Kẹo Ngọt Kim Cương - Chương 52: Blue Moon - Muốn ôm ôm

Kẹo Ngọt Kim Cương Chương 52: Blue Moon - Muốn ôm ôm
Trên đường trở về trường, Đường Du đọc được tin tức hot trên Weibo.



Cả Weibo đều đang bàn tán sôi nổi về viên kim cương hồng có giá cao ngất trời của Chu Khâm Nghiêu. Toàn thể cộng đồng mạng đều nối đuôi nhau đăng tải những biểu tượng cảm xúc ở các cấp độ khác nhau để bày tỏ sự ghen tỵ.



Thực ra, Chu Khâm Nghiêu chỉ nói với cô rằng đến Anh để xem một viên kim cương nào đó, đến tận bây giờ cũng chưa từng nói là tham gia đấu giá.



Càng không hề đề cập đến kế hoạch mua viên kim cương hồng giá trên trời này.



Lúc này trên Weibo, tin liên quan đến Chu Khâm Nghiêu ùn ùn kéo đến, nhất là những lời bàn tán liên quan đến đối tượng "Vị hôn thê bé ngoan" mà anh đề cập đến, làm cho cộng đồng mạng càng cảm thấy thần bí và tò mò.



Từ tám chữ mà anh nói "Quen nhau nhiều năm, tình cảm ổn định", các thể loại "dưa"* bắt đầu được thổi ra.



*Dưa: tin tức đồn thổi chưa kiểm chứng



Có người đoán là bạn thanh mai trúc mã của Chu Trạm: Hạ Tô Mộc, dù sao hai nhà cũng qua lại nhiều năm, có tình cảm từ nhỏ cũng là chuyện bình thường.



Lại có lời đồn về tình yêu từ giảng đường đến áo cưới với bạn học cùng anh ở Ý.



Nhưng tóm lại, đoán tới đoán lui, đều không thấy ai đoán là Đường Du.



Đường Du dù cũng là con nhà giàu, nhưng bởi vì tính cách của cô, không góp mặt vào hội chị em plastic nên sự tồn tại của cô đối với cộng đồng mạng hầu như là mờ nhạt.



Đường Du nằm trên giường trong phòng ký túc xá, xem những hình ảnh chói lọi về viên kim cương hồng cực kỳ chói mắt và người đàn ông đẹp trai nhiều tiền được phát trên Weibo.



Chu Khâm Nghiêu được miêu tả với dòng tít: "Đại gia đàn ông kim cương mới nổi, huyền thoại trẻ tuổi."



Trước ống kính, Chu Khâm Nghiêu xuất hiện với dung mạo như thường lệ, đẹp trai làm xao xuyến bao trái tim phái nữ. Anh ngồi đó với gương mặt lạnh lùng, mãi cho đến khi nhắc đến cô trong cuộc phỏng vấn, bờ môi kia mới thấp thoáng nở một nụ cười.



Toàn bộ dịu dàng của anh đều dành riêng cô.



Đường Du đều biết.



Cô gái nhỏ trở mình, nhìn bức ảnh mà tim đập loạn nhịp.



Dường như cô có lại loại cảm giác lần đầu gặp anh.



Ngày hôm đó, ánh mặt trời rực rỡ, anh tựa vào cánh cửa tủ lạnh, ánh mắt lười biếng của anh bỗng chốc va vào tầm mắt cô.



Từ đó, bước vào thế giới của cô.



Cũng là lúc này, Đường Du mới hiểu, vì sao lần đầu đến nhà Chu Khâm Nghiêu, anh lại chỉ những bức ảnh trên tường, hỏi cô thích loại nào.



Cũng hiểu vì sao lúc cô bảo thích viên hồng phấn, Chu Khâm Nghiêu chỉ cười, nói một chữ: "Được."



Mọi lời cô nói ra, người đàn ông ấy đều đặt trong lòng, rồi không cần nói lời nào mà thỏa mãn hết tất cả những gì cô thích.



Đường Du lăn lộn qua lại ở trên giường, vẫn không nhịn được, nhắn tin Weibo để hỏi Chu Khâm Nghiêu chuyện này.



Nhưng anh chỉ trả lời cô một câu đơn giản: "Chờ anh về nói sau."



Đường Du biết anh bận rộn cả ngày, lúc này chắc chắn đã rất mệt mỏi, dù sao chuyến bay cũng hạ cánh vào ngày mai, đến lúc đó, mọi việc đều có thể nói rõ trước mặt, nên cũng không phiền anh nghỉ ngơi.



Bạn cùng phòng cũng đang bàn tán chuyện này, có người hỏi Đường Du:



"Hữu Hữu, không phải cậu cũng biết Chu Thái tử sao? Công ty của mẹ cậu còn hợp tác với anh ta mà đúng không? Bạn gái anh ta rốt cuộc là ai vậy? Thật sự là Hạ Tô Mộc à?"



Đường Du: "..."



Cô do dự một chút, "Thật ra thì..."



Còn chưa nói hết, bên cạnh đã có người chen vào: "Cmn, Tưởng Định lại đăng bài khen Chu Thái tử, anh ta định làm gì? Tôi nhất định sẽ đi theo học hỏi việc cầu hôn."



"Không thể nào, Tưởng Định làm gì có bạn gái."



"Không phải lúc trước còn có scandal với cô người mẫu kia sao?"



...



Đề tài lập tức di chuyển từ Chu Khâm Nghiêu sang Tưởng Định.



Lời Đường Du còn chưa nói ra khỏi miệng, vừa vặn không cần phải nói tiếp, dù sao cô cũng không phải rất muốn người khác biết được, người gọi là “Bé ngoan” trong miệng của Chu Khâm Nghiêm kia chính là cô.



Đối với cô, chỉ cần có thể bên cạnh anh là đủ lắm rồi.



Ban đầu cô đã không cần người khác cho phép, bây giờ lại càng không cần người ta ngưỡng mộ.



Không biết vì sao, lúc trước vì Chu Khâm Nghiêu đi công tác, hai người cũng từng xa nhau, nhưng lần này lại không giống như thế. Chỉ mới hai ba ngày không gặp mà lại có cảm giác như dài đăng đẳng.



Ngày hôm sau, vừa mới tỉnh giấc, Đường Du đã bắt đầu tính thời gian Chu Khâm Nghiêu trở về.



Mong chờ gặp anh, mong chờ được anh ôm vào lòng.



Thức dậy chưa được bao lâu, Đường Du nhận được điện thoại của Phương Lai:



"Hôm nay con học nhiều không? Có thời gian không?"



Buổi sáng Đường Du có hai lớp, hỏi bà: "Cũng tạm, có việc gì không ạ?"



Trong điện thoại, Phương Lai dừng một chút, tựa như không biết phải nói thế nào, "Con về nhà một chuyến đi, về rồi hẵng nói."



Đường Du không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tính cách của Phương Lai vẫn luôn quyết đoán, làm việc gì cũng đều nhanh chóng, rất ít khi có vẻ chần chừ như thế.



Cô gái nhỏ đồng ý, sau khi học xong hai lớp, buổi trưa lập tức chạy về nhà.



Đến nhà, lầu một chỉ có một cô giúp việc, Đường Du hỏi:



"Ba mẹ cháu đâu?"



Dì giúp việc mù mờ chỉ lên lầu: "Ở trong phòng."



Đường Du nghĩ trong đầu -------------



Chẳng lẽ còn chưa thức?



Không lẽ ba mẹ đang cãi nhau, bầu không khí không được êm đẹp?



Đường Du một mặt suy nghĩ, một mặt nghi ngờ đi lên lầu hai, đến trước cửa phòng ngủ của ba mẹ, đẩy cửa ra.



Trong phòng yên ắng, chăn gối trên giường đã được thu dọn gọn gàng.



Đường Du không thấy người, gọi một tiếng: "Ba mẹ, hai người có đó không?"



Rất nhanh, âm thanh được truyền ra từ phòng vệ sinh, "Ở đây, con vào đi."



Đường Du: "?"



Cô xoay đầu, đi về phía nhà vệ sinh.



Cửa nhà vệ sinh để mở, cô thấy Phương Lai ngồi cùng với Đường Viễn Tiêu trên bệ đá cẩm thạch, tay Phương Lai chống cằm, dáng vẻ khổ não.



"Mẹ, mẹ sao thế?" Đường Du hỏi.



Đường Du nhìn thấy con gái, nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt vô cùng phức tạp.



Nhìn qua có một chút như không biết phải làm sao, nhưng nhìn kỹ lại, trong mắt dường như có ẩn chứa vài phần vui mừng đắc ý.



Phương Lai ngoắc tay gọi cô: "Con đến xem một chút, Tiểu Chu nghĩ thế nào mà đưa cái này đến bảo là sính lễ. Cái này làm sao mẹ với ba con có thể đặt mông lên được?"



Đường Du bị lời nói của Phương Lai làm cho sợ run lên -------- "Sính lễ?"



Tầm mắt cô chuyển sang bên cạnh một chút, ngay sau đó, cô gái nhỏ trợn tròn hai mắt, nhìn vật gây choáng trước mặt với vẻ hoài nghi.



Cô ngơ ngác, giật giật môi: "Đây là..."



Phương Lai lại thở dài, tựa như chính bản thân bà còn chưa thoát ra được nỗi khiếp sợ: “Đúng vậy, bồn cầu nạm kim cương."



Đường Du trợn mắt, há hốc miệng.



Đường Viễn Tiêu đang cầm một cái kính lúp, nghiên cứu cẩn thận dọc theo nắp bồn cầu, cuộc nói chuyện của hai mẹ con bị cắt đứt, "Ối giời ơi, ba đang đếm tới 3120 hay là 3130 viên rồi?"



Hai mẹ con: "..."



Đường Viễn Tiêu không nhớ, nổi, quyết định không đếm nữa, buông cái kính lúp xuống, chống hông thở dài xúc động:



"Tất cả đều là kim cương. Từ Hi Thái hậu chắc còn chưa có loại đãi ngộ này chứ? Thứ này ai dám ngồi lên? Ba sợ trời đánh tới."



Đường Du: "..."



Cô lại nhớ đến lúc vừa quen Chu Ngạn, Chu Ngạn đã khoác lác, nói anh họ Chu Trạm của anh ấy từ nhỏ đến lớn đều ngồi bồn cầu nạm kim cương, Đường Du xem như chuyện hài mà kể cho Chu Khâm Nghiêu nghe.



Lúc đó, Chu Khâm Nghiêu còn đang đối kháng với Tạ Thừa, Đường Du luôn lo lắng, sợ Phương Lai sau khi biết sẽ phản đối. Có ngày, Chu Khâm Nghiêu còn nửa đùa nửa thật an ủi cô:



"Chẳng phải mẹ em thích kim cương sao? Sao này anh cũng gửi đến cho bà ấy một cái bồn cầu nạm kim cương."



Thời gian qua lâu như thế, Đường Du cũng đã sớm quên, không ngờ người đàn ông này vẫn còn nhớ, rồi thực sự gửi đến cái bồn cầu nạm kim cương như vậy.



Đường Du dở khóc dở cười, tâm tình có chút phức tạp.



Lúc này, Phương Lai quay sang hỏi cô: "Hữu Hữu, con có biết hôm qua Tiểu Chu ở London mua một viên kim cương hồng phấn với giá năm trăm triệu không?"



Đường Du gật đầu.



"Người gọi là "Bé ngoan" trong miệng cậu ta là con à?"



Đường Du đỏ mặt, lại tiếp tục gật đầu.



Nhận được xác nhận, Phương Lai mới thực sự an tâm, hồi lâu lại nói:



"Tên nhóc này đúng là cái máy in tiền, mới hai năm làm sao mà kiếm được nhiều như thế nhỉ. Nhìn cái bồn cầu này, mẹ nghĩ ít nhất cũng phải tầm trăm triệu."



Đường Du: "..."



"Được rồi, trước kia mẹ còn nghĩ để những thứ trang sức đá quý kia cho con làm của hồi môn. Bây giờ mới thấy thực sự không cần thiết, mấy thứ này chắc không hợp sở thích kỳ quái của Tiểu Chu đâu. Không chừng sau này mọi thứ của con, từ bàn chải đánh răng, ly, chén đũa, đều nạm kim cương."



Phương Lai đứng lên, đẩy bọn họ ra ngoài: "Các người cũng đi đi, để cho mẹ trải nghiệm xem ngồi bồn cầu nạm kim cương có cảm giác thế nào."



Đường Viễn Tiêu và Đường Du ra khỏi phòng.



Một lát sao, Phương Lai sau khi tự mình thử thì đi ra, thái độ tương đối nghiêm túc.



Đường Du thận trọng hỏi: "Mẹ, thấy sao?"



Ánh mắt Phương Lai lộ rõ nét tang thương, ánh nhìn mù mịt, khẽ nhíu mày, một hồi lâu mới thở ra bốn chữ:



"... Có hơi cấn mông."



Đường Du: "..."



Đường Viễn Tiêu cười một tràng như tiếng gà gáy, giễu cợt vợ: "Ngồi cái này lâu khéo lại chai mông đấy. Hay bà đặt làm riêng một cái đệm lót, cũng không thể lãng phí tâm ý của Tiểu Chu đúng không?"



Phương Lai liếc ông một cái: "Ông xen vô làm gì, này là con rể gửi đến tặng tôi, người khác không cho ngồi."



"Được, được, được, tôi cũng không thèm."



Hai vợ chồng nhìn như cãi vả, nhưng lại lộ ra vẻ hết sức hạnh phúc, Đường Du ở phía sau nhìn hết vào mắt, không khỏi bật cười.



Cảnh tượng gia đình đầm ấm như thế này, trước đây cô chưa từng dám nghĩ đến.



Nhất là năm 18 tuổi kia, thời điểm mối quan hệ giữa cô và Phương Lai xấu đến cùng cực.



Nếu không phải sau đó gặp được Chu Khâm Nghiêu, nếu như không phải cô lấy được một chút dũng khí, học được cách phản kháng và tranh thủ.



Nếu như không phải là Chu Khâm Nghiêu vì cô chịu đựng một năm, đứng ra làm trung gian hòa giải mối quan hệ giữa cô và mẹ, thay đổi suy nghĩ của Phương Lai.



Có lẽ đến bây giờ cô vẫn sẽ như trước đây, mỗi ngày an tĩnh ở bên cạnh Phương Lai làm con nhà giàu nuôi trong lồng son.



Sẽ mãi mãi không có được tiếng cười chân thực như thế này trước mặt ba mẹ.



Đường Du mím môi, vẻ quý trọng và biết ơn đều hiển thị ra dưới đáy mắt.



-



Đã trở về, Phương Lai cũng giữ con gái lại nhà ăn cơm trưa.



Đường Du cũng không từ chối, cô trở về phòng ngủ của mình, lấy cây đàn trước kia Chu Khâm Nghiêu tặng ra lau một chút.



Cây đàn Chu Khâm Nghiêu tặng này, Đường Du vẫn luôn rất quý, trừ lần đó kéo một lần ở nhà cho Chu Khâm Nghiêu nghe, đến nay đều vẫn khóa kỹ trong ngăn kéo, không nỡ lấy ra.



Vừa lúc hôm nay có thời gian, cô mang ra, dùng vải mềm tỉ mỉ lau chùi.



Mới lau được một nửa, bỗng có người gọi video đến cho cô, cô cúi đầu nhìn, là Trình Huyền.



Cô gái nhỏ tùy ý xoay người trên ghế, nhận cuộc gọi của bạn thân.



"Cục cưng". Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trình Huyền ở đầu dây bên kia thân mật gọi.



Đường Du thấy cảnh vật sau lưng cô ấy có chút lạ, không giống ở nhà trọ, cũng không giống cảnh vật bên trong siêu thị, nhìn kỹ lại, không đúng ---------



Trình Huyền cầm điện thoại trong tay.



Đường Du phản ứng kịp thời, hẳn là cô ấy đang tham gia chương trình, trong tiết mục có yêu cầu gọi điện thoại cho người thân.



Kiểu tiết mục như thế này vẫn thường gặp ở những chương trình thực tế, nói cách khác, Trình Huyền lúc này có thể là đang tham gia chương trình, sau đó ở tại hiện trường gọi video cho cô.



Trong đầu Đường Du nhanh chóng đi đến kết luận này, thẳng người, tư thế ngồi cũng trở nên nghiêm túc.



Cô cười: "Ừ, sao đó?"



Trình Huyền bên kia cũng cười, "Không có gì, người ta chỉ yêu cầu gọi điện thoại tỏ tình với bạn thân nhất thôi."



Người chủ trì bên cạnh cũng lên tiếng dỗ dành, khán giả bên dưới cũng vỗ tay khích lệ.



Cũng là lần đầu tiên Đường Du bị kết nối, cũng không biết phải nói gì cho phải, chỉ đành cố gắng nặn ra một nụ cười phối hợp với Trình Huyền.



Không bao lâu sau, phía bên kia yên tĩnh lại, Trình Huyền dừng một chút, nở nụ cười, giọng điệu nghiêm túc:



"Trên cổ mình đeo sợi dây chuyền này, vẫn luôn có người ngưỡng mộ hỏi, thật ra đây là quà sinh nhật 18 tuổi Hữu Hữu tặng cho tôi, tôi vì thế đã đeo suốt đến tận bây giờ."



Dừng một chút, Trình Huyền nhìn ống kính, "Cục cưng Hữu Hữu là thứ tôi quý nhất trên đời, là chị em mà tôi quan tâm nhất."



Khán phòng yên tĩnh vài giây, sau đó tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.



Mặc dù Đường Du không phải là người trong giới, nhưng màn thổ lộ này của Trình Huyền cũng làm cho mọi người biết đến cô.



Dù sao trong giới giải trí luôn nổi tiếng với kiểu tình chị em plastic, những lúc gọi điện thoại trực tiếp như thế này, người ta thường chọn đối tượng nổi tiếng để đánh bóng tên tuổi, thuận tiện nâng đỡ lẫn nhau. Nhưng Trình Huyền lại lựa chọn gọi cho một người chị em không nằm trong giới giải trí.



Gương mặt Đường Du xuất hiện trên màn hình lớn, cũng bày tỏ với Trình Huyền:



"Đời này, cậu cũng là chị em tốt nhất của mình."



Nói xong, cô cười lộ ra hai lúm đồng điếu, lần đầu tiên, Đường Du hướng về phía màn ảnh, thổ lộ tâm tình: "Yêu cậu."



Bầu không khí tại hiện trường được đẩy lên đến cao trào.



Video kết thúc, Đường Du bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.



Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, năm mười tám tuổi kia, không chỉ đường tình rộng mở còn nhận được tình bạn đáng quý như thế.



Nghĩ đến Trình Huyền, lại nghĩ đến Diệp Vịnh Tâm.



Đã là chị em thật sự, thì không bao giờ cần dùng tiền bạc và lợi ích để đong đếm.



Buổi trưa cơm nước xong trở về trường học, học thêm hai lớp, Đường Du chuẩn bị đến phòng luyện đàn. Lúc đi trên đường, cô luôn cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình có chút lạ.



Loại ánh mắt này cũng không giống với lúc cô bị Diệp Viện bôi đen.



Hôm nay, sự chú ý của mọi người đối với Đường Du, dường như là vừa tò mò, cũng có hoài nghi, rõ ràng là muốn đến hỏi cô, nhưng lại ngại ngùng không dám đến.



Đường Du cảm thấy kỳ quái, qua chuyện tuyển chọn người tài cũng đã lâu, vì sao lại có người nhìn mình như thế.



Chờ đến lúc cô đến phòng luyện đàn, ngồi xuống lấy đàn ra, chuẩn bị bị luyện tập, bạn cùng phòng cô mới đến gõ cửa, tựa như đã tìm cô rất lâu, có chút không tưởng tượng nổi, nhìn cô:



"Hữu Hữu, cậu không xem Weibo sao?"



Đường Du không nhìn điện thoại: "Sao vậy?"



"Cậu mau xem đi, buổi trưa hôm nay Trình Huyền ở buổi tuyên truyền phim gọi điện thoại cho cậu, có phóng viên nhận ra, chiếc cello trên bàn cậu hình như là cây đàn rất nổi tiếng từng được Chu Trạm đấu giá, bây giờ toàn thể cộng đồng mạng đều đang xôn xao chuyện này."



Đường Du: "..."



Đường Du hoảng hốt, đột nhiên nhớ lại lúc trưa nói chuyện điện thoại với Trình Huyền, cô quả thực là đang lau đàn. Sau khi nghe điện thoại thì quên mất chuyện này, hoàn toàn không nghĩ vì vậy mà bị lộ ra.



Cô vội vã cầm điện thoại, mở Weibo.



Ngày hôm qua, viên kim cương màu hồng còn đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm, bây giờ đã bị soán ngôi bởi một tin tức khác.



"Đàn cello của bạn thân Trình Huyền."



Phía dưới bảng tin, có người đào ra thân phận của Đường Du.



[Nhà họ Chu và nhà họ Đường có hợp tác. Mẹ Đường Du là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Chu. Vì thế Chu Thái tử tặng đàn cho con gái của bậc cha chú cũng là chuyện bình thường.]



[Hình ảnh mờ như vậy sao mọi người có thể khẳng định được là cùng một cây? Tôi nhìn thấy chả có gì khác biệt cả.]



[Giải tán đi. Nhìn đã thấy là cọ nhiệt. Trình Huyền muốn ăn ké chuyện hôm qua của Chu Thái tử chứ gì, ăn ở thật là khó coi.]



Đường Du nhìn những tin này mà không biết làm thế nào.



Những lời bịa đặt, đồn đãi trong trường học cô đều từng thấy qua, nhưng không nghĩ tới trên mạng mọi việc càng trầm trọng hơn.



Đường Du sợ Trình Huyền bị ảnh hưởng nên vội vàng gọi cho cô ấy.



Sau khi kết nối, biết được cô ấy đang quảng bá hình ảnh trên mạng, những tin tức này cơ bản cũng không gây ảnh hưởng gì đến cô ấy, ngược lại còn an ủi Đường Du:



"Có gì mà không vui, đối với mình mà nói như là quảng cáo miễn phí thôi mà, mình vui còn không kịp ấy chứ."



Quả nhiên, có thể tồn tại trong giới giải trí, đều cần có lòng dạ sắt đá.



Đường Du thấy tâm trạng Trình Huyền không bị ảnh hưởng thì cũng yên lòng, không quan tâm đến chuyện này.



Dựa theo tính toán thời gian, tối hôm nay Chu Khâm Nghiêu sẽ trở về từ Anh, học xong một ngày, Đường Du không ở lại ký túc xá mà đến nhà thuê bên ngoài chờ anh.



Vốn định là mười giờ tối sẽ về đến Hải Thành, nhưng vì thời tiết, chuyến bay bị chậm, Đường Du chờ mãi đến tận mười hai giờ khuya, không thể chờ nổi, đành gửi tin nhắn cho Chu Khâm Nghiêu.



"Em ngủ trước, anh về thì gọi em."



Trước khi ngủ, cô còn chu đáo mang khăn tắm, quần áo ngủ của anh đặt sẵn ở phòng tắm bên cạnh, sau đó châm hương thảo dược, hy vọng lúc Chu Khâm Nghiêu trở lại có thể được tắm rửa thoải mái, thư giãn sau một chuyến hành trình dài mệt mỏi.



Sau đó, không biết ngủ qua bao lâu.



Lúc cô đang nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được bên cạnh có người, cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng là một mảnh tối mờ.



Mùi hương quen thuộc truyền đến rất nhanh, là mùi hương của Chu Khâm Nghiêu sau khi tắm.



Đường Du an tâm nhắm hai mắt lại, miệng thỏ thẻ: "Anh về rồi."



Động tác của Chu Khâm Nghiêu vốn rất nhẹ nhàng, tắm xong cũng cẩn thận lên giường, không nghĩ là vẫn đánh thức cô.



Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, "Làm ồn đến em sao?"



Đường Du lắc đầu, hai mắt nhắm, nũng nịu đưa tay tìm anh.



Bận rộn mất ba ngày, lại ngồi máy bay hơn mười tiếng, cả người Chu Khâm Nghiêu mệt mỏi, nhưng động tác này của cô gái làm anh tiêu tan hết mọi mệt mỏi.



Chu Khâm Nghiêu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, "Muốn anh?"



Đường Du cũng ôm lấy anh.



Ở trong lòng anh, hít thở nhẹ nhàng, tiếp tục ngủ.



Trong phòng có hương thảo dược nhẹ nhẹ, cô gái nhỏ mềm mại như bông, tản ra hương vị ngọt mà không ngán, ôm vào trong lòng luôn là một thử thách lớn đối với sự tự chủ của Chu Khâm Nghiêu, làm anh phát sinh ham muốn giày vò cô.



Ôm người vào lòng, anh lại lập tức không thể an phận.



Anh hơi cúi đầu, trong bóng tối tìm đến môi Đường Du, nhẹ nhàng hôn lên.



Đường Du nhắm mắt, tuy buồn bực càu nhàu nhưng cũng không tỏ ý phản đối.



Ban đầu cũng chỉ là một nụ hôn dịu dàng trên môi, rất nhanh sau đó lại bắt đầu đưa lưỡi vào thăm dò.



Đang lúc răng môi thân mật, hơi thở Chu Khâm Nghiêu cũng trở nên nóng bỏng, nặng nề.



Khát vọng nguyên thủy lại bắt đầu thức tỉnh, từng này ngon ngọt không đủ thỏa mãn ham muốn lúc này của anh.



Có lẽ ngày mai Đường Du còn phải đi học, hơn nữa cô cũng đã ngủ, Chu Khâm Nghiêu cũng không muốn ảnh hưởng đến cô, vì vậy vẫn cố gắng đè nén ham muốn của mình, rời đôi môi mê người của cô.



Anh lật người, nằm ngửa hít thở sâu, một cánh tay còn lẳng lặng kê dưới đầu Đường Du.



Trong bóng tối, sự yên tĩnh kéo dài hai ba phút.



Đường Du bỗng nhiên xoay người, mặt hướng về phía Chu Khâm Nghiêu.



Hai mắt cô mở ra, chớp chớp, khẽ khàng nói: "Em ngủ không được."



Chu Khâm Nghiêu sửng sốt một hồi, ôm cô gái sát lại, giọng hơi khàn lại: "Sao vậy?"



Đường Du không lên tiếng.



Dưới lớp chăn, thân thể cô khẽ cử động, không biết đang làm gì. Một lúc sau, hai tay bỗng vụng về mò đến chỗ ngực anh, mở từng chiếc cúc trên áo ngủ anh ra.



Sau đó, cả người cô gái nhỏ dính sát lại, nép vào trong lồng ngực anh, khe khẽ nói: "Lạnh quá, muốn anh ôm."



Bị chạm vào lồng ngực trần, máu huyết Chu Khâm Nghiêu lại sôi trào.



Chu Khâm Nghiêu dường như đã biết gì đó, có lẽ sự ngạc nhiên mừng rỡ bỗng chốc đánh úp đến, có chút chông chênh, không chân thật.



Anh xoay người, đè lên trên, cắn lấy dái tai Đường Du, hơi nóng phả ra cuồn cuộn: "Chỉ ôm một cái là được sao?"



Đường Du không nói gì, ôm lấy cổ anh, chủ động ngửa đầu, dùng một cái hôn dịu dàng để bày tỏ.



Trong nháy mắt, mọi lý trí đều sụp đổ.



...



Phòng ngủ ngập tràn hương hoa cỏ, dục vọng thô ráp và mềm mại đan xen vào nhau, họ chìm đắm vào thế giới của nhau, màn đêm mỗi lúc một nồng đậm.





-----

◆ Blue Moon: Nặng 12.03 carat, nguyên khối vốn nặng 29.6 carat. Được khai quật được ở Nam Phi vào tháng 01 năm 2014. Trải qua gần sáu tháng tạo tác, cuối cùng được một đại gia Hong Kong mua với giá 308 triệu nhân dân tệ (khoảng 48 triệu đôla Mỹ), đặt tên là "Mặt trăng xanh của Josephine” (Josephine’s Blue Moon), tặng cho con gái Josephine 7 tuổi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận