Địa Ngục Nhân Gian - Chương 58: Cắn rứt
Chương trước- Chương 1: Tú Tú
- Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
- Chương 3: Biến Mất
- Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
- Chương 5: Quay Về
- Chương 6: Cô nhi
- Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
- Chương 8: Quay Về
- Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
- Chương 10: Sống Hay Là Chết
- Chương 11: Âm Binh
- Chương 12: Đường Đêm
- Chương 13: Ngửi Hương
- Chương 14: Dương Khí
- Chương 15: Tóc Bạc
- Chương 16: Kiên Trì
- Chương 17: Lời Nhắn
- Chương 18: Những Tấm Ảnh
- Chương 19: Huyết Thực
- Chương 20: Cái Bẫy
- Chương 21: Ngoài Ý Muốn
- Chương 22: Trẻ Con
- Chương 23: Thần Giữ Cửa
- Chương 24: Vĩnh Dạ
- Chương 25: Ăn người
- Chương 26: Miếu thờ
- Chương 27: Nỗi sợ hãi
- Chương 28: Gõ cửa
- Chương 29: Thất vọng
- Chương 30: Mất tích
- Chương 31: Thành phố ma
- Chương 32: Tượng đá
- Chương 33: Đầu người
- Chương 34: Nghi hoặc
- Chương 35: Ngốc nghếch
- Chương 36: Canh thịt
- Chương 37: Trứng trùng
- Chương 38: Cửa đồng
- Chương 39: Tượng đồng
- Chương 40: Mặt người
- Chương 41: Bước đường cùng
- Chương 42: Giang Lưu
- Chương 43: Cố nhân
- Chương 44: Trứng người
- Chương 45: Từ Phúc
- Chương 46: Vĩnh cửu
- Chương 47: Quay lại
- Chương 48: Bể máu
- Chương 49: Đứa bé
- Chương 50: Lừa dối
- Chương 51: Sụp đổ
- Chương 52: Điên cuồng
- Chương 53: Tàn sát
- Chương 54: Cách thức
- Chương 55: Vân Nam
- Chương 56: Lệ Giang
- Chương 57: Xác chết người phụ nữ
- Chương 58: Cắn rứt
- Chương 59: Kì lạ
- Chương 60: Dụ dỗ
- Chương 61: Ác ma
- Chương 62: Hồi phục
- Chương 63: Bộ xương
- Chương 64: Im miệng
- Chương 65: Về nhà
- Chương 66: Long Tâm
- Chương 67: Mưa lớn
- Chương 68: Đêm tối
- Chương 69: Vượt qua
- Chương 70: Phế vật
- Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
- Chương 72: Cái kéo
- Chương 73: Thảm sát
- Chương 74: Đường cùng
- Chương 75: Nội quỷ
- Chương 76: Cứu binh
- Chương 77: Hồng hoang
- Chương 78: Khách tới
- Chương 79: Tư cách
- Chương 80: Tuyên cáo
- Chương 81: Đột phá
- Chương 82: Kim hoa
- Chương 83: Vô phong
- Chương 84: Cố nhân
- Chương 85: Tin dữ
- Chương 86: Khép lại
- Chương 87: Núi đao
- Chương 88: Tiện nhân
- Chương 89: Súc sinh
- Chương 90: Trốn tránh
- Chương 91
- Chương 92: Phá pháp
- Chương 93: Gọi hồn
- Chương 94: Không muốn
- Chương 95: Hoa Sơn
- Chương 96: Kẻ mạnh
- Chương 97: Định Lô
- Chương 98: Hồng Tuyết
- Chương 99: Xung đột
- Chương 100: Cửu trọng
- Chương 101: Song tử
- Chương 102: Đối thoại
- Chương 103: Sát kiếm
- Chương 104: Phá Tâm
- Chương 105: Quỷ kiếm
- Chương 106: Trò chơi
- Chương 107: Băng Hỏa
- Chương 108: Ra sân
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Địa Ngục Nhân Gian
Chương 58: Cắn rứt
Thi thể người phụ nữ đó trông còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, rất xinh đẹp, mặc một bộ đồ truyền thống của dân tộc Miêu, đoán chừng là người bên ngoài được gả vào trại, vì người Nạp Tây không ăn mặc như vậy.
Hơn nữa trên người thi thể phụ nữ đó dát vàng dát bạc, trông rất giàu có, chỉ có gương mặt là có phần đáng sợ, vì đám người bọn họ đã trộm mộ biết bao nhiêu lần, nhìn thấy đều là thối rữa hoặc bộ khung xương, lúc đầu cũng sợ hãi nhưng sau rồi quen dần, nhưng hiện giờ, thật hiếm thấy, những người có mặt đều chắc chắn rằng bọn họ không quen biết người phụ nữ này, cũng có nghĩa là, cái xác này đã chôn ở đây hơn hai mươi năm, coi như ít nhất là hai mươi năm, ai đã từng nhìn thấy một thi thể qua hai mươi năm mà không thối rữa?
Chưa kể đến những vật dụng bên ngoài, vừa nhìn là biết đồ cổ trên trăm năm.
“Mộc Ha, chúng ta làm gì bây giờ?” một thanh niên thở hổn hển lên tiếng hỏi.
Mộc Ha cũng có chút lúng túng, nhưng sau đó cũng cắn răng nói: “Đã làm đến đây rồi cũng không thể thấy núi vàng mà tay không đi về, tiến hành đi!”
Mộc Ha nói vậy những người khác cũng cắn răng ra tay, nhanh chóng tháo xuống toàn bộ vàng bạc trên thi thể người phụ nữ đó, sau cùng, Mộc Ha nói: “Cởϊ qυầи áo ra luôn, trông là biết người có thân phận, quần áo cũng đáng giá vài vạn.”
“Không được đâu.” Có người do dự lên tiếng.
“Có gì mà không được, dù gì chúng ta cũng đã bất kính rồi, cứ coi như chúng ta không làm, cũng đã báng bổ rồi, dứt khoát một không làm, hai là không nghỉ, xới tung hết tất cả lên.” Mộc Ha gằn giọng nói.
Nghe Mộc Ha nói vậy, những người còn lại vội vàng ra tay, lúc cởϊ qυầи áo ra thì không ai chú ý, nhưng sau khi bọn họ lột đồ ra rồi, móng tay của cái xác bắt đầu chuyển màu đen và dài ra, đương nhiên, tất cả mọi chuyện Mộc Trát đứng bên cạnh đều nhìn thấy hết.
Mộc Trát đã bị cái xác đó dọa cho khiếp vía, cho nên chỉ đứng bên nhìn không dám động tay vào, cũng vì như vậy mà anh ta mới sống được đến bây giờ!
Sau khi lột hết đồ ra, Mộc Ha trực tiếp bóp miệng cái xác lấy ra một viên ngọc trai cỡ bằng quả trứng chim bồ câu, “Đúng là người có của, chỉ cần viên ngọc trai này cũng đủ chia đều tất cả chúng ta rửa tay trong chậu vàng rồi!”
Nói ra cũng lạ, ngay sau khi Mộc Ha lấy viên ngọc trai ra, thi thể người phụ nữ đó đột ngột mở mắt.
“Mẹ nó, sống dậy rồi!” có người kêu lên.
Ngay cả Mộc Ha lúc đó cũng bị dọa chết khiếp, sau khi lầm bẩm niệm a di đà phật, lấy ra một cái khăn đắp lên mắt cái xác, rồi mở miệng mắng chửi: “Hoảng cái gì, ông đây đào bao nhiêu mộ rồi, chưa từng thấy qua xác sống dậy, mày xem đạo mộ bút ký hay ma thổi đèn quá nhiều mà nói vậy hả.”
Người bị Mộc Ha mắng lúc này cũng đỏ mặt tía tai, mặc dù là người ít học, nhưng ít nhất cũng có chút văn hóa, ắt hiểu rõ mấy lời mê tín đó không có chút khoa học nào.
Sau khi lấy được viên ngọc trai, cả đám tính rời đi, nhưng bị Mộc Ha giữ lại, “Đừng vội, bảo bối thật sự còn chưa lấy mà.”
“Cái gì?” có người lên tiếng hỏi.
“Ở chỗ chúng ta, phong tục thời xưa chính là ở phần hậu môn của người phụ nữ giàu có sẽ được nhét vào một thứ gọi là ngọc lam trần, dùng để trừ tà, phòng sống dậy, ngọc lam trần này là thứ đồ tốt, không ai biết rốt cuộc nó được tạo ra thế nào, trong ngành của chúng ta, một viên ngọc lam trần Vân Nam ít nhất có thể bán được con số này!” nói rồi Mộc Ha giơ ra năm ngón tay.
“Năm mươi vạn? nhiều vậy sao?” Mộc Trát kinh ngạc hỏi.
“Đồ ngu, năm trăm vạn!” Mộc Ha lớn tiếng mắng, “Những cái khác thì không biết, nhưng những kẻ trộm mộ chân chính đều phải biết đến ngọc lam trần, những người trộm mộ mà giàu có ai biết được đã làm những gì, có người thực sự đã gặp cương thi, có ngọc lam trần này thì có thể tự cứu mình một mạng, chỉ cần chắc chắn là ngọc lam trần, năm trăm vạn của ngươi bày ra nhiều nhất hai ngày sẽ có người mua đứt.”
Nghe Mộc Ha nói vậy, những người khác mắt bắt đầu phát sáng.
“Nhưng ta cũng không chắc ở đây có ngọc lam trần hay không, thử xem, nếu có mấy anh em chúng ta thật sự phát tài rồi.” Mộc Ha cười rồi cùng đám người lật thi thể người phụ nữ lại, đeo găng tay cao su bắt đầu lần mò, sau cùng thở dài một hơi: “Không có!”
Những người có mặt cũng thở dài, xem ra năm trăm vạn không hề dễ kiếm, nhưng lần này thu hoạch cũng nhiều, vậy nên mặc dù thất vọng nhưng bọn họ vẫn vui vẻ, chỉ có Mộc Trát là để ý đến biểu cảm có phần kỳ lạ của Mộc Ha.
Nói thế nào nhỉ? Giống như đang giấu giếm điều gì đó.
Cho nên đêm đó, Mộc Trát để ý, chờ mọi người đi ngủ hết liền lén lút chạy đến chỗ thi thể người phụ nữ nấp một bên để xem, quả không sai, chưa đầy mười phút sau, Mộc Ha đi đến!
Hắn nhìn ngó trước sau rồi nhắm thẳng huyệt mộ của người phụ nữ mà đi đến.
“Tên chết tiệt, không nỡ chia sẻ với bọn ta, lại lừa dối bọn ta như vậy!” Mộc Trát chửi một câu, chuẩn bị trở về nói với mấy người thanh niên trong trại, để đến lúc thì mọi người cũng tìm đến Mộc Ha đòi hỏi.
Được năm sáu phút sau, Mộc Ha chui ra, trên tay hắn cầm một thứ, đang dùng khăn để lau chùi, Mộc Trát nhìn thấy vậy tức lắm, muốn nhảy ra chỉ trích Mộc Ha, nhưng lại sợ hắn tâm địa độc ác sẽ ra tay với mình nên lại không dám.
Nào ngờ, ngay lúc Mộc Trát định lén lút rời đi thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra, anh ta nhìn thấy từ trong huyệt mộ, lại có một người đi ra.
Người đó lõa thể, đang nhảy từng bước theo sau Mộc Ha.
Chính là xác người phụ nữ mà trước đó bọn họ đã đào lên!
Mộc Trát hoảng sợ, đang định lên tiếng cảnh báo thì xác người phụ nữ đó như phát hiện được điều gì, trực tiếp nhìn qua phía Mộc Trát.
Khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, Mộc Trát sợ đến không dám thốt lên lời nữa, vì anh ta trông thấy trên khuôn mặt cái xác người phụ nữ đó không biết từ lúc nào mọc lên đầy tóc.
Cô ta đang cảnh cáo tôi!
Mộc Trát hít sâu một hơi, chờ cho đến khi Mộc Ha và xác người phụ nữ đó đi xa rồi, mới nhanh chóng bò ra ngoài, chạy về nhà, anh ta biết rằng lần này Mộc Ha thật sự không xong rồi, không ngờ cái xác người phụ nữ đó thật sự sống dậy!
Kết quả cả đêm đó Mộc Trát tự mình dọa mình hết một đêm, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Tám giờ sáng Mộc Văn đến gõ cửa nhà Mộc Trát, Mộc Trát sợ hãi cả đêm không ngủ, đang chuẩn bị trời sáng rồi mới đi ngủ thì bị Mộc Văn gọi, không cách nào khác đành ngồi dậy.
“Làm gì vậy?” Mộc Trát cáu kỉnh nói.
“Không hay rồi, đại sự không hay rồi!” Mộc Văn thở hổn hển nói.
“Sao cơ?” Mộc Trát chau mày hỏi.
“Anh qua đây xem thì biết” Mộc Văn kéo Mộc Trát ra ngoài.
Đi một hồi, Mộc Trát cảm thấy có gì đó không đúng, con đường này, không phải là đường đến nhà Mộc Ha hay sao? Lẽ nào Mộc Ha thật sự xảy ra chuyện gì rồi.
Đến khi tới nhà Mộc Ha, Mộc Trát nhìn thấy người trong trại đều tập trung tại đây, từng người chỉ trỏ vào nhà Mộc Ha đàm tiếu.
Lúc này Mộc Trát dừng lại hỏi Mộc Văn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay chúng tôi định tới nhà Mộc Ha để bàn chuyện chia tiền, kết quả vừa bước vào thì…” nói tới đây Mộc Văn đột nhiên nôn ra.
“Thì sao?” Mộc Trát vội vàng hỏi.
Nhưng sau khi nôn xong, sắc mặt Mộc Văn tái mét nói: “Anh tự mình vào trong xem đi.”
Mộc Trát vội vàng đi vào trong, trong phòng có rất nhiều người, Mộc Trát nhìn thấy thầy tế trong trại cũng có mặt, ngoài ra còn có vài người già của trại.
Nhanh chóng, anh ta nhìn thấy Mộc Ha!
Toàn thân Mộc Ha trắng bệch, ngực bị ai đó khoét một lỗ, trái tim không biết đã bị mất đi đâu, máu tươi chảy lênh láng khắp sàn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là thi thể người phụ nữ kia đã được ăn mặc chỉnh tề nằm ngay cạnh anh ta…
Hơn nữa trên người thi thể phụ nữ đó dát vàng dát bạc, trông rất giàu có, chỉ có gương mặt là có phần đáng sợ, vì đám người bọn họ đã trộm mộ biết bao nhiêu lần, nhìn thấy đều là thối rữa hoặc bộ khung xương, lúc đầu cũng sợ hãi nhưng sau rồi quen dần, nhưng hiện giờ, thật hiếm thấy, những người có mặt đều chắc chắn rằng bọn họ không quen biết người phụ nữ này, cũng có nghĩa là, cái xác này đã chôn ở đây hơn hai mươi năm, coi như ít nhất là hai mươi năm, ai đã từng nhìn thấy một thi thể qua hai mươi năm mà không thối rữa?
Chưa kể đến những vật dụng bên ngoài, vừa nhìn là biết đồ cổ trên trăm năm.
“Mộc Ha, chúng ta làm gì bây giờ?” một thanh niên thở hổn hển lên tiếng hỏi.
Mộc Ha cũng có chút lúng túng, nhưng sau đó cũng cắn răng nói: “Đã làm đến đây rồi cũng không thể thấy núi vàng mà tay không đi về, tiến hành đi!”
Mộc Ha nói vậy những người khác cũng cắn răng ra tay, nhanh chóng tháo xuống toàn bộ vàng bạc trên thi thể người phụ nữ đó, sau cùng, Mộc Ha nói: “Cởϊ qυầи áo ra luôn, trông là biết người có thân phận, quần áo cũng đáng giá vài vạn.”
“Không được đâu.” Có người do dự lên tiếng.
“Có gì mà không được, dù gì chúng ta cũng đã bất kính rồi, cứ coi như chúng ta không làm, cũng đã báng bổ rồi, dứt khoát một không làm, hai là không nghỉ, xới tung hết tất cả lên.” Mộc Ha gằn giọng nói.
Nghe Mộc Ha nói vậy, những người còn lại vội vàng ra tay, lúc cởϊ qυầи áo ra thì không ai chú ý, nhưng sau khi bọn họ lột đồ ra rồi, móng tay của cái xác bắt đầu chuyển màu đen và dài ra, đương nhiên, tất cả mọi chuyện Mộc Trát đứng bên cạnh đều nhìn thấy hết.
Mộc Trát đã bị cái xác đó dọa cho khiếp vía, cho nên chỉ đứng bên nhìn không dám động tay vào, cũng vì như vậy mà anh ta mới sống được đến bây giờ!
Sau khi lột hết đồ ra, Mộc Ha trực tiếp bóp miệng cái xác lấy ra một viên ngọc trai cỡ bằng quả trứng chim bồ câu, “Đúng là người có của, chỉ cần viên ngọc trai này cũng đủ chia đều tất cả chúng ta rửa tay trong chậu vàng rồi!”
Nói ra cũng lạ, ngay sau khi Mộc Ha lấy viên ngọc trai ra, thi thể người phụ nữ đó đột ngột mở mắt.
“Mẹ nó, sống dậy rồi!” có người kêu lên.
Ngay cả Mộc Ha lúc đó cũng bị dọa chết khiếp, sau khi lầm bẩm niệm a di đà phật, lấy ra một cái khăn đắp lên mắt cái xác, rồi mở miệng mắng chửi: “Hoảng cái gì, ông đây đào bao nhiêu mộ rồi, chưa từng thấy qua xác sống dậy, mày xem đạo mộ bút ký hay ma thổi đèn quá nhiều mà nói vậy hả.”
Người bị Mộc Ha mắng lúc này cũng đỏ mặt tía tai, mặc dù là người ít học, nhưng ít nhất cũng có chút văn hóa, ắt hiểu rõ mấy lời mê tín đó không có chút khoa học nào.
Sau khi lấy được viên ngọc trai, cả đám tính rời đi, nhưng bị Mộc Ha giữ lại, “Đừng vội, bảo bối thật sự còn chưa lấy mà.”
“Cái gì?” có người lên tiếng hỏi.
“Ở chỗ chúng ta, phong tục thời xưa chính là ở phần hậu môn của người phụ nữ giàu có sẽ được nhét vào một thứ gọi là ngọc lam trần, dùng để trừ tà, phòng sống dậy, ngọc lam trần này là thứ đồ tốt, không ai biết rốt cuộc nó được tạo ra thế nào, trong ngành của chúng ta, một viên ngọc lam trần Vân Nam ít nhất có thể bán được con số này!” nói rồi Mộc Ha giơ ra năm ngón tay.
“Năm mươi vạn? nhiều vậy sao?” Mộc Trát kinh ngạc hỏi.
“Đồ ngu, năm trăm vạn!” Mộc Ha lớn tiếng mắng, “Những cái khác thì không biết, nhưng những kẻ trộm mộ chân chính đều phải biết đến ngọc lam trần, những người trộm mộ mà giàu có ai biết được đã làm những gì, có người thực sự đã gặp cương thi, có ngọc lam trần này thì có thể tự cứu mình một mạng, chỉ cần chắc chắn là ngọc lam trần, năm trăm vạn của ngươi bày ra nhiều nhất hai ngày sẽ có người mua đứt.”
Nghe Mộc Ha nói vậy, những người khác mắt bắt đầu phát sáng.
“Nhưng ta cũng không chắc ở đây có ngọc lam trần hay không, thử xem, nếu có mấy anh em chúng ta thật sự phát tài rồi.” Mộc Ha cười rồi cùng đám người lật thi thể người phụ nữ lại, đeo găng tay cao su bắt đầu lần mò, sau cùng thở dài một hơi: “Không có!”
Những người có mặt cũng thở dài, xem ra năm trăm vạn không hề dễ kiếm, nhưng lần này thu hoạch cũng nhiều, vậy nên mặc dù thất vọng nhưng bọn họ vẫn vui vẻ, chỉ có Mộc Trát là để ý đến biểu cảm có phần kỳ lạ của Mộc Ha.
Nói thế nào nhỉ? Giống như đang giấu giếm điều gì đó.
Cho nên đêm đó, Mộc Trát để ý, chờ mọi người đi ngủ hết liền lén lút chạy đến chỗ thi thể người phụ nữ nấp một bên để xem, quả không sai, chưa đầy mười phút sau, Mộc Ha đi đến!
Hắn nhìn ngó trước sau rồi nhắm thẳng huyệt mộ của người phụ nữ mà đi đến.
“Tên chết tiệt, không nỡ chia sẻ với bọn ta, lại lừa dối bọn ta như vậy!” Mộc Trát chửi một câu, chuẩn bị trở về nói với mấy người thanh niên trong trại, để đến lúc thì mọi người cũng tìm đến Mộc Ha đòi hỏi.
Được năm sáu phút sau, Mộc Ha chui ra, trên tay hắn cầm một thứ, đang dùng khăn để lau chùi, Mộc Trát nhìn thấy vậy tức lắm, muốn nhảy ra chỉ trích Mộc Ha, nhưng lại sợ hắn tâm địa độc ác sẽ ra tay với mình nên lại không dám.
Nào ngờ, ngay lúc Mộc Trát định lén lút rời đi thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra, anh ta nhìn thấy từ trong huyệt mộ, lại có một người đi ra.
Người đó lõa thể, đang nhảy từng bước theo sau Mộc Ha.
Chính là xác người phụ nữ mà trước đó bọn họ đã đào lên!
Mộc Trát hoảng sợ, đang định lên tiếng cảnh báo thì xác người phụ nữ đó như phát hiện được điều gì, trực tiếp nhìn qua phía Mộc Trát.
Khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ, Mộc Trát sợ đến không dám thốt lên lời nữa, vì anh ta trông thấy trên khuôn mặt cái xác người phụ nữ đó không biết từ lúc nào mọc lên đầy tóc.
Cô ta đang cảnh cáo tôi!
Mộc Trát hít sâu một hơi, chờ cho đến khi Mộc Ha và xác người phụ nữ đó đi xa rồi, mới nhanh chóng bò ra ngoài, chạy về nhà, anh ta biết rằng lần này Mộc Ha thật sự không xong rồi, không ngờ cái xác người phụ nữ đó thật sự sống dậy!
Kết quả cả đêm đó Mộc Trát tự mình dọa mình hết một đêm, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Tám giờ sáng Mộc Văn đến gõ cửa nhà Mộc Trát, Mộc Trát sợ hãi cả đêm không ngủ, đang chuẩn bị trời sáng rồi mới đi ngủ thì bị Mộc Văn gọi, không cách nào khác đành ngồi dậy.
“Làm gì vậy?” Mộc Trát cáu kỉnh nói.
“Không hay rồi, đại sự không hay rồi!” Mộc Văn thở hổn hển nói.
“Sao cơ?” Mộc Trát chau mày hỏi.
“Anh qua đây xem thì biết” Mộc Văn kéo Mộc Trát ra ngoài.
Đi một hồi, Mộc Trát cảm thấy có gì đó không đúng, con đường này, không phải là đường đến nhà Mộc Ha hay sao? Lẽ nào Mộc Ha thật sự xảy ra chuyện gì rồi.
Đến khi tới nhà Mộc Ha, Mộc Trát nhìn thấy người trong trại đều tập trung tại đây, từng người chỉ trỏ vào nhà Mộc Ha đàm tiếu.
Lúc này Mộc Trát dừng lại hỏi Mộc Văn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sáng nay chúng tôi định tới nhà Mộc Ha để bàn chuyện chia tiền, kết quả vừa bước vào thì…” nói tới đây Mộc Văn đột nhiên nôn ra.
“Thì sao?” Mộc Trát vội vàng hỏi.
Nhưng sau khi nôn xong, sắc mặt Mộc Văn tái mét nói: “Anh tự mình vào trong xem đi.”
Mộc Trát vội vàng đi vào trong, trong phòng có rất nhiều người, Mộc Trát nhìn thấy thầy tế trong trại cũng có mặt, ngoài ra còn có vài người già của trại.
Nhanh chóng, anh ta nhìn thấy Mộc Ha!
Toàn thân Mộc Ha trắng bệch, ngực bị ai đó khoét một lỗ, trái tim không biết đã bị mất đi đâu, máu tươi chảy lênh láng khắp sàn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là thi thể người phụ nữ kia đã được ăn mặc chỉnh tề nằm ngay cạnh anh ta…
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Tú Tú
- Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
- Chương 3: Biến Mất
- Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
- Chương 5: Quay Về
- Chương 6: Cô nhi
- Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
- Chương 8: Quay Về
- Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
- Chương 10: Sống Hay Là Chết
- Chương 11: Âm Binh
- Chương 12: Đường Đêm
- Chương 13: Ngửi Hương
- Chương 14: Dương Khí
- Chương 15: Tóc Bạc
- Chương 16: Kiên Trì
- Chương 17: Lời Nhắn
- Chương 18: Những Tấm Ảnh
- Chương 19: Huyết Thực
- Chương 20: Cái Bẫy
- Chương 21: Ngoài Ý Muốn
- Chương 22: Trẻ Con
- Chương 23: Thần Giữ Cửa
- Chương 24: Vĩnh Dạ
- Chương 25: Ăn người
- Chương 26: Miếu thờ
- Chương 27: Nỗi sợ hãi
- Chương 28: Gõ cửa
- Chương 29: Thất vọng
- Chương 30: Mất tích
- Chương 31: Thành phố ma
- Chương 32: Tượng đá
- Chương 33: Đầu người
- Chương 34: Nghi hoặc
- Chương 35: Ngốc nghếch
- Chương 36: Canh thịt
- Chương 37: Trứng trùng
- Chương 38: Cửa đồng
- Chương 39: Tượng đồng
- Chương 40: Mặt người
- Chương 41: Bước đường cùng
- Chương 42: Giang Lưu
- Chương 43: Cố nhân
- Chương 44: Trứng người
- Chương 45: Từ Phúc
- Chương 46: Vĩnh cửu
- Chương 47: Quay lại
- Chương 48: Bể máu
- Chương 49: Đứa bé
- Chương 50: Lừa dối
- Chương 51: Sụp đổ
- Chương 52: Điên cuồng
- Chương 53: Tàn sát
- Chương 54: Cách thức
- Chương 55: Vân Nam
- Chương 56: Lệ Giang
- Chương 57: Xác chết người phụ nữ
- Chương 58: Cắn rứt
- Chương 59: Kì lạ
- Chương 60: Dụ dỗ
- Chương 61: Ác ma
- Chương 62: Hồi phục
- Chương 63: Bộ xương
- Chương 64: Im miệng
- Chương 65: Về nhà
- Chương 66: Long Tâm
- Chương 67: Mưa lớn
- Chương 68: Đêm tối
- Chương 69: Vượt qua
- Chương 70: Phế vật
- Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
- Chương 72: Cái kéo
- Chương 73: Thảm sát
- Chương 74: Đường cùng
- Chương 75: Nội quỷ
- Chương 76: Cứu binh
- Chương 77: Hồng hoang
- Chương 78: Khách tới
- Chương 79: Tư cách
- Chương 80: Tuyên cáo
- Chương 81: Đột phá
- Chương 82: Kim hoa
- Chương 83: Vô phong
- Chương 84: Cố nhân
- Chương 85: Tin dữ
- Chương 86: Khép lại
- Chương 87: Núi đao
- Chương 88: Tiện nhân
- Chương 89: Súc sinh
- Chương 90: Trốn tránh
- Chương 91
- Chương 92: Phá pháp
- Chương 93: Gọi hồn
- Chương 94: Không muốn
- Chương 95: Hoa Sơn
- Chương 96: Kẻ mạnh
- Chương 97: Định Lô
- Chương 98: Hồng Tuyết
- Chương 99: Xung đột
- Chương 100: Cửu trọng
- Chương 101: Song tử
- Chương 102: Đối thoại
- Chương 103: Sát kiếm
- Chương 104: Phá Tâm
- Chương 105: Quỷ kiếm
- Chương 106: Trò chơi
- Chương 107: Băng Hỏa
- Chương 108: Ra sân
- bình luận