Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm - Chương 301: Nói không chừng là em muôn ngủ với anh

Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm Chương 301: Nói không chừng là em muôn ngủ với anh
Trong mấy ngày nay, Mặc Đình bắt tay vào việc thu mua lại Tỉnh Hoàng.

Đường Ninh không muốn anh quá mệt mỏi, nên liền tạm gác lại công việc của mình, lại hoặc là việc hợp tác trong nước đều để chị Long đi nói chuyện.

FEARLES đã từ Pháp gửi qua một tin nhắn rằng để Đường Ninh là người đầu tiên nhìn thấy bộ trang phục được thiết kế dựa trên nhân vật nữ chính của “Đồ Nhi Ngốc”. Khi Đường Ninh nhìn thấy bộ trang phục, trong đầu đột nhiên liền nghĩ đến tính cách của nhân vật nữ chính trong “Đồ Nhi Ngốc”.

Nhân vật nữ này không được đi học, khi đang rửa bát trong nhà hàng, bị người trong giới giải trí phát hiện, sau khi ra mắt, bởi vì tính tình không chịu bị kiểm soát mà gặp phải tai họa, lại bởi vì được thương nhân giàu có xem trọng mà một lần nữa trở lại giới điện ảnh, đồng thời còn độc bá chiếm giữ danh hiệu ảnh hậu 30 năm.

Về phần nam chính ngốc nghếch, chính lúc cô ấy được một thương nhân giàu có đề nghị bao dưỡng, cô ấy không nguyện ý đem lần đầu tiên của mình cho một người bao dưỡng mình cho nên đã tìm đến cha của nam chính, một vận động viên tài năng để phát sinh mối tình một đêm …

Nhân vật này có vẻ cả một đời đều rất tùy hứng, nhưng thực ra nội tâm rất đau thương còn có phức tạp.

Đặc biệt là nhìn thấy trang phục do FEARLES thiết kế, Đường Ninh đột nhiên cảm thấy nhân vật này càng sống động hơn.

Nhân vật nữa này không có nhiều lời thoại, Đường Ninh lúc không có chuyện gì làm thì liền ở nhà học thuộc kịch bản, thỉnh thoảng cô còn luyện tập một chút trong gương, có một lần, còn bị chị Long đi báo cáo công việc cho cô phát hiện.

“Em đang làm gì đấy?”

“Không có gì.” Đường Ninh đóng lại kịch bản, bình tĩnh nói.

Chị Long không chịu bỏ qua mà còn bước lên phía trước, lại nhìn thấy Đường Ninh cư nhiên lại đang đọc kịch bản, mà cô vừa rồi còn đang nhìn với gương, là … đang định thay đổi hình tượng sao?

“Em muốn đóng phim?”

“Em? Làm sao có thể? Không phải xuất thân từ đào tạo chính quy, hoàn toàn không có kỹ năng diễn xuất.” Đường Ninh lắc đầu, sở dĩ cô luyện tập trong gương chỉ là vì hứng thú rất lớn đối với nhân vật này.

“Em quá coi thường bản thân mình rồi.” Chị Long xua tay ngồi bên cạnh Đường Ninh: “Chỉ có điều hôm nay chị đến là vì chuyện này.” Chị Long hai ngón tay kẹp thiệp mời đưa cho Đường Ninh: “Tiệc tối của hãng nước hoa Chanel, những nhãn hiệu không tên tuổi khác chị đều từ chối hết rồi”.

“Ừm.” Đường Ninh gật đầu.

“Đường Ninh, những người đến tìm em bây giờ đều là những nhãn hiệu tên tuổi siêu lớn. Chị thực sự rất vui.” Chị Long nhào lên người Đường Ninh, kích động hét lên: “Đặc biệt là sau khi công khai quan hệ giữa em và ông chủ, những người muốn mời hai người đứng cùng sân khấu đã xếp thành một hàng thật dài rồi”.

“Thành thật khai ra, gần đây chị có phải đang giảm cân không?”

Đường Ninh cảm thấy chị Long có vẻ gầy đi.

“Cái này cũng không giấu được em. Khi không cùng em làm việc thì chị liền tham gia máy lần lớp thể hình, không tồi chứ?

Có hiệu quả, đúng không?” Chị Long đứng lên xoay người vài lần.

Đường Ninh khẽ ho một tiếng, đối với cái bụng nhỏ của chị Long, vẫn là…

“Sao lại đột nhiên lại muốn đi giảm cân? Béo một chút như thế này không tốt sao? Chị cần phải đầy đặn mới đẹp.”

“Mỗi lần…” Mặt chị Long có chút đỏ lên, sau đó lại quay lại bên người Đường Ninh, nhỏ giọng nói với cô: “Mỗi lần ở nhà Lục Triệt, hôn đến long trời lở đất, đột nhiên anh ấy liền vẻ mặt thống khổ mà ra sô pha ngủ. Có lẽ là … hình dáng của chị… “

“Chị không biết tại sao anh ấy lại một mặt thống khổ?” Đường Ninh hỏi ngược lại chị Long.

“Nhưng chị vẫn muốn gầy hơn một chút. Người phụ nữ nào lại không muốn bản thân trở nên hoàn hảo trước mặt người mình yêu chứ?”

“Chị cảm thấy anh ấy sẽ không để tâm, dù sao thì… cũng đã nhìn tháy hét rồi.” Thực ra chị Long chỉ có thể coi là tròn trịa, nhưng chị ấy lại muốn như thế này mới xinh đẹp: “Hơn nữa, mối quan hệ của hai người cũng có thể coi là ổn định. Khi nào thì quyết định kết hôn?”

“Làm sao có thể nhanh như vậy?” Chị Long hỏi ngược lại Đường Ninh, tuy nhiên nghĩ tới việc Đường Ninh và Mặc Đình mới gặp mặt liền kết hôn, chị ấy không khỏi mỉm cười: “Ý của chị là, chị còn muốn tận hưởng nhiều một chút thời kỳ tự do.”

“Không nói chuyện với em nữa, thiệp mời chị đã đưa cho em rồi. Thời gian là 7 giờ tối ngày mai. Chị sẽ đón em ở Goldhotels lúc 6 giờ.” Nói xong, chị Long đứng dậy nói với Đường Ninh: “Lục Triệt muốn ăn món bánh ngọt ở Thành Tây, chị hiện tại đi mua cho anh ấy.”

“Đi đi, trên đường cần thận.”

Một người phụ nữ khi yêu thực sự không thể trêu vào được.

Nhìn thấy bóng lưng chị Long rời đi, Đường Ninh lắc đầu.

Món bánh ngọt ở đó mỗi ngày chỉ bán được 100 suất thôi, không biết lúc này đi có còn không nữa, nhớ tới Lục Triệt đã nói mắy lần rồi, chị Long nhịn không được tăng tốc xe chạy. Mà lúc này, một bà lão đang dắt chó đi bất ngờ đi ngang qua đường, dọa cho chị Long lập tức quay ngoắt lại, sau đó tông vào hàng rào phòng hộ ở bên cạnh.

Đầu của chị Long bị va vào kính thủy tinh cửa sổ, sau một hồi choáng váng, chị ấy trực tiếp hôn mê …

Khi tỉnh lại, chị ấy đã ở trong bệnh viện.

Lục Triệt đứng trước giường bệnh thảo luận về vét thương của chị ấy với bác sĩ.

Một lúc sau, bác sĩ rời đi, Lục Triệt cúi người hỏi chị ấy: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Chị Long lắc đầu.

“Em có biết những ngày qua anh bận rộn như thế nào không?”

“Em đã làm chậm trễ thời gian của anh?”

“Đã bận thì thôi đi, còn bị em làm cho sợ chết.” Lục Triệt nhịn không được thở dài một hơi: “Thường ngày không hấp tấp như vậy…”

“Muốn mua bánh ngọt cho anh, sợ cửa hàng đóng cửa.” Chị Long oan ức giải thích: “Anh nói máy lần rồi, em biết anh mấy ngày nay chạy đi chạy lại ở Tinh Hoàng, cũng không nghỉ ngơi nhiều, chỉ là muốn làm cho anh vui vẻ.”

Lục Triệt cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đều tan biến ….

“Anh sẽ thường xuyên nhắc đến mấy món bánh ngọt đó là để dụ dỗ em không giảm cân, không phải anh thật sự muốn ăn.”

CHỈ: OHỢ: iêc “Cho nên, bị tai nạn xe là do em tự rước lấy đúng không?”

“Cũng không tính là vậy.” Lục Triệt cúi người ghé vào bên tai chị Long nói: “Ít nhất, đã làm anh nghỉ phép nửa ngày.”

Chị Long đắm đánh tới, chỉ là nắm đắm lại bị Lục Triệt bao lấy: “Tiểu mập mạp, xuất viện đi, chúng ta về nhà.”

“Ửm.”

Lục Triệt đỡ chị Long dậy khỏi giường bệnh, mà lúc này bà cụ đã gây tai nạn ô tô cho chị Long cùng con chó xuất hiện trong phòng bệnh, xin lỗi chị Long: “Xin lỗi cô bé, tôi đã lớn tuổi rồi nên không thể dắt chắc con chó này.”

“Cháu cũng không sao ạ.” Chị Long vội nói: “Bà đừng để trong lòng.”

“Tôi đã trả tiền thuốc men cho cháu rồi. Làm người tốt hơn vẫn nên yên tâm thoải mái một chút, chỉ là con chó này tôi sợ rằng sau này mình sẽ không thể nuôi nỏi.”

Chị Long nhìn hai bàn tay nhăn nheo của bà, muốn nuôi một giống chó có thân hình lớn quả thật là rất hao phí sức lực, cho nên liền nói: “Không bằng để cháu nuôi nó đi ạ”.

Lục Triệt thực sự không còn cách nào với chị Long, hai người rõ ràng đều không có thời gian, nhưng anh không đành lòng đả kích phần nhiệt tình đó của chị Long. Kỳ thực, đây chính là rồng nhỏ trong lòng anh. Cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, bất kể thế giới ngoài kia như thế nào, chị ấy vẫn luôn tò mò còn có nhiệt huyết về thế giới này.

Vậy là cuối cùng, cả hai đã dắt con chó lớn về nhà …

Tuy nhiên, sau khi trở về nhà, chị Long bắt đầu lo lắng: “Nên mua một cái chuồng chó, tối nay chỉ có thể để nó ngủ trên ghế sofa của anh, vậy anh sẽ ngủ ở đâu?”

Lục Triệt khoác vai cô trực tiếp dẫn cô vào phòng ngủ: “Tối nay anh ngủ trên giường!”

Chị Long Kiêu căng thẳng, lập tức chắn tay trước ngực: “Trước khi kết hôn hành vi X bị cắm…”

*Nói không chừng là em muốn ngủ với anh?” Lục Triệt ngược lại trêu chọc.

Thực sự trong khoảng thời gian này, Lục Triệt đã trở nên tốt hơn rất nhiều rồi…

Chị Long không khỏi cúi thấp đầu, kỳ thật chị thực sự muốn TỚI: LẺ Đều đã ba mươi tuổi rồi, sao vẫn như một cô bé mười bảy mười tám vậy? Ai cũng là người lớn, nhưng chị ấy lại không thể tự đánh vào mặt mình rồi nói rằng anh hãy nhanh đến ngủ với em đi?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận