Không ngờ trong địa cung rộng lớn này lại có một con quái vật khổng lồ chiếm cứ, tôi lo lắng đến mức quên cả hít thở, sau khi con rắn lớn vào trong, bò quanh mấy cái trứng người một vòng, khi cái đầu rắn đảo qua chỗ tôi, tôi cảm thấy thậm chí tim cũng ngừng đập luôn rồi, chỉ sợ nó sẽ phát hiện ra mình.
May thay nó nhanh chóng bò ngang qua chỗ chúng tôi, rít lên một tiếng, rồi lại bò sang chỗ khác, tôi nhìn thấy phần thân to lớn của nó trườn qua chỗ tôi, phải mất một lúc sau mới biến mất, khoảng cách vừa rồi nó đi qua cũng phải đến hai ba mươi mét.
Chờ con rắn lớn đó hoàn toàn đi khỏi, Bạch Hồ mới lên tiếng: “Ở trong địa cung nhiều năm như vậy, mắt của nó sớm đã bị thoái hóa không nhìn thấy gì nữa rồi, chỉ là không ngờ thứ đó lại sắp biến thành giao long, nếu thật sự hóa thành giao long thì chúng ta gặp phiền phức rồi, cũng may nó mới chỉ bước một chân đến cửa, không phát hiện ra chúng ta.”
Tôi nhìn Bạch Hồ, lúc đó anh ta cười nhìn những quả trứng người còn lại, chúng bắt đầu than khóc, âm thanh như cầu xin, cầu xin Bạch Hồ đừng động thủ với chúng.
Nhưng Bạch Hồ lại cười khinh bỉ chúng, trong thời gian cực kỳ ngắn đã gϊếŧ hết toàn bộ những trứng người còn lại, tôi đếm một lượt, cũng gần đến bốn mươi người, mặc dù trong lòng tôi không nhẫn tâm nhưng thực sự thứ người không ra người này tôi cũng không thể coi là đồng loại của mình được, Bạch Hồ đã làm như vậy ắt sẽ có lý lẽ của anh ta.
Sau khi đã gϊếŧ hết toàn bộ, Bạch Hồ mới nói: “Đi thôi.”
Tôi gật đầu, để ý thấy rằng Bạch Hồ đã trở nên khác lạ, nói thế nào nhỉ, trước đó anh ta trông rất lợi hại, mạnh mẽ, nhưng hiện giờ anh ta lại hướng nội, thậm chí nếu không để ý có thể bỏ qua mất anh ta, điều làm tôi kinh ngạc nhất đó là trên người anh ta có rất nhiều vết thương, nhưng sau khi gϊếŧ hết đám trứng người đó, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy những vết thương đó đã hồi phục một cách nhanh chóng.
Hiển nhiên gϊếŧ hết đám trứng người đó cũng có lợi không ít cho Bạch Hồ.
“Đúng là ra tay tàn độc, đến cả đồng loại của mình cũng có thể xuống tay, chậc chậc.” lúc đó đột nhiên giọng nói của Tiểu Phật Gia truyền đến.
Tôi ngẩn người một lát, nhìn Tiểu Phật Gia hỏi: “Ngươi biết chúng là thứ gì?”
“Đương nhiên là biết.” ánh mắt đầy ma mị của Tiểu Phật Gia đảo qua tôi, mỉm cười nói: “Lần này coi như là thành ý của ta, chuyện về thứ này, ta miễn phí tặng ngươi, có đi có lại, lần sau chúng ta cũng dễ trao đổi.”
Tôi ngớ ra: “Sao ngươi cứ nhất quyết phải tìm ta trao đổi? Nếu như ta đoán không sai, trên thế giới này trừ ta ra, có rất nhiều người rất vui vẻ dùng nửa tuổi thọ của mình để trao đổi với ngươi.”
“Chắc chắn phải là ngươi.” Tiểu Phật Gia híp mắt lại nhìn tôi nói: “Ngươi quên mất ta đã nói gì với ngươi rồi à? Ta chính là phần ác trong sâu thẳm nội tâm ngươi.”
Tôi bịt miệng lại, không loanh quanh chủ đề này với Tiểu Phật Gia: “Ngươi biết rốt cuộc những thứ này là gì không? Con rắn lớn đó là thứ gì?”
“Tất cả đều bắt đầu từ rượu vĩnh cửu.” Tiểu Phật Gia mỉm cười nói: “Rượu vĩnh cửu ai cũng biết, cũng không phải thứ quá đáng giá, coi như miễn phí tặng ngươi đi.”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Trước đó, ta sẽ kể cho ngươi nghe một chuyện này trước.” Tiểu Phật Gia bắt đầu kể.
2200 năm trước, khi Tần Thủy Hoàng đạt được quyền lực tối cao, để đời đời hưởng thụ quyền lực đó, ông ta đã vọng tưởng đạt được thuật trường sinh bất lão. Vì thế không ngừng phái người đi tìm kiếm thuốc tiên trường sinh bất tử.
Một lần, sau khi Tần Thủy Hoàng tới núi Thái tế trời đất, đông tuần qua vùng Cám Du Giang Tô, dưới sự sắp xếp của một quan chức địa phương, đạo sĩ trường phái nội đan Từ Phúc với thân phận là người có tiếng trong vùng đã được diện kiến hoàng thượng, và theo đoàn tiếp tục đi khảo sát.
Khi đến Lang Nha, Từ Phúc chính thức tấu rằng trong Bột Hải có ba núi thần, có thần tiên sống ở đó, ăn được thuốc tiên trong núi, có thể trường sinh bất lão, ông ta nguyện xông vào nước sôi lửa bỏng, vì hoàng thượng lấy thuốc tiên.
Tần Thủy Hoàng rất vui mừng, đưa cho ông ta rất nhiều vàng bạc, lệnh cho ông ta xuống biển tìm thần tiên. Nhưng không lâu sau, Từ Phúc lại quay về, báo lại, ông ta đã gặp được thần tiên, nhưng thần tiên chê lễ ít, cần hiến lễ đồng nam đồng nữ và các thợ thủ công, mới có thể lấy được thuốc tiên, Tần Thủy Hoàng điều đi năm trăm đồng nam đồng nữ theo Từ Phúc lần nữa xuống biển.
Năm sau đó, Tần Thủy Hoàng lại đi đông tuần, tiện đường đến tìm Từ Phúc, mặc dù trên đường gặp phải thích khách Trương Lương dùng búa lớn tấn công, nhưng thoát được một kiếp vẫn kịp kế hoạch tới Lang Nha, đáng tiếc không gặp được Từ Phúc.
Lần tiếp theo vua gặp được Từ Phúc đã là mười năm sau, đó là lần đông tuần thứ ba, Từ Phúc vẫn chưa tìm được thuốc tiên.
Ông ta giải thích thế này: vốn dĩ đã gần lấy được thuốc tiên rồi, nhưng trên biển có một con cá lớn bảo vệ núi tiên, đã sắp thành công nhưng đáng tiếc lại gặp phải vật cản nên thất bại.
Lần này, Tần Thủy Hoàng đích thân dẫn theo đội cung tiễn đến biển giao tranh với con giao long, gϊếŧ được một con cá mập, vui mừng trở về, nghĩ rằng lần này thì chắc chắn Từ Phúc có thể lấy được thuốc tiên rồi.
Nhưng ông ta không kịp chờ thuốc tiên, trên đường về Tương Dương lâm bệnh mà chết, thủ hạ của ông ta vì muốn đoạt vị nên giữ bí mật không phát tang, dân trong cả nước đều không hề hay biết, Từ Phúc không còn lý do gì để ngụy biện, đã cưỡi lên lưng cọp thì không thể nhảy xuống, cho nên năm 210 trước công nguyên đành đem theo đội quân hùng mạnh qua biển, tìm kiếm ba núi tiên cùng linh đơn diệu dược trong hư vô.
Từ đó, không còn quay lại trung nguyên.
Nghe đến đây, tôi mơ hồ cảm nhận được rượu vĩnh cửu và tên lừa bịp Từ Phúc kia có chút gì đó liên quan.
“Trên thực tế, Từ Phúc lần cuối cùng ra biển, không hề đi tìm ba núi thần mà đi vòng qua một cái vịnh, đem theo đội quân tìm kiếm thuốc tiên lần nữa trở về đất liền.” Tiểu Phật Gia mỉm cười nói.
“Tại sao? Không phải ông ta cần đi tìm kiếm thuốc tiên sao?”
“Ông ta sớm đã tìm được thuốc tiên rồi, chỉ là ta hỏi ngươi, nếu ngươi là Từ Phúc, ngươi sẽ chọn để thuốc tiên cho bản thân dùng hay là dâng lên Tần Thủy Hoàng?” Tiểu Phật Gia nhìn thằng vào tôi.
Tôi ngẩn người, sau cùng vẫn đưa ra câu trả lời, “Cho mình.”
“Vậy đã tìm được rồi, Từ Phúc cũng không ngu.” Tiểu Phật Gia cười, “Thực ra mấy lần ra điều kiện sau này đều là Từ Phúc lừa Tần Thủy Hoàng, mục đích là để thuốc tiên trong tay hắn được hoàn thiện hơn thôi.”
Không biết tại sao tôi bỗng liên tưởng đến tòa cung điện mình đang đứng đây, hít một hơi, “Ý của ngươi là, người xây dựng lên tòa địa cung to lớn này chính là Từ Phúc.”
“Không sai.” Tiểu Phật Gia cười cười nói: “Thứ gọi là thuốc tiên đó chính là rượu vĩnh cửu, gọi là thuốc tiên nhưng thật ra là một loại tiên khí, lắp lên trên ly thánh, rồi dùng nó để uống thì sẽ được bất tử.”
Tôi hít sâu một hơi, nghĩ đến hình được khắc trên cánh cửa bằng đồng lúc trước đã thấy ở bên ngoài, dường như đó chính là ly thánh.
Lúc đó Tiểu Phật Gia lại nói tiếp: “Chỉ là dùng ly thánh để luyện được rượu vĩnh cửu bất tử là vô cùng khó khăn, đầu tiên, cần phải tìm được một nơi chí âm chí tà, hơn nữa còn phải xây dựng một cung điện vĩ đại xứng với thân phận của ly thánh, như vậy mới có thể luyện được rượu vĩnh cửu, quan trọng hơn cung điện này chính là một trận pháp, thông qua khí chí âm chí tà hút lấy tuổi thọ của người khác, sinh mệnh còn lại của một con người giảm đi một phần mười thì trong ly thánh sẽ sinh ra rượu vĩnh cửu.
Tôi hít một hơi, “Vậy nên Từ Phúc tìm đến Tần Thủy Hoàng yêu cầu năm trăm đồng nam đồng nữ, còn có vô số quân đội, và cả đội quân tìm kiếm thuốc tiên, vốn dĩ không hề xuống biển tìm ba núi thần, mà đều dùng để xây dựng địa cung đồ sộ to lớn này?”
“Xem ra ngươi cũng không đến nỗi ngốc nghếch.” Tiểu Phật Gia cười nói, “Sau khi xây dựng xong địa cung, Từ Phúc đã dùng mật pháp gϊếŧ chết hết những người tham gia xây dựng địa cung này, sinh mệnh còn lại của hàng nghìn người đều biến thành rượu vĩnh cửu được sinh ra trong ly thánh, nhưng khi Từ Phúc tắm rửa thay đồ, chuẩn bị dùng rượu vĩnh cửu thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Tôi hít sâu một hơi sốt ruột hỏi: “Chuyện ngoài ý muốn gì?”