Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm - Chương 266: Chủ tịch Mặc đây là muốn hiến thanh?

Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm Chương 266: Chủ tịch Mặc đây là muốn hiến thanh?
Dưới ánh đèn rực rỡ, Đường Ninh nghiêng đầu liếc nhìn Mặc Đình, đề vương của cái giới giải trí này, người đàn ông của cô, đang dùng một ánh mắt đầy tán thưởng mà quan sát cô.

Đường Ninh có chút nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi, thế nhưng Mặc Đình lại nói trước cô: “Còn có một tin tốt liên quan đến em…”

*“Hả?” Đường Ninh cắn cắn môi dưới, ánh mắt nghỉ hoặc.

“Claude.N, một bậc thầy thiết kế đẳng cấp thé giới, đã mời Hải Thụy chỉ định em tham gia vào buổi ra mắt sản phẩm mới của ông ấy.” Mặc Đình trầm giọng giải thích với Đường Ninh: “Em nên biết rằng cho tới bây giờ, người có thể thu hút được sự chú ý của các bậc thầy đẳng cấp thế giới thực sự không có nhiều, châu Á vừa khéo chỉ có một người, đó chính là em… “

Claude.N…

Đường Ninh khiếp sợ kinh ngạc: “Làm sao có thể?”

“Trước đó anh đã gửi thông tin của em đến Mỹ, tham gia vào cuộc tuyển chọn ****, được Claude.N nhìn trúng.” Mặc Đình lấy hai ly rượu vang từ khay của người phục vụ, đưa cho Đường Ninh một ly: “Chỉ tiếc là đã bỏ lỡ thời gian của Victoria’s Secret Fashion Show.”

“Vẫn còn năm sau mà…” Đường Ninh chủ động an ủi Mặc Đình: “Cho dù sau này có thay đổi gì đi nữa, ai có thể đảm bảo rằng năm sau em không thể góp mặt trên sàn diễn của Victoria’s Secret?”

Mặc Đình đưa tay vuốt ve mái tóc của Đường Ninh, ôn nhu nói: “Thời gian bốn tháng, em đã rất tuyệt rồi.”

“Khi nào xuất phát?”

“Ngày 18, anh sẽ đi cùng em, anh sẽ cùng em… đoạt lấy thế giới.”

Đường Ninh hốc mắt đột nhiên có chút đỏ, đổi tay cầm lấy ly Champagne, tay còn lại nắm chặt tay trái của Mặc Đình bên cạnh vai cô, trong lúc mọi người không ai phát hiện, mười ngón tay đan chặt.

“Hey, tiểu sư muội, tại lễ trao giải ngày hôm đó, bài hát Lost mà em và Hoắc Thanh Thanh hát rất hay, hát thêm bài nữa đi nào?” Xung quanh có người bắt đầu ồn ào, muốn Đường Ninh biểu diễn một tiết mục cho mọi người cùng xem.

Nhưng mà… cô căn bản không phải là ca sĩ nha… Ở hiện trường có nhiều người trong nghề (ca sĩ) như vậy, Đường Ninh cảm thấy rằng cô không cách nào tiến lên tự làm mình mắt mặt được.

“Em chỉ hát cho vui thôi.” Đường Ninh từ chối nói.

“Vậy thì có sao đâu? Anh Phong cũng không biết đóng phim, anh ấy không phải cũng đến làm khách mời sao, haha!”

“Đúng đấy, tiểu sư muội nhanh đi nào…”

Đường Ninh có chút khó xử nhìn Mặc Đình, nhéo nhéo lòng bàn tay anh, ý đồ muốn người đàn ông này giúp cô giải vây, thế nhưng Mặc Đình lại buông bàn tay của cô ra: “Đi đi.”

Đường Ninh ngắng đầu liếc nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng, thế là cô lại một lần nữa nắm lây tay của Mặc Đình, trực tiếp kéo anh lên sân khấu.

“Woa… Chủ tịch Mặc đây là muốn hiến thanh?”

“Không biết chủ tịch Mặc hát như thế nào!”

“Chắc sẽ không là lạc thanh lạc điệu đấy chứ?”

“Người như chủ tịch Mặc lại sẽ có giọng hát không hay? Tin được không, chỉ cần chủ tịch Mặc đồng ý đóng phim, kỹ năng diễn xuất của anh ấy sẽ có thể trở thành ảnh đề đấy chứ.”

Mặc Đình bị Đường Ninh kéo cổ tay bước lên sân khấu, mà khán giả bên dưới cũng lập tức xúm lại.

Đường Ninh nhận lấy micro, đưa cho Mặc Đình một cái, nghiêm túc nhìn anh, như thể muốn xác định anh có muốn hát hay không: “Nếu anh thực sự không thích, vậy thì thôi vậy… Chỉ là chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, em ngoại trừ việc biết thói quen sinh hoạt của anh ra, em không biết những sở thích khác của anh, em thậm chí còn không biết anh còn có tài năng gì khác không… “

Mặc Đình nghe xong, nhướng mày: “Anh biết cái gì, không biết cái gì, thông tin bên ngoài không phải đã rất đầy đủ?”

“Anh ít giảo biện lại đi, thông tin bên ngoài có mấy phần đúng mấy phần sai, trong lòng anh không phải biết rất rõ sao?”

“Rất muốn cùng anh hát?”

Đường Ninh gật đầu, thỏa mãn lòng hư vinh của người đàn ông.

Mặc Đình không nói gì, nhưng lại nhận lấy micro mà Đường Ninh đưa đặt qua một bên, thay vào đó nhìn về phía nhạc công: “Mang đàn Violin qua đây.”

Người bên kia nhanh chóng đưa cây đàn vi-ô-lông của mình qua, Mặc Đình cầm trong tay, nói với Đường Ninh: “Quá nhiều người, anh không muốn hát, nhưng mà… có thể đệm nhạc cho „ em.

“Hát khó nghe?”

“Anh không phải trước mặt ai cũng muốn hát, về nhà… Anh sẽ từ từ hát cho em nghe?” Mặc Đình cười nhẹ một tiếng, sau đó nhắc nhở cô: “Bắt đầu đi.”

Violin, chỉ là một trong những kỹ năng sở trường không tính là gì của Mặc Đình, cho nên những người có mặt chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên, nhưng có điều chưa có ai từng nghe qua anh đệm nhạc.

Còn về Mặc Đình còn biết những gì thì ước chừng trên thế giới này thực sự chẳng có mấy người chân chính biết được điều đó.

Mọi người chăm đều hết sức chăm chú theo dõi Mặc Đình đeo đàn gác lên vai, sau đó khúc dạo đầu của ‘Lost’ vang lên bên tai mọi người. Đường Ninh cầm lấy micro bắt đầu hát. Mặc dù kỹ thuật không phải đỉnh cao nhưng tốt xấu gì thì mức độ hoàn thiện cũng rất cao, hơn nữa giọng hát rất dễ nghe….

Ngay sau phần nhạc đệm dạo đầu, âm thanh du dương của đàn violin ngay lập tức hòa vào, khiến hầu hết các ca sĩ đang có mặt đều ngạc nhiên.

Bởi vì phần Mặc Đình đệm nhạc chính là phần nhạc cao trào của ‘Lostf’…

Đường Ninh cũng nhìn đến si mê, bình thường đều đã quen với dáng vẻ Mặc Đình trong bộ tây trang cùng giày da, trên thương trường hô mưa gọi gió, thật sự rất khó có thể nhìn thấy anh như thế này.

Kéo đàn violin……

Đường Ninh vẫn luôn thát thần, thậm chí là quên mất mới hát có nửa bài. Mặc Đình liếc nhìn cô như một lời nhắc nhở, nhưng Đường Ninh lại dứt khoát đặt micrô xuống, chính là chỉ để nghe anh kéo một bài hoàn chỉnh.

Mặc Đình ánh mắt thâm trầm nhìn cô, tùy cô vậy. Chuyên tâm kéo xong bản nhạc, sau đó trả lại cây đàn cho nhạc công.

Mọi người đều vừa lòng thỏa ý, nói đi nói đây, trong các buổi yến tiệc mỗi năm của Hải Thụy, đây có thể được xem như là lần đầu tiên Mặc Đình mở lòng, không chỉ trò chuyện, cười đùa với các nghệ sĩ, anh còn đích thân biểu diễn trên sân khấu.

Tất nhiên, bản thân Mặc Đình có thể tốt như vậy sao? Anh chẳng qua chỉ là hy vọng địch thân làm như vậy, đủ để Đường Ninh ở Hải Thụy có thể nhận được một chút chăm sóc, có thêm bạn bè, ít bị gây khó dễ.

Bất tri bất giác bữa yến tiệc sắp phải kết thúc, Mặc Đình muốn đưa Đường Ninh đi ra ngoài, chỉ là bởi vì Đường Ninh sau khi thay trang phục, đứng trên đôi giày cao gót mỏng quá lâu, cho nên hai chân có chút không khỏe.

Mặc Đình liếc cô một cái, khi bước ra khỏi sảnh tiệc, anh đột nhiên ngồi xổm xuống nói với Đường Ninh: “Lên đi, anh cõng em…

“Bên ngoài còn có người!” Đường Ninh nhắc nhở anh nhanh chóng đứng dậy.

“Em tự mình lên, hay để anh động thủ?”

Vì để khỏi phải tranh luận vấn đề này ở nơi chốn đông người, Đường Ninh trực tiếp nằm lên lưng Mặc Đình: “Mọi người trong công ty đều biết hết rồi!”

“Người bên ngoài không biết.” Mặc Đình đáp: “Chỉ cần anh không cho để chuyện này tung ra ngoài, thì không ai dám tùy tiện truyền ra ngoài. Chỉ khi anh ngầm cho phép, sẽ mới có tin tức bị truyền ra ngoài, chẳng hạn như….”

Chẳng hạn như hình ảnh so sánh của Đường Ninh và Chân Mạn Ny…

Đường Ninh không hề biết rằng những tắm ảnh vừa rồi đã bị truyền ra ngoài, càng không biết rằng lúc Chân Mạn Ny trở về căn hộ, một tiếng sau liền bị đánh tàn nhẫn.

Mặc Đình đã sớm nói qua, chuyện này phải ăn miếng trả miếng.

Mà Phương Dục cũng sắp xếp rất ổn thỏa, cũng vô cùng đúng lúc, thậm chí …..cho đến lúc Chân Mạn Ny vào viện, cô ta cũng không hiểu, rốt cuộc ai là người đã đánh cô ta?

Hạ Lâm cũng không may mắn tránh khỏi, loại người này sớm muộn gì cũng bị đánh, nhưng Hạ Lâm trong lòng biết rất rõ đây là do Hải Thụy ra tay, cô ta thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô ta muốn đem bí mật của Hải Thụy nói cho Tinh Hoàng, cùng bạn trai của cô ta cao chạy xa bay.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận