Hãn Phu - Chương 92
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 92
Vương Thạch Tỉnh như ý nguyện thoát khỏi Vương tộc, sau lại phụ giúp Thiệu Vân An làm kim chi, nước sốt nướng thịt. Ngày mùng ba tháng hai là ngày lành, Sầm lão tổ chức tiệc mừng ở Sầm phủ, chính thức nhận Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm nghĩa tử. Tin tức vừa loan ra, đừng nói là thôn Tú Thuỷ rung động cỡ nào, toàn bộ huyện Vĩnh Tu, cái tin tức này cũng mang đến chấn động không nhỏ. Đại sư nổi danh trong nền giáo dục muốn nhận hai tên nhà quê làm nghĩa tử, chuyên này nghe thôi đã thấy chóng mặt.
Không quản người ngoài suy nghĩ thế nào, thái độ Sầm lão cho thấy ông rất coi trọng việc này, ngay cả tri phủ Sắc Nam phủ cũng mời tới. Ba ngày này, trước cửa Sầm phủ xe ngựa không ngớt, người đến người đi. Một nhóm người có thân phận có địa vị mang theo lễ vật xuất hiện trước cửa Sầm phủ. Phu tử Bạch Nguyệt học đường, phu tử huyện học cũng nằm trong hàng ngũ được mời. Túc Hồng Sơn, Trần Đông và Tào Học Dung, ba vị tú tài cùng với người nhà tiến đến. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thế mới biết gia thế ba người thuộc dòng dõi bất phàm.
Nhà Trần Đông là thế gia có tiếng số một ở huyện Vĩnh Tu, trong gia tộc có tới ba vị tiến sĩ, bá phụ Trần Đông chính là tri phủ Quảng Nam. Bên nhà Túc Hồng Sơn chính là dòng thứ thuộc Lỗ quốc công phủ. Mà nam thê của lão nhị Đại gia, Đại Minh Vinh, con dâu nam thê duy nhất của Đại lão tướng quân, chính là đích thứ tử của Lỗ quốc công. Thủ trưởng của Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu là nhi tử độc nhất của Đại Minh VInh. Tổ tiên của Tào Học Dung từng làm tới chức hàn lâm, Tào gia cũng là đại gia ở huyện Vĩnh Tu, ở kinh thành cũng có quan viên xuất thân từ Tào gia. Từ xưa hàn môn khó ra sĩ tử (nghĩa là một người xuất thân từ gia đình thành công rồi, thì rất khó để tiếp tục thành công còn hơn chả cha ông mình, nôm na là vậy), Thiệu Vân An xem như được tận mắt chứng kiến. Ở xã hội hiện đại, điểm xuất phát của mỗi người không giống nhau, huống chi nguồn lực nhiều hơn so với thời cổ đại lạc hậu.
Tri phủ Sắc Nam phủ Dương Nghiên là sư huynh Tưởng Khang Ninh, cũng là môn sinh đắc ý nhất của Sầm lão, cũng gọi Sầm lão một tiếng "Sư thúc," chỉ cần nhìn bề ngoài, dưới con mắt của Thiệu Vân An mà nói, tuyệt đối là một thanh niên tốt. Đối với quyết định của Sầm lão và sư đệ, Dương Nghiên không hề tỏ ra bất cứ nghi kỵ nào, mà vô cùng tôn trọng. Y còn đặc biệt trò chuyện mấy câu với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, khiến Thiệu Vân An phát rầu. Lại là Tưởng Khang Ninh lén nói cho y, Dương Nghiên mới biết trà và rượu xuất phát từ Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh còn định liên thủ với y thu gom toàn bộ lá trà và dương nãi tử ở Sắc Nam phủ, mọi người một phát thăng quan phát tài, cho nên biểu hiện của Dương Nghiên quả thực "không bình thường." Thiệu Vân An không biết có nên lườm Tưởng Khang Ninh một cái hay không, cứ như vậy bán đứng huynh đệ sao?
Danh nhân ở huyện Vĩnh Tu đều tới, người có địa vị và tiếng nói ở Sắc Nam phủ cũng tới không ít, đủ để thấy được uy danh của Sầm lão to lớn đến cỡ nào. Toàn bộ lễ nhận thân được thực hiện vô cùng long trọng mà không xa xỉ. Lễ vật nhận thân của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh là tác phẩm "Lan Đình tập tự" của một danh nhân nổi tiếng thời Đông Tấn, thư pháp gia Vương Hy Chi, do Thiệu Vân An trang trí lại. Khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mở ra "Lan Đình Tập tự" trước mặt Sầm lão, toàn bộ mọi người kinh hô, thậm chí có nhiều người chưa hỏi ý kiến chủ nhân đã tiến lên, quan sát tác phẩm đắc ý nhất của nhà thư pháp nổi danh.
"Lan Đình Tập tự" là là tác phẩm nổi tiếng nhất của Vương Hy Chi ở độ tuổi năm mươi. Hậu nhân đánh giá tác phẩm này là "thể văn độc lập, cổ pháp biến đổi. Phóng khoáng chặt chẽ, nhã nhặn tự nhiên, vừa cổ xưa lại hiện đại". Vì vậy, các đời học giả đều tôn vinh "Lan Đình tự" là thiên hạ đệ nhất hành thư.
Yến quốc thời đại này còn chưa có khái niệm về hành thư, hơn nữa trong cuốn tự đó còn có không ít ký tự ở thời này còn chưa có, đây là một trong những tập tự gốc mà Thiệu Vân An thu thập, làm sao không gây ra xung động lớn cho được.
Đôi mắt già nua của Sầm lão nhìn chằm chằm, Vương Thạch Tỉnh lấy tư cách gia chủ, lên tiếng. "Cha, đây là tâm ý của ta và Vân An. Ta và Vân An đều là cô nhi không cha không nương. Hôm nay, ta cùng với Vân An lại có cha, có nương, mong rằng hai ngài vui lòng nhận cho."
"Ha ha, ha ha ha...!"
Sầm lão làm sao lại không cười cho được, ông cười đến mức miệng sắp kéo đến mang tai. Trước con mắt ghen tỵ của mọi người, Sầm lão tiếp nhận lấy bảo bối, liên tục nói năm chữ "tốt."
Có người ngay lập tức hỏi. "Không biết tiểu ca ở đâu lấy được trân phẩm như vậy? Trạm mỗ tự nhận có nhiều nghiên cứu về sách, nhưng chưa từng thấy cái ý nào như thế, mong tiểu ca có thể chỉ giáo."
Thiệu Vân An chỉ lo tươi cười, Vương Thạch Tỉnh khô khan đáp. "Là lễ vật một người từng được ta cứu mạng tặng cho, hắn nói hắn tự mình viết. Ta là thô nhân, thấy chữ đẹp nên giữ lại. Còn bìa tự là Vân An tự làm."
Người kia lại hỏi. "Xin hỏi tiểu ca có biết người này hiện tại ở nơi nào không?"
"Không biết, ta cứu người ở Hổ Hành quan, làm sao biết được người đó giờ ở đâu?"
Vương Thạch Tỉnh trả lời như vậy, người nọ không hỏi tiếp nữa. Hổ Hành quan là biên quan, người ta ở biên quanh đánh trận cứu người, được một phần lễ vật, bởi vậy y biết hỏi tiếp thế nào. Thiệu Vân An lên tiếng, cười híp mắt. "Cái này gọi là "làm việc thiện có thiện báo," Tỉnh ca tuỳ ý hành động, lại nhận được đại lễ vật. Nhưng ta và Tỉnh ca là thô nhân, không hiểu nhiều tự, tặng lại cho người có hiểu biết là thích hợp nhất. Mà người hiểu biết nhất chính là cha ta nha!"
Rất nhiều người đều muốn phun Thiệu Vân An một ngụm. Ngươi tuỳ ý hành động mà lại nhận được bản chữ đẹp, chính ngay cả bọn họ trước giờ chưa từng nhìn thấy, đúng là tốt số!
Sầm lão mặc kệ mọi người ghen tỵ, nhanh chóng thu lễ vật vào tay, cười không ngậm được miệng, sau đó cẩn thận từ từ cuốn lại, ôm vào trong lòng, bộ dạng giống như sợ người khác cướp mất. Có người rất oán niệm, mắt trừng trừng đâm vào Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh làm bộ không thấy, còn Thiệu Vân An là thật sự không thấy. Hắn nâng lên một cái hộp, cùng với Vương Thạch Tỉnh đưa cho Sầm phu nhân ngồi bên cạnh Sầm lão.
"Nương, đây là ta và Tỉnh ca hiếu kính ngài, hi vọng ngài sẽ yêu thích." Nói xong, Thiệu Vân An mở hộp ra, lập tức có thanh âm nữ nhân kinh ngạc hô lên. Ngay cả Sầm phu nhân cũng khó dấu được vẻ kinh diễm trên gương mặt.
Trong hộp chính là một bộ phỉ thuý ngọc lục bảo xanh biếc, gồm vòng ngọc, khuyên tai, dây chuyền, trâm ngọc, nhẫn ngọc. Ngọc phỉ thuý ở Yến quốc chỉ có Tằng chưởng quầy ở trong nhóm khách nhân là từng có cơ hội nhìn thấy, hiện giờ nó đang nằm trong bảo khố của Nguỵ Hoằng Văn. Nhưng bộ phỉ thuý ngọc lục bảo này, toàn bộ Đại Yến chưa ai từng nhìn thấy. Cũng là người biết qua điêu khắc, trái tim Tằng chưởng quầy đập thình thịch, dù đây không phải là lần thứ nhất ông nhìn thấy, nhưng vẫn không thể quên được khoảnh khắc chấn động khi Thiệu Vân An mang theo một khối lớn phỉ thuý đến tìm ông.
Sầm phu nhân giơ khăn lên che miệng nói. "An nhi, thứ này, quá quý trọng, ngươi nên tự mình giữ lại."
Thiệu Vân An ngọt ngào nói. "Nương, cái này là ta nhờ Tằng chưởng quầy tìm phỉ thuý điêu khắc riêng cho ngài, do ta và Tỉnh ca thiết kế. Có phải ngài không thích hay không?"
Sầm phu nhân không ngăn được mấy nếp nhăn trên khoé mắt khi cười. "Sao lại không thích. Chỉ là đồ trang sức quá quý trọng." Cùng lúc đó, những người đang ngồi khác, đặc biệt là nữ nhân, đều nhìn về phía Tằng chưởng quầy. Tằng chưởng quầy lúng túng ôm quyền đáp lại, trong lòng âm thầm kêu khổ, Vân An muốn hại ông hay sao? Ông đi chỗ nào mà tìm phỉ thuý cơ chứ!
Thiệu Vân An nhấc vòng ngọc lên, bước lên một bước trước mặt Sầm lão, đưa tay ra. "Cha, ngài đeo vòng cho nương đi."
Trong lòng Sầm lão biết đây là tâm ý của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, quả thật xem ông và phu nhân như cha nương thân sinh mới chuẩn bị lễ vật lớn đến thế. Ông không từ chối, tiếp nhận vòng ngọc, sau đó đứng dậy ở trước mặt phu nhân. Ngay lúc Sầm phu nhân thẹn thùng cười thì ông nắm lấy tay bà, mang vòng ngọc vào.
Thiệu Vân An vỗ tay bộp bộp, những người khác bị hắn lây nhiễm cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay huyên náo khiến Sầm phu nhân xấu hổ muốn che mặt. Khoảnh khắc mới qua khiến là liên tưởng đến cái đêm cùng phu quân thành thân. Ai nha, bà đã bao nhiêu niên kỷ rồi, thật mắc cỡ chết người!
"Ha ha ha..." Sầm lão cười ha ha, nhìn phu nhân nhà mình nói. "Phu nhân a, từ nay về sau, bà với ta lại có thêm hai đứa hài tử, bà phải làm nương, phải thương yêu bọn nhỏ."
Sầm phu nhân dùng khăn tay ấn ấn khoé mắt, tiếp nhận cái hộp trên tay Vương Thạch Tỉnh, hướng hai người nói. "Hai đứa đều là hài tử số khổ, đây là tâm ý của các ngươi, nương nhận. Từ giờ trở đi ở trong Sầm phủ không còn thân tử hay nghĩa tử, các ngươi đều là hài tử của ta và lão gia tử."
"Nương." Nhớ tới mẹ mình, viền mắt Thiệu Vân An đỏ lên, vươn tay ôm Sầm phu nhân. "Nương, ta có nương."
Sầm phu nhân từ ái xoa đầu Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh cũng phá lệ động lòng.
Vương Thạch Tỉnh kéo Vương Thanh và Ni tử qua. "Gọi gia gia, nãi nãi."
Vương Thanh và Ni tử. "Gia gia, nãi nãi!" Hai bé gọi rất to, trong mắt đong đầy nước, người vây xem xung quanh cảm thấy đau lòng. Các khách nhân ở đây hoặc ít hoặc nhiều biết đến sự việc nhà Vương gia.
Tưởng Khang Ninh lúc này mới lên tiếng. "Vân An, Thạch Tỉnh, hôm nay là ngày quan trọng của hai người các ngươi. Đại ca không có cái gì tốt, đây là một chút tâm ý, các ngươi đừng ghét bỏ nha."
Thiệu Vân An buông Sầm phu nhân, hắn và Vương Thạch Tỉnh nhìn sang hướng Tưởng Khang Ninh. Trên tay Tưởng Khang Ninh có một đôi búp bê sứ, không phải một nam một nữ, mà là nam nam, nhìn kỹ thì rất giống Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An bước qua, không khách khí cầm lấy, nhìn ngó một vòng, hắn cười nói. "Đa tạ đại ca, ta rất thích, ta sẽ đặt nó ở phòng của ta và Tỉnh ca. Nhưng mà đại ca, sao ngài lại lại quên mất Thanh nhi và Ni tử."
Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ đáp. "Làm sao mà quên. Đây là của hai ngươi, của Thanh nhi và Ni tử ta sẽ đưa sau."
Thiệu Vân An. "Đa tạ đại ca."
Vương Thanh và Ni tử. "Tạ ơn đại bá."
"Thiệu tiểu ca, Vương đại ca."
Hai người quay đầu lại, thấy Trần Đông, Tào Học Dung và Túc Hồng Sơn tiến đến. Từ sau khi ở lại Vương gia mấy ngày kia, ba người đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh phá lệ kính trọng. Thiệu Vân An đầy bụng văn thơ, Vương Thạch Tỉnh là người vì quốc gia vào sinh ra tử. Ba người cũng tặng lễ vật. Quà tặng Thiệu Vân An chính là mực cổ ba người hùn lại mua. Quà cho Vương Thạch Tỉnh là trường đao ba người nhờ danh tượng chế tạo. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cực kỳ yêu thích, cũng rất cảm kích.
Tiếp đó, phàm là khách nhân tới tham dự lễ nhận thân đều tặng lễ vật cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Hai người tay nhận lễ vật không ngừng, Vương Thanh và Ni tử có gia gia và nãi nãi cũng nhận không ít lễ vật. Lễ nhận thân vô cùng náo nhiệt. Danh tiếng của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Sau khi lễ nhận thân kết thúc, không ít người lưu lại, có người muốn nhìn "Lan Đình tập tự," có phụ nhân muốn nhìn một chút bộ nữ trang phỉ thuý. Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy cũng ở lại, Tằng chưởng quầy là không dám đi, lễ nhận thân còn chưa kết thúc đã có nhiều người đến hỏi thăm ông về đồ trang sức, ông sợ giờ này mà rời đi, chắc ngày mai sẽ không còn thấy ánh mặt trời.
Muốn nói, cao hứng nhất chính là Hứa chưởng quầy. Hứa chưởng quầy là thật tâm muốn giao hảo cùng phu phu Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Lúc trước vì chuyện của đông gia nên ông rất khó xử. Hiện tại đông gia tựa hồ đã giải quyết được khó khăn, tuy rằng còn không rõ là biện pháp nào, nhưng cũng xem như thoải mái hơn rất nhiều. Hiện tại, Thiệu Vân An nhận Sầm lão làm phụ thân, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn thoát ly Vương tộc, cuộc sống hai người sau này sẽ ngày càng tốt.
Một nhóm người, cùng Sầm lão vào thư phòng: cùng Sầm phu nhân vào khuê phòng. Tưởng Khang Ninh bị Dương Nghiên lôi đi, Khang Thuỵ goi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh qua một chỗ, đặt một cái hộp lên tay Vương Thạch Tỉnh, nói. "Sư huynh nghe nói lúc thành thân hai người ăn không ít oan ức, sau này nếu như có cơ hội, hai người phải náo nhiệt làm lại một lần, sư huynh sẽ đích thân chủ trì."
Cái mũi Thiệu Vân An nóng lên. "Thật là cảm tạ sư huynh, sau này ta và Tỉnh ca nhất định làm lại hôn lễ, à, lễ thành thân, nhất định sẽ hướng ngài và cha nương dập đầu."
Khang Thuỵ nở nụ cười. "Dập đầu với ta thì ra thể thống gì? Tiếp đó, y hùng hổ hỏi. "Cái "Lan Đình tập tự" kia là thế nào?"
Cái người oán niệm hồi nãy, một là Tưởng Khang Ninh, một người khác là Khang Thuỵ.
Thiệu Vân An lập tức cười hì hì, nhìn trái nhìn phải. Sau đó, giống như đạo tặc nhỏ giọng thì thầm. "Kỳ thật cái đó là bản sao chép, người tặng đồ cho Tỉnh ca cũng lấy từ nơi khác, không biết rõ là ở đâu. Chỗ ta vẫn còn, ngài có muốn không?"
"Còn không mang ra đây!"
"Hì hì."
Tiễn Khang Thuỵ thoả mãn rời đi, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh đi tìm Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy. Vừa nãy hắn đẩy chuyện đồ trang sức qua cho Tằng chưởng quầy đương nhiên là có dụng ý. Cả hai đi qua, Tằng chưởng quầy đang bị các đại phu nhân, khuê nữ vây quanh nhìn thấy hai người như thấy cứu tinh. Thiệu Vân An nói tiếng tạ lỗi với mọi người, kéo Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy đi.
Không quản người ngoài suy nghĩ thế nào, thái độ Sầm lão cho thấy ông rất coi trọng việc này, ngay cả tri phủ Sắc Nam phủ cũng mời tới. Ba ngày này, trước cửa Sầm phủ xe ngựa không ngớt, người đến người đi. Một nhóm người có thân phận có địa vị mang theo lễ vật xuất hiện trước cửa Sầm phủ. Phu tử Bạch Nguyệt học đường, phu tử huyện học cũng nằm trong hàng ngũ được mời. Túc Hồng Sơn, Trần Đông và Tào Học Dung, ba vị tú tài cùng với người nhà tiến đến. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thế mới biết gia thế ba người thuộc dòng dõi bất phàm.
Nhà Trần Đông là thế gia có tiếng số một ở huyện Vĩnh Tu, trong gia tộc có tới ba vị tiến sĩ, bá phụ Trần Đông chính là tri phủ Quảng Nam. Bên nhà Túc Hồng Sơn chính là dòng thứ thuộc Lỗ quốc công phủ. Mà nam thê của lão nhị Đại gia, Đại Minh Vinh, con dâu nam thê duy nhất của Đại lão tướng quân, chính là đích thứ tử của Lỗ quốc công. Thủ trưởng của Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu là nhi tử độc nhất của Đại Minh VInh. Tổ tiên của Tào Học Dung từng làm tới chức hàn lâm, Tào gia cũng là đại gia ở huyện Vĩnh Tu, ở kinh thành cũng có quan viên xuất thân từ Tào gia. Từ xưa hàn môn khó ra sĩ tử (nghĩa là một người xuất thân từ gia đình thành công rồi, thì rất khó để tiếp tục thành công còn hơn chả cha ông mình, nôm na là vậy), Thiệu Vân An xem như được tận mắt chứng kiến. Ở xã hội hiện đại, điểm xuất phát của mỗi người không giống nhau, huống chi nguồn lực nhiều hơn so với thời cổ đại lạc hậu.
Tri phủ Sắc Nam phủ Dương Nghiên là sư huynh Tưởng Khang Ninh, cũng là môn sinh đắc ý nhất của Sầm lão, cũng gọi Sầm lão một tiếng "Sư thúc," chỉ cần nhìn bề ngoài, dưới con mắt của Thiệu Vân An mà nói, tuyệt đối là một thanh niên tốt. Đối với quyết định của Sầm lão và sư đệ, Dương Nghiên không hề tỏ ra bất cứ nghi kỵ nào, mà vô cùng tôn trọng. Y còn đặc biệt trò chuyện mấy câu với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, khiến Thiệu Vân An phát rầu. Lại là Tưởng Khang Ninh lén nói cho y, Dương Nghiên mới biết trà và rượu xuất phát từ Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh còn định liên thủ với y thu gom toàn bộ lá trà và dương nãi tử ở Sắc Nam phủ, mọi người một phát thăng quan phát tài, cho nên biểu hiện của Dương Nghiên quả thực "không bình thường." Thiệu Vân An không biết có nên lườm Tưởng Khang Ninh một cái hay không, cứ như vậy bán đứng huynh đệ sao?
Danh nhân ở huyện Vĩnh Tu đều tới, người có địa vị và tiếng nói ở Sắc Nam phủ cũng tới không ít, đủ để thấy được uy danh của Sầm lão to lớn đến cỡ nào. Toàn bộ lễ nhận thân được thực hiện vô cùng long trọng mà không xa xỉ. Lễ vật nhận thân của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh là tác phẩm "Lan Đình tập tự" của một danh nhân nổi tiếng thời Đông Tấn, thư pháp gia Vương Hy Chi, do Thiệu Vân An trang trí lại. Khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mở ra "Lan Đình Tập tự" trước mặt Sầm lão, toàn bộ mọi người kinh hô, thậm chí có nhiều người chưa hỏi ý kiến chủ nhân đã tiến lên, quan sát tác phẩm đắc ý nhất của nhà thư pháp nổi danh.
"Lan Đình Tập tự" là là tác phẩm nổi tiếng nhất của Vương Hy Chi ở độ tuổi năm mươi. Hậu nhân đánh giá tác phẩm này là "thể văn độc lập, cổ pháp biến đổi. Phóng khoáng chặt chẽ, nhã nhặn tự nhiên, vừa cổ xưa lại hiện đại". Vì vậy, các đời học giả đều tôn vinh "Lan Đình tự" là thiên hạ đệ nhất hành thư.
Yến quốc thời đại này còn chưa có khái niệm về hành thư, hơn nữa trong cuốn tự đó còn có không ít ký tự ở thời này còn chưa có, đây là một trong những tập tự gốc mà Thiệu Vân An thu thập, làm sao không gây ra xung động lớn cho được.
Đôi mắt già nua của Sầm lão nhìn chằm chằm, Vương Thạch Tỉnh lấy tư cách gia chủ, lên tiếng. "Cha, đây là tâm ý của ta và Vân An. Ta và Vân An đều là cô nhi không cha không nương. Hôm nay, ta cùng với Vân An lại có cha, có nương, mong rằng hai ngài vui lòng nhận cho."
"Ha ha, ha ha ha...!"
Sầm lão làm sao lại không cười cho được, ông cười đến mức miệng sắp kéo đến mang tai. Trước con mắt ghen tỵ của mọi người, Sầm lão tiếp nhận lấy bảo bối, liên tục nói năm chữ "tốt."
Có người ngay lập tức hỏi. "Không biết tiểu ca ở đâu lấy được trân phẩm như vậy? Trạm mỗ tự nhận có nhiều nghiên cứu về sách, nhưng chưa từng thấy cái ý nào như thế, mong tiểu ca có thể chỉ giáo."
Thiệu Vân An chỉ lo tươi cười, Vương Thạch Tỉnh khô khan đáp. "Là lễ vật một người từng được ta cứu mạng tặng cho, hắn nói hắn tự mình viết. Ta là thô nhân, thấy chữ đẹp nên giữ lại. Còn bìa tự là Vân An tự làm."
Người kia lại hỏi. "Xin hỏi tiểu ca có biết người này hiện tại ở nơi nào không?"
"Không biết, ta cứu người ở Hổ Hành quan, làm sao biết được người đó giờ ở đâu?"
Vương Thạch Tỉnh trả lời như vậy, người nọ không hỏi tiếp nữa. Hổ Hành quan là biên quan, người ta ở biên quanh đánh trận cứu người, được một phần lễ vật, bởi vậy y biết hỏi tiếp thế nào. Thiệu Vân An lên tiếng, cười híp mắt. "Cái này gọi là "làm việc thiện có thiện báo," Tỉnh ca tuỳ ý hành động, lại nhận được đại lễ vật. Nhưng ta và Tỉnh ca là thô nhân, không hiểu nhiều tự, tặng lại cho người có hiểu biết là thích hợp nhất. Mà người hiểu biết nhất chính là cha ta nha!"
Rất nhiều người đều muốn phun Thiệu Vân An một ngụm. Ngươi tuỳ ý hành động mà lại nhận được bản chữ đẹp, chính ngay cả bọn họ trước giờ chưa từng nhìn thấy, đúng là tốt số!
Sầm lão mặc kệ mọi người ghen tỵ, nhanh chóng thu lễ vật vào tay, cười không ngậm được miệng, sau đó cẩn thận từ từ cuốn lại, ôm vào trong lòng, bộ dạng giống như sợ người khác cướp mất. Có người rất oán niệm, mắt trừng trừng đâm vào Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh làm bộ không thấy, còn Thiệu Vân An là thật sự không thấy. Hắn nâng lên một cái hộp, cùng với Vương Thạch Tỉnh đưa cho Sầm phu nhân ngồi bên cạnh Sầm lão.
"Nương, đây là ta và Tỉnh ca hiếu kính ngài, hi vọng ngài sẽ yêu thích." Nói xong, Thiệu Vân An mở hộp ra, lập tức có thanh âm nữ nhân kinh ngạc hô lên. Ngay cả Sầm phu nhân cũng khó dấu được vẻ kinh diễm trên gương mặt.
Trong hộp chính là một bộ phỉ thuý ngọc lục bảo xanh biếc, gồm vòng ngọc, khuyên tai, dây chuyền, trâm ngọc, nhẫn ngọc. Ngọc phỉ thuý ở Yến quốc chỉ có Tằng chưởng quầy ở trong nhóm khách nhân là từng có cơ hội nhìn thấy, hiện giờ nó đang nằm trong bảo khố của Nguỵ Hoằng Văn. Nhưng bộ phỉ thuý ngọc lục bảo này, toàn bộ Đại Yến chưa ai từng nhìn thấy. Cũng là người biết qua điêu khắc, trái tim Tằng chưởng quầy đập thình thịch, dù đây không phải là lần thứ nhất ông nhìn thấy, nhưng vẫn không thể quên được khoảnh khắc chấn động khi Thiệu Vân An mang theo một khối lớn phỉ thuý đến tìm ông.
Sầm phu nhân giơ khăn lên che miệng nói. "An nhi, thứ này, quá quý trọng, ngươi nên tự mình giữ lại."
Thiệu Vân An ngọt ngào nói. "Nương, cái này là ta nhờ Tằng chưởng quầy tìm phỉ thuý điêu khắc riêng cho ngài, do ta và Tỉnh ca thiết kế. Có phải ngài không thích hay không?"
Sầm phu nhân không ngăn được mấy nếp nhăn trên khoé mắt khi cười. "Sao lại không thích. Chỉ là đồ trang sức quá quý trọng." Cùng lúc đó, những người đang ngồi khác, đặc biệt là nữ nhân, đều nhìn về phía Tằng chưởng quầy. Tằng chưởng quầy lúng túng ôm quyền đáp lại, trong lòng âm thầm kêu khổ, Vân An muốn hại ông hay sao? Ông đi chỗ nào mà tìm phỉ thuý cơ chứ!
Thiệu Vân An nhấc vòng ngọc lên, bước lên một bước trước mặt Sầm lão, đưa tay ra. "Cha, ngài đeo vòng cho nương đi."
Trong lòng Sầm lão biết đây là tâm ý của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, quả thật xem ông và phu nhân như cha nương thân sinh mới chuẩn bị lễ vật lớn đến thế. Ông không từ chối, tiếp nhận vòng ngọc, sau đó đứng dậy ở trước mặt phu nhân. Ngay lúc Sầm phu nhân thẹn thùng cười thì ông nắm lấy tay bà, mang vòng ngọc vào.
Thiệu Vân An vỗ tay bộp bộp, những người khác bị hắn lây nhiễm cũng vỗ tay theo, tiếng vỗ tay huyên náo khiến Sầm phu nhân xấu hổ muốn che mặt. Khoảnh khắc mới qua khiến là liên tưởng đến cái đêm cùng phu quân thành thân. Ai nha, bà đã bao nhiêu niên kỷ rồi, thật mắc cỡ chết người!
"Ha ha ha..." Sầm lão cười ha ha, nhìn phu nhân nhà mình nói. "Phu nhân a, từ nay về sau, bà với ta lại có thêm hai đứa hài tử, bà phải làm nương, phải thương yêu bọn nhỏ."
Sầm phu nhân dùng khăn tay ấn ấn khoé mắt, tiếp nhận cái hộp trên tay Vương Thạch Tỉnh, hướng hai người nói. "Hai đứa đều là hài tử số khổ, đây là tâm ý của các ngươi, nương nhận. Từ giờ trở đi ở trong Sầm phủ không còn thân tử hay nghĩa tử, các ngươi đều là hài tử của ta và lão gia tử."
"Nương." Nhớ tới mẹ mình, viền mắt Thiệu Vân An đỏ lên, vươn tay ôm Sầm phu nhân. "Nương, ta có nương."
Sầm phu nhân từ ái xoa đầu Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh cũng phá lệ động lòng.
Vương Thạch Tỉnh kéo Vương Thanh và Ni tử qua. "Gọi gia gia, nãi nãi."
Vương Thanh và Ni tử. "Gia gia, nãi nãi!" Hai bé gọi rất to, trong mắt đong đầy nước, người vây xem xung quanh cảm thấy đau lòng. Các khách nhân ở đây hoặc ít hoặc nhiều biết đến sự việc nhà Vương gia.
Tưởng Khang Ninh lúc này mới lên tiếng. "Vân An, Thạch Tỉnh, hôm nay là ngày quan trọng của hai người các ngươi. Đại ca không có cái gì tốt, đây là một chút tâm ý, các ngươi đừng ghét bỏ nha."
Thiệu Vân An buông Sầm phu nhân, hắn và Vương Thạch Tỉnh nhìn sang hướng Tưởng Khang Ninh. Trên tay Tưởng Khang Ninh có một đôi búp bê sứ, không phải một nam một nữ, mà là nam nam, nhìn kỹ thì rất giống Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Thiệu Vân An bước qua, không khách khí cầm lấy, nhìn ngó một vòng, hắn cười nói. "Đa tạ đại ca, ta rất thích, ta sẽ đặt nó ở phòng của ta và Tỉnh ca. Nhưng mà đại ca, sao ngài lại lại quên mất Thanh nhi và Ni tử."
Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ đáp. "Làm sao mà quên. Đây là của hai ngươi, của Thanh nhi và Ni tử ta sẽ đưa sau."
Thiệu Vân An. "Đa tạ đại ca."
Vương Thanh và Ni tử. "Tạ ơn đại bá."
"Thiệu tiểu ca, Vương đại ca."
Hai người quay đầu lại, thấy Trần Đông, Tào Học Dung và Túc Hồng Sơn tiến đến. Từ sau khi ở lại Vương gia mấy ngày kia, ba người đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh phá lệ kính trọng. Thiệu Vân An đầy bụng văn thơ, Vương Thạch Tỉnh là người vì quốc gia vào sinh ra tử. Ba người cũng tặng lễ vật. Quà tặng Thiệu Vân An chính là mực cổ ba người hùn lại mua. Quà cho Vương Thạch Tỉnh là trường đao ba người nhờ danh tượng chế tạo. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cực kỳ yêu thích, cũng rất cảm kích.
Tiếp đó, phàm là khách nhân tới tham dự lễ nhận thân đều tặng lễ vật cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Hai người tay nhận lễ vật không ngừng, Vương Thanh và Ni tử có gia gia và nãi nãi cũng nhận không ít lễ vật. Lễ nhận thân vô cùng náo nhiệt. Danh tiếng của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Sau khi lễ nhận thân kết thúc, không ít người lưu lại, có người muốn nhìn "Lan Đình tập tự," có phụ nhân muốn nhìn một chút bộ nữ trang phỉ thuý. Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy cũng ở lại, Tằng chưởng quầy là không dám đi, lễ nhận thân còn chưa kết thúc đã có nhiều người đến hỏi thăm ông về đồ trang sức, ông sợ giờ này mà rời đi, chắc ngày mai sẽ không còn thấy ánh mặt trời.
Muốn nói, cao hứng nhất chính là Hứa chưởng quầy. Hứa chưởng quầy là thật tâm muốn giao hảo cùng phu phu Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Lúc trước vì chuyện của đông gia nên ông rất khó xử. Hiện tại đông gia tựa hồ đã giải quyết được khó khăn, tuy rằng còn không rõ là biện pháp nào, nhưng cũng xem như thoải mái hơn rất nhiều. Hiện tại, Thiệu Vân An nhận Sầm lão làm phụ thân, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn thoát ly Vương tộc, cuộc sống hai người sau này sẽ ngày càng tốt.
Một nhóm người, cùng Sầm lão vào thư phòng: cùng Sầm phu nhân vào khuê phòng. Tưởng Khang Ninh bị Dương Nghiên lôi đi, Khang Thuỵ goi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh qua một chỗ, đặt một cái hộp lên tay Vương Thạch Tỉnh, nói. "Sư huynh nghe nói lúc thành thân hai người ăn không ít oan ức, sau này nếu như có cơ hội, hai người phải náo nhiệt làm lại một lần, sư huynh sẽ đích thân chủ trì."
Cái mũi Thiệu Vân An nóng lên. "Thật là cảm tạ sư huynh, sau này ta và Tỉnh ca nhất định làm lại hôn lễ, à, lễ thành thân, nhất định sẽ hướng ngài và cha nương dập đầu."
Khang Thuỵ nở nụ cười. "Dập đầu với ta thì ra thể thống gì? Tiếp đó, y hùng hổ hỏi. "Cái "Lan Đình tập tự" kia là thế nào?"
Cái người oán niệm hồi nãy, một là Tưởng Khang Ninh, một người khác là Khang Thuỵ.
Thiệu Vân An lập tức cười hì hì, nhìn trái nhìn phải. Sau đó, giống như đạo tặc nhỏ giọng thì thầm. "Kỳ thật cái đó là bản sao chép, người tặng đồ cho Tỉnh ca cũng lấy từ nơi khác, không biết rõ là ở đâu. Chỗ ta vẫn còn, ngài có muốn không?"
"Còn không mang ra đây!"
"Hì hì."
Tiễn Khang Thuỵ thoả mãn rời đi, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh đi tìm Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy. Vừa nãy hắn đẩy chuyện đồ trang sức qua cho Tằng chưởng quầy đương nhiên là có dụng ý. Cả hai đi qua, Tằng chưởng quầy đang bị các đại phu nhân, khuê nữ vây quanh nhìn thấy hai người như thấy cứu tinh. Thiệu Vân An nói tiếng tạ lỗi với mọi người, kéo Tằng chưởng quầy và Hứa chưởng quầy đi.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233