Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm - Chương 91: Tôi đã kết hôn rồi

Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm Chương 91: Tôi đã kết hôn rồi
Đường Ninh nhìn Mặc Đình, trong lòng chợt lóe lên một nỗi phiền muộn, một người như Mặc Đình hoàn toàn có thể tìm được một người vợ xinh đẹp tài đức vẹn toàn, không gây phiền phức cho anh, không khiến anh phải lo lắng và không phải vì cô mà xung đột với người của Hải Thụy.

Nhưng mà, người cô đã gặp được thì kiếp này cô cũng không thể buông tay được nữa, vì thế, cô nhìn xuống bàn tay phải của Mặc Đình, siết chặt ngón tay của mình vào ngón tay Mặc Đình, cảm nhận được sự ấm áp của anh.

“Khi con người ta ở trong nghịch cảnh, họ trở nên đặc biệt dễ bị tổn thương, nhưng chỉ cần anh có thể làm được thì anh sẽ làm cho em, còn nếu không làm được, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”

Sau khi nghe những lời này, Đường Ninh dở khóc dở cười, nước mắt lưng tròng, bởi vì trên đời này, chỉ có cô mới có thể biết được Mặc Đình đối với cô tốt như thế nào.

Mặc Đình sợ cô khóc, người phụ nữ nhỏ bé này rất thích khóc, vì vậy anh chỉ có thể vuốt ve mái tóc của cô, đó là lời động viên và an ủi không nói nên lời…

Nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, chị Long không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người, nhưng Hàn Vũ Phàm đã gọi liên tiếp hơn mười cuộc điện thoại, chị Long do dự mãi cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Đường Ninh.

Đường Ninh sắp xếp lại cảm xúc của mình, sau khi bình tĩnh lại, cô mới kết nói điện thoại với Hàn Vũ Phàm: “Có chuyện gì vậy?”

Tuy nhiên, đầu bên kia điện thoại… im lặng thật lâu, Đường Ninh không có kiên nhẫn chờ đợi, vừa định cúp máy, Hàn Vũ Phàm đã nói: “Đường Ninh… Anh bị đuổi khỏi hội đồng quản trị rồi.”

“Nên là như vậy.” Đường Ninh thẳng thừng đáp. . Truyện Kiếm Hiệp

“Công ty sắp phá sản. Nhà và xe sẽ bị tòa lấy đi. Anh không còn nơi nào để đi. Anh định đi nước ngoài, nhưng anh muốn đưa em đi cùng. Anh đã xem tuyên bố của em rồi, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, em không rửa sạch được đâu!” Hàn Vũ Phàm vội vàng nói nhiều lời, có vẻ như anh ta đã thực sự bị đánh bại, lần này không còn chỗ để quay đầu.

“Đường Ninh, chỉ cần em đi cùng anh, anh sẽ bỏ qua chuyện em đi tìm tên cặn bã họ Lý kia sau lưng anh, nếu trở về như lúc đầu chúng ta sẽ rất vui vẻ.”

“Anh biết em vẫn yêu anh, nếu không thì sao em vẫn ở lại Thiên Nghệ mà không chịu rời đi chứ, em trở về đi…”

Nghe được những lời này, Đường Ninh lộ ra vẻ mỉa mai, giễu cợt trước giờ chưa từng có, cô chỉ muốn biết tại sao Hàn Vũ Phàm vẫn có thể lớn mặt như vậy và tại sao anh ta vẫn còn có thể nói những điều như vậy.

Vì vậy, Đường Ninh im lặng vài giây, giọng nói lạnh hơn trước rất nhiều: “Tôi chưa bao giờ ở lại Thiên Nghệ bởi vì tôi yêu anh, mà là vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh sống còn không bằng chết.”

“Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi không đối xử hung ác với Mặc Vũ Nhu mà cô ta lại có thể tự hủy hoại chính mình để anh thân bại danh liệt.”

“Hàn Vũ Phàm, tự mình xuống địa ngục đi, tôi sẽ không ở bên anh, và sẽ không có ai ở bên anh đâu…”

Sau khi Đường Ninh nói xong, Hàn Vũ Phàm ở đầu bên kia điện thoại đang định trả lời, nhưng… Mặc Đình lại nói vào tai Đường Ninh không chút do dự: “Anh đến thư phòng xử lý chuyện một chút.”

Đường Ninh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra Mặc Đình không có ý định giấu giếm Hàn Vũ Phàm nên mới thẳng thắn như vậy, vì vậy, Đường Ninh nhẹ nhàng gật đầu nói với Mặc Đình: “Đừng mở máy lạnh quá lớn.”

“Được.” Mặc Đình gật đầu, tuy rằng thật sự tiến vào phòng làm việc, nhưng lại gọi Lục Triệt một cuộc điện thoại.

“Hãy cử người bí mật theo dõi Hàn Vũ Phàm, đừng để anh ta chạy lung tung, cũng đừng để anh ta tiếp xúc với bất kỳ phương tiện truyền thông nào.”

