Hệ Thống Thiên Tài Vô Song - Chương 40: Liệp Thủ Xuất Động

Hệ Thống Thiên Tài Vô Song Chương 40: Liệp Thủ Xuất Động
Nhóm: TTTV

Nguồn: .

---------------------------------------------------

Ngay lúc Sở Nguyệt và Bạch Lăng chuẩn bị mở cửa xe lên xe, một luồng khí lạnh, cảm giác như là bị người nào đó bóp lấy cần cổ, tiếng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng.

"Hai vị tiểu thư xin dừng bước!"

Không có bất cứ dấu hiệu nào, đột nhiên vang lên một giọng nói vo cùng chói tai.

Sở Nguyệt và Bạch Lăng quay đầu lại nhìn, không tự chủ được rùng mình một cái, bởi vì lúc này ở phía sau các nàng, không biết lúc nào lại xuất hiện thêm một người, người kia mặc một bộ áo gió rộng màu đen, đội màu mũ đen, từ đầu đến chân đều là đen, hơn nữa tia sáng từ đèn đường vừa vặn từ phía trên hắn đỉnh đầu chiếu xuống, khiến người ta thấy không rõ khuôn mặt hắn, cả khuôn mặt là một màu đen kịt.

Vừa nẫy các nàng đã nhìn một lần phía trước cùng phía sau con phố, căn bản là không có một bóng người, mà lúc cái người kỳ quái này đi tới phía sau các nàng, các nàng đều không nghe thấy một tiếng bước chân nào, không khỏi khiến người ta cảm thấy âm trầm, sởn cả tóc gáy.

"Ngươi là ai? Có chuyện gì không?"

Sở Nguyệt cảnh giác nhìn người này, tay nhanh nhẹn bỏ vào túi xách, nắm chặt bình xịt hơi hay ở bên trong, nếu như người này dám làm bậy, nàng sẽ không chút do dự dùng bình xịt vào hai mắt của hắn.

"Ngươi là Sở Nguyệt tiểu thư phải không?" Nam tử mặc áo đen mở miệng hỏi dò.

Sở Nguyệt theo bản năng gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu, trong lòng nàng kỳ thực hiểu rất rõ, khoảng thời gian này khá không an toàn.

"Khà khà. . . . . . Xem ra không có tính sai!"

Một tiếng đắc ý, như là tiếng cười của ma quỷ, thanh âm của tên mặc áo truyền tới.

Mắt thấy tình huống không ổn, Sở Nguyệt quyết định thật nhanh, quyết định ra tay trước để lợi thế, nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị lấy ra bình xịt hơi cay, nam tử mặc áo đen vung tay lên, nàng và Bạch Lăng cảm thấy có một đám bột phấn theo một cơn gió bay vào trong lỗ mũi, ngay sau đó, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt lan ra cả toàn thân,

Các nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Hai người lảo đảo một cái, như là hai cộng bún ngã xuống.

"Ngươi. . . . . . Ngươi đối với chúng ta làm cái gì?" Bạch Lăng uể oải kêu lên.

"Yên tâm, không phải độc dược, chỉ là một loại thuốc làm các ngươi hôn mê thật nhanh mà thôi." tên mặc áo đen đi tới, như thưởng thức hai cái tác phẩm nghệ thuật cười gian sảo nói.

Cánh tay Sở Nguyệt gian nan chống lên mặt đất: "Ngươi đến cùng. . . . . . Rốt cuộc là ai?"



"Ta là ai đều không quan trọng, quan trọng ngươi là con gái của Sở Vân Hùng, thu tiền của người thì giúp người tiêu tai, do ngươi quá xui xẻo." Nam tử mặc áo đen nói.

"Thả. . . . . . Thả bằng hữu ta, chuyện này cùng nàng không. . . . . . Không có quan hệ. . . . . ."

Thân là con gái của Sở Vân Hùng, Sở Nguyệt mặc dù có tính khí đại tiểu thư, nhưng cũng di truyền một ít tính chất đặc biệt của Sở Vân Hùng, gặp phải chuyện như vậy cũng không hoảng sợ như những nữ sinh khác như, mà là tương đối bình tĩnh, nàng không thể liên lụy tới người bạn thân của mình được.

"Thật không tiện, ta ngoại trừ yêu thích tiền, còn yêu thích nữ nhân xinh đẹp, đặc biệt là loại học sinh như các ngươi."

Tên mặc áo đen đột nhiên hít một hơi, biểu cảm rất là say sưa nói, "Trên người tản ra một mùi thơm cơ thể của xử nữ, đúng là quá tuyệt vời."

Sở Nguyệt sắc mặt trắng bệch, Bạch Lăng cũng cực kỳ tuyệt vọng, đối với nữ sinh mà nói, không thể nghi ngờ thân thể là quý giá nhất, nếu như bị người không giống người quỷ không giống quỷ lăng nhục, các nàng thà rằng chết đi còn hơn.

"Không nên phản kháng, bé ngoan đi theo ta đi, khà khà. . . . . ."

Nam tử mặc áo đen cười gằn, hai bàn tay giống móng quỷ hướng về Sở Nguyệt và Bạch Lăng chộp tới.

Cũng đúng lúc này, trong tầm mắt của hắn phát hiện phía bên phải cách đó không xa đang có một bóng người, làm một sát thủ chuyên môn vì cố chủ bắt lấy con mồi, từ những thử thách sinh tử đã huấn luyện cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm sinh tử.

Uy hiếp, một luồng khí tức thật đáng sợ!

Nhưng mà, lúc hắn quay đầu muốn nhìn rõ ràng bóng người kia, trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

Người đâu? Vừa nẫy rõ rang còn ở đây!

Lúc này một cảm giác nguy hiện đột xuất hiện trong đầu nó, một đạo kình khí bỗng nhiên từ phía sau lao tới.

Đồng tử, con ngươi co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức đề khí đạp chân, ý muốn né qua một bên.

Thế nhưng đã muộn, một chưởng mạnh mẽ oanh kích phía sau lưng hắn, một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng, hắn giống như là bị một chiếc ô tô va vào phía sau lưng, bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống với tư thế của con cẩu đang ăn cứt.

Sở Nguyệt và Bạch Lăng cực kỳ kinh ngạc, các nàng không biết là ai đã đánh bay tên mặc áo đen, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có một bóng người thon dài, mà sau một giây, trong đầu các nàng liền hiện ra một cái tên —— Tiếu Lạc, bất kể là chiều cao hay là hình thể, đều quá giống.

Nhưng mà do ảnh hưởng bởi thuốc mê, một câu các nàng cũng nói không được, con mắt cuối cùng nhắm lại, hôn mê đi.

Tên mặc áo đen khó giấu vẻ hoảng sợ từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thanh niên trước mắt, sức mạnh của người này thật là khủng bố, nếu không phải vừa nãy mình phản ứng nhanh, một chưởng kia có thể đem phía sau lưng mình đánh nát bét.

Người này đến tột cùng là ai?



Bên trong tình báo của cố chủ cũng không có thông tin nhân vật như vậy, hai cái bảo tiêu vẫn thiếp thân bảo vệ Sở Nguyệt đã bị hắn dùng kế điệu hổ ly sơn chạy đi chõ khác, cuối cùng thì tên này từ nơi nào chui ra? Cũng là người bảo vệ Sở Nguyệt ?

"Ngươi là người nào?" tên mặc áo đen lớn tiếng hỏi.

"Giống như ngươi, thu tiền của cố chủ làm việc, chỉ có điều nhiệm vụ của ngươi là bắt Sở Nguyệt, mà nhiệm vụ của ta, là bảo vệ nàng không bị tổn thương." Tiếu Lạc hừ lạnh.

Chuyện đêm nay cảm giác của hắn với Sở Nguyệt cũng không nói ra được là có chán ghét hay không, nếu đã đáp ứng Sở Vân Hùng, vậy hắn sẽ không nuốt lời, đây là nguyên tắc làm người của hắn, chớ nói chi là đã nhận hai triệu tiền thù lao.

"Nhiều lời vô ích, đến đây đi!"

Vừa dứt lời, Tiếu Lạc hai mắt đầy sát khí, bước chân tới, giống như Liệp Báo hướng tên mặc áo đen lao tới, bàn tay phải hóa móng, kình phong rít gào, mang theo quỹ tích xảo quyệt tàn nhẫn như mãng xà, đánh thẳng tới yết hầu của tên áo đen.

Cmn, đây là cái tốc độ gì?

Sắc mặt tên áo đen trắng bệch.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn liền bỏ trốn, hắn rất rõ ràng, đây là một nhân vật hắn không thể trêu chọc nổi.

"Muốn chạy trốn?"

Hai mắt Tiếu Lạc híp lại, liền đuổi theo, nếu người muốn hại Sở Nguyệt đã xuất hiện, hắn cũng không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, chỉ cần nắm lấy, tốn sức một lần cả đời hưởng thụ, đỡ phải ngày nào cũng phải lo lắng, thời khắc nào cũng phải chú ý Sở Nguyệt.

Nhưng trong nháy mắt khi hắn đuổi theo tên áo đen, tên áo đen liền hành động, liền dùng sức vung tay lên, khói mê dược như là một luồng tro bụi, bao phủ lấy Tiếu Lạc.

Tiếu Lạc theo bản năng tránh né, khi thân hình đã ổn định lại, tên áo đen đã trốn ra xa hơn hai mươi mét, động tác nhanh nhẹn, nhảy lên một cây đại thụ, lộn vòng vào một khu dân cư liền không thấy bóng dáng đâu cả.

"Đúng là con thỏ? Chạy nhanh thật!"

Tiếu Lạc không tiếp tục đuổi theo, trời mới biết có còn hay không một tên sát thủ khác, nếu như hắn vừa đi, sau đó liền có người chạy đến đem Sở Nguyệt và Bạch Lăng đang hôn mê mang đi, thì sẽ có chuyện lớn phát sinh.

Đi trở lại chỗ Sở Nguyệt và Bạch Lăng, nhìn trên đất hai nữ sinh đang ngất, không khỏi nhíu mày.

Lúc này, có hai tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Ánh mắt Tiếu Lạc ngưng lại, thầm nghĩ quả nhiên còn có người khác.

Nghe tiềng có người, lúc phát hiện đối phương đi tới phía sau, Tiếu Lạc không chút nghĩ ngợi, trở tay ra chiêu, năm ngón tay như đao, vung ra mang theo tiếng rít xé rách không gian.

"Tiếu tiên sinh, chúng ta là bảo tiêu Sở tiên sinh an bài ở bên cạnh tiểu thư!" Một thanh âm nam tử vang lên.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận