Hãn Phu - Chương 185
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 185
Sau khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tiến cung, hai người được đưa đi rửa mặt và thay xiêm y. Nhìn bộ y phục vừa vặn trên cơ thể, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trong lòng đều biết chuyện gì đang chờ đón.
Một vị thái giám xa lạ dẫn họ tới Cẩm Hoa cung, đi vào, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức tiến lên vài bước, quỳ gối cúi đầu.
"Thần khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến thiên tuế."
"Mau mau bình thân."
Quân hậu cực kỳ hòa ái mở miệng, hai người đứng lên, lập tức có thái giám mang hai cái ghế tới. Quân hậu nói. "Ngồi xuống nói."
"Tạ hoàng thượng, tạ thiên tuế."
Hai người ngồi xuống.
Quân hậu đặc biệt đánh giá Thiệu Vân An một lần, khóe miệng mỉm cười. Hiện tại càng nhìn, hắn càng thích Thiệu Vân An. Vĩnh Minh Đế lên tiếng. "Hai người các ngươi rời kinh đã mười ngày. Nếu không có ý chỉ của trẫm, hai người tính khi nào hồi kinh?"
Vương Thạch Tỉnh lập tức đứng dậy trả lời. "Là thần suy xét không chu toàn. Thần và Vân An định hai ngày nữa sẽ hồi kinh. Việc hoàng thượng phân phó thần còn chưa làm, thần muốn bẩm báo hoàng thượng, nơi thí nghiệm có thể đặt ở trong đất ruộng mà hoàng thượng ban cho thần, hoàng thượng không cần ban thêm đất nữa."
Vĩnh Minh Đế nghe xong, lắc đầu. "Đã ban thưởng rồi thì là của ngươi, đất để thí nghiệm, trẫm sẽ đưa cho ngươi chỗ khác."
Vương Thạch Tỉnh lập tức đáp. "Hoàng thượng, nếu cơ sở thí nghiệm trồng ra dưa chuột và tây hồng, thần và Vân An định dùng tại tửu lâu trước. Tửu lâu cũng có cổ phần của thần, theo lý thần nên hoàn thành phần trách nhiệm của mình."
Quân hậu ra tiếng. "Hoàng thượng, Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân có đủ khả năng gánh hai chữ "Trung Dũng". Nếu Trung Dũng hầu nguyện ý dùng đất riêng nhà mình làm nơi thí nghiệm, ngài nên chấp nhận sự "trung dũng" của hắn thôi."
Tâm tình Vĩnh Minh Đế rất tốt. "Vậy trẫm tùy ngươi."
"Tạ hoàng thượng."
Một tiểu thái giám tử bên ngoài nhanh chóng tiến vào, bẩm báo. "Hoàng thượng, thiên tuế, gia đình lão tướng quân đã tới."
"Mau tuyên."
Vương Thạch Tỉnh nhìn Thiệu Vân An. Không hiểu sao Thiệu Vân An cảm thấy hơi hơi khẩn trương.
Rất nhanh, Đại lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân dẫn theo một nhóm người Đại gia ở kinh thành tiến vào dập đầu hành lễ. Vĩnh Minh Đế để mọi người bình thân. Đứng lên rồi, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiệu Vân An. Nước mắt Túc Thần Dật tuôn rơi.
Thấy cảnh này, Thiệu Vân An có thể khẳng định nguyên nhân hoàng thượng triệu hắn và Tỉnh ca trở lại. Thực tế, Vĩnh Minh Đế chỉ đơn giản là gọi hắn hồi kinh mà thôi.
Người Đại gia không ai mở miệng, nhưng tất cả đều biểu tình kích động mà nhìn Thiệu Vân An, nữ nhân có mặt ở đây, ai cũng rưng rưng nước mắt. Quân hậu mở miệng. "Vân An, lúc trước bổn quân từng hỏi ngươi, ngươi có muốn gặp thân nhân hay không. Hiện tại, bổn quân hỏi lại ngươi, ngươi còn muốn biết thân thế của mình không?"
Thiệu Vân An hít sâu, không biết là do tàn lưu linh hồn nguyên chủ "Thiệu Vân An" ở trong đầu hắn quấy phá, hay do bị bầu không khí cảm nhiễm mà trong lòng hắn có hơi chua xót. Hắn lên tiếng, thanh âm nghèn nghẹn. "Trước kia, ta thực sự không muốn biết thân thế của mình. Hiện tại, ta muốn biết. Ta muốn biết, tại sao ta lại bị người ta thu dưỡng, tại sao, ta với lão chính quân lại giống nhau như thế."
Ngay khi hắn nói ra lời này, người Đại gia đều kinh hô, trừ bỏ Đại lão tướng quân. Túc Thần Dật nhịn không được, tiến lên ôm Thiệu Vân An bật khóc thành tiếng. "Con của ta! Con của ta a!"
Thiệu Vân An nâng tay ôm lấy Túc Thần Dật, một giọt lệ không chịu khống chế của hắn chảy xuống. Vương Thạch Tỉnh từ phía sau vội vàng ôm vai hắn.
Sau giây phút bàng hoàng, quân hậu lấy ngọc bội ra, hốc mắt ươn ướt, nói. "Thiệu Vân An, phụ thân ngươi chính là Phiêu kỵ tướng quân Đại Minh Vinh, cha nhỏ ngươi xuất thân từ Lỗ quốc công Túc gia. Gia gia ngươi chính là người chinh chiến cả đời vì Đại Yến, Đại lão tướng quân! Ngươi là, hậu nhân nhà tướng!"
"An nhi..." Lão tướng quân gọi một tiếng, lão chính quân và lão phu nhân đồng thời nói. "An nhi, ta là tiểu gia gia (nãi nãi)."
"Vân An, ta là Đại bá mẫu ruột thịt."
"Vân An, ta là tam thúc của ngươi."
"Vân An, ta là cô cô."
"Vân An, ta là tỷ tỷ..."
Trong lúc nhất thời, Cẩm Hoa cung tràn ngập tiếng nức nở của người Đại gia. Thiệu Vân An cắn chặt khớp hàm, nhưng làm thế nào cũng không cản nổi giọt nước mắt rơi. Hắn cho rằng, hắn không bị ảnh hưởng, nhất định là nguyên chủ Thiệu Vân An ảnh hưởng hắn. Nhưng nguyên chủ Thiệu Vân An mà Đại gia đau khổ tìm kiếm mười mấy năm đã chết rồi, đối mặt với nhà họ Đại đang bi thương, hắn cảm thấy thực áy náy, thực áy náy!
Trưởng bối Đại gia vô pháp nói chuyện, Vĩnh Minh Đế sai người bưng ghế để lão tướng quân và mọi người an tọa, lúc này, quân hậu mới bắt đầu giải thích chân tướng năm đó. Túc Thần Dật ôm Thiệu Vân An, liên tục gọi "con của ta".
Nếu là thời điểm vừa mới xuyên tới, Thiệu Vân An còn có thể thờ ơ mà bỏ qua cho nhà họ Thiệu, ngược lại bây giờ, hắn tuyệt đối không thể buông tha cho gia đình ích kỷ đó. Nếu hồi trước Thiệu gia đem Thiệu Vân An tới nha môn, thì Đại gia làm sao có thể không tìm ra hắn. Đại gia sẽ không đau khổ nhiều năm như vậy, "Thiệu Vân An" cũng sẽ không bị Thiệu gia và Vương gia bức tử. Chỉ vì một đôi vòng tay bằng bạc, một cái khóa vàng mà khiến cho cốt nhục chia lìa mười mấy năm, còn ép chết một mạng người!
"Vân An, đỡ bá phụ ngồi xuống." Thiệu Vân An còn khóc, Vương Thạch Tỉnh nhịn không được lên tiếng. "Bá phụ, ngài tìm được Vân An là hỉ sự, không nên khóc ảnh hưởng thân mình."
Đại Dĩnh Tư lau nước mắt, tiến lên đỡ Túc Thần Dật. "Nhị thẩm, Trung Dũng Hầu nói rất đúng, chúng ta rốt cuộc tìm được Chiến...tìm được Vân An rồi, ngài không nên khóc ảnh hưởng thân mình."
Thiệu Vân An dùng tay áo lau nước mắt cho Túc Thần Dật, môi giật giật, cuối cùng, hắn nói. "Cha nhỏ, đừng khóc."
Hắn gọi xong, Túc Thần Dật khóc càng thương tâm, càng ôm chặt hắn hơn. Đây là hài tử lạc mất mười mấy năm của y, giống như miếng thịt ở trong tim bị người ta cứng rắn xẻo mất!
Thiệu Vân An vừa vỗ nhẹ Túc Thần Dật, vừa lau nước mắt cho y, vất vả lắm mới khiến Túc Thần Dật bình tĩnh một ít. Quân hậu hỏi. "Vân An, ngươi đã biết?"
Thiệu Vân An lắc đầu, Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Là thần đoán được, việc này lão tướng quân cũng biết. Lão chính quân dùng tiên thủy xong, thần đã nói với Vân An. Chỉ là không có chứng cứ, thần chỉ suy đoán, không thể chứng thực."
Thiệu Vân An nói theo. "Cha...cha nhỏ mỗi lần nhìn ta đều có hơi kích động, ta và, ta và tiểu gia gia lại giống nhau, ta cũng hoài nghi mình có phải hay không."
Túc Thần Dật nghe tới đó, nước mắt lại tuôn rơi. Thiệu Vân An buông y ra, đi tới trước mặt lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân, quỳ phịch xuống đất, dập đầu. "Gia gia, tiểu gia gia, nãi nãi, tôn nhi Thiệu Vân An xin dập đầu với mọi người!" Hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ thay "Thiệu Vân An" báo hiếu! Vì "Thiệu Vân An" khấu đầu!
"Mau đứng lên, mau đứng lên."
Lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân chảy nước mắt vội vàng đỡ hắn đứng lên. Thiệu Vân An dùng tay áo lau nước mắt cho ba vị lão nhân, sau đó hành lễ với Thẩm Băng, Đại Minh Qua, Đại Huỳnh Hương, phu nhân Đại Minh Qua là Tư Mã Nhã.
"Gặp qua bá mẫu, tam thúc, tam thẩm, cô cô."
"Ai ai!"
Thẩm Băng ôm Thiệu Vân An, nước mắt ào ào rơi. Đại Minh Qua cũng ươn ướt khóe mắt, ôm chặt Thiệu Vân An, đồng thời vì nhị ca, nhị tẩu mà cao hứng.
Tiếp theo, Thiệu Vân An gặp gỡ những người đồng thế hệ. Những người đồng thế hệ nhưng lớn tuổi hơn hắn đều ở biên quan, chỉ có một đôi tỷ tỷ và tỷ phu là Đại Dĩnh Tư và hôn phu, dư lại đều là đệ đệ muội muội.
Bởi vì thân thế Thiệu Vân An, quá trình nhận thân diễn ra trong sự thương tâm nhiều hơn là vui sướng. Chờ tới khi mọi người bình tĩnh, quân hậu lên tiếng. "Vân An, ngươi và người nhà tương thân, đại danh nên sửa lại, ngay trong hôm nay, đổi thành Đại Chiến An."
Trong lòng Vương Thạch Tỉnh âm thầm căng thẳng, Thiệu Vân An gùy gối. "Thiên tuế, tuy ta rời xa gia đình mười mấy năm cực khổ. Nhưng nếu không có mười mấy năm gian nan này, sẽ không có ta ở hiện tại. Đại Chiến An là ta, Thiệu Vân An cũng là ta. Cũng bởi vì ta là Thiệu Vân An nên mới có thể hiểu được rất nhiều điều. Nếu ta trở thành Đại Chiến An, ta không biết ông trời có thu lại những thứ từng ban cho ta hay không. Nếu ta chỉ có một mình, ta nguyện ý trở thành Đại Chiến An, nhưng hiện tại..."
Thiệu Vân An nói mơ hồ, nhưng Vĩnh Minh Đế, quân hậu và lão tướng quân nghe hiểu. "Thiệu Vân An" là phúc tinh của Vĩnh Minh Đế. Nhưng Đại Chiến An có phải hay không? Tuy rằng hai tên một người, nhưng nó có thực sự quan trọng không?
Thiệu Vân An dập đầu. "Bây giờ ta đã là Trung Dũng hầu chính quân, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, mặc kệ tên gọi là gì, ta đều là Trung vương thị, sửa hay không sửa kỳ thật không quan trọng. Ta chỉ cần biết phụ mẫu thân sinh là ai, ta là hài tử của ai, thế là đủ rồi. Ta Thiệu Vân An không phải là cô nhi không ai muốn, ta có gia gia nãi nãi, có cha và cha nhỏ, có bá phụ, thúc thúc, có toàn gia thân nhân yêu thương, ta chết cũng không tiếc."
Vĩnh Minh Đế hít một hơi thật sâu: "Tốt, tốt. Lòng trung tâm của ngươi, trẫm, nhận. Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, hai người quả không hổ thẹn với hai chữ "trung dũng."
Vương Thạch Tỉnh tới bên cạnh Thiệu Vân An quỳ xuống, thề. "Ta, Vương Thạch Tỉnh phải tu phúc ba kiếp mới có thể thú Thiệu Vân An làm thê. Ta ở tại đây thề, cuộc đời này chỉ có Thiệu Vân An, nếu làm trái, thiên lôi đánh chết không tử tế. Thần thỉnh hoàng thượng và thiên tuế chứng kiến."
"Tốt." Quân hậu là người đầu tiên lên tiếng. "Trung Dũng hầu, nếu sau này ngươi làm trái lời thề, bổn quân lăng trì ngươi."
"Thần tuân chỉ!"
Với thân phận và năng lực Thiệu Vân An, tất cả mọi người đều cho rằng Vương Thạch Tỉnh không xứng với hắn. Đừng nói người khác, ngay cả bản thân Vương Thạch Tỉnh trước giờ vẫn cho rằng mình không xứng với Thiệu Vân An. Hắn có được Thiệu Vân An hoàn toàn là chiếm của hời. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh làm trò thề độc trước mặt hoàng thượng và quân hậu, thật ra là muốn để người Đại gia có cái nhìn khác về hắn, ít nhất là hắn tự an ủi trong lòng như thế.
Trước kia Vương Thạch Tỉnh là kẻ chân lấm tay bùn, Thiệu Vân An lợi hại, hắn quả thực không có ý niệm thú thê nạp thiếp. Hiện giờ hắn là Trung Dũng hầu, chức cao vọng trọng, không biết bao nhiêu người xếp hàng muốn đặt người ở bên cạnh hắn, hắn có thể giữ vững ư? Mọi người ai cũng hoài nghi. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh chủ động thề độc, còn có hoàng thượng và quân hậu chứng kiến, người Đại gia ít nhất có thể yên tâm.
Để Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, Đại lão tướng quân thay mặt nhi tử, một lần nữa đeo ngọc bội lên cổ Thiệu Vân An, sau đó đặt tay Thiệu Vân An vào tay Vương Thạch Tỉnh, nắm chặt, trịnh trọng tuyên bố. "Thạch Tỉnh, lão phu, giao Vân An cho ngươi, ngươi phải đau hắn, hộ hắn, ngàn vạn lần không được cô phụ hắn."
"Gia gia ngài yên tâm, nhà chúng ta Vân An làm chủ, cái gì ta cũng nghe đệ ấy."
"Tốt, tốt."
Vĩnh Minh Đế vỗ bàn. "Ha ha, hôm nay trẫm thật là cao hứng. Lão tướng quân tìm được Vân An, đây là hỉ sự, chờ Phiêu kỵ tướng quân trở về, tướng quân phủ nhất định phải mở tiệc chiêu đãi khách nhân, nói cho mọi người biết, "Chiến An" đã trở về."
Thiệu Vân An giật mình. "Phiêu kỵ tướng quân hồi kinh ư?"
Quân hậu lập tức đáp. "Sao lại còn gọi là tướng quân?"
Thiệu Vân An nhanh nhảu sửa miệng, nhưng vẫn tỏ vẻ chuẩn bị tâm lý một chút.
"Cha, ờ, cha ta, sẽ hồi kinh ư?"
Quân hậu nói. "Tìm được ngươi là đại sự, cha ngươi và Chiến Kiêu nên quay lại. Hoàng thượng chờ ngươi hồi kinh mới hạ lệnh triệu hai người họ trở về. Nhưng mà đại bá và đường ca của ngươi phải tọa trấn biên quan, tạm thời không thể về."
Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh mà hiểu biết khá nhiều về biên quan, hỏi. "Cha và ca ta trở về, biên quan sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Vĩnh Minh Đế không trả lời, chỉ nói. "Bọn họ tìm ngươi mười mấy năm, nên quay về gặp mặt."
Tính cả đi cả về ít nhất cũng hai tháng. Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay hắn, Thiệu Vân An hướng Vĩnh Minh Đế nói. "Hoàng thượng, biên quan không an ổn. Đợi tới khi cha và ca ta trở lại thì ta và Tỉnh ca đã về quê nhưỡng rượu, có thể sẽ không gặp mặt. Không bằng chờ ta và Tỉnh ca nhưỡng rượu xong, ta và Tỉnh ca sẽ mang theo hài tử tới biên quan gặp bọn họ, nhân tiện mang theo ít đồ cho bọn họ lót dạ."
Vẻ vui mừng trên mặt Vĩnh Minh Đế mờ dần, Thiệu Vân An nói. "Cha và ca ta trở về không ở lại lâu được, thực sự không cần phải vất vả bọn họ. Tỉnh ca rất nhớ chiến hữu trong quân doanh, ta cũng muốn tới biên quan xem thử. Nếu hoàng thượng cho phép, ta và Tỉnh ca muốn tới biên quan thăm cha, thăm đại bá, và hai vị ca ca."
Vĩnh Minh Đế thực sự cảm động. Quả thật không có nhiều thần tử thật tâm ân cần vì hắn! Nhìn thấy một người phải biết nắm lấy ngay lập tức!
"Tốt, tốt! Lão tướng quân, ngài thấy thế nào?"
Đại lão tướng quân hành lễ. "Lão thần cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất. Kính xin hoàng thượng thành toàn cho sự trung tâm, hiếu tâm này của Thạch Tỉnh và Vân An."
Vĩnh Minh Đế. "Được! Chờ hai người các ngươi nhưỡng rượu xong hồi kinh, trẫm sẽ hạ chỉ, phái hai người các ngươi tới biên quan."
"Tạ ơn hoàng thượng!"
Một vị thái giám xa lạ dẫn họ tới Cẩm Hoa cung, đi vào, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức tiến lên vài bước, quỳ gối cúi đầu.
"Thần khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến thiên tuế."
"Mau mau bình thân."
Quân hậu cực kỳ hòa ái mở miệng, hai người đứng lên, lập tức có thái giám mang hai cái ghế tới. Quân hậu nói. "Ngồi xuống nói."
"Tạ hoàng thượng, tạ thiên tuế."
Hai người ngồi xuống.
Quân hậu đặc biệt đánh giá Thiệu Vân An một lần, khóe miệng mỉm cười. Hiện tại càng nhìn, hắn càng thích Thiệu Vân An. Vĩnh Minh Đế lên tiếng. "Hai người các ngươi rời kinh đã mười ngày. Nếu không có ý chỉ của trẫm, hai người tính khi nào hồi kinh?"
Vương Thạch Tỉnh lập tức đứng dậy trả lời. "Là thần suy xét không chu toàn. Thần và Vân An định hai ngày nữa sẽ hồi kinh. Việc hoàng thượng phân phó thần còn chưa làm, thần muốn bẩm báo hoàng thượng, nơi thí nghiệm có thể đặt ở trong đất ruộng mà hoàng thượng ban cho thần, hoàng thượng không cần ban thêm đất nữa."
Vĩnh Minh Đế nghe xong, lắc đầu. "Đã ban thưởng rồi thì là của ngươi, đất để thí nghiệm, trẫm sẽ đưa cho ngươi chỗ khác."
Vương Thạch Tỉnh lập tức đáp. "Hoàng thượng, nếu cơ sở thí nghiệm trồng ra dưa chuột và tây hồng, thần và Vân An định dùng tại tửu lâu trước. Tửu lâu cũng có cổ phần của thần, theo lý thần nên hoàn thành phần trách nhiệm của mình."
Quân hậu ra tiếng. "Hoàng thượng, Trung Dũng hầu và Vương Thiệu chính quân có đủ khả năng gánh hai chữ "Trung Dũng". Nếu Trung Dũng hầu nguyện ý dùng đất riêng nhà mình làm nơi thí nghiệm, ngài nên chấp nhận sự "trung dũng" của hắn thôi."
Tâm tình Vĩnh Minh Đế rất tốt. "Vậy trẫm tùy ngươi."
"Tạ hoàng thượng."
Một tiểu thái giám tử bên ngoài nhanh chóng tiến vào, bẩm báo. "Hoàng thượng, thiên tuế, gia đình lão tướng quân đã tới."
"Mau tuyên."
Vương Thạch Tỉnh nhìn Thiệu Vân An. Không hiểu sao Thiệu Vân An cảm thấy hơi hơi khẩn trương.
Rất nhanh, Đại lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân dẫn theo một nhóm người Đại gia ở kinh thành tiến vào dập đầu hành lễ. Vĩnh Minh Đế để mọi người bình thân. Đứng lên rồi, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiệu Vân An. Nước mắt Túc Thần Dật tuôn rơi.
Thấy cảnh này, Thiệu Vân An có thể khẳng định nguyên nhân hoàng thượng triệu hắn và Tỉnh ca trở lại. Thực tế, Vĩnh Minh Đế chỉ đơn giản là gọi hắn hồi kinh mà thôi.
Người Đại gia không ai mở miệng, nhưng tất cả đều biểu tình kích động mà nhìn Thiệu Vân An, nữ nhân có mặt ở đây, ai cũng rưng rưng nước mắt. Quân hậu mở miệng. "Vân An, lúc trước bổn quân từng hỏi ngươi, ngươi có muốn gặp thân nhân hay không. Hiện tại, bổn quân hỏi lại ngươi, ngươi còn muốn biết thân thế của mình không?"
Thiệu Vân An hít sâu, không biết là do tàn lưu linh hồn nguyên chủ "Thiệu Vân An" ở trong đầu hắn quấy phá, hay do bị bầu không khí cảm nhiễm mà trong lòng hắn có hơi chua xót. Hắn lên tiếng, thanh âm nghèn nghẹn. "Trước kia, ta thực sự không muốn biết thân thế của mình. Hiện tại, ta muốn biết. Ta muốn biết, tại sao ta lại bị người ta thu dưỡng, tại sao, ta với lão chính quân lại giống nhau như thế."
Ngay khi hắn nói ra lời này, người Đại gia đều kinh hô, trừ bỏ Đại lão tướng quân. Túc Thần Dật nhịn không được, tiến lên ôm Thiệu Vân An bật khóc thành tiếng. "Con của ta! Con của ta a!"
Thiệu Vân An nâng tay ôm lấy Túc Thần Dật, một giọt lệ không chịu khống chế của hắn chảy xuống. Vương Thạch Tỉnh từ phía sau vội vàng ôm vai hắn.
Sau giây phút bàng hoàng, quân hậu lấy ngọc bội ra, hốc mắt ươn ướt, nói. "Thiệu Vân An, phụ thân ngươi chính là Phiêu kỵ tướng quân Đại Minh Vinh, cha nhỏ ngươi xuất thân từ Lỗ quốc công Túc gia. Gia gia ngươi chính là người chinh chiến cả đời vì Đại Yến, Đại lão tướng quân! Ngươi là, hậu nhân nhà tướng!"
"An nhi..." Lão tướng quân gọi một tiếng, lão chính quân và lão phu nhân đồng thời nói. "An nhi, ta là tiểu gia gia (nãi nãi)."
"Vân An, ta là Đại bá mẫu ruột thịt."
"Vân An, ta là tam thúc của ngươi."
"Vân An, ta là cô cô."
"Vân An, ta là tỷ tỷ..."
Trong lúc nhất thời, Cẩm Hoa cung tràn ngập tiếng nức nở của người Đại gia. Thiệu Vân An cắn chặt khớp hàm, nhưng làm thế nào cũng không cản nổi giọt nước mắt rơi. Hắn cho rằng, hắn không bị ảnh hưởng, nhất định là nguyên chủ Thiệu Vân An ảnh hưởng hắn. Nhưng nguyên chủ Thiệu Vân An mà Đại gia đau khổ tìm kiếm mười mấy năm đã chết rồi, đối mặt với nhà họ Đại đang bi thương, hắn cảm thấy thực áy náy, thực áy náy!
Trưởng bối Đại gia vô pháp nói chuyện, Vĩnh Minh Đế sai người bưng ghế để lão tướng quân và mọi người an tọa, lúc này, quân hậu mới bắt đầu giải thích chân tướng năm đó. Túc Thần Dật ôm Thiệu Vân An, liên tục gọi "con của ta".
Nếu là thời điểm vừa mới xuyên tới, Thiệu Vân An còn có thể thờ ơ mà bỏ qua cho nhà họ Thiệu, ngược lại bây giờ, hắn tuyệt đối không thể buông tha cho gia đình ích kỷ đó. Nếu hồi trước Thiệu gia đem Thiệu Vân An tới nha môn, thì Đại gia làm sao có thể không tìm ra hắn. Đại gia sẽ không đau khổ nhiều năm như vậy, "Thiệu Vân An" cũng sẽ không bị Thiệu gia và Vương gia bức tử. Chỉ vì một đôi vòng tay bằng bạc, một cái khóa vàng mà khiến cho cốt nhục chia lìa mười mấy năm, còn ép chết một mạng người!
"Vân An, đỡ bá phụ ngồi xuống." Thiệu Vân An còn khóc, Vương Thạch Tỉnh nhịn không được lên tiếng. "Bá phụ, ngài tìm được Vân An là hỉ sự, không nên khóc ảnh hưởng thân mình."
Đại Dĩnh Tư lau nước mắt, tiến lên đỡ Túc Thần Dật. "Nhị thẩm, Trung Dũng Hầu nói rất đúng, chúng ta rốt cuộc tìm được Chiến...tìm được Vân An rồi, ngài không nên khóc ảnh hưởng thân mình."
Thiệu Vân An dùng tay áo lau nước mắt cho Túc Thần Dật, môi giật giật, cuối cùng, hắn nói. "Cha nhỏ, đừng khóc."
Hắn gọi xong, Túc Thần Dật khóc càng thương tâm, càng ôm chặt hắn hơn. Đây là hài tử lạc mất mười mấy năm của y, giống như miếng thịt ở trong tim bị người ta cứng rắn xẻo mất!
Thiệu Vân An vừa vỗ nhẹ Túc Thần Dật, vừa lau nước mắt cho y, vất vả lắm mới khiến Túc Thần Dật bình tĩnh một ít. Quân hậu hỏi. "Vân An, ngươi đã biết?"
Thiệu Vân An lắc đầu, Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Là thần đoán được, việc này lão tướng quân cũng biết. Lão chính quân dùng tiên thủy xong, thần đã nói với Vân An. Chỉ là không có chứng cứ, thần chỉ suy đoán, không thể chứng thực."
Thiệu Vân An nói theo. "Cha...cha nhỏ mỗi lần nhìn ta đều có hơi kích động, ta và, ta và tiểu gia gia lại giống nhau, ta cũng hoài nghi mình có phải hay không."
Túc Thần Dật nghe tới đó, nước mắt lại tuôn rơi. Thiệu Vân An buông y ra, đi tới trước mặt lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân, quỳ phịch xuống đất, dập đầu. "Gia gia, tiểu gia gia, nãi nãi, tôn nhi Thiệu Vân An xin dập đầu với mọi người!" Hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ thay "Thiệu Vân An" báo hiếu! Vì "Thiệu Vân An" khấu đầu!
"Mau đứng lên, mau đứng lên."
Lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân chảy nước mắt vội vàng đỡ hắn đứng lên. Thiệu Vân An dùng tay áo lau nước mắt cho ba vị lão nhân, sau đó hành lễ với Thẩm Băng, Đại Minh Qua, Đại Huỳnh Hương, phu nhân Đại Minh Qua là Tư Mã Nhã.
"Gặp qua bá mẫu, tam thúc, tam thẩm, cô cô."
"Ai ai!"
Thẩm Băng ôm Thiệu Vân An, nước mắt ào ào rơi. Đại Minh Qua cũng ươn ướt khóe mắt, ôm chặt Thiệu Vân An, đồng thời vì nhị ca, nhị tẩu mà cao hứng.
Tiếp theo, Thiệu Vân An gặp gỡ những người đồng thế hệ. Những người đồng thế hệ nhưng lớn tuổi hơn hắn đều ở biên quan, chỉ có một đôi tỷ tỷ và tỷ phu là Đại Dĩnh Tư và hôn phu, dư lại đều là đệ đệ muội muội.
Bởi vì thân thế Thiệu Vân An, quá trình nhận thân diễn ra trong sự thương tâm nhiều hơn là vui sướng. Chờ tới khi mọi người bình tĩnh, quân hậu lên tiếng. "Vân An, ngươi và người nhà tương thân, đại danh nên sửa lại, ngay trong hôm nay, đổi thành Đại Chiến An."
Trong lòng Vương Thạch Tỉnh âm thầm căng thẳng, Thiệu Vân An gùy gối. "Thiên tuế, tuy ta rời xa gia đình mười mấy năm cực khổ. Nhưng nếu không có mười mấy năm gian nan này, sẽ không có ta ở hiện tại. Đại Chiến An là ta, Thiệu Vân An cũng là ta. Cũng bởi vì ta là Thiệu Vân An nên mới có thể hiểu được rất nhiều điều. Nếu ta trở thành Đại Chiến An, ta không biết ông trời có thu lại những thứ từng ban cho ta hay không. Nếu ta chỉ có một mình, ta nguyện ý trở thành Đại Chiến An, nhưng hiện tại..."
Thiệu Vân An nói mơ hồ, nhưng Vĩnh Minh Đế, quân hậu và lão tướng quân nghe hiểu. "Thiệu Vân An" là phúc tinh của Vĩnh Minh Đế. Nhưng Đại Chiến An có phải hay không? Tuy rằng hai tên một người, nhưng nó có thực sự quan trọng không?
Thiệu Vân An dập đầu. "Bây giờ ta đã là Trung Dũng hầu chính quân, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, mặc kệ tên gọi là gì, ta đều là Trung vương thị, sửa hay không sửa kỳ thật không quan trọng. Ta chỉ cần biết phụ mẫu thân sinh là ai, ta là hài tử của ai, thế là đủ rồi. Ta Thiệu Vân An không phải là cô nhi không ai muốn, ta có gia gia nãi nãi, có cha và cha nhỏ, có bá phụ, thúc thúc, có toàn gia thân nhân yêu thương, ta chết cũng không tiếc."
Vĩnh Minh Đế hít một hơi thật sâu: "Tốt, tốt. Lòng trung tâm của ngươi, trẫm, nhận. Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, hai người quả không hổ thẹn với hai chữ "trung dũng."
Vương Thạch Tỉnh tới bên cạnh Thiệu Vân An quỳ xuống, thề. "Ta, Vương Thạch Tỉnh phải tu phúc ba kiếp mới có thể thú Thiệu Vân An làm thê. Ta ở tại đây thề, cuộc đời này chỉ có Thiệu Vân An, nếu làm trái, thiên lôi đánh chết không tử tế. Thần thỉnh hoàng thượng và thiên tuế chứng kiến."
"Tốt." Quân hậu là người đầu tiên lên tiếng. "Trung Dũng hầu, nếu sau này ngươi làm trái lời thề, bổn quân lăng trì ngươi."
"Thần tuân chỉ!"
Với thân phận và năng lực Thiệu Vân An, tất cả mọi người đều cho rằng Vương Thạch Tỉnh không xứng với hắn. Đừng nói người khác, ngay cả bản thân Vương Thạch Tỉnh trước giờ vẫn cho rằng mình không xứng với Thiệu Vân An. Hắn có được Thiệu Vân An hoàn toàn là chiếm của hời. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh làm trò thề độc trước mặt hoàng thượng và quân hậu, thật ra là muốn để người Đại gia có cái nhìn khác về hắn, ít nhất là hắn tự an ủi trong lòng như thế.
Trước kia Vương Thạch Tỉnh là kẻ chân lấm tay bùn, Thiệu Vân An lợi hại, hắn quả thực không có ý niệm thú thê nạp thiếp. Hiện giờ hắn là Trung Dũng hầu, chức cao vọng trọng, không biết bao nhiêu người xếp hàng muốn đặt người ở bên cạnh hắn, hắn có thể giữ vững ư? Mọi người ai cũng hoài nghi. Hiện tại, Vương Thạch Tỉnh chủ động thề độc, còn có hoàng thượng và quân hậu chứng kiến, người Đại gia ít nhất có thể yên tâm.
Để Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đứng lên, Đại lão tướng quân thay mặt nhi tử, một lần nữa đeo ngọc bội lên cổ Thiệu Vân An, sau đó đặt tay Thiệu Vân An vào tay Vương Thạch Tỉnh, nắm chặt, trịnh trọng tuyên bố. "Thạch Tỉnh, lão phu, giao Vân An cho ngươi, ngươi phải đau hắn, hộ hắn, ngàn vạn lần không được cô phụ hắn."
"Gia gia ngài yên tâm, nhà chúng ta Vân An làm chủ, cái gì ta cũng nghe đệ ấy."
"Tốt, tốt."
Vĩnh Minh Đế vỗ bàn. "Ha ha, hôm nay trẫm thật là cao hứng. Lão tướng quân tìm được Vân An, đây là hỉ sự, chờ Phiêu kỵ tướng quân trở về, tướng quân phủ nhất định phải mở tiệc chiêu đãi khách nhân, nói cho mọi người biết, "Chiến An" đã trở về."
Thiệu Vân An giật mình. "Phiêu kỵ tướng quân hồi kinh ư?"
Quân hậu lập tức đáp. "Sao lại còn gọi là tướng quân?"
Thiệu Vân An nhanh nhảu sửa miệng, nhưng vẫn tỏ vẻ chuẩn bị tâm lý một chút.
"Cha, ờ, cha ta, sẽ hồi kinh ư?"
Quân hậu nói. "Tìm được ngươi là đại sự, cha ngươi và Chiến Kiêu nên quay lại. Hoàng thượng chờ ngươi hồi kinh mới hạ lệnh triệu hai người họ trở về. Nhưng mà đại bá và đường ca của ngươi phải tọa trấn biên quan, tạm thời không thể về."
Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh mà hiểu biết khá nhiều về biên quan, hỏi. "Cha và ca ta trở về, biên quan sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Vĩnh Minh Đế không trả lời, chỉ nói. "Bọn họ tìm ngươi mười mấy năm, nên quay về gặp mặt."
Tính cả đi cả về ít nhất cũng hai tháng. Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay hắn, Thiệu Vân An hướng Vĩnh Minh Đế nói. "Hoàng thượng, biên quan không an ổn. Đợi tới khi cha và ca ta trở lại thì ta và Tỉnh ca đã về quê nhưỡng rượu, có thể sẽ không gặp mặt. Không bằng chờ ta và Tỉnh ca nhưỡng rượu xong, ta và Tỉnh ca sẽ mang theo hài tử tới biên quan gặp bọn họ, nhân tiện mang theo ít đồ cho bọn họ lót dạ."
Vẻ vui mừng trên mặt Vĩnh Minh Đế mờ dần, Thiệu Vân An nói. "Cha và ca ta trở về không ở lại lâu được, thực sự không cần phải vất vả bọn họ. Tỉnh ca rất nhớ chiến hữu trong quân doanh, ta cũng muốn tới biên quan xem thử. Nếu hoàng thượng cho phép, ta và Tỉnh ca muốn tới biên quan thăm cha, thăm đại bá, và hai vị ca ca."
Vĩnh Minh Đế thực sự cảm động. Quả thật không có nhiều thần tử thật tâm ân cần vì hắn! Nhìn thấy một người phải biết nắm lấy ngay lập tức!
"Tốt, tốt! Lão tướng quân, ngài thấy thế nào?"
Đại lão tướng quân hành lễ. "Lão thần cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất. Kính xin hoàng thượng thành toàn cho sự trung tâm, hiếu tâm này của Thạch Tỉnh và Vân An."
Vĩnh Minh Đế. "Được! Chờ hai người các ngươi nhưỡng rượu xong hồi kinh, trẫm sẽ hạ chỉ, phái hai người các ngươi tới biên quan."
"Tạ ơn hoàng thượng!"
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233