Nguồn: .
---------------------------------------------------
Hoàng nếu nhìn chòng chọc vào Tiêu Lạc, không nói một lời, trong mắt đều là hận ý, cô không rõ gia hỏa này vì cái gì mà luôn đối nghịch cùng với nàng, là cảm thấy cô không xứng đáng làm trưởng lớp trưởng sao? hắn cảm thấy hắm mới có tư cách đảm nhiệm vị trí lớp trưởng hay sao?
Các nữ sinh quan hệ tốt với nàng lúc này chạy tới, nhao nhao thuyết phục Tiêu Lạc.
"Lạc đại thần, liền lại hát năm lần nữa thôi, cũng không quá lâu nữa đâu."
"Đúng a, nhiều nhất hai mươi phút liền xong rồi!"
"Lớp trưởng cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, dù sao thì cái cuộc biểu diễn này có quan hệ tới vinh dự của tập thể, hát không tốt, chúng ta sẽ bị các khoa các chê cười đó."
Tiêu Lạc đã có một màn biện luận kịch liệt với Hoàng Nhược Nhiên, đã được mọi người cả lớp tán thành, mà lần này cũng đứng ra nói tiếng lòng của mọi người, cho nên thái độ của những nữ sinh cũng không có giống như trước.
"Quốc gia chúng ta đề xướng cán bộ lãnh đạo dung nhập vào quần chúng, lắng nghe tiềng nói của quần chúng nhiều hơn, cái này cũng như tập thể của chúng ta, Hoàng Nhược Nhiên là cán bộ lãnh đạo, chúng ta là quần chúng, hiện tại tiếng lòng quần chúng là đình chỉ luyện hát, giải tán nghỉ ngơi, nàng lại kiên trì muốn luyện hát, cái này có phải là thoát ly quần chúng hay không, không còn đại biểu cho lợi ích quần chúng?" Tiêu Lạc nghiêm túc nói.
Ta ngất, vậy mà thăng lên đến cảnh giới quốc gia, Lạc ca muốn như thế nào vậy?
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải nhìn Tiếu Lạc giống như là thần nhân, trong lòng khâm phục Tiếu Lạc sát đất.
"Tinh tướng, ngươi lại có thể nói hưu nói vượn một cách đàng hoàng trịnh trọng như vậy sao, Nhược Nhiên chỉ là muốn chúng ta luyện hát thêm một chút, mà bị ngươi nói thành cán bộ lãnh đạo thoát ly quần chúng, ngươi còn có gì để nói nữa không?" Sở Nguyệt nhẹ giọng quát mắng, tuy rằng quan hệ của nàng với Hoàng Nhược Nhiên không phải đặc biệt thân thiết, có thể nàng thừa nhận Hoàng Nhược Nhiên làm trưởng lớp, nên đây là lí do để nàng đứng cùng chiến tuyến với Hoàng Nhược Nhiên.
"Xốc nổi? Lãnh đạo cán bộ muốn hòa vào quần chúng, lắng nghe tiếng nói của quần chúng, đây là quốc gia khởi xướng, ngươi lại cảm thấy rất xốc nổi?" Tiếu Lạc giả vờ kinh ngạc nói.
Sở Nguyệt tức giận không thôi, lấy kẹo que ngậm trong miệng ra, trợn mắt trừng trừng: "Ta là nói ngươi quá xốc nổi, lúc nào nói quốc gia khởi xướng là xốc nổi hả?"
"Ta nói chẳng lẽ không đúng? Lãnh đạo cán bộ cùng quần chúng là đại xã hội, chúng ta là tiểu xã hội, hai người có cái gì khác nhau chớ, Hoàng Nhược Nhiên nàng không cân nhắc ý muốn của chúng ta, chỉ muốn áp đặt ý nguyện của chính mình lên trên người chúng ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta phát biểu ý kiến hả? Đây là độc tài, phải . . . . ."
"Dừng một chút dừng, ta cho ngươi tiền!"
Sở Nguyệt làm cái đình chỉ thủ thế, thật sự là không chịu được cái miệng của Tiếu Lạc này, sau đó từ trong túi tiền lấy ra hai trăm, "Hai trăm mua thời gian 20' của ngươi, nghe Nhược Nhiên hát năm lần, ok?"
"Thành giao!"
Tiếu Lạc không chút nghĩ ngợi liền đem hai trăm trên tay Sở Nguyệt đồng cầm tới, rất là lưu loát bỏ vào túi quần của mình.
"Ngươi chỉ có tiền trong mắt?"
Sở Nguyệt căm giận nói, cầm cây kẹo chỉ vào hắn.
"Trong mắt ta cũng không phải lúc nào cũng chỉ có tiền, mà ta cũng không chê tiền."
Tiếu Lạc nhìn cây kẹo gần trong gang tấc, tản ra một vị thơm mê người, thản nhiên nói, "Nếu như ngươi muốn đem cây kẹo que này đưa cho ta ăn, ta sẽ không có ý kiến."
"Ngươi nghĩ đẹp, đây là nhập khẩu từ nước Đức, ta còn không giám ăn, làm sao lại tiện nghi cho ngươi." Sở Nguyệt vội vàng đem kẹo que ngậm vào, sợ bị Tiếu Lạc đoạt mất.
nhà ăn Hoa Vũ đại học, một rừng đầu người.
sau khi luyện hát xong bài 《 Hoàng Hà 》, liền đi tới nhà ăn ăn cơm.
Tiếu Lạc, Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải ngồi cùng một chỗ, An Lạc Lạc đang đánh thật cơm nước sau khi, cũng là theo lại đây.
"Lạc thần, chén nước ép dâu tây này cho ngươi uống!" sau khi An Lạc Lạc ngồi xuống, liền đem một chén nước ép dâu tây đến trước mặt Tiếu Lạc.
"Cảm tạ, ta không khát." Tiếu Lạc lễ phép từ chối.
An Lạc Lạc cười nói: "Chờ ngươi cơm xong sẽ khát rồi, nước dâu uống rất ngon ."
"Ta không thích uống." Tiếu Lạc ngữ khí nặng thêm chút.
"Ha ha. . . . . . Lạc ca không thích uống, ta yêu thích, hay cho ta uống đi."
Chu Tiểu Phi tay mắt lanh lẹ, lập tức giành lấy chén nước dâu tây ‘ừng ực’ uống vào mấy ngụm, loại chuyện tình chiếm tiện nghi này là hắn thích nhất làm.
"Con lợn chết tiệt, đây là ta mua cho Lạc thần, ngươi uống cái mông a!" An Lạc Lạc tức giận đến lập tức trợn tròn cặp mắt.
"Ai nha, không nên nhỏ mọn như vậy, Lạc ca không uống, làm tiểu đệ của hắn, ta thay hắn uống là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà, cái này gọi là đại ca có việc tiểu đệ làm giúp, không xấu, ha ha. . . . . ." Chu Tiểu Phi một bộ lợn chết không sợ nước sôi ẻ.
"Thay cái muội muội ngươi a, ngươi tới uống độc dược ta không có ý kiến gì, đồ uống này đâu cần ngươi uống, lại nói, Lạc thần có thừa nhận ngươi là tiểu đệ của hắn sao?" An Lạc Lạc cắn hàm răng, thở phì phò nói.
Đinh Khải cười ra tiếng: "Hoan Hoan mỹ nữ nói rất đúng, lão Chu chính là vô liêm sỉ, da mặt so với tường thành còn dầy hơn."
"Lăn, ăn cơm còn không chặn nổi miệng của ngươi, có tin hay không lão tử đem phía dưới của ngươi nhổ sạch toàn bộ." Chu Tiểu Phi trừng Đinh Khải một chút, nhưng cũng không quên mạnh mẽ hút một ngụm dâu tây.
An Lạc Lạc chẳng muốn chấp nhặt cùng cái tên này, mỉm cười với Tiếu Lạc nũng nịu yếu ớt nói: "Lạc thần, ngươi muốn uống gì? Ta lại cho ngươi mua tới."
"Nước lọc!"
Tiếu Lạc tức giận trả lời một câu, hắn cũng không tin An Lạc Lạc còn có thể tiếp tục dây dưa không đi.
Quả nhiên, An Lạc Lạc nhíu mày: "Nước lọc cần trở về phòng ngủ nấu nước, trong phòng ăn không có." lông mày dãn ra, ánh mắt sáng lên, "Bất quá ta có thể nghĩ biện pháp làm một chén nước lọc đến, Lạc thần ngươi ở đây chờ ha."
Nói xong, bỏ lại cơm nước đứng dậy liền chạy ra khỏi nhà ăn.
"Trời ạ, Hoan Hoan mỹ nữ là quyết tâm muốn đuổi theo Lạc ca." Chu Tiểu Phi kinh ngạc.
"Chuyện này không liên quan đến chúng ta, vẫn là ăn cơm đi." Đinh Khải cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tiếu Lạc nào nghĩ đến An Lạc Lạc lại cố chấp như vậy, hơn nữa hắn cũng là tùy tiện nói một chút để nàng biết khó mà lui, đừng mua đồ uống cho mình, làm sao nàng lại nghe không hiểu đây?
Không bao lâu, An Lạc Lạc trở về, trong tay bưng một chén nước lọc nóng hổi từ trong phòng an ninh, vừa nãy chạy có chút gấp, cho nên thở hồng hộc, đổ mồ hôi tràn trề, nàng đem nước lọc đặt ở trước mặt Tiếu Lạc, hài lòng cười nói: "Lạc thần, đã có, ngươi muốn nước lọc."
Tiếu Lạc vô cùng lúng túng, cũng vô cùng áy náy: "An Lạc Lạc, ngươi làm gì chứ?"
"Cái gì làm gì, ta lấy chén nước lọc cho Lạc thần a."
"Ta hỏi chính là ngươi tại sao phải giúp ta lấy nước lọc?"
"Bởi vì ta yêu thích ngươi."
An Lạc Lạc ngồi xuống trước mặt Tiếu Lạc, ngọt ngào nở nụ cười.
Tiếu Lạc dở khóc dở cười, hỏi: "Ngươi biết ta như thế nào không, một người mới gặp mà đã nói yêu thích ta?"
"Ta hiểu rõ mà, đẹp trai, lãnh khốc, ăn nói tốt, còn đặc biệt biết đánh nhau, hì hì. . . . . ." An Lạc Lạc liệt kê từng cái sở trường của Tiếu Lạc.
"Ngươi nói đều là ưu điểm của ta, khuyết điểm của ta ngươi hoàn toàn không biết."
"Khuyết điểm? Tỷ như?"
"Tỷ như ta chủ nghĩa Đại Nam Tử, không chịu sự quản lý, có lúc có thể cảm thấy tự ti." Tiếu Lạc nói.
An Lạc Lạc lắc đầu: "Không liên quan, những này ở trong mắt ta cũng không phải khuyết điểm."
"Tính khí của Ta không phải rất tốt."
"Không liên quan, có nam nhân bản lĩnh có chút tính khí cũng bình thường, không còn cách nào khác mới không bình thường."
"Ta tuổi tác lớn hơn ngươi nhiều lắm!"
"Ta liền yêu thích lớn hơn so với ta, thành thục, thận trọng." An Lạc Lạc cười hì hì nói.
"Đệt!"
Dù Tiếu Lạc tâm tính có trầm ổn đến thế nào đi nữa, lúc này cũng không nhịn được mắng ra một câu thô tục.