Kẹo Ngọt Kim Cương - Chương 13: Nếm viên kẹo thứ mười ba: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy

Kẹo Ngọt Kim Cương Chương 13: Nếm viên kẹo thứ mười ba: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy
Lúc Chu Khâm Nghiêu ở công viên Bắc Hồ lại nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong tiệm, nói có khách đến sửa xe, lại còn chỉ đích danh anh làm.



Trước đây cũng từng có khách hàng như thế. Chu Khâm Nghiêu cũng không nghĩ nhiều, đưa Đường Du trở về nhà xong thì quay về AS, lại không nghĩ rằng người chờ anh chính là Hạ Tô Mộc đến từ Hải Thành.



Người đầu tiên trong thế giới của anh đến trong vòng hai năm nay.



Không biết bằng cách nào Hạ Tô Mộc dò được địa chỉ của anh, ý đồ hết sức rõ ràng:



"Em hy vọng anh trở về."



Chu Khâm Nghiêu cũng dứt khoát nói với cô: "Không thể nào."



Hạ Tô Mộc lại rất thấu tính đạt lý, giọng điệu ban đầu hết sức chân thành, dần chuyển sang giễu cợt:



"Nghe nói lương anh một tháng tận mấy nghìn tệ? Đủ tiền cho một bữa cơm trước đây của anh không?"



"Anh cam tâm tình nguyện ẩn dật ở đây làm người bình thường sao?"



Nói hết lòng cả một tiếng đồng hồ, rốt cuộc đổi lại là một câu nói lạnh như băng của Chu Khâm Nghiêu: "Đừng đến đây tìm tôi nữa."



Hạ Tô Mộc thất vọng tràn trề.



Trước khi đến cô ấy cũng đã biết không thể xoay chuyển người đàn ông này, chỉ là không muốn bỏ cuộc, càng muốn đi một chuyến để chính mình tỉnh ngộ.



Nghĩ đi nghĩ lại thì từ nhỏ đến lớn, có ai từng lay chuyển được suy nghĩ của người đàn ông này chưa?



Một người cũng không có.



Từ trước đến giờ anh vẫn cương quyết như thế. Năm đó dứt khoát oanh liệt mà rời đi, không mang theo thứ gì ngoài mấy bộ quần áo thay đổi.



Chỉ có một thứ quý giá duy nhất, có lẽ là sợi dây chuyền trên cổ kia.



-



Bảy giờ rưỡi, hai bên đường đã lên đèn.



Gió thổi nhè nhẹ, Đường Du cúi đầu bước đi trên đường, trong đầu nghĩ mãi về bóng lưng vừa rồi của Chu Khâm Nghiêu và người con gái kia, cùng với câu nói trêu đùa của anh trai ở chỗ làm ---- Anh đang hẹn hò với người đẹp.



Đường Du chưa từng nói chuyện yêu đương, nên cô không thể xác định được, cảm xúc hơi chua xót bây giờ của mình, có phải là ghen hay không.



Rõ ràng chiều nay ở công viên với mình còn... Đảo mắt cái đã cùng với người con gái khác...



Trên tivi vẫn nói đàn ông có ngoại hình đẹp mắt đều nguy hiểm và mê gái.



Lúc trước Đường Du vẫn khinh thường, vì cô còn chưa thấy qua người đàn ông nào mà cô cho là đẹp mắt.



Nhưng sự xuất hiện của Chu Khâm Nghiêu thực sự đã làm đảo lộn cuộc sống yên tĩnh mười tám năm nay của cô.



Lúc cô đi ngang qua đường sẽ len lén nhìn anh, sẽ muốn đi vào ngõ nhỏ để giả vờ tình cờ gặp mặt. Lúc ngồi trên xe anh sẽ suy nghĩ vẩn vơ, vô tình va vào ngực anh lại mặt đỏ tim rung.



Đường Du đá mấy hòn sỏi dưới chân, trong lòng phiền muộn.



Nhớ đến trước đây ở Hải Thành gặp phải những tên đàn ông xấu xa giả bộ đạo mạo, cô khe khẽ thở dài.



Chu Khâm Nghiêu... sẽ không phải là hạng người đó chứ?



Về đến nhà, cơm nước xong, cũng là lúc Phương Lai trở về.



Thần sắc bà sáng sủa, như tỏa ra ánh hào quang động lòng người, không có vẻ gì của người mới vừa trở về sau chuyến đi dài mệt mỏi.



Vừa đặt hành lý xuống, Phương Lai đã ôm lấy Đường Du, hết sức thương nhớ: "Để mẹ nhìn một chút, một tháng nay cục cưng của mẹ gầy đi sao?"



Tay bà vuốt ve gò má Đường Du, ánh mắt của tạo cho Đường Du một tia ảo giác.



Đây là tình mẹ dạt dào.



Đường Du lắc đầu, khéo léo cong môi: "Làm sao mà gầy được. Dì Dung rất quan tâm đến con. Mẹ thì sao? Công việc làm ăn có thuận lợi không?"



Phương Lai rất hài lòng với thái độ quan tâm của con gái dành cho mình, từ trong vali lấy ra một chiếc hộp nhỏ.



Mở ra, là một sợi dây chuyền cẩm thạch lộng lẫy.



"Lần này mẹ với ba đi Nam Phi xem như có thay đổi đột xuất, may mắn là cuối cùng gặp được người tốt giúp đỡ." Phương Lam cầm miếng ngọc trên đầu ngón tay, hướng về phía ánh đèn, ngắm mãi không chán: "Viên ngọc thạch này là khởi đầu hoàn hảo cho việc bước chân vào ngành đá quý của nhà chúng ta."



Đường Du không có hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng nghe đến "thay đổi bất ngờ" lại hứng thú hỏi thêm vài câu. Lúc này mới biết, trong chuyến đi đến Nam Phi, Phương Lai va phải một tập đoàn tài chính bản địa lừa đảo, suýt chút đã bị lừa mất mười triệu tiền đầu tư, may mắn lại gặp được thương hiệu châu báu trong nước MOON đang ở đó để khảo sát.



Cùng là người Hoa, cùng tiếng tăm lừng lẫy ở Hải Thành, bọn họ dễ dàng liên kết để phá kế lừa đảo của đối phương.



Bởi vì trận bão tố này, Phương Lai biết thị trường đá quý là một vũng nước sâu, từ bỏ việc tự mình thành lập thương hiệu, chuyển sang đàm phán hợp tác với MOON.



"Ba con đang đàm phán hợp đồng, mẹ trở lại thăm con một chút, ngày mốt còn phải bay về Hải Thành tham gia bữa tiệc tối mừng ký kết hợp đồng."



Đường Du sửng sốt: "Ngày mốt đã phải đi rồi sao?"



Cô còn tưởng Phương Lai sẽ ở lại Thành phố C một hai tháng.



Phương Lai cũng biết mình nợ con gái rất nhiều thời gian, rất có lỗi nói:



"Vì hợp tác với MOON nên mẹ có rất nhiều việc bận rộn, mẹ cũng vì kiếm của hồi môn đáng hãnh diện nhất Hải Thành cho con, con ngoan một chút có được không?"



Đường Du im lặng không lên tiếng.



Phương Lai rất thích con gái ngoan ngoãn như vậy, khôn khéo nghe lời, không tranh không đoạt.



"Đi, để mẹ nghe xem gần đây con luyện đàn thế nào rồi."



Hai mẹ con đi đến phòng ngủ trên lầu hai.



Đường Du cầm đàn cello ra, tùy tiện kéo vài bài Phương Lai thích.



Cô không thực sự tập trung, lòng có chút gợn sóng, trong đầu trống rỗng, kéo đàn thuần túy bằng cảm nhận từ trái tim.



Phương Lai nhắm mắt lại thưởng thức, không hề phát hiện điểm bất thường, rất hài lòng với biểu hiện của Đường Du.



Lúc này, Đường Viễn Tiêu bất chợt gọi video đến cho con gái.



Đường Viễn Tiêu vẫn tương đối đau lòng cho con gái, trong lòng muốn ở lại Thành phố C với con, có điều hết lần này đến lần khác ông lại bị vợ quản quá chặt. Phương Lai nói muốn mở rộng kinh doanh sang mảng đá quý, ông đành nhắm mắt xuôi tay mà bị đẩy ra giữa chiến trận.



Video vừa kết nối, hai gương mặt đồng thời xuất hiện trên màn hình.



Đường Du ngoan ngoãn gọi: "Ba."



"Hữu Hữu, con gái cục cưng của ba."



Hai cha con trò chuyện một lúc về tình hình gần đây, Phương Lai thường xuyên chen vào, một nhà ba người cười cười nói nói, bầu không khí rất ấm áp.



Lúc chuẩn bị chúc ngủ ngon rồi cúp máy, trên màn hình bỗng hiện ra một thông báo tin nhắn.



Mặc dù chỉ lóe lên rất nhanh chóng nhưng Đường Du thấy được.



Phương Lai cũng nhìn thấy.



Anh Y: Tìm anh có gì không?



Yên lặng một giây, Đường Du theo phản xạ chộp lấy điện thoại trên ghế salon, Phương Lai cũng nhanh chóng phản ứng.



Hai người đồng thời đưa tay bắt lấy chiếc điện thoại, Đường Du dùng toàn lực đè lấy nút khóa màn hình, cho đến khi điện thoại tắt nguồn mới buông tay.



Phương Lai không biết mật mã điện thoại của cô.



Hai mẹ con nhìn nhau.



"Hữu Hữu." Phương Lai lên tiếng trước: "Anh Y là ai?"



Bà tuy là cười hỏi, nhưng lại để cho người ta cảm nhận được bầu không khí chèn ép.



"Một người bạn ạ."



"Bạn bè thế nào?"



"Là bạn thôi."



Phương Lai thở nhẹ, như đang cố xoa dịu cảm xúc, vẫn mỉm cười, hỏi: "Ở Thành phố C hay là Hải Thành? Mẹ có biết không, nhà làm gì? Có danh tiếng không -----"



"Không có, không có gì cả, chỉ là người bình thường thôi ạ."



Đường Du không kìm nén được sự phiền não.



Trước đây ở Hải Thành, mỗi lần Đường Du quen biết một người bạn mới đều phải trải qua tra xét như thế. Đến cuối cùng, cô quá mệt mỏi để đấu tranh với Phương Lai, nên dứt khoát lựa chọn cô đơn một mình.



Sự chán nản ấy đã tích tụ trong nhiều năm, sớm chồng chất trên người làm Đường Du không thở nổi. Cô thèm khát sự tự do, mong muốn được thấu hiểu, ước mơ có không gian riêng, nhưng Phương Lai chưa bao giờ cho cô.



"Mẹ." Cô đưa tay ra, lần đầu tiên có ý định phản kháng: "Trả điện thoại lại cho con."



Phương Lai nhìn cô, ánh mắt rốt cuộc lạnh xuống.



"Đường Du." Bà gọi tên con gái, "Là ba con nói giúp, mẹ mới đồng ý cho con lớp mười hai rồi mà còn tự do mang theo điện thoại di động. Bây giờ nhìn lại, có phải mẹ đã quá dung túng con rồi không?"



Phương Lai thả lại điện thoại vào trong túi mình: "Mẹ không cần biết anh Y là ai, nhưng con phải nhớ…"



Lời trong miệng bà còn đang do dự rồi dừng lại, một lát sau, giọng điệu mềm xuống: "Hữu Hữu, bên ngoài quá nhiều người xấu, con phải tin rằng mẹ mãi mãi không bao giờ hại con."



Phương Lai cũng từng có tuổi trẻ, bà biết độ tuổi Đường Du bây giờ rất dễ động lòng. Con gái thì ngây thơ đơn thuần, Phương Lai không muốn cô bị mấy thứ tình tình cảm non nớt thiếu chín chắn làm mờ đi lý trí, tiêu tốn thời gian.



Con gái bà từ nhỏ đã là một viên ngọc quý, chỉ có "cậu ấm nhà giời" mới xứng đáng.



Đường Du cười lạnh một tiếng: "Trong mắt mẹ, thế giới này có người tốt sao?"



Môi Phương Lai giật giật, như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt ngược vào trong.



Bà bình tĩnh đứng dậy rời đi: "Sau này con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẹ."



...



Vì một tin nhắn mà làm cho hai mẹ con lâu ngày không gặp, lại buồn bực mà giải tán.



Tiếng đóng cửa vang lên, Đường Du mệt mỏi ngồi lên giường, ngơ ngẩn hết mấy phút, mới tiếp nhận được sự thực rằng điện thoại di động đã bị Phương Lai tịch thu.



Cô không thể trả lời Chu Khâm Nghiêu.



Nhưng cũng không có gì quan trọng.



Có thể anh nhắn tin xong cũng bỏ đi làm chuyện khác, không chờ tin trả lời của cô.



Cũng có thể anh đang cùng người đẹp kia ăn tối ở đâu đó.



Đường Du nằm dài trên giường, mơ màng nhìn về phía trần nhà.



Rất nhiều cảm xúc bất chợt đổ về, khóe mắt cô bỗng chốc cay xót, nhưng cô cố gắng kìm nén, không để cho những giọt nước mắt tủi thân rơi xuống.



-



Bên ngoài cửa biệt thự, dưới tán cây ngô đồng.



Bóng người đàn ông trải dài dưới ánh đèn đường. Vài mẩu tàn thuốc bị dí trên cái thùng rác bên cạnh.



Lúc nãy trên đường đuổi theo Đường Du, anh lại nhận được điện thoại của Ngô Ngọc Chi, nói là Tiểu Dương bỗng dưng bị sốt, bà cụ gấp đến không chịu được. Chu Khâm Nghiêu không có cách nào khác, đành phải chuyển hướng, quay trở về con ngõ nhỏ, đưa Tiểu Dương đi bệnh viện, chờ truyền dịch xong mới chạy về.



Nhưng lúc này, cái tin thứ hai cũng đã nhắn đi được tầm hai mươi phút, Đường Du vẫn không trả lời.



Đèn trên phòng cô vẫn sáng, khi nãy còn nghe thấy tiếng đàn, chứng tỏ cô đang ở nhà, cũng còn chưa ngủ.



Vì thế, tại sao lại không trả lời tin nhắn anh?



Dù có cố gắng bình tĩnh thế nào, Chu Khâm Nghiêu cũng không thể kìm nén được nỗi phiền muộn trong lòng mình. Loại cảm xúc này như một cây đuốc thiêu rụi lòng anh. Mà việc Đường Du mãi không trả lời, tựa như đang đổ thêm dầu vào lửa.



Càng đốt càng dữ dội, đốt đến nỗi làm anh cảm nhận được một tia đau đớn.



Chu Khâm Nghiêu buồn bực nhả một ngụm khói, vò nát điếu thuốc, cuối cùng cũng nhịn không được mà bấm gọi vào dãy số mà anh sớm đã nằm lòng. Kết quả…



"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."



"..."



Ánh lửa trong nháy mắt đã lụi tàn.



Như bị tưới tắt bởi một luồng nước lạnh như băng.



Chu Khâm Nghiêu nhíu chặt chân mày, theo phản xạ nhìn lên cửa sổ ở lầu hai, phát hiện lúc điện thoại gọi đi, đèn trong phòng cũng vừa tắt.



Dường như có thứ gì đó trong lòng bỗng chốc rơi xuống, trống rỗng, như rơi vào vực sâu không đáy.



Một đêm này, ai cũng ngủ không ngon giấc.



Sáng sớm hôm sau, Đường Du mất ngủ cả đêm bị Phương Lai gọi dậy.



Không biết Phương Lai lại nổi lên hứng thú gì, bỗng nhiên xin phép giáo viên nghỉ hai ngày, nhất quyết dẫn Đường Du về Hải Thành, tham dự buổi tiệc ký kết hợp đồng giữa nhà họ Đường và MOON.



"Tại sao phải đưa con đi?" Đường Du không thể hiểu nổi.



"Mẹ muốn cho con biết gia đình giàu có quyền quý đứng đầu Hải Thành."



"..."



Việc này đối với Đường Du không hề có sức hấp dẫn, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, thờ ơ nói: "Con không muốn đi."



Phương Lai cũng không tức giận, từ từ đi đến sau lưng Đường Du, lấy sợi dây chuyền ngọc bích kia ra đeo lên cổ cô, nhìn về phía gương nói:



"Hữu Hữu, con có biết sợi dây chuyền này giá bao nhiêu tiền không?"



Đường Du im lặng.



"Sáu trăm vạn." Phương Lai thả nhẹ con số, giúp Đường Du chỉnh lại mớ tóc rơi rớt chỗ cổ: "Hữu Hữu, có thể cho cả cuộc đời còn lại của con lúc nào cũng sáng chói như vậy, sẽ không thể là anh Y gì đó, mà phải là những thanh niên ưu tú nhà quyền quý trong buổi tiệc tối mai. Đàn ông con biết còn quá ít, không nên vì vậy mà ---"



"Mẹ đừng nói nữa." Đường Du vô thức mà kháng cự lại việc Phương Lai nói về Chu Khâm Nghiêu, cô dừng một chút lại nói: "Con có thể đi, nhưng khi về, mẹ có thể trả điện thoại lại cho con được không?"



Cô biết mẹ thích mềm không thích cứng, vừa hạ giọng vừa nhẹ nhàng cất tiếng: "Mẹ, con thật sự không làm chuyện gì khác người cả, mẹ lúc nào cũng muốn con tin mẹ, vậy mẹ có thể tin tưởng con một lần không?"



Phương Lai cúi đầu, từ trong gương thăm dò Đường Du.



Ánh mắt con gái vẫn như thường, đơn thuần, khôn khéo.



Một lúc sau, trong lòng bà cũng nhượng bộ một bước.



Cũng có thể là mình quá mức nhạy cảm, thật ra tính cách Đường Du thế nào, bà cũng quá rõ ràng.



Loại chuyện yêu sớm này, con bé không dám, mà cũng không có khả năng.



"Được." Phương Lai cuối cùng cũng mở miệng: "Con ngoan một chút, chờ từ Hải Thành trở về, mẹ sẽ để dì Dung xem tình hình cho con mỗi ngày một tiếng chơi di động."



"..."



Đường Du biết càng trả giá lại càng tồi tệ, có khi cả một giờ cũng không còn.



Cô không biết làm sao, đành thỏa hiệp: "Đã biết ạ."



Vì vậy, chưa kịp báo với ai, mười một giờ trưa, hai mẹ con cô đã ngồi cùng chuyến bay về Hải Thành.



-



Nhà họ Đường hai năm trước bắt đầu làm ăn phát đạt ở Hải Thành, lần này mở rộng kinh doanh, hợp tác cùng với thương hiệu kiểm định đá quý nổi tiếng MOON, đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong giới.



Đêm đó, toàn bộ giới thượng lưu ở Hải Thành đều được mời đến dự tiệc. Tại tiệc tối, bè bạn khách khứa ngồi đông nghẹt, Đường Du mặc lễ phục cao cấp do Phương Lai chuẩn bị, được cha Đường Viễn Tiêu dắt tay vào lên sân khấu.



MOON là thương hiệu thuộc sở hữu của nhà họ Chu, chủ tịch tập đoàn Chu Trạch Lâm cùng giám đốc thương hiệu, cháu trai Chu Ngạn cũng đích thân đến tham dự.





Mấy năm trước, Chu Trạch Lâm tuổi già lại có con mọn, sau đấy thì lui về nhà, từ đó cũng ít công khai xuất hiện. Tối nay ông ấy đến tham dự tiệc, phóng viên nhận được tin cũng chạy đến mong lấy được được phỏng vấn độc quyền



Hai bên giao kết hợp đồng xong, các phóng viên vội đến bên cạnh Chu Trạch Lâm.



Đường Du nhàm chán đi theo mời rượu một vòng, Phương Lai mắt cười chúm chím, yên lặng dò hỏi cô:



"Những người vừa nãy, có ai con cảm thấy không tệ không?"



Đường Du cơ bản đều không nhìn đến họ.



Cô lắc đầu: "Không có."



Phương Lai quan sát, chỉ về phía phóng viên đang bao vây: "Cái người tên Chu Ngạn của nhà họ Chu con thấy thế nào? Lần này ở Nam Phi, chính là cậu ấy giúp mẹ."



Đường Du miễn cưỡng hợp tác, nhìn một cái, vẫn lắc đầu.



Như có điều gì suy nghĩ, Phương Lai bỗng nhiên nhẹ nhõm bật cười, tự nhủ: "Cũng đúng."



Bà nhấp một ngụm rượu: "Người đàn ông ưu tú nhất của nhà họ Chu không đến, những người khác đều là tạm bợ."



Đường Du khó hiểu, ngừng một lát, nghiêng đầu hỏi: "Ưu tú nhất?"



"Đúng vậy, chúng ta đến Hải Thành muộn, nghe nói con trai trưởng nhà họ Chu là Chu Trạm mới là người đàn ông vàng của Hải Thành, mười sáu tuổi đã vào thẳng học viện thiết kế trang sức của Ý. Từ nhỏ đã tắm trong bể kim cương mà lớn lên, mắt thường có thể so với máy móc. Bây giờ còn đang học ở nước ngoài, chờ cậu ấy trở về sẽ lập tức kế thừa vương quốc kim cương MOON."



Nói xong, Phương Lai lại lời ít ý nhiều mà nhìn cô:



“Hữu Hữu, đàn ông như vậy mới xứng đáng cho con thích, anh Y gì đó, nghe lời mẹ, đừng nghĩ đến nữa, có được không?"





-----

Tác giả có lời muốn nói:



E hèm, dear, tôi khuyên bạn tốt hơn hết là nói lời phải giữ lấy lời.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận