Kẹo Ngọt Kim Cương - Chương 63: Ngoại truyện Tưởng Định x Trình Huyền (5) - Cô thật mềm mại

Kẹo Ngọt Kim Cương Chương 63: Ngoại truyện Tưởng Định x Trình Huyền (5) - Cô thật mềm mại
Tưởng Định mất đi tất cả các phương thức liên lạc của Trình Huyền.



Quá khứ cô từng mỉm cười rạng rỡ xinh đẹp với anh, nghịch ngợm mà thân mật gọi thầy Tưởng, nhưng giờ đây, hết thảy những điều tốt đẹp đó dường như đã đổi thay.



Cô trở nên lạnh lùng xa cách, nhiệt tình trước kia cũng dần nguội lạnh rồi dập tắt đi, không còn thấy được nửa dấu vết.



Tưởng Định đứng ở khu hút thuốc châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu.



Trình Huyền đã đi ra ngoài cửa, vai kề vai sánh bước cùng chàng trai, bóng dáng hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.



Anh nhả ra một làn khói thật sâu, không nói gì, có chút đau lòng không rõ lý do. Một lúc lâu sau lại dập khói, vẻ mặt lạnh lùng trở về phòng học.



Phần phỏng vấn phía sau, mặc dù người khác còn ở đó, nhưng trái tim anh đã sớm trống rỗng, vẫn luôn bị trói buộc bởi bóng hình kia.



Mùa xuân trôi qua, kỳ thi tuyển sinh Đại học đã kết thúc vào đầu mùa hè. Trình Huyền và Đường Du cùng nhau vượt qua cửa ải cuối cùng của những năm cấp ba, rồi cùng dắt tay nhau bước vào cánh cửa Đại học.



Các cô đều thành công đậu vào trường Hải Nghệ.



Ngày Đường Du nhận được thư thông báo đã làm cho mẹ Phương Lai cực kỳ vui mừng, suy cho cùng thì dù không thể ra nước ngoài, nhưng dàn nhạc giao hưởng ở Hải Nghệ là số một trong nước, vào được trường này cũng không uổng công bao nhiêu năm vất vả khổ luyện.



Vì vậy Phương Lai rất tự hào, gọi điện báo cho tất cả bạn bè rằng con gái cưng nhà mình đậu vào trường nổi tiếng, lúc gọi cho Tưởng Định cũng là phấn chấn khoe khoang:



"Tưởng Định, Hữu Hữu đậu vào khoa Nhạc giao hưởng của Hải Nghệ rồi, cháu biết không?



Tưởng Định cũng vui mừng thay Đường Du: "Chúc mừng dì, chúc mừng Hữu Hữu."



Một lát sau lại tùy tiện hỏi: "Còn bạn thân của em ấy thì sao ạ?"



"Ai?" Phương Lai không biết anh nói người nào, "Bạn thân nào? Tên là gì vậy?"



Tưởng Định dừng lại một chút, cười nói: "Dạ thôi, không có gì đâu."



Cúp điện thoại, anh gọi cho trưởng khoa Diễn xuất của trường Hải Nghệ:



"Cô gái lần trước lúc thi đối diễn với tôi có thi đỗ không?"



Trưởng khoa có ấn tượng rất sâu sắc với Trình Huyền, nhắc đến "đối diễn" là nhớ ra ngay, vội vàng trả lời anh:



"Đỗ rồi đỗ rồi, điểm chuyên môn khá cao, điểm văn hóa thiếu chút nữa là không đủ, nhưng may mắn là cô ấy không chịu thua kém, hơn một điểm so với điểm xét tuyển."



"..."



Hơn một điểm.



Tưởng Định nắm điện thoại, không nhịn được cười mà lắc đầu. Sau đó nghĩ trong lòng ---



Là ông trời muốn để cho cô ăn phần cơm này,



Đến Hải Thành, chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí, về sau cũng coi như là đồng nghiệp, khó tránh khỏi sẽ có lúc gặp nhau, thậm chí còn có thể hợp tác.



Có lẽ rằng ngay từ khi gặp nhau, giữa hai người đã được định sẵn là sẽ có một đoạn tình cảm dây dưa không rõ ràng.



Mấy tháng này Tưởng Định không ở trong nước. Anh quay phim tại Pháp, những lúc rảnh rỗi đã nghĩ rất nhiều, cũng nhiều lần cố gắng thử quên đi. Nhưng kỳ lạ thay, Trình Huyền giống hệt tên của cô, tựa như một trận pháo hoa lộng lẫy tươi đẹp bùng nổ trong cuộc đời mờ nhạt trống rỗng của Tưởng Định.



Bất kể là vì trái tim vừa gặp đã yêu hay vì cơ thể thấy sắc đẹp nảy lòng tham, thì sức hấp dẫn kỳ lạ của cô, cũng khiến cho anh dù chỉ vừa liếc nhìn qua đã không thể nào quên được.



Mùa thu, Tưởng Định vừa quay xong bộ phim ở Paris, cùng lúc đó thì Trình Huyền và Đường Du cũng thuận lợi báo danh vào trường Hải Nghệ.



Cô đi tới thành phố của anh.



Nghĩ đến điều này, trong lòng Tưởng Định bỗng dâng lên vài gợn sóng nhỏ. Dường như vô hình trung, cô gái lại gần anh thêm chút nữa rồi.



Ngày trở về nước, lúc nhàm chán giết thời gian tại cửa hàng miễn thuế ở sân bay, Tưởng Định vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay dành cho nữ kiểu mới tại gian hàng của Dior.



Chiếc vòng này có thiết kế nạm kim cương, hai chữ cái được nối liền với nhau, đơn giản mà lại xa xỉ.



Thời điểm sắp trở về nước lại nhìn thấy chiếc vòng tay này, đặc biệt là thấy hai chữ cái được kết nối với nhau, không hiểu sao giống như một kiểu bóng gió và nhắc nhở.



Trái tim Tưởng Định khẽ nhúc nhích, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà mua chiếc vòng tay kia.



-



Trở lại trong nước, vốn Tưởng Định muốn dành thời gian đến Hải Nghệ một chuyến để tìm Trình Huyền, định xoa dịu một chút mối quan hệ của cả hai. Nhưng không nghĩ tới sau khi trở về, anh lại nhận được điện thoại của Phương Lai - mẹ của Đường Du trước.



Phương Lai cần anh giúp một chuyện, làm gương mặt đại diện cho một nhãn hiệu trang sức mới.



Phương Lai là bậc bề trên có quan hệ rất tốt với Tưởng Định, từ trước đến giờ bà rất ít khi nhờ giúp đỡ, nhưng một khi đã mở miệng, có nghĩa là người cần được giúp đỡ đó rất quan trọng đối với bà.



Mặc dù Tưởng Định không biết lai lịch của người kia như thế nào, nhưng anh vẫn đồng ý với Phương Lai, ngay hôm sau khi về nước anh sẽ gặp mặt vị tổng tài của nhãn hiệu trang sức này.



Bọn họ hẹn nhau ở một quán cà phê, sau khi gặp mặt anh mới phát hiện, vị tổng tài thần bí này lại là bạn trai qua lại với Đường Du lúc ở Thành phố C - Chu Khâm Nghiêu.



Sau khi nói chuyện chi tiết, Tưởng Định mới biết anh ấy đã che giấu thân phận của mình lâu như vậy, hiện tại đã bắt đầu quay về vị trí cũ, vì chuyện này đã vất vả khổ tâm không ít, cũng vì lo nghĩ cho chuyện tình cảm giữa anh ấy và Đường Du.



Điều này không khỏi khiến Tưởng Định có chút khâm phục, cũng có chút cảm động.



Trong thế giới tình cảm, sự chủ động và đảm nhận trách nhiệm của đàn ông, là cảm giác an toàn lớn nhất của phụ nữ.



Anh thất thần mà nghĩ đến Trình Huyền.



Nghĩ đến những lời mình đã nói với cô ở khách sạn ngày hôm đó.



Nếu có thể so sánh chuyện tình cảm giữa những người bạn thân, thì Trình Huyền không thể bằng dù chỉ một phần trăm của Đường Du.



Tưởng Định uống vài ngụm cà phê, trong lòng có hơi rối bời.



Chu Khâm Nghiêu không phát hiện ra tâm tư của anh, đề xuất anh làm gương mặt đại diện cho nhãn hiệu trang sức mình mới vừa sáng lập. Nhưng nhóm tiêu thụ trang sức lớn nhất vẫn là phụ nữ, vì thế dù Tưởng Định có sẵn lòng hỗ trợ đi chăng nữa, nhất định vẫn phải có một nữ minh tinh hợp tác cùng anh.



Ngô Mộng khiến cho công ty đứng trên bờ vực phá sản, thương hiệu trước đó đã gây ra vô số tai tiếng vì chuyện giả mạo, cho nên vào thời điểm này, thương hiệu mới tinh của Chu Khâm Nghiêu hệt như củ khoai nóng bỏng tay, sẽ và cũng không có khả năng được minh tinh kỳ cựu bằng lòng làm gương mặt đại diện.



Biện pháp duy nhất, chính là bắt đầu sử dụng người mới.



Tưởng Định đã lăn lộn lâu trong giới, các vị đại lão tổng tài đã tiếp xúc là người hay quỷ, có bản lĩnh hay không, anh nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được bảy tám phần.



Từ cách đối nhân xử thế ôn hòa điềm đạm của Chu Khâm Nghiêu, anh biết thật ra đây sẽ là một bước ngoặt vô cùng lớn.



Sản phẩm mới của Chu Khâm Nghiêu chắc chắn sẽ hot. Những người mới nắm bắt được cơ hội này, dưới sự kết hợp của nhãn hiệu tiềm năng và hiệu ứng ngôi sao của chính họ, làm ít mà được hưởng nhiều.



Vì lẽ đó, trong giới giải trí mỗi ngày đều xuất hiện những gương mặt mới, nên chọn ai đến chiếm lấy món hời này đây?



Không tới ba giây, trong đầu Tưởng Định nhanh chóng lóe lên một cái tên.



Cũng tại lúc này, tầng một của quán cà phê vang lên tiếng ồn ào.



Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông bị gián đoạn, họ đồng thời nhìn sang.



Sau khi ánh mắt nhìn thấy bóng người ở dưới lầu, thân thể lười biếng của Tưởng Định lập tức ngồi thẳng dậy.



Lại chính là Trình Huyền.



Cô đang mặc đồ của nhân viên phục vụ ở đây, trên tay bưng một cái khay, có lẽ lúc bưng cà phê lại xảy ra va chạm với khách. Mặc dù cô đã nói lời xin lỗi, nhưng người đàn ông trung niên hói đầu* “béo ngậy” kia căn bản không có ý muốn bỏ qua.



(*từ gốc là Địa Trung Hải, từ lóng chỉ những người hói đầu.)



"Cô mới tới sao? Có mắt không vậy? Không thấy tôi ngồi ở đây sao? Biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không? Cà phê dính lên không tẩy sạch được biết không hả?..."



Mặc cho quản lý vội vàng đến nói những lời khách sáo, Đầu Hói vẫn một mực chỉ vào Trình Huyền mắng lải nhải liên tục, vốn Trình Huyền còn cúi đầu nghe, nhưng người này nói chuyện nước bọt văng tứ tung khắp nơi đã đành, tay chân còn vung lên không đứng đắn.



Tính cách của cô cũng không tốt đến như thế.



Cái khay đập mạnh lên bàn, phát ra âm thanh nặng nề.



"Ông có thể ngậm miệng không."



Đầu Hói hơi sửng sốt: "...?"



Trình Huyền cầm giấy lau lau mặt:



"Nơi này là quán cà phê, ông gác một chân chặn ngang lối đi là nghĩ mình đẹp trai sành điệu lắm đúng không? Tôi không biết quần áo của ông bao nhiêu tiền, cũng không biết có tẩy sạch được vết cà phê hay không, nhưng tôi có thể nói cho ông ---"



Giọng cô gái vừa sắc bén vừa bùng nổ, bỗng nhiên trở nên u ám lạnh lẽo: "Mắt tôi vẫn còn tốt lắm, có thể thấy rất rõ ràng ông ở đây chỉ đang giả vờ giả vịt."



Tưởng Định: "..."



Mặc dù chính cái chân của người kia đã vấp phải Trình Huyền, nên cà phê giao đến mới bị văng ra một chút, nhưng cô gái này miệng mồm lanh lợi, thật là không chịu thua thiệt một chút nào.



Tưởng Định nghe xong khẽ nhíu mày, mơ hồ biết rằng không thỏa đáng. Anh lập tức đẩy chiếc ghế đang ngồi ra, lên tiếng chào hỏi Chu Khâm Nghiêu rồi đi xuống lầu.



Quả nhiên, vị khách kia bị đáp trả như vậy thì nổi giận, lập tức đứng lên, mặt căng đến đỏ bừng:



"Cô là cái gì mà còn dám cãi lại tôi?"



Ông ta làm ra vẻ giống như chuẩn bị đánh người, nữ quản lý bên cạnh rõ ràng có chút lúng túng: "Thật xin lỗi, ông bình tĩnh một chút ạ."



Nhưng ánh mắt Trình Huyền lại không chút sợ hãi nhìn về phía Đầu Hói, bộ dạng trừng mắt nhìn ông ta như kiểu [ông cmn dám đánh tôi thử xem].



Đương nhiên Đầu Hói không thể nào nén giận nổi, giơ tay ra toan đánh Trình Huyền.



Nhưng một bạt tai kia, cuối cùng lại không thể đánh xuống.



Lúc ông ta rất kích động định giáng cái tát kia xuống, thì có người lại kéo tay ông ta, ngay sau đó là giọng của một người đàn ông:



"Ồn ào đủ chưa."



Giọng điệu lạnh như băng, mang theo chút bất mãn.



Mọi người đều quay đầu lại, sau đó ngây người ---



[Cmn, sao người đàn ông trong phim lại đột nhiên xuất hiện ở đây vậy?]



[Tôi không bị mù chứ, ảnh đế Tưởng Định ư?]



[Đóng phim ko nổi tiếng sẽ phải trở về kế thừa gia sản hàng tỷ - hệ liệt truyện showbiz - thiếu gia Tưởng Định?!]



Nữ quản lý sửng sốt, Đầu Hói cũng ngây người.



Ngay cả Trình Huyền, người vừa rồi còn mang dáng vẻ muốn náo loạn ầm ĩ cũng mông lung.



Cô liếm liếm môi, cũng không biết làm thế nào, chẳng hiểu sao lại cúi đầu xuống



Tưởng Định im lặng không lên tiếng mà đi đến bên cạnh cô, không nhịn được nhìn Đầu Hói: "Cần cô ấy bồi thường cái gì, ông đến công ty quản lý tìm tôi."



Khí thế phách lối của Đầu Hói tức khắc ỉu xìu xuống, ông ta chột dạ cười gượng hai tiếng: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi."



Ông ta nào dám yêu cầu bồi thường gì.



Vừa rồi chẳng qua ỷ vào Trình Huyền là một nhân viên phục vụ xinh đẹp, muốn mượn cơ hội làm khó dễ trêu hoa ghẹo nguyệt chút thôi, không nghĩ tới cô lại có ảnh đế chống lưng.



Đầu Hói không hoàn toàn ngu ngốc, biết rằng có khả năng mình sẽ bị truy cứu trách nhiệm ngược lại, nên ông ta đã đặt một khoản tiền xuống rồi chạy đi.



Trình Huyền nhìn theo bóng lưng ông ta mà vẫn còn chưa nguôi giận, âm thầm mắng chửi trong bụng: "Tên mập chết tiệt."



Tưởng Định liếc nhìn cô, tầm mắt hai người vừa chạm nhau, những lời mắng chửi lẩm bẩm của Trình Huyền lập tức thu hồi về.



Cô thu lại hết cảm xúc, lúc Tưởng Định không nhận ra thì xoay người rời đi, nhưng vừa mới bước được hai bước, cô đã bị người đàn ông phía sau giữ lại.



"Lại muốn đi đâu nữa?"



Trình Huyền: "..."



-



Tưởng Định gần như cố chấp dùng sức kéo Trình Huyền lên xe mình. Trình Huyền không muốn dây dưa với anh, liên tục lặp đi lặp lại:



"Anh làm gì thế?"



"Anh buông tay ra!"



"Anh còn như vậy nữa tôi sẽ la lên đấy!"



Nhưng Tưởng Định bất kể cô có nói gì, mặc cho cô chống đối thế nào cũng không hề buông tay.



Đóng cửa xe, khóa lại, trong buồng xe chật hẹp chỉ còn lại hai người, loáng thoáng có thể nghe được cả tiếng hít thở.



Tưởng Định nghiêng mắt nhìn Trình Huyền, quan sát từ đầu đến chân, rõ ràng là bộ đồng phục nhân viên phục vụ cô mặc trên người có hơi nhỏ, siết lại khiến đường cong lộ ra quá mức phô trương.



Chẳng hiểu sao lại khiến cho anh vô cùng khó chịu.



Anh hỏi: "Em đến đây để làm gì?"



Trình Huyền cực kỳ cứng rắn chặn lại lời anh: "Liên quan gì đến anh?"



Tưởng Định: "..."



Suy cho cùng, ban đầu người nói đừng làm phiền tôi nữa chính là anh, cho nên thái độ của Trình Huyền như bây giờ cũng rất bình thường.



Bản thân cô chính là một cô gái mạnh mẽ, luôn tự mình nỗ lực và cũng rất tự tôn. Tưởng Định biết nếu muốn bước qua cửa ải này, sớm muộn gì cũng sẽ có một người phải cúi đầu.



Nhưng anh lớn đến vậy rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cúi đầu trước ai.



Huống hồ đó chỉ là một cô gái.



Mặc dù không thể vượt qua rào cản trong lòng, nhưng lời nói ngoài miệng lại mềm mại hẳn đi:



"Là không đủ tiền trang trải hay sao?"



Trình Huyền nhướng mày: "Sao vậy, thầy Tưởng muốn bao nuôi tôi sao?"



Tưởng Định: "..."



"Tôi đắt lắm, anh nuôi không nổi đâu."



"..."



Mỗi câu nói của Trình Huyền đều mang theo mùi thuốc súng, không hề thân thiện với anh chút nào.



Tưởng Định đã cố gắng chịu đựng trong gần nửa năm, nhưng anh cảm thấy dường như mình không thể chịu nổi nữa.



Cũng không biết rốt cuộc cô gái này có ma lực gì, mà cứ thế hiện hữu trong trái tim anh, mạnh mẽ bá đạo ở lại lâu đến như vậy.



Quen biết cô chỉ cần một giây, quên cô, lại không đơn giản chỉ mất một giây như vậy.



Vốn dĩ anh chính là người sai trước, Tưởng Định ép bản thân tỉnh táo lại, không so đo với cô.



Anh kéo một ngăn tủ trong xe, từ bên trong lấy ra chiếc vòng anh đã mua, thản nhiên đưa cho Trình Huyền.



"Tặng em."



Trình Huyền liếc nhìn nhưng không nhận, quay mặt về phía ngoài cửa sổ:



"Không cần, chúng ta không quen thân, món quà quý giá như vậy tôi nhận cũng không tiện lắm."



Đây là lần đầu tiên Tưởng Định mua quà tặng cho một cô gái, nhưng lại bị từ chối phũ phàng như vậy, trong lòng nhất thời cũng có chút bực bội.



Không cần cũng được thôi.



Anh bỗng dưng mất hứng.



Vốn là muốn thừa dịp tặng quà nói với cô vài câu, nhưng tất cả đã bị sự lạnh lùng của Trình Huyền nuốt chửng.



Trầm mặc một lúc, bầu không khí trong xe khiến cho người ta có chút áp lực.



Trình Huyền muốn đi, hỏi anh:



"Còn có việc gì không, thầy Tưởng?"



Mặc dù trong lòng Tưởng Định buồn bã, nhưng vẫn không quên chuyện quan trọng.



Anh kìm nén tất cả những cảm xúc không vui, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt: "Có một nhãn hiệu cần một nữ gương mặt đại diện, nếu em không có hứng thú anh sẽ tìm người khác."



Tuy giọng Tưởng Định rất nhẹ, nhưng Trình Huyền lại nghe được rõ ràng.



Ý nói rằng, nếu như cô đồng ý, thì gương mặt đại diện chính là cô?



Trình Huyền không dám tin vào tai mình: "Anh không nhầm chứ, tôi mới năm nhất Đại học, vậy mà có thể làm gương mặt đại diện sao?"



Cô dừng lại một chút, tựa như nói đùa: "Không phải là một nhãn hiệu nhỏ tầm thường nào đó chứ?"



Tưởng Định lấy danh thiếp của Chu Khâm Nghiêu ra: "Gương mặt nữ đại diện mới của nhà họ Chu, hợp tác với anh, tầm thường sao?"



"..."



Não Trình Huyền dường như đang nổ tung, không thể tin được mà nhìn Tưởng Định.



Chuyện của nhà họ Chu cô đã nghe nói qua, mặt dù nhãn hiệu trước đó đã từng gặp phải rất nhiều nguy cơ, nhưng hôm nay vị Thái tử gia thần bí đã trở lại, mạnh mẽ vang dội ra mắt nhãn hiệu mới bằng nhiều phương tiện khác nhau, kỳ thực những cô gái trẻ tuổi như cô vẫn tương đối xem trọng những thứ này.



Lại không ngờ đến hôm nay, chuyện tốt đẹp như làm gương mặt đại diện cho nhà họ Chu lại rơi trúng đầu mình, hơn nữa ---



Còn hợp tác cùng Tưởng Định?



Cho dù thường ngày Trình Huyền có giả vờ bình tĩnh như thế nào, thì lúc này cũng có chút phấn khích không thể kìm nén được:



"Có thật không? Quay quảng cáo? Tôi và anh sao?”



Cuối cùng Tưởng Định cũng thấy được vài nét quen thuộc trong phản ứng lúc này của cô, buồn bực trong lòng cũng thoáng dịu đi vài phần:



"Đúng vậy, em và anh."



Không nghĩ tới Trình Huyền lại lập tức phủi sạch quan hệ: "Không không, anh đừng hiểu lầm, ý tôi là --- Chu thị lớn như vậy, làm gương mặt đại diện chắc phí đại ngôn cũng không ít đâu nhỉ."



Tưởng Định: "..."



Tưởng Định không nghĩ tới, sự kích động và hào hứng của Trình Huyền lại chẳng liên quan chút nào đến anh cả.



Mặc dù trong lòng có vô vàn cảm giác thất bại, nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh đáp lại một câu: "Những điều này anh sẽ nói giúp em, em chỉ cần dành thời gian trống ra là được."



Cơ hội tốt đến như vậy, Trình Huyền lại không phải là kẻ ngốc.



Tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, cô có thể phân biệt rõ ràng.



Trong trường cũng không phải không có những sinh viên năm nhất đã ra ngoài đóng phim hoặc quay quảng cáo, nhưng những người này hoặc là luôn có sẵn tài nguyên, hoặc là có gia thế hiển hách.



Người không danh tiếng không bối cảnh như cô, thậm chí còn phải đi làm thêm ở một quán cà phê để kiếm tiền sinh hoạt, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có chuyện tốt như vậy rơi trúng đầu mình.



Trình Huyền chớp chớp mắt, đột nhiên thay đổi thái độ, mỉm cười trả lời Tưởng Định:



"Vậy cảm ơn thầy Tưởng đã thu xếp giúp tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."



Mặc dù cô cười với anh, nhưng nụ cười này hoàn toàn không có cảm xúc, rất công nghiệp, là nụ cười giả tạo dối trá.



Tưởng Định: "..."



Tâm tình vô cùng phức tạp.



Hơn nữa, sau khi Trình Huyền nói xong cũng định xuống xe, hoàn toàn không có ý định tiếp tục ở cùng anh thêm một chút nào nữa. Tưởng Định giật mình, sực nhớ ra điều gì vội vàng kéo cô lại:



"Em đổi số rồi sao?"



Trình Huyền dừng một chút: "Đúng vậy."



"Số bao nhiêu?"



Hai người nhìn nhau, rất nhiều hình ảnh đan xen vào nhau trong giây phút này.



Giống như quay lại cách đây không lâu, lần đầu tiên họ gặp nhau trong bữa ăn tối, Tưởng Định cũng đã xin số của Trình Huyền.



Chỉ là khi đó, Trình Huyền mừng như được mùa.



Nhưng cô bây giờ, lòng không một gợn sóng.



Trình Huyền bình tĩnh nói ra số điện thoại mới, dù sao thì nếu việc quảng cáo này tiếp tục, Tưởng Định chắc chắn sẽ liên lạc lại với cô.



Không thành vấn đề, một dãy số mà thôi, nếu quả thật có thể thay đổi được điều gì, thì nó đã thay đổi từ lần đầu tiên rồi.



-



Chuyện quảng cáo và làm gương mặt đại diện nhanh chóng được thu xếp ổn thỏa, vì Tưởng Định tự mình đến Hải Nghệ xin nghỉ phép giúp Trình Huyền, đương nhiên các thầy cô ở Hải Nghệ không thể không đồng ý.



Lúc phỏng vấn Trình Huyền đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng các thầy cô, họ đều âm thầm suy nghĩ, đoán chừng là Trình Huyền cũng khiến cho ảnh đế có ấn tượng sâu sắc giống như vậy, nên lần này mới có thể dìu dắt cô lên vị trí cao hơn.



Việc này đối với sinh viên năm nhất chính là chuyện cầu còn không được, các thầy cô giáo vui vẻ để cho cô đi, còn Trình Huyền cuối cùng cũng có được cơ hội lần đầu tiên trong đời xuất hiện trên màn ảnh rộng.



Cũng đang tiến gần thêm một bước trong lời hứa của cô dành cho mẹ Tiên.



Lần này Trình Huyền và Tưởng Định quay một quảng cáo trang sức, vì có hai người đại diện là nam và nữ, nên chủ đề của kế hoạch quảng cáo đương nhiên là về cặp đôi.



Đoạn quảng cáo thể hiện hành trình tình yêu của bọn họ từ lúc mới yêu đến khi yêu đương nồng cháy, từ tình nhân đến người yêu, từ giây phút động lòng đến nắm tay nhau thật chặt.



Vì chủ đề chính là cặp đôi, nên đương nhiên không thể tránh khỏi sẽ có những giây phút ôm hôn.



Đạo diễn còn đánh tiếng hỏi trước Tưởng Định: "Anh Định, lúc quay ở hiện trường hôn lễ cần phải có cảnh chú rể hôn cô dâu, anh xem..."



Tưởng Định đang định nói rằng anh có thể, thì Trình Huyền vốn là người mới không tên tuổi bỗng lặng lẽ lên tiếng:



"Mượn góc quay được không đạo diễn."



Tất cả mọi người ở đây: "...?"



Một người sở hữu vô số giải thưởng, ảnh đế có độ nổi tiếng hàng đầu như anh, làm gì có diễn viên mới nào không muốn kết thân, khao khát cùng anh đóng cảnh hot để được nổi tiếng trong mười ngày nửa tháng, nhưng Trình Huyền lại mở miệng nói ra lời này.



Thật không thể tưởng tượng nổi.



Mọi người đột nhiên không biết phải nói gì.



Đạo diễn lúng túng nhìn Tưởng Định.



Mặc dù Tưởng Định có hơi khó chịu trong giây lát, sắc mặt tối sầm lại, nhưng vẫn nhàn nhạt mở miệng:



"Không thành vấn đề, cứ làm theo lời cô ấy nói đi."



Trước khi bắt đầu quay quảng cáo, tất cả mọi người trong tổ quay phim đều cho rằng Trình Huyền và Tưởng Định nhất định có quan hệ bí mật nào đó không muốn cho người khác biết, nếu không một cô sinh viên vô danh tiểu tốt làm sao có thể nắm trong tay cơ hội tốt như thế này.



Nhưng giờ đây, mọi người lại cảm thấy, hai người này có vẻ không giống như những gì họ đã nghĩ.



Dưới sân khấu mỗi người ngồi một hướng, tự mình xem kịch bản, xa lạ như chưa từng quen biết, chứ đừng nói đến là có quan hệ.



Nói cách khác, dưới sân khấu họ hoàn toàn không giao lưu với nhau.



Nhưng trên sân khấu, trước máy quay, Trình Huyền tựa như biến thành một người khác, nhanh chóng nhập vai vô cùng chuyên nghiệp, nhìn Tưởng Định bằng ánh mắt dạt dào tình cảm, hoàn toàn diễn ra được dáng vẻ của cô gái yêu sâu đậm một người đàn ông, ánh mắt từ lúc yêu cuồng nhiệt cho đến khi bước vào cánh cửa hôn nhân.



Ngay cả Tưởng Định cũng bị ảnh hưởng bởi diễn xuất của cô, nhiều lần khi ánh mắt giao nhau lại sinh ra chút hoảng hốt.



Cô vẫn là cô gái nhiệt tình như lửa trước kia, nói thích anh không một chút che giấu.



Đặc biệt là lúc quay cảnh kết hôn, nhìn cô gái mặc váy cưới khiến Tưởng Định động lòng không thôi, tựa như đây thật sự là lễ cưới của anh vậy.



Nhưng khi đạo diễn hô "ngừng" thì Trình Huyền lại nhanh chóng thoát vai, tất cả sự si mê và mến mộ trên gương mặt cô đều biến đi đâu mất, lại trở thành cô gái lạnh lùng, đối xử thờ ơ lạnh nhạt với anh.



Lăn lộn cả ngày, Tưởng Định gần như phát điên vì cô.



Cuối cùng quảng cáo cũng được quay xong, đoàn làm phim kết thúc công việc suôn sẻ, mọi người tan cuộc.



Địa điểm quay phim khá xa Hải Nghệ, ban đầu Tưởng Định định chủ động đưa Trình Huyền về nhà, nhưng Trình Huyền lại lịch sự từ chối:



"Không cần đâu, tôi có bạn đến đón."



Lịch sử luôn có những điều tương tự nhau đến kinh ngạc, lại còn mang ý châm chọc mỉa mai.



Trước kia Trình Huyền đuổi theo Tưởng Định, bây giờ cậu bạn này lại đuổi theo Trình Huyền.



Thời thế đổi thay, cảnh còn người mất.



Trình Huyền vô cùng nhiệt tình lên tiếng chào cậu ấy, sau đó xoay người nói với Tưởng Định,



"Vậy tôi đi trước đây, bái bai thầy Tưởng."



Cô khách khách khí khí, không thấy bất kỳ thái độ nào trong giọng điệu, khiến Tưởng Định cuối cùng cũng nhận ra thực tế ---



Trình Huyền đã tự phong tỏa thế giới của cô lại.



Vì chàng trai cao lớn nhìn thấy Tưởng Định nên chủ động đi về phía nơi họ đang đứng, ân cần chào hỏi Tưởng Định:



"Chào anh Định, anh còn nhớ em không?"



Lúc này sự bực bội trong lòng Tưởng Định đã bị thiêu đốt đến cực điểm, bị Trình Huyền phớt lờ hết lần này đến lần khác đã rất khó chịu rồi, bây giờ lại thấy tên đàn ông chết tiệt này dính vào người Trình Huyền như keo dán, sự khó chịu kia giống như bị phóng đại lên vô số lần, tựa như có thể nổ tung chỉ sau vài giây.



Mặt anh tối sầm lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Cút ngay."



Nói xong, đưa Trình Huyền đi ngay trước mặt chàng trai kia.



-



Tưởng Định bỏ trợ lý qua một bên, kéo Trình Huyền đi về phía bãi đỗ xe, với sức mạnh còn mãnh liệt hơn lần trước, chẳng thèm đếm xỉa gì đến suy nghĩ của Trình Huyền, thậm chí còn trút hết chút khó chịu trong lòng vào cái nắm tay này.



Sau khi kéo Trình Huyền một đường vào trong xe, buông tay ra, mới thấy trên cổ tay cô có một vết đỏ.



Dấu vết này, giống như những cảm xúc mà hai người kìm nén đã lâu, lúc này bất chợt bùng nổ.



Trình Huyền đỏ cả mắt mắng anh: "Anh muốn làm gì?!"



Tưởng Định lên xe là cởi áo vest, nới lỏng cổ sơ mi, dáng vẻ chính nhân quân tử trước ống kính vừa nãy không còn tồn tại.



Anh nghiêng người tới, nắm lấy cằm Trình Huyền, giọng nói trầm và lạnh:



"Câu này chẳng phải anh nên hỏi em à? Rốt cuộc em muốn làm gì?"



Im hơi lặng tiếng, hành hạ anh lâu vậy còn chưa đủ, còn dẫn theo đàn ông đến trường quay khiêu khích anh.



Trình Huyền bị anh bóp đến đau, "Anh buông ra!"



Cô mở miệng nói, cánh môi lại mấp máy cám dỗ ngay trước mặt Tưởng Định, anh cũng đã trở nên mù quáng, lạnh lùng nhìn cô, nâng cao cằm lên:



"Muốn mượn góc quay à? Anh nhất định không cho đấy."



Vừa dứt lời, Tưởng Định cúi người xuống, mãnh liệt hôn lên cặp môi kia.



Anh cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại điên dại, chỉ cảm thấy hơn nửa năm nay, rõ ràng Trình Huyền cũng chẳng làm gì anh cả, như trong lòng anh lại cứ quanh quẩn một ý nghĩ xấu xa.



Dù có thế nào cũng không buông bỏ được, không thể lãng quên.



Anh dùng tất cả sức lực hôn môi cô, đã từng nếm thử mùi vị của cô trong mộng, bây giờ được cảm nhận thật sự, mới thấy trong mộng chẳng bằng một phần vạn.



Cô thật ngọt ngào, thật mềm mại.



Tưởng Định không thể nào tự kiềm chế nụ hôn này, Trình Huyền không thở nổi, cuống quýt hít vào hổn hển, một tay hung dữ đẩy anh ra, nhưng ngay lập tức bị anh đè ở hai bên, không thể động đậy.



Thời điểm đàn ông động tình, phụ nữ giãy giụa cũng vô dụng.



Huống hồ bản thân Trình Huyền hiểu rất rõ ---



Tất cả sự lạnh lùng của cô đều là ngụy trang, lớp vỏ bọc này chỉ cần đến nửa phần dịu dàng của anh thì đã sụp đổ.



Bị người đàn ông hôn đến lúc mất hết sức lực, toàn thân nhũn ra, đầu óc trống rỗng, chỉ còn chút lý trí và lòng tự ái còn sót lại thức tỉnh cô:



"Trình Huyền! Tỉnh lại đi! Không được chịu thua! Không thể chỉ một cái hôn đã bị đánh bại!"



Trình Huyền không ngốc, từ đầu cô đã biết cái quảng cáo này nhất định là do Tưởng Định sắp xếp giúp cô.



Nhưng cô lại muốn giả vờ ngốc.



Cô không muốn đối xử với anh nhiệt tình như vậy nữa.



Loại sinh vật như đàn ông, khi có được sẽ không quý trọng, khi không có thì lại mơ ước.



Làm sao Trình Huyền có thể biết được, lần này Tưởng Định chủ động, liệu có phải do tâm lý không có được nên muốn chinh phục quấy nhiễu hay không.



Đến khi anh chinh phục được rồi, có lẽ lại giống lần trước nhỉ, lãnh đạm vô tình đẩy cô ra xa.



Trình Huyền không muốn phải trải qua lần nữa.



Ngày bị Tưởng Định từ chối đó, khi về cô đã khóc rất lâu, lấy hết tạp chí và poster của Tưởng Định ra xé, nhưng đến khi trời sáng lại ngồi dán lại từng cái một.



Hệt như trái tim tan vỡ của cô, góp nhặt thật lâu, mới có thể có vẻ bình tĩnh không gợn sóng khi gặp lại anh.



Đã một lần hèn mọn, trừ khi quan hệ của hai người trở nên ngang bằng, nếu không Trình Huyền sẽ không để bản thân hèn mọn động tâm lần thứ hai.



Dù thích bao nhiêu, cũng không thể.



Trình Huyền dùng tất cả sức lực cắn Tưởng Định một cái, nhân nửa giây anh kinh ngạc mà đẩy anh ra.



Hơi thở của hai người đều hơi dồn dập, nhìn thẳng vào nhau, trong mắt ai cũng mang theo vẻ quật cường đối kháng.



Cứ nhìn nhau như vậy, không ai mở lời trước.



Không biết đã qua bao lâu, Trình Huyền muốn đẩy cái người đang đè trên người mình ra, Tưởng Định lại dữ dội ngăn cản động tác của cô.



Trình Huyền không thể làm gì, lên giọng: "Anh không buông tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát."



Tưởng Định không động đậy nhìn cô: "Báo đi."



Anh thậm chí còn lấy điện thoại ra giúp cô, bấm 110 đưa tới trước mặt cô.



Anh chắc chắn Trình Huyền không nỡ xuống tay.



Thật ra Trình Huyền cũng chỉ mạnh miệng dọa anh một chút mà thôi.



Tranh chấp đối chọi với nhau ấy mà, chẳng ai chịu cúi đầu trước.



Hồi lâu sau, Trình Huyền cười tự giễu một cái:



"Gần đây thầy Tưởng không có cô bạn gái mới mẻ tươi non nào à, lại thấy cô bé đã từng là fan luôn theo sau mông anh bây giờ không thích anh nữa, trong lòng có chút mất mát?"



Tưởng Định: "..."



Người đàn ông không lên tiếng, trong lòng Trình Huyền càng khó chịu hơn.



"Nói ra anh cũng chẳng cần phải vậy, ngoài kia nhiều cô gái thích anh như thế, trong phòng ký túc của tôi đã có ba cô rồi, còn người chẳng có gì đặc biệt như tôi đây, thật sự anh không cần để ý đến đâu."



Yên lặng hồi lâu, rốt cuộc Tưởng Định cũng khẽ thở dài.



"Anh thừa nhận, lần trước anh nói nặng lời, là anh không đúng. Nhưng em đổi số chặn weibo, là định sau này trong giới mãi làm người dưng nước lã với anh sao?"



Trình Huyền giật giật môi, không thể nói ra lời trái lương tâm.



Cô yêu anh đến thế nào, cô hiểu rõ ràng nhất.



Giống như bây giờ vậy, cô không thể khống chế trái tim đập loạn.



Dần dần, sự căng thẳng của hai người cũng hòa hoãn lại.



Bầu không khí trở nên ôn hòa nhẹ nhàng hơn, Tưởng Định hắng giọng, ngồi thẳng lên.



Anh lấy ra một hộp trang sức, bên trong là chiếc vòng tay lúc trước muốn tặng cho Trình Huyền nhưng bị cô từ chối. Lần này anh không hỏi, trực tiếp nắm lấy đeo lên trên cổ tay Trình Huyền.



Trình Huyền sững sờ một chút, tay rút về theo bản năng, lại bị anh giữ thật chặt, không thể rút khỏi.



Cuối cùng, chiếc vòng tay Dior nằm trên cổ tay cô, lấp lánh lung linh, lóe sáng động lòng người.



Bàn tay Trình Huyền cũng cứ như vậy bị Tưởng Định nắm lấy.



Trầm mặc một hồi, tâm tình cô chua xót phức tạp, cũng không biết nên vui vẻ hay khổ sở.



Giống như nguyện vọng bao lâu cuối cùng cũng thành thật, nhưng lại thấp thỏm bất an, không xác định được có thật sự thuộc về mình hay không.



"Chẳng phải lần đầu thầy Tưởng tặng con gái mấy món này đâu nhỉ?" Cô thấp giọng lẩm bẩm, cười một tiếng rất nhẹ: "Biết mấy cô gái bọn tôi đều thích thứ đồ lấp lánh như thế này."



Tưởng Định ngẩn ra, đang muốn mở miệng nói, Trình Huyền lại làm một động tác cắt ngang lời anh: "Được rồi, đừng nói, tôi cũng chẳng muốn biết."



Tưởng Định cũng không rõ cô gái này đang lầm bầm lầu bầu cái gì.



Nhưng mà anh phát hiện ra mình không có biện pháp gì với cô cả, ngay cả tức cũng chẳng dám giận.



"Trình Huyền, em nói chuyện với anh nhất định cứ phải đâm chọc lạnh lùng vậy sao?"



Trong mắt Trình Huyền dâng lên một tầng ánh sáng mông lung.



Cô nhìn Tưởng Định không hiểu.



Ban đầu chính anh muốn cô rời đi, đừng quấy rầy anh nữa.



Bây giờ lại trách thái độ của cô lãnh đạm.



"Thầy Tưởng, lẽ nào anh cảm thấy ---"



Trình Huyền nâng cổ tay về phía anh: "Một cái vòng tay là có thể dụ được tôi như lúc trước, gọi thì đến bảo thì đi à."



Con ngươi đen nhánh của Tưởng Định hiện lên ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.



Trong xe yên tĩnh, anh đang suy nghĩ phải đáp lại những lời này của Trình Huyền như thế nào.



Nửa năm qua cô lặng lẽ tồn tại trong thế giới của anh, xuất hiện bất chợt như làn gió, cũng lại biến mất dễ dàng như vậy, làm nhiễu loạn tất cả sự bình tĩnh của anh.



Tưởng Định biết, trận đánh giằng co rất lâu rồi này của mình và Trình Huyền, cuối cùng cần có một người cúi đầu trước.



Mà tất cả những gì lạnh lùng cao ngạo kiêu căng anh vẫn cố duy trì, ở trước mặt người con gái này, rốt cuộc là thua sạch sẽ hoàn toàn.



Tưởng Định bất đắc dĩ bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đây là lần đầu tiên anh mua quà cho phụ nữ, em không thể liếc mắt nhìn một cái rồi mới nói à?"



Lần đầu tiên?



Ba chữ này làm Trình Huyền sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào chiếc vòng trên cổ tay.



A, chẳng phải là mẫu vòng tay mới của Dior sao?



Cô khó hiểu: "Ừ, tôi biết cái này rất đắt, nhưng có gì đặc biệt lắm sao?"



Đôi mắt Tưởng Định bình tĩnh, nâng cổ tay cô lên, chỉ vào chiếc vòng nhỏ nhẹ mà mang nặng cảm tình:



"Chẳng lẽ em không thấy, chữ C này là em, chữ D là anh?"



Thiết kế vòng tay này của Dior là hai chữ CD gắn liền với nhau nạm kim cương.



Trình Huyền: "..."



Rõ ràng là viết tắt của Clair D Lune, liên quan gì tới hai người bọn họ, miễn cưỡng gán ghép thế này không khỏi quá gượng gạo.



Trình Huyền buồn cười hừ một tiếng, đang muốn giễu Tưởng Định ngây thơ, người đàn ông chợt nhìn cô nói:



"D hối hận, C có thể trở về bên cạnh anh ấy được không?"





Chú thích:

Tên Trình Huyền bính âm là Cheng Xuan (C), Tưởng Định là Jiang Ding (D).



Clair D Lune là mẫu vòng tay của Dior, gần giống tên bài Clair de Lune nổi tiếng của Debussy.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận