Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 19: Mẹ chính là bình yên
Chương trước- Chương 1: Sinh linh bé nhỏ chẳng thể thành hình
- Chương 2: Loạn
- Chương 3: Ly hôn đi
- Chương 4: Chính là do cô cố chấp
- Chương 5: Cái chết chính là cách giải thoát duy nhất
- Chương 6: Tường cao quá trèo không nổi
- Chương 7: Quá khứ được khơi gợi
- Chương 8: Đến một ngày ta không còn yêu
- Chương 9: Cơm không ăn đổi liền lại là một bữa trên giường (H+)
- Chương 10: Kiệt sức đến ngất đi (H+)
- Chương 11: Tin tức từ người cũ
- Chương 12: Chăm sóc cho tình nhân của chồng
- Chương 13: Cũng có chút khiếu diễn xuất
- Chương 14: Lại nhớ về bé con của cô
- Chương 15: Cố tình gây khó dễ
- Chương 16: Lại lần nữa bị dày vì mà ngất đi
- Chương 17: Vờ tỏ ra mình là người cao thượng
- Chương 18: Sự bất giác của đôi chân
- Chương 19: Mẹ chính là bình yên
- Chương 20: Lòng lại muốn chết đi
- Chương 21: Trầm cảm
- Chương 22: Có người vẫn không chịu buông tha
- Chương 23: Vỡ tuồng của kẻ thứ ba
- Chương 24: Xin hãy giết tôi đi
- Chương 25: Điên loạn không điểm dừng
- Chương 26: Đừng nên cố chống đối lại Bạch Hạc Hiên hắn
- Chương 27: Mọi thứ đều tĩnh lặng hơn rất nhiều
- Chương 28: Bình yên trước ngày giông tố
- Chương 29: Bình yên cuối cùng cũng đến ngày lụi tàn
- Chương 30: Một nhà ba người
- Chương 31: Không có sự tự do
- Chương 32: Cố tình gây sự
- Chương 33: Từng bước muốn hất cẳng chính thất
- Chương 34: Trái lời anh một lần
- Chương 35: Hung hăng mà hỏi tội
- Chương 36: Lần lượt bị từng người sỉ nhục
- Chương 37: Một đôi cẩu nam nữ
- Chương 38: Có chết thì hãy đem tôi đi thiêu
- Chương 39: Con người đúng thật là khó hiểu
- Chương 40: Viên thuốc thứ sáu
- Chương 41: Modafinil
- Chương 42: Tình huống bất ngờ luôn xảy ra thật đúng lúc
- Chương 43: Là do cô ngu ngốc ảo tưởng
- Chương 44: Kẻ thứ ba luôn cho rằng mình là đúng
- Chương 45: Giết tao đi
- Chương 46: Đứng giữa hai sự lựa chọn trong gang tất....
- Chương 47: Là chính anh đã bỏ lại cô
- Chương 48: Anh không phải là thằng ngu
- Chương 49: Lục Chí Khiêm - ác mộng của cô đến rồi
- Chương 50: Là cô đang tự tìm đường chết
- Chương 51: Kế hoạch của kẻ thứ ba
- Chương 52: Vẫn là ý nghĩ tự tử
- Chương 53: Có lẽ là sợ...
- Chương 54: Nụ cười nham hiểm
- Chương 55: Dường như tất cả đều đã đi quá xa
- Chương 56: Nếu thật là luyến tiếc?
- Chương 57: Thủ đoạn tàn độc
- Chương 58: Bị gài vào tròng
- Chương 59: Lòng chính là nghi ngờ
- Chương 60: Là do bản thân có quá nhiều điểm yếu
- Chương 61: Cứu lấy mẹ tôi, tôi hứa sẽ ngoan
- Chương 62: Anh là một thằng tồi
- Chương 63: Tôi không còn yêu cuộc sống này nữa
- Chương 64: Chúng ta thật sẽ bỏ lỡ nhau?
- Chương 65: Là thóc là gà
- Chương 66: Nhắc nhỡ
- Chương 67: Cô lại như thế nữa
- Chương 68: Vết sẹo cũ đã lành nhưng nổi đau lại không
- Chương 69: Là lỗi của anh, em đừng tra tấn bản thân mình
- Chương 70: Tất cả đều vô lực
- Chương 71: Bí mật năm xưa dần dần có lời đáp
- Chương 72: Từng chút một dày xéo Nhã Thanh Lam
- Chương 73: Dưới lòng tay Lục Chí Khiêm chạy không thoát
- Chương 74: Nơi đầu tim lại lần nữa đập mạnh đầy lo sợ
- Chương 75: Phúc phần Lam Đình Niên khó được hưởng
- Chương 76: Đâu đó trong tim vẫn không thể kiềm được lòng
- Chương 77: Cái tát
- Chương 78: Không chút nương tay
- Chương 79: Mưu đồ Tiếp theo
- Chương 80: Kẻ ngán đường sẽ phải trả giá
- Chương 81: Mượn tay người giúp sức
- Chương 82: Chén gà hầm
- Chương 83: Giới hạn cuối cùng bị đạp đổ
- Chương 84: Hạ màn bí mật
- Chương 85: Kế hoạch cuối cùng của kẻ ác
- Chương 86: Kế hoạch đã được lên sẵn?
- Chương 87: Lời từ tâm khó suy xét
- Chương 88: Đi tựa xuất hiện?
- Chương 89: Tách cafe bỏ thuốc
- Chương 90: Hạ triệt một người
- Chương 91: Chệch hướng (H+)
- Chương 92: Mặt dày đến nổi không còn thấy ngượng (H+)
- Chương 93: Sự bất cẩn không thể chấp nhận
- Chương 94: Người đi - Người ở lại dần trả giá
- Chương 95: Lật bài ngửa
- Chương 96: Không đủ tư cách để buộc tội bất kỳ một ai
- Chương 97: Lời nói ra đã quá muộn
- Chương 98: Ý nghĩ buông bỏ
- Chương 99: Tự sát không thành
- Chương 100: Người xưa trở về - Bí mật đã chẳng còn
- Chương 101: Cầu xin một cái chết
- Chương 102: Quyết định của sự ra đi
- Chương 103: Lần cuối nói lời cảm ơn
- Chương 104: Cô đi rồi - Nhưng sự ra đi này thật tàn nhẫn
- Chương 105: Cô tự do rồi
- Chương 106: Ba tháng - Một giấc ngủ dài
- Chương 107: Mới đó mà đã ba năm không có em
- Chương 108: Ảo giác
- Chương 109: Cái giá phải trả vốn là một cái gì đó rất đắt
- Chương 110: Con không làm được đâu mẹ à!
- Chương 111: Helen - Người tỏa sáng
- Chương 112: Lần đầu gặp mặt
- Chương 113: Ghi giấy nợ
- Chương 114: John - Sợi dây liên kết
- Chương 115: Trốn tránh liệu phải là cách
- Chương 116: Gặp lại người, bao cố gắng cũng biến thành con số không?
- Chương 117: Vẫn một mực không nhận
- Chương 118: John là con anh đúng chứ?
- Chương 119: Lại lần nữa khuất xa tầm mắt
- Chương 120: Lần nữa muốn trốn chạy
- Chương 121: John nhập viện
- Chương 122: Ung thư tủy xương
- Chương 123: Tìm đến tận nơi
- Chương 124: Nỗi lòng
- Chương 125: Không nỡ làm giấy báo tử
- Chương 126: Quá khứ chẳng thể quên
- Chương 127: Thăm con có gì là sai?
- Chương 128: Tiến hành phẫu thuật gấp!
- Chương 129: An toàn vượt qua
- Chương 130: Dụ dỗ
- Chương 131: Thao túng con trai thất bại
- Chương 132: Năm năm không có kết quả
- Chương 133: Giao lại tất cả cho người từng phạm phải lầm lỗi
- Chương 134: Công sinh thành không bằng công dưỡng dục
- Chương 135: Không muốn ở cùng
- Chương 136: Tranh chấp chưa bao giờ là hết
- Chương 137: Cầu xin một cơ hội
- Chương 138: Mạch tay không đúng
- Chương 139: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 140: Bất cẩn nghiêm trọng
- Chương 141: Đêm nào mẹ cũng hay khóc
- Chương 142: Em thật khác
- Chương 143: Tự biết lượng vị trí của bản thân
- Chương 144: Thay đổi một chút, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn
- Chương 145: Lỡ như có một ngày
- Chương 146: Một quyết định trọng đại được hình thành
- Chương 147: Niềm vui nhỏ
- Chương 148: Ăn được thì cũng phải ngủ được
- Chương 149: Người khuất phục vẫn là cô
- Chương 150: Tiến lùi vẫn là do quá khứ cản đường
- Chương 151: Di nguyện được lên kế hoạch
- Chương 152: Sự thật phơi bày - Yêu hận lòng đủ tỏ tường
- Chương 153: Có thể tha thứ không?
- Chương 154: Gặp lại anh khi đã có sự thay đổi
- Chương 155: Chấp nhận buông bỏ quá khứ
- Chương 156: Tân gia
- Chương 157: Đang lên kế hoạch phẫu thuật
- Chương 158: Xuất huyết não
- Chương 159: Tai qua nạn khỏi
- Chương 160: Cầu hôn - Lễ cưới (end)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Giá Như Em Chưa Từng Yêu
Chương 19: Mẹ chính là bình yên
Anh gằng giọng:"Cô đê tiện thì cũng thôi đi! Nào ngờ cô còn có cái suy nghĩ người khác cũng đê tiện giống cô sao?"
Đôi môi khô khốc, Lam Đình Niên cười nhạt:"Lòng dạ tôi hẹp hòi, lại ích kỉ đê tiện cho nên tôi chỉ nghĩ được như thế thôi, anh có ý kiến gì sao?"
"Nếu nói chuyện với tôi khiến anh điên tiết như thế thì đừng nên nói nữa!"
"Về mà chăm sóc cho tình nhân của mình đi, tôi tự lo cho thân mình được!"
Nhìn thấy ánh mắt vẫn còn đang đỏ au của Bạch Hạc Hiên mãi nhìn mình, lòng Lam Đình Niên tự nhiên lại hiểu ra gì đó mà gượng cười nói tiếp: "À mà.... Anh yên tâm đi, nốt hôm nay thôi ngày mai tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cô ta cho nên anh không cần phải cuống quýt lên hết như thế đâu!"
"Lam Đình Niên xem như cô giỏi!" Bạch Hạc Hiên tức đến phát điên nhưng nhìn lại cơ thể của Lam Đình Niên tự bản thân anh lại có một cái gì đó không dám dùng thêm lực lên người cô mà đứng đó chỉ chỉ ngón tay đầy run rẫy của mình đến trước mặt Lam Đình Niên ngậm đắng nuốt cay.
Thu hồi lại ngón tay mình Bạch Hạc Hiên đem hộp cháo đặt mạnh xuống bàn, anh quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên dập mạnh cánh cửa phòng trút giận.
Có thoáng giật mình, Lam Đình Niên trân trân đôi mắt nhìn xống sàn nhà bị cháo đổ làm bẩn, thở dài một hơi cô lười đứng lên mà dọn dẹp, nên cũng nhắm mắt cho qua mà chống tay nén cơn đau từ thể xác lại mà nằm xuống giường.
Mi mắt khép hờ Lam Đình Niên chảy dài một giọt lệ trong veo.
Bây giờ cô chỉ biết ước cô ở trên đời này chẳng còn điều gì vướng bận nữa, nếu không phải là mẹ, chắc có lẽ cô đã đi theo bé con của cô từ lâu rồi!
Cái hôm cô mất đi bé con, cô chẳng thể nghĩ đến thêm một ai thì hôm đó ý trời lại để cô không thể chết. Để rồi đến ngày hôm nay đủ tỉnh táo cô biết bản thân mình còn có một người mẹ, cô không dám làm liều thêm một lần nào nữa cả.
Giá như hôm ấy cô có thể chết đi thì bé con của cô sẽ vừa có người bầu bạn không sợ hãi trước nổi cô đơn còn cô thì cũng sẽ được giải thoát khỏi những nổi đau của hiện tại.
Nghĩ đến mẹ, Lam Đình Niên sựt nhớ ra cũng lâu lắm rồi cô chưa đến thăm bà, không biết tình trạng của bà hiện tại ở trong bệnh viện thế nào rồi, bà có nhớ cô rồi bỏ ăn bỏ uống hay không?
Nghĩ lại cũng thật nực cười ngay đến mẹ của mình Lam Đình Niên cô còn chưa chăm được mấy hôm, mà lại có thời gian rảnh rỗi ở đây chăm sóc cho tình nhân của chồng!
Càng nghĩ càng tức cười không thể chịu được!
Lòng bỗng dưng chùn xuống, Lam Đình Niên nhìn lại bản thân mình một lượt.
Cô không còn có ý định đến thăm mẹ nữa!
Cô sợ mẹ mình thấy cô thảm hại thế nào trong tình cảnh hiện tại, cô sợ bà bị sốc tâm lí mà ảnh hưởng đến điều trị bệnh.
Thôi thì chờ cô khỏe lại đã khi ấy cô vào thăm bà sau, bây giờ gọi điện là được rồi!
Nghĩ rồi Lam Đình Niên liền vươn tay lên bàn muốn cầm lấy điện thoại nhưng lại không thể, lần này trong phòng chỉ còn lại mình cô, cô gắng ngồi dậy, dứt khoát đưa bàn tay lên miệng dùng răng tháo toàn bộ băng gạc được bác sĩ quấn cho ra.
Lớp băng gạt cuối cùng vừa rớt khỏi bàn tay, hình ảnh trước mắt không khỏi làm cho chính Lam Đình Niên rùng mình, nhìn bàn tay đều bỏng rộp đỏ au nằm chi chít nhau như một tổ ong vừa độ lấy mật. Luồng khí lạnh bên ngoài ngay lập tức ùa vào vết bỏng làm cho Lam Đình Niên co thắt bàn tay của mình lại, cô không dám tiếp tục nhìn mà khép nhẹ mi mắt nghiêng đầu sang một bên, đợi bản thân bình tĩnh hơn một chút, cô mới từ từ mở mắt vươn bàn tay cằm lấy điện thoại lên, khó khăn tìm dãy số đầu tiên trong điện thoại gọi đi, đặt điện thoại lên giường chô chờ đầu dây bên kia nhấc máy mà mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia vừa vang lên một âm thanh quen thuộc, nước mắt trong lòng Lam Đình Niên khi không lại được dịp mà tuông ra ào ạt, co người Lam Đình Niên cúi đầu xuống hai gối của mình mà lau nước mắt lên quần, cô cố gắp kiềm nén giọng điệu khộg để cho mẹ mình nghi ngờ mà lên tiếng:"Mẹ..."
Lại một tiếng gọi thân thương vang lên, Lam Đình Niên sụt sùi nước mắt, cổ họng cô động lại khó khăn muốn tiếp lời nhưng cổ họng bấy giờ nghẹn quá cô không thể nói được.
"Niên Niên con sao thế?" Bà Lam ở đầu dây bên kia nghe loáng thoáng trong điện thoại có tiếng thút thít mà lên tiếng hỏi.
Lam Đình Niên lại lần nữa tìm cách chùi đi nước mắt, cô cố làm như mình vẫn ổn mà nói:"Con có sao đâu mẹ, con đang ở chỗ làm nên tạp âm ấy mà!"
Cơ mặt dãn ra bà Lam ngồi trên giường bệnh tay cầm cốc nước ấm mà cúi nhẹ đầu mỉm cười:"Ở chỗ làm sao còn gọi cho mẹ, con không sợ bị sếp phạt chiếm dụng thời gian của công ty sao?"
Đôi môi khô khốc, Lam Đình Niên cười nhạt:"Lòng dạ tôi hẹp hòi, lại ích kỉ đê tiện cho nên tôi chỉ nghĩ được như thế thôi, anh có ý kiến gì sao?"
"Nếu nói chuyện với tôi khiến anh điên tiết như thế thì đừng nên nói nữa!"
"Về mà chăm sóc cho tình nhân của mình đi, tôi tự lo cho thân mình được!"
Nhìn thấy ánh mắt vẫn còn đang đỏ au của Bạch Hạc Hiên mãi nhìn mình, lòng Lam Đình Niên tự nhiên lại hiểu ra gì đó mà gượng cười nói tiếp: "À mà.... Anh yên tâm đi, nốt hôm nay thôi ngày mai tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cô ta cho nên anh không cần phải cuống quýt lên hết như thế đâu!"
"Lam Đình Niên xem như cô giỏi!" Bạch Hạc Hiên tức đến phát điên nhưng nhìn lại cơ thể của Lam Đình Niên tự bản thân anh lại có một cái gì đó không dám dùng thêm lực lên người cô mà đứng đó chỉ chỉ ngón tay đầy run rẫy của mình đến trước mặt Lam Đình Niên ngậm đắng nuốt cay.
Thu hồi lại ngón tay mình Bạch Hạc Hiên đem hộp cháo đặt mạnh xuống bàn, anh quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên dập mạnh cánh cửa phòng trút giận.
Có thoáng giật mình, Lam Đình Niên trân trân đôi mắt nhìn xống sàn nhà bị cháo đổ làm bẩn, thở dài một hơi cô lười đứng lên mà dọn dẹp, nên cũng nhắm mắt cho qua mà chống tay nén cơn đau từ thể xác lại mà nằm xuống giường.
Mi mắt khép hờ Lam Đình Niên chảy dài một giọt lệ trong veo.
Bây giờ cô chỉ biết ước cô ở trên đời này chẳng còn điều gì vướng bận nữa, nếu không phải là mẹ, chắc có lẽ cô đã đi theo bé con của cô từ lâu rồi!
Cái hôm cô mất đi bé con, cô chẳng thể nghĩ đến thêm một ai thì hôm đó ý trời lại để cô không thể chết. Để rồi đến ngày hôm nay đủ tỉnh táo cô biết bản thân mình còn có một người mẹ, cô không dám làm liều thêm một lần nào nữa cả.
Giá như hôm ấy cô có thể chết đi thì bé con của cô sẽ vừa có người bầu bạn không sợ hãi trước nổi cô đơn còn cô thì cũng sẽ được giải thoát khỏi những nổi đau của hiện tại.
Nghĩ đến mẹ, Lam Đình Niên sựt nhớ ra cũng lâu lắm rồi cô chưa đến thăm bà, không biết tình trạng của bà hiện tại ở trong bệnh viện thế nào rồi, bà có nhớ cô rồi bỏ ăn bỏ uống hay không?
Nghĩ lại cũng thật nực cười ngay đến mẹ của mình Lam Đình Niên cô còn chưa chăm được mấy hôm, mà lại có thời gian rảnh rỗi ở đây chăm sóc cho tình nhân của chồng!
Càng nghĩ càng tức cười không thể chịu được!
Lòng bỗng dưng chùn xuống, Lam Đình Niên nhìn lại bản thân mình một lượt.
Cô không còn có ý định đến thăm mẹ nữa!
Cô sợ mẹ mình thấy cô thảm hại thế nào trong tình cảnh hiện tại, cô sợ bà bị sốc tâm lí mà ảnh hưởng đến điều trị bệnh.
Thôi thì chờ cô khỏe lại đã khi ấy cô vào thăm bà sau, bây giờ gọi điện là được rồi!
Nghĩ rồi Lam Đình Niên liền vươn tay lên bàn muốn cầm lấy điện thoại nhưng lại không thể, lần này trong phòng chỉ còn lại mình cô, cô gắng ngồi dậy, dứt khoát đưa bàn tay lên miệng dùng răng tháo toàn bộ băng gạc được bác sĩ quấn cho ra.
Lớp băng gạt cuối cùng vừa rớt khỏi bàn tay, hình ảnh trước mắt không khỏi làm cho chính Lam Đình Niên rùng mình, nhìn bàn tay đều bỏng rộp đỏ au nằm chi chít nhau như một tổ ong vừa độ lấy mật. Luồng khí lạnh bên ngoài ngay lập tức ùa vào vết bỏng làm cho Lam Đình Niên co thắt bàn tay của mình lại, cô không dám tiếp tục nhìn mà khép nhẹ mi mắt nghiêng đầu sang một bên, đợi bản thân bình tĩnh hơn một chút, cô mới từ từ mở mắt vươn bàn tay cằm lấy điện thoại lên, khó khăn tìm dãy số đầu tiên trong điện thoại gọi đi, đặt điện thoại lên giường chô chờ đầu dây bên kia nhấc máy mà mở loa ngoài.
Đầu dây bên kia vừa vang lên một âm thanh quen thuộc, nước mắt trong lòng Lam Đình Niên khi không lại được dịp mà tuông ra ào ạt, co người Lam Đình Niên cúi đầu xuống hai gối của mình mà lau nước mắt lên quần, cô cố gắp kiềm nén giọng điệu khộg để cho mẹ mình nghi ngờ mà lên tiếng:"Mẹ..."
Lại một tiếng gọi thân thương vang lên, Lam Đình Niên sụt sùi nước mắt, cổ họng cô động lại khó khăn muốn tiếp lời nhưng cổ họng bấy giờ nghẹn quá cô không thể nói được.
"Niên Niên con sao thế?" Bà Lam ở đầu dây bên kia nghe loáng thoáng trong điện thoại có tiếng thút thít mà lên tiếng hỏi.
Lam Đình Niên lại lần nữa tìm cách chùi đi nước mắt, cô cố làm như mình vẫn ổn mà nói:"Con có sao đâu mẹ, con đang ở chỗ làm nên tạp âm ấy mà!"
Cơ mặt dãn ra bà Lam ngồi trên giường bệnh tay cầm cốc nước ấm mà cúi nhẹ đầu mỉm cười:"Ở chỗ làm sao còn gọi cho mẹ, con không sợ bị sếp phạt chiếm dụng thời gian của công ty sao?"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sinh linh bé nhỏ chẳng thể thành hình
- Chương 2: Loạn
- Chương 3: Ly hôn đi
- Chương 4: Chính là do cô cố chấp
- Chương 5: Cái chết chính là cách giải thoát duy nhất
- Chương 6: Tường cao quá trèo không nổi
- Chương 7: Quá khứ được khơi gợi
- Chương 8: Đến một ngày ta không còn yêu
- Chương 9: Cơm không ăn đổi liền lại là một bữa trên giường (H+)
- Chương 10: Kiệt sức đến ngất đi (H+)
- Chương 11: Tin tức từ người cũ
- Chương 12: Chăm sóc cho tình nhân của chồng
- Chương 13: Cũng có chút khiếu diễn xuất
- Chương 14: Lại nhớ về bé con của cô
- Chương 15: Cố tình gây khó dễ
- Chương 16: Lại lần nữa bị dày vì mà ngất đi
- Chương 17: Vờ tỏ ra mình là người cao thượng
- Chương 18: Sự bất giác của đôi chân
- Chương 19: Mẹ chính là bình yên
- Chương 20: Lòng lại muốn chết đi
- Chương 21: Trầm cảm
- Chương 22: Có người vẫn không chịu buông tha
- Chương 23: Vỡ tuồng của kẻ thứ ba
- Chương 24: Xin hãy giết tôi đi
- Chương 25: Điên loạn không điểm dừng
- Chương 26: Đừng nên cố chống đối lại Bạch Hạc Hiên hắn
- Chương 27: Mọi thứ đều tĩnh lặng hơn rất nhiều
- Chương 28: Bình yên trước ngày giông tố
- Chương 29: Bình yên cuối cùng cũng đến ngày lụi tàn
- Chương 30: Một nhà ba người
- Chương 31: Không có sự tự do
- Chương 32: Cố tình gây sự
- Chương 33: Từng bước muốn hất cẳng chính thất
- Chương 34: Trái lời anh một lần
- Chương 35: Hung hăng mà hỏi tội
- Chương 36: Lần lượt bị từng người sỉ nhục
- Chương 37: Một đôi cẩu nam nữ
- Chương 38: Có chết thì hãy đem tôi đi thiêu
- Chương 39: Con người đúng thật là khó hiểu
- Chương 40: Viên thuốc thứ sáu
- Chương 41: Modafinil
- Chương 42: Tình huống bất ngờ luôn xảy ra thật đúng lúc
- Chương 43: Là do cô ngu ngốc ảo tưởng
- Chương 44: Kẻ thứ ba luôn cho rằng mình là đúng
- Chương 45: Giết tao đi
- Chương 46: Đứng giữa hai sự lựa chọn trong gang tất....
- Chương 47: Là chính anh đã bỏ lại cô
- Chương 48: Anh không phải là thằng ngu
- Chương 49: Lục Chí Khiêm - ác mộng của cô đến rồi
- Chương 50: Là cô đang tự tìm đường chết
- Chương 51: Kế hoạch của kẻ thứ ba
- Chương 52: Vẫn là ý nghĩ tự tử
- Chương 53: Có lẽ là sợ...
- Chương 54: Nụ cười nham hiểm
- Chương 55: Dường như tất cả đều đã đi quá xa
- Chương 56: Nếu thật là luyến tiếc?
- Chương 57: Thủ đoạn tàn độc
- Chương 58: Bị gài vào tròng
- Chương 59: Lòng chính là nghi ngờ
- Chương 60: Là do bản thân có quá nhiều điểm yếu
- Chương 61: Cứu lấy mẹ tôi, tôi hứa sẽ ngoan
- Chương 62: Anh là một thằng tồi
- Chương 63: Tôi không còn yêu cuộc sống này nữa
- Chương 64: Chúng ta thật sẽ bỏ lỡ nhau?
- Chương 65: Là thóc là gà
- Chương 66: Nhắc nhỡ
- Chương 67: Cô lại như thế nữa
- Chương 68: Vết sẹo cũ đã lành nhưng nổi đau lại không
- Chương 69: Là lỗi của anh, em đừng tra tấn bản thân mình
- Chương 70: Tất cả đều vô lực
- Chương 71: Bí mật năm xưa dần dần có lời đáp
- Chương 72: Từng chút một dày xéo Nhã Thanh Lam
- Chương 73: Dưới lòng tay Lục Chí Khiêm chạy không thoát
- Chương 74: Nơi đầu tim lại lần nữa đập mạnh đầy lo sợ
- Chương 75: Phúc phần Lam Đình Niên khó được hưởng
- Chương 76: Đâu đó trong tim vẫn không thể kiềm được lòng
- Chương 77: Cái tát
- Chương 78: Không chút nương tay
- Chương 79: Mưu đồ Tiếp theo
- Chương 80: Kẻ ngán đường sẽ phải trả giá
- Chương 81: Mượn tay người giúp sức
- Chương 82: Chén gà hầm
- Chương 83: Giới hạn cuối cùng bị đạp đổ
- Chương 84: Hạ màn bí mật
- Chương 85: Kế hoạch cuối cùng của kẻ ác
- Chương 86: Kế hoạch đã được lên sẵn?
- Chương 87: Lời từ tâm khó suy xét
- Chương 88: Đi tựa xuất hiện?
- Chương 89: Tách cafe bỏ thuốc
- Chương 90: Hạ triệt một người
- Chương 91: Chệch hướng (H+)
- Chương 92: Mặt dày đến nổi không còn thấy ngượng (H+)
- Chương 93: Sự bất cẩn không thể chấp nhận
- Chương 94: Người đi - Người ở lại dần trả giá
- Chương 95: Lật bài ngửa
- Chương 96: Không đủ tư cách để buộc tội bất kỳ một ai
- Chương 97: Lời nói ra đã quá muộn
- Chương 98: Ý nghĩ buông bỏ
- Chương 99: Tự sát không thành
- Chương 100: Người xưa trở về - Bí mật đã chẳng còn
- Chương 101: Cầu xin một cái chết
- Chương 102: Quyết định của sự ra đi
- Chương 103: Lần cuối nói lời cảm ơn
- Chương 104: Cô đi rồi - Nhưng sự ra đi này thật tàn nhẫn
- Chương 105: Cô tự do rồi
- Chương 106: Ba tháng - Một giấc ngủ dài
- Chương 107: Mới đó mà đã ba năm không có em
- Chương 108: Ảo giác
- Chương 109: Cái giá phải trả vốn là một cái gì đó rất đắt
- Chương 110: Con không làm được đâu mẹ à!
- Chương 111: Helen - Người tỏa sáng
- Chương 112: Lần đầu gặp mặt
- Chương 113: Ghi giấy nợ
- Chương 114: John - Sợi dây liên kết
- Chương 115: Trốn tránh liệu phải là cách
- Chương 116: Gặp lại người, bao cố gắng cũng biến thành con số không?
- Chương 117: Vẫn một mực không nhận
- Chương 118: John là con anh đúng chứ?
- Chương 119: Lại lần nữa khuất xa tầm mắt
- Chương 120: Lần nữa muốn trốn chạy
- Chương 121: John nhập viện
- Chương 122: Ung thư tủy xương
- Chương 123: Tìm đến tận nơi
- Chương 124: Nỗi lòng
- Chương 125: Không nỡ làm giấy báo tử
- Chương 126: Quá khứ chẳng thể quên
- Chương 127: Thăm con có gì là sai?
- Chương 128: Tiến hành phẫu thuật gấp!
- Chương 129: An toàn vượt qua
- Chương 130: Dụ dỗ
- Chương 131: Thao túng con trai thất bại
- Chương 132: Năm năm không có kết quả
- Chương 133: Giao lại tất cả cho người từng phạm phải lầm lỗi
- Chương 134: Công sinh thành không bằng công dưỡng dục
- Chương 135: Không muốn ở cùng
- Chương 136: Tranh chấp chưa bao giờ là hết
- Chương 137: Cầu xin một cơ hội
- Chương 138: Mạch tay không đúng
- Chương 139: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 140: Bất cẩn nghiêm trọng
- Chương 141: Đêm nào mẹ cũng hay khóc
- Chương 142: Em thật khác
- Chương 143: Tự biết lượng vị trí của bản thân
- Chương 144: Thay đổi một chút, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn
- Chương 145: Lỡ như có một ngày
- Chương 146: Một quyết định trọng đại được hình thành
- Chương 147: Niềm vui nhỏ
- Chương 148: Ăn được thì cũng phải ngủ được
- Chương 149: Người khuất phục vẫn là cô
- Chương 150: Tiến lùi vẫn là do quá khứ cản đường
- Chương 151: Di nguyện được lên kế hoạch
- Chương 152: Sự thật phơi bày - Yêu hận lòng đủ tỏ tường
- Chương 153: Có thể tha thứ không?
- Chương 154: Gặp lại anh khi đã có sự thay đổi
- Chương 155: Chấp nhận buông bỏ quá khứ
- Chương 156: Tân gia
- Chương 157: Đang lên kế hoạch phẫu thuật
- Chương 158: Xuất huyết não
- Chương 159: Tai qua nạn khỏi
- Chương 160: Cầu hôn - Lễ cưới (end)