Địa Ngục Nhân Gian - Chương 95: Hoa Sơn

Địa Ngục Nhân Gian Chương 95: Hoa Sơn
Lúc trên máy bay, tôi vẫn thấy hai chân nhũn ra, Hồng Dược quả thật nói được làm được, kể cả hiện giờ trong người tôi đã có đại tiểu châu thiên, nhưng cũng có chút không chống đỡ được, đã quá nửa ngày rồi mà đi đường vẫn cảm thấy hai chân run rẩy.

Hồng Dược vẫn giống như lúc trước, ăn xong lại chui về chiếc trống, gọi thế nào cũng không chui ra, tôi nghĩ có phải mình tìm về một tổ tông không nữa, nhưng nỗi trống vắng trong lòng đã được lấp đầy không ít, đúng vậy, như này cũng tốt, mặc dù phương thức có chút không hay, nhưng lại khiến tôi có cảm giác như quay trở về trước đây.

Chỉ là, thật sự có quay lại được không?

Ngồi trên máy bay, tôi giơ cánh tay đã trở nên trắng bệch ra xem, lòng bàn tay không còn hồng hào chút nào, nhìn trông giống như làm bằng nhựa vậy.

Tôi nhắm mắt lại, không biết tôi đã rời đi nhiều ngày như vậy, Trương gia có xảy ra chuyện gì không.

Đến khi tôi tới Nam Xương đã là ba giờ chiều, tôi đi thẳng về Long Phong, sau khi về tới Long Phong mới biết đại sư huynh và Long Linh sư tỉ không ở nhà, chỉ có một tờ giấy dán trên cửa.

“Sau khi trở về, lập tức đến Hổ Phong!”

Hổ Phong? Tôi cau mày, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi tới Hổ Phong, tới nơi tôi phát hiện ra có điều gì đó không đúng, vốn dĩ ở Hổ Phong cũng có rất nhiều đệ tử Trương gia, nhưng trên cả đường đi tôi thấy đã vắng đi rất nhiều, còn lại đều là những đệ tử đến tiểu châu thiên cũng chưa khai mở được.

Sau khi lên tới đỉnh Hổ Phong, vừa hay nhìn thấy Trương Đạo Bảo đang quét dọn, tôi ngẩn ra hỏi: “Đạo Bảo”

“Sư thúc, người về rồi à!” Trương Đạo Bảo sau khi nhìn thấy tôi liền vui mừng nói: “Người về sớm hơn thì tốt rồi.”

Trong lòng tôi cảm thấy lo lắng vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Sư phụ cùng mọi người vừa mới đi khỏi sáng nay, nếu như người về sớm hơn thì có thể đi cùng với mọi người rồi.” Trương Đạo Bảo nói.

Tôi chau mày, “Sao Hổ Phong vắng vẻ thế này, mọi người đi đâu vậy?”

“Hoa sơn.” Trương Đạo Bảo trả lời.

Hoa Sơn? Tôi ngây ra, “Đi Hoa Sơn làm gì? Ngọc Dương sư thúc đâu?”

“Cũng đi Hoa Sơn rồi, vốn dĩ muốn chờ sư thúc về rồi cùng đi, nhưng chờ liền hai ngày người vẫn chưa quay về, nên mọi người đã xuất phát rồi, sợ rằng không kịp tới đó.” Trương Đạo Bảo nói.

“Không kịp? không kịp chuyện gì?” tôi hỏi.

“Đánh với Vĩnh Dạ.” Trương Đạo Bảo trả lời: “Sư thúc rời đi không bao lâu, người của Vĩnh Dạ đã gửi chiến thư tới.”

‘Chiến thư…” tôi cau mày, không ngờ người của Vĩnh Dạ lại ra tay rồi, mặc dù tin tức này khiến tôi kinh ngạc, nhưng vẫn nằm trong dự liệu, trước đó biểu hiện của Diệp Kiếm Nhất ở Hổ Phong đã rất rõ ràng, tôi càng tò mò hơn là lần này Vĩnh Dạ ra tay như thế nào, tôi hỏi tiếp: “Chiến thư gì?”

