[Đoản] [HopeGa] Hy Vọng Có Cục Đường - Chương 92
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: End
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
[Đoản] [HopeGa] Hy Vọng Có Cục Đường
Chương 92
Ngày hạ sang thu cũng là ngày Hoseok đớn đau rời bỏ anh để đến bên một tình yêu mới, tình yêu mà không bị kì thị như anh và cậu.
Tối hôm đó, Yoongi chậm rãi gõ vài dòng tin nhắn đến cậu. Người anh yêu suốt ba năm nay.
Jung Hoseok. Anh đang ở sân bay, anh sắp đi xa. Đến nơi mà anh không thể nhìn thấy nụ cười của em nữa.. Bởi có như thế thì anh mới chẳng còn lưu luyến hay nhớ nhung gì mối tình kia... Anh đi đây. Em hãy thật hạnh phúc đấy.
Vừa gửi xong, Yoongi cảm nhận được giọt nước mắt lăn xuống, nhẹ rơi lên bàn tay. Anh đau lắm, nhói lắm khi nói ra những lời ấy. Nhưng, anh vẫn phải làm vậy. Vì bản thân đã chịu quá nhiều sự chua chát từ cái tình yêu này rồi.
Cười nhẹ một cái, điện thoại bỗng đổ chuông. Là Hoseok, cậu còn muốn gì đây. Yoongi quẹt nhẹ, đưa lên tai nghe máy.
- Ai cho anh đi chứ? Hãy ở lại đi, làm ơn!
- Không phải em sắp cưới cô ấy rồi sao? Luyến lưu được gì nữa..
Thanh âm của anh có phần nghẹn ngào.
- Đừng đi.. Dù có như thế thì xin anh cũng đừng đi. Yoongi à, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Em cưới cô ấy chỉ là để thực hiện trọn vẹn đạo hiếu của một người con thôi!
- Xin lỗi.. Nhưng anh không thể chấp nhận được việc em cùng giường với người khác chẳng phải anh.. Dù có yêu nhau như thế nào đi nữa thì anh vẫn không thích dùng chung!
Yoongi nén nước mắt, nói dứt câu rồi vội vàng tắt máy. Anh quăng điện thoại ngay vào túi, đứng dậy đi đến chỗ làm thủ tục.
Tạm biệt những kỉ niệm khi xưa, nay xin vứt bỏ tất cả. Chút yêu thương này gửi lại em rồi ta kết thúc nhé..
Tối hôm đó, Yoongi chậm rãi gõ vài dòng tin nhắn đến cậu. Người anh yêu suốt ba năm nay.
Jung Hoseok. Anh đang ở sân bay, anh sắp đi xa. Đến nơi mà anh không thể nhìn thấy nụ cười của em nữa.. Bởi có như thế thì anh mới chẳng còn lưu luyến hay nhớ nhung gì mối tình kia... Anh đi đây. Em hãy thật hạnh phúc đấy.
Vừa gửi xong, Yoongi cảm nhận được giọt nước mắt lăn xuống, nhẹ rơi lên bàn tay. Anh đau lắm, nhói lắm khi nói ra những lời ấy. Nhưng, anh vẫn phải làm vậy. Vì bản thân đã chịu quá nhiều sự chua chát từ cái tình yêu này rồi.
Cười nhẹ một cái, điện thoại bỗng đổ chuông. Là Hoseok, cậu còn muốn gì đây. Yoongi quẹt nhẹ, đưa lên tai nghe máy.
- Ai cho anh đi chứ? Hãy ở lại đi, làm ơn!
- Không phải em sắp cưới cô ấy rồi sao? Luyến lưu được gì nữa..
Thanh âm của anh có phần nghẹn ngào.
- Đừng đi.. Dù có như thế thì xin anh cũng đừng đi. Yoongi à, em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Em cưới cô ấy chỉ là để thực hiện trọn vẹn đạo hiếu của một người con thôi!
- Xin lỗi.. Nhưng anh không thể chấp nhận được việc em cùng giường với người khác chẳng phải anh.. Dù có yêu nhau như thế nào đi nữa thì anh vẫn không thích dùng chung!
Yoongi nén nước mắt, nói dứt câu rồi vội vàng tắt máy. Anh quăng điện thoại ngay vào túi, đứng dậy đi đến chỗ làm thủ tục.
Tạm biệt những kỉ niệm khi xưa, nay xin vứt bỏ tất cả. Chút yêu thương này gửi lại em rồi ta kết thúc nhé..
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100: End
- bình luận