm trung tâm phóng ra ngoài làm biển cả run rẩy, trời đất biến sắc, thậm chí ngay cả thời không vô hình cũng đang vặn vẹo.

Người của Thánh giáo đều kinh ngạc khi nhìn thấy cô.

Nữ vương Ventrue mạnh mẽ là thường thức mà Thánh giáo truyền từ đời này sang đời khác, nhưng chỉ có chính mắt chứng kiến thì mới hiểu được, đây là loại lực lượng đáng sợ cỡ nào.

—— Một loại lực lượng không thuộc về nhân gian!

"Nữ vương bệ hạ! Mong ngài cẩn thận!" Randolph mặt trầm như nước: "Ngài nên kiềm chế lại, loại lực lượng này không nên lộ ra trước mặt hậu thế."

Ông ta giơ Thánh Quang Chi Luân lên, vầng sáng rực rỡ vừa hiện ra đã bị một tay Ân Thần gạt đi, sương đen ùn ùn kéo đến, giống như muốn che lấp cả trời đất, cô quay đầu nhìn thoáng qua, con ngươi màu đỏ tươi lóe ra sát ý khát máu và điên cuồng!

Môi Randolph bỗng chốc vô thức run lên.

Nếu lại hành động một lần nữa, gϊếŧ không tha!

Trong đầu của tất cả bọn họ, chỉ ý thức được rõ ràng một câu nói này.

Nháy mắt sau, bóng dáng của Ân Thần chợt biến mất.

Sóng nham thạch màu đỏ quét sạch xung quanh, hòn đảo biệt lập hóa thành từng hạt bụi biến mất trong lòng đại dương, mọi người nhìn nơi sau khi cô biến mất, nói không nên lời.

......

Ân Thần giẫm lên tiết điểm không gian cấp tốc xuyên qua.

Huyết tộc mạnh mẽ nhưng cũng không phải vạn năng, cho dù là lúc trước cô đi từ biệt thự đến trên đảo này cũng phải dùng nửa tiếng.

Trong mười phút......

"Vì sao bây giờ mới nói cho ta biết!" Lần đầu tiên khuôn mặt cô lạnh xuống: "Vì sao không nói sớm cho ta biết!"

"Bởi vì đây chính là quy tắc, quy tắc của nhập mộng." Quy Tắc bình tĩnh nói: "Ngươi là nhập mộng giả, đóng vai nhân vật, hướng đi dựa theo nội dung kịch bản, lúc nào cần ngươi làm cái gì thì ngươi mới có thể làm cái đó, ngươi là Mộng thú, những điều này ngươi rõ ràng hơn cả."

Ân Thần cắn môi.

"Ngươi lo lắng, ngươi mất đi tâm trí bình thường, ngươi cũng không hề cợt nhả không quan tâm giống như khi mới tới nữa." Quy tắc thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi có tình cảm thật sự."

Ân Thần: "Anh ấy rất tốt với ta, vì sao ta lại không thể có tình cảm thật sự chứ!"

Quy Tắc: "Ta cũng không nói ngươi không thể, ta chỉ nói, ngươi phải học cách thích ứng, thích ứng với việc người mình yêu phải trải qua đủ loại hạn chế trong thế giới mộng tưởng. Ngươi nói những ảo mộng này là thiên kiếp của Quân Hình biến thành, vậy thì chẳng phải mỗi một thiên kiếp đều rất khó khăn sao? Ngươi không thể ảo tưởng tất cả đều như ngươi mong muốn được, việc ngươi có thể làm chính là bình tĩnh, kiên định, dùng hết toàn lực mà đối phó!"

Ân Thần nhắm mắt lại, khí thế trên người lại tăng lên một lần nữa, khi bước qua tiết điểm, thậm chí có lôi quang vặn vẹo lóe ra.

"Ta sẽ." Kết giới ở trước mặt cô bị xé rách giống như giấy mỏng, dung nhan xinh đẹp lạnh như băng xuất hiện ở lối vào cấm địa, cô nhìn vô số Huyết tộc bị ma khí ô nhiễm đang chống đỡ trước mặt, chậm rãi nắm chặt quyền trượng: "Ta nhất định có thể đưa anh ấy còn sống trở lại!"

Vụ nổ mạnh vang dội giống như pháo hoa lộng lẫy rực rỡ ở bên ngoài kết giới, ánh lửa đốt lên tận trời, cho dù ở chỗ sâu nhất trong cấm địa vẫn có thể cảm nhận được loại uy thế khủng bố hủy thiên diệt địa này!

Lasombra nhìn phương hướng nơi xa, cúi đầu, mỉm cười: "Ngài Bạc, nữ vương bệ hạ giận dữ đến đây vì anh đó."

Ở dưới thân hắn ta, Bạc Chi Chu hơi thở mỏng manh bị ấn ngã vào trên quan tài sắt màu đen, một thanh kiếm máu tàn nhẫn xuyên thủng ngực của anh, máu tươi chói mắt chảy đầy đất.

—— Vừa thê lương lại vừa tuyệt đẹp!

Bạc Chi Chu chậm rãi mở mắt ra.

Anh có đôi mắt đen cực kỳ thuần khiết xinh đẹp của người châu Á, nhưng thứ đẹp đẽ hơn cả là ánh mắt của anh, bình tĩnh, nội liễm, sờ không rõ sâu cạn.

Lasombra vừa thưởng thức vừa tiếc nuối nhìn anh, đột nhiên cong cong môi, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thật ra, tôi lừa anh, cho dù anh có hiến tế hay không thì ngài ấy cũng sẽ chết. Khi nữ vương Huyết tộc mất đi ca giả của ngài ấy, ngài ấy sẽ tuyệt vọng đến mức mất đi lý trí, ngài ấy sẽ báo thù tôi, ngài ấy sẽ không chút nào kiềm chế bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất của mình, mà ngay tại thời điểm đó, bởi vì ngài ấy quấy nhiễu trật tự trần gian, rốt cuộc Thần cũng có thể bắt được cơ hội, giáng xuống thiên phạt, hoàn toàn chôn vùi ngài ấy!"

Nói đến đây, hắn ta có chút tiếc hận thở dài một hơi: "Đáng tiếc, thật ra tôi thật tình ngưỡng mộ bệ hạ, nếu như ngài ấy nguyện ý chia sẻ quyền hành và tình yêu cho tôi thì sẽ không đi đến bước đường này hôm nay."

Suy cho cùng, trên đời này cũng chỉ có một Ventrue, người phụ nữ phong hoa tuyệt đại như vậy, hắn ta cũng không thể gặp được người thứ hai.

"Nhưng mà cũng không có cách nào khác." Hắn ta nhìn ánh mắt Bạc Chi Chu dần dần trở nên hung ác nham hiểm lạnh như băng, ung dung thong thả nói: "Ai bảo ngài ấy hết lần này đến lần khác cứ yêu ngươi chứ, một con kiến thấp hèn!"

Quan tài đột nhiên rung động dữ dội, từng đợt ma khí cuồn cuộn trào ra, gào thét lao tới, phá tan ván quan tài, từng đạo đâm thủng thân thể Bạc Chi Chu!

Ma văn hắc ám bắt đầu xuất hiện ở trên người anh, thân thể con người bởi vì bị lực lượng đẳng cấp cao như thế tác động vào mà chảy ra từng giọt máu, một giọt lại một giọt, đan thành hoa văn kỳ lạ ở trên người anh.

Trong mắt Lasombra sáng rực lên.

"Nhanh lên! Sắp rồi!" Giọng nói của Lasombra bởi vì kích động mà mơ hồ run rẩy: "Dùng lực lượng của Ma tộc và Huyết tộc viễn cổ thông qua ma hồn dẫn vào cơ thể, lại hút khô máu của ngươi, ta có thể lấy được thân thể dung hợp lực lượng của cả Huyết tộc và Ma tộc, mạnh mẽ đến mức cho dù là Thần cũng không thể làm gì ta được!"

"Vậy sao."

Một tiếng nói nhẹ nhàng, cùng với đó là âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt.

Vẻ mặt ngạo nghễ của Lasombra chợt cứng đờ.

Hắn ta chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy lồng ngực mình bị lưỡi dao xuyên thủng, nháy mắt sau long trời lở đất, hắn ta bị ấn chặt lên quan tài một cách tàn nhẫn, sương đen cùng máu loãng điên cuồng lao về phía hắn ta.

"A ——" Lasombra thống khổ bật ra tiếng kêu thảm thiết!

"Muốn biết lực lượng dung hợp giữa Huyết tộc và ma khí, vậy không phải nên hỏi tôi trước hay sao?" Bạc Chi Chu quỳ một gối xuống trước mặt hắn ta, từ trên cao nhìn xuống thấy vẻ mặt thống khổ vặn vẹo của Lasombra, mỉm cười.