“Con chưa xem qua, nhưng Ngọc Dương sư công sau khi xem xong liền tức giận đập vỡ chiếc bàn.” Trương Đạo Bảo có chút chột dạ nhắc lại, “Nhưng sau đó nghe các sư thúc nói, hình như người của Vĩnh Dạ nói rằng hiện giờ huyền môn đều là những kẻ chịu chết, tầm thường, Vĩnh Dạ muốn trấn chỉnh lại huyền môn, là như vậy, mời huyền môn tới Hoa Sơn để luận đạo, Vĩnh Dạ bọn họ muốn đơn thương độc mã thách thức cả huyền môn!”

Nghe xong câu đó, tôi hít sâu một hơi, khẩu khí quá lớn, lòng tham vô đáy, nhưng nhanh chóng tôi ý thức được vấn đề, ‘Hoa Sơn? Tại sao lại là Hoa Sơn?”

“Trước đây, Hoa Sơn lão tổ mất đi, hôm đó, Vĩnh Dạ đánh đến Hoa Sơn, nghe nói chỉ có một mình Diệp Kiếm Nhất, chém hết tất cả những người của Hoa Sơn phản kháng, hiện giờ, Hoa Sơn là của Vĩnh Dạ, vì thế lần này mọi người đi Hoa Sơn là có hai mục đích, thứ nhất, là tiêu diệt mũi nhọn của Vĩnh Dạ, thứ hai, đó là đòi lại công đạo cho Hoa Sơn.” Trương Đạo Bảo trả lời.

Lúc này tôi mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, ngẩn ra rồi lại hỏi; “Hoa Sơn luận đạo là luận pháp gì?”

“Đệ tử tiểu châu thiên một nhóm, đệ tử đại châu thiên một nhóm, trưởng lão thái thượng kim đan bán bộ một nhóm, sau đó là đến nhóm của các trưởng môn đạt cảnh giới kim đan, người của Vĩnh Dạ bày lôi đài, huyền môn chúng ta đánh chiếm, Vĩnh Dạ thiên sư nói, tổng cộng năm nhóm, chỉ cần một nhóm huyền môn chúng ta đánh bại được lôi chủ, thì sẽ trả lại Hoa Sơn cho đệ tử của Hoa Sơn, nếu như giữ được lôi đài, vậy tất cả huyền môn phải thừa nhận Vĩnh Dạ mới là huyền môn chính thống!”

“Thú vị.” tôi mỉm cười, lập tức suy tính, mọi người xuất phát từ sáng sớm, đến Hoa Sơn chắc chắn sẽ không lập tức khai chiến, cũng có nghĩa là, hiện giờ tôi qua đó vẫn còn kịp.

Nghĩ tới đây, tôi cũng không ở lại nữa, chỉ cần có thể gây ra phiền phức cho Vĩnh Dạ, tôi rất vui vẻ, sau khi nghe xong, tôi liền xuống núi, tranh thủ đuổi theo mọi người.

Vừa mới bụi bặm trở về, giờ lại đi tiếp, tôi cũng để tâm quá nhiều thứ rồi, cười gằn, tôi móc điện thoại ra đặt vé máy bay tới Tây An, đến được Tây An đã là tám giờ tối.

Sau khi xuống máy bay, tôi tìm một chiếc xe nói cần tới Hoa Sơn, rồi nhắm mắt lại nói với Tiểu Phật Gia, “Xong rồi, đi gấp quá, ta không có cách nào liên hệ với đại sư huynh.”

“Chuyện đó thì đơn giản, Vô phong trước đây có ở cùng với Ngọc Dương sư thúc của ngươi một khoảng thời gian, đến lúc đó dùng Vô Phong cảm ứng khí của ông ta, sau đó tìm đến ông ta là được rồi không phải sao?” Tiểu Phật Gia nói.

Tôi lặng ra, đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ đến điều đó nhỉ, nghĩ vậy, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, “Ngươi nói xem, lần luận đạo Hoa Sơn này, ta có thể lấy được chút danh tiếng chứ?”

“Khó!” Tiểu Phật Gia quyết đoán nói.

“A!” tôi ngẩn ra nói: “Không phải nói ta không có đối thủ rồi sao?”

“Đồng cấp thì không có đối, nhưng ngươi đã nghĩ đến điều này chưa.” Tiểu Phật Gia chột dạ nói: “Bán bộ tiên thiên, cũng coi như là đại châu thiên!”

Tôi ngẩn ra, đúng như Tiểu Phật Gia nói, bán bộ tiên thiên, cũng là đại châu thiên, với thực lực hiện giờ của tôi, đối đầu với bán bộ tiên thiên, cũng không thể đánh lại, những người đã vượt qua bán bộ đại châu thiên mà muốn tấn công tôi cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Nhưng hiện giờ ngươi có đạo tâm vô địch, cũng không dễ nói, nếu như có thể khai mở được thêm một hai đường kinh mạch nữa, bán bộ đại châu thiên cũng không phải là không đấu lại được.” Tiểu Phật Gia nói

“Tính ra, sau khi đột phá được liền vội vàng lên đường, cách tu luyện vô thượng kiếm thể ta cũng chưa nghiên cứu kỹ càng.” Tôi cười khổ.

“Được rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày, đầu óc trống rỗng cả, sao có thể luyện công nữa.” giọng nói của Tiểu Phật Gia có phần chế giễu.

Tôi biết, hắn đang cười cách Hồng Dược hấp thụ máu, lập tức giận dữ, lạnh lùng hừ một tiếng rồi không thèm nói gì nữa.

“Ài, còn giận nữa, chuyện làm ra lại không muốn người ta nói đến à, tính khí dữ dằn quá ha.” Tiểu Phật Gia tiếp tục gièm pha.

“Câm mồm.” tôi trợn trừng mắt nói.

“Được rồi, được rồi, ta câm.” Tiểu Phật Gia cười nói.

Lúc đó tôi lật giở xem lại vô thượng kiếm thể, mới phát hiện ra, chín đạo kiếm mạch của vô thượng kiếm thể tương đương với chín chiêu kiếm thức, kiếm mạch đầu tiên là sát mạch, tương đương với sát mạch ứng với kiếm sát.

Một kiếm vung lên chấn động cửu châu, gϊếŧ sạch những kẻ chống lại ta trên thế gian!

Đó là sát kiếm!

Một chiêu kiếm thật bá đạo, chỉ xem qua tôi cũng cảm nhận được toàn bộ tâm thần của mình bị sát khí bao trùm, không kiềm được chìm đắm vào trong.

Gϊếŧ sạch kẻ chống lại ta trong thiên hạ!

Quả nhiên bá đạo!

Chiêu kiếm này, là chiêu thức phi kiếm, kỳ thực chính là kiếm khí trong sát mạch và thanh kiếm của bản thân liên hợp lại, bộc phát ra kiếm khí, chiêu thức.

Không cao thâm nhưng rất bá đạo, sát kiếm tổng cộng chỉ có một kiếm, không sao, chỉ có một kiếm, xuất kiếm là có người chết, ngẫm ra thì phải mạnh, chuẩn, ác!

Điều này cần sức phán đoán phải thật mạnh, cũng cần sát ý mạnh, đó là vì sao lại được gọi là sát kiếm.

Đây có lẽ là chiêu thức tấn công đầu tiên mà tôi đạt được, vì thế tôi nhanh chóng chìm vào nó, chìm đắm vào trong thế giới của sát kiếm không cách nào thoát ra được.

Lúc tôi đang vui vẻ nghiên cứu, xe dừng lại, lái xe quay lại nói với tôi: “Đến rồi, tôi hỏi này anh trai, nửa đêm nửa hôm anh tới Hoa Sơn làm gì?”

“Có việc.” tôi mỉm cười, lấy ra ba trăm tệ trả cho tài xế rồi xuống xe, tôi còn chưa kịp dùng Vô phong thì cảm nhận được có người đang đi lại phía mình.

Tôi ngẩn ra, nhanh chóng nhìn rõ người đó, là đại sư huynh!

“Sao giờ đệ mới tới! chút nữa thì bỏ lỡ rồi!” vừa nhìn thấy tôi đại sư huynh đã vội nói.

Tôi cười khổ: “Một lời khó kể hết, đệ tới Đông Ba thần quốc gặp phải Triệu Thừa Nguyên, lúc đầu bị thương, mất thêm thời gian dưỡng thương nên nhỡ mất chút thời gian.”

“Vậy Hồng Dược?” đại sư huynh cau mày hỏi.

“Sau đó đệ gϊếŧ được Triệu Thừa Nguyên, đã thành công triệu hồi được Hồng Dược rồi.” tôi nói.

“Vậy được rồi…” đại sư huynh gật đầu, nhanh chóng nhận ra, liền quay đầu lại ngạc nhiên nhìn tôi hỏi: “Gì cơ? Đệ nói là, đệ đã gϊếŧ Triệu Thừa Nguyên?”

“Đúng vậy! Sao ạ?” tôi hỏi lại.

“Sao có thể, không phải đệ chỉ vừa mới đột phá được đại châu thiên thôi sao, mặc dù tam hoa của Triệu Thừa Nguyên bị ta hủy rồi, nhưng nhiều ngày như vậy sớm đã phải phục hồi lại rồi, hắn là kẻ mạnh đã tu luyện đại châu thiên mười năm rồi. Sao đệ có thể đánh lại hắn?” gương mặt đại sư huynh kinh ngạc.

Tôi mím môi, “Thì dùng kiếm để gϊếŧ.”

“Được rồi…” Đại sư huynh nhất thời không biết phải nói gì, nhanh chóng, anh ấy cười lớn, vỗ vào vai tôi: “Sư phụ lúc đó còn muốn ta bảo vệ đệ, nhưng ta đoán chẳng mấy chốc đệ sẽ vượt qua ta thôi…”

Tôi có thể cảm nhận được nỗi phiền muộn trong lời nói của đại sư huynh, trước đó Tiểu Phật Gia đã nói với tôi, đan điền của đại sư huynh bị tổn thương, vì thế cứ luôn bị kìm hãm ở cảnh giới bán bộ châu thiên, so với bán bộ châu thiên thông thường còn yếu hơn chút, anh ấy đã rất lâu không có tiến bộ, chỉ có thể nhìn từng vãn bối vượt qua mình…

“Sao có thể, huynh luôn là đại sư huynh của đệ!” tôi không biết phải an ủi đại sư huynh thế nào, chỉ có thể nói như vậy.

‘Đúng rồi, Tiểu Phật Gia, có cách nào giúp đại sư huynh của ta hồi phục lại đan điền không.” Lúc này tôi cất tiếng hỏi Tiểu Phật Gia.

Tiểu Phật Gia cười nói: “Có thì có, nhưng, nói sao nhỉ, cái giá quá lớn, thứ đó đều chỉ dành cho trưởng môn một phái khi đan điền bị tổn hại mới được dùng, một kẻ mới đến bán bộ châu thiên, nói thật là quá lãng phí.”

“Nói.” Tôi nói: “Ta không quan tâm trưởng môn hay không phải trưởng môn, anh ấy là đại sư huynh của ta, trong tâm ta, kể cả là Vĩnh Dạ thiên sư cũng không sánh bằng anh ấy!”

“Được rồi, Côn Luân chu quả, được hái từ cây chu quả của Hồng gia Côn Luân, một năm chỉ ra một cành, giá mỗi cành rất cao, nói như này cho ngươi biết, kể cả là Ngọc Dương sư thúc của ngươi đan điền bị tổn thương, cũng phải suy nghĩ trước sau kỹ càng mới có thể mua được Côn Luân chu quả. Với thực lực của ngươi hiện giờ, có bán ngươi đi cũng không mua nổi vỏ của Côn Luân chu quả.” Tiểu Phật Gia nói.

Tôi lặng lẽ ghi nhớ bốn chữ Côn Luân chu quả, sau này có cơ hội, nhất định sẽ lấy được thứ đó để giúp đại sư huynh hồi phục đan điền.

“Đúng rồi, Hồng gia Côn Luân đó, lại là thứ gì?” tôi hỏi.

“Gia tộc bán thần, vượt qua cả sự tồn tại của huyền môn, ngươi đừng thấy hiện giờ Vĩnh Dạ vui mừng, bọn chúng cũng dè chừng Hồng gia Côn Luân, nếu như Hồng gia Côn Luân nhìn Vĩnh Dạ không hợp mắt, có thể một chưởng diệt hết lũ Vĩnh Dạ đó.” Tiểu Phật Gia nói.

“Gia tộc bán thần? Là gì?” tôi tò mò hỏi.

“Từ sau thời kỳ hoàng hôn của các chư thần, thế gian không còn thần nữa, vậy nên hậu nhân của các thần cũng chính là gia tộc bán thần, trở thành người cai trị trời đất này, Hồng gia Côn Luân chính là hậu thế của Tây Vương mẫu thời đó.” Tiểu Phật Gia trả lời.

Tôi hít sâu một hơi, “Vậy có Tôn gia nước Ngạo Lai hay không?”

“Ngươi thần kinh à, ta đang nói chính kinh với ngươi, ngươi lại nói phiên âm với ta?” Tiểu Phật Gia đương nhiên biết tôi đang hỏi Tôn Ngộ Không có hậu thế không, lúc đó bị tôi làm cho cáu tiết, chửi đổng một câu.

“Không nói cũng đừng mắng người chứ.” Tôi cười nhăn nhở.

“Được rồi, ngươi đi nghiên cứu vô thượng kiếm thể của ngươi đi.” Tiểu Phật Gia bất lực nói.

Tôi bĩu môi, lúc này đã cùng với đại sư huynh đi vào Hoa Sơn, nhanh chóng tìm đến một đạo quán, đại sư huynh nói: “Đây là nơi tập trung của Trương gia chúng ta, mọi người đang thảo luận những ngày sau nên tấn công Vĩnh Dạ như thế nào.”

Tôi gật đầu, còn chưa kịp bước vào, bên trong đã có tiếng nói vọng ra: “Long Đồ, ta nói ngươi cũng thật hết việc, sao phải đi tìm sư đệ ngươi làm gì, hắn có giúp gì được đâu, nghe nói ngươi đã đột phá được đại châu thiên, kể cả đột phá được đại châu thiên rồi, cũng chỉ là vừa mới đột phá được, với kiểu như hắn, ta có thể đánh được mười tên, sau này đi đánh lôi đài, bị người ta một chưởng đá xuống, mất mặt Trương gia chúng ta!”

Vừa nghe thấy như vậy, tôi không nén được cau mày lại.

Không chờ tôi lên tiếng, lập tức có người nói: “Được rồi, Long Phong, ngươi không phải không biết đan điền của Long Đồ bị tổn thương rồi, cả đời này cũng chỉ đến mức tu vi đó, không dễ gì trong môn phái lại xuất hiện một sư đệ thiên tài, chắc chắn là muốn đưa đến để thể hiện rồi!”

“Ồ ồ.” Người tên Long Phong đó lớn tiếng cười.

Tôi cảm nhận được sự ác ý, không kiềm chế được đẩy mở cửa, nhìn thấy đại sư huynh vừa bước vào đang siết chặt nắm tay, nhưng lại nhanh chóng thả ra, anh ấy đi tới kéo tay tôi cười nói: “Long Tâm, để ta giới thiệu với đệ, đây đều là các sư huynh Hổ Phong của Trương gia chúng ta, lôi đài lần này nhóm đại châu thiên bọn họ là chủ lực của Trương gia.”

Tôi chau mày nhìn về phía những gương mặt đang cười cợt của họ, trong lòng vô hình cảm thấy có chút đáng ghét.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận