Hệ Thống Thiên Tài Vô Song - Chương 33: Trọng Cán Xuất Kích (Đánh Một Cơ Mạnh)
Chương trướcNguồn: .
**---------------------------------------------------**
Tiếu Lạc không để ý mọi người đang châm chọc, huy vũ cây cơ (gậy đánh bida) một hồi, nhìn Diệp Oánh Oánh nói: "Có thể cho ta 3 phút để lấy lại cảm giác không? Thật sự rất lâu rồi không chơi, tay cầm hơi bị cứng một chút."
Diệp Oánh Oánh cười gằn: "Đừng nói 3 phút, chính là mười phút, hay nửa giờ ta đều có thể cho ngươi."
"Không cần, chỉ cần 3 phút là được, thuận tiện ngươi lại nói cho ta một chút về quy tắc của bida lỗ được không."
Tiếu Lạc khom lưng đánh bi, tìm kiếm lấy cảm giác, hệ thống đã nhắc nhở, hắn đã thành công đổi một phần năng lực chơi bida lỗ.
Nhìn hắn đánh bi mười lần có chín lần đánh trượt, Diệp Oánh Oánh liền không nhịn được muốn cười, bất quá vẫn là chậm rãi nói các quy tắc cho Tiếu Lạc: "Mỗi một bi đỏ tiến vào lỗ được một điểm, bi vàng được hai điểm, bi xanh ba điểm, bi nâu bốn điểm, bi lam năm điểm, bi hồng sáu điểm, bi đen bảy điểm, thời điểm đánh bi, Nhất định phải theo quy tắc trình tự ‘một đỏ một sắc’, tức một bi đỏ tiến vào sau đó mới có thể đánh bi nhiều màu, chờ đánh hết tất cả bi đỏ vào lỗ, liền theo điểm từ thấp đến cao tuần tự đánh bi nhiều màu (luật này khó hiểu quá).
Lúc đang đánh bi đỏ, nếu như bi trắng không có đụng tới bất kỳ bi đỏ nào, thì lại bị phạt bốn điểm, nếu như đụng phải bi nhiều màu, thì lại dựa theo số điểm bi nhiều màu tiến hành phạt điểm, thế nhưng ít nhất đều phải phạt bốn điểm."
"Quy tắc thật phức tạp!" Tiếu Lạc gãi gãi đầu nói.
"Là một môn thể dục thể thao quốc tế, đương nhiên bida lỗ có rất nhiều quy tắc hạn chế, cũng chính bởi vì những quy tắc này, mới làm cho nó có tính khiêu chiến rất cao." Diệp Oánh Oánh ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra sự xem thường.
Tiếu Lạc gật gù: "Đã hiểu!"
"3 phút đã hết, ngươi còn muốn tìm cảm giác nữa hay không?" Phương Thục Lan thúc giục một tiếng.
Tiếu Lạc vung tay lên: "Gần đủ rồi, bắt đầu đi, ai khai cuộc đầu tiên?"
"Tùy tiện!"
Diệp Oánh Oánh từ trong túi gậy lấy ra một cái gậy.
"Ưu tiên nữ sĩ." Tiếu Lạc dùng tay làm dấu mời.
Ngớ ngẩn, chờ học chó sủa đi!
Diệp Oánh Oánh hừ nhẹ một tiếng, cũng không cùng Tiếu Lạc nói thêm cái gì, đi tới điểm phát bi, cúi người, tay trái làm cầu (làm giá đỡ cây gậy để đánh bi), tay phải nắm đuôi gậy, ngước mặt nhìn thẳng phía trước, theo phương hướng cây gậy ngắm bi.
Nắm cái tay phải tại chỗ, chân trái bước ra một bước nhỏ hướng chéo phía bên trái, vai bằng nhau, chân phải hướng về rìa ngoài bên phải, chuyển động góc độ ước chừng 70 độ, rồi dừng lại.
Sau đó, hạ xuống nhắm gậy thành một đường thẳng, hai mắt duy trì nhìn thẳng phía trước, mũi, miệng cùng cùng gậy cùng cánh tay xếp lại thành một mặt phẳng, một loại khí chất lãnh khốc liền tản ra.
Nhà nghề vừa ra tay, là biết có phải hay không rồi!
Không cần xem Diệp Oánh Oánh đánh bida, từ tư thế đánh bida, mọi người liền có thể khẳng định Diệp Oánh Oánh là một tay già đời chơi bida lỗ, bằng không tuyệt đối không thể có loại khí chất ngạo nghễ lạnh lung như thế này, so với động tác cứng ngắc của Tiếu Lạc vừa nãy tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, quả thực là một trên trời một dưới đất.
"Đông ~"
Diệp Oánh Oánh đánh một gậy, bi trắng lao tới một cách nhẹ nhàng, hướng tới đám bi xếp hình tam giác.
Hiển nhiên là một lần đi gậy nhẹ, mục đích là phòng thủ, cao thủ quyết đấu bình thường đều là bắt đầu như vậy, là xem ai lộ ra sơ hở trước tiên, dù sao thì bình thường giao thủ cùng với nàng, đều là cao thủ chơi bida lỗ.
Bi trắng sau khi đánh bi đỏ bay ra các phía, liền chậm rãi lăn đến một bên cầu bàn, vừa vặn dừng ở sau bi nâu, một pha phòng thủ không chê vào đâu được, hơn nữa bên trong phòng thủ còn mang theo thế tiến công, chỉ cần Tiếu Lạc không đánh tới bi đỏ hoặc là đánh trúng bi màu, là có thể đổi quyền đánh, đồng thời còn được điểm, một mũi tên hạ hai chim.
"Được!"
Phương Thục Lan cùng Diệp Oánh Oánh vỗ tay liên tục.
Những người khác cũng gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng, từ một bi này có thể thấy được, Diệp Oánh Oánh nắm trắc quỹ tích di chuyển của bi trắng, kỹ năng như vậy có một chút phong độ đại sư bida lỗ quốc tế, là một kỹ năng mà các người nghiệp dư đều mong muốn, kỹ năng có thể luyện đến như vậy thật sự là rất khó.
"Tiếu Lạc huynh, đến ngươi, cũng đừng đụng tới bóng nhiều màu nha!" Phú Gia Vĩ híp mắt cười nói.
"Yên tâm, ta biết phải làm gì mà!"
Tiếu Lạc cầm cục lơ cọ xát đầu gậy, tăng cường lực ma sát của đầu gậy.
Sở Nguyệt đứng ở nơi xa thật sự là không nhìn nổi, chê cười một câu: "Tên này còn trang bức, giả bộ, lại còn đùa bỡn trong lúc cầm cục lơ cọ đầu gậy, hắn có muốn mặt mũi hay không ha!"
Bạch Lăng không nói lời nào, ngược lại nàng cảm thấy Sở Nguyệt hơi quá đáng với Tiếu Lạc.
. . . . . .
Diệp Oánh Oánh nhường ra vị trí, lui sang một bên, đứng cùng với Phương Thục Lan, hai tay khoanh trước ngực, khinh thường nhìn Tiếu Lạc.
"Nữ sinh chính là nữ sinh, cũng không có khí lực đánh bi, để ta đem những bi đỏ kia đánh vào hết đi!" Tiếu Lạc cúi người, chuẩn bị đánh bi.
Người chung quanh nghe được câu này, đều là không nhịn được cười, đây đúng là sự khác biệt giữa tay mơ cùng người trong nghề, cái gì cũng không biết, lại còn cảm thấy người ta là nữ sinh không có dung được bao nhiêu sức mạnh, quả nhiên không có hiểu cách chơi bida lỗ a.
"Vậy ngươi hay dùng lực đem bi đỏ vào lỗ hết đi!"
"Đúng vậy a Đúng vậy a, mau đưa bi đỏ vào lỗ hết, để chúng ta nhìn thực lực của ngươi."
"Cẩn thận đừng lại đánh trượt nha, ha ha. . . . . ."
Phương Thục Lan và Diệp Oánh Oánh nở nụ cười, liên tục nói cười.
Bọn họ cười, Tiếu Lạc cũng cười, sau đó dùng sức đánh bi.
"Đông ~"
Bi trắng rít gào giống như dã thú chớp mắt lao tới, va vào một bên băng, sau đó thế không thể ngăn cản, nhằm phía đám bi đỏ. nghe "Rầm" một tiếng, mười lăm bi đỏ tản ra bốn phía, không có một quy tắc gì, cũng không có một bi nào vào lỗ, ngược lại có rất nhiều bi đỏ dừng lại trước lỗ không xa.
Tiếu Lạc nhíu mày: "Còn tưởng rằng có một bi nào vào lỗt, không nghĩ tới vận may lại nát như thế!"
Vận may thật nát?
Rõ ràng là chính ngươi ngốc bức, tưởng rằng đánh loạn một trận là có thể tiến vào lỗ ah?
Phương Thục Lan và Diệp Oánh Oánh khịt mũi coi thường, cảm thấy Tiếu Lạc thật sự là quá khôi hài rồi.
"Tiếu Lạc, ngươi có thể nhận thua!"
Diệp Oánh Oánh đi lên trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin.
"Diệp tiểu thư hình như rất tự tin, bất quá ta tuy rằng đem bi đỏ đánh tan hết, ngươi này có thể một bi cũng không đánh được chứ?" Tiếu Lạc không phản đối nói.
Diệp Oánh Oánh liếc mắt nhìn bi đen tựa như dính vào nhau, phụ cận lại có liên tiếp bi đỏ vây quanh bi trắng, mỉm cười nói: "Vậy thì trợn to con mắt của ngươi mà nhìn, nhìn trận banh này ta có đánh được hay không đánh."
Nói xong, cúi người xuống, ngắm cũng không thèm ngắm liền đánh bi trắng đi.
Bi trắng va chạm một bi đỏ ở gần, bi đỏ liền hướng về một lỗ gần đó lăn tới, vừa vặn đem bi đỏ đứng ở trước một lỗ phụ cận rơi vào trong lỗ, một chiêu Cách Sơn Đả Ngưu phi thường đẹp đẽ!
"Lợi hại!"
Phương Thục Lan và Diệp Oánh Oánh vỗ tay liên tục, Tiếu Lạc cũng vỗ tay rất to: "Quá hay, Diệp tiểu thư thực lực quá mạnh a."
Còn có thể?
Ngươi ngốc bức, bida lỗ một chữ cũng không biết lại còn ở đây liều chết không sợ xấu mặt đây mà!
Diệp Oánh Oánh thật muốn mắng to một câu, có thể từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất tốt cho nên nàng cùng không có mắng ra, chỉ khinh thường liếc mắt một cái nhìn Tiếu Lạc, tiếp tục đánh bóng.
"Leng keng ~"
Bi lam vào lỗ, Diệp Oánh Oánh lập tức lấy được sáu điểm.
Liếc nhìn bi đỏ phân bố trên bàn, nụ cười trên mặt nàng càng trở nên tươi tắn, bởi vì nàng cảm giác mình có thể một lượt liền thanh đài (1 lần đánh hết bi vào lỗ), để Tiếu Lạc một điểm cũng không chiếm được.