Địa Ngục Nhân Gian - Chương 59: Kì lạ

Địa Ngục Nhân Gian Chương 59: Kì lạ
Những thứ trước đây đeo trên người cái xác giờ đều đã về chỗ cũ, nhưng Mộc Trát rất tinh ý phát hiện ra, viên ngọc lam trần của cái xác vẫn đang bị Mộc Ha nắm chặt trong tay.

Cái chết của Mộc Ha khiến cho trại vốn dĩ bình yên cũng náo loạn hết lên, sau đó đám người cùng đi đào mộ đã kể lại hết mọi chuyện, người trong trại nghe xong đều mắng chửi Mộ Ha thất đức, đáng bị trời phạt.

Mắng chửi xong, việc cần xử lý vẫn phải xử lý, dù sao mọi người trong trại vẫn cần tiếp tục sinh sống tại đây, nếu như không giải quyết cái xác người phụ nữ, quỷ biết được sau này cô ta sẽ ra tay với ai khác.

Vậy nên mọi người ra ngoài bàn luận hồi lâu, cuối cùng quyết định hỏa thiêu cái xác người phụ nữ, mặc dù không rõ cái chết của Mộc Ha có phải do cái xác đó gây ra hay không, nhưng có một điều chắc chắn rằng, bất kể là đúng hay không, cái xác người phụ nữ này rất kỳ lạ, giữ lại trong trại không hề tốt, muốn để sau này trại được an toàn hơn, thì chỉ có thể đốt cái xác đó đi thôi.

Đương nhiên những người có mặt tại đó đều không biết đích xác được bị cái xác đó cắn rồi có bị truyền nhiễm hay không, cho nên cũng quyết định đốt luôn xác Mộc Ha.

Đề nghị này được tất cả mọi người trong trại đồng tình, dù sao bất kể là xác người phụ nữ đó hay Mộc Ha đều không vừa lòng người trong trại.

Kể đến đây, Mộc Trát sững lại, không muốn nói tiếp nữa, tôi nhìn Mộc Trát lên tiếng hỏi: “Sao không nói tiếp?”

Mộc Trát hít sâu một hơi, giơ tay ôm lấy đầu rồi òa khóc, trông rất hối tiếc.

Tôi không biết Mộc Trát tại sao lại như vậy, nhưng cũng phần nào đoán ra được, “Anh làm hỏng chuyện rồi?”

Mộc Trát gật đầu, dừng xe lại châm một điếu thuốc, lúc này cảm xúc mới từ từ ổn định lại, sau đó tiếp tục kể.

Người được chọn đi đốt xác là Mộc Trát, lúc đi đốt xác, Mộc Trát không biết có phải do bị mê hoặc hay không, anh ta không trả lại ngọc lam trần về chỗ cũ, mà lấy từ trong tay Mộc Ha ra nhét vào túi của mình, đến lúc quay lại đốt cái xác người phụ nữ thì không biết đã biến mất từ lúc nào.

Nhìn quay không thấy cái xác người phụ nữ đáng chết đó, khiến cho Mộc Trát sợ chết khiếp, anh ta tìm kiếm khắp nơi hồi lâu cũng không tìm thấy, đến lúc lần nữa quay lại để đốt xác Mộc Ha, thì đến cả xác của Mộc Ha cũng không còn đấy nữa.

Tôi nghe đến đây thì thấy không đúng rồi, tám phần là người của trại Mộc gia đã chọc vào cương thi, nói thực, qua mấy tháng học hỏi tôi hiểu được một chuyện, mấy thứ thần quỷ này, đáng sợ nhất không phải lệ quỷ mà là cương thi, vì những người huyền học thông thường sẽ không bị lệ quỷ làm bị thương, nhưng cương thi thì không giống như vậy, cương thi là một thứ có thực thể, kể cả người có đạo hạnh cao khi ra tay với cương thi cũng rất có thể bị chúng làm bị thương.

Nhưng có một điều rất đáng để nghiên cứu trong chuyện này, đó chính là cương thi thường chỉ biết hút máu chứ không thể ăn tim người hay gì đó đại loại như vậy, nhưng nghe Mộc Trát kể, cương thi này lại ăn mất tim của Mộc Ha, thật khiến người ta tò mò, tôi cảm thấy xác của người phụ nữ này có thể không phải là loại cương thi mà chúng tôi vẫn thường nghe.

Xác của người phụ nữ và Mộc Ha đột ngột biến mất khiến cho Mộc Trát hoảng sợ, nhưng lại không dám quay về nói lại sự thật, nên chỉ có thể giả vờ đắp cỏ, mồi lửa đốt, giả vờ là đã đốt hết, sau đó trở về nhà mình trùm kín chăn run rẩy, trong lòng vẫn có mong sẽ may mắn, không xảy ra chuyện gì.

Lần này vào một đêm, ngày hôm sau khi Mộc Trát tỉnh dậy, trong trại lại có người chết, là một ông lão cô đơn, cái chết của ông ta cũng giống như Mộc Ha, tim đã bị khoét rỗng.

Người trong trại đều tập trung trước nhà ông lão đó, bàn tán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thấy thật sự đã gây ra chuyện rồi, Mộc Trát càng không dám nói ra chuyện xảy ra ngày hôm qua, mặc dù người trong trại đều nghi ngờ, hỏi anh ta rốt cuộc hôm qua đã đốt cái xác hay chưa, Mộc Trát vội vàng trả lời là đã đốt rồi.

Sau cùng có người nói chắc chắn trong trại đã có thứ bẩn thỉu vào rồi, phải đi mời thầy tế của Bạch Miêu đến, thầy tế đó là một người hiểu đạo hành, trong vòng trăm dặm trở lại đây xảy ra bất kỳ chuyện kỳ lạ gì đều mời thầy tế tới.

Người được phái đi mời thầy tế đương nhiên là Mộc Trát, dù gì vợ của Mộc Trát cũng là người của Bạch Miêu trại, Mộc Trát dẫn theo vợ, hai người cùng về trại Bạch Miêu, sau khi gặp được thầy tế, kể lại chuyện trong trại Mộc gia cho thầy tế nghe, sau khi nghe xong, mặt liền biến sắc, hỏi Mộc Trát có phải trên cái xác người phụ nữ có treo một sợi dây thừng đỏ phải không.

Mộc Trát nghĩ ngợi hồi lâu, thật sự cũng nhớ ra, anh ta gật đầu, xác nhận trên cổ cái xác có treo một sợ dây thừng màu đỏ, trên sợi dây thừng còn mắc một viên ngọc màu đỏ máu.

Nghe tới đây, thấy tế vội vàng lắc đầu, nói rằng chuyện này ông ta không quản được, là các người tự xâm phạm vào mộ tổ của trại Hắc Miêu, bị phệ tâm cổ trói buộc cũng là do bọn họ tự gây ra họa, đừng tới làm hại mình nữa.

Mộc Trát đang muốn tiếp tục hỏi về phệ tâm cổ, thầy tế liền cầm chổi xua đuổi Mộc Trát, không để anh ta có cơ hội mở lời, khi Mộc Trát đang định dắt vợ về lại Mộc gia trại thì thầy tế cho người giữ vợ Mộc Trát lại, nói muốn đi vào chỗ chết thì tự mình về đi, đừng kéo theo người của Bạch Miêu trại.

Mộc Trát còn muốn nói thêm vài lời, nhưng cửa trại Bạch Miêu đã đóng lại, anh ta đứng trước cửa gọi hồi lâu bên trong cũng không ai mở cửa, sau cùng Mộc Trát nghĩ thôi bỏ đi, lỡ như Mộc gia thật sự xảy ra chuyện, ít nhất vợ mình cũng còn sống, rồi đem chuyện ở Bạch Miêu trại về kể cho mọi người.

Trên đường về cũng đã tối rồi, hôm đó là ngày trăng quầng, trăng quầng chính là mặc dù có ánh sáng, nhưng lại mơ hồ, mông lung, căn bản không có ánh sáng chiếu xuống.

Anh ta đi một hồi phát hiện phía trước có một người mặc quần áo của Mộc gia trại, anh ta vừa định gọi thì trông dáng vẻ của người đó có phần quen thuộc, đi gần lại hơn một chút, Mộc Trát bị dọa đến mức tè ra quần, chút nữa thì kêu lên thành tiếng.

Người ở phía trước lại chính là viên quan chức đã chết, dường như phát hiện ra có người đến, ông ta liền quay đầu lại, lần này Mộc Trát nhìn thấy chính diện rồi, vừa nhìn thấy đã bị dọa đến mất nửa phần hồn.

Mới chôn xuống mấy ngày, mặt của viên quan đã thối rữa ra rồi, hai cầu mắt đầy dòi, trông rất kinh tởm.

Nhưng chớp mắt, gương mặt của viên quan liền hồi phục trở lại, giống như vừa rồi Mộc Trát nhìn thấy ảo giác, viên quan nhìn thấy Mộc Trát mỉm cười vẫy tay.

Mộc Trát liền đi về phía trước, nhưng đi được vài bước đột nhiên nhận thấy có điều không đúng, lão quan chẳng phải đã chết rồi sao? Quan trọng hơn là trước đó bọn họ muốn báo thù, định đào mộ lão quan lên nhưng sau cùng lại không thấy xác ông ta trong mộ.

Vậy lão quan này sao lại tới đây được?

“Mộc Trát, ta đã theo dõi con lớn lên, qua đây nào, để ta nhìn xem nào.” Lão quan nói.

Lúc này Mộc Trát cũng chú ý đến, chân của lão quan đang nhón lên, nói thế nào nhỉ, giống như sau chân của ông ta còn có chân của một người khác.

Mộc Trát lúc đó mà không phát hiện ra thì thực sự đúng là một kẻ ngốc, anh ta lắc đầu rồi quay lại nhanh chóng nhằm thẳng hướng trại Bạch Miêu mà chạy.

Lão quan nhìn thấy Mộc Trát bỏ chạy, lắc lắc đầu, cũng không đuổi theo, chỉ tiếp tục đứng nguyên tại chỗ, giống như ông ta vốn dĩ là phải ở đó.

Mộc Trát chạy không ngừng nghỉ, khi chạy đến trước cửa trại Bạch Miêu mới dừng lại thở gấp, sau khi ổn định được hơi thở anh ta ra sức gõ cửa trại Bạch Miêu, lớn tiếng kêu cứu.

Người bên trong không để cho anh ta vào, một lúc sau, thầy tế mới xuất hiện, nhìn thấy Mộc Trát liền thở dài nói rằng chuyện này thật sự ông ta không thể giúp, nhưng ông ta có quen biết một người có thể cứu mạng Mộc Trát.

Mộc Trát nghe thấy vậy, dường như tìm được chỗ dựa, vội vã hỏi là ai.

Thầy tế đưa cho anh ta một tờ giấy, bên trên có ghi số điện thoại, Mộc Trát trong đêm chạy đến Lệ Giang, tìm đến bốt điện thoại để gọi điện.

Người nhận điện thoại nói hai ngày nữa sẽ có người đến giúp Mộc Trát giải quyết, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Mộc Trát cũng không dám quay lại trại mà ở nhờ lại nhà một người thân ở Lệ Giang, sau đó mượn một chiếc xe đến sân bay.

Sau đó, thì gặp được tôi.

Nghe đến đây, tôi cũng lặng người, về chuyện cảm tình, mặc dù không biết Bạch Hồ tại sao lại muốn giúp trại của Mộc Trát, nhưng hiển nhiên là có mục đích trong đó, anh ta bảo tôi đến đây, chắc rằng muốn để tôi giải quyết chuyện của Mộc gia trại, trên một phương diện khác thì chính là muốn kiểm tra tôi.

Tôi mím môi, hiện giờ vấn đề nằm ở chỗ thầy tế, cái mà ông ta nói phệ tâm cổ rốt cuộc là thứ gì, hơn nữa xem ra ông ta và Bạch Hồ có quen biết nhau, nếu không đã không đưa số điện thoại của Bạch Hồ cho Mộc Trát.

Nghĩ đến dây, tôi liền quay ra bảo Mộc Trát: “Đi đến trại Bạch Miêu.”

“A? đến Bạch Miêu trại làm gì?” Mộc Trát nghi hoặc hỏi.

Tôi không trả lời, với những người không hiểu thì giải thích nhiều cũng không có tác dụng gì, vì thế tôi dứt khoát nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.

Nhanh chóng, Mộc Trát đã lái xe đến trại Bạch Miêu, sau khi đến nơi, tôi bảo Mộc Trát đi chuẩn bị một ít gạo nếp và đậu tương, chút nữa mua xong thì đem đến cho tôi, sau đó một mình đi vào trại Bạch Miêu.

Bạch Miêu trại không lớn lắm, rất ít người trẻ tuổi, đa phần là người già, kể cũng lạ, khi mấy người già đó nhìn thấy tôi, ánh mắt có phần kinh ngạc, giống như tôi đến đây là một chuyện hiếm có kỳ lạ vậy.

Tôi cau mày lại, tiến đến chỗ một ông lão hỏi: “Thưa ông, xin hỏi, nhà thầy tế của trại mình đi hướng nào ạ?”

“Giống, thật sự rất giống.” ông lão nhìn tôi không ngừng lẩm bẩm trong miệng.

Lúc sau ông lão mới chỉ về phía một ngôi nhà đất nói: “Nhà thầy tế ở bên đó.”

Tôi gật đầu, đi về hướng nhà thầy tế, tôi vừa bước vào nhà thấy một lão bà đang ngồi ngay trước cửa, trong sân có một cây mọc cong, bên cạnh cái cây là một bể nước lớn màu đen, bên trong bể không biết nuôi con gì mà không ngừng phát ra tiếng kêu chít chít.

Tôi nhìn lão bà rồi hỏi: “Đây là nhà thầy tế Bạch Miêu đúng không ạ?”

“Ngồi đi, Giang Lưu, ta chờ ngươi cũng lâu rồi.” lão bà dùng cây gậy chống trong tay chỉ vào ghế dài trong sân nói.

Tôi sững người, nhớ ra rằng lão bà có thể quen biết với Bạch Hồ nên cũng không suy nghĩ nhiều, tôi ngồi xuống cất tiếng hỏi: “Nói ra thật khó xử, lần này tôi đến tìm bà là vì chuyện của phệ tâm cổ, thứ này là gì vậy?”

“Không phải ta không muốn nói cho ngươi, nhưng ta cũng chỉ biết một cái tên, cụ thể tác dụng như nào cũng chỉ hiểu biết qua loa, không thể đưa cho cậu câu trả lời chính xác.” Lão bà ngẩng đầu nhìn tôi nói.

“Không biết phải xưng hô với bà thế nào.” Tôi hỏi.

“Gọi ta là Hoàng lão bà được rồi.” Hoàng lão bà nhắm mắt nói: “Phệ tâm cổ là thủ pháp của Hắc Miêu, những thánh nữ của Hắc Miêu sau khi chết đều được cấy vào phệ tâm cổ, nghe nói rằng có thể giữ gìn nhan sắc ngàn năm không đổi, quan trọng nhất là có thể trừng trị những kẻ dám bất kính với thi thể thánh nữ, Hắc Miêu và Bạch Miêu bọn ta sớm đã phân chia, cho nên với thủ pháp của Hắc Miêu ta cũng hiểu rõ cho lắm.”

Tôi gật đầu, “Vậy theo lời bà nói, đây không phải là loại cương thi vẫn thường thấy rồi?”

“Đương nhiên không phải.” Hoàng lão bà cười haha, tiếng cười rất đáng sợ, “Phệ tâm cổ là con trùng cái, có thể sinh sản, trừ con mẹ ra thì bất kỳ cá thể được sinh sản ra đều giữ được ý thức, có nghĩa là, không khác gì so với người bình thường, chỉ là một lòng đuổi theo con mẹ mà thôi.”

Tôi ngừng lại rồi nói: “Chuyện ở Mộc Gia trại tôi cũng nắm được một phần, vậy là từ cái xác của người phụ nữ không có ý thức ra, kỳ thực viên quan và Mộc Ha đã chết đều có ý thức của chính mình?”

“Chuyện của lão quan ta cũng không hiểu rõ rốt cuộc là như thế nào, nhưng Mộc Ha thì chắc chắn có ý thức của bản thân hắn.” Hoàng lão bà nói.

Tôi cứ có cảm giác Hoàng lão bà đang giấu tôi chuyện gì đó, nhưng lúc tôi định tiếp tục hỏi thì đột nhiên từ bên ngoài bò vào một con rắn trắng, kể cũng lạ, sau khi nhìn thấy con rắn trắng, gương mặt lão bà biến sắc, cầm lấy cây trượng dưới đất để đánh nó.

Đến khi con rắn trắng chạy đi mất, sắc mặt Hoàng lão bà mới khá hơn chút, bà ấy nhìn tôi rồi nói: “Đi đi, ta không có gì để giúp ngươi nữa đâu.”

Tôi ngập ngừng, điều này càng khiến tôi chắc chắn Hoàng lão bà che giấu gì đó, nhưng nếu như bà ta đã không muốn nói, tôi cũng không thể ép, vậy nên dù trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi ra ngoài.

Đi ra tầm mười phút, Mộc Trát đã mua gạo nếp và đậu tương quay lại, đoán rằng do lo lắng cho mọi người trong trại, sợ mình mua không đủ, nên Mộc Trát đã mua nguyên cả bao lớn gạo nếp và đậu tương.

Lúc này tôi cũng ngại nói cho anh ta biết, số gạo nếp và đậu tương này là để đối phó với cương thi, nếu người của Mộc gia trại không phải cương thi thì số gạo nếp đậu tương này cũng vô dụng, có lẽ chỉ có thể dùng để nấu cơm để ăn.

Trên đường đi, tôi bỗng quay ra hỏi Mộc Trát: “Hắc Miêu và Bạch Miêu khác nhau ở đâu?”

“Bạch Miêu và Hắc Miêu kỳ thực là phân nhánh của Miêu tộc, trước đây họ là một tộc, nhưng sau đó vì quan niệm không thống nhất nên mới phân rã, ở chỗ chúng tôi, Bạch Miêu chuyên hành y, Hắc Miêu thì chuyên nuôi trùng độc, hai bên đều tự xưng là dòng dõi Miêu tộc, nói tóm lại là một phái bị chia thành hai.” Mộc Trát trả lời.

Tôi gật đầu, mặc dù Mộc Trát cũng không nói rõ ràng, nhưng điều cần biết tôi cũng gần như rõ ràng, không kiềm được tò mò: “Vậy tộc Nạp Tây của các người có phân nhánh như vậy không?”

“Nghe nói là có, nhưng tôi cũng không biết rốt cuộc là có hay không.” Mộc Trát ấp úng trả lời.

Tôi cau mày nói: “Ồ? Trong chuyện này còn gì nữa không?”

“Thực ra cậu chỉ cần đi lên núi tuyết Ngọc Long ắt nhìn thấy thần quốc Đông Ba, nghe nói thời xưa, những người có trí tuệ của tộc Nạp Tây chúng tôi đều vào thần quốc Đông Ba, ở trong núi tuyết Ngọc Long, có thể hiệu lệnh cả tộc Nạp Tây, sau này đến thời nhà Minh, Mộc gia định cư lại, thần quốc Đông Ba dần dần thất truyền, về sau không ai biết rõ trong thần quốc Đông Ba rốt cuộc còn có người hay không, những người trước đây sống trong Đông Ba thần quốc đã đi đâu rồi?” Mộc Trát nói.

Không biết tại sao, nghe tới Đông Ba thần quốc, lông mày tôi lại giật giật, tâm trạng có chút hồi hộp, cảm giác như nghe thấy một thứ gì đó rất đáng kinh ngạc.

Nhưng tôi suy nghĩ tỉ mỉ hơn thì lại phát hiện không tìm kiếm được gì, mấy tháng nay cảm giác này luôn thường xuyên xuất hiện, theo như lời Bạch Hồ, ký ức của tôi có thể đang phục hồi, chỉ là do ý thức cá nhân của riêng tôi vẫn còn tồn tại nên mới đè nén phần ký ức kia xuống, chỉ cần tiếp xúc với những thứ quen thuộc, ý thức thay thế của cá nhân tôi sẽ ngày càng yếu đi, như vậy phần ký ức thuộc về Giang Lưu sẽ hồi sinh trở lại.

Tôi nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về Đông Ba thần quốc, không bao lâu sau, Mộc Trát dừng xe lại nói: “Phía trước là trại của chúng tôi.”

Tôi ngẩn người, xuống xe xem xét, phía trước là một ngôi trại cổ xưa, cửa trại đóng kín, trước cửa trại có một cô gái mặc đồ của người Miêu đang đứng đó, cô gái đó cũng để ý có người tới, quay đầu qua nhìn tôi.

Cô gái đó rất xinh đẹp, chỉ đối mặt chốc lát, mà tôi cảm thấy trái tim mình đã rung động.

Cùng lúc đó, Hồng Dược nhanh chóng chui ra từ chiếc trống nhỏ đeo trên eo tôi, nhìn chằm chằm vào cô gái người Miêu.

Cô gái đó sau khi nhìn thấy Hồng Dược, ngẩn người ra, đột nhiên nhìn tôi cười quái lạ, đôi môi đỏ thẫm máu cong lên lạ thường.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi vang lên, tôi lấy ra xem là Bạch Hồ gọi đến.

Tôi ngẩn ra, nghe máy, đầu bên kia truyền đến tiếng Bạch Hồ: “Cậu đâu rồi? Sao người tôi sắp xếp đến đón cậu lại nói không tìm thấy cậu đâu?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận