Hãn Phu - Chương 179
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Hãn Phu
Chương 179
Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị ở trong cung, trước mặt hoàng đế và quân hậu, hai người không cách nào truyền tin tức ra ngoài. Khi Quách Tốn mang Ninh Mục từ nhà lao tới An quốc công phủ truyền khẩu dụ, lệnh thái y viện chẩn bệnh cho Võ Giản, toàn bộ An quốc công phủ kinh hoảng. An quốc công và thế tử đều có mặt.
Tới bây giờ mới ngăn chặn hoặc trở tay làm sao kịp. Nếu chỉ có một mình Ninh Mục, bọn họ còn có cơ hội làm gì đó, nhưng có Quách Tốn, cách duy nhất bọn họ có thể làm là kéo dài thời gian, nhưng cho dù làm gì cũng không ngăn chặn được việc Ninh Mục kiểm tra cho Võ Giản. Ninh Mục là người đứng đầu Thái y việc, tự nhiên là có giao tình với An quốc công phủ. Nhưng Ninh Mục bị giam giữ hồi lâu, lúc Quách Tốn dẫn ông ra khỏi nhà lao đã giải thích rõ ràng trạng huống của Võ Giản, hoàng thượng và quân hậu muốn biết sự thật. Dù Ninh Mục có lớn gan đến mấy, thời điểm này sao dám bận tâm lo nghĩ tới giao tình với An quốc công phủ. Hoàng thượng và quân hậu nói phải tra rõ tình huống thực tế, lại còn là hoàng thượng và quân hậu muốn trực tiếp biết sự thật.
Chịu qua nỗi khổ lao ngục, Ninh Mục làm lơ ánh mắt sáng quắc của An quốc công và thế tử, nghiêm túc tỉ mỉ chẩn bệnh cho Võ Giản. Kiểm tra xong, Quách Tốn hỏi thẳng. "Ninh chính thái y, hắn bị bệnh gì thế?"
An quốc công ho khan hai tiếng. Ninh Mục không ngẩng đầu, đáp. "Bệnh của Võ Giản thiếu gia thập phần khó giải quyết. Hạ quan lâu rồi chưa chạm vào y thuật, sợ là kiểm tra không chính xác."
Quách Tốn lấy khăn lụa che mũi, tựa hồ không thích mùi vị trong phòng, có hơi khó xử nói. "Hoàng thượng và thiên tuế đang chờ, nếu Ninh chính thái y không có kết luận, vậy nâng hắn tiến cung đi, để các thái y trong cung cùng chẩn trị."
An quốc công lập tức lên tiếng. "Không dám quấy nhiễu thánh thượng. Trong phủ từng tìm kiếm danh y trong kinh thành cho hắn, ai cũng nói là ưu tư quá nặng, Giản nhi phúc mỏng, có thể trải qua kiếp nạn này hay không tùy vào số mệnh của nó đi."
Thế tử An quốc công vội vàng bồi thêm. "Cứ như vậy nâng hắn tiến cung sẽ mạo phạm thánh thượng và thiên tuế, người ngoài sẽ nói quốc công phủ cậy sủng mà kiêu."
Quách Tốn cười nói. "Quốc công và thế tử lo xa rồi. Bệnh của Võ Giản hiện giờ không đơn thuần là chuyện riêng của quốc công phủ nữa. Hoàng thượng nói, nếu Võ Giản thật sự ưu tư thành ệnh, Vương Thiệu chính quân phải trực tiếp tạ lỗi với lão phu nhân. Ta mà tay không trở về, làm sao mà bẩm báo với hoàng thượng và thiên tuế đây." Dứt lời, không đợi An quốc công kịp phản ứng, Quách Tốn hạ lệnh. "Người đâu, mang Võ Giản tiến cung."
"Quách công công chậm đã." Võ Thành duỗi tay ngăn cản. Thân sinh phụ thân của Võ Giản là Võ Nghĩa đứng ở phía sau trắng mặt.
Quách Tốn trợn mắt, thu hồi nụ cười. "Thế tử đây là đang làm gì? Chẳng lẽ muốn kháng chỉ không tuân? Hoàng thượng và thiên tuế còn đang chờ đó."
Võ Thành run tay. An quốc công hít sâu một hơi, hành lễ với Quách Tốn. "Làm phiền Quách công công."
"Quốc công khách khí." Quách Tốn lần thứ hai hạ lệnh. "Người đâu, nâng Võ Giản tiến cung."
Nhóm thị vệ đi theo lập tức từ bên ngoài xông vào, không nói hai lời nâng Võ Giản đi. Ninh Mục từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu, cùng Quách Tốn ra bên ngoài quốc công phủ. Lên xe ngựa, Quách Tốn hỏi. "Ninh chính thái y, bệnh của Võ Giản, ngài thực sự tra không ra sao?"
Lúc này Ninh Mục mới ngẩng đầu, lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói. "Hắn không nhiễm bệnh, là trúng độc."
Quách Tốn hít một hơi, ánh mắt phát lạnh, nhỏ giọng. "Ngài chắc chứ?"
"Chắc chắn."
Quách Tốn xoay chuyển đầu óc, lập tức nói. "Tới trước mặt hoàng thượng và thiên tuế, ngài chỉ cần ăn ngay nói thật, không biết chừng ngài có thể bình yên về nhà."
Ninh Mục nghe vậy vội vàng quỳ xuống. "Thỉnh công công chỉ cho thần một con đường sống!"
Quách Tốn kề sát vào tai ông. "Thiên tuế dùng tiên quả xong thân thể lập tức hồi phục, Ninh chính thái y có nhớ kỹ không?"
Ninh Mục sửng sốt một hồi, lập tức dập đầu. "Tạ công công!"
Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị ở Cẩm Hoa cung như đứng đống lửa, ngồi đống than mà chờ đợi. Thiệu Vân An và Tưởng Khang Thần biểu tình bình tĩnh. Quân hậu nhân lúc chờ tin tức, hỏi thăm Tưởng Khang Thần về hành trình tới biên quan. Tưởng Khang Thần nhất nhất bẩm báo, nhưng không nói gì về thân thế của Thiệu Vân An. Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị nghe thôi đã hãi hùng khiếp vía, Tưởng Khang Thần được quân hậu phái tới biên quan, tên thảo dân Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở đâu có nhiều vàng như thế! Hai người giống như tuyệt đại đa số những người khác, đều tò mò không hiểu Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh kiếm vàng ở chỗ nào, chỉ bán ít trà mà kiếm được nhiều hoàn kim như vậy ư?
Chuyện này không che giấu nổi, mà cũng chả cần che giấu, cho nên quân hậu không để tâm Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị dự thính. Chờ Tưởng Khang Thần nói xong, quân hậu gật đầu, hài lòng nói. "Ngươi cực khổ rồi. Nghỉ ngơi mười ngày hãy tiến cung làm việc."
"Thần tạ ơn thiên tuế."
Tiếp theo, quân hậu nhìn Thiệu Vân An. "Vương Thiệu chính quân trụ ở phủ tướng quân có quen hay không? Nếu không quen, các ngươi có thể tiếp tục ở lại tòa nhà lúc trước."
Thiệu Vân An ra dáng hành lễ, đáp. "Thần tạ ơn thiên tuế. Cả nhà thần ở phủ tướng quân rất thoải mái, phủ tướng quân đối xử với thần như người nhà. Thần cảm thấy, chờ tu sửa nhà xong thần còn không nỡ rời đi."
"Ha ha." Cái này quân hậu thích nghe, Vĩnh Minh Đế trêu chọc. "Nhà các ngươi mà không đi, lão tướng quân sợ là sẽ vui tới mức không ngủ được."
Đại Dĩnh Tư hé miệng cười, hoàng thượng nói thật đúng. Thiệu Vân An cũng cười. Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị nhìn thấy lại khiếp hồn khiếp vía lần nữa. Hoàng thượng và quân hậu rõ ràng là ngả về phía hai người này a!
Nói chuyện phiếm một hồi, Quách Tốn đã trở lại, đi theo còn có Ninh Mục. Hai ông vừa tới, Thiệu Vân An nhìn thấy mặt Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị run rẩy. Hắn càng tin chắc, Võ Giản bị bệnh rất mờ ám.
Sau khi hành lễ, Quách Tốn bẩm báo. "Hồi bẩm hoàng thượng, thiên tuế, nô tài mang Ninh Mục tới An quốc công phủ, nhưng bệnh của Võ Giản thực sự phức tạp, nô tài làm chủ, sai người nâng Võ Giản tiến cung."
Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị nháy mắt hoảng loạn. Võ lão thái thái vội vàng nói. "Quách công công, Giản nhi ưu tư thành tật, tự nhiên là không có thuốc chữa, nâng vào cung thế này, Giản nhi bệnh nặng là chuyện nhỏ, nhưng lỡ mạo phạm tới hoàng thượng và thiên tuế thì chính là tội lỗi của Võ gia ta."
Võ lão thái thái còn ôm hy vọng, hy vọng Ninh Mục có thể nể tình giao hảo với An quốc công phủ mà giúp bọn họ lần này. Bất quá, hy vọng của Võ lão phu nhân đã định trước sẽ thất bại.
Ninh Mục quỳ phịch xuống đất, nói. "Hoàng thượng, thiên tuế, thần không dám giấu diếm. Võ Giản không hề bị bệnh, là bị trúng độc! Thần không biết hung thủ là ai nên không dám nói thật ở An quốc công phủ, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"
"Trúng độc?" Thiệu Vân An bàng hoàng, Tưởng Khang Thần che miệng nhi tử, không khống chế nổi biểu tình trên mặt. Vĩnh Minh Đế và quân hậu biến sắc, Võ lão thái thái quỳ thụp xuống kêu. "Hoàng thượng! Thiên tuế! Lão thân oan uổng! Giản nhi ưu tư thành tật, sao lại trúng độc?"
Ninh Mục đáp. "Độc trong người Võ Giản là độc "ngàn ti" không sắc, vị đắng, người hạ độc thường dùng các loại dược có vị đắng để che đậy mùi. Lúc thần tới, trong phòng Võ Giản tuy thông thoáng, nhưng thần vẫn ngửi thấy một vài loại dược phụ trợ nhằm làm tăng thêm mùi vị của loại độc này. Sau khi bắt mạch, thần phát hiện Võ Giản đã trúng độc ít nhất hơn một tháng, nếu kéo dài, thần sợ là tánh mạng khó giữ."
Khi Ninh Mục nói ra độc ngàn ti, sắc mặt Vĩnh Minh Đế khá khó coi, hắn cơ hồ bóp nát tay vịn ghế. Quân hậu nắm chặt bên tai còn lại của hắn, sắc mặt lạnh lẽo.
"Hoàng thượng! Thiên tuế! Lão thân oan uổng! Lão thân không biết ngàn ti là cái gì, Giản nhi nằm bệnh trên giường mấy tháng, nếu thật sự trúng độc, tại sao danh y kinh thành chẩn không ra! Lão thân oan uổng, Võ gia oan uổng!"
"Có oan hay không tự các ngươi biết rõ nhất." Thiệu Vân An thực sự không nhịn nổi nữa. "Hổ dữ không ăn thịt con, An quốc công quý phủ vì tư lợi, quả thực là vô sỉ đê tiện, hạ lưu xấu xa tới không còn nguyên tắc! Võ Giản là thân tôn nhi của ngươi! Vì muốn nắm giữ Khang Thần và Hi nhi vào trong tay mà các ngươi dám hạ độc tôn nhi, hạ độc nhi tử. Mẹ kiếp! Có đày các ngươi xuống mười tám tầng địa ngục cũng không đủ! Võ Giản quả thực là gặp vận đen tám đời mới đầu thai vào Võ gia các ngươi!"
Đại Dĩnh Tư vội bưng gương mặt tức đến đỏ chót của Thiệu Vân An. "Vân An, ngươi bớt giận, bớt giận."
"Mẹ kiếp, mắng bọn họ là súc sinh đúng là sỉ nhục bọn súc sinh"!
Tưởng Mạt Hi thoát khỏi tay cha nhỏ, xoay người ôm lấy Thiệu Vân An, thân thể căng chặt tiết lộ nhóc đang cực kỳ tức giận và sợ hãi. Thiệu Vân An ôm Tưởng Mạt Hi, quỳ xuống. "Hoàng thượng! Thiên tuế! Cầu các ngài làm chủ cho Khang Thần đại ca! Làm chủ cho Hi nhi! Làm chủ cho Võ Giản đại ca đáng thương!"
"Hoàng thượng, thiên tuế, lão thân bị oan, lão thân thực sự bị oan, lão thân cũng không biết tại sao Giản nhi lại trúng độc, nương hắn, là nương với tức phụ hắn nói là ưu tư quá độ, lão thân thật là bị oan."
Võ Trịnh thị cũng khóc lóc cầu xin. "Hoàng thượng! Thiên tuế! Thiếp cái gì cũng không biết, đều do Vương thị và Liễu thị nói."
Vĩnh Minh Đế một tay siết chặt tay vị tới mức nổi gân. Quân hậu mở miệng. "Bổn quân không hỏi các ngươi oan hay không oan, Võ Giản bị trúng độc ở Võ gia, các ngươi có dùng cớ ép Hi nho ở lại trong phủ hay không, có oan hay không, bản quân chỉ cần hỏi Vương thế tử là biết. Tưởng Khang Thần và Võ Giản hòa li, Tưởng Mạt Hi đổi thành họ Tưởng, không còn quan hệ gì với Võ gia. Võ phu nhân, ngươi là phu nhân quốc công cao quý, là nhất đẳng cáo mệnh phu nhân, chẳng lẽ còn cần người khác nhắc hay sao?"
"Thiên tuế tha tội, lão thân quan tâm bị loạn, lão thân tin lời người ta nói, tưởng Giản nhi ưu tư quá độ mà thành bệnh, lão thân mới làm ra chuyện sai lầm. Đều do lão thân có lỗi, lão thân xin tạ lỗi với Vương Thiệu chính quân."
"Lời xin lỗi của bà chỉ khiến ta ghê tởm! Ta không chấp nhận!"
Thiệu Vân An không nể mặt mũi, khiến Võ lão phu nhân tức giận (lo lắng) tới chảy nước mắt.
Quân hậu. "An quốc công phu nhân xử sự hồ đồ, khiến nội trạch rối loạn, bôi nhọ Trung Dũng hầu chính quân, ý muốn âm thầm giam cầm hài tử người khác, thu hồi phẩm cáo mệnh phu nhân, hồi phủ suy ngẫm, không có chiếu thư của bổn quân không được rời khỏi phủ. Võ Trịnh thị thân là thế tử chính thê, chẳng phân biệt thị phi, biếm làm thiếp. Bắt giam Võ Vương thị và Võ Liễu thị, do hình bộ điều tra chuyện Võ Giản trúng độc, phàm là những ai tòng phạm đều ấn pháp luật triều đình mà nghiêm trị!"
Quân hậu thân là "quốc mẫu", có quyền xử trí hết thảy mọi việc liên quan tới nội trạch. Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất. Võ Trịnh thị bị biếm thành thiếp, khóc lóc kêu. "Thiên tuế minh xét. Thiếp thật sự oan uổng! Thiên tuế minh xét a!"
Quân hậu. "Đưa hai người họ về lại quốc công phủ, kêu An quốc công quản giáo lại cho tốt!"
"Thiên tuế! Thiên tuế!"
Bị đả kích không nói nổi thành lời, Võ lão thái thái khóc lóc cùng Võ Trịnh thị liên tục kêu oan bị thị vệ kéo đi. Hai người đi rồi, Tưởng Khang Thần lập tức quỳ xuống, dùng sức dập đầu. "Khẩn cầu thiên tuế cứu Võ Giản!" Ngẩng đầu, dòng nước mắt đã nhịn từ lâu lắm lăn dài trên má, "Thần và Võ Giản không sinh cùng ngày, nhưng chắc chắn chết cùng nhau. Hắn là phu quân duy nhất của thần, là phụ thân duy nhất của Hi nhi! Cầu thiên tuế cứu hắn!"
Quân hậu hỏi. "Ninh Mục, hắn còn có thể cứu hay không?"
Ninh Mục khó xử trả lời. "Cứu thì có thể, nhưng cho dù cứu về, người sợ là sẽ bị phế, đời này chỉ có thể nằm liệt giường, chỉ có thể làm hoạt tử nhân."
Tưởng Khang Thần nghe xong, đau khóc thành tiếng. Tưởng Mạt Hi ôm chặt An thúc, khóc theo. Nước mắt Thiệu Vân An cũng rơi, đứa nhi tử lạnh lùng của hắn khóc, Võ gia nên giết! Đại Dĩnh Tư cũng gạt nước mắt, xem thật là đáng thương mà.
Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Ninh Mục, cứu hắn, vô luận dược liệu trân quý thế nào, chỉ cần trong cung có cứ việc dùng."
"Tạ hoàng thượng! Thần đa tạ hoàng thượng ban ân! Tạ thiên tuế đại ân!"
Tưởng Khang Thần dập đầu thình thịch, Vĩnh Minh Đế nói tiếp."Truyền ý chỉ của trẫm."
Quách Tốn lập tức đứng thẳng.
"Võ gia bôi nhọ Trung Dũng hầu chính quân, vô lễ với Vương thế tử, ý đồ giam cầm nghĩa tôn của La Vinh Vương, tiền căn hậu quả đều xuất phát từ Võ Giản. Phạt Võ Giản thành nô, giao cho Trung Dũng hầu xử lý. An quốc công trị gia không nghiệm, giảm hầu tước xuống còn nhị phẩm, thu hồi tước vị thế tử của Võ Thành, sau này sẽ xét lại nhân phẩm!" Nhị phẩm hầu tước, so với Vương Thạch Tỉnh còn thấp hơn một bậc.
Tưởng Khang Thần sững sờ, dùng sức dập đầu. "Thần tạ ơn hoàng thượng đại ân! Thần tạ ơn hoàng thượng đại ân!"
Tưởng Khang Thần cũng quỳ xuống đất dập đầu. "Tạ, hoàng thượng! Tạ, hoàng thượng!"
Thiệu Vân An cũng dập đầu lạy, thời khắc này, hắn vô cùng cảm kích Vĩnh Minh Đế và quân hậu.
Tới bây giờ mới ngăn chặn hoặc trở tay làm sao kịp. Nếu chỉ có một mình Ninh Mục, bọn họ còn có cơ hội làm gì đó, nhưng có Quách Tốn, cách duy nhất bọn họ có thể làm là kéo dài thời gian, nhưng cho dù làm gì cũng không ngăn chặn được việc Ninh Mục kiểm tra cho Võ Giản. Ninh Mục là người đứng đầu Thái y việc, tự nhiên là có giao tình với An quốc công phủ. Nhưng Ninh Mục bị giam giữ hồi lâu, lúc Quách Tốn dẫn ông ra khỏi nhà lao đã giải thích rõ ràng trạng huống của Võ Giản, hoàng thượng và quân hậu muốn biết sự thật. Dù Ninh Mục có lớn gan đến mấy, thời điểm này sao dám bận tâm lo nghĩ tới giao tình với An quốc công phủ. Hoàng thượng và quân hậu nói phải tra rõ tình huống thực tế, lại còn là hoàng thượng và quân hậu muốn trực tiếp biết sự thật.
Chịu qua nỗi khổ lao ngục, Ninh Mục làm lơ ánh mắt sáng quắc của An quốc công và thế tử, nghiêm túc tỉ mỉ chẩn bệnh cho Võ Giản. Kiểm tra xong, Quách Tốn hỏi thẳng. "Ninh chính thái y, hắn bị bệnh gì thế?"
An quốc công ho khan hai tiếng. Ninh Mục không ngẩng đầu, đáp. "Bệnh của Võ Giản thiếu gia thập phần khó giải quyết. Hạ quan lâu rồi chưa chạm vào y thuật, sợ là kiểm tra không chính xác."
Quách Tốn lấy khăn lụa che mũi, tựa hồ không thích mùi vị trong phòng, có hơi khó xử nói. "Hoàng thượng và thiên tuế đang chờ, nếu Ninh chính thái y không có kết luận, vậy nâng hắn tiến cung đi, để các thái y trong cung cùng chẩn trị."
An quốc công lập tức lên tiếng. "Không dám quấy nhiễu thánh thượng. Trong phủ từng tìm kiếm danh y trong kinh thành cho hắn, ai cũng nói là ưu tư quá nặng, Giản nhi phúc mỏng, có thể trải qua kiếp nạn này hay không tùy vào số mệnh của nó đi."
Thế tử An quốc công vội vàng bồi thêm. "Cứ như vậy nâng hắn tiến cung sẽ mạo phạm thánh thượng và thiên tuế, người ngoài sẽ nói quốc công phủ cậy sủng mà kiêu."
Quách Tốn cười nói. "Quốc công và thế tử lo xa rồi. Bệnh của Võ Giản hiện giờ không đơn thuần là chuyện riêng của quốc công phủ nữa. Hoàng thượng nói, nếu Võ Giản thật sự ưu tư thành ệnh, Vương Thiệu chính quân phải trực tiếp tạ lỗi với lão phu nhân. Ta mà tay không trở về, làm sao mà bẩm báo với hoàng thượng và thiên tuế đây." Dứt lời, không đợi An quốc công kịp phản ứng, Quách Tốn hạ lệnh. "Người đâu, mang Võ Giản tiến cung."
"Quách công công chậm đã." Võ Thành duỗi tay ngăn cản. Thân sinh phụ thân của Võ Giản là Võ Nghĩa đứng ở phía sau trắng mặt.
Quách Tốn trợn mắt, thu hồi nụ cười. "Thế tử đây là đang làm gì? Chẳng lẽ muốn kháng chỉ không tuân? Hoàng thượng và thiên tuế còn đang chờ đó."
Võ Thành run tay. An quốc công hít sâu một hơi, hành lễ với Quách Tốn. "Làm phiền Quách công công."
"Quốc công khách khí." Quách Tốn lần thứ hai hạ lệnh. "Người đâu, nâng Võ Giản tiến cung."
Nhóm thị vệ đi theo lập tức từ bên ngoài xông vào, không nói hai lời nâng Võ Giản đi. Ninh Mục từ đầu tới cuối chỉ cúi đầu, cùng Quách Tốn ra bên ngoài quốc công phủ. Lên xe ngựa, Quách Tốn hỏi. "Ninh chính thái y, bệnh của Võ Giản, ngài thực sự tra không ra sao?"
Lúc này Ninh Mục mới ngẩng đầu, lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói. "Hắn không nhiễm bệnh, là trúng độc."
Quách Tốn hít một hơi, ánh mắt phát lạnh, nhỏ giọng. "Ngài chắc chứ?"
"Chắc chắn."
Quách Tốn xoay chuyển đầu óc, lập tức nói. "Tới trước mặt hoàng thượng và thiên tuế, ngài chỉ cần ăn ngay nói thật, không biết chừng ngài có thể bình yên về nhà."
Ninh Mục nghe vậy vội vàng quỳ xuống. "Thỉnh công công chỉ cho thần một con đường sống!"
Quách Tốn kề sát vào tai ông. "Thiên tuế dùng tiên quả xong thân thể lập tức hồi phục, Ninh chính thái y có nhớ kỹ không?"
Ninh Mục sửng sốt một hồi, lập tức dập đầu. "Tạ công công!"
Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị ở Cẩm Hoa cung như đứng đống lửa, ngồi đống than mà chờ đợi. Thiệu Vân An và Tưởng Khang Thần biểu tình bình tĩnh. Quân hậu nhân lúc chờ tin tức, hỏi thăm Tưởng Khang Thần về hành trình tới biên quan. Tưởng Khang Thần nhất nhất bẩm báo, nhưng không nói gì về thân thế của Thiệu Vân An. Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị nghe thôi đã hãi hùng khiếp vía, Tưởng Khang Thần được quân hậu phái tới biên quan, tên thảo dân Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở đâu có nhiều vàng như thế! Hai người giống như tuyệt đại đa số những người khác, đều tò mò không hiểu Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh kiếm vàng ở chỗ nào, chỉ bán ít trà mà kiếm được nhiều hoàn kim như vậy ư?
Chuyện này không che giấu nổi, mà cũng chả cần che giấu, cho nên quân hậu không để tâm Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị dự thính. Chờ Tưởng Khang Thần nói xong, quân hậu gật đầu, hài lòng nói. "Ngươi cực khổ rồi. Nghỉ ngơi mười ngày hãy tiến cung làm việc."
"Thần tạ ơn thiên tuế."
Tiếp theo, quân hậu nhìn Thiệu Vân An. "Vương Thiệu chính quân trụ ở phủ tướng quân có quen hay không? Nếu không quen, các ngươi có thể tiếp tục ở lại tòa nhà lúc trước."
Thiệu Vân An ra dáng hành lễ, đáp. "Thần tạ ơn thiên tuế. Cả nhà thần ở phủ tướng quân rất thoải mái, phủ tướng quân đối xử với thần như người nhà. Thần cảm thấy, chờ tu sửa nhà xong thần còn không nỡ rời đi."
"Ha ha." Cái này quân hậu thích nghe, Vĩnh Minh Đế trêu chọc. "Nhà các ngươi mà không đi, lão tướng quân sợ là sẽ vui tới mức không ngủ được."
Đại Dĩnh Tư hé miệng cười, hoàng thượng nói thật đúng. Thiệu Vân An cũng cười. Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị nhìn thấy lại khiếp hồn khiếp vía lần nữa. Hoàng thượng và quân hậu rõ ràng là ngả về phía hai người này a!
Nói chuyện phiếm một hồi, Quách Tốn đã trở lại, đi theo còn có Ninh Mục. Hai ông vừa tới, Thiệu Vân An nhìn thấy mặt Võ lão thái thái và Võ Trịnh thị run rẩy. Hắn càng tin chắc, Võ Giản bị bệnh rất mờ ám.
Sau khi hành lễ, Quách Tốn bẩm báo. "Hồi bẩm hoàng thượng, thiên tuế, nô tài mang Ninh Mục tới An quốc công phủ, nhưng bệnh của Võ Giản thực sự phức tạp, nô tài làm chủ, sai người nâng Võ Giản tiến cung."
Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị nháy mắt hoảng loạn. Võ lão thái thái vội vàng nói. "Quách công công, Giản nhi ưu tư thành tật, tự nhiên là không có thuốc chữa, nâng vào cung thế này, Giản nhi bệnh nặng là chuyện nhỏ, nhưng lỡ mạo phạm tới hoàng thượng và thiên tuế thì chính là tội lỗi của Võ gia ta."
Võ lão thái thái còn ôm hy vọng, hy vọng Ninh Mục có thể nể tình giao hảo với An quốc công phủ mà giúp bọn họ lần này. Bất quá, hy vọng của Võ lão phu nhân đã định trước sẽ thất bại.
Ninh Mục quỳ phịch xuống đất, nói. "Hoàng thượng, thiên tuế, thần không dám giấu diếm. Võ Giản không hề bị bệnh, là bị trúng độc! Thần không biết hung thủ là ai nên không dám nói thật ở An quốc công phủ, thỉnh hoàng thượng thứ tội!"
"Trúng độc?" Thiệu Vân An bàng hoàng, Tưởng Khang Thần che miệng nhi tử, không khống chế nổi biểu tình trên mặt. Vĩnh Minh Đế và quân hậu biến sắc, Võ lão thái thái quỳ thụp xuống kêu. "Hoàng thượng! Thiên tuế! Lão thân oan uổng! Giản nhi ưu tư thành tật, sao lại trúng độc?"
Ninh Mục đáp. "Độc trong người Võ Giản là độc "ngàn ti" không sắc, vị đắng, người hạ độc thường dùng các loại dược có vị đắng để che đậy mùi. Lúc thần tới, trong phòng Võ Giản tuy thông thoáng, nhưng thần vẫn ngửi thấy một vài loại dược phụ trợ nhằm làm tăng thêm mùi vị của loại độc này. Sau khi bắt mạch, thần phát hiện Võ Giản đã trúng độc ít nhất hơn một tháng, nếu kéo dài, thần sợ là tánh mạng khó giữ."
Khi Ninh Mục nói ra độc ngàn ti, sắc mặt Vĩnh Minh Đế khá khó coi, hắn cơ hồ bóp nát tay vịn ghế. Quân hậu nắm chặt bên tai còn lại của hắn, sắc mặt lạnh lẽo.
"Hoàng thượng! Thiên tuế! Lão thân oan uổng! Lão thân không biết ngàn ti là cái gì, Giản nhi nằm bệnh trên giường mấy tháng, nếu thật sự trúng độc, tại sao danh y kinh thành chẩn không ra! Lão thân oan uổng, Võ gia oan uổng!"
"Có oan hay không tự các ngươi biết rõ nhất." Thiệu Vân An thực sự không nhịn nổi nữa. "Hổ dữ không ăn thịt con, An quốc công quý phủ vì tư lợi, quả thực là vô sỉ đê tiện, hạ lưu xấu xa tới không còn nguyên tắc! Võ Giản là thân tôn nhi của ngươi! Vì muốn nắm giữ Khang Thần và Hi nhi vào trong tay mà các ngươi dám hạ độc tôn nhi, hạ độc nhi tử. Mẹ kiếp! Có đày các ngươi xuống mười tám tầng địa ngục cũng không đủ! Võ Giản quả thực là gặp vận đen tám đời mới đầu thai vào Võ gia các ngươi!"
Đại Dĩnh Tư vội bưng gương mặt tức đến đỏ chót của Thiệu Vân An. "Vân An, ngươi bớt giận, bớt giận."
"Mẹ kiếp, mắng bọn họ là súc sinh đúng là sỉ nhục bọn súc sinh"!
Tưởng Mạt Hi thoát khỏi tay cha nhỏ, xoay người ôm lấy Thiệu Vân An, thân thể căng chặt tiết lộ nhóc đang cực kỳ tức giận và sợ hãi. Thiệu Vân An ôm Tưởng Mạt Hi, quỳ xuống. "Hoàng thượng! Thiên tuế! Cầu các ngài làm chủ cho Khang Thần đại ca! Làm chủ cho Hi nhi! Làm chủ cho Võ Giản đại ca đáng thương!"
"Hoàng thượng, thiên tuế, lão thân bị oan, lão thân thực sự bị oan, lão thân cũng không biết tại sao Giản nhi lại trúng độc, nương hắn, là nương với tức phụ hắn nói là ưu tư quá độ, lão thân thật là bị oan."
Võ Trịnh thị cũng khóc lóc cầu xin. "Hoàng thượng! Thiên tuế! Thiếp cái gì cũng không biết, đều do Vương thị và Liễu thị nói."
Vĩnh Minh Đế một tay siết chặt tay vị tới mức nổi gân. Quân hậu mở miệng. "Bổn quân không hỏi các ngươi oan hay không oan, Võ Giản bị trúng độc ở Võ gia, các ngươi có dùng cớ ép Hi nho ở lại trong phủ hay không, có oan hay không, bản quân chỉ cần hỏi Vương thế tử là biết. Tưởng Khang Thần và Võ Giản hòa li, Tưởng Mạt Hi đổi thành họ Tưởng, không còn quan hệ gì với Võ gia. Võ phu nhân, ngươi là phu nhân quốc công cao quý, là nhất đẳng cáo mệnh phu nhân, chẳng lẽ còn cần người khác nhắc hay sao?"
"Thiên tuế tha tội, lão thân quan tâm bị loạn, lão thân tin lời người ta nói, tưởng Giản nhi ưu tư quá độ mà thành bệnh, lão thân mới làm ra chuyện sai lầm. Đều do lão thân có lỗi, lão thân xin tạ lỗi với Vương Thiệu chính quân."
"Lời xin lỗi của bà chỉ khiến ta ghê tởm! Ta không chấp nhận!"
Thiệu Vân An không nể mặt mũi, khiến Võ lão phu nhân tức giận (lo lắng) tới chảy nước mắt.
Quân hậu. "An quốc công phu nhân xử sự hồ đồ, khiến nội trạch rối loạn, bôi nhọ Trung Dũng hầu chính quân, ý muốn âm thầm giam cầm hài tử người khác, thu hồi phẩm cáo mệnh phu nhân, hồi phủ suy ngẫm, không có chiếu thư của bổn quân không được rời khỏi phủ. Võ Trịnh thị thân là thế tử chính thê, chẳng phân biệt thị phi, biếm làm thiếp. Bắt giam Võ Vương thị và Võ Liễu thị, do hình bộ điều tra chuyện Võ Giản trúng độc, phàm là những ai tòng phạm đều ấn pháp luật triều đình mà nghiêm trị!"
Quân hậu thân là "quốc mẫu", có quyền xử trí hết thảy mọi việc liên quan tới nội trạch. Võ lão phu nhân và Võ Trịnh thị mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất. Võ Trịnh thị bị biếm thành thiếp, khóc lóc kêu. "Thiên tuế minh xét. Thiếp thật sự oan uổng! Thiên tuế minh xét a!"
Quân hậu. "Đưa hai người họ về lại quốc công phủ, kêu An quốc công quản giáo lại cho tốt!"
"Thiên tuế! Thiên tuế!"
Bị đả kích không nói nổi thành lời, Võ lão thái thái khóc lóc cùng Võ Trịnh thị liên tục kêu oan bị thị vệ kéo đi. Hai người đi rồi, Tưởng Khang Thần lập tức quỳ xuống, dùng sức dập đầu. "Khẩn cầu thiên tuế cứu Võ Giản!" Ngẩng đầu, dòng nước mắt đã nhịn từ lâu lắm lăn dài trên má, "Thần và Võ Giản không sinh cùng ngày, nhưng chắc chắn chết cùng nhau. Hắn là phu quân duy nhất của thần, là phụ thân duy nhất của Hi nhi! Cầu thiên tuế cứu hắn!"
Quân hậu hỏi. "Ninh Mục, hắn còn có thể cứu hay không?"
Ninh Mục khó xử trả lời. "Cứu thì có thể, nhưng cho dù cứu về, người sợ là sẽ bị phế, đời này chỉ có thể nằm liệt giường, chỉ có thể làm hoạt tử nhân."
Tưởng Khang Thần nghe xong, đau khóc thành tiếng. Tưởng Mạt Hi ôm chặt An thúc, khóc theo. Nước mắt Thiệu Vân An cũng rơi, đứa nhi tử lạnh lùng của hắn khóc, Võ gia nên giết! Đại Dĩnh Tư cũng gạt nước mắt, xem thật là đáng thương mà.
Vĩnh Minh Đế mở miệng. "Ninh Mục, cứu hắn, vô luận dược liệu trân quý thế nào, chỉ cần trong cung có cứ việc dùng."
"Tạ hoàng thượng! Thần đa tạ hoàng thượng ban ân! Tạ thiên tuế đại ân!"
Tưởng Khang Thần dập đầu thình thịch, Vĩnh Minh Đế nói tiếp."Truyền ý chỉ của trẫm."
Quách Tốn lập tức đứng thẳng.
"Võ gia bôi nhọ Trung Dũng hầu chính quân, vô lễ với Vương thế tử, ý đồ giam cầm nghĩa tôn của La Vinh Vương, tiền căn hậu quả đều xuất phát từ Võ Giản. Phạt Võ Giản thành nô, giao cho Trung Dũng hầu xử lý. An quốc công trị gia không nghiệm, giảm hầu tước xuống còn nhị phẩm, thu hồi tước vị thế tử của Võ Thành, sau này sẽ xét lại nhân phẩm!" Nhị phẩm hầu tước, so với Vương Thạch Tỉnh còn thấp hơn một bậc.
Tưởng Khang Thần sững sờ, dùng sức dập đầu. "Thần tạ ơn hoàng thượng đại ân! Thần tạ ơn hoàng thượng đại ân!"
Tưởng Khang Thần cũng quỳ xuống đất dập đầu. "Tạ, hoàng thượng! Tạ, hoàng thượng!"
Thiệu Vân An cũng dập đầu lạy, thời khắc này, hắn vô cùng cảm kích Vĩnh Minh Đế và quân hậu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44: H
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131: Thân thế của Thiệu Vân An
- Chương 132: Thân thế của Thiệu Vân An 2
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201: Ai thích ăn mặn mại vô
- Chương 202: Ai thích ăn mặn mại vô 2
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207: Mang thai òy!
- Chương 208: Mang thai òy! 2
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233