Hãn Phu - Chương 166
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 166
Nhờ có Quách Tốn đi đằng trước dẫn đường, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cúi đầu tiến vào đại điện. Hai người ngay tức khắc nhận thấy những ánh nhìn từ bốn hướng ghim chặt lên người bọn họ. Đi tới chỗ Quách Tốn vừa dừng lại, hai người quỳ xuống, hô to. "Thảo dân......"
"Bình thân!"
Vĩnh Minh Đế căn bản không thể chờ bọn họ hành lễ, đợi hai người đứng lên thì lập tức hỏi. "Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, trẫm hỏi các ngươi, tiên quả này làm sao xuất hiện?"
Thiệu Vân An không hé răng, Vương Thạch Tỉnh làm gia chủ mở miệng. "Hồi bẩm hoàng thượng, đêm đó, Hổ ca nhà thảo dân..." Vương Thạch Tỉnh kỹ càng tỉ mỉ kể lại sự việc, không hề than vãn về quá trình cực khổ, cũng không hề khoe mẽ sự kỳ lạ của tiên quả, nhưng bởi vì hắn bình đạm trần thuật mà người nghe lại cảm thấy tiên quả thực sự chính là "tiên quả."
Sau khi Vương Thạch Tỉnh nói xong, Chu đại nhân nghi ngờ lên tiếng. "Tiên quả này chỉ có một viên, hai người các ngươi không ăn không phải quá kỳ quái hay sao?" Ai cũng hiểu, ý của ông chính là, tiên quả dâng cho hoàng thượng, ai mà biết có còn là "tiên quả" hay không?
La Vinh Vương tức giận định mở miệng, có một người nhanh hơn ông. Thiệu Vân An không chút e sợ ngẩng đầu. "Ngài có gan ăn vụng tiên quả, nhưng ta và Tỉnh ca thì không dám."
"Điêu dân lớn mật! Ở trên đại điện dám bôi nhọ bổn quan!" Chu đại nhân nhanh chóng hành lễ với hoàng thượng, tỏ lòng trung thành. "Hoàng thượng, thần là một lòng trung tâm với hoàng thượng nên mới nghi ngờ thực hư chuyện tiên quả."
Thiệu Vân An không hiểu triều pháp, cũng căn bản là không sợ, lạnh lùng nói. "Ngài hoài nghi là giả, vậy không bằng ngài ăn thử xem có thành tiên hay không?"
"Ngươi!" Chu đại nhân tức giận trừng Thiệu Vân An. "Phía trên đại điện, trước mặt thiên tử, há có thể cho phép bọn điêu dân các ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"
Thiệu Vân An bước lên một bước, không chút nào thoái nhượng. "Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, ông nói nhiều như thế làm chi? Ở trên đại điện, trước mặt hoàng thượng, ông thị uy với ta có ích gì? Ta nói là thật, ông nói là giả, ta kêu ông ăn để thí nghiệm thật giả, ông lại nói ta là hồ ngôn loạn ngữ, cái gì ông cũng nói được, ta còn biết nói gì? Ông có lá gan ăn tiên quả, ta và Tỉnh ca không dám!" Thiệu Vân An quay đầu nhìn hoàng thượng. "Hoàng thượng, lúc hái tiên quả, ta và Tỉnh ca từng có ý định ăn nó, nhưng sau đó lại quyết định dâng cho hoàng thượng và thiên tuế."
Vĩnh Minh Đế nhướn mày. "Ồ? Tại sao lại đổi ý?"
"Thảo dân sợ nói thật sẽ khiến long nhan giận dữ."
"Vô luận ngươi nói cái gì, trẫm sẽ ban ngươi vô tội."
Tưởng Khang Ninh. "Vân An!"
Vĩnh Minh Đế. "Để hắn nói."
Thiệu Vân An nói. "Thảo dân cảm thấy, hoàng thượng và thiên tuế thành tinh tốt hơn là thảo dân và Tỉnh ca thành tinh. Thảo dân sợ bị người ta đuổi giết."
"Phốc! Ha ha ha......"
La Vinh Vương là người đầu tiên phụt cười, Ông lão và Đại lão tướng quân cũng cười theo. Tưởng Khang Ninh xấu hổ quỳ lạy. "Hoàng thượng, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đích thực từng nói lời này với hạ thần. Lúc đó thần đã răn dạy bọn họ. Thần có thể lấy cái đầu ra đảm bảo, tiên quả là thật. Lần đầu tiên nhìn thấy tiên quả, thần sợ tới mức không dám cầm. Cho tới thời điểm hồi kinh thần mới dám nhận tiên quả từ tay hai người họ."
Thiệu Vân An quỳ xuống. "Hoàng thượng, người gặp phải tiên quả, tự mình ăn chính là nhân chi thường tình, nhưng nhà thảo dân chỉ là một nông gia ở thôn Tú Thủy, trừ phi ăn tiên quả có thể thăng thiên, gà chó có thể lên trời, thảo dân sẽ mang hết toàn bộ bằng hữu thân thích đi theo, nếu không, thảo dân ăn vào chẳng khác nào tự tìm tai ương. Thảo dân hold..., thảo dân căn bản không khống chế được hậu quả sau đó. Thảo dân và Tỉnh ca nghe vương gia nói, hoàng thượng và thiên tuế tình cảm sâu nặng. Hoàng thượng đối với thiên tuế chính là trong ba nghìn con sông sâu, chỉ múc một gáo nước, nhưng thiên tuế thân mình không tốt, hoàng thượng vì thế mà thường ưu tư.
Tỉnh ca và thảo dân thương lượng, dâng tiên quả cho hoàng thượng và thiên tuế, nếu thân thể thiên tuế có thể khang phục, vậy chẳng phải hoàng thượng có thể chưởng quản thiên hạ mà không cần lo lắng? Hoàng thượng toàn tâm toàn sức lo cho thiên hạ, vậy một nhà thảo dân, cùng bá tánh Đại Yến sẽ có cuộc sống ổn định, sẽ ngày càng phát triển. Cả nhà thảo dân cũng xem như là làm được một công đức. Kỳ thật ăn tiên quả xong có thành tiên hay không, thảo dân không biết, nhưng loại trái cây này khẳng định tốt cho cơ thể. Tỉnh ca và thảo dân hy vọng hoàng thượng và thiên tuế thiên thu vạn đại, nhất thống Đại Yến!"
La Vinh Vương quỳ xuống. "Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!"
Các quan viên cùng lập trường với La Vinh Vương, bao gồm Ông lão và Đại lão tướng quân đều lần nữa quỳ lạy, hô to vạn tuế. Những đại thần ở phe phản diện lập tức bước ra khỏi hàng bày tỏ sự nghi ngờ. Đặc biệt là Chu đại nhân bị điêu dân "Thiệu Vân An" làm bẽ mặt cũng khóc lóc khẩn cầu hoàng thượng điều tra rõ sự thật về tiên quả, không nên để nịnh thần che mờ mắt. Tiên quả phát sinh dị tượng, nói không chừng cũng do hai người này giở trò.
Vĩnh Minh Đế giơ tay, đại điện tức khắc yên tĩnh. Vĩnh Minh Đế nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hỏi. "Hai người các ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?"
"Hoàng thượng!"
Vĩnh Minh Đế nhìn Chu đại nhân. Chu đại nhân giật mình không dám nói tiếp. Vĩnh Minh Đế lần thứ hai nhìn về phía Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh dập đầu lạy. "Hoàng thượng, thảo dân có một yêu cầu quá đáng."
"Nói."
"Hoàng thượng, thảo dân một đời có phụ nhưng không cha, có gia nhưng cũng là vô gia. Mà hiện tại, thảo dân có gia, còn có trưởng bối đối với thảo dân như nhi tử. Thảo dân khẩn cầu hoàng thượng, sau khi dùng tiên quả, có thể ban tiên thủy cho nghĩa phụ của thảo dân là Sầm Nguyệt Bạch; ban cho La Vinh Vương đối với thảo dân từ ái như cha; ban cho phụ mẫu của thiên hạ sĩ tử là Ông lão; ban cho phụ mẫu của thiên hạ võ tướng Đại lão tướng quân. Nhà có một lão, như có một bảo, nghĩa phụ là báu vật của nhà thảo dân, La Vinh Vương là báu vật của vương thất, Ông lão và Đại lão tướng quân chính là báu vật của Đại Yến. Tất cả các ngài đều có ân với một nhà thảo dân, thảo dân không có gì hồi báo, khẩn cầu hoàng thượng có thể ban tiên thủy!"
Vương Thạch Tỉnh thịch thịch thịch dập đầu ba cái. La Vinh Vương, Ông lão và Đại lão tướng quân choáng váng, ngay cả Tưởng Khang Ninh cũng sững sờ. Thiệu Vân An quỳ xuống, cũng dập đầu ba cái. "Hoàng thượng, thảo dân và Tỉnh ca không cần bất kỳ ban thưởng nào, chỉ hy vọng các trưởng bối có thể sống lâu trăm tuổi. Kính xin hoàng thượng có thể ban tiên thủy."
"Thạch Tỉnh! An nhi! Các ngươi đừng nói nữa." Hốc mắt Ông lão rưng rưng, dập đầu. "Hoàng thượng, hai đứa nó không hiểu chuyện, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
Đại lão tướng quân cũng dập đầu cầu tình. "Hoàng thượng, lão thần sống đủ rồi, không cần tiên thủy, lão thần khẩn cầu hoàng thượng tha thứ cho hai người họ tội lỗ mãng."
"Hoàng thượng! La Vinh Vương cũng dập đầu cầu tình.
"Hoàng thượng, hai người bọn họ to gan lớn mật, theo lý nên..." Chu đại nhân giống như vừa mới bắt được cơ hội, nhưng Vĩnh Minh Đế không còn kiên nhẫn. "Câm miệng! Toàn bộ triều đình có thể tùy ngươi nhảy nhót linh tinh hay sao? Có phải trẫm chỉ cần đưa tiên quả cho ngươi, ngươi sẽ không còn gì để nói?"
"Thần không dám! Thần đối với Hoàng Thượng một mảnh trung tâm, thần..."
"Người đâu! Lôi hắn xuống, ồn ào khiến trẫm đau hết cả đầu."
"Hoàng Thượng tha tội, Hoàng Thượng tha tội! Thần một mảnh trung tâm, Hoàng Thượng chớ có bị tiểu nhân lừa gạt! Hoàng Thượng!"
Chu đại nhân nói nhiều nhất bị ngự tiền thị vệ kéo ra ngoài, quả nhiên, đại điện thanh tĩnh hơn rất nhiều. Vĩnh Minh Đế trầm mặc ngồi xuống, nhắm mắt bình tĩnh một hồi, sau đó mở mắt.
"Dư Dữu Quang."
"Có hạ thần!"
Giọng nói của Vĩnh Minh Đế vang vọng trong đại điện. "Tức tốc dẫn người tới phủ tướng quân tiếp đón quân hậu."
Dư Dữu Quang chấn động. "Tuân chỉ.!"
Sau khi Dư Dữu Quang rời đi, Vĩnh Minh Đế nhìn đám người quỳ lạy trên mặt đất, lần nữa lên tiếng. "Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, nếu tiên quả là thật, trẫm sẽ trọng thưởng, nếu là giả, trẫm tru di chín tộc."
Vương Thạch Tỉnh dập đầu không nói gì. Thiệu Vân An ngẩng đầu. "Hoàng thượng, nếu tiên quả là giả, muốn chém muốn giết tùy ngài. Nhưng tiên quả là thật, cho nên giả thiết của ngài không tồn tại. Thảo dân và Tỉnh ca không cần trọng thưởng, chỉ khẩn cầu hoàng thượng và thiên tuế sau khi thành tiên, có thể bảo hộ cả nhà thảo dân bình bình an an."
Thiệu Vân An khẳng khái xác định. Trong lòng mọi người âm thầm suy đóa, chẳng lẽ tiên quả là thật?
"Trẫm, chuẩn."
Vĩnh Minh Đế không nhắc lại việc có ban thưởng tiên thủy hay không, nhưng Vương Thạch Tỉnh khẩn cầu khiến ba vị lão nhân trong lòng cảm động tới rơi lệ. La Vinh Vương cần tiên thủy, rất cần, nhưng ông tự trách vì đã để Vương Thạch Tỉnh tự mình cầu xin hoàng thượng. La Vinh Vương hy vọng tiên quả thực sự có thể khiến cho con người thành tiên, như vậy hoàng thượng sẽ không định tội hai đứa nhỏ. La Vinh Vương cố nén nước mắt, âm thầm thề trong lòng, chỉ cần ngày hôm nay bình an qua đi, quãng đời còn lại của ông sẽ liều mạng mà bảo vệ hai đứa nhỏ bình an.
Ở tướng quân phủ, quân hậu nhận được ý chỉ từ trong cung, không rõ tư vị trong lòng là gì, nhưng tuyệt đối không phải chua xót. Trác Kim thì mừng rỡ lau nước mắt.
Trở lại trong cung, quân hậu không thể lộ diện, dù sao cũng đã truyền ra bên ngoài là thân mình quân hậu chưa hồi phục. Cỗ kiệu được nâng vào cung. Vĩnh Minh Đế di giá đến tẩm cung. Sau khi tới nơi, Trác Kim và Quách Tốn đỡ quân hậu tiến vào trong. Các đại thần từ tam phẩm trở lên tập trung trước tẩm cung đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Ai cũng nhìn thấy rõ ràng, quân hậu sắc mặt tái nhợt, bước chân không vững.
Trong đám đại thần quỳ hành lễ, có ba người thân phận không đủ điều kiện. Một là Tưởng Khang Ninh phẩm cấp quá thấp, hai người còn lại chính là "thảo dân" Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vĩnh Minh Đế muốn cùng quân hậu ăn tiên quả, Ông lão không phản đối, Đại lão tướng quân không phản đối, La Vinh Vương cũng không phản đối, mà thanh âm phản đối duy nhất là Chu đại nhân đã bị Vĩnh Minh Đế hạ lệnh kéo ra ngoài. Rất nhiều đại thần trong lòng đều mong ngóng hoàng thượng và quân hậu ăn tiên quả xong, không chỉ không có tác dụng, ngược lại còn thương thân, như vậy thì bọn họ chẳng cần nói gì nhiều, cái đinh trong mắt trong thịt bọn họ tự nhiên là đầu mình hai nơi, kéo đổ Ông lão và Đại gia là chuyện dễ như trở bàn tay. Tương phản, Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương đều ngóng trông tiên quả là thật."
Đợi quân hậu vào trong, La Vinh Vương sắc mặt nghiêm túc, đứng lên hỏi. "Thạch Tỉnh, An nhi, tiên quả có thật như lời các ngươi nói không?"
Vương Thạch Tỉnh trịnh trọng đáp. "Vãn bối tuyệt không dám vọng ngôn, càng không dám làm chuyện bịa đặt."
Thiệu Vân An thẳng tuột. "Tự dưng ngu ngốc đi tìm tiên quả giả, chắc rảnh quá không có việc gì làm hay sao. Ta và Tỉnh ca mất tích vài ngày, người trong thôn ai cũng biết. Có thể thành tiên hay không ta không dám chắc, nhưng tuyệt đối là đồ tốt. Vương gia ngài yên tâm đi."
Ông lão đen mặt, nhỏ giọng giáo huấn nghĩa tử. "Các ngươi quả là hồ đồ! Chuyện lớn như vậy cư nhiên không thèm thương lượng với ta!"
Tưởng Khang Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn nghe nghĩa phụ dạy bảo, chờ nghĩa phụ nói xong, y trả lời. "Hài tử sợ tiết lộ phong phanh. Vật này tuyệt đối sẽ khiến cho nhiều người liều mạng. Không nói Thạch Tỉnh, lấy địa vị Thiệu Vân An hiện tại trước mặt hoàng thượng và thiên tuế, hắn cần gì phải làm đồ giả. Nếu không phải đang ngay thời điểm làm trà xuân, chúng ta còn chưa tính vào kinh."
Ông lão che ngực. "Thiên hạ này, thật sự có tiên quả a!"
Tưởng Khang Ninh thâm ý nói. "Đại Yến chúng ta còn có kỳ nhân giáng thế, tiên quả tính là cái gì."
Ông lão thân mình chấn động, trái tim đập thình thịch. Ông hiểu rõ, nếu không phải trước đó từng trải qua nhiều việc kỳ lạ, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng quyết định dùng tiên quả.
"Bình thân!"
Vĩnh Minh Đế căn bản không thể chờ bọn họ hành lễ, đợi hai người đứng lên thì lập tức hỏi. "Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, trẫm hỏi các ngươi, tiên quả này làm sao xuất hiện?"
Thiệu Vân An không hé răng, Vương Thạch Tỉnh làm gia chủ mở miệng. "Hồi bẩm hoàng thượng, đêm đó, Hổ ca nhà thảo dân..." Vương Thạch Tỉnh kỹ càng tỉ mỉ kể lại sự việc, không hề than vãn về quá trình cực khổ, cũng không hề khoe mẽ sự kỳ lạ của tiên quả, nhưng bởi vì hắn bình đạm trần thuật mà người nghe lại cảm thấy tiên quả thực sự chính là "tiên quả."
Sau khi Vương Thạch Tỉnh nói xong, Chu đại nhân nghi ngờ lên tiếng. "Tiên quả này chỉ có một viên, hai người các ngươi không ăn không phải quá kỳ quái hay sao?" Ai cũng hiểu, ý của ông chính là, tiên quả dâng cho hoàng thượng, ai mà biết có còn là "tiên quả" hay không?
La Vinh Vương tức giận định mở miệng, có một người nhanh hơn ông. Thiệu Vân An không chút e sợ ngẩng đầu. "Ngài có gan ăn vụng tiên quả, nhưng ta và Tỉnh ca thì không dám."
"Điêu dân lớn mật! Ở trên đại điện dám bôi nhọ bổn quan!" Chu đại nhân nhanh chóng hành lễ với hoàng thượng, tỏ lòng trung thành. "Hoàng thượng, thần là một lòng trung tâm với hoàng thượng nên mới nghi ngờ thực hư chuyện tiên quả."
Thiệu Vân An không hiểu triều pháp, cũng căn bản là không sợ, lạnh lùng nói. "Ngài hoài nghi là giả, vậy không bằng ngài ăn thử xem có thành tiên hay không?"
"Ngươi!" Chu đại nhân tức giận trừng Thiệu Vân An. "Phía trên đại điện, trước mặt thiên tử, há có thể cho phép bọn điêu dân các ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"
Thiệu Vân An bước lên một bước, không chút nào thoái nhượng. "Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, ông nói nhiều như thế làm chi? Ở trên đại điện, trước mặt hoàng thượng, ông thị uy với ta có ích gì? Ta nói là thật, ông nói là giả, ta kêu ông ăn để thí nghiệm thật giả, ông lại nói ta là hồ ngôn loạn ngữ, cái gì ông cũng nói được, ta còn biết nói gì? Ông có lá gan ăn tiên quả, ta và Tỉnh ca không dám!" Thiệu Vân An quay đầu nhìn hoàng thượng. "Hoàng thượng, lúc hái tiên quả, ta và Tỉnh ca từng có ý định ăn nó, nhưng sau đó lại quyết định dâng cho hoàng thượng và thiên tuế."
Vĩnh Minh Đế nhướn mày. "Ồ? Tại sao lại đổi ý?"
"Thảo dân sợ nói thật sẽ khiến long nhan giận dữ."
"Vô luận ngươi nói cái gì, trẫm sẽ ban ngươi vô tội."
Tưởng Khang Ninh. "Vân An!"
Vĩnh Minh Đế. "Để hắn nói."
Thiệu Vân An nói. "Thảo dân cảm thấy, hoàng thượng và thiên tuế thành tinh tốt hơn là thảo dân và Tỉnh ca thành tinh. Thảo dân sợ bị người ta đuổi giết."
"Phốc! Ha ha ha......"
La Vinh Vương là người đầu tiên phụt cười, Ông lão và Đại lão tướng quân cũng cười theo. Tưởng Khang Ninh xấu hổ quỳ lạy. "Hoàng thượng, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đích thực từng nói lời này với hạ thần. Lúc đó thần đã răn dạy bọn họ. Thần có thể lấy cái đầu ra đảm bảo, tiên quả là thật. Lần đầu tiên nhìn thấy tiên quả, thần sợ tới mức không dám cầm. Cho tới thời điểm hồi kinh thần mới dám nhận tiên quả từ tay hai người họ."
Thiệu Vân An quỳ xuống. "Hoàng thượng, người gặp phải tiên quả, tự mình ăn chính là nhân chi thường tình, nhưng nhà thảo dân chỉ là một nông gia ở thôn Tú Thủy, trừ phi ăn tiên quả có thể thăng thiên, gà chó có thể lên trời, thảo dân sẽ mang hết toàn bộ bằng hữu thân thích đi theo, nếu không, thảo dân ăn vào chẳng khác nào tự tìm tai ương. Thảo dân hold..., thảo dân căn bản không khống chế được hậu quả sau đó. Thảo dân và Tỉnh ca nghe vương gia nói, hoàng thượng và thiên tuế tình cảm sâu nặng. Hoàng thượng đối với thiên tuế chính là trong ba nghìn con sông sâu, chỉ múc một gáo nước, nhưng thiên tuế thân mình không tốt, hoàng thượng vì thế mà thường ưu tư.
Tỉnh ca và thảo dân thương lượng, dâng tiên quả cho hoàng thượng và thiên tuế, nếu thân thể thiên tuế có thể khang phục, vậy chẳng phải hoàng thượng có thể chưởng quản thiên hạ mà không cần lo lắng? Hoàng thượng toàn tâm toàn sức lo cho thiên hạ, vậy một nhà thảo dân, cùng bá tánh Đại Yến sẽ có cuộc sống ổn định, sẽ ngày càng phát triển. Cả nhà thảo dân cũng xem như là làm được một công đức. Kỳ thật ăn tiên quả xong có thành tiên hay không, thảo dân không biết, nhưng loại trái cây này khẳng định tốt cho cơ thể. Tỉnh ca và thảo dân hy vọng hoàng thượng và thiên tuế thiên thu vạn đại, nhất thống Đại Yến!"
La Vinh Vương quỳ xuống. "Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!"
Các quan viên cùng lập trường với La Vinh Vương, bao gồm Ông lão và Đại lão tướng quân đều lần nữa quỳ lạy, hô to vạn tuế. Những đại thần ở phe phản diện lập tức bước ra khỏi hàng bày tỏ sự nghi ngờ. Đặc biệt là Chu đại nhân bị điêu dân "Thiệu Vân An" làm bẽ mặt cũng khóc lóc khẩn cầu hoàng thượng điều tra rõ sự thật về tiên quả, không nên để nịnh thần che mờ mắt. Tiên quả phát sinh dị tượng, nói không chừng cũng do hai người này giở trò.
Vĩnh Minh Đế giơ tay, đại điện tức khắc yên tĩnh. Vĩnh Minh Đế nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hỏi. "Hai người các ngươi muốn trẫm ban thưởng cái gì?"
"Hoàng thượng!"
Vĩnh Minh Đế nhìn Chu đại nhân. Chu đại nhân giật mình không dám nói tiếp. Vĩnh Minh Đế lần thứ hai nhìn về phía Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh dập đầu lạy. "Hoàng thượng, thảo dân có một yêu cầu quá đáng."
"Nói."
"Hoàng thượng, thảo dân một đời có phụ nhưng không cha, có gia nhưng cũng là vô gia. Mà hiện tại, thảo dân có gia, còn có trưởng bối đối với thảo dân như nhi tử. Thảo dân khẩn cầu hoàng thượng, sau khi dùng tiên quả, có thể ban tiên thủy cho nghĩa phụ của thảo dân là Sầm Nguyệt Bạch; ban cho La Vinh Vương đối với thảo dân từ ái như cha; ban cho phụ mẫu của thiên hạ sĩ tử là Ông lão; ban cho phụ mẫu của thiên hạ võ tướng Đại lão tướng quân. Nhà có một lão, như có một bảo, nghĩa phụ là báu vật của nhà thảo dân, La Vinh Vương là báu vật của vương thất, Ông lão và Đại lão tướng quân chính là báu vật của Đại Yến. Tất cả các ngài đều có ân với một nhà thảo dân, thảo dân không có gì hồi báo, khẩn cầu hoàng thượng có thể ban tiên thủy!"
Vương Thạch Tỉnh thịch thịch thịch dập đầu ba cái. La Vinh Vương, Ông lão và Đại lão tướng quân choáng váng, ngay cả Tưởng Khang Ninh cũng sững sờ. Thiệu Vân An quỳ xuống, cũng dập đầu ba cái. "Hoàng thượng, thảo dân và Tỉnh ca không cần bất kỳ ban thưởng nào, chỉ hy vọng các trưởng bối có thể sống lâu trăm tuổi. Kính xin hoàng thượng có thể ban tiên thủy."
"Thạch Tỉnh! An nhi! Các ngươi đừng nói nữa." Hốc mắt Ông lão rưng rưng, dập đầu. "Hoàng thượng, hai đứa nó không hiểu chuyện, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
Đại lão tướng quân cũng dập đầu cầu tình. "Hoàng thượng, lão thần sống đủ rồi, không cần tiên thủy, lão thần khẩn cầu hoàng thượng tha thứ cho hai người họ tội lỗ mãng."
"Hoàng thượng! La Vinh Vương cũng dập đầu cầu tình.
"Hoàng thượng, hai người bọn họ to gan lớn mật, theo lý nên..." Chu đại nhân giống như vừa mới bắt được cơ hội, nhưng Vĩnh Minh Đế không còn kiên nhẫn. "Câm miệng! Toàn bộ triều đình có thể tùy ngươi nhảy nhót linh tinh hay sao? Có phải trẫm chỉ cần đưa tiên quả cho ngươi, ngươi sẽ không còn gì để nói?"
"Thần không dám! Thần đối với Hoàng Thượng một mảnh trung tâm, thần..."
"Người đâu! Lôi hắn xuống, ồn ào khiến trẫm đau hết cả đầu."
"Hoàng Thượng tha tội, Hoàng Thượng tha tội! Thần một mảnh trung tâm, Hoàng Thượng chớ có bị tiểu nhân lừa gạt! Hoàng Thượng!"
Chu đại nhân nói nhiều nhất bị ngự tiền thị vệ kéo ra ngoài, quả nhiên, đại điện thanh tĩnh hơn rất nhiều. Vĩnh Minh Đế trầm mặc ngồi xuống, nhắm mắt bình tĩnh một hồi, sau đó mở mắt.
"Dư Dữu Quang."
"Có hạ thần!"
Giọng nói của Vĩnh Minh Đế vang vọng trong đại điện. "Tức tốc dẫn người tới phủ tướng quân tiếp đón quân hậu."
Dư Dữu Quang chấn động. "Tuân chỉ.!"
Sau khi Dư Dữu Quang rời đi, Vĩnh Minh Đế nhìn đám người quỳ lạy trên mặt đất, lần nữa lên tiếng. "Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, nếu tiên quả là thật, trẫm sẽ trọng thưởng, nếu là giả, trẫm tru di chín tộc."
Vương Thạch Tỉnh dập đầu không nói gì. Thiệu Vân An ngẩng đầu. "Hoàng thượng, nếu tiên quả là giả, muốn chém muốn giết tùy ngài. Nhưng tiên quả là thật, cho nên giả thiết của ngài không tồn tại. Thảo dân và Tỉnh ca không cần trọng thưởng, chỉ khẩn cầu hoàng thượng và thiên tuế sau khi thành tiên, có thể bảo hộ cả nhà thảo dân bình bình an an."
Thiệu Vân An khẳng khái xác định. Trong lòng mọi người âm thầm suy đóa, chẳng lẽ tiên quả là thật?
"Trẫm, chuẩn."
Vĩnh Minh Đế không nhắc lại việc có ban thưởng tiên thủy hay không, nhưng Vương Thạch Tỉnh khẩn cầu khiến ba vị lão nhân trong lòng cảm động tới rơi lệ. La Vinh Vương cần tiên thủy, rất cần, nhưng ông tự trách vì đã để Vương Thạch Tỉnh tự mình cầu xin hoàng thượng. La Vinh Vương hy vọng tiên quả thực sự có thể khiến cho con người thành tiên, như vậy hoàng thượng sẽ không định tội hai đứa nhỏ. La Vinh Vương cố nén nước mắt, âm thầm thề trong lòng, chỉ cần ngày hôm nay bình an qua đi, quãng đời còn lại của ông sẽ liều mạng mà bảo vệ hai đứa nhỏ bình an.
Ở tướng quân phủ, quân hậu nhận được ý chỉ từ trong cung, không rõ tư vị trong lòng là gì, nhưng tuyệt đối không phải chua xót. Trác Kim thì mừng rỡ lau nước mắt.
Trở lại trong cung, quân hậu không thể lộ diện, dù sao cũng đã truyền ra bên ngoài là thân mình quân hậu chưa hồi phục. Cỗ kiệu được nâng vào cung. Vĩnh Minh Đế di giá đến tẩm cung. Sau khi tới nơi, Trác Kim và Quách Tốn đỡ quân hậu tiến vào trong. Các đại thần từ tam phẩm trở lên tập trung trước tẩm cung đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Ai cũng nhìn thấy rõ ràng, quân hậu sắc mặt tái nhợt, bước chân không vững.
Trong đám đại thần quỳ hành lễ, có ba người thân phận không đủ điều kiện. Một là Tưởng Khang Ninh phẩm cấp quá thấp, hai người còn lại chính là "thảo dân" Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vĩnh Minh Đế muốn cùng quân hậu ăn tiên quả, Ông lão không phản đối, Đại lão tướng quân không phản đối, La Vinh Vương cũng không phản đối, mà thanh âm phản đối duy nhất là Chu đại nhân đã bị Vĩnh Minh Đế hạ lệnh kéo ra ngoài. Rất nhiều đại thần trong lòng đều mong ngóng hoàng thượng và quân hậu ăn tiên quả xong, không chỉ không có tác dụng, ngược lại còn thương thân, như vậy thì bọn họ chẳng cần nói gì nhiều, cái đinh trong mắt trong thịt bọn họ tự nhiên là đầu mình hai nơi, kéo đổ Ông lão và Đại gia là chuyện dễ như trở bàn tay. Tương phản, Ông lão, Đại lão tướng quân và La Vinh Vương đều ngóng trông tiên quả là thật."
Đợi quân hậu vào trong, La Vinh Vương sắc mặt nghiêm túc, đứng lên hỏi. "Thạch Tỉnh, An nhi, tiên quả có thật như lời các ngươi nói không?"
Vương Thạch Tỉnh trịnh trọng đáp. "Vãn bối tuyệt không dám vọng ngôn, càng không dám làm chuyện bịa đặt."
Thiệu Vân An thẳng tuột. "Tự dưng ngu ngốc đi tìm tiên quả giả, chắc rảnh quá không có việc gì làm hay sao. Ta và Tỉnh ca mất tích vài ngày, người trong thôn ai cũng biết. Có thể thành tiên hay không ta không dám chắc, nhưng tuyệt đối là đồ tốt. Vương gia ngài yên tâm đi."
Ông lão đen mặt, nhỏ giọng giáo huấn nghĩa tử. "Các ngươi quả là hồ đồ! Chuyện lớn như vậy cư nhiên không thèm thương lượng với ta!"
Tưởng Khang Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn nghe nghĩa phụ dạy bảo, chờ nghĩa phụ nói xong, y trả lời. "Hài tử sợ tiết lộ phong phanh. Vật này tuyệt đối sẽ khiến cho nhiều người liều mạng. Không nói Thạch Tỉnh, lấy địa vị Thiệu Vân An hiện tại trước mặt hoàng thượng và thiên tuế, hắn cần gì phải làm đồ giả. Nếu không phải đang ngay thời điểm làm trà xuân, chúng ta còn chưa tính vào kinh."
Ông lão che ngực. "Thiên hạ này, thật sự có tiên quả a!"
Tưởng Khang Ninh thâm ý nói. "Đại Yến chúng ta còn có kỳ nhân giáng thế, tiên quả tính là cái gì."
Ông lão thân mình chấn động, trái tim đập thình thịch. Ông hiểu rõ, nếu không phải trước đó từng trải qua nhiều việc kỳ lạ, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không dễ dàng quyết định dùng tiên quả.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233