Anh nắm thanh kiếm, chậm rãi đâm sâu vào ngực của Lasombra, cầm thứ đang được ma khí bao bọc kia ra, móc trái tim tươi sống đã ngừng đập ngàn năm, ung dung thong thả cắt ra, giống như đang thưởng thức sashimi, lấy một miếng cho vào miệng.

"Không ——" Con ngươi Lasombra co rút lại vẻ mặt vặn vẹo, vô cùng sợ hãi nhìn anh: "—— Ma quỷ —— mày là ma quỷ —— không! Đừng gϊếŧ ta —— đừng ——"

"Tôi sẽ không hút máu của anh." Bạc Chi Chu mỉm cười nhìn Lasombra bởi vì mất đi trái tim và lực lượng mà dần dần héo mòn. Cơ thể lùi lại, mạch máu trên người anh bởi vì tiếp nhận lực lượng quá mức mạnh mẽ mà dần dần vỡ ra, từ làn da nở ra từng đóa hoa máu tung tóe, nụ cười của anh vẫn dịu dàng bình tĩnh như vậy: "Tôi sẽ chỉ hút máu của một người."

Anh chỉ cần một người biến đổi anh!

......

Ân Thần giẫm lên chồng chất xương máu, bỏ sau lưng sấm chớp ngập trời đi sâu vào trong cấm địa, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là máu.

Máu đỏ tươi chảy đầy đất!

Cô trông thấy nơi vốn dĩ là bia mộ kia đã biến thành một cái hố sâu rất lớn, một cỗ quan tài nhiễm đầy máu bị sụp xuống lẳng lặng ở đó, ở mặt trên có hai bóng người đang nằm úp sấp.

—— Là Bạc Chi Chu và Lasombra!

"Bạc Chi Chu!" Tiếng hét của nữ vương Ventrue giống như muốn chọc thủng trời cao, cô mang theo khí thế dẫn dắt vạn quân lao đến, chạy nhanh đến bên cạnh quan tài, nhưng lại chỉ dám cẩn thận run rẩy vươn tay: "Chi Chu......"

"Đây cũng là lần đầu tiên em gọi tên của anh......" Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, người đàn ông bê bết máu chậm rãi ngồi xuống, dưới thân anh là thi thể của Lasombra –— Đây từng là thân vương đời thứ tư không ai bì nổi mà cứ như vậy im hơi lặng tiếng chết ở nơi này, thậm chí ngay cả biểu cảm dữ tợn hoảng sợ trên mặt còn chưa biến mất.

"Chi Chu." Ân Thần không thèm liếc mắt nhìn Lasombra một cái, cô cẩn thận nâng mặt Bạc Chi Chu lên, thấy từ khóe miệng đến ngực của anh có từng mảng từng mảng vết máu lớn: "Chàng có sao không? Hắn ta đã làm gì chàng vậy?"

"Christina." Bạc Chi Chu chậm rãi quay lại cầm tay cô, lộ ra một nét cười dịu dàng: "Làm sao bây giờ, tôi đã ăn trái tim của hắn ta, hấp thu lực lượng của hắn, ở trong Huyết tộc các em, đây không phải là mối thù không chết không ngừng chứ?"

"Không sao cả, không sao cả!" Ân Thần cắn chặt răng, sát ý trong mắt nồng đậm: "Chàng là ca giả của ta, hắn ta dám xuống tay đối với chàng, cho dù không có chàng thì ta cũng sẽ gϊếŧ hắn ta! Chỉ cần chàng còn sống là tốt rồi, chỉ cần chàng không sao cả là tốt rồi!"

Bạc Chi Chu cúi đầu cười rộ lên.

"Nghe em nói như vậy, tôi thật sự rất vui, nhưng tôi không muốn khiến em khó xử." Bạc Chi Chu kéo lại chiếc áo rách nát của mình, lộ ra cần cổ bởi vì bị sương đen quấn quanh mà tái nhợt không chút máu, anh nghiêng đầu, lười nhác, thâm tình lại mập mờ nhìn cô: "Em biến đổi tôi đi, được không, chúng ta cùng chung tất cả, ma khí, lực lượng, huyết mạch... Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ tách rời, nhé?"

Trong đôi mắt bảo thạch sáng ngời của nữ vương Ventrue phản xạ hình dáng anh —— hình dáng dần dần trở nên dữ tợn và chậm rãi đánh mất lý trí, hai mắt tràn đầy sự điên cuồng.

"Nhanh một chút..." Anh nhíu mi, cúi đầu thở hổn hển một tiếng: "Tôi hơi... không chịu được..."

Ân Thần không chút do dự tiến lên, dùng răng nanh cắn mạnh vào cổ của anh.

"A..."

Bạc Chi Chu ôm cô ngửa ra sau, sương đen cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể anh, lực lượng mạnh mẽ đến mức muốn cho thân thể đang tan vỡ thông qua máu bị hút đi tiến vào trong cơ thể của Ân Thần, anh thân mật cọ cọ hai má Ân Thần, khép hờ mắt, mê say lại lười biếng nhìn phía trước.

"Bây giờ tôi..." Anh lười nhác hỏi: "Có hương vị gì vậy?"

Hương vị gì sao! Là hương vị của thuốc độc khiến cho người ta thủng ruột nát phổi!

Ân Thần oán hận nuốt từng ngụm từng ngụm máu, bộ dạng vừa tàn nhẫn vừa bừa bãi giống như một con dã thú khát máu, Bạc Chi Chu lại cười hai tiếng, anh nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, theo sự mất đi của lượng máu còn sót lại, tay anh cũng rũ xuống từng chút một ——

Ân Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, móng tay thật dài tàn nhẫn xé rách bên cổ của mình, dòng máu lớn phun mạnh ra, cô ấn đầu của Bạc Chi Chu đặt lên chỗ cổ của mình, khàn khàn nói: "Uống đi, có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu! Việc biến đổi đối với mỗi một người đều là đại nạn sống chết, mười người không một người còn sống! Chàng phải nhớ kỹ chàng là ai, dù sao cũng không thể mất đi lý trí!"

Hơi thở Bạc Chi Chu mỏng manh, nhưng vẫn cười khẽ một tiếng.

"Còn có em mà, tôi sẽ không quên đâu." Trong khoang miệng tràn ngập máu tanh ngọt, từ yết hầu cho đến lục phủ ngũ tạng, nhưng anh vẫn không quên hôn lên thái dương của cô, thấp giọng nói: "Đừng lo lắng, chờ khi tôi tỉnh lại, tất cả đều đã trôi qua."

Ân Thần hoảng hốt không dám nói lời nào, cô ấn chặt sau đầu anh, ngửa đầu nhìn trời.

Không biết qua bao lâu.

Cô trông thấy mây đen dày đặc, sấm chớp liên tục xuất hiện giữa không trung dần tản đi, sương đen dần dần bao phủ đầy trời, hài cốt ngang dọc và sông máu trên mặt đất hóa thành tro bụi......

Bầu trời âm u lạnh lẽo của kết giới dần dần biến mất, lộ ra nền trời rực rỡ ánh bình minh.

Miệng vết thương trên cổ không biết đã ngưng kết lại khi nào, sức nặng đặt ở trên cổ hơi trầm xuống, đã không còn hô hấp và độ ấm.

Trong phút chốc trái tim Ân Thần rơi xuống đáy cốc!

"Chi Chu..." Cô nhẹ gọi, giống như sợ quấy rầy điều gì, hoặc như là đang mong mỏi điều gì: "Chi Chu..."

Đáp lại cô, là một sự yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

Nước mắt màu đỏ bất giác rơi xuống, Ân Thần run rẩy nâng đầu ngón tay lên, từng chút một hướng về phía chóp mũi anh: "Chi Chu... Đừng..."

Không có phản ứng, không có phản ứng!

"Bạc Chi Chu!" Chợt cô phát ra một tiếng tiếng hét, khoảnh khắc đó trong óc cô tràn ngập sự điên cuồng muốn phá hủy trời đất, nhưng chớp mắt sau, một cái hôn lành lạnh, nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh đầu cô.

"Ừ." Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói mệt mỏi nhưng dịu dàng: "Tôi ở đây."

Bão táp vần vũ đột nhiên im bặt, hốc mắt của Ân Thần đỏ tươi một mảng.

Bạc Chi Chu chậm rãi đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn cô, sau đó nâng tay lên, lòng bàn tay hơi hơi dùng sức, có bột phấn màu đỏ lóng lánh hiện ra từ giữa khe hở, anh chậm rãi mở tay ra, lòng bàn tay nở ra một đóa hồng đỏ thắm.

"Vui vẻ lên, tặng cho em, nữ vương của tôi." Anh mỉm cười, dịu dàng nói: "Vợ của tôi, tình yêu của tôi."

—— Huyết tộc mê tình (Hoàn)
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận