Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Chương 22: Có người vẫn không chịu buông tha
Chương trước- Chương 1: Sinh linh bé nhỏ chẳng thể thành hình
- Chương 2: Loạn
- Chương 3: Ly hôn đi
- Chương 4: Chính là do cô cố chấp
- Chương 5: Cái chết chính là cách giải thoát duy nhất
- Chương 6: Tường cao quá trèo không nổi
- Chương 7: Quá khứ được khơi gợi
- Chương 8: Đến một ngày ta không còn yêu
- Chương 9: Cơm không ăn đổi liền lại là một bữa trên giường (H+)
- Chương 10: Kiệt sức đến ngất đi (H+)
- Chương 11: Tin tức từ người cũ
- Chương 12: Chăm sóc cho tình nhân của chồng
- Chương 13: Cũng có chút khiếu diễn xuất
- Chương 14: Lại nhớ về bé con của cô
- Chương 15: Cố tình gây khó dễ
- Chương 16: Lại lần nữa bị dày vì mà ngất đi
- Chương 17: Vờ tỏ ra mình là người cao thượng
- Chương 18: Sự bất giác của đôi chân
- Chương 19: Mẹ chính là bình yên
- Chương 20: Lòng lại muốn chết đi
- Chương 21: Trầm cảm
- Chương 22: Có người vẫn không chịu buông tha
- Chương 23: Vỡ tuồng của kẻ thứ ba
- Chương 24: Xin hãy giết tôi đi
- Chương 25: Điên loạn không điểm dừng
- Chương 26: Đừng nên cố chống đối lại Bạch Hạc Hiên hắn
- Chương 27: Mọi thứ đều tĩnh lặng hơn rất nhiều
- Chương 28: Bình yên trước ngày giông tố
- Chương 29: Bình yên cuối cùng cũng đến ngày lụi tàn
- Chương 30: Một nhà ba người
- Chương 31: Không có sự tự do
- Chương 32: Cố tình gây sự
- Chương 33: Từng bước muốn hất cẳng chính thất
- Chương 34: Trái lời anh một lần
- Chương 35: Hung hăng mà hỏi tội
- Chương 36: Lần lượt bị từng người sỉ nhục
- Chương 37: Một đôi cẩu nam nữ
- Chương 38: Có chết thì hãy đem tôi đi thiêu
- Chương 39: Con người đúng thật là khó hiểu
- Chương 40: Viên thuốc thứ sáu
- Chương 41: Modafinil
- Chương 42: Tình huống bất ngờ luôn xảy ra thật đúng lúc
- Chương 43: Là do cô ngu ngốc ảo tưởng
- Chương 44: Kẻ thứ ba luôn cho rằng mình là đúng
- Chương 45: Giết tao đi
- Chương 46: Đứng giữa hai sự lựa chọn trong gang tất....
- Chương 47: Là chính anh đã bỏ lại cô
- Chương 48: Anh không phải là thằng ngu
- Chương 49: Lục Chí Khiêm - ác mộng của cô đến rồi
- Chương 50: Là cô đang tự tìm đường chết
- Chương 51: Kế hoạch của kẻ thứ ba
- Chương 52: Vẫn là ý nghĩ tự tử
- Chương 53: Có lẽ là sợ...
- Chương 54: Nụ cười nham hiểm
- Chương 55: Dường như tất cả đều đã đi quá xa
- Chương 56: Nếu thật là luyến tiếc?
- Chương 57: Thủ đoạn tàn độc
- Chương 58: Bị gài vào tròng
- Chương 59: Lòng chính là nghi ngờ
- Chương 60: Là do bản thân có quá nhiều điểm yếu
- Chương 61: Cứu lấy mẹ tôi, tôi hứa sẽ ngoan
- Chương 62: Anh là một thằng tồi
- Chương 63: Tôi không còn yêu cuộc sống này nữa
- Chương 64: Chúng ta thật sẽ bỏ lỡ nhau?
- Chương 65: Là thóc là gà
- Chương 66: Nhắc nhỡ
- Chương 67: Cô lại như thế nữa
- Chương 68: Vết sẹo cũ đã lành nhưng nổi đau lại không
- Chương 69: Là lỗi của anh, em đừng tra tấn bản thân mình
- Chương 70: Tất cả đều vô lực
- Chương 71: Bí mật năm xưa dần dần có lời đáp
- Chương 72: Từng chút một dày xéo Nhã Thanh Lam
- Chương 73: Dưới lòng tay Lục Chí Khiêm chạy không thoát
- Chương 74: Nơi đầu tim lại lần nữa đập mạnh đầy lo sợ
- Chương 75: Phúc phần Lam Đình Niên khó được hưởng
- Chương 76: Đâu đó trong tim vẫn không thể kiềm được lòng
- Chương 77: Cái tát
- Chương 78: Không chút nương tay
- Chương 79: Mưu đồ Tiếp theo
- Chương 80: Kẻ ngán đường sẽ phải trả giá
- Chương 81: Mượn tay người giúp sức
- Chương 82: Chén gà hầm
- Chương 83: Giới hạn cuối cùng bị đạp đổ
- Chương 84: Hạ màn bí mật
- Chương 85: Kế hoạch cuối cùng của kẻ ác
- Chương 86: Kế hoạch đã được lên sẵn?
- Chương 87: Lời từ tâm khó suy xét
- Chương 88: Đi tựa xuất hiện?
- Chương 89: Tách cafe bỏ thuốc
- Chương 90: Hạ triệt một người
- Chương 91: Chệch hướng (H+)
- Chương 92: Mặt dày đến nổi không còn thấy ngượng (H+)
- Chương 93: Sự bất cẩn không thể chấp nhận
- Chương 94: Người đi - Người ở lại dần trả giá
- Chương 95: Lật bài ngửa
- Chương 96: Không đủ tư cách để buộc tội bất kỳ một ai
- Chương 97: Lời nói ra đã quá muộn
- Chương 98: Ý nghĩ buông bỏ
- Chương 99: Tự sát không thành
- Chương 100: Người xưa trở về - Bí mật đã chẳng còn
- Chương 101: Cầu xin một cái chết
- Chương 102: Quyết định của sự ra đi
- Chương 103: Lần cuối nói lời cảm ơn
- Chương 104: Cô đi rồi - Nhưng sự ra đi này thật tàn nhẫn
- Chương 105: Cô tự do rồi
- Chương 106: Ba tháng - Một giấc ngủ dài
- Chương 107: Mới đó mà đã ba năm không có em
- Chương 108: Ảo giác
- Chương 109: Cái giá phải trả vốn là một cái gì đó rất đắt
- Chương 110: Con không làm được đâu mẹ à!
- Chương 111: Helen - Người tỏa sáng
- Chương 112: Lần đầu gặp mặt
- Chương 113: Ghi giấy nợ
- Chương 114: John - Sợi dây liên kết
- Chương 115: Trốn tránh liệu phải là cách
- Chương 116: Gặp lại người, bao cố gắng cũng biến thành con số không?
- Chương 117: Vẫn một mực không nhận
- Chương 118: John là con anh đúng chứ?
- Chương 119: Lại lần nữa khuất xa tầm mắt
- Chương 120: Lần nữa muốn trốn chạy
- Chương 121: John nhập viện
- Chương 122: Ung thư tủy xương
- Chương 123: Tìm đến tận nơi
- Chương 124: Nỗi lòng
- Chương 125: Không nỡ làm giấy báo tử
- Chương 126: Quá khứ chẳng thể quên
- Chương 127: Thăm con có gì là sai?
- Chương 128: Tiến hành phẫu thuật gấp!
- Chương 129: An toàn vượt qua
- Chương 130: Dụ dỗ
- Chương 131: Thao túng con trai thất bại
- Chương 132: Năm năm không có kết quả
- Chương 133: Giao lại tất cả cho người từng phạm phải lầm lỗi
- Chương 134: Công sinh thành không bằng công dưỡng dục
- Chương 135: Không muốn ở cùng
- Chương 136: Tranh chấp chưa bao giờ là hết
- Chương 137: Cầu xin một cơ hội
- Chương 138: Mạch tay không đúng
- Chương 139: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 140: Bất cẩn nghiêm trọng
- Chương 141: Đêm nào mẹ cũng hay khóc
- Chương 142: Em thật khác
- Chương 143: Tự biết lượng vị trí của bản thân
- Chương 144: Thay đổi một chút, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn
- Chương 145: Lỡ như có một ngày
- Chương 146: Một quyết định trọng đại được hình thành
- Chương 147: Niềm vui nhỏ
- Chương 148: Ăn được thì cũng phải ngủ được
- Chương 149: Người khuất phục vẫn là cô
- Chương 150: Tiến lùi vẫn là do quá khứ cản đường
- Chương 151: Di nguyện được lên kế hoạch
- Chương 152: Sự thật phơi bày - Yêu hận lòng đủ tỏ tường
- Chương 153: Có thể tha thứ không?
- Chương 154: Gặp lại anh khi đã có sự thay đổi
- Chương 155: Chấp nhận buông bỏ quá khứ
- Chương 156: Tân gia
- Chương 157: Đang lên kế hoạch phẫu thuật
- Chương 158: Xuất huyết não
- Chương 159: Tai qua nạn khỏi
- Chương 160: Cầu hôn - Lễ cưới (end)
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Giá Như Em Chưa Từng Yêu
Chương 22: Có người vẫn không chịu buông tha
Bạch Hạc Hiên đứng nhìn những mảnh thủy tinh nằm ngổn ngang dưới sàn, cuối cùng ánh mắt anh cũng tìm thấy chiếc điện thoại bị bể của mình đang nằm trong đống đổ nát ấy.
Bước chân di chuyển, Bạch Hạc Hiên khom người lừa tay khỏi những mảnh thủy tinh nhặt chiếc điện thoại lên, tay mở nguồn nhưng không lên, chắn chắn là hư rồi, nhìn chiếc điện thoại trên tay Bạch Hạc Hiên thở rõ dài một hơi rồi nhìn sang chỗ của Lam Đình Niên, nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh khắp người đều là màu của băng gạc y tế, mặt mày thì trắng bệch chẳng có chút sức sống, tạm thời anh không tính toán vậy.
Cầm theo chiếc điện thoại đã hỏng Bạch Hạc Hiên đi thẳng đến quầy y tá, trực tiếp nhờ người vào trong phòng của Lam Đình Niên dọn dẹp qua đống mảnh thủy tinh kia.
Dặn dò y tá xong xuôi, lần này Bạch Hạc Hiên cũng chẳng quay lại phòng bệnh của Lam Đình Niên nữa mà trực tiếp quay về phòng bệnh của Nhã Thanh Lam vì anh sợ Nhã Thanh Lam bên đó thức giấc rồi nhưng không thấy anh, điện thoại lại hư sợ cô lại hoảng sợ, may mắn thay khi anh về tới trước cửa phòng của Nhã Thanh Lam thì được tin từ vệ sĩ cô ta vẫn chưa tỉnh.
Lòng đầy nhẹ nhõm, Bạch Hạc Hiên mở cửa đi vào, nhìn thấy Nhã Thanh Lam vẫn còn đang an giấc trên giường khóe môi Bạch Hạc Hiên cong nhẹ, lòng cũng bình yên hơn khi ở bên cạnh Lam Đình Niên rất nhiều, anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh giường Nhã Thanh Lam, nhẹ nắm lấy bàn tay cô, có chút âm trầm anh xoa xoa nhẹ gáy mình:“Thanh Lam em nói xem em bây giờ cũng đã tỉnh lại rồi, anh có nên buông tha cho Lam Đình Niên hay không?”
Lời Bạch Hạc Hiên vừa dứt, bàn tay nhỏ của Nhã Thanh Lam được bao phủ bởi lòng bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên anh bỗng nhiên co quắp lại, cô ta dùng sức xiết lấy bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên, nước mắt ở khóe mi mặc dù đang nhắm ngủ nhưng vẫn không ngừng chảy ra, khuôn mặt nhăn nhúm, đầu liên tục lắc mạnh, tay chân giãy nảy trông vô cùng sợ sệt, từ trong giấc ngủ cô ta luôn miệng:“Niên Niên, em xin lỗi…em hứa… em hứa sẽ không bao giờ có ý định cướp Hiên từ tay chị… Chị tha cho em đi có được không… Em đảm bảo sẽ không cản trở chị và anh ấy… Em sẽ đi nhất định em sẽ biến khỏi mắt chị… chỉ xin chị đừng giết em… có được không?”
“Á…” Một tiếng thét thất thanh kết thúc một đoạn nội tâm đang không ngừng bị đày đọa, Bạch Hạc Hiên ngồi bên cạnh cũng bị những lời của Nhã Thanh Lam tác động mà dọa cho khiếp vía một phen, anh ngay lập tức chòm người ngồi lên giường ôm lấy cơ thể của Nhã Thanh Lam liên tục mà ghìm lại không cho cô ta cơ hội làm tổn thương chính cơ thể mình, Bạch Hạc Hiên sốc nhẹ người cô ta lên vuốt vuốt nhẹ lấy tấm lưng cô ta mà vỗ về:“Lam Lam bình tĩnh đi em… bình tĩnh có anh ở đây… không sao nữa rồi… tin anh… nghe lời anh bình tĩnh đi em…”
Trong lòng ngực Bạch Hạc Hiên khóe môi Nhã Thanh Lam đã thức tỉnh từ lúc nào cong nhẹ mà đắc ý.
Nhưng rồi bấy nhiêu đó dường như vẫn chưa đủ cô ta lại quơ loạn tay chân lên trong lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mà liên tục dùng sức phản kháng như thật sự đang có ai tác động vật lí cô ta, và cô ta thì đang nhiệt tình chống trả.
Bạch Hạc Hiên cũng dường như tương thông tâm ý mà ngay lập tức hiểu ra vấn đề, anh dỗ dành Nhã Thanh Lam:“Lam Lam ngoan… Lam Đình Niên sẽ không dám làm gì em đâu… một khi có Bạch Hạc Hiên anh ở đây dù chỉ là một cọng tóc của em nếu cô ta cả gan dám đụng vào, nhất định anh sẽ chặt lấy cánh tay bẩn thỉu của cô ta để an ủi em… Có được không? … Ngoan nghe lời anh bình tĩnh lại đi!”
Bấy giờ Nhã Thanh Lam dường như mới có dấu hiệu hài lòng mà từ từ thả lỏng cơ thể mình ra, cả người dần dần rơi vào trạng thái vô lực cô ta ngã thẳng vào người Bạch Hạc Hiên, tay vẫn còn vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên từ từ đỡ lấy cơ thể cô, tách cô ra khỏi người mình, tay giữ chặt lấy Nhã Thanh Lam, anh bước xuống khỏi giường, bàn tay thuần thục loát nhẹ sau gáy của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên kê gối vào ngay tầm đầu cô mà nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Sau khi Nhã Thanh Lam đã trở lại trạng thái đúng với một dáng ngủ ngon thực thụ, Bạch Hạc Hiên bấy giờ mới an tâm, anh vỗ vỗ nhẹ vào vai cô một lát rồi mới bỏ tay ra khỏi người Nhã Thanh Lam.
Vẫn giữ nguyên tư thế mà ngồi đấy, mười đầu ngón tay đan vào nhau, Bạch Hạc Hiên mệt mỏi mà đưa hai lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt mình, cơ thể ngồi trên ghế hơi khom nhẹ về phía trước Bạch Hạc Hiên lại lẩm bẩm:“Năm đó Đình Niên đã nói gì với em mà khiến em trở nên như vậy chứ? Đến cả trong mơ vẫn còn ám ảnh!”
Ngồi tĩnh lặng được một lúc, Bạch Hạc Hiên bỗng dưng lại cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang có một bàn tay nhỏ chen vào mà tỏa ra hơi ấm, đầu liền ngẩng lên anh nhẹ nương hai bàn tay mình theo bàn tay nhỏ kia mà nắm lấy, khóe môi anh khó khăn mà cong lên:“Em tỉnh rồi sao?”
Bước chân di chuyển, Bạch Hạc Hiên khom người lừa tay khỏi những mảnh thủy tinh nhặt chiếc điện thoại lên, tay mở nguồn nhưng không lên, chắn chắn là hư rồi, nhìn chiếc điện thoại trên tay Bạch Hạc Hiên thở rõ dài một hơi rồi nhìn sang chỗ của Lam Đình Niên, nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh khắp người đều là màu của băng gạc y tế, mặt mày thì trắng bệch chẳng có chút sức sống, tạm thời anh không tính toán vậy.
Cầm theo chiếc điện thoại đã hỏng Bạch Hạc Hiên đi thẳng đến quầy y tá, trực tiếp nhờ người vào trong phòng của Lam Đình Niên dọn dẹp qua đống mảnh thủy tinh kia.
Dặn dò y tá xong xuôi, lần này Bạch Hạc Hiên cũng chẳng quay lại phòng bệnh của Lam Đình Niên nữa mà trực tiếp quay về phòng bệnh của Nhã Thanh Lam vì anh sợ Nhã Thanh Lam bên đó thức giấc rồi nhưng không thấy anh, điện thoại lại hư sợ cô lại hoảng sợ, may mắn thay khi anh về tới trước cửa phòng của Nhã Thanh Lam thì được tin từ vệ sĩ cô ta vẫn chưa tỉnh.
Lòng đầy nhẹ nhõm, Bạch Hạc Hiên mở cửa đi vào, nhìn thấy Nhã Thanh Lam vẫn còn đang an giấc trên giường khóe môi Bạch Hạc Hiên cong nhẹ, lòng cũng bình yên hơn khi ở bên cạnh Lam Đình Niên rất nhiều, anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh giường Nhã Thanh Lam, nhẹ nắm lấy bàn tay cô, có chút âm trầm anh xoa xoa nhẹ gáy mình:“Thanh Lam em nói xem em bây giờ cũng đã tỉnh lại rồi, anh có nên buông tha cho Lam Đình Niên hay không?”
Lời Bạch Hạc Hiên vừa dứt, bàn tay nhỏ của Nhã Thanh Lam được bao phủ bởi lòng bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên anh bỗng nhiên co quắp lại, cô ta dùng sức xiết lấy bàn tay lớn của Bạch Hạc Hiên, nước mắt ở khóe mi mặc dù đang nhắm ngủ nhưng vẫn không ngừng chảy ra, khuôn mặt nhăn nhúm, đầu liên tục lắc mạnh, tay chân giãy nảy trông vô cùng sợ sệt, từ trong giấc ngủ cô ta luôn miệng:“Niên Niên, em xin lỗi…em hứa… em hứa sẽ không bao giờ có ý định cướp Hiên từ tay chị… Chị tha cho em đi có được không… Em đảm bảo sẽ không cản trở chị và anh ấy… Em sẽ đi nhất định em sẽ biến khỏi mắt chị… chỉ xin chị đừng giết em… có được không?”
“Á…” Một tiếng thét thất thanh kết thúc một đoạn nội tâm đang không ngừng bị đày đọa, Bạch Hạc Hiên ngồi bên cạnh cũng bị những lời của Nhã Thanh Lam tác động mà dọa cho khiếp vía một phen, anh ngay lập tức chòm người ngồi lên giường ôm lấy cơ thể của Nhã Thanh Lam liên tục mà ghìm lại không cho cô ta cơ hội làm tổn thương chính cơ thể mình, Bạch Hạc Hiên sốc nhẹ người cô ta lên vuốt vuốt nhẹ lấy tấm lưng cô ta mà vỗ về:“Lam Lam bình tĩnh đi em… bình tĩnh có anh ở đây… không sao nữa rồi… tin anh… nghe lời anh bình tĩnh đi em…”
Trong lòng ngực Bạch Hạc Hiên khóe môi Nhã Thanh Lam đã thức tỉnh từ lúc nào cong nhẹ mà đắc ý.
Nhưng rồi bấy nhiêu đó dường như vẫn chưa đủ cô ta lại quơ loạn tay chân lên trong lòng ngực của Bạch Hạc Hiên mà liên tục dùng sức phản kháng như thật sự đang có ai tác động vật lí cô ta, và cô ta thì đang nhiệt tình chống trả.
Bạch Hạc Hiên cũng dường như tương thông tâm ý mà ngay lập tức hiểu ra vấn đề, anh dỗ dành Nhã Thanh Lam:“Lam Lam ngoan… Lam Đình Niên sẽ không dám làm gì em đâu… một khi có Bạch Hạc Hiên anh ở đây dù chỉ là một cọng tóc của em nếu cô ta cả gan dám đụng vào, nhất định anh sẽ chặt lấy cánh tay bẩn thỉu của cô ta để an ủi em… Có được không? … Ngoan nghe lời anh bình tĩnh lại đi!”
Bấy giờ Nhã Thanh Lam dường như mới có dấu hiệu hài lòng mà từ từ thả lỏng cơ thể mình ra, cả người dần dần rơi vào trạng thái vô lực cô ta ngã thẳng vào người Bạch Hạc Hiên, tay vẫn còn vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên từ từ đỡ lấy cơ thể cô, tách cô ra khỏi người mình, tay giữ chặt lấy Nhã Thanh Lam, anh bước xuống khỏi giường, bàn tay thuần thục loát nhẹ sau gáy của Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên kê gối vào ngay tầm đầu cô mà nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.
Sau khi Nhã Thanh Lam đã trở lại trạng thái đúng với một dáng ngủ ngon thực thụ, Bạch Hạc Hiên bấy giờ mới an tâm, anh vỗ vỗ nhẹ vào vai cô một lát rồi mới bỏ tay ra khỏi người Nhã Thanh Lam.
Vẫn giữ nguyên tư thế mà ngồi đấy, mười đầu ngón tay đan vào nhau, Bạch Hạc Hiên mệt mỏi mà đưa hai lòng bàn tay ôm lấy khuôn mặt mình, cơ thể ngồi trên ghế hơi khom nhẹ về phía trước Bạch Hạc Hiên lại lẩm bẩm:“Năm đó Đình Niên đã nói gì với em mà khiến em trở nên như vậy chứ? Đến cả trong mơ vẫn còn ám ảnh!”
Ngồi tĩnh lặng được một lúc, Bạch Hạc Hiên bỗng dưng lại cảm nhận được lòng bàn tay của mình đang có một bàn tay nhỏ chen vào mà tỏa ra hơi ấm, đầu liền ngẩng lên anh nhẹ nương hai bàn tay mình theo bàn tay nhỏ kia mà nắm lấy, khóe môi anh khó khăn mà cong lên:“Em tỉnh rồi sao?”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Sinh linh bé nhỏ chẳng thể thành hình
- Chương 2: Loạn
- Chương 3: Ly hôn đi
- Chương 4: Chính là do cô cố chấp
- Chương 5: Cái chết chính là cách giải thoát duy nhất
- Chương 6: Tường cao quá trèo không nổi
- Chương 7: Quá khứ được khơi gợi
- Chương 8: Đến một ngày ta không còn yêu
- Chương 9: Cơm không ăn đổi liền lại là một bữa trên giường (H+)
- Chương 10: Kiệt sức đến ngất đi (H+)
- Chương 11: Tin tức từ người cũ
- Chương 12: Chăm sóc cho tình nhân của chồng
- Chương 13: Cũng có chút khiếu diễn xuất
- Chương 14: Lại nhớ về bé con của cô
- Chương 15: Cố tình gây khó dễ
- Chương 16: Lại lần nữa bị dày vì mà ngất đi
- Chương 17: Vờ tỏ ra mình là người cao thượng
- Chương 18: Sự bất giác của đôi chân
- Chương 19: Mẹ chính là bình yên
- Chương 20: Lòng lại muốn chết đi
- Chương 21: Trầm cảm
- Chương 22: Có người vẫn không chịu buông tha
- Chương 23: Vỡ tuồng của kẻ thứ ba
- Chương 24: Xin hãy giết tôi đi
- Chương 25: Điên loạn không điểm dừng
- Chương 26: Đừng nên cố chống đối lại Bạch Hạc Hiên hắn
- Chương 27: Mọi thứ đều tĩnh lặng hơn rất nhiều
- Chương 28: Bình yên trước ngày giông tố
- Chương 29: Bình yên cuối cùng cũng đến ngày lụi tàn
- Chương 30: Một nhà ba người
- Chương 31: Không có sự tự do
- Chương 32: Cố tình gây sự
- Chương 33: Từng bước muốn hất cẳng chính thất
- Chương 34: Trái lời anh một lần
- Chương 35: Hung hăng mà hỏi tội
- Chương 36: Lần lượt bị từng người sỉ nhục
- Chương 37: Một đôi cẩu nam nữ
- Chương 38: Có chết thì hãy đem tôi đi thiêu
- Chương 39: Con người đúng thật là khó hiểu
- Chương 40: Viên thuốc thứ sáu
- Chương 41: Modafinil
- Chương 42: Tình huống bất ngờ luôn xảy ra thật đúng lúc
- Chương 43: Là do cô ngu ngốc ảo tưởng
- Chương 44: Kẻ thứ ba luôn cho rằng mình là đúng
- Chương 45: Giết tao đi
- Chương 46: Đứng giữa hai sự lựa chọn trong gang tất....
- Chương 47: Là chính anh đã bỏ lại cô
- Chương 48: Anh không phải là thằng ngu
- Chương 49: Lục Chí Khiêm - ác mộng của cô đến rồi
- Chương 50: Là cô đang tự tìm đường chết
- Chương 51: Kế hoạch của kẻ thứ ba
- Chương 52: Vẫn là ý nghĩ tự tử
- Chương 53: Có lẽ là sợ...
- Chương 54: Nụ cười nham hiểm
- Chương 55: Dường như tất cả đều đã đi quá xa
- Chương 56: Nếu thật là luyến tiếc?
- Chương 57: Thủ đoạn tàn độc
- Chương 58: Bị gài vào tròng
- Chương 59: Lòng chính là nghi ngờ
- Chương 60: Là do bản thân có quá nhiều điểm yếu
- Chương 61: Cứu lấy mẹ tôi, tôi hứa sẽ ngoan
- Chương 62: Anh là một thằng tồi
- Chương 63: Tôi không còn yêu cuộc sống này nữa
- Chương 64: Chúng ta thật sẽ bỏ lỡ nhau?
- Chương 65: Là thóc là gà
- Chương 66: Nhắc nhỡ
- Chương 67: Cô lại như thế nữa
- Chương 68: Vết sẹo cũ đã lành nhưng nổi đau lại không
- Chương 69: Là lỗi của anh, em đừng tra tấn bản thân mình
- Chương 70: Tất cả đều vô lực
- Chương 71: Bí mật năm xưa dần dần có lời đáp
- Chương 72: Từng chút một dày xéo Nhã Thanh Lam
- Chương 73: Dưới lòng tay Lục Chí Khiêm chạy không thoát
- Chương 74: Nơi đầu tim lại lần nữa đập mạnh đầy lo sợ
- Chương 75: Phúc phần Lam Đình Niên khó được hưởng
- Chương 76: Đâu đó trong tim vẫn không thể kiềm được lòng
- Chương 77: Cái tát
- Chương 78: Không chút nương tay
- Chương 79: Mưu đồ Tiếp theo
- Chương 80: Kẻ ngán đường sẽ phải trả giá
- Chương 81: Mượn tay người giúp sức
- Chương 82: Chén gà hầm
- Chương 83: Giới hạn cuối cùng bị đạp đổ
- Chương 84: Hạ màn bí mật
- Chương 85: Kế hoạch cuối cùng của kẻ ác
- Chương 86: Kế hoạch đã được lên sẵn?
- Chương 87: Lời từ tâm khó suy xét
- Chương 88: Đi tựa xuất hiện?
- Chương 89: Tách cafe bỏ thuốc
- Chương 90: Hạ triệt một người
- Chương 91: Chệch hướng (H+)
- Chương 92: Mặt dày đến nổi không còn thấy ngượng (H+)
- Chương 93: Sự bất cẩn không thể chấp nhận
- Chương 94: Người đi - Người ở lại dần trả giá
- Chương 95: Lật bài ngửa
- Chương 96: Không đủ tư cách để buộc tội bất kỳ một ai
- Chương 97: Lời nói ra đã quá muộn
- Chương 98: Ý nghĩ buông bỏ
- Chương 99: Tự sát không thành
- Chương 100: Người xưa trở về - Bí mật đã chẳng còn
- Chương 101: Cầu xin một cái chết
- Chương 102: Quyết định của sự ra đi
- Chương 103: Lần cuối nói lời cảm ơn
- Chương 104: Cô đi rồi - Nhưng sự ra đi này thật tàn nhẫn
- Chương 105: Cô tự do rồi
- Chương 106: Ba tháng - Một giấc ngủ dài
- Chương 107: Mới đó mà đã ba năm không có em
- Chương 108: Ảo giác
- Chương 109: Cái giá phải trả vốn là một cái gì đó rất đắt
- Chương 110: Con không làm được đâu mẹ à!
- Chương 111: Helen - Người tỏa sáng
- Chương 112: Lần đầu gặp mặt
- Chương 113: Ghi giấy nợ
- Chương 114: John - Sợi dây liên kết
- Chương 115: Trốn tránh liệu phải là cách
- Chương 116: Gặp lại người, bao cố gắng cũng biến thành con số không?
- Chương 117: Vẫn một mực không nhận
- Chương 118: John là con anh đúng chứ?
- Chương 119: Lại lần nữa khuất xa tầm mắt
- Chương 120: Lần nữa muốn trốn chạy
- Chương 121: John nhập viện
- Chương 122: Ung thư tủy xương
- Chương 123: Tìm đến tận nơi
- Chương 124: Nỗi lòng
- Chương 125: Không nỡ làm giấy báo tử
- Chương 126: Quá khứ chẳng thể quên
- Chương 127: Thăm con có gì là sai?
- Chương 128: Tiến hành phẫu thuật gấp!
- Chương 129: An toàn vượt qua
- Chương 130: Dụ dỗ
- Chương 131: Thao túng con trai thất bại
- Chương 132: Năm năm không có kết quả
- Chương 133: Giao lại tất cả cho người từng phạm phải lầm lỗi
- Chương 134: Công sinh thành không bằng công dưỡng dục
- Chương 135: Không muốn ở cùng
- Chương 136: Tranh chấp chưa bao giờ là hết
- Chương 137: Cầu xin một cơ hội
- Chương 138: Mạch tay không đúng
- Chương 139: Sự cố ngoài ý muốn
- Chương 140: Bất cẩn nghiêm trọng
- Chương 141: Đêm nào mẹ cũng hay khóc
- Chương 142: Em thật khác
- Chương 143: Tự biết lượng vị trí của bản thân
- Chương 144: Thay đổi một chút, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn
- Chương 145: Lỡ như có một ngày
- Chương 146: Một quyết định trọng đại được hình thành
- Chương 147: Niềm vui nhỏ
- Chương 148: Ăn được thì cũng phải ngủ được
- Chương 149: Người khuất phục vẫn là cô
- Chương 150: Tiến lùi vẫn là do quá khứ cản đường
- Chương 151: Di nguyện được lên kế hoạch
- Chương 152: Sự thật phơi bày - Yêu hận lòng đủ tỏ tường
- Chương 153: Có thể tha thứ không?
- Chương 154: Gặp lại anh khi đã có sự thay đổi
- Chương 155: Chấp nhận buông bỏ quá khứ
- Chương 156: Tân gia
- Chương 157: Đang lên kế hoạch phẫu thuật
- Chương 158: Xuất huyết não
- Chương 159: Tai qua nạn khỏi
- Chương 160: Cầu hôn - Lễ cưới (end)