“Vâng, tổng giám đóc.”

Đặt điện thoại xuống, Mặc Đình mở tập tài liệu trong tay như không có chuyện gì xảy ra, người đàn ông họ Hàn đã làm Đường Ninh bị tổn thương rất nhiều lần rồi muốn rời đi như thế này sao?

Hàn Vũ Phàm ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của người đàn ông qua điện thoại di động của Đường Ninh, nghe thấy cuộc trò chuyện thân mật giữa hai người. Giọng anh ta đột nhiên trở nên rất lạnh lùng, giống như khi Mặc Vũ Nhu phản bội anh ta: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”

“Hình như không liên quan gì đến anh.” Đường Ninh bình tĩnh nói.

“Đường Ninh!” Hàn Vũ Phàm tức giận hét lên: “Nói cho tôi biết, cô thật sự đã ngủ với Lý Dục sao? Bây giờ còn sống với người đàn ông khác? Sao cô lại không biết xấu hỗ như thế?”

“Hàn Vũ Phàm, anh đừng quên, chúng ta không phải quan hệ bạn trai và bạn gái từ lâu rồi, tôi ở với ai không phải là chuyện mà anh có thể hỏi.”

“Chúng ta đã từng là vợ chồng chưa cưới…”

“Tôi đã kết hôn rồi.” Đường Ninh đột nhiên ngắt lời Hàn Vũ Phàm, dùng tin tức bùng nỗ nhất để bịt miệng Hàn Vũ Phàm: “Từ bây giờ, việc của tôi thật sự không liên quan gì đến anh nữa.”

“Kết hôn? Đường Ninh, cô còn đang nói dối tôi sao? Cô kết hôn ở đâu? Cô nghĩ ai dám kết hôn với cô như bây giờ?” Hàn Vũ Phàm cứng ngắc hét lên, không chỉ không tin mà còn cho rằng đây là lửa mình dối người.

Nhưng mà bên này điện thoại lại không trả lời Hàn Vũ Phàm…

“Vậy cô thật sự kết hôn rồi sao?” Hàn Vũ Phàm lau mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có một mũi dao sắc bén đâm vào tim, đau đớn lúc đó khiến anh ta gần như khó thở.

Không nên như thế này, anh ta luôn yêu Mặc Vũ Nhu và không bao giờ rung động với Đường Ninh…

Nhưng đột nhiên khi nghe tin Đường Ninh đã kết hôn với người khác, Hàn Vũ Phàm chỉ cảm tháy linh hồn của mình đã bị lấy đi, chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.

Không phải, không phải như vậy, làm sao có thể? Làm thế nào mà Đường Ninh, người luôn làm cái đuôi sau lưng anh ta, người đã làm mọi thứ cho anh ta, lại có thể trở thành người khác?

Trong lòng Hàn Vũ Phàm vẫn luôn mơ mộng đẹp đế, anh ta cảm thấy cho dù anh ta có hành hạ Đường Ninh hay làm tổn thương Đường Ninh như thế nào thì chỉ cần anh ta móc ngón tay ra, Đường Ninh vẫn sẽ quay về với anh ta, cô chỉ đang giận dỗi anh ta mà thôi.

Nhưng bây giờ, Đường Ninh lại nói rằng cô đã kết hôn…

Hàn Vũ Phàm đột nhiên bật cười, nhưng không để ý khóe mắt mình có nước mắt: “Đường Ninh, cô thà cưới một ông già còn hơn làm lành với tôi sao?”

“Chẳng lẽ anh không biết là mình thực sự khiến người khác phải ghê tởm sao?” Giọng nói của Đường Ninh lạnh hơn.

Bởi vì trong lòng Hàn Vũ Phàm, cho dù cô có làm gì đi nữa thì đó cũng là một con đường sai trái, anh ta luôn thống trị cô mà không hề có tin tưởng hay tôn trọng.

“Vậy nói cho tôi biết, cô kết hôn với ai?”

Mặc dù Mặc Đình có ý định công bố mối quan hệ của họ trước mặt Hàn Vũ Phàm, nhưng Đường Ninh không muốn tự tiện làm chủ khi không được phép, vì vậy cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng làm việc, nắm chặt điện thoại di động và hỏi Mặc Đình: “Hàn Vũ Phàm rất muốn biết anh là ai…”

Mặc Đình liếc nhìn điện thoại của Đường Ninh, đôi mắt màu hạt dẻ, ánh lên một tia sâu thẳm, chỉ thấy anh dang tay bảo Đường Ninh ngồi trên người mình, một lúc sau mới đáp: “Vậy thì gặp một lần đi…”

“Anh sẽ cho người đón anh ta đến gặp anh.”

Lấy thân phận của Mặc Đình, Hàn Vũ Phàm muốn gặp là gặp sao? Còn lâu mới xứng!